Dịch: Pinkylee
Beta: Chen
Cuộc sống trường học không có gì thay đổi, một ngày tiếp một ngày trôi đi, trời càng lúc càng nóng khiến người bình thường cảm thấy phiền muộn. Người trong sân trường càng lúc càng ít, các học sinh đa số đều trốn trong nơi có điều hòa, ai cũng không muốn đi ra ngoài. Những năm qua, do vị trí học viện Thánh Kiệt ở vùng ngoại ô, lưng dựa núi, vị trí ký túc xá rất mát mẻ, cũng không có vấn đề gì, nhưng năm nay độ nóng cao khác thường ngay cả âm u giống như quỷ này cũng không áp chế được, phía trường học nói sẽ lắp điều hòa, nhưng phía trường học vừa đụng đến chuyện mình phải tự bỏ tiền ra thì hành động luôn rất chậm chạp.
Cách thời gian chuông tan học vang lên đã mười mấy phút, các học sinh trong lớp đa số đều đã đi đến nhà ăn, nóng hơn cũng phải ăn cơm. Sở Hạo Vũ bên cạnh Chi Lý không ngừng nhìn thời gian, đang đợi bạn gái cậu ta quen được ở hội âm nhạc ngày đó. Kha Bố không phải là có ý kiến gì với bạn gái cậu ta, suy cho cùng là chuyện của Sở Hạo Vũ, không đến lượt mình đến nhiều chuyện, có điều bạn gái cậu ta cũng quá đòi đồ rồi.
"Vũ Vũ~đợi lâu rồi đúng không?" tên gọi lập từ quá tê thịt khiến Kha Bố muốn coi thường, cậu thật sự là không thích lặp từ, uống nước thì nói thành uống nước nước, ăn cơm nói thành ăn cơm cơm, như vậy thật sự rất đáng yêu sao? Nếu như có người kêu mình Bố Bố, mình nhất định sẽ phản xạ điều kiện đánh cậu ta một trận.
"Không có, không có, con trai đợi con gái là chuyện kinh thiên địa nghĩa, đi thôi, cùng đi ăn cơm."
"Vâng." Nữ sinh lấy điện thoại ra: "Anh xem, màn hình điện thoại em bị xước rồi, muốn đổi điện thoại, vẫn luôn muốn mua Apple mới nhất, nhưng ba mẹ không chịu cho tiền." nữ sinh đang ám hiệu gì đó.
"Như vậy sao."
"Anh mua cho em đi, bạn trai của bạn cùng phòng em mua cho cô ta một cái, đáng ghét, vẫn cứ khoe khoang với em ở ký túc xá, làm như bạn trai em không bằng bạn trai cô ta vậy."
"Là bạn cùng phòng em chưa gặp anh, nếu đã gặp qua anh nhất định sẽ mê anh."
"Đáng ghét, vậy anh mua cho em không."
"Anh sẽ, anh nhất định sẽ, có tiền anh sẽ mua cho em."
"Lúc nào có tiền?"
"Lúc có tiền thì có tiền." Sở Hạo Vũ qua loa khoác vai bạn gái vừa nói vừa đi.
Mắt tiễn Sở Hạo Vũ đi, Kha Bố mới nhìn sang Chi Lý không hề động đậy, hỏi: "Cậu tính không đi?"
"Bên ngoài quá nóng."
"Nóng hơn cũng phải ăn cơm chứ, hơn nữa, điều hòa trong phòng học buổi tối sẽ tắt."
Chi Lý nhìn mặt trời từ thủy tinh chiếu vào lớp học: "Kha Bố, chúng ta nghỉ học đi, đợi qua mùa hè rồi trở lại."
"Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà nghỉ học!" Kha Bố thả nhẹ giọng nói giống như an ủi con nít mà an ủi Chi Lý: "Tớ thừa nhận mùa hè năm nay rất nóng, cắn răng chịu đựng mà qua đi." Chi Lý cắn răng nói: "Tại sao không qua."
"Cậu theo ý trên mặt chữ làm thì đương nhiên sẽ không qua rồi!" Kha Bố túm Chi Lý dậy: "Ấu Ngôn không phải đã để quạt máy trong phòng ngủ cậu rồi sao, tâm tịnh tự nhiên mát." Vừa mở cửa phòng học, một cỗ nhiệt nhào sang hai người, Chi Lý bị kéo đi mấy bước ngừng lại sau đó kéo nữa cũng không động.
"Thật nóng."
"Một lát sẽ mát mẻ thôi."
"Tớ nói, rất nóng." Vừa nghe thấy khẩu khí có chút không đúng, Kha Bố một phát đem Chi Lý kéo trở lại lớp học: "Tớ cảm thấy tạm thời ở trong lớp học cũng không có gì không tốt, đi ra làm gì chứ, ở trong lớp học cũng rất có nhiều chuyện làm." Kha Bố thái độ vội chuyển lén nhìn vẻ mặt Chi Lý, may quá, không hắc hóa. Cậu lấy phấn trên bục giảng, đặt vào tay Chi Lý: "Tập vẽ của cậu để ở phòng phải không, không bằng vẽ trên bảng đen giết thời gian đi." Chi Lý không nói gì, đứng trước bảng đen, Kha Bố cũng tìm một vị trí ở hàng đầu ngồi xuống, cậu chống tay lên má suy nghĩ, mình có nên tính toán thời gian Chi Lý sẽ hắc hóa không, rốt cuộc phải bao nhiêu độ, đứng dưới mặt trời bao lâu mới sẽ bộc phát chứ, nhưng muốn tính ra rồi làm thực nghiệm, tính nguy hiểm quá cao, Kha Bố lưỡng lự phải làm sao mới có thể đem độ nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.
Ánh nắng ở vị trí cách chân Chi Lý mấy bước, một tay của Chi Lý đặt trong túi quần, tay kia nâng lên, những sợi tóc gọn gàng hơi phủ lên gáy dễ nhìn của cậu, động tác trên tay cậu vẫn nhẹ động như cũ, vải quần không chặt không rộng bao phủ chân thon dài của cậu, giày vải sạch sẽ giống như mới. Cảnh đẹp trong mắt Kha Bố cắt đứt suy nghĩ của cậu.
"Tớ có thể chỉ định nội dung vẽ không?" không nghe câu trả lời của Chi Lý, cậu vẫn tiếp tục nói: "Vẽ thứ cậu sở trường nhất cho tớ xem xem?" Chi Lý quay đầu lại nhìn Kha Bố một cái rồi quay đi, Kha Bố yên lặng ngồi ở vị trí bàn đầu, không có đổi tư thế, một tay chống má, cậu chỉ thuận nhìn Chi Lý, không rút ra thời gian nhìn bức vẽ của cậu.
Không qua bao lâu, Chi Lý ném phấn trong tay, cậu chầm chầm quay người qua, bức vẽ trên bản đen cũng tùy theo động tác của cậu mà từ từ xuất hiện rõ ràng trong đôi mắt của Kha Bố, tiếp theo vẻ mặt của cậu trở nên dịu dàng và sáng ngời, tim đập nhanh một nhịn hay là chậm một nhịp, Kha Bố không kịp đếm.
Trên bảng đen là mình, đây chính là sở trường của Chi Lý, đáp án chắc là trong dự đoán mới đúng, Chi Lý đã vẽ nhiều nhất, thời gian vẽ dài nhất chính là mình.
"Tớ có chút không nỡ xóa, nhưng ngày mai lúc lên lớp bị người khác nhìn thấy lại rất lúng túng." Cậu vừa nói xong, Chi Lý liền dùng giẻ lau bảng bôi đi mất, Kha Bố hai tay chống mặt bàn đứng dậy: "Tớ còn đang suy nghĩ!"
"Thấy cậu rất khó xử, liền tốt bụng giúp cậu, bây giờ không cần khó xử."
"Cậu thật là." Cậu chỉ Chi Lý: "Cậu thật là người không có tình thú." Còn cho rằng cậu ấy vẽ mình là vì cảm động mình chứ, kết quả cậu ấy thật sự chỉ là đơn thuần bày ra bức vẽ sở trường nhất. Kha Bố vẫn còn tiếc nuối: "Tớ vẫn chưa chụp lưu lại." Chi Lý lại lần nữa cầm một viên phấn, nhanh chóng vẽ lại một bức: "Chụp đi, cậu muốn chụp bao nhiêu tấm tớ sẽ vẽ bấy nhiêu bức."
Kha Bố rất muốn hỏi Chi Lý một câu: cậu thật sự không phải cố ý muốn cảm động tớ chứ?
Cậu cũng không hỏi, là bởi vì cậu biết đáp án, cậu ấy quả thật là cố ý, mỗi lần lúc Chi Lý cố ý, cậu ấy chỉ sẽ sao chép một đống câu từ tê dại trong tiểu thuyết ngôn tình.
...
:V Ngày hôm nay chỉ đến đây thôi. Chúc mọi người chiều mát.
Beta: Chen
Cuộc sống trường học không có gì thay đổi, một ngày tiếp một ngày trôi đi, trời càng lúc càng nóng khiến người bình thường cảm thấy phiền muộn. Người trong sân trường càng lúc càng ít, các học sinh đa số đều trốn trong nơi có điều hòa, ai cũng không muốn đi ra ngoài. Những năm qua, do vị trí học viện Thánh Kiệt ở vùng ngoại ô, lưng dựa núi, vị trí ký túc xá rất mát mẻ, cũng không có vấn đề gì, nhưng năm nay độ nóng cao khác thường ngay cả âm u giống như quỷ này cũng không áp chế được, phía trường học nói sẽ lắp điều hòa, nhưng phía trường học vừa đụng đến chuyện mình phải tự bỏ tiền ra thì hành động luôn rất chậm chạp.
Cách thời gian chuông tan học vang lên đã mười mấy phút, các học sinh trong lớp đa số đều đã đi đến nhà ăn, nóng hơn cũng phải ăn cơm. Sở Hạo Vũ bên cạnh Chi Lý không ngừng nhìn thời gian, đang đợi bạn gái cậu ta quen được ở hội âm nhạc ngày đó. Kha Bố không phải là có ý kiến gì với bạn gái cậu ta, suy cho cùng là chuyện của Sở Hạo Vũ, không đến lượt mình đến nhiều chuyện, có điều bạn gái cậu ta cũng quá đòi đồ rồi.
"Vũ Vũ~đợi lâu rồi đúng không?" tên gọi lập từ quá tê thịt khiến Kha Bố muốn coi thường, cậu thật sự là không thích lặp từ, uống nước thì nói thành uống nước nước, ăn cơm nói thành ăn cơm cơm, như vậy thật sự rất đáng yêu sao? Nếu như có người kêu mình Bố Bố, mình nhất định sẽ phản xạ điều kiện đánh cậu ta một trận.
"Không có, không có, con trai đợi con gái là chuyện kinh thiên địa nghĩa, đi thôi, cùng đi ăn cơm."
"Vâng." Nữ sinh lấy điện thoại ra: "Anh xem, màn hình điện thoại em bị xước rồi, muốn đổi điện thoại, vẫn luôn muốn mua Apple mới nhất, nhưng ba mẹ không chịu cho tiền." nữ sinh đang ám hiệu gì đó.
"Như vậy sao."
"Anh mua cho em đi, bạn trai của bạn cùng phòng em mua cho cô ta một cái, đáng ghét, vẫn cứ khoe khoang với em ở ký túc xá, làm như bạn trai em không bằng bạn trai cô ta vậy."
"Là bạn cùng phòng em chưa gặp anh, nếu đã gặp qua anh nhất định sẽ mê anh."
"Đáng ghét, vậy anh mua cho em không."
"Anh sẽ, anh nhất định sẽ, có tiền anh sẽ mua cho em."
"Lúc nào có tiền?"
"Lúc có tiền thì có tiền." Sở Hạo Vũ qua loa khoác vai bạn gái vừa nói vừa đi.
Mắt tiễn Sở Hạo Vũ đi, Kha Bố mới nhìn sang Chi Lý không hề động đậy, hỏi: "Cậu tính không đi?"
"Bên ngoài quá nóng."
"Nóng hơn cũng phải ăn cơm chứ, hơn nữa, điều hòa trong phòng học buổi tối sẽ tắt."
Chi Lý nhìn mặt trời từ thủy tinh chiếu vào lớp học: "Kha Bố, chúng ta nghỉ học đi, đợi qua mùa hè rồi trở lại."
"Đừng vì chút chuyện nhỏ này mà nghỉ học!" Kha Bố thả nhẹ giọng nói giống như an ủi con nít mà an ủi Chi Lý: "Tớ thừa nhận mùa hè năm nay rất nóng, cắn răng chịu đựng mà qua đi." Chi Lý cắn răng nói: "Tại sao không qua."
"Cậu theo ý trên mặt chữ làm thì đương nhiên sẽ không qua rồi!" Kha Bố túm Chi Lý dậy: "Ấu Ngôn không phải đã để quạt máy trong phòng ngủ cậu rồi sao, tâm tịnh tự nhiên mát." Vừa mở cửa phòng học, một cỗ nhiệt nhào sang hai người, Chi Lý bị kéo đi mấy bước ngừng lại sau đó kéo nữa cũng không động.
"Thật nóng."
"Một lát sẽ mát mẻ thôi."
"Tớ nói, rất nóng." Vừa nghe thấy khẩu khí có chút không đúng, Kha Bố một phát đem Chi Lý kéo trở lại lớp học: "Tớ cảm thấy tạm thời ở trong lớp học cũng không có gì không tốt, đi ra làm gì chứ, ở trong lớp học cũng rất có nhiều chuyện làm." Kha Bố thái độ vội chuyển lén nhìn vẻ mặt Chi Lý, may quá, không hắc hóa. Cậu lấy phấn trên bục giảng, đặt vào tay Chi Lý: "Tập vẽ của cậu để ở phòng phải không, không bằng vẽ trên bảng đen giết thời gian đi." Chi Lý không nói gì, đứng trước bảng đen, Kha Bố cũng tìm một vị trí ở hàng đầu ngồi xuống, cậu chống tay lên má suy nghĩ, mình có nên tính toán thời gian Chi Lý sẽ hắc hóa không, rốt cuộc phải bao nhiêu độ, đứng dưới mặt trời bao lâu mới sẽ bộc phát chứ, nhưng muốn tính ra rồi làm thực nghiệm, tính nguy hiểm quá cao, Kha Bố lưỡng lự phải làm sao mới có thể đem độ nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.
Ánh nắng ở vị trí cách chân Chi Lý mấy bước, một tay của Chi Lý đặt trong túi quần, tay kia nâng lên, những sợi tóc gọn gàng hơi phủ lên gáy dễ nhìn của cậu, động tác trên tay cậu vẫn nhẹ động như cũ, vải quần không chặt không rộng bao phủ chân thon dài của cậu, giày vải sạch sẽ giống như mới. Cảnh đẹp trong mắt Kha Bố cắt đứt suy nghĩ của cậu.
"Tớ có thể chỉ định nội dung vẽ không?" không nghe câu trả lời của Chi Lý, cậu vẫn tiếp tục nói: "Vẽ thứ cậu sở trường nhất cho tớ xem xem?" Chi Lý quay đầu lại nhìn Kha Bố một cái rồi quay đi, Kha Bố yên lặng ngồi ở vị trí bàn đầu, không có đổi tư thế, một tay chống má, cậu chỉ thuận nhìn Chi Lý, không rút ra thời gian nhìn bức vẽ của cậu.
Không qua bao lâu, Chi Lý ném phấn trong tay, cậu chầm chầm quay người qua, bức vẽ trên bản đen cũng tùy theo động tác của cậu mà từ từ xuất hiện rõ ràng trong đôi mắt của Kha Bố, tiếp theo vẻ mặt của cậu trở nên dịu dàng và sáng ngời, tim đập nhanh một nhịn hay là chậm một nhịp, Kha Bố không kịp đếm.
Trên bảng đen là mình, đây chính là sở trường của Chi Lý, đáp án chắc là trong dự đoán mới đúng, Chi Lý đã vẽ nhiều nhất, thời gian vẽ dài nhất chính là mình.
"Tớ có chút không nỡ xóa, nhưng ngày mai lúc lên lớp bị người khác nhìn thấy lại rất lúng túng." Cậu vừa nói xong, Chi Lý liền dùng giẻ lau bảng bôi đi mất, Kha Bố hai tay chống mặt bàn đứng dậy: "Tớ còn đang suy nghĩ!"
"Thấy cậu rất khó xử, liền tốt bụng giúp cậu, bây giờ không cần khó xử."
"Cậu thật là." Cậu chỉ Chi Lý: "Cậu thật là người không có tình thú." Còn cho rằng cậu ấy vẽ mình là vì cảm động mình chứ, kết quả cậu ấy thật sự chỉ là đơn thuần bày ra bức vẽ sở trường nhất. Kha Bố vẫn còn tiếc nuối: "Tớ vẫn chưa chụp lưu lại." Chi Lý lại lần nữa cầm một viên phấn, nhanh chóng vẽ lại một bức: "Chụp đi, cậu muốn chụp bao nhiêu tấm tớ sẽ vẽ bấy nhiêu bức."
Kha Bố rất muốn hỏi Chi Lý một câu: cậu thật sự không phải cố ý muốn cảm động tớ chứ?
Cậu cũng không hỏi, là bởi vì cậu biết đáp án, cậu ấy quả thật là cố ý, mỗi lần lúc Chi Lý cố ý, cậu ấy chỉ sẽ sao chép một đống câu từ tê dại trong tiểu thuyết ngôn tình.
...
:V Ngày hôm nay chỉ đến đây thôi. Chúc mọi người chiều mát.