Editor: Pinkylee
Beta: Tảo
Hướng sang Chi Lý và người khác đơn giản từ biệt, bọn họ ngồi trên xe lửa trở về. Ngoại trừ một số người, bọn họ đa số đều đen đi không ít, đặc biệt là Ứng Tu Kiệt, giống như thành người khác. Kha Bố ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn cánh tay mình, Sở Hạo Vũ trêu chọc: "Tiểu hoàng nhân, sao vậy, lo cho màu da của cậu?"
"Cậu cũng chẳng khá hơn đâu."
"Tớ mới không lo lắng, đàn ông thì phải da đen mới khỏe mạnh, đúng không, tiểu hắc nhân, tiểu tạng* nhân." Sở Hạo Vũ nhìn sang Ứng Tu Kiệt và Trương Lạc, mới lên xe không bao lâu hắn đã thiếu đòn, thấy không ai để ý mình, hắn buồn chán ở trong buồng xe đi tới đi lui: "Thật chán, tớ chán đến độ hạ thân muốn nổ tung! Tớ muốn đeo kính lặn lặn xuống biển ngắm mông mỹ nữ, tớ muốn ở trên bãi cát lăn tròn, ném bao cát, tớ muốn quét dọn biệt thự, tớ muốn nghe Lam Ngân mắng...trở về có thể làm gì, thật buồn chán, tớ muốn nhảy khỏi xe..." Sở Hạo Vũ xuất hiện chứng hối tiếc.
*tạng: bẩn, dơ
"Vì giải khuây cho các vị, tuy rằng ghế có hơi chật, không bằng lại kể một câu chuyện đi." Trương Lạc nói tiếp: "Huống chi không biết lần sau ngồi xe là khi nào."
"Cứ nhất định phải ngồi xe mới kể sao?" Kha Bố thật không hiểu cái quy định này là vì cái gì.
"Cậu có hiểu hài hòa và thống nhất không?"
"Chi Lý không ở đây cũng không tính là hài hòa và thống nhất."
"Điện thọai gọi được là được rồi." Công Tru lấy điện thoại trong túi Kha Bố ra.
"Tại sao dùng điện thoại của tớ."
"Bọn tớ gọi cậu ấy có khả năng sẽ không nghe, hơn nữa, có lẽ giữa các cậu cài sim tình nhân gì đó, cước phí cũng rẻ." Công Tru nói có lý có tình, Kha Bố giật điện thoại mình lại: "Tiền cước mới là nguyên nhân quan trọng nhất đi, chúng tớ không có đặt mấy thứ đó." Sở Hạo Vũ giật lại điện thoại của Kha Bố: "Gọi điện thoại cho bạn trai mình, ai sẽ quan tâm tiền cước chứ?" Hắn ấn gọi cho Chi Lý.
"Tín hiệu trên xe lửa..." Kha Bố vừa muốn nói, Trương Lạc nghiêm khắc nhìn cậu: "Cậu đang hoài nghi tín hiệu quốc gia?" Sự lên án này dường như quá nghiêm trọng rồi, Kha Bố cảm thấy mình quá nhỏ bé, là không cách nào đối nghịch với quốc gia, thế là cũng không tranh cãi nữa. Điện thoại tiếp, Sở Hạo Vũ ấn nút loa ngoài, thanh thanh cổ họng: "Chi Lý, tớ là Kha Bố thân ái của cậu nè~~" dù sao Chi Lý cũng không ở bên cạnh cậu ta, Sở Hạo Vũ có thể yên tâm chơi ác. Âm thanh lười biếng của Chi Lý từ điện thoại vang lên: "Ấu Ngôn." Tô Ấu Ngôn chân đạp lên đầu Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ tức giận: "Chi Lý, có, có bản lĩnh cậu đừng gọi Ấu Ngôn!"
"Tu Kiệt."
Ứng Tu Kiệt một cước đá qua, cậu ta nhìn chân mình giải thích với Sở Hạo Vũ: "Tớ cũng không biết chuyện gì hết, nghe thấy Chi Lý gọi tên tớ, thân thể tớ liền giống như quân sĩ phục tùng mệnh lệnh!"
"Công Tru, Trương Lạc, Kha Bố." Giọng Chi Lý không ngừng vang lên.
Ba người cũng đá sang Sở Hạo Vũ.
"Hân Hợp."
Chu Hân Hợp yên lặng nhéo Sở Hạo Vũ một cái.
"Sở Hạo Vũ."
Giống như trò chơi Sở Hạo Vũ cũng chơi, tay trái cậu ta đang muốn đánh vào mặt mình, tay phải cầm điện thoại thì lại ngăn cản tay trái: "Làm sao đây, ma thuật đen." Hắn cố gắng khống chế cơ thể mình. Cuối cùng, chuyến hành trình trở về này không hề nhàm chán.
Chơi đủ rồi, thời gian còn lại thì giao cho Trương Lạc, trong toa xe có mùi mì ăn liền không bay đi, ngồi, nằm, dựa. Đầu kia, Chi Lý đang ngồi trên lan can, bầu trời và bãi biển đều thành cảnh nền tôn lên bóng lưng hắn, gót giày hắn khẽ đụng vào lan can, trong điện thoại bên cạnh là tiếng của Trương Lạc.
"Tiếp theo kể câu chuyện tên là: Chỉ muốn làm bảo vệ của em."
"Ngôn ~ Chúng ta là bị kẹt trong câu chuyện kỳ dị rồi sao, em hơi kích động, em có thể làm gì, có thể động ngón tay một chút thì triệu hồi được Lồng Quyền Phong không, hay là xoay một vòng là có thể dịch chuyển, biệt danh của em là gì, Tô Tiểu Thần?" Một chuỗi câu hỏi quấn lấy Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn lạnh mặt nhìn Tô Tiểu Mễ kích động: "Anh thấy em là Tô Tiểu Thần Kinh." Tô Tiểu Mễ lúc này cái gì cũng không nghe lọt, cậu ta thực sự muốn thử.
"Đúng rồi, Ngôn ~ em có phải là có thể bay không." Tô Tiểu Mễ chạy đến ban công, làm một tư thế thiệt ngầu: "Em bay!" Cậu từ tầng 15 ngã thẳng xuống, Nghiêm Ngôn thở ra, mở cửa đi vào thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, hắn vừa rút thuốc ra hút vừa đi về trước. Tô Tiểu Mễ đang vuốt mông mình la đau: "Tại sao, tại sao, tại sao, rõ ràng là câu chuyện thần ma tại sao em không thể bay!!" Nghiêm Ngôn đứng trước mặt cậu, tiêu sái cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mễ: "Ai nói em có thể bay, lại có ai nói với em đây là câu chuyện thần ma."
"Vậy đây là chuyện gì, em đã hy vọng mấy năm rồi, kết quả cái gì cũng không thể làm sao, vậy em ngưng diễn! Ngưng diễn!" Tô Tiểu Mễ ở trên đất lăn qua lăn lại, không biết trên lầu nhà nào làm bể cửa kính, một mảnh thủy tinh rơi xuống đâm vào trán Tô Tiểu Mễ, cậu ngồi thẳng dậy, rút thủy tinh trên đầu ra, miệng vết thương phun ra máu tươi, sau đó vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi thì lành lại, cậu ném miếng thủy tinh qua một bên, tiếp tục nằm lại trên đất lăn lăn: "Ngoại trừ sẽ không chết ra, thì không có gì khác sao, em muốn biết bay, biết công năng dị thường, biết bắn laser, biết tàng hình..." Yêu cầu của Tô Tiểu Mễ liên tu bất tận, Nghiêm Ngôn đá đá cậu: "Đứng dậy, đi mua đồ ăn nấu cơm."
"Cái gì, cái gì, cài gì! Còn phải nấu cơm, không thể chỉ tay lên trời quay một vòng thì có đồ ăn ngon hiện ra sao, còn phải tự tay nấu cơm!"
"Đừng nói nhiều nữa."
Tô Tiểu Mễ mặt đau khổ đứng lên, vỗ vỗ mông: "Ngôn ~ Vậy anh đi cùng em."
"Tự mình đi." Nghiêm Ngôn trở về căn hộ lớn, Tô Tiểu Mễ giống như sinh ly tử biệt, cậu vươn tay ra: "Ngôn ~ vì sao phải như vậy, vì sao phải vứt bỏ em, lẽ nào anh nhẫn tâm để em một mình đi, lẽ nào..."
"Nhanh lên một chút."
"Được, lập tức đi ngay." Tô Tiểu Mễ xoay người chạy đi đến siêu thị phụ cận mua đồ ăn.
Beta: Tảo
Hướng sang Chi Lý và người khác đơn giản từ biệt, bọn họ ngồi trên xe lửa trở về. Ngoại trừ một số người, bọn họ đa số đều đen đi không ít, đặc biệt là Ứng Tu Kiệt, giống như thành người khác. Kha Bố ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn cánh tay mình, Sở Hạo Vũ trêu chọc: "Tiểu hoàng nhân, sao vậy, lo cho màu da của cậu?"
"Cậu cũng chẳng khá hơn đâu."
"Tớ mới không lo lắng, đàn ông thì phải da đen mới khỏe mạnh, đúng không, tiểu hắc nhân, tiểu tạng* nhân." Sở Hạo Vũ nhìn sang Ứng Tu Kiệt và Trương Lạc, mới lên xe không bao lâu hắn đã thiếu đòn, thấy không ai để ý mình, hắn buồn chán ở trong buồng xe đi tới đi lui: "Thật chán, tớ chán đến độ hạ thân muốn nổ tung! Tớ muốn đeo kính lặn lặn xuống biển ngắm mông mỹ nữ, tớ muốn ở trên bãi cát lăn tròn, ném bao cát, tớ muốn quét dọn biệt thự, tớ muốn nghe Lam Ngân mắng...trở về có thể làm gì, thật buồn chán, tớ muốn nhảy khỏi xe..." Sở Hạo Vũ xuất hiện chứng hối tiếc.
*tạng: bẩn, dơ
"Vì giải khuây cho các vị, tuy rằng ghế có hơi chật, không bằng lại kể một câu chuyện đi." Trương Lạc nói tiếp: "Huống chi không biết lần sau ngồi xe là khi nào."
"Cứ nhất định phải ngồi xe mới kể sao?" Kha Bố thật không hiểu cái quy định này là vì cái gì.
"Cậu có hiểu hài hòa và thống nhất không?"
"Chi Lý không ở đây cũng không tính là hài hòa và thống nhất."
"Điện thọai gọi được là được rồi." Công Tru lấy điện thoại trong túi Kha Bố ra.
"Tại sao dùng điện thoại của tớ."
"Bọn tớ gọi cậu ấy có khả năng sẽ không nghe, hơn nữa, có lẽ giữa các cậu cài sim tình nhân gì đó, cước phí cũng rẻ." Công Tru nói có lý có tình, Kha Bố giật điện thoại mình lại: "Tiền cước mới là nguyên nhân quan trọng nhất đi, chúng tớ không có đặt mấy thứ đó." Sở Hạo Vũ giật lại điện thoại của Kha Bố: "Gọi điện thoại cho bạn trai mình, ai sẽ quan tâm tiền cước chứ?" Hắn ấn gọi cho Chi Lý.
"Tín hiệu trên xe lửa..." Kha Bố vừa muốn nói, Trương Lạc nghiêm khắc nhìn cậu: "Cậu đang hoài nghi tín hiệu quốc gia?" Sự lên án này dường như quá nghiêm trọng rồi, Kha Bố cảm thấy mình quá nhỏ bé, là không cách nào đối nghịch với quốc gia, thế là cũng không tranh cãi nữa. Điện thoại tiếp, Sở Hạo Vũ ấn nút loa ngoài, thanh thanh cổ họng: "Chi Lý, tớ là Kha Bố thân ái của cậu nè~~" dù sao Chi Lý cũng không ở bên cạnh cậu ta, Sở Hạo Vũ có thể yên tâm chơi ác. Âm thanh lười biếng của Chi Lý từ điện thoại vang lên: "Ấu Ngôn." Tô Ấu Ngôn chân đạp lên đầu Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ tức giận: "Chi Lý, có, có bản lĩnh cậu đừng gọi Ấu Ngôn!"
"Tu Kiệt."
Ứng Tu Kiệt một cước đá qua, cậu ta nhìn chân mình giải thích với Sở Hạo Vũ: "Tớ cũng không biết chuyện gì hết, nghe thấy Chi Lý gọi tên tớ, thân thể tớ liền giống như quân sĩ phục tùng mệnh lệnh!"
"Công Tru, Trương Lạc, Kha Bố." Giọng Chi Lý không ngừng vang lên.
Ba người cũng đá sang Sở Hạo Vũ.
"Hân Hợp."
Chu Hân Hợp yên lặng nhéo Sở Hạo Vũ một cái.
"Sở Hạo Vũ."
Giống như trò chơi Sở Hạo Vũ cũng chơi, tay trái cậu ta đang muốn đánh vào mặt mình, tay phải cầm điện thoại thì lại ngăn cản tay trái: "Làm sao đây, ma thuật đen." Hắn cố gắng khống chế cơ thể mình. Cuối cùng, chuyến hành trình trở về này không hề nhàm chán.
Chơi đủ rồi, thời gian còn lại thì giao cho Trương Lạc, trong toa xe có mùi mì ăn liền không bay đi, ngồi, nằm, dựa. Đầu kia, Chi Lý đang ngồi trên lan can, bầu trời và bãi biển đều thành cảnh nền tôn lên bóng lưng hắn, gót giày hắn khẽ đụng vào lan can, trong điện thoại bên cạnh là tiếng của Trương Lạc.
"Tiếp theo kể câu chuyện tên là: Chỉ muốn làm bảo vệ của em."
"Ngôn ~ Chúng ta là bị kẹt trong câu chuyện kỳ dị rồi sao, em hơi kích động, em có thể làm gì, có thể động ngón tay một chút thì triệu hồi được Lồng Quyền Phong không, hay là xoay một vòng là có thể dịch chuyển, biệt danh của em là gì, Tô Tiểu Thần?" Một chuỗi câu hỏi quấn lấy Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn lạnh mặt nhìn Tô Tiểu Mễ kích động: "Anh thấy em là Tô Tiểu Thần Kinh." Tô Tiểu Mễ lúc này cái gì cũng không nghe lọt, cậu ta thực sự muốn thử.
"Đúng rồi, Ngôn ~ em có phải là có thể bay không." Tô Tiểu Mễ chạy đến ban công, làm một tư thế thiệt ngầu: "Em bay!" Cậu từ tầng 15 ngã thẳng xuống, Nghiêm Ngôn thở ra, mở cửa đi vào thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, hắn vừa rút thuốc ra hút vừa đi về trước. Tô Tiểu Mễ đang vuốt mông mình la đau: "Tại sao, tại sao, tại sao, rõ ràng là câu chuyện thần ma tại sao em không thể bay!!" Nghiêm Ngôn đứng trước mặt cậu, tiêu sái cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mễ: "Ai nói em có thể bay, lại có ai nói với em đây là câu chuyện thần ma."
"Vậy đây là chuyện gì, em đã hy vọng mấy năm rồi, kết quả cái gì cũng không thể làm sao, vậy em ngưng diễn! Ngưng diễn!" Tô Tiểu Mễ ở trên đất lăn qua lăn lại, không biết trên lầu nhà nào làm bể cửa kính, một mảnh thủy tinh rơi xuống đâm vào trán Tô Tiểu Mễ, cậu ngồi thẳng dậy, rút thủy tinh trên đầu ra, miệng vết thương phun ra máu tươi, sau đó vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi thì lành lại, cậu ném miếng thủy tinh qua một bên, tiếp tục nằm lại trên đất lăn lăn: "Ngoại trừ sẽ không chết ra, thì không có gì khác sao, em muốn biết bay, biết công năng dị thường, biết bắn laser, biết tàng hình..." Yêu cầu của Tô Tiểu Mễ liên tu bất tận, Nghiêm Ngôn đá đá cậu: "Đứng dậy, đi mua đồ ăn nấu cơm."
"Cái gì, cái gì, cài gì! Còn phải nấu cơm, không thể chỉ tay lên trời quay một vòng thì có đồ ăn ngon hiện ra sao, còn phải tự tay nấu cơm!"
"Đừng nói nhiều nữa."
Tô Tiểu Mễ mặt đau khổ đứng lên, vỗ vỗ mông: "Ngôn ~ Vậy anh đi cùng em."
"Tự mình đi." Nghiêm Ngôn trở về căn hộ lớn, Tô Tiểu Mễ giống như sinh ly tử biệt, cậu vươn tay ra: "Ngôn ~ vì sao phải như vậy, vì sao phải vứt bỏ em, lẽ nào anh nhẫn tâm để em một mình đi, lẽ nào..."
"Nhanh lên một chút."
"Được, lập tức đi ngay." Tô Tiểu Mễ xoay người chạy đi đến siêu thị phụ cận mua đồ ăn.