Editor: Chen.
Non-beta.
Đêm nay, Kha Bố cùng Chi Lý vẫn ngủ lại phòng nội trú của trường học, chờ ngày mai cùng đám người kia xuất phát, trường học đột nhiên trở nên trống vắng khiến Kha Bố có chút không quen, cậu dạng chân nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, con trai còn trong bụng của Đinh Lạc Viên cũng đã được mấy tháng rồi, rõ ràng trước đó ba có nói với cậu, cậu như thế lại quên mất rồi, tình cảm với người thân trong nhà của mình có bao nhiêu thờ ơ vậy a. Kha Bố nhẩm tính, thời điểm Đinh Lạc Viên bắt đầu mang thai chắc khoảng tầm mùa đông năm ngoái nhỉ, bản thân cô ấy mang thai cổ đã biết từ lâu, chỉ là muốn giấu mình thôi, nói như vậy, đứa trẻ đó mùa hè này sẽ ra đời đi, ba cậu gần đây rất ít gọi điện tới, Kha Bố cũng chưa từng chủ động gọi cho ba, cậu không muốn quấy rầy ông ấy, thời gian này ông hẳn là rất bận a. Tính từ lúc cùng mẹ thương lượng hài hõa cũng được một thời gian rồi, bà tuy rằng không có kết hôn với chú Hùng, nhưng hai người hiện tại đã ở bên nhau, Kha Bố nằm suy nghĩ, gì đây a, rõ ràng là không muốn nghĩ tới, nhưng sao lại cứ như vậy a.
Cậu ngồi dậy, không chú ý tới Chi Lý từ lúc nào đã không còn ở trong phòng rồi, cậu cầm chậu cùng dầu gội hướng đến phía toilet. Trường sau khi nghỉ hè, buổi tối sẽ thực âm trầm a, bất quá Kha Bố không để ý lắm, cậu không tin vào ma, cậu chỉ tin những thứ bản thân chính mắt nhìn thấy. Phát hiện Chi Lý đang đi ngay phía trước, cậu lên tiếng gọi lại, nhưng Chi Lý tựa hồ hình như không nghe thấy.
"Này, tớ gọi cậu đó, cậu cố ý không nghe hả?" Cậu đi sau Chi Lý, cùng hắn tiến vào toilet, Kha Bố vẫn hỏi, nhưng Chi Lý không có trả lời cậu. Kỳ quái, Kha Bố thầm nghĩ đến khả năng Chi Lý đang bận tâm chuyện gì nên không có nghe thấy đi, đầu óc thường xuyên bị kiểu đó mà. Kha Bố cởi áo trên, đem nước dội lên tóc, nước văng chút lên người cậu, cậu thoa dầu lên đầu rồi gội gội, cách đó không xa là Chi Lý đang chậm rãi kéo khóa quần.
"Cậu lúc ở phòng ngủ đã tắm rồi đi."
Không có đáp lại, thái độ của Chi Lý giống như toilet này chỉ có mình hắn vậy, giải quyết xong, hắn lại kéo khóa quần lên.
"Nè, Chi Lý, nè, nè nè nè nè nè nè nè!" Tiếng gọi của Kha Bố càng lúc càng lớn, nhưng vẫn như cũ không thành công thu hút chú ý của Chi Lý, ký quái hơn nữa, Chi Lý không có vội vã rời đi, mà dựa vào cửa toilet nhìn chằm chằm cậu, cái này, cái này thực sự có hơi dọa người rồi đó. Kha Bố gội xong đầu, cũng dùng nước rửa sạch bọt trên người mình, nhìn nhìn Chi Lý vẫn luôn không nhúc nhích, cái gì thế này, chẳng lẽ đây là mấy tình huống quái đản vẫn luôn xảy ra trong truyện ma quỷ sao? Không thể, không thể nha, không phải vừa mới nãy còn rất tốt sao, sau khi thi xong có hôn cậu mà không phải sao, đột nhiên trở thành như vậy thật sự có chút rợn người a.
"Cậu là có Chi Lý đúng không?" Kha Bố khí thế nhỏ nhẹ hỏi.
Không có ai trả lời.
Kha Bố nâng ngón tay dính nước lên, Chi Lý cũng không tránh, đáng sợ quá, Kha Bố quay lại đem nước xối lên mặt mình lần nữa, rồi lại đi ra, tùy tiện mặc áo vào, muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Lúc ngang qua Chi Lý, cậu vươn tay ra sờ sờ hắn, xác định đây đúng là độ ấm của Chi Lý mới phát mao: "Cậu chính là Chi Lý mà! Không chịu trả lời tớ, lần sau tớ nhất quyết không lên giường với cậu nữa!"
"Tớ có nói không phải là tớ sao."
"Vậy cậu ở đó giả thần giả quỷ dọa tớ sợ làm cái gì."
"Giả thần giả quỷ? Tớ là đang giáo huấn cậu."
"Tớ đã làm gì mà phải chịu giáo huấn chứ." Kha Bố quả thực không tài nào hiểu được.
"Cậu lúc trước động vào nữ sinh kia hai lần, tớ nói muốn cho cậu bóng cho cậu bóng ma tâm lý, tránh sau này lại phát sinh mấy chuyện như vậy." Chi Lý nói, Kha Bố mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện kia, cậu tức muốn hộc máu: "Chuyện từ đời nào rồi! Cậu bây giờ mới lôi ra!"
"Là tớ vừa mới nhớ ra."
"Cậu còn không quên nó luôn đi, còn có, cái này là giáo huấn quái gì chứ!"
"Tùy thời sẽ nhớ tới, tùy ý cho cậu ý tứ giáo huấn."
"Cậu.....Tớ...." Kha Bố thật không biết bản thân nên nói gì nữa.
Trở lại phòng nội trú của trường, Kha Bố bất mãn đẩy Chi Lý một cái. Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi a, trực tiếp ngã xuống chăn: "Chi Lý, ngày mai là có thể đi luôn rồi đúng không a." Trong đầu cậu xuất hiện những hình ảnh của chuyến đi lần trước tới Nhân Quả Trấn, nơi đó giống như, là nơi duy nhất có thể khiến thời gian dừng lại a, ánh mặt trời, ba cát, dù che nắng năm màu, thật dễ khiến người ta quên đi phiền não, bất luận là ai muốn trốn tránh tới đây hưởng thụ, đều sẽ không bị người khác để ý a.
Chi Lý cũng nằm lên chăn: "Ừm."
Kha Bố nghiêng người, đem chân vác trên đùi Chi Lý, vùi đầu vào cánh tay hắn: "Tớ mệt lắm a, ngày mai nhớ gọi tớ dậy đó."
"Ừm." Một tay khác của Chi Lý xoa xoa mái tóc cậu: "Ngủ ngon, Kha Bố."
Trải qua một giấc ngủ không tồi đêm qua, Kha Bố thực sự không cần tới Chi Lý gọi mình dậy, cậu mở mắt dậy, bầu trời lúc 7 giờ 30 sáng trong veo như vậy, Kha Bố ngồi dậy, duỗi duỗi cái eo lười biếng rồi vô lực ngã lên lưng Chi Lý, lẩm bẩm trêu chọc Chi Lý đang ngủ: "Nè, rời giường thôi." Cậu tựa hồ còn chọc chưa đủ, bò cả người lên: "Không thể trách tớ, ai mượn cậu thích nằm sấp ngủ chứ." Toàn bộ trọng lượng của cậu đều áp trên người Chi Lý. Đột nhiên, Chi Lý quay người, vị trí của cậu và hắn thay đổi, Kha Bố bị áp chặt đến bừng tình: "Muốn, muốn chết hả."
"Không thể trách tớ, ai mượn cậu muốn đè lên người tớ."
"Mau đứng lên!"
Hôm qua đều đã chuẩn bị hành lý đầy đủ, hiện tại bọn họ sau khi rời giường liền đi luôn. Thời điểm khi tới được nhà ga cũng coi như là vừa vặn, những người khác đều đã tới trước, một loạt mặc quần áo lố lắng, Sở Hạo Vũ đem phao bơi vòng quanh eo, Trương Lạc lăn khắp nơi mượn quần lót, Ứng Tu Kiệt đứng trên sân luyện tập đóng tác nóng cơ trước khi bơi, chỉ có hai người nữ còn lại là bình thường, mặc áo liền váy.
"Lên xe lên xe."
"Vũ thái, cậu đem phao bơi quấn quanh người như thế, nhìn ngu lắm biết không."
"Nhưng phải thế này người khác mới biết chúng ta đang đi du lịch biển a."
"Mang theo phao bơi chính là đi biển du lịch? Sao cậu không quộn luôn áo lặn lên người đi hả?"
"Không hiểu được thì bớt lời đi."
Hàng người náo nhiệt bước lên tàu, tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, cứ như vậy cuối cùng cũng lên được, bởi vì vẫn chưa được ăn sáng, sau khi lên xe, Công Tru liền nói: "Mau đem đồ ăn ra đi."
"Đúng vậy, mau đem đồ ăn ra đi." Mấy người khác cũng đồng loạt nói như vậy, trong xe bỗng chốc an tĩnh vài giây, một đám đại gia tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi một hồi, Chu Hân Hợp mấy lấy ra một đống đồ ăn nhanh: "Sáng, sáng nay tớ ngủ quên."
"Không ai khác mang đồ ăn theo?"
"Tớ là cho rằng mấy cậu sẽ mua nha."
"Ầy, lần trước đồ ăn là do tớ mua, vốn nghĩ là lần này sẽ không tới phiên tớ đâu."
Bọn họ hiện tại lại bắt đầu đem trách nhiệm đổ cho nhau, trong cả đám chỉ có mình Tô Ấu Ngôn là đang ngồi ăn sáng, yên lặng đứng ngoài cuộc, đám Ứng Tu Kiệt cùng nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay Chu Hân Hợp, trước tiên là Ứng Tu Kiệt nhanh chóng phi tới đoạt lấy, những người còn lại sao có thể để hắn đạt được mục đích, tất cả đều xông pha, chính là cậu chết tôi sống như vậy, cho tới khi mồ hôi đầm đìa khắp người, Chi Lý một bên dường như không có việc gì mà kéo cửa ra, một nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi ngang qua, Chi Lý mua hộp sữa bò rồi quay về chỗ ngồi của mình, bên mép giường nhìn một đám người còn hăng máu đánh nhau:"Dừng được chưa."
Tuy giọng nói của hắn không có bất cứ trào phúng nào bên trong, nhưng đã khiến mặt của đám người kia lồ lộ thương tổn.
Đúng nha, tàu lửa cũng sẽ cung cấp đồ ăn chứ.
Tuần này nan giải quá:> Editor tụi tui quá đoàn kết, một khi đã bận là phải gom cả bọn cùng bận luôn cơ........
Mấy hôm sau sẽ đăng chap mới ;;A;; mong mọi người thông cảm.
Tảo: Thính lần sau ngon lắm ấy, dành tặng đặc biệt cho thím nào muốn có chửa với An Tử Yến =)))))
Non-beta.
Đêm nay, Kha Bố cùng Chi Lý vẫn ngủ lại phòng nội trú của trường học, chờ ngày mai cùng đám người kia xuất phát, trường học đột nhiên trở nên trống vắng khiến Kha Bố có chút không quen, cậu dạng chân nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, con trai còn trong bụng của Đinh Lạc Viên cũng đã được mấy tháng rồi, rõ ràng trước đó ba có nói với cậu, cậu như thế lại quên mất rồi, tình cảm với người thân trong nhà của mình có bao nhiêu thờ ơ vậy a. Kha Bố nhẩm tính, thời điểm Đinh Lạc Viên bắt đầu mang thai chắc khoảng tầm mùa đông năm ngoái nhỉ, bản thân cô ấy mang thai cổ đã biết từ lâu, chỉ là muốn giấu mình thôi, nói như vậy, đứa trẻ đó mùa hè này sẽ ra đời đi, ba cậu gần đây rất ít gọi điện tới, Kha Bố cũng chưa từng chủ động gọi cho ba, cậu không muốn quấy rầy ông ấy, thời gian này ông hẳn là rất bận a. Tính từ lúc cùng mẹ thương lượng hài hõa cũng được một thời gian rồi, bà tuy rằng không có kết hôn với chú Hùng, nhưng hai người hiện tại đã ở bên nhau, Kha Bố nằm suy nghĩ, gì đây a, rõ ràng là không muốn nghĩ tới, nhưng sao lại cứ như vậy a.
Cậu ngồi dậy, không chú ý tới Chi Lý từ lúc nào đã không còn ở trong phòng rồi, cậu cầm chậu cùng dầu gội hướng đến phía toilet. Trường sau khi nghỉ hè, buổi tối sẽ thực âm trầm a, bất quá Kha Bố không để ý lắm, cậu không tin vào ma, cậu chỉ tin những thứ bản thân chính mắt nhìn thấy. Phát hiện Chi Lý đang đi ngay phía trước, cậu lên tiếng gọi lại, nhưng Chi Lý tựa hồ hình như không nghe thấy.
"Này, tớ gọi cậu đó, cậu cố ý không nghe hả?" Cậu đi sau Chi Lý, cùng hắn tiến vào toilet, Kha Bố vẫn hỏi, nhưng Chi Lý không có trả lời cậu. Kỳ quái, Kha Bố thầm nghĩ đến khả năng Chi Lý đang bận tâm chuyện gì nên không có nghe thấy đi, đầu óc thường xuyên bị kiểu đó mà. Kha Bố cởi áo trên, đem nước dội lên tóc, nước văng chút lên người cậu, cậu thoa dầu lên đầu rồi gội gội, cách đó không xa là Chi Lý đang chậm rãi kéo khóa quần.
"Cậu lúc ở phòng ngủ đã tắm rồi đi."
Không có đáp lại, thái độ của Chi Lý giống như toilet này chỉ có mình hắn vậy, giải quyết xong, hắn lại kéo khóa quần lên.
"Nè, Chi Lý, nè, nè nè nè nè nè nè nè!" Tiếng gọi của Kha Bố càng lúc càng lớn, nhưng vẫn như cũ không thành công thu hút chú ý của Chi Lý, ký quái hơn nữa, Chi Lý không có vội vã rời đi, mà dựa vào cửa toilet nhìn chằm chằm cậu, cái này, cái này thực sự có hơi dọa người rồi đó. Kha Bố gội xong đầu, cũng dùng nước rửa sạch bọt trên người mình, nhìn nhìn Chi Lý vẫn luôn không nhúc nhích, cái gì thế này, chẳng lẽ đây là mấy tình huống quái đản vẫn luôn xảy ra trong truyện ma quỷ sao? Không thể, không thể nha, không phải vừa mới nãy còn rất tốt sao, sau khi thi xong có hôn cậu mà không phải sao, đột nhiên trở thành như vậy thật sự có chút rợn người a.
"Cậu là có Chi Lý đúng không?" Kha Bố khí thế nhỏ nhẹ hỏi.
Không có ai trả lời.
Kha Bố nâng ngón tay dính nước lên, Chi Lý cũng không tránh, đáng sợ quá, Kha Bố quay lại đem nước xối lên mặt mình lần nữa, rồi lại đi ra, tùy tiện mặc áo vào, muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Lúc ngang qua Chi Lý, cậu vươn tay ra sờ sờ hắn, xác định đây đúng là độ ấm của Chi Lý mới phát mao: "Cậu chính là Chi Lý mà! Không chịu trả lời tớ, lần sau tớ nhất quyết không lên giường với cậu nữa!"
"Tớ có nói không phải là tớ sao."
"Vậy cậu ở đó giả thần giả quỷ dọa tớ sợ làm cái gì."
"Giả thần giả quỷ? Tớ là đang giáo huấn cậu."
"Tớ đã làm gì mà phải chịu giáo huấn chứ." Kha Bố quả thực không tài nào hiểu được.
"Cậu lúc trước động vào nữ sinh kia hai lần, tớ nói muốn cho cậu bóng cho cậu bóng ma tâm lý, tránh sau này lại phát sinh mấy chuyện như vậy." Chi Lý nói, Kha Bố mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện kia, cậu tức muốn hộc máu: "Chuyện từ đời nào rồi! Cậu bây giờ mới lôi ra!"
"Là tớ vừa mới nhớ ra."
"Cậu còn không quên nó luôn đi, còn có, cái này là giáo huấn quái gì chứ!"
"Tùy thời sẽ nhớ tới, tùy ý cho cậu ý tứ giáo huấn."
"Cậu.....Tớ...." Kha Bố thật không biết bản thân nên nói gì nữa.
Trở lại phòng nội trú của trường, Kha Bố bất mãn đẩy Chi Lý một cái. Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi a, trực tiếp ngã xuống chăn: "Chi Lý, ngày mai là có thể đi luôn rồi đúng không a." Trong đầu cậu xuất hiện những hình ảnh của chuyến đi lần trước tới Nhân Quả Trấn, nơi đó giống như, là nơi duy nhất có thể khiến thời gian dừng lại a, ánh mặt trời, ba cát, dù che nắng năm màu, thật dễ khiến người ta quên đi phiền não, bất luận là ai muốn trốn tránh tới đây hưởng thụ, đều sẽ không bị người khác để ý a.
Chi Lý cũng nằm lên chăn: "Ừm."
Kha Bố nghiêng người, đem chân vác trên đùi Chi Lý, vùi đầu vào cánh tay hắn: "Tớ mệt lắm a, ngày mai nhớ gọi tớ dậy đó."
"Ừm." Một tay khác của Chi Lý xoa xoa mái tóc cậu: "Ngủ ngon, Kha Bố."
Trải qua một giấc ngủ không tồi đêm qua, Kha Bố thực sự không cần tới Chi Lý gọi mình dậy, cậu mở mắt dậy, bầu trời lúc 7 giờ 30 sáng trong veo như vậy, Kha Bố ngồi dậy, duỗi duỗi cái eo lười biếng rồi vô lực ngã lên lưng Chi Lý, lẩm bẩm trêu chọc Chi Lý đang ngủ: "Nè, rời giường thôi." Cậu tựa hồ còn chọc chưa đủ, bò cả người lên: "Không thể trách tớ, ai mượn cậu thích nằm sấp ngủ chứ." Toàn bộ trọng lượng của cậu đều áp trên người Chi Lý. Đột nhiên, Chi Lý quay người, vị trí của cậu và hắn thay đổi, Kha Bố bị áp chặt đến bừng tình: "Muốn, muốn chết hả."
"Không thể trách tớ, ai mượn cậu muốn đè lên người tớ."
"Mau đứng lên!"
Hôm qua đều đã chuẩn bị hành lý đầy đủ, hiện tại bọn họ sau khi rời giường liền đi luôn. Thời điểm khi tới được nhà ga cũng coi như là vừa vặn, những người khác đều đã tới trước, một loạt mặc quần áo lố lắng, Sở Hạo Vũ đem phao bơi vòng quanh eo, Trương Lạc lăn khắp nơi mượn quần lót, Ứng Tu Kiệt đứng trên sân luyện tập đóng tác nóng cơ trước khi bơi, chỉ có hai người nữ còn lại là bình thường, mặc áo liền váy.
"Lên xe lên xe."
"Vũ thái, cậu đem phao bơi quấn quanh người như thế, nhìn ngu lắm biết không."
"Nhưng phải thế này người khác mới biết chúng ta đang đi du lịch biển a."
"Mang theo phao bơi chính là đi biển du lịch? Sao cậu không quộn luôn áo lặn lên người đi hả?"
"Không hiểu được thì bớt lời đi."
Hàng người náo nhiệt bước lên tàu, tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, cứ như vậy cuối cùng cũng lên được, bởi vì vẫn chưa được ăn sáng, sau khi lên xe, Công Tru liền nói: "Mau đem đồ ăn ra đi."
"Đúng vậy, mau đem đồ ăn ra đi." Mấy người khác cũng đồng loạt nói như vậy, trong xe bỗng chốc an tĩnh vài giây, một đám đại gia tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi một hồi, Chu Hân Hợp mấy lấy ra một đống đồ ăn nhanh: "Sáng, sáng nay tớ ngủ quên."
"Không ai khác mang đồ ăn theo?"
"Tớ là cho rằng mấy cậu sẽ mua nha."
"Ầy, lần trước đồ ăn là do tớ mua, vốn nghĩ là lần này sẽ không tới phiên tớ đâu."
Bọn họ hiện tại lại bắt đầu đem trách nhiệm đổ cho nhau, trong cả đám chỉ có mình Tô Ấu Ngôn là đang ngồi ăn sáng, yên lặng đứng ngoài cuộc, đám Ứng Tu Kiệt cùng nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay Chu Hân Hợp, trước tiên là Ứng Tu Kiệt nhanh chóng phi tới đoạt lấy, những người còn lại sao có thể để hắn đạt được mục đích, tất cả đều xông pha, chính là cậu chết tôi sống như vậy, cho tới khi mồ hôi đầm đìa khắp người, Chi Lý một bên dường như không có việc gì mà kéo cửa ra, một nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi ngang qua, Chi Lý mua hộp sữa bò rồi quay về chỗ ngồi của mình, bên mép giường nhìn một đám người còn hăng máu đánh nhau:"Dừng được chưa."
Tuy giọng nói của hắn không có bất cứ trào phúng nào bên trong, nhưng đã khiến mặt của đám người kia lồ lộ thương tổn.
Đúng nha, tàu lửa cũng sẽ cung cấp đồ ăn chứ.
Tuần này nan giải quá:> Editor tụi tui quá đoàn kết, một khi đã bận là phải gom cả bọn cùng bận luôn cơ........
Mấy hôm sau sẽ đăng chap mới ;;A;; mong mọi người thông cảm.
Tảo: Thính lần sau ngon lắm ấy, dành tặng đặc biệt cho thím nào muốn có chửa với An Tử Yến =)))))