Edit: Chen
Beta: Chen
Kha Bố vừa từ thang leo xuống, vừa đem que kem cắn hết vứt vào thùng rác, lúc cùng Ứng Tu Kiệt lên đến tầng hai, mới phát hiện bọn Công Tru Sở Hạo Vũ đang ghé sát tai vào cửa phòng tầng này, Kha Bố nhớ rất rõ, đây chính là phòng riêng dành cho Chi Tả Tư xử lý việc công, Công Tru phát hiện ra cậu đang ở đây, liền đem ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo mọi người đừng có lên tiếng. Kha Bố đại khái đoán được đang xảy ra chuyện gì, cũng thả nhẹ bước chân tiến đến ghé lỗ tai dán lên cửa.
Chi Tả Tư đang cùng thư ký của công ty điện thoại bàn công chuyện, sau khi phát giác trước mặt mình có động tĩnh, cũng không hề xoay người lại, cuộc điện này thực sự rất dài, ít nhất đối với Tô Ấu Ngôn chính là như vậy. Hơn mười phút sau, Chi Tả Tư mới tắt máy, y xoay người, lưng tựa vào kệ sách sau lưng, không hỏi một lời.
"Tôi nói nếu như, nếu như không có Lam Ngân, nếu như anh không có kết hôn, tôi và anh có thể bên nhau không?"
"Vấn đề không có thật này, cô muốn tôi trả lời thế nào."" Điện thoại của Chi Tả Tư lại vang lên, y đối với Tô Ấu Ngôn dù là phản ứng gì cũng không có, biểu hiện này kỳ thực vô cùng tàn nhẫn, cự tuyệt Tô Ấu Ngôn đối với y cũng chẳng khác nào cự tuyệt nữ nhân bình thường, có gì đặc biệt hơn sao. Ai mượn đối phương là Chi Tả Tư, y ly hôn với Lam Ngân mấy năm nay, thậm chí đã phục hôn, nhưng hai người lại rất ít khi ở cùng nhau, khiến đôi khi người theo đuổi Chi Tả Tư còn không biết đến tồn tại của Lam Ngân.
Nhưng với Tô Ấu Ngôn mà nói, bằng ấy tàn nhẫn là chưa đủ đâu, cô muốn loại tàn nhẫn có thể khiến cô thoải mái quên sạch người này, hoàn toàn đoạn tuyệt được tình cảm với y.
"Anh chưa từng động tâm với cô gái nào trẻ đẹp hơn dịu dàng hơn người kia hay sao, mà nói, lúc anh nhìn tôi, là có cảm giác gì vậy.
Có người áp lên đầu Kha Bố, Kha Bố muốn giãy ra, ngẩng đầu liền phát hiện người này là Lam Ngân, cô cũng đang dán tai lên cửa, biểu tình này, nói cô ấy lo lắng còn không bằng nói cô ấy tò mò, cô liếc Kha Bố một cái, ý kêu Kha Bố đừng có lên tiếng.
Chi Tả Tư đem điện thoại ném lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. "Người khiến tôi động tâm, đời này chỉ có một cô ấy." Chi Lý từng nói, Chi Tả Tư ngoài Lam Ngân ra chưa từng xao lòng với bất kỳ nữ nhân nào, lời này hình như có chút sai rồi, phải là nói, Chi Tả Tư chưa từng đem Lam Ngân đặt ngang hàng với nữ nhân ngoài kia mà đối đãi.
Kha Bố đột nhiên phát hiện ra một đặc tính khác của nhà bọn họ, đối với người mình yêu sẽ nguyện yêu cả đời, sâu đậm như vậy, chuyên tâm như vậy.
"Tôi tên là Tô Ấu Ngôn, phiền anh không cần nương tay chỉ vì tôi là bạn của Chi Lý, chí ít, mong anh có thể nhớ được tên của tôi, cứ vậy đi, quấy rầy anh rồi." Biểu hiện của cô cũng thật quá tiêu sái, tiêu sái đến mức khiến Kha Bố đau lòng, lúc kéo cửa ra, cô lập tức rời đi, những người khác liền huých Kha Bố một cái, đẩy cậu đuổi theo cô. Lam Ngân bật lửa lên, lười biếng mà tựa vào cánh cửa: "Anh biết là tôi ở ngoài nghe lén, nên mới cố ý nói như vậy sao, có tiểu nữ sinh thích anh, anh lại muốn mang tôi ra khoe." Chi Tả Tư ngó lơ Lam Ngân, mở laptop, Lam Ngân bước vào, đóng cửa lại, cô đẩy máy tính ra, ngồi trên bàn, đùi cô đụng vào giữa hai chân Chi Tả Tư, khuỷu tay đè lên đầu gối: "Anh còn chưa xong đâu đó, vì cái gì lại trân trọng loại nữ nhân như tôi hả."
Ngón trỏ của Chi Tả Tư dọc theo đôi chân tràn ngập dụ hoặc của Lam Ngân, dần dần tiến lên trên: "Nhiều năm như vậy, em còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này." Y đột nhiên bắt lấy chân cô kéo xuống, Lam Ngân trực tiếp ngồi lên người anh, cằm tựa lên vai người đối diện: "Ai bảo anh nhiều năm như vậy cũng không chịu hảo hảo nói anh yêu em."
"Muốn nghe sao?"
"Không định nói hả?"
"Muốn nghe thì xin anh đi."
"Cho anh mơ đấy."
Chi Tả Tư lần nữa lại kéo máy tính tới, Lam Ngân đem tàn thuốc gạt lên gạt tàn: "Lần sau, em cũng muốn theo anh đi công tác." Cô toan rời đi liền bị Chi Tả Tư ôm eo: "Ừm, vậy đi."
Đây đã là lần thứ hai rồi, Kha Bố lại tìm được Tô Ấu Ngôn ở nơi cao nhất của ngôi nhà, cũng thấy Chi Lý đang ở đó nữa, Tô Ấu Ngôn đưa lưng về phía cậu, thật chẳng biết lúc này đang có loại biểu tình thế nào.
"Ấu Ngôn, chuyện đó cậu..." Kỳ thực, dù sao Kha Bố là con trai a, cậu thực sự không biết làm thế nào để an ủi con gái nữa. Tô Ấu Ngôn quay người: "Sao vậy?"
"Không có gì, tớ còn tưởng là cậu..."
"Tưởng tớ đang khóc sao?"
"Không tới mức đó mà."
Tô Ấu Ngôn lười biếng duỗi eo: "Rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi, cảm giác này so với tưởng tượng của tớ còn tốt hơn rất nhiều." Cao hứng này của cô, thực sự có bao nhiêu vờ vịt đây hả, Kha Bố suy đoán, người lên tiếng an ủi có lẽ không phải là cậu rồi, mau đem vấn đề nan giải này cho Chi Lý giải quyết: "Chi Lý, nói gì đi." Chi Lý nghiêng đầu nhìn Tô Ấu Ngôn:"Cậu cũng nên xem xét thử đi, muốn hay không đổi mục tiêu thành bà nội tớ." Kha Bố thực sự muốn ngay lúc này quăng Chi Lý từ lầu hai xuống.
"Tớ kêu cậu an ủi cậu ấy mà."
"Thoát được loại nam nhân này có gì mà cần an ủi, nên chúc mừng mới đúng." Chi Lý tới cầm chai rượu vang Lam Ngân đặt ở đó đem tới, Tô Ấu Ngôn nhận, ngửa đầu uống một ngụm lớn, trên mặt thấp thoáng nụ cười.
Kha bố lập tức thật muốn đem Chi Lý từ lầu hai ném xuống.
Buổi tối, một đám người mệt rã rời cùng nhau ngồi quanh bàn cơm, đều tại Lam Ngân bắt bọn họ từng người từng người ra điểm danh tiếp nhận trừng phạt a, còn may chán là ở đây có Chi Tả Tư, nên mấy yêu sách biến thái cô đưa ra đều bị hạn chế. Chi Tả Tư tới giờ cơm cũng không xuống ăn cùng, Kha Bố nhìn quanh, hình như cả ngày hôm nay chưa có gặp Đóa Lạp.
"Bà cô Đóa Lạp chết rồi sao?"Chi Tiểu Khảvừa uống nước trái cây vừa hỏi, Lam Ngân dùng dao và nĩa niết mạnh xuống miếng thịt: "Con bé đó không biết tôn trọng trưởng bối nên ta nhốt nó vào phòng tối rồi, cả hai đứa nữa, không giáo huấn là không biết ngoan."
"Người, người đúng là." Đại khái Đóa Lạp chắc lại có ý đồ muốn đối phó Lam Ngân đi, phòng tối mà Lam Ngân nói tới chính là căn nhà gỗ nhỏ khuất trong căn biệt thự này, Lam Ngân đem miếng thịt trên bàn cắt nát: "Kha Bố, cậu đi thả nó ra đi." Kha Bố nhìn dao trên tay cô, lại nhìn miếng thịt cô cắt, cam tâm tình nguyện mà đứng lên. Cậu cầm đèn pin, tuy rằng nhà gỗ kia cách biệt thự không xa, nhưng nếu phải đi vòng ra sau biệt thự này, thực sự cũng rất đáng sợ.
"Đóa Lạp." Kha Bố dùng đèn pin đập đập cửa gỗ, kỳ lạ, sao cửa lại không khóa thế này, cậu đẩy nhẹ cửa ra, cảnh tưởng bên trong nhà gỗ so với bên ngoài càng âm trầm hơn nhiều, Đóa Lạp kia, miệng bị bịt chặt, đôi mắt mờ mịt mông lung đang bị treo lên giữa nhà, tuy tim gan Kha Bố không tính là nhỏ, nhưng trông thấy một loạt vừa rồi thiếu chút bị dọa chết, còn tưởng có người thắt cổ ở đây nữa. Kha Bố dùng đèn pin chiếu lên mặt Đóa Lạp, vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Cưng mà cũng có hôm nay nữa hả, mau gọi Kha Bố ca ca đi, anh sẽ thả cưng xuống liền." Đóa Lạp giãy dụa, gì đây, cậu cũng chỉ là nói đùa thôi, thừa biết Đóa Lạp sẽ không chịu gọi đâu, Kha Bố rất cẩn thận mà kéo dây thả Đóa Lạp xuống, ra sức tìm cách gỡ dây trói trên người con bé, đặt toàn bộ chuyên tâm vào dây thừng, mà không chú ý đến bóng đen phía sau cậu.
Bóng đen đó dơ lên vật trượng to (Dạng cây gỗ thô) nhắm ngay ót Kha Bố mà đánh vào.
Beta: Chen
Kha Bố vừa từ thang leo xuống, vừa đem que kem cắn hết vứt vào thùng rác, lúc cùng Ứng Tu Kiệt lên đến tầng hai, mới phát hiện bọn Công Tru Sở Hạo Vũ đang ghé sát tai vào cửa phòng tầng này, Kha Bố nhớ rất rõ, đây chính là phòng riêng dành cho Chi Tả Tư xử lý việc công, Công Tru phát hiện ra cậu đang ở đây, liền đem ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo mọi người đừng có lên tiếng. Kha Bố đại khái đoán được đang xảy ra chuyện gì, cũng thả nhẹ bước chân tiến đến ghé lỗ tai dán lên cửa.
Chi Tả Tư đang cùng thư ký của công ty điện thoại bàn công chuyện, sau khi phát giác trước mặt mình có động tĩnh, cũng không hề xoay người lại, cuộc điện này thực sự rất dài, ít nhất đối với Tô Ấu Ngôn chính là như vậy. Hơn mười phút sau, Chi Tả Tư mới tắt máy, y xoay người, lưng tựa vào kệ sách sau lưng, không hỏi một lời.
"Tôi nói nếu như, nếu như không có Lam Ngân, nếu như anh không có kết hôn, tôi và anh có thể bên nhau không?"
"Vấn đề không có thật này, cô muốn tôi trả lời thế nào."" Điện thoại của Chi Tả Tư lại vang lên, y đối với Tô Ấu Ngôn dù là phản ứng gì cũng không có, biểu hiện này kỳ thực vô cùng tàn nhẫn, cự tuyệt Tô Ấu Ngôn đối với y cũng chẳng khác nào cự tuyệt nữ nhân bình thường, có gì đặc biệt hơn sao. Ai mượn đối phương là Chi Tả Tư, y ly hôn với Lam Ngân mấy năm nay, thậm chí đã phục hôn, nhưng hai người lại rất ít khi ở cùng nhau, khiến đôi khi người theo đuổi Chi Tả Tư còn không biết đến tồn tại của Lam Ngân.
Nhưng với Tô Ấu Ngôn mà nói, bằng ấy tàn nhẫn là chưa đủ đâu, cô muốn loại tàn nhẫn có thể khiến cô thoải mái quên sạch người này, hoàn toàn đoạn tuyệt được tình cảm với y.
"Anh chưa từng động tâm với cô gái nào trẻ đẹp hơn dịu dàng hơn người kia hay sao, mà nói, lúc anh nhìn tôi, là có cảm giác gì vậy.
Có người áp lên đầu Kha Bố, Kha Bố muốn giãy ra, ngẩng đầu liền phát hiện người này là Lam Ngân, cô cũng đang dán tai lên cửa, biểu tình này, nói cô ấy lo lắng còn không bằng nói cô ấy tò mò, cô liếc Kha Bố một cái, ý kêu Kha Bố đừng có lên tiếng.
Chi Tả Tư đem điện thoại ném lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. "Người khiến tôi động tâm, đời này chỉ có một cô ấy." Chi Lý từng nói, Chi Tả Tư ngoài Lam Ngân ra chưa từng xao lòng với bất kỳ nữ nhân nào, lời này hình như có chút sai rồi, phải là nói, Chi Tả Tư chưa từng đem Lam Ngân đặt ngang hàng với nữ nhân ngoài kia mà đối đãi.
Kha Bố đột nhiên phát hiện ra một đặc tính khác của nhà bọn họ, đối với người mình yêu sẽ nguyện yêu cả đời, sâu đậm như vậy, chuyên tâm như vậy.
"Tôi tên là Tô Ấu Ngôn, phiền anh không cần nương tay chỉ vì tôi là bạn của Chi Lý, chí ít, mong anh có thể nhớ được tên của tôi, cứ vậy đi, quấy rầy anh rồi." Biểu hiện của cô cũng thật quá tiêu sái, tiêu sái đến mức khiến Kha Bố đau lòng, lúc kéo cửa ra, cô lập tức rời đi, những người khác liền huých Kha Bố một cái, đẩy cậu đuổi theo cô. Lam Ngân bật lửa lên, lười biếng mà tựa vào cánh cửa: "Anh biết là tôi ở ngoài nghe lén, nên mới cố ý nói như vậy sao, có tiểu nữ sinh thích anh, anh lại muốn mang tôi ra khoe." Chi Tả Tư ngó lơ Lam Ngân, mở laptop, Lam Ngân bước vào, đóng cửa lại, cô đẩy máy tính ra, ngồi trên bàn, đùi cô đụng vào giữa hai chân Chi Tả Tư, khuỷu tay đè lên đầu gối: "Anh còn chưa xong đâu đó, vì cái gì lại trân trọng loại nữ nhân như tôi hả."
Ngón trỏ của Chi Tả Tư dọc theo đôi chân tràn ngập dụ hoặc của Lam Ngân, dần dần tiến lên trên: "Nhiều năm như vậy, em còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này." Y đột nhiên bắt lấy chân cô kéo xuống, Lam Ngân trực tiếp ngồi lên người anh, cằm tựa lên vai người đối diện: "Ai bảo anh nhiều năm như vậy cũng không chịu hảo hảo nói anh yêu em."
"Muốn nghe sao?"
"Không định nói hả?"
"Muốn nghe thì xin anh đi."
"Cho anh mơ đấy."
Chi Tả Tư lần nữa lại kéo máy tính tới, Lam Ngân đem tàn thuốc gạt lên gạt tàn: "Lần sau, em cũng muốn theo anh đi công tác." Cô toan rời đi liền bị Chi Tả Tư ôm eo: "Ừm, vậy đi."
Đây đã là lần thứ hai rồi, Kha Bố lại tìm được Tô Ấu Ngôn ở nơi cao nhất của ngôi nhà, cũng thấy Chi Lý đang ở đó nữa, Tô Ấu Ngôn đưa lưng về phía cậu, thật chẳng biết lúc này đang có loại biểu tình thế nào.
"Ấu Ngôn, chuyện đó cậu..." Kỳ thực, dù sao Kha Bố là con trai a, cậu thực sự không biết làm thế nào để an ủi con gái nữa. Tô Ấu Ngôn quay người: "Sao vậy?"
"Không có gì, tớ còn tưởng là cậu..."
"Tưởng tớ đang khóc sao?"
"Không tới mức đó mà."
Tô Ấu Ngôn lười biếng duỗi eo: "Rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi, cảm giác này so với tưởng tượng của tớ còn tốt hơn rất nhiều." Cao hứng này của cô, thực sự có bao nhiêu vờ vịt đây hả, Kha Bố suy đoán, người lên tiếng an ủi có lẽ không phải là cậu rồi, mau đem vấn đề nan giải này cho Chi Lý giải quyết: "Chi Lý, nói gì đi." Chi Lý nghiêng đầu nhìn Tô Ấu Ngôn:"Cậu cũng nên xem xét thử đi, muốn hay không đổi mục tiêu thành bà nội tớ." Kha Bố thực sự muốn ngay lúc này quăng Chi Lý từ lầu hai xuống.
"Tớ kêu cậu an ủi cậu ấy mà."
"Thoát được loại nam nhân này có gì mà cần an ủi, nên chúc mừng mới đúng." Chi Lý tới cầm chai rượu vang Lam Ngân đặt ở đó đem tới, Tô Ấu Ngôn nhận, ngửa đầu uống một ngụm lớn, trên mặt thấp thoáng nụ cười.
Kha bố lập tức thật muốn đem Chi Lý từ lầu hai ném xuống.
Buổi tối, một đám người mệt rã rời cùng nhau ngồi quanh bàn cơm, đều tại Lam Ngân bắt bọn họ từng người từng người ra điểm danh tiếp nhận trừng phạt a, còn may chán là ở đây có Chi Tả Tư, nên mấy yêu sách biến thái cô đưa ra đều bị hạn chế. Chi Tả Tư tới giờ cơm cũng không xuống ăn cùng, Kha Bố nhìn quanh, hình như cả ngày hôm nay chưa có gặp Đóa Lạp.
"Bà cô Đóa Lạp chết rồi sao?"Chi Tiểu Khảvừa uống nước trái cây vừa hỏi, Lam Ngân dùng dao và nĩa niết mạnh xuống miếng thịt: "Con bé đó không biết tôn trọng trưởng bối nên ta nhốt nó vào phòng tối rồi, cả hai đứa nữa, không giáo huấn là không biết ngoan."
"Người, người đúng là." Đại khái Đóa Lạp chắc lại có ý đồ muốn đối phó Lam Ngân đi, phòng tối mà Lam Ngân nói tới chính là căn nhà gỗ nhỏ khuất trong căn biệt thự này, Lam Ngân đem miếng thịt trên bàn cắt nát: "Kha Bố, cậu đi thả nó ra đi." Kha Bố nhìn dao trên tay cô, lại nhìn miếng thịt cô cắt, cam tâm tình nguyện mà đứng lên. Cậu cầm đèn pin, tuy rằng nhà gỗ kia cách biệt thự không xa, nhưng nếu phải đi vòng ra sau biệt thự này, thực sự cũng rất đáng sợ.
"Đóa Lạp." Kha Bố dùng đèn pin đập đập cửa gỗ, kỳ lạ, sao cửa lại không khóa thế này, cậu đẩy nhẹ cửa ra, cảnh tưởng bên trong nhà gỗ so với bên ngoài càng âm trầm hơn nhiều, Đóa Lạp kia, miệng bị bịt chặt, đôi mắt mờ mịt mông lung đang bị treo lên giữa nhà, tuy tim gan Kha Bố không tính là nhỏ, nhưng trông thấy một loạt vừa rồi thiếu chút bị dọa chết, còn tưởng có người thắt cổ ở đây nữa. Kha Bố dùng đèn pin chiếu lên mặt Đóa Lạp, vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Cưng mà cũng có hôm nay nữa hả, mau gọi Kha Bố ca ca đi, anh sẽ thả cưng xuống liền." Đóa Lạp giãy dụa, gì đây, cậu cũng chỉ là nói đùa thôi, thừa biết Đóa Lạp sẽ không chịu gọi đâu, Kha Bố rất cẩn thận mà kéo dây thả Đóa Lạp xuống, ra sức tìm cách gỡ dây trói trên người con bé, đặt toàn bộ chuyên tâm vào dây thừng, mà không chú ý đến bóng đen phía sau cậu.
Bóng đen đó dơ lên vật trượng to (Dạng cây gỗ thô) nhắm ngay ót Kha Bố mà đánh vào.