Editor: Chen
Beta: Chen
Giải thích ngoài lề: Cái trò này luật chơi nó ngặt nghèo dờ lờ:> Lúc tui dịch phải sửa tới sửa lui mấy lần mới đúng được. Hai đội chơi với nhau, mỗi đội hai thành viên. Nếu đội B ném về phía đội A một bao cát, đội A bắt được bao cát, và khi đó đội A vẫn bảo toàn được số lượng hai thành viên thì đội A được tính thắng. Ngược lại, nếu đội B quăng bao cát trúng người đội viên đội A (không bắt được) thì đội viên bị ném trúng đó sẽ bị loại. Để hồi sinh đội viên bị loại (ví dụ như đội viên A1) thì đội viên A2 sẽ phải bắt trúng bao cát mà đội viên bên B ném về phía mình.
Luật nó cũng đơn giản. Nhưng mà bên Việt Nam không có chơi trò này nên đọc sẽ dễ loạn lắm đó.
....
"Mau tới phân đội nào, tớ cùng Hạo Vũ là một đội, Kha Bố với Chi Lý, Lam Ngân với Hân Hợp, Ấu Ngôn với Công Tru, như vậy tốt rồi, ngoại trừ đội chúng ta ra, mấy đội còn lại đều phải gánh phần tử năng lực yếu kém chơi cùng, chúng ta nhất định thắng chắc luôn." Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ chưa gì đã hùa nhau vỗ tay ăn mừng chiến thắng. Vui vẻ này của bọn họ khiến mấy phần tử năng lực yếu kém kia không ngừng gào thét phẫn nộ, Ứng Tu Kiệt lại giống nghe được nghe không, đứng tại chỗ thực hiện động tác làm nóng cơ thể: "Trong đám người các cậu có ai muốn tới khiêu chiến với bá chủ đây trước tiên nào?"
Chi lý cầm bao cát lên tay: "Bắt đầu đi."
"Người nào chơi trước mời mau chóng vào chỗ, những người còn lại phiền tự tìm cho mình một góc đứng xem, mong các đại gia ở đây nghe thật rõ nguyên tắc thi đấu nghiêm khắc của trò chơi, lần lượt hai đội một chơi với nhau, chỉ cần đội nào không có thành viên bị loại, giành được một bao cát sẽ được tính là đã thắng, nếu bạn nào cảm thấy không công bằng, muốn khiếu nại sao, vô ích hết, tiếp đến điều quan trọng nhất, tuyệt đối không được tiếp xúc cơ thể, nếu trái luật coi như tự tước bỏ quyền thi đấu của chính mình. Chúng ta mau rửa mắt mong chờ đi, là ai sẽ trở thành quán quân của trò chơi này đây, ngoài ra, để nâng cao tinh thần chiến đấu của các đội, tớ tự đề ra thêm một luật, nếu bạn là người thua cuộc, bạn sẽ phải cung phụng nô bộc quán quân của chúng ta trong suốt 24 giờ, tôn nghiêm gì đó cảm phiền quăng sang một bên, không được phép cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì từ chủ nhân của bạn, có điều chỉ trong phạm vi không được bức người ta đi chết thôi!" Trương Lạc không biết từ lúc nào đã lù lù xuất hiện, cầm cái loa phát thanh oang oang giải thích luật chơi.
"Ý kiến đưa ra của cậu có quá nguy hiểm không hả?!" Kha Bố mắng.
"Rất thú vị." Lam Ngân nói, điều kiện như vậy tựa hồ gợi được hứng thú của cô, ánh mắt cô âm trầm rơi trên người Chi Lý, tiêu rồi, cô không phải muốn nghiêm túc chơi luôn đó chứ, không được hoảng loạn, trước mắt không thể hoảng loạn được, nếu bỏ qua cô, cứ nhắm vào Hân Hợp mà ra tay, tiêu hao thể lực của cô ấy, xem xem cô ấy có thể cứu được Hân Hợp bao nhiêu lần.
Sở Hạo Vũ Ứng Tu Kiệt cùng Chi Lý Kha Bố mỗi người đứng một bên, Kha Bố tràn đầy tự tin, hai người này tuy rằng thể lực không thể nói là yếu, nhưng đối phó với bọn họ không thể nói là khó.
"Trận đấu bắt đầu!" Trương Lạc tuyên bố.
Chi Lý hướng Ứng Tu Kiệt mà quăng bao cát tới, động tác của hắn thật đẹp, bao cát giống như quả bóng rổ, chuẩn xác rơi trúng ngực Ứng Tu Kiệt.
"Đội Ứng Sở thắng!"
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Ứng Tu Kiệt cùng Sở Hạo Vũ sau hai giây sửng sốt liền vỡ òa tung hô, vẻ mặt Chi Lý nhất mực vô tội: "Trò này là chơi kiểu gì vậy?" Kha Bố quỳ gối trên bờ, tay đấm lên cát: "Không biết luật thì cũng nên hỏi sớm một chút!" Tại sao cậu lại có thể phạm phải sai lầm này, không cảnh giác với hắn, Chi Lý hắn không phải thường xuyên như vậy sao, cái gì cũng chẳng biết thì đã đáp ứng luôn rồi. Hắn nhất định trong lúc Trương Lạc phổ biến luật chơi cũng để tiếng cậu ta lọt tai này ra tai kia, hối hận muốn chết, Kha Bố cố gắng kiềm lại thống hận, nếu để Lam Ngân thắng, chẳng biết cô ấy còn có thể đưa ra yêu cầu biến thái gì với Chi Lý nữa.
"Thua trận rồi thì mau xê ra chỗ khác đi Kha Bố, chỗ này không phải thế vận hội Olympic, cậu thua lần này thì cho cậu chơi lại lần khác, mau xê ra đi." Tiếng vang từ loa của Trương Lạc trong chốc lát đã kề ngay tai Kha Bố, Kha Bố đoạt lấy loa ném đi. Cậu đứng dậy vỗ vỗ hạt cát bám trên đầu gối, đằng nào cũng thua rồi, hiện tại chỉ có thể hi vọng Tô Ấu Ngôn sẽ thắng.
Cậu trào phúng nhìn Chi Lý không một phản ứng: "Người như cậu, thua gì thắng gì cũng không biết thật sướng quá ha."
"Tớ thua? Khi nào?"
"Thu cái mặt vô tội của cậu lại ngay! Không chừng tớ sẽ bị cậu làm cho tức chết!" Cậu vặn chai nước đá, ngửa đầu uống cạn nửa chai rồi đưa cho Chi Lý, tiếp tục quan sát hoạt động diễn ra trong sân, hiện tại đã đến lượt đội của Tô Ấu Ngôn, Công Tru gắt gao nhìn chằm chằm bao cát trong tay Ứng Tu Kiệt. Ứng Tu Kiệt nhắm thật chuẩn vị trí của Công Tru rồi ném bao cát qua, may mắn sao Công Tru tránh được, quả nhiên chiến lược của mấy tay đại gia này từ đầu chí cuối đều y chang nhau, đều đè tên yếu hơn mà ra tay trước, bởi vì luật chơi đã quy định không được đụng chạm, Tô Ấu Ngôn không thể tùy thời thấy nguy hiểm mà kéo Công Tru tới nơi an toàn, chỉ có thể dựa hết vào Công Tru có thể tránh được hay không.
Sở Hạo Vũ nhặt bao cát lên, cười đến thực tà ác: "Một màn vừa nãy mới chỉ là khởi đầu xem xem phản ứng của cậu thế nào thôi, cậu vẫn là nên ngoan ngoãn tới với anh đây đi." Sở Hạo Vũ cầm bao cát lên còn làm bộ nhảy trái nhảy phải, giống như muốn đem bao cát phi liền tới phía Công Tru, Công Tru quá sợ mà chạy tràn lan, vẻ mặt cực kỳ hoang mang, lúc này, Sở Hạo Vũ đột nhiên đem bao cát đập lên chân Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn dễ dàng lách được, Ứng Tu Kiệt ở một bên khác dùng tốc độ cực kỳ nhanh ném bao cát lên tay Công Tru, toàn bộ quá trình đều chỉ tốn duy nhất một giây. Hai người bọn họ phối hợp quá tốt, làm đám người đang đứng xem một bên cũng kích động hẳn lên: "Công Tru bị loại! Tiếp theo là trận đấu một đối hai, muốn biết ai thắng ai thua, mọi người mau đặt tiền cược đi." Đám người náo nhiệt trên bờ liền nhiệt tình móc tiền ra, đại đa số đều là chọn đội Sở Hạo Vũ sẽ thắng, Trương Lạc cậu ta, lại nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi.
"Ấu Ngôn, chiến trường không được có tình yêu, cậu đừng trách tớ, tớ vẫn là rất thích cậu, thích cả ngực của cậu nữa." Sở Hạo Vũ dứt lời, liền đem bao cát ném qua, từ góc độ rất thấp, Tô Ấu Ngôn tiến về phía trước một bước, bắt được bao cát kia trước khi nó rơi xuống đất.
"Công Tru được hồi sinh!"
Công Tru mới được về nghỉ đã bị gọi lên, gương mặt nhỏ xinh nhăn lại, làm một bộ không vui, giận dữ nói: "Mau ném tớ đi, tớ muốn xuống dưới, cậu nhìn cho kỹ xem, da của tớ đều bị nắng thiêu cháy cả rồi, không muốn chơi nữa, Tu Kiệt, tớ sẽ không động đâu, cho nên đừng có mà ném tớ mạnh quá." Công Tru nhắm mắt lại, ý nói Ứng Tu Kiệt mau ném qua đi, cậu ta vừa ném qua, Công Tru liền mở mắt, ra sức đón lấy bao cát, hào hứng nhảy lên: "Bắt được, bắt được rồi, tớ bắt được rồi!"
"Tu Kiệt, cậu sao lại đần như vậy! Tại sao lại tin lời cậu ấy!" Sở Hạo Vũ lớn tiếng gào thét.
"Tô Ấu Ngôn, Công Tru thắng!" Âm lượng Trương Lạc lần này còn lớn hơn nữa, bọn họ thắng đồng nghĩa Trương Lạc có lợi, Trương Lạc lại tiếp tục dùng loa phát thanh nói: "Trận đấu đáng mong chờ nhất cuối cùng cũng tới rồi!"
Lam Ngân đứng lên, duỗi cái eo, không phải cô cố ý, những quyễn rũ phát ra từ cô không phải nói ngăn là ngăn được, ba nữ nhân cùng một nam nhân Công Tru xinh đẹp xuất thần, thật không khác nào bữa yến tiệc thị giác, càng khiến đám đàn ông đang vây xem phấn khích, không ngừng huýt sáo. Sở Hạo Vũ mới thua cuộc đã không còn thất vọng mà lớn tiếng: "Động đi, động nữa đi, phô diễn ra bộ ngực của mọi người!" Kha Bố một phen đá lên chân cậu ta. Đang lúc không khí sân đấu nóng hừng hực, từ đâu trên bờ cát truyền tới tiếng xe thể thao gầm rú, mấy cái vị đang ngồi trên xe này, hình như đã quá coi thường an ninh giao thông rồi, còn có thể muốn chạy xe chỗ nào liền chạy ngay chỗ đó. Trương Lạc đang ngồi xổm trên bờ cát đột nhiên kích động: "Nguyên lai là có đoàn phim nào tới đây sao! Sắp có siêu sao bước ra hả! Boss đâu hết rồi, mau ra đi!" Xe dừng lại, cửa xe mở ra, gương mặt của nam nhân mặc tây trang gọn ghẽ dần dần lộ ra, thành thục tiêu sái, mấy từ này nếu dùng với anh xem ra nghe quá tầm thường, Chi Tả Tư vịn tay lên cửa xe, lạnh lùng nhìn một màn đang diễn ra trước mắt. Cửa ghế ngồi phụ cũng mở ra, Đóa Lạp mặc bộ váy xinh xắn vừa lon ton chân sáo vừa chạy tới: "Chi Lý ca ca!" Hai cánh cửa ghế sau cũng đồng loạt mở ra ngay sau đó, cũng xuống cùng lúc là hai cặp sinh đôi, vội vã chạy bằng đôi chân ngắn cũn, anh đẩy em, em đẩy anh mà chạy: "Ba ba, ba ba, chúng con tới thăm người nè." Kha Bố còn chưa kịp thần hồn, trừ bỏ một đám người họ Chi này ra, trong không phải xe chui ra thêm người nào nữa đó chứ.
Khóe môi Lam ngân cong lên: "Xem ra, trò chơi này lại phải phân đội lại lần nữa rồi."
--
Bãi biển nhà người ta đã biến thành cái chợ như thế nào =))
Beta: Chen
Giải thích ngoài lề: Cái trò này luật chơi nó ngặt nghèo dờ lờ:> Lúc tui dịch phải sửa tới sửa lui mấy lần mới đúng được. Hai đội chơi với nhau, mỗi đội hai thành viên. Nếu đội B ném về phía đội A một bao cát, đội A bắt được bao cát, và khi đó đội A vẫn bảo toàn được số lượng hai thành viên thì đội A được tính thắng. Ngược lại, nếu đội B quăng bao cát trúng người đội viên đội A (không bắt được) thì đội viên bị ném trúng đó sẽ bị loại. Để hồi sinh đội viên bị loại (ví dụ như đội viên A1) thì đội viên A2 sẽ phải bắt trúng bao cát mà đội viên bên B ném về phía mình.
Luật nó cũng đơn giản. Nhưng mà bên Việt Nam không có chơi trò này nên đọc sẽ dễ loạn lắm đó.
....
"Mau tới phân đội nào, tớ cùng Hạo Vũ là một đội, Kha Bố với Chi Lý, Lam Ngân với Hân Hợp, Ấu Ngôn với Công Tru, như vậy tốt rồi, ngoại trừ đội chúng ta ra, mấy đội còn lại đều phải gánh phần tử năng lực yếu kém chơi cùng, chúng ta nhất định thắng chắc luôn." Ứng Tu Kiệt và Sở Hạo Vũ chưa gì đã hùa nhau vỗ tay ăn mừng chiến thắng. Vui vẻ này của bọn họ khiến mấy phần tử năng lực yếu kém kia không ngừng gào thét phẫn nộ, Ứng Tu Kiệt lại giống nghe được nghe không, đứng tại chỗ thực hiện động tác làm nóng cơ thể: "Trong đám người các cậu có ai muốn tới khiêu chiến với bá chủ đây trước tiên nào?"
Chi lý cầm bao cát lên tay: "Bắt đầu đi."
"Người nào chơi trước mời mau chóng vào chỗ, những người còn lại phiền tự tìm cho mình một góc đứng xem, mong các đại gia ở đây nghe thật rõ nguyên tắc thi đấu nghiêm khắc của trò chơi, lần lượt hai đội một chơi với nhau, chỉ cần đội nào không có thành viên bị loại, giành được một bao cát sẽ được tính là đã thắng, nếu bạn nào cảm thấy không công bằng, muốn khiếu nại sao, vô ích hết, tiếp đến điều quan trọng nhất, tuyệt đối không được tiếp xúc cơ thể, nếu trái luật coi như tự tước bỏ quyền thi đấu của chính mình. Chúng ta mau rửa mắt mong chờ đi, là ai sẽ trở thành quán quân của trò chơi này đây, ngoài ra, để nâng cao tinh thần chiến đấu của các đội, tớ tự đề ra thêm một luật, nếu bạn là người thua cuộc, bạn sẽ phải cung phụng nô bộc quán quân của chúng ta trong suốt 24 giờ, tôn nghiêm gì đó cảm phiền quăng sang một bên, không được phép cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì từ chủ nhân của bạn, có điều chỉ trong phạm vi không được bức người ta đi chết thôi!" Trương Lạc không biết từ lúc nào đã lù lù xuất hiện, cầm cái loa phát thanh oang oang giải thích luật chơi.
"Ý kiến đưa ra của cậu có quá nguy hiểm không hả?!" Kha Bố mắng.
"Rất thú vị." Lam Ngân nói, điều kiện như vậy tựa hồ gợi được hứng thú của cô, ánh mắt cô âm trầm rơi trên người Chi Lý, tiêu rồi, cô không phải muốn nghiêm túc chơi luôn đó chứ, không được hoảng loạn, trước mắt không thể hoảng loạn được, nếu bỏ qua cô, cứ nhắm vào Hân Hợp mà ra tay, tiêu hao thể lực của cô ấy, xem xem cô ấy có thể cứu được Hân Hợp bao nhiêu lần.
Sở Hạo Vũ Ứng Tu Kiệt cùng Chi Lý Kha Bố mỗi người đứng một bên, Kha Bố tràn đầy tự tin, hai người này tuy rằng thể lực không thể nói là yếu, nhưng đối phó với bọn họ không thể nói là khó.
"Trận đấu bắt đầu!" Trương Lạc tuyên bố.
Chi Lý hướng Ứng Tu Kiệt mà quăng bao cát tới, động tác của hắn thật đẹp, bao cát giống như quả bóng rổ, chuẩn xác rơi trúng ngực Ứng Tu Kiệt.
"Đội Ứng Sở thắng!"
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Ứng Tu Kiệt cùng Sở Hạo Vũ sau hai giây sửng sốt liền vỡ òa tung hô, vẻ mặt Chi Lý nhất mực vô tội: "Trò này là chơi kiểu gì vậy?" Kha Bố quỳ gối trên bờ, tay đấm lên cát: "Không biết luật thì cũng nên hỏi sớm một chút!" Tại sao cậu lại có thể phạm phải sai lầm này, không cảnh giác với hắn, Chi Lý hắn không phải thường xuyên như vậy sao, cái gì cũng chẳng biết thì đã đáp ứng luôn rồi. Hắn nhất định trong lúc Trương Lạc phổ biến luật chơi cũng để tiếng cậu ta lọt tai này ra tai kia, hối hận muốn chết, Kha Bố cố gắng kiềm lại thống hận, nếu để Lam Ngân thắng, chẳng biết cô ấy còn có thể đưa ra yêu cầu biến thái gì với Chi Lý nữa.
"Thua trận rồi thì mau xê ra chỗ khác đi Kha Bố, chỗ này không phải thế vận hội Olympic, cậu thua lần này thì cho cậu chơi lại lần khác, mau xê ra đi." Tiếng vang từ loa của Trương Lạc trong chốc lát đã kề ngay tai Kha Bố, Kha Bố đoạt lấy loa ném đi. Cậu đứng dậy vỗ vỗ hạt cát bám trên đầu gối, đằng nào cũng thua rồi, hiện tại chỉ có thể hi vọng Tô Ấu Ngôn sẽ thắng.
Cậu trào phúng nhìn Chi Lý không một phản ứng: "Người như cậu, thua gì thắng gì cũng không biết thật sướng quá ha."
"Tớ thua? Khi nào?"
"Thu cái mặt vô tội của cậu lại ngay! Không chừng tớ sẽ bị cậu làm cho tức chết!" Cậu vặn chai nước đá, ngửa đầu uống cạn nửa chai rồi đưa cho Chi Lý, tiếp tục quan sát hoạt động diễn ra trong sân, hiện tại đã đến lượt đội của Tô Ấu Ngôn, Công Tru gắt gao nhìn chằm chằm bao cát trong tay Ứng Tu Kiệt. Ứng Tu Kiệt nhắm thật chuẩn vị trí của Công Tru rồi ném bao cát qua, may mắn sao Công Tru tránh được, quả nhiên chiến lược của mấy tay đại gia này từ đầu chí cuối đều y chang nhau, đều đè tên yếu hơn mà ra tay trước, bởi vì luật chơi đã quy định không được đụng chạm, Tô Ấu Ngôn không thể tùy thời thấy nguy hiểm mà kéo Công Tru tới nơi an toàn, chỉ có thể dựa hết vào Công Tru có thể tránh được hay không.
Sở Hạo Vũ nhặt bao cát lên, cười đến thực tà ác: "Một màn vừa nãy mới chỉ là khởi đầu xem xem phản ứng của cậu thế nào thôi, cậu vẫn là nên ngoan ngoãn tới với anh đây đi." Sở Hạo Vũ cầm bao cát lên còn làm bộ nhảy trái nhảy phải, giống như muốn đem bao cát phi liền tới phía Công Tru, Công Tru quá sợ mà chạy tràn lan, vẻ mặt cực kỳ hoang mang, lúc này, Sở Hạo Vũ đột nhiên đem bao cát đập lên chân Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn dễ dàng lách được, Ứng Tu Kiệt ở một bên khác dùng tốc độ cực kỳ nhanh ném bao cát lên tay Công Tru, toàn bộ quá trình đều chỉ tốn duy nhất một giây. Hai người bọn họ phối hợp quá tốt, làm đám người đang đứng xem một bên cũng kích động hẳn lên: "Công Tru bị loại! Tiếp theo là trận đấu một đối hai, muốn biết ai thắng ai thua, mọi người mau đặt tiền cược đi." Đám người náo nhiệt trên bờ liền nhiệt tình móc tiền ra, đại đa số đều là chọn đội Sở Hạo Vũ sẽ thắng, Trương Lạc cậu ta, lại nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi.
"Ấu Ngôn, chiến trường không được có tình yêu, cậu đừng trách tớ, tớ vẫn là rất thích cậu, thích cả ngực của cậu nữa." Sở Hạo Vũ dứt lời, liền đem bao cát ném qua, từ góc độ rất thấp, Tô Ấu Ngôn tiến về phía trước một bước, bắt được bao cát kia trước khi nó rơi xuống đất.
"Công Tru được hồi sinh!"
Công Tru mới được về nghỉ đã bị gọi lên, gương mặt nhỏ xinh nhăn lại, làm một bộ không vui, giận dữ nói: "Mau ném tớ đi, tớ muốn xuống dưới, cậu nhìn cho kỹ xem, da của tớ đều bị nắng thiêu cháy cả rồi, không muốn chơi nữa, Tu Kiệt, tớ sẽ không động đâu, cho nên đừng có mà ném tớ mạnh quá." Công Tru nhắm mắt lại, ý nói Ứng Tu Kiệt mau ném qua đi, cậu ta vừa ném qua, Công Tru liền mở mắt, ra sức đón lấy bao cát, hào hứng nhảy lên: "Bắt được, bắt được rồi, tớ bắt được rồi!"
"Tu Kiệt, cậu sao lại đần như vậy! Tại sao lại tin lời cậu ấy!" Sở Hạo Vũ lớn tiếng gào thét.
"Tô Ấu Ngôn, Công Tru thắng!" Âm lượng Trương Lạc lần này còn lớn hơn nữa, bọn họ thắng đồng nghĩa Trương Lạc có lợi, Trương Lạc lại tiếp tục dùng loa phát thanh nói: "Trận đấu đáng mong chờ nhất cuối cùng cũng tới rồi!"
Lam Ngân đứng lên, duỗi cái eo, không phải cô cố ý, những quyễn rũ phát ra từ cô không phải nói ngăn là ngăn được, ba nữ nhân cùng một nam nhân Công Tru xinh đẹp xuất thần, thật không khác nào bữa yến tiệc thị giác, càng khiến đám đàn ông đang vây xem phấn khích, không ngừng huýt sáo. Sở Hạo Vũ mới thua cuộc đã không còn thất vọng mà lớn tiếng: "Động đi, động nữa đi, phô diễn ra bộ ngực của mọi người!" Kha Bố một phen đá lên chân cậu ta. Đang lúc không khí sân đấu nóng hừng hực, từ đâu trên bờ cát truyền tới tiếng xe thể thao gầm rú, mấy cái vị đang ngồi trên xe này, hình như đã quá coi thường an ninh giao thông rồi, còn có thể muốn chạy xe chỗ nào liền chạy ngay chỗ đó. Trương Lạc đang ngồi xổm trên bờ cát đột nhiên kích động: "Nguyên lai là có đoàn phim nào tới đây sao! Sắp có siêu sao bước ra hả! Boss đâu hết rồi, mau ra đi!" Xe dừng lại, cửa xe mở ra, gương mặt của nam nhân mặc tây trang gọn ghẽ dần dần lộ ra, thành thục tiêu sái, mấy từ này nếu dùng với anh xem ra nghe quá tầm thường, Chi Tả Tư vịn tay lên cửa xe, lạnh lùng nhìn một màn đang diễn ra trước mắt. Cửa ghế ngồi phụ cũng mở ra, Đóa Lạp mặc bộ váy xinh xắn vừa lon ton chân sáo vừa chạy tới: "Chi Lý ca ca!" Hai cánh cửa ghế sau cũng đồng loạt mở ra ngay sau đó, cũng xuống cùng lúc là hai cặp sinh đôi, vội vã chạy bằng đôi chân ngắn cũn, anh đẩy em, em đẩy anh mà chạy: "Ba ba, ba ba, chúng con tới thăm người nè." Kha Bố còn chưa kịp thần hồn, trừ bỏ một đám người họ Chi này ra, trong không phải xe chui ra thêm người nào nữa đó chứ.
Khóe môi Lam ngân cong lên: "Xem ra, trò chơi này lại phải phân đội lại lần nữa rồi."
--
Bãi biển nhà người ta đã biến thành cái chợ như thế nào =))