Editor: Chen
Beta: Tảo
Đoá Lạp đột nhiên vùng dậy, dùng hai đầu gối chận người Kha Bố, Kha Bố bị đè trên đất, chỉ cảm thấy ngực nhói đau, cậu vừa muốn chửi một câu, mới ngẩng lên đã bị Đoá Lạp cho một kích lên bả vai, mắt nó tráo trắng nhìn kẻ đằng kia, chỉ để lộ một nửa mắt, trông chẳng khác con chó dữ đang trừng trừng cặp mặt sâu đen là bao. Bóng đen kia buông tay, gậy cũng rơi xuống đất, ở cửa cũng xuất hiện vài ba bóng người, bọn họ không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trong này, sợ hãi hỏi: "Mấy người đánh hôn mê được com ma sát thân biến thái đó rồi, có cần chúng tôi báo cảnh sát không...."
"Anh nói ai là con ma sát nhân biến thái hả, còn mấy người nữa, mấy người là ai, tuỳ ý đánh người vô tội, tôi cũng muốn báo cảnh sát bắt mấy người." Kha Bố lần tìm đèn pin rơi trên đất, rồi chiếu qua, bóng đen kia thoạt nhìn rất giống học sinh, rồi đột nhiên một đám ngoài kia lại la lớn lên rồi co chân bỏ chạy. Kha Bố tựa hồ đã biết chuyện gì vừa mới xảy ra, từ khi Lam Ngân chuyển tới đây, cô bị dân bản địa đồn thành truyền thuyết của Nhân Quả trấn, cũng do nơi này vốn nguồn gốc của nó đã là cái chốn u linh cổ quái, năm xưa có bọn yêu ma ở đây sinh sống hoành hành, cho nên cũng có một số người trẻ tuổi lớn gan chạy tới đây bày trò thám hiểm, ba người vừa rồi cũng không ngoại lệ, bọn họ mới tới đã thấy ngay cậu ở cùng một cô gái bị treo lủng lẳng trên trần nhà, đương nhiên biến cậu trở thành con ma sát nhân biến thái cư trú ở vùng sâu núi xa trong phim kinh dị.
"Đoá, Đoá Lạp, anh sẽ bị đè chết đó." Kha Bố dùng sức kéo Đoá Lạp xuống khỏi người, lại chui ra phía sau lưng Đoá Lạp, trước hết phải lấy ra vật đang nhét lại miệng nó, rồi mới bắt đầu giúp cởi dây trói. Kha Bố vừa muốn mở miệng, đã bị chặn lại: "Dám cảm ơn tôi, sẽ giống như vũ nhục tôi." Kha Bố cười khẽ, vỗ lấy đầu Đoá Lạp để rơi ra mấy cọng cỏ khô: "Yên tâm, anh sẽ không cảm ơn."
"Tôi như thế nào lại cứ như vậy ngu xuẩn động thủ được, cứ đợi tôi thuần phục Lam Ngân, sau đó mới đích thân hưởng thụ cảm giác lọc ra dóc thịt anh, đem anh cắt thành 8 miếng, lấy não anh thị uy với cẩu."
"Ờ ờ."
Thoát khỏi dây thừng rồi, Đoá Lạp lập tức chạy đi, Kha Bố chậm rì rì bước theo phía sau, mãi tới khi tới được gần biệt thự, nơi sáng sáng rõ ràng, Kha Bố mới thấy được bả vai của Đoá Lạp, nơi đó không chỉ chuyển đỏ, mà còn bị cây gậy thô ráp kia đập đến xước ra, lại nhìn miệng vết thương trên vai đó, vẫn còn vương vụn gỗ hoà trát cùng mẩu da bị rách bần. Đoá Lạp kéo lấy Chi Lý ôm chặt, giống như cả ngàn năm qua không được gặp hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Chi Lý ca ca, Chi Lý ca ca." Sở Hạo Vũ trừng mắt lườm Đoá Lạp và Kha Bố: "Hai người tới tột cùng là ở bên ngoài làm cái gì! Mới vừa nãy còn nghe bên đó có tiếng la rất lớn!"
"Chi Lý ca ca, Kha Bố khi dễ Đoá Lạp!" Đoá Lạp cư nhiên đổi trắng thay đen mách tội Kha Bố, Kha Bố tự ngồi về chỗ của mình: "Tớ đó, tớ khi dễ con bé, đều tại tớ hết." Chi Lý liếc qua một cái liền thấy vết thương trên người Đoá Lạp: "Mau đi tắm đi, Hân Hợp, cậu lại giúp nó."
"Được."
Đoá Lạp rất nghe lời Chi Lý, nó kỳ thực đối với hắn chính là tuyệt đối trung thành, có thể vì Chi Lý mà trở mặt với bất kỳ ai, bất luận là ai cũng vậy, về điểm này Kha Bố cảm thấy bản thân không bằng Đoá Lạp, bởi vì cậu là tự mình nguyện ý yêu thương Chi Lý, cò tình yêu của Đoá Lạp, chính là loại tình cảm mất hết lý trí rồi.
"Cậu không định nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Chi Lý hỏi, Kha Bố ngẫm nghĩ, chuyện Đoá Lạp cứu mình thực sự sẽ khiến con bé tự ái, nó không muốn bị người khác xuyên tạc cho rằng nó có ý tốt, bởi vậy Kha Bố mới nói: "Không nói cho cậu biết, đây là bí mật của tớ và Đoá Lạp."
Thời gian ở Nhân Quá trấn luôn là trôi qua quá nhanh, còn chưa phơi đủ ánh mặt trời, còn chưa nếm đủ mùi mằn mặn của nước biển, còn chưa ăn đủ kem đến tê răng đã phải rời đi rồi, Chi Lý trong khoảng thời gian nghỉ hè còn dư lại vẫn phải ở lại nơi này, cả cậu nữa, chính cậu cũng đang có vấn đề cần phải cùng ba mẹ giải quyết, như vậy tạm thời tách nhau một thời gian cũng là điều đương nhiên, nếu một trong hai người bọn họ ở lại bồi người kia ngược lại mới là người không hiểu chuyện.
Đêm nay là đêm cuối cùng rồi, Kha Bố trằn trọc nằm trên giường, lật qua lật lại cái chăn. Cùng Chi Lý trải qua đêm cuối cùng, bối rối vẫn là hắn từ đầu tới cuối không chịu thay đổi, vẫn luôn đem điều hoà đặt ở mức thấp nhất, nơi này còn là biệt thự ở vùng núi ven biển, buổi tối cũng không tính là quá nóng, vì sao còn muốn mở điều hoà hả. Này khác nào khiến Kha Bố cậu giữa mùa hè còn phải chịu thống khổ mùa đông, cậu đã cắn răng kiên trì tới tận giờ. Nhưng nếu xem xét về sau, vẫn là nên quyết định cùng Chi Lý nói chuyện nghiêm túc đi.
"Chi Lý." Kha Bố quấn chăn quanh người vỗ vỗ người phía trước. "Cậu ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau thương lượng." Chi Lý ngồi xuống, Kha Bố liền nào: "Về điều chỉnh điều hoá đó." Cậu còn chưa nói dứt lời, Chi Lý đã đứng lên, Kha Bố túm lấy hắn: "Không thể thương lượng chừa cho tớ một đường sống hay sao?"
"Không thể."
"Không bằng chúng ta thử chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút một lần thôi, để cho cậu thích ứng, kỳ thực cao thêm một chút hay thấp thêm một chút cũng không quá khác biệt đâu, cậu nói có đúng không?" Kha Bố nhõng nhẽo.
"Nếu không khác thì chỉnh làm gì."
"Nếu như vậy ít nhất tớ sẽ bớt đi cảm giác lạnh lẽo."
"Cậu muốn sống trong ảo giác làm gì."
"Tớ mới nghĩ thôi!"
"Cậu nghĩ làm gì!"
"Cậu đào đâu ra lắm cái làm gì như vậy!" Kha Bố tức giận, cậu dùng chăn che lại Chi Lý, hai người bọn họ, thật giống đang cùng nhau chơi cắm trại vậy.
"Cậu xem đi, cậu đắp chăn lên cũng đâu có thấy nóng, đúng không." Kha Bố tay giữ đầu chặt để có thể thấy rõ biểu tình của Chi Lý, không gian toàn bộ đều bị bịt mín, lạnh như vậy cũng không để lọt vào quá nhiều ánh sáng, Chi Lý nhìn chằm chằm vào cậu, ánh nhìn tà tà phát ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, dường như nó đang mọc chân, cứ như vậy bò lên khắp người Kha Bố: "Có, có chút nóng rồi."
"Muốn cùng tớ bịt chăn như thế này, rốt cuộc cậu mưu đồ gì đây." Chi Lý đưa tay về phía trước chọt Kha Bố, Kha Bố cười, loạn đá trong chăn: "Cậu đừng đùa, ha ha, đã nói cậu đừng có đùa mà." Tiếng cậu cười, âm vang ra khỏi lớp chăn.
Trời đêm mỗi lúc một tối, ánh trăng mỗi lúc một tàn, nhưng dẫu có tàn thế nào, cũng không thể cản được chân tình rực rỡ của hai người.
Buối sáng ở Nhân Quả trấn vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, sẽ không vì bọn họ rời đi mà thay đổi điều gì, hay bất luận là ai rời đi nó cũng chẳng hề xê dịch. Kha Bố thu dọn thật tốt hành lý của mình, rồi đến lan can cao kia, cảm thụ chút gió biển mát cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm nay, Lam Ngân cũng đang ghé vào lan can hút thuốc, có thể ba mẹ bọn họ luôn luôn lưu lại trên người con cái bóng dáng của mình, tư thế này của cô và Chi Lý, thực rất giống nhau.
"Nương nương, sớm vậy."
Không ai trả lời, Kha Bố đã trở thành vi khuẩn trong không khí, bị gió biến hoà tan luôn rồi.
"Nương nương, lần trước người nói có đại hoạ, là đại hoạ gì?" Kha Bố lại lần nữa lên tiếng hỏi, khói trắng của tàn thuốc vương trên đôi tay Lam Ngân: "Vẫn chưa tới sao?"
"Thật sự có đại hoạ hả?"
"Đoán vậy."
"Nương nương, người cũng đừng đùa người khác như vậy."
"Cậu sợ làm gì, không phải đã có Chi Lý bên cạnh cậu rồi sao, còn có bọn ta nữa." Lời Lam Ngân nói quả thực khiến cho Kha Bố thụ sủng nhược kinh. "Ý cô là, cô sẽ giúp cháu?"
Cô ném tàn thuốc ném xuống biển, ở vị trí Kha Bố đang đứng đây, thấp thoáng nhận ra, lời nói của cô cũng rất giống cô, xinh đẹp mỹ lệ như vậy: "Chúng ta là người nhà, không phải sao." Kha Bố cảm thấy bản thân không tài nào cử động nổi rồi, cậu rất sợ câu nói vừa rồi chỉ là bản thân lẫn lộn nghe nhầm, mỗi mạch máu, mỗi tế bào trong cơ thể đều trở nên gấp gáp.
Chi Lý thực sự, đã tặng cậu món quà quý giá rồi, cậu ấy cho mình: người nhà.
Lam Ngân đi vài bước rồi dừng lại, cô đưa lưng về phía Kha Bố: "Nhớ kĩ lời ngày đó chúng ta lần đầu gặp mặt tôi nói với cậu không, lời đó của tôi là hoàn toàn nghiêm túc, nếu cậu dám rời bỏ Chi Lý khiến thằng bé tổn thương, tôi sẽ giết cậu.
"Người một nhà các người đều như vậy sao, không bao giờ để người ta vui vẻ quá lâu!"
Beta: Tảo
Đoá Lạp đột nhiên vùng dậy, dùng hai đầu gối chận người Kha Bố, Kha Bố bị đè trên đất, chỉ cảm thấy ngực nhói đau, cậu vừa muốn chửi một câu, mới ngẩng lên đã bị Đoá Lạp cho một kích lên bả vai, mắt nó tráo trắng nhìn kẻ đằng kia, chỉ để lộ một nửa mắt, trông chẳng khác con chó dữ đang trừng trừng cặp mặt sâu đen là bao. Bóng đen kia buông tay, gậy cũng rơi xuống đất, ở cửa cũng xuất hiện vài ba bóng người, bọn họ không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trong này, sợ hãi hỏi: "Mấy người đánh hôn mê được com ma sát thân biến thái đó rồi, có cần chúng tôi báo cảnh sát không...."
"Anh nói ai là con ma sát nhân biến thái hả, còn mấy người nữa, mấy người là ai, tuỳ ý đánh người vô tội, tôi cũng muốn báo cảnh sát bắt mấy người." Kha Bố lần tìm đèn pin rơi trên đất, rồi chiếu qua, bóng đen kia thoạt nhìn rất giống học sinh, rồi đột nhiên một đám ngoài kia lại la lớn lên rồi co chân bỏ chạy. Kha Bố tựa hồ đã biết chuyện gì vừa mới xảy ra, từ khi Lam Ngân chuyển tới đây, cô bị dân bản địa đồn thành truyền thuyết của Nhân Quả trấn, cũng do nơi này vốn nguồn gốc của nó đã là cái chốn u linh cổ quái, năm xưa có bọn yêu ma ở đây sinh sống hoành hành, cho nên cũng có một số người trẻ tuổi lớn gan chạy tới đây bày trò thám hiểm, ba người vừa rồi cũng không ngoại lệ, bọn họ mới tới đã thấy ngay cậu ở cùng một cô gái bị treo lủng lẳng trên trần nhà, đương nhiên biến cậu trở thành con ma sát nhân biến thái cư trú ở vùng sâu núi xa trong phim kinh dị.
"Đoá, Đoá Lạp, anh sẽ bị đè chết đó." Kha Bố dùng sức kéo Đoá Lạp xuống khỏi người, lại chui ra phía sau lưng Đoá Lạp, trước hết phải lấy ra vật đang nhét lại miệng nó, rồi mới bắt đầu giúp cởi dây trói. Kha Bố vừa muốn mở miệng, đã bị chặn lại: "Dám cảm ơn tôi, sẽ giống như vũ nhục tôi." Kha Bố cười khẽ, vỗ lấy đầu Đoá Lạp để rơi ra mấy cọng cỏ khô: "Yên tâm, anh sẽ không cảm ơn."
"Tôi như thế nào lại cứ như vậy ngu xuẩn động thủ được, cứ đợi tôi thuần phục Lam Ngân, sau đó mới đích thân hưởng thụ cảm giác lọc ra dóc thịt anh, đem anh cắt thành 8 miếng, lấy não anh thị uy với cẩu."
"Ờ ờ."
Thoát khỏi dây thừng rồi, Đoá Lạp lập tức chạy đi, Kha Bố chậm rì rì bước theo phía sau, mãi tới khi tới được gần biệt thự, nơi sáng sáng rõ ràng, Kha Bố mới thấy được bả vai của Đoá Lạp, nơi đó không chỉ chuyển đỏ, mà còn bị cây gậy thô ráp kia đập đến xước ra, lại nhìn miệng vết thương trên vai đó, vẫn còn vương vụn gỗ hoà trát cùng mẩu da bị rách bần. Đoá Lạp kéo lấy Chi Lý ôm chặt, giống như cả ngàn năm qua không được gặp hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Chi Lý ca ca, Chi Lý ca ca." Sở Hạo Vũ trừng mắt lườm Đoá Lạp và Kha Bố: "Hai người tới tột cùng là ở bên ngoài làm cái gì! Mới vừa nãy còn nghe bên đó có tiếng la rất lớn!"
"Chi Lý ca ca, Kha Bố khi dễ Đoá Lạp!" Đoá Lạp cư nhiên đổi trắng thay đen mách tội Kha Bố, Kha Bố tự ngồi về chỗ của mình: "Tớ đó, tớ khi dễ con bé, đều tại tớ hết." Chi Lý liếc qua một cái liền thấy vết thương trên người Đoá Lạp: "Mau đi tắm đi, Hân Hợp, cậu lại giúp nó."
"Được."
Đoá Lạp rất nghe lời Chi Lý, nó kỳ thực đối với hắn chính là tuyệt đối trung thành, có thể vì Chi Lý mà trở mặt với bất kỳ ai, bất luận là ai cũng vậy, về điểm này Kha Bố cảm thấy bản thân không bằng Đoá Lạp, bởi vì cậu là tự mình nguyện ý yêu thương Chi Lý, cò tình yêu của Đoá Lạp, chính là loại tình cảm mất hết lý trí rồi.
"Cậu không định nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Chi Lý hỏi, Kha Bố ngẫm nghĩ, chuyện Đoá Lạp cứu mình thực sự sẽ khiến con bé tự ái, nó không muốn bị người khác xuyên tạc cho rằng nó có ý tốt, bởi vậy Kha Bố mới nói: "Không nói cho cậu biết, đây là bí mật của tớ và Đoá Lạp."
Thời gian ở Nhân Quá trấn luôn là trôi qua quá nhanh, còn chưa phơi đủ ánh mặt trời, còn chưa nếm đủ mùi mằn mặn của nước biển, còn chưa ăn đủ kem đến tê răng đã phải rời đi rồi, Chi Lý trong khoảng thời gian nghỉ hè còn dư lại vẫn phải ở lại nơi này, cả cậu nữa, chính cậu cũng đang có vấn đề cần phải cùng ba mẹ giải quyết, như vậy tạm thời tách nhau một thời gian cũng là điều đương nhiên, nếu một trong hai người bọn họ ở lại bồi người kia ngược lại mới là người không hiểu chuyện.
Đêm nay là đêm cuối cùng rồi, Kha Bố trằn trọc nằm trên giường, lật qua lật lại cái chăn. Cùng Chi Lý trải qua đêm cuối cùng, bối rối vẫn là hắn từ đầu tới cuối không chịu thay đổi, vẫn luôn đem điều hoà đặt ở mức thấp nhất, nơi này còn là biệt thự ở vùng núi ven biển, buổi tối cũng không tính là quá nóng, vì sao còn muốn mở điều hoà hả. Này khác nào khiến Kha Bố cậu giữa mùa hè còn phải chịu thống khổ mùa đông, cậu đã cắn răng kiên trì tới tận giờ. Nhưng nếu xem xét về sau, vẫn là nên quyết định cùng Chi Lý nói chuyện nghiêm túc đi.
"Chi Lý." Kha Bố quấn chăn quanh người vỗ vỗ người phía trước. "Cậu ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau thương lượng." Chi Lý ngồi xuống, Kha Bố liền nào: "Về điều chỉnh điều hoá đó." Cậu còn chưa nói dứt lời, Chi Lý đã đứng lên, Kha Bố túm lấy hắn: "Không thể thương lượng chừa cho tớ một đường sống hay sao?"
"Không thể."
"Không bằng chúng ta thử chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút một lần thôi, để cho cậu thích ứng, kỳ thực cao thêm một chút hay thấp thêm một chút cũng không quá khác biệt đâu, cậu nói có đúng không?" Kha Bố nhõng nhẽo.
"Nếu không khác thì chỉnh làm gì."
"Nếu như vậy ít nhất tớ sẽ bớt đi cảm giác lạnh lẽo."
"Cậu muốn sống trong ảo giác làm gì."
"Tớ mới nghĩ thôi!"
"Cậu nghĩ làm gì!"
"Cậu đào đâu ra lắm cái làm gì như vậy!" Kha Bố tức giận, cậu dùng chăn che lại Chi Lý, hai người bọn họ, thật giống đang cùng nhau chơi cắm trại vậy.
"Cậu xem đi, cậu đắp chăn lên cũng đâu có thấy nóng, đúng không." Kha Bố tay giữ đầu chặt để có thể thấy rõ biểu tình của Chi Lý, không gian toàn bộ đều bị bịt mín, lạnh như vậy cũng không để lọt vào quá nhiều ánh sáng, Chi Lý nhìn chằm chằm vào cậu, ánh nhìn tà tà phát ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, dường như nó đang mọc chân, cứ như vậy bò lên khắp người Kha Bố: "Có, có chút nóng rồi."
"Muốn cùng tớ bịt chăn như thế này, rốt cuộc cậu mưu đồ gì đây." Chi Lý đưa tay về phía trước chọt Kha Bố, Kha Bố cười, loạn đá trong chăn: "Cậu đừng đùa, ha ha, đã nói cậu đừng có đùa mà." Tiếng cậu cười, âm vang ra khỏi lớp chăn.
Trời đêm mỗi lúc một tối, ánh trăng mỗi lúc một tàn, nhưng dẫu có tàn thế nào, cũng không thể cản được chân tình rực rỡ của hai người.
Buối sáng ở Nhân Quả trấn vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, sẽ không vì bọn họ rời đi mà thay đổi điều gì, hay bất luận là ai rời đi nó cũng chẳng hề xê dịch. Kha Bố thu dọn thật tốt hành lý của mình, rồi đến lan can cao kia, cảm thụ chút gió biển mát cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm nay, Lam Ngân cũng đang ghé vào lan can hút thuốc, có thể ba mẹ bọn họ luôn luôn lưu lại trên người con cái bóng dáng của mình, tư thế này của cô và Chi Lý, thực rất giống nhau.
"Nương nương, sớm vậy."
Không ai trả lời, Kha Bố đã trở thành vi khuẩn trong không khí, bị gió biến hoà tan luôn rồi.
"Nương nương, lần trước người nói có đại hoạ, là đại hoạ gì?" Kha Bố lại lần nữa lên tiếng hỏi, khói trắng của tàn thuốc vương trên đôi tay Lam Ngân: "Vẫn chưa tới sao?"
"Thật sự có đại hoạ hả?"
"Đoán vậy."
"Nương nương, người cũng đừng đùa người khác như vậy."
"Cậu sợ làm gì, không phải đã có Chi Lý bên cạnh cậu rồi sao, còn có bọn ta nữa." Lời Lam Ngân nói quả thực khiến cho Kha Bố thụ sủng nhược kinh. "Ý cô là, cô sẽ giúp cháu?"
Cô ném tàn thuốc ném xuống biển, ở vị trí Kha Bố đang đứng đây, thấp thoáng nhận ra, lời nói của cô cũng rất giống cô, xinh đẹp mỹ lệ như vậy: "Chúng ta là người nhà, không phải sao." Kha Bố cảm thấy bản thân không tài nào cử động nổi rồi, cậu rất sợ câu nói vừa rồi chỉ là bản thân lẫn lộn nghe nhầm, mỗi mạch máu, mỗi tế bào trong cơ thể đều trở nên gấp gáp.
Chi Lý thực sự, đã tặng cậu món quà quý giá rồi, cậu ấy cho mình: người nhà.
Lam Ngân đi vài bước rồi dừng lại, cô đưa lưng về phía Kha Bố: "Nhớ kĩ lời ngày đó chúng ta lần đầu gặp mặt tôi nói với cậu không, lời đó của tôi là hoàn toàn nghiêm túc, nếu cậu dám rời bỏ Chi Lý khiến thằng bé tổn thương, tôi sẽ giết cậu.
"Người một nhà các người đều như vậy sao, không bao giờ để người ta vui vẻ quá lâu!"