Editor: Chen
Beta: Chen
Chơi thua vẫn là đã chơi thua rồi, dỡ bỏ hết mấy cái tư cách cái gì mà thân là khách tới đây chơi, mặc dù là Chi Lý, nhưng một đấu hai thực sự quá khó rồi, bọn họ tự làm tự chịu, đành phải chấp thuận 24 giờ phục vụ, yêu cầu đầu tiên Lam Ngân đưa ra chính là đem toàn bộ biệt thự quét tước sạch sẽ. Kha Bố cầm giẻ trong tay cọ cọ rồi miết miết, Lam Ngân từ lúc nào thần không biết quỷ không hay đã đứng ngay sau Kha Bố, ấn cái ót khiến mặt cậu bị áp dính lên tường: "Muốn lười biếng?"
"Không có, không có, nương nương người nhầm rồi, cháu chỉ là đang nghĩ cho con của cô, nghĩ đến mất hồn luôn." Kha Bố tùy tiện đưa Chi Lý ra chống đỡ: "Cậu ấy cùng chú Chi đã ở phòng trên lầu hai hơn một giờ rồi, rốt cuộc là đang làm cái gì."
"Trắc nghiệm gì gì đó, ai mà biết." Lam Ngân một mặt đầy chán ghét: "Chi Lý nghỉ hè mới được quay về, nên để thằng bé tùy tiện chơi, tên đó lại còn nói đã là năm ba rồi còn có chuyện quan trọng hơn chơi, ta mới không cần đứa con trai bảo bối này đi ra xã hội phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, tên đó làm gì cũng chỉ theo ý mình, hắn ta không phải chỉ cần lo kiếm tiền nuôi bọn ta là được rồi sao."
Kha Bố lại một lần nữa khẳng định, mấy người phụ nữ, ngoại trừ diện mạo ra không có điểm gì tốt hết.
"Này, tôi vừa nói muốn gặp, Chi Tả Tư liền quay lại luôn đó." Lam Ngân quá nhàm chán liền tìm cách trêu chọc Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn máy móc lật trang sách, vờ như không nghe thấy lời Lam Ngân nói, Lam Ngân bĩu môi:"Mấy người này thật không thú vị gì cả, ta đi ngủ." Cô đi rồi, Kha Bố mới lặng lẽ dịch lại sát bên Tô Ấu Ngôn một chút: "Cậu, thực sự không định cho người đó biết sao."
"Lát nữa sẽ đi tìm hắn." Tô Ấu Ngôn không cảm xúc trả lời thực sự vẫn khiến Kha Bố lắp bắp kinh hãi, tiếp theo cô liền nói: "Tớ muốn nhanh chóng cắt bỏ tình cảm của mình, Lam Ngân nói đúng, có đôi khi chỉ dựa vào mình cũng rất khó, có lẽ phải nghe chính miệng hắn cự tuyệt mới có thể hết hy vọng, cũng may ái mộ này chưa đủ sâu đậm." Lời cô nói, một chút bi thương cũng không có, tình cảm này chỉ có thể giấu sâu trong lòng, cô đã chịu đủ rồi, cảm tình của cô cùng con người cô kỳ thực rất giống nhau, đều lạnh băng như vậy.
Tới tìm người ta tỏ tình chỉ vì muốn thất tình sao? Hỏi Kha Bố câu này, chính cậu cũng không thể nghĩ ra đáp án.
"Kha Bố, mau tới đây." Ứng Tu Kiệt từ bên ngoài gọi vào, Kha Bố vốn muốn ở bên cạnh bồi Tô Ấu Ngôn, nhưng xem biểu tình của cô, hồ như cô vẫn muốn lẳng lặng một mình. Cậu há miệng thở dốc, thực không biết làm gì mới đúng đây, chỉ có thể đem tay mình chạm lên tay Ấu Ngôn, thiết chặt một chút liền buông lỏng rồi chạy đi.
"Chuyện gì vậy?" Kha Bố vừa mới ra ngoài đã liền hỏi, Ứng Tu Kiệt đem thang đặt dựa vào tường, hướng cậu vẫy tay: "Nhân lực không đủ, tớ giúp cậu đỡ thang, cậu leo lên trên đi."
"Ngoài tường mà cậu cũng muốn dọn nữa? Với cả, tại sao không phải tớ giữ cậu leo.
"Tớ làm sao có thể yên tâm giao sinh mệnh mình cho cậu."
Kha Bố không thể không thừa nhận lời gã nói rất có lý, hơn nữa người này là Ứng Tu Kiệt, cậu ta không bao giờ dùng lời nói phản kích người khác, cương trực cùng nghĩa khí của cậu ta lúc nào cũng rõ mồn một như ban ngày vậy. Kha Bố nheo mắt nhìn thang, cầm lấy thùng nước rồi bắt đầu leo lên, vừa leo vừa phải xua đi mấy cái mạng nhện.
"Ở chỗ đó đó."
"Tớ thấy rồi." Kha Bố dùng sức lầu bầu: "Dùng nước rửa có thể sạch được sao. Mấy chuyện này vẫn là Chi Lý cậu ấy có thể nhẹ nhàng giải quyết, nếu thực sự có loại máy móc hoán đổi linh hồn, thật muốn đổi cho cậu ấy một ngày, tớ cũng rất muốn nếm thử tư vị làm Chi Lý là như thế nào."
"Không đổi, tớ không muốn cùng chính tớ lên giường." Một giọng nói truyền đến, cửa sổ phía trên cũng mở tung ra.
"Nếu cậu làm tớ sợ nhảy dựng, vạn nhất tớ ngã xuống thì phải làm sao!"
Khủy tay Chi Lý chống lên khung cửa sổ, nhìn Kha Bố bên dưới, gió biển làm tóc cùng cổ áo của hắn tung bay: "Cậu ngã xuống, tớ sẽ chịu trách nhiệm."
"Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào đây."
"Chuyện này đợi cậu ngã xuống rồi tớ nghĩ sau."
"Giảo hoạt." Cậu khẽ mắng một câu rồi lại nói: "Ba cậu đâu rồi."
"Vừa mới rời đi."
"Đôn đốc việc học của cậu sao?"
"Hỏi ông ta làm gì, cậu không lẽ có ý gì với ông ta?"
"Sao có thể!" Chuyện này nghĩ thế nào cũng thật buồn cười, chính mình đã nhận được phương thức yêu đương di truyền từ Lam Ngân và Chi Tả Tư rồi mà, chân tâm cùng đôi mắt không thể có thêm người nào khác.
"Vậy thì tốt, tớ sẽ không nhường cậu cho ba tớ."
"Ba cậu cũng không thèm tớ đâu!"
"Này, Kha Bố, leo cao thêm một chút." Chi Lý ngoắc ngoắc ngón tay, Kha Bố khó hiểu: "Làm gì?" Dù cậu hỏi nhưng chân vẫn thuận ý leo thêm hai bậc, tay vừa vặn có thể ngang tầm với Chi Lý, Chi Lý bắt lấy tay cậu: "Cậu nói xem làm gì." Chi Lý nắm được tay xong, liền hôn xuống một cái, Kha Bố nhất nhất không thể thừa nhận tâm tình của chính mình, thu tay về: "Bẩn lắm."
"Tớ không ngại." Khóe miệng mỉm cười của hắn, giống như vật gì đó đang chọt chọt trái tim cậu vậy, nụ cười chỉ phiết nhẹ một chút, nhưng lại chói lòa như vậy, Kha Bố nắm chắc lấy thang, thật sợ bản thân sẽ bị hắn mê hoặc đến lảo đảo.
"Muốn tớ tránh đi luôn hả! Phía dưới không còn ai giữ cậu đâu." Ứng Tu Kiệt lại la lên.
"Tớ biết rồi!" Kha Bố cũng hét trở về, vừa ngẩng đầu đã không thấy Chi Lý đâu nữa, nhưng một chốc sau đó, hắn lại xuất hiện, miệng ăn kem que: "Bên trái cậu còn dơ lắm, có nghiêm túc quét tước không vậy."
"Tớ muốn hỏi cậu, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác của tớ sao?"
"Ba ba, người đang xem cái gì đó, con cũng muốn xem!" Chi Tiểu Khả cùng Chi Tiểu Tầm dẫm lên băng ghế nhỏ, giương đôi mắt tròn xoe nhìn Kha Bố muốn bẹp người, ánh mắt nhà Chi bọn họ nhìn người khác thực sự rất rất đả thương. Chi Tiểu Tầm một bàn tay che miệng: "A ha ha ha, tôi có thể thấy, chú sau này sẽ được gả vào nhà chúng tôi." Con bé này nhất định xem quá nhiều phim rồi, Chi Tiểu Khảkhông ngừng gãi đầu, rồi lại vươn cái đầu nhỏ ra ngoài: "Cho chú ăn gàu của tôi nè."
"Hai tên tiểu quỷ mấy đứa, đừng để anh bắt được, anh sẽ đem mông mấy đứa đánh sưng."
"A ha ha ha, đại biến thái, ông chú quấy rối tình dục trẻ em."
"Hừ, Lam Ngân đã nói với bọn tôi, người mông sưng chính là chú đó, chú thường xuyên bị ba ba đánh có đúng không!"
"Không phải, chỉ là..." Chi Lý còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng Kha Bố la lối chặn lại: "Tớ biết cậu muốn nói cái gì! Đừng có nói nữa!" Kha Bố thà bị bọn nhóc đó hiểu lầm còn hơn phải nhìn chân tướng thực sự bị phanh phui. Cậu cứ như vậy vừa miễn cưỡng trò chuyện vừa đem vết bẩn trên tường lau sạch, khi Kha Bố vừa mới định mở miệng ra, Chi Lý liền đem kem que ăn được một nửa nhét vào miệng Kha Bố: "Thưởng cho cậu đó." Kha Bố cắn một miếng, tư vị mát lạnh truyền từ yết hầu xuống dạ dày, cậu hướng Chi Lý nhíu mày: "Phần thưởng quá rẻ mạt."
Lời tác giả: Thời gian này có chút....bận quá.....Tôi miễn cưỡng....tận lực.... có thể viết bao nhiêu thì liền viết bấy nhiêu...
Lời editor: Lời này của Angelina là nói từ lâu rồi, bây giờ thì bộ này cũng đã hoàn (theo bản gốc), tụi tui vẫn dịch lại lời của tác giả để mọi người biết một chút về tình trạng của chị ấy khi đó thôi.
Beta: Chen
Chơi thua vẫn là đã chơi thua rồi, dỡ bỏ hết mấy cái tư cách cái gì mà thân là khách tới đây chơi, mặc dù là Chi Lý, nhưng một đấu hai thực sự quá khó rồi, bọn họ tự làm tự chịu, đành phải chấp thuận 24 giờ phục vụ, yêu cầu đầu tiên Lam Ngân đưa ra chính là đem toàn bộ biệt thự quét tước sạch sẽ. Kha Bố cầm giẻ trong tay cọ cọ rồi miết miết, Lam Ngân từ lúc nào thần không biết quỷ không hay đã đứng ngay sau Kha Bố, ấn cái ót khiến mặt cậu bị áp dính lên tường: "Muốn lười biếng?"
"Không có, không có, nương nương người nhầm rồi, cháu chỉ là đang nghĩ cho con của cô, nghĩ đến mất hồn luôn." Kha Bố tùy tiện đưa Chi Lý ra chống đỡ: "Cậu ấy cùng chú Chi đã ở phòng trên lầu hai hơn một giờ rồi, rốt cuộc là đang làm cái gì."
"Trắc nghiệm gì gì đó, ai mà biết." Lam Ngân một mặt đầy chán ghét: "Chi Lý nghỉ hè mới được quay về, nên để thằng bé tùy tiện chơi, tên đó lại còn nói đã là năm ba rồi còn có chuyện quan trọng hơn chơi, ta mới không cần đứa con trai bảo bối này đi ra xã hội phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, tên đó làm gì cũng chỉ theo ý mình, hắn ta không phải chỉ cần lo kiếm tiền nuôi bọn ta là được rồi sao."
Kha Bố lại một lần nữa khẳng định, mấy người phụ nữ, ngoại trừ diện mạo ra không có điểm gì tốt hết.
"Này, tôi vừa nói muốn gặp, Chi Tả Tư liền quay lại luôn đó." Lam Ngân quá nhàm chán liền tìm cách trêu chọc Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn máy móc lật trang sách, vờ như không nghe thấy lời Lam Ngân nói, Lam Ngân bĩu môi:"Mấy người này thật không thú vị gì cả, ta đi ngủ." Cô đi rồi, Kha Bố mới lặng lẽ dịch lại sát bên Tô Ấu Ngôn một chút: "Cậu, thực sự không định cho người đó biết sao."
"Lát nữa sẽ đi tìm hắn." Tô Ấu Ngôn không cảm xúc trả lời thực sự vẫn khiến Kha Bố lắp bắp kinh hãi, tiếp theo cô liền nói: "Tớ muốn nhanh chóng cắt bỏ tình cảm của mình, Lam Ngân nói đúng, có đôi khi chỉ dựa vào mình cũng rất khó, có lẽ phải nghe chính miệng hắn cự tuyệt mới có thể hết hy vọng, cũng may ái mộ này chưa đủ sâu đậm." Lời cô nói, một chút bi thương cũng không có, tình cảm này chỉ có thể giấu sâu trong lòng, cô đã chịu đủ rồi, cảm tình của cô cùng con người cô kỳ thực rất giống nhau, đều lạnh băng như vậy.
Tới tìm người ta tỏ tình chỉ vì muốn thất tình sao? Hỏi Kha Bố câu này, chính cậu cũng không thể nghĩ ra đáp án.
"Kha Bố, mau tới đây." Ứng Tu Kiệt từ bên ngoài gọi vào, Kha Bố vốn muốn ở bên cạnh bồi Tô Ấu Ngôn, nhưng xem biểu tình của cô, hồ như cô vẫn muốn lẳng lặng một mình. Cậu há miệng thở dốc, thực không biết làm gì mới đúng đây, chỉ có thể đem tay mình chạm lên tay Ấu Ngôn, thiết chặt một chút liền buông lỏng rồi chạy đi.
"Chuyện gì vậy?" Kha Bố vừa mới ra ngoài đã liền hỏi, Ứng Tu Kiệt đem thang đặt dựa vào tường, hướng cậu vẫy tay: "Nhân lực không đủ, tớ giúp cậu đỡ thang, cậu leo lên trên đi."
"Ngoài tường mà cậu cũng muốn dọn nữa? Với cả, tại sao không phải tớ giữ cậu leo.
"Tớ làm sao có thể yên tâm giao sinh mệnh mình cho cậu."
Kha Bố không thể không thừa nhận lời gã nói rất có lý, hơn nữa người này là Ứng Tu Kiệt, cậu ta không bao giờ dùng lời nói phản kích người khác, cương trực cùng nghĩa khí của cậu ta lúc nào cũng rõ mồn một như ban ngày vậy. Kha Bố nheo mắt nhìn thang, cầm lấy thùng nước rồi bắt đầu leo lên, vừa leo vừa phải xua đi mấy cái mạng nhện.
"Ở chỗ đó đó."
"Tớ thấy rồi." Kha Bố dùng sức lầu bầu: "Dùng nước rửa có thể sạch được sao. Mấy chuyện này vẫn là Chi Lý cậu ấy có thể nhẹ nhàng giải quyết, nếu thực sự có loại máy móc hoán đổi linh hồn, thật muốn đổi cho cậu ấy một ngày, tớ cũng rất muốn nếm thử tư vị làm Chi Lý là như thế nào."
"Không đổi, tớ không muốn cùng chính tớ lên giường." Một giọng nói truyền đến, cửa sổ phía trên cũng mở tung ra.
"Nếu cậu làm tớ sợ nhảy dựng, vạn nhất tớ ngã xuống thì phải làm sao!"
Khủy tay Chi Lý chống lên khung cửa sổ, nhìn Kha Bố bên dưới, gió biển làm tóc cùng cổ áo của hắn tung bay: "Cậu ngã xuống, tớ sẽ chịu trách nhiệm."
"Cậu muốn chịu trách nhiệm thế nào đây."
"Chuyện này đợi cậu ngã xuống rồi tớ nghĩ sau."
"Giảo hoạt." Cậu khẽ mắng một câu rồi lại nói: "Ba cậu đâu rồi."
"Vừa mới rời đi."
"Đôn đốc việc học của cậu sao?"
"Hỏi ông ta làm gì, cậu không lẽ có ý gì với ông ta?"
"Sao có thể!" Chuyện này nghĩ thế nào cũng thật buồn cười, chính mình đã nhận được phương thức yêu đương di truyền từ Lam Ngân và Chi Tả Tư rồi mà, chân tâm cùng đôi mắt không thể có thêm người nào khác.
"Vậy thì tốt, tớ sẽ không nhường cậu cho ba tớ."
"Ba cậu cũng không thèm tớ đâu!"
"Này, Kha Bố, leo cao thêm một chút." Chi Lý ngoắc ngoắc ngón tay, Kha Bố khó hiểu: "Làm gì?" Dù cậu hỏi nhưng chân vẫn thuận ý leo thêm hai bậc, tay vừa vặn có thể ngang tầm với Chi Lý, Chi Lý bắt lấy tay cậu: "Cậu nói xem làm gì." Chi Lý nắm được tay xong, liền hôn xuống một cái, Kha Bố nhất nhất không thể thừa nhận tâm tình của chính mình, thu tay về: "Bẩn lắm."
"Tớ không ngại." Khóe miệng mỉm cười của hắn, giống như vật gì đó đang chọt chọt trái tim cậu vậy, nụ cười chỉ phiết nhẹ một chút, nhưng lại chói lòa như vậy, Kha Bố nắm chắc lấy thang, thật sợ bản thân sẽ bị hắn mê hoặc đến lảo đảo.
"Muốn tớ tránh đi luôn hả! Phía dưới không còn ai giữ cậu đâu." Ứng Tu Kiệt lại la lên.
"Tớ biết rồi!" Kha Bố cũng hét trở về, vừa ngẩng đầu đã không thấy Chi Lý đâu nữa, nhưng một chốc sau đó, hắn lại xuất hiện, miệng ăn kem que: "Bên trái cậu còn dơ lắm, có nghiêm túc quét tước không vậy."
"Tớ muốn hỏi cậu, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác của tớ sao?"
"Ba ba, người đang xem cái gì đó, con cũng muốn xem!" Chi Tiểu Khả cùng Chi Tiểu Tầm dẫm lên băng ghế nhỏ, giương đôi mắt tròn xoe nhìn Kha Bố muốn bẹp người, ánh mắt nhà Chi bọn họ nhìn người khác thực sự rất rất đả thương. Chi Tiểu Tầm một bàn tay che miệng: "A ha ha ha, tôi có thể thấy, chú sau này sẽ được gả vào nhà chúng tôi." Con bé này nhất định xem quá nhiều phim rồi, Chi Tiểu Khảkhông ngừng gãi đầu, rồi lại vươn cái đầu nhỏ ra ngoài: "Cho chú ăn gàu của tôi nè."
"Hai tên tiểu quỷ mấy đứa, đừng để anh bắt được, anh sẽ đem mông mấy đứa đánh sưng."
"A ha ha ha, đại biến thái, ông chú quấy rối tình dục trẻ em."
"Hừ, Lam Ngân đã nói với bọn tôi, người mông sưng chính là chú đó, chú thường xuyên bị ba ba đánh có đúng không!"
"Không phải, chỉ là..." Chi Lý còn chưa kịp nói ra đã bị tiếng Kha Bố la lối chặn lại: "Tớ biết cậu muốn nói cái gì! Đừng có nói nữa!" Kha Bố thà bị bọn nhóc đó hiểu lầm còn hơn phải nhìn chân tướng thực sự bị phanh phui. Cậu cứ như vậy vừa miễn cưỡng trò chuyện vừa đem vết bẩn trên tường lau sạch, khi Kha Bố vừa mới định mở miệng ra, Chi Lý liền đem kem que ăn được một nửa nhét vào miệng Kha Bố: "Thưởng cho cậu đó." Kha Bố cắn một miếng, tư vị mát lạnh truyền từ yết hầu xuống dạ dày, cậu hướng Chi Lý nhíu mày: "Phần thưởng quá rẻ mạt."
Lời tác giả: Thời gian này có chút....bận quá.....Tôi miễn cưỡng....tận lực.... có thể viết bao nhiêu thì liền viết bấy nhiêu...
Lời editor: Lời này của Angelina là nói từ lâu rồi, bây giờ thì bộ này cũng đã hoàn (theo bản gốc), tụi tui vẫn dịch lại lời của tác giả để mọi người biết một chút về tình trạng của chị ấy khi đó thôi.