Chào buổi sáng~
Editor: Pinkylee.
Beta: Chen.
Hùng Quân tức giận la lên với Hùng Nhạc Nhạc: "Hùng Nhạc Nhạc! Mau xin lỗi dì và Kha Bố!"
"Con không xin lỗi, con tại sao phải xin lỗi, con nói sai sao, đây là nhà con!" Hùng Nhạc Nhạc cũng hét lên: "Con mới là con trai ruột của ba, bọn họ xem là gì, không biết xấu hổ mà vào nhà chúng ta, con còn không thể nói bọn họ sao?"
"Con ít nói cho lão tử."
"Ba muốn thế nào, nếu như ba không muốn nhìn thấy con, vậy ba trực tiếp nói không phải xong sao, con có thể đi, dù sao nhà này con một phút cũng không muốn ở lại!" Hùng Nhạc Nhạc nói xong thì đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa, Hùng Quân rất lúng túng nhìn Kha Bố: "Aiz, Kha Bố con đừng để lời nó nói ở trong lòng, chú--" Ngũ Thiến thay Hùng Quân nói: "Không sao, không sao, con nít mà, Kha Bố nhà chúng ta có lúc cũng sẽ mạnh miệng với em như vậy."
Đây chính là nơi kỳ quái nhất, ở bên ba, vai trò của cậu và Hùng Nhạc Nhạc như nhau, nhưng đến bên mẹ, cậu lại đổi thành vai trò hoàn toàn tương phản, Kha Bố hiểu rõ, cậu nhất thiết phải quen như vậy, rõ ràng mới từ Nhân Quả trấn về, nhưng Kha Bố cảm thấy thời khắc ở Nhân Quả trấn đã cách cậu rất xa, rất xa rồi, xa đến mức như chuyện của đời trước.
Tin nhắn của Chi Lý lại đến kịp lúc vào lúc này, không nên nói như vậy, có lẽ Kha Bố cho rằng bất cứ tin nhắn nào của Chi Lý đến bất cứ lúc nào cũng đều là kịp lúc.
<Cậu đi mua lại một cây khác là được rồi!!> rõ ràng là một chuyện nhỏ buồn chán, bản thân Kha Bố cũng không phát hiện ra khóe miệng đang cong lên.
<Cậu đè gãy tại sao tớ phải đi mua.>
<Được được, vậy cậu đừng dùng, đợi tới học kỳ mới tớ mua đền cho cậu.>
<Cậu đè gãy tại sao tớ phải đợi.>
<...Cậu muốn dùng hai từ "tại sao" ép chết tớ đúng không?>
<Cậu là một người có thể dùng từ ép chết sao, thật thần kỳ.>
Kích động muốn điên cuồng lại trở lại, Kha Bố đột nhiên cảm thấy tất cả hôm nay ở bệnh viện và lúc nãy mới xảy ra đều trở nên rất xa, rất xa, cậu có hơi không cách nào tin tưởng, tâm tình cứ như vậy mà tốt lên.
"Chú Hùng, con có thể vào phòng cậu ta nói chuyện không?" Kha Bố nhìn phòng Hùng Nhạc Nhạc, Hùng Quân có chút khó xử, ông lo lắng hai người náo loạn lên sẽ khiến bầu không khí càng thêm lúng túng, Ngũ Thiến cũng rất căng thẳng, Kha Bố bổ sung: "Không sao, chỉ là trò chuyện." chú Hùng gật đầu, Kha Bố đứng dậy đi đến trước cửa phòng, sau khi đẩy cánh cửa đó ra đi vào rồi đóng cửa lại, Hùng Nhạc Nhạc đeo tai nghe nằm trên giường, rõ ràng nhìn thấy Kha Bố nhưng vẫn như cũ không có bất cứ phản ứng nào.
Kha Bố lên trước một phát lấy tai nghe của Hùng Nhạc Nhạc ra: "Chúng ta nói chuyện."
"Tôi cảm thấy chúng ta đã nói rất nhiều rồi."
"Cho nên cậu cứ muốn như vậy, cảm thấy bộc phát như vậy là đã có thể phát tiết, hay là cậu đời này đều muốn ba cậu đơn độc đến già?"
"Haha, cậu vậy mà còn đi giáo huấn người khác?" Hùng Nhạc Nhạc cười tuyệt đối không có sự vui vẻ bên trong, y từ đủ mọi phương diện dày vò Kha Bố, cho nên đối với tính cách của Kha Bố cũng là có hiểu biết.
"Tôi không phải là đang giáo huấn cậu, tôi chỉ là hỏi cậu muốn kết quả thế nào."
Hùng Nhạc Nhạc ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên giường: "Cậu dựa vào cái gì nói ba tôi sẽ cô độc đến già, ông ấy căn bản không cần người ngoài, ông ấy còn có tôi." Kha Bố phát ra tiếng cười nhàn nhạt: "Con cái và người yêu cậu cho rằng giống nhau sao?"
"Cậu là đang muốn dạy đời ai à, có thể cách xa phòng tôi không hoặc là cho tôi nói lễ phép chút, cậu có thể lăn ra khỏi nhà tôi không."
"Vô nghĩa thôi, cậu làm cái gì cũng vô nghĩa cả, cậu cho rằng tôi thích ở nhà cậu? Cậu cho rằng tôi thích nhìn sắc mặt người khác mà sống? Chúng ta thật sự có quá nhiều chuyện cần thiết phải chấp nhận, có quá nhiều." Kha Bố nắm chặt tay: "Tôi không muốn giáo huấn với người khác, chỉ là muốn nói cậu biết, đùng dùng loại thái độ này đối với mẹ tôi."
"Trong nhà tôi, ba tôi cũng không quản được tôi dùng thái độ nào, cậu có thể quản được sao?!"
"Tôi biết cậu không sợ tôi, nhưng tôi cũng biết cậu sẽ sợ Chi Lý, tôi thừa nhận tôi rất đáng khinh, có điều lúc cần thiết tung ra người đàn ông của mình đến giúp đỡ, cũng đã tới lúc đó rồi."
"Cẩn thận tôi nói ba tôi biết!!"
"Con mẹ nó cậu trên miệng đều nói ba cậu, cậu đã làm gì cho ba cậu sao, mẹ cậu đã qua đời rồi, cậu nhỏ quá không hiểu được qua đời là cái gì à? Cậu muốn ba cậu đời này chỉ hầu hạ một mình cậu? Thật sự sao, ông ấy thật sự muốn trải qua cuộc đời thập toàn thập mỹ mà cậu muốn sao, tôi nói cậu biết, con mẹ nó cậu đang nằm mơ giữa ban ngày." Kha Bố vừa nói xong, Hùng Nhạc Nhạc từ trên giường nhào lên, túm lấy áo Kha Bố: "Lão tử kêu cậu đừng dạy đời nữa!"
"Dạy đời? Tôi thấy cậu hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua đang cười nhạo cậu, cậu muốn ba cậu cả đời cô độc bồi cậu, có cậu cũng sẽ một đời cô độc bồi ba cậu, tôi rảnh rọt nói cậu nghe, tôi không ham thích nhà các cậu, tôi bây giờ cũng không thích cuộc sống này, nhưng có thể làm sao, chúng ta không thể làm gì, đợi đến ngày nào đó cậu tìm thấy người mình thích, nếu như bị một người ngăn cản, bị rất nhiều người ngăn cản, cậu sẽ hiểu rõ, oh, có lẽ cậu cũng không hiểu rõ đâu, bởi vì cậu không giống tôi đúng không, cậu sẽ không tìm nam sinh."
"Cậu."
"Hoặc chúng ta hảo hảo chung sống, hoặc là chúng ta náo một trận, cậu chọn đi, cậu không sợ tôi, nhưng tôi cũng không sợ cậu." Kha Bố đẩy tay nắm lấy cổ áo mình của Hùng Nhạc Nhạc ra, sau đó nắm lấy cổ áo của Hùng Nhạc Nhạc: "Cậu muốn bảo vệ nhà cậu, tôi cũng muốn bảo vệ, vì để bảo vệ, tôi sẽ dùng hết thủ đoạn để bật tung bảo vệ của cậu." đây là mạnh mẽ Chi Lý dạy cậu biết, Kha Bố biết mẹ thật sự rất thích chú Hùng, Kha Bố cũng biết mẹ có quyền lợi và tư cách có được hạnh phúc này. Tiếng vặn cửa vang lên, Kha Bố thả cổ áo Hùng Nhạc Nhạc ra.
"Hai đứa."
Kha Bố nhẹ nhàng cười: "Chúng con thật sự chỉ là nói chuyện, lúc trước giữa chúng con xảy ra hiểu lầm, nhưng chúng con sẽ thành người một nhà." Phải, Kha Bố ghét sống chung với Hùng Nhạc Nhạc, nhưng cậu cũng không ghét làm như vậy, đợi lúc phần chán ghét này qua đi, bọn họ có lẽ thật sự có thể thành người một nhà sống chung. Thời gian thật sự khiến cậu chấp nhận quá nhiều thứ, sớm muộn điểm này cậu ta cũng sẽ chấp nhận.
Hùng Nhạc Nhạc nhìn nụ cười cảm kích của Hùng Quân, y còn muốn nổi giận, y còn muốn bộc phát, nhưng y cuối cùng một câu cũng không nói, từ ban đầu thật ra y không hề ghét Ngũ Thiến và Kha Bố, y chỉ là ghét chuyện Kha Bố sẽ cướp đi gia đình của mình.
Editor: Pinkylee.
Beta: Chen.
Hùng Quân tức giận la lên với Hùng Nhạc Nhạc: "Hùng Nhạc Nhạc! Mau xin lỗi dì và Kha Bố!"
"Con không xin lỗi, con tại sao phải xin lỗi, con nói sai sao, đây là nhà con!" Hùng Nhạc Nhạc cũng hét lên: "Con mới là con trai ruột của ba, bọn họ xem là gì, không biết xấu hổ mà vào nhà chúng ta, con còn không thể nói bọn họ sao?"
"Con ít nói cho lão tử."
"Ba muốn thế nào, nếu như ba không muốn nhìn thấy con, vậy ba trực tiếp nói không phải xong sao, con có thể đi, dù sao nhà này con một phút cũng không muốn ở lại!" Hùng Nhạc Nhạc nói xong thì đi vào phòng mình, dùng sức đóng cửa, Hùng Quân rất lúng túng nhìn Kha Bố: "Aiz, Kha Bố con đừng để lời nó nói ở trong lòng, chú--" Ngũ Thiến thay Hùng Quân nói: "Không sao, không sao, con nít mà, Kha Bố nhà chúng ta có lúc cũng sẽ mạnh miệng với em như vậy."
Đây chính là nơi kỳ quái nhất, ở bên ba, vai trò của cậu và Hùng Nhạc Nhạc như nhau, nhưng đến bên mẹ, cậu lại đổi thành vai trò hoàn toàn tương phản, Kha Bố hiểu rõ, cậu nhất thiết phải quen như vậy, rõ ràng mới từ Nhân Quả trấn về, nhưng Kha Bố cảm thấy thời khắc ở Nhân Quả trấn đã cách cậu rất xa, rất xa rồi, xa đến mức như chuyện của đời trước.
Tin nhắn của Chi Lý lại đến kịp lúc vào lúc này, không nên nói như vậy, có lẽ Kha Bố cho rằng bất cứ tin nhắn nào của Chi Lý đến bất cứ lúc nào cũng đều là kịp lúc.
<Cậu đi mua lại một cây khác là được rồi!!> rõ ràng là một chuyện nhỏ buồn chán, bản thân Kha Bố cũng không phát hiện ra khóe miệng đang cong lên.
<Cậu đè gãy tại sao tớ phải đi mua.>
<Được được, vậy cậu đừng dùng, đợi tới học kỳ mới tớ mua đền cho cậu.>
<Cậu đè gãy tại sao tớ phải đợi.>
<...Cậu muốn dùng hai từ "tại sao" ép chết tớ đúng không?>
<Cậu là một người có thể dùng từ ép chết sao, thật thần kỳ.>
Kích động muốn điên cuồng lại trở lại, Kha Bố đột nhiên cảm thấy tất cả hôm nay ở bệnh viện và lúc nãy mới xảy ra đều trở nên rất xa, rất xa, cậu có hơi không cách nào tin tưởng, tâm tình cứ như vậy mà tốt lên.
"Chú Hùng, con có thể vào phòng cậu ta nói chuyện không?" Kha Bố nhìn phòng Hùng Nhạc Nhạc, Hùng Quân có chút khó xử, ông lo lắng hai người náo loạn lên sẽ khiến bầu không khí càng thêm lúng túng, Ngũ Thiến cũng rất căng thẳng, Kha Bố bổ sung: "Không sao, chỉ là trò chuyện." chú Hùng gật đầu, Kha Bố đứng dậy đi đến trước cửa phòng, sau khi đẩy cánh cửa đó ra đi vào rồi đóng cửa lại, Hùng Nhạc Nhạc đeo tai nghe nằm trên giường, rõ ràng nhìn thấy Kha Bố nhưng vẫn như cũ không có bất cứ phản ứng nào.
Kha Bố lên trước một phát lấy tai nghe của Hùng Nhạc Nhạc ra: "Chúng ta nói chuyện."
"Tôi cảm thấy chúng ta đã nói rất nhiều rồi."
"Cho nên cậu cứ muốn như vậy, cảm thấy bộc phát như vậy là đã có thể phát tiết, hay là cậu đời này đều muốn ba cậu đơn độc đến già?"
"Haha, cậu vậy mà còn đi giáo huấn người khác?" Hùng Nhạc Nhạc cười tuyệt đối không có sự vui vẻ bên trong, y từ đủ mọi phương diện dày vò Kha Bố, cho nên đối với tính cách của Kha Bố cũng là có hiểu biết.
"Tôi không phải là đang giáo huấn cậu, tôi chỉ là hỏi cậu muốn kết quả thế nào."
Hùng Nhạc Nhạc ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên giường: "Cậu dựa vào cái gì nói ba tôi sẽ cô độc đến già, ông ấy căn bản không cần người ngoài, ông ấy còn có tôi." Kha Bố phát ra tiếng cười nhàn nhạt: "Con cái và người yêu cậu cho rằng giống nhau sao?"
"Cậu là đang muốn dạy đời ai à, có thể cách xa phòng tôi không hoặc là cho tôi nói lễ phép chút, cậu có thể lăn ra khỏi nhà tôi không."
"Vô nghĩa thôi, cậu làm cái gì cũng vô nghĩa cả, cậu cho rằng tôi thích ở nhà cậu? Cậu cho rằng tôi thích nhìn sắc mặt người khác mà sống? Chúng ta thật sự có quá nhiều chuyện cần thiết phải chấp nhận, có quá nhiều." Kha Bố nắm chặt tay: "Tôi không muốn giáo huấn với người khác, chỉ là muốn nói cậu biết, đùng dùng loại thái độ này đối với mẹ tôi."
"Trong nhà tôi, ba tôi cũng không quản được tôi dùng thái độ nào, cậu có thể quản được sao?!"
"Tôi biết cậu không sợ tôi, nhưng tôi cũng biết cậu sẽ sợ Chi Lý, tôi thừa nhận tôi rất đáng khinh, có điều lúc cần thiết tung ra người đàn ông của mình đến giúp đỡ, cũng đã tới lúc đó rồi."
"Cẩn thận tôi nói ba tôi biết!!"
"Con mẹ nó cậu trên miệng đều nói ba cậu, cậu đã làm gì cho ba cậu sao, mẹ cậu đã qua đời rồi, cậu nhỏ quá không hiểu được qua đời là cái gì à? Cậu muốn ba cậu đời này chỉ hầu hạ một mình cậu? Thật sự sao, ông ấy thật sự muốn trải qua cuộc đời thập toàn thập mỹ mà cậu muốn sao, tôi nói cậu biết, con mẹ nó cậu đang nằm mơ giữa ban ngày." Kha Bố vừa nói xong, Hùng Nhạc Nhạc từ trên giường nhào lên, túm lấy áo Kha Bố: "Lão tử kêu cậu đừng dạy đời nữa!"
"Dạy đời? Tôi thấy cậu hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua đang cười nhạo cậu, cậu muốn ba cậu cả đời cô độc bồi cậu, có cậu cũng sẽ một đời cô độc bồi ba cậu, tôi rảnh rọt nói cậu nghe, tôi không ham thích nhà các cậu, tôi bây giờ cũng không thích cuộc sống này, nhưng có thể làm sao, chúng ta không thể làm gì, đợi đến ngày nào đó cậu tìm thấy người mình thích, nếu như bị một người ngăn cản, bị rất nhiều người ngăn cản, cậu sẽ hiểu rõ, oh, có lẽ cậu cũng không hiểu rõ đâu, bởi vì cậu không giống tôi đúng không, cậu sẽ không tìm nam sinh."
"Cậu."
"Hoặc chúng ta hảo hảo chung sống, hoặc là chúng ta náo một trận, cậu chọn đi, cậu không sợ tôi, nhưng tôi cũng không sợ cậu." Kha Bố đẩy tay nắm lấy cổ áo mình của Hùng Nhạc Nhạc ra, sau đó nắm lấy cổ áo của Hùng Nhạc Nhạc: "Cậu muốn bảo vệ nhà cậu, tôi cũng muốn bảo vệ, vì để bảo vệ, tôi sẽ dùng hết thủ đoạn để bật tung bảo vệ của cậu." đây là mạnh mẽ Chi Lý dạy cậu biết, Kha Bố biết mẹ thật sự rất thích chú Hùng, Kha Bố cũng biết mẹ có quyền lợi và tư cách có được hạnh phúc này. Tiếng vặn cửa vang lên, Kha Bố thả cổ áo Hùng Nhạc Nhạc ra.
"Hai đứa."
Kha Bố nhẹ nhàng cười: "Chúng con thật sự chỉ là nói chuyện, lúc trước giữa chúng con xảy ra hiểu lầm, nhưng chúng con sẽ thành người một nhà." Phải, Kha Bố ghét sống chung với Hùng Nhạc Nhạc, nhưng cậu cũng không ghét làm như vậy, đợi lúc phần chán ghét này qua đi, bọn họ có lẽ thật sự có thể thành người một nhà sống chung. Thời gian thật sự khiến cậu chấp nhận quá nhiều thứ, sớm muộn điểm này cậu ta cũng sẽ chấp nhận.
Hùng Nhạc Nhạc nhìn nụ cười cảm kích của Hùng Quân, y còn muốn nổi giận, y còn muốn bộc phát, nhưng y cuối cùng một câu cũng không nói, từ ban đầu thật ra y không hề ghét Ngũ Thiến và Kha Bố, y chỉ là ghét chuyện Kha Bố sẽ cướp đi gia đình của mình.