Editor: Pinkylee.
Beta: Chen.
Màn hình điện thoại trong đêm tối sang lên, là tin nhắn từ một số lạ gửi đến.
Kha Bố không có cảm thấy kinh ngạc, có thể lấy được số điện thoại mình là chuyện không thể bình thường hơn.
<Con với bà đơn độc nói chuyện là có thể, nhưng con nhất định phải nói địa điểm chúng ta nói chuyện cho Chi Lý biết.> Kha Bố trước mắt chỉ có thể nghĩ đến cách hai bên vẹn toàn này, có thể để Chi Lý an tâm, cũng có thể cùng Lưu Thanh nói chuyện. Nhưng cậu vẫn là đã đem vấn đề suy nghĩ quá đơn giản.
<Ngươi ngay cả đơn giản cùng ta nói chuyện cũng cảm thấy sợ sao, muốn để Chi Lý thủ bên cạnh? Xem ra ta nghĩ không sai, ngươi quả thật không thích hợp với Chi gia, Chi gia chúng ta chưa bao giờ nuôi kẻ nhát gan, càng không nuôi kí sinh trùng.>
Kha Bố rũ tay đang cầm điện thoại xuống, biết đây chẳng qua là cách kích động, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi, cậu luôn rõ Lưu Thanh tại sao sẽ cho người khác cảm giác đè ép, châm chích của bà đều là sự thật cơ bản, làm sao trốn cũng khó tránh khỏi tổn thương.
<Được, bà nói địa điểm đi, con một mình đi.>
<Ta đã nói không động thủ thì sẽ không động thủ, nhưng ta rất không thích người khác hai lời với ta, nếu như người không tuân thủ lời hứa, vậy chúng ta không cần cách câu thông này nói chuyện.>
Đêm này Kha Bố ngủ không tốt lắm, nửa tỉnh nửa mê, sang sớm,không cần báo thức đã dậy. Hôm nay cậu đặc biệt để ý thời gian, cậu đến trước cửa phòng ngủ của Chi Lý, trực tiếp đẩy mở cửa phòng, Chi Lý quay lưng lại ngủ trên giường, Kha Bố ngồi ở cuối giường, dùng mũi giày đá mặt đất: "Tớ đảm bảo với cậu, tớ sẽ không đơn độc nói chuyện với bà nội cậu, cho nên chúng ta..."cậu vẫn chưa nói xong, thì bị Chi Lý túm áo sau lưng kéo lên giường: "Ngủ, cậu cái gì cũng không cần quản."
Chớp mắt, Kha Bố cảm thấy mình lừa dối như vậy quá tàn nhẫn, Chi Lý luôn sẽ dễ dàng tin lời của mình, không có nghi ngờ, không có chất vấn, mình nói, thì hắn sẽ tin. Nhưng cảm giác tội lỗi này cũng là ngắn ngủi chớp mắt mà thôi, một cảm giác bức thiết khác vượt xa cảm giác này, che phủ loại cảm giác này.
Cậu cũng muốn trở thành người kiên định, độc lập giống như Chi gia, cậu không biết bản thân nên xếp về bên nào, ba hay là mẹ, cậu chỉ biết một chuyện, cậu muốn thành người nhà Chi gia, cậu thích tất cả bọn họ, không có vờ vịt, không có ở sau lưng tổn thương lẫn nhau, bọn họ thẳng thắn như vậy, đem mặt ác liệt của mình lộ ra dưới ánh mặt trời, nhưng không vì ánh mắt người khác mà động dung, cậu thích Chi Lý nhất, cho cậu dáng vẻ gia đình cậu thích.
Kha Bố không nguyện ý thành người được Chi Lý dẫn vào gia đình này, cậu muốn thành người vì bản thân mà vào nhà này.
Tô Ấu Ngôn trên máy bay mở mắt, cô nhìn xung quanh, ba cô đang xem tạp chí trên máy bay.
"Ba, ba cho con uống cái gì."
"Yên tâm, không có hại cho sức khỏe con, ba chỉ muốn con ngủ ngon một giấc."
Tô Ấu Ngôn trên mặt tuy không có tức giận, lời nói lại lạnh nhạt: "Ba làm sao có thể làm chuyện này, đối phương là người chu cấp lớn nhất của trường học, ba liền sợ thành như vậy?" Lúc Tô Ấu Ngôn phát hiện chủ nhân giở trò sau lung là Lưu Thanh bà nội Chi Lý, biết sự việc sẽ không đơn giản như trước, vừa muốn đem chuyện này nói cho Chi Lý biết, thì lại.
"Con không cần tức thành như vậy, ba không phải sợ, chỉ là vì nghĩ đến an toàn của con, không muốn con tham gia chuyện này, có lẽ mấy người bạn của con rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất của ba chỉ có một mình con, máy bay còn thời gian dài nữa mới hạ cánh, con ngồi quay về cũng không kịp nữa, nghe lời, chuyện này con tuyệt đối đừng đụng vào, con vẫn không dủ hiểu bà ấy đâu." Ba của Tô Ấu Ngôn biểu hiện rất bình tĩnh, tiếp tục lật tạp chí.
"Bà ấy không phải là bà già nhiều tuổi sao."
"Cho nên nói, trẻ vẫn là trẻ, Ấu Ngôn, con cho rằng quỷ kế của bà ấy chỉ có một hội trưởng học sinh kia sao?"
Kha Bố đứng ở nơi bọn họ đã hẹn, triệt để giấu Chi Lý và người khác, lúc cậu đang đợi cũng tự hỏi bản thân, mình có phải đã phản bội lòng tin của Chi Lý, dùng lời nói và vẻ mặt chân thật nhất để nói hắn biết mình sẽ không đi, hắn liền tin tưởng mình.
Cảnh sắc bên bờ sông bị sắc trời bao phủ, màu sắc chân trời không âm u cũng không sáng, trộn lẫn vào nhau, mặt sông có một khung gỗ, chỉ vươn ra sống ba phần, nhìn lại có chút bộ dáng đau khổ, dường như mãi mãi cũng không đến được bên bờ. Kha Bố đứng trên đó, Kha Bố nhẹ hà hơi, cậu nhìn bờ đối diện, phong cảnh bờ đối diện cùng bên này không có khác biệt hay không giống gì. Thế gian luôn có cách nói muôn hình vạn trạng, tuyệt đẹp, đáng sợ, nghe nói là nơi người sau khi chết mới sẽ đi đến, Kha Bố không tin cách nói ấu trĩ như vậy, cậu cảm thấy người chết chính là chết, không có ý thức, không có linh hồn, chính là chết, lưu lại đau khổ và vui vẻ, lưu lại nhật ký lúc nhỏ viết khiến người ta xấu hổ, lưu lại giấc mộng và mục tiêu vẫn chưa hoàn thành...chính là chết, cái gì cũng không mang đi, bị vùi dưới đất thành một đống xương trắng hoặc là một nhúm tro.
Mình tại sao cứ lúc này muốn nghĩ đến chuyện không lợi ích như vậy chứ? Kha Bố nghe thấy tiếng bước chân sau lung mình yếu ớt, thu hồi ánh mắt quay người lại. Thân thể Lưu Thanh trong cảnh đêm có chút kỳ lạ.
"Bà muốn nói với con chuyện gì?" Kha Bố trực tiếp vào vấn đề.
"Ngươi rõ ràng biết hà tất lại hỏi, phải làm sao ngươi mới có thể rời khỏi Chi Lý."
"Lời này có hơi cũ rồi, bà cứ xem con là một đứa lười, con nơi nào cũng không đi."
"Vậy thì sinh cho Chi gia một đứa con."
"Con không thể, con sinh không được, bà không nhìn thấy sao, con là con trai, con trai! Xin đừng nhắc lại với con loại yêu cầu vô lý này."
"Ta cảm thấy cậu để ta đồng ý con trai và Chi Lý ở bên nhau mới là yêu cầu vô lý! Cậu để một gia đình chấp nhận chuyện này mới là yêu cầu vô lý! Mang danh nghĩa tình yêu để đem Chi Lý biến thành đồng tính, để nó trên lưng mang trầm trọng của thế tục mới là yêu cầu vô lý! Cảm thấy không có con ruột cũng không quan trọng mới là yêu cầu vô lý! Ta nếu như không cần con, thì sẽ không có Tả Tư, càng không có Chi Lý, cậu bây giờ cũng sẽ không đứng đây nói năng lung tung với ta." Mỗi chữ của Lưu Thanh có lực, đè ép Kha Bố khiến cậu càng không ra lực, cậu rõ ràng rất có thể đáp trả, bây giờ thì làm sao.
Lam Ngân là đối mặt Chi Lý, Chi Tả Tư là đối mặt Lam Ngân và Chi Lý, đây vẫn là lần đầu, Kha Bố đối mặt với phản đối kiên quyết của trưởng bối Chi gia, Kha Bố phản kích không được, bởi vì cậu biết, thứ mình kiên định là đúng, nhưng thứ Lưu Thanh kiên định có chỗ nào sai sao, tất cả của bà đều là vì Chi Lý, trên thế giới này có người nào hi vọng con hoặc cháu mình là đồng tính sao, có lẽ có cha mẹ và trưởng bối sáng suốt, sẽ tôn trọng quyết định con mình, nhưng bọn họ thật sự hi vọng con mình sao, có đủ loại hi vọng, hi vọng con mình thành rồng thành phượng, hi vọng con mình thân thể khỏe mạnh, hi vọng con mình sự nghiệp thành đạt, hi vọng con mình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng ai sẽ hi vọng con mình thích đồng tính đây, có vài thứ, có vài chuyện, người không có con là đi ngược xã hội.
Bởi vì yêu mà phản đối yêu, nghe thì không hợp lý, nhưng nó là hợp lý.
Beta: Chen.
Màn hình điện thoại trong đêm tối sang lên, là tin nhắn từ một số lạ gửi đến.
Kha Bố không có cảm thấy kinh ngạc, có thể lấy được số điện thoại mình là chuyện không thể bình thường hơn.
<Con với bà đơn độc nói chuyện là có thể, nhưng con nhất định phải nói địa điểm chúng ta nói chuyện cho Chi Lý biết.> Kha Bố trước mắt chỉ có thể nghĩ đến cách hai bên vẹn toàn này, có thể để Chi Lý an tâm, cũng có thể cùng Lưu Thanh nói chuyện. Nhưng cậu vẫn là đã đem vấn đề suy nghĩ quá đơn giản.
<Ngươi ngay cả đơn giản cùng ta nói chuyện cũng cảm thấy sợ sao, muốn để Chi Lý thủ bên cạnh? Xem ra ta nghĩ không sai, ngươi quả thật không thích hợp với Chi gia, Chi gia chúng ta chưa bao giờ nuôi kẻ nhát gan, càng không nuôi kí sinh trùng.>
Kha Bố rũ tay đang cầm điện thoại xuống, biết đây chẳng qua là cách kích động, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi, cậu luôn rõ Lưu Thanh tại sao sẽ cho người khác cảm giác đè ép, châm chích của bà đều là sự thật cơ bản, làm sao trốn cũng khó tránh khỏi tổn thương.
<Được, bà nói địa điểm đi, con một mình đi.>
<Ta đã nói không động thủ thì sẽ không động thủ, nhưng ta rất không thích người khác hai lời với ta, nếu như người không tuân thủ lời hứa, vậy chúng ta không cần cách câu thông này nói chuyện.>
Đêm này Kha Bố ngủ không tốt lắm, nửa tỉnh nửa mê, sang sớm,không cần báo thức đã dậy. Hôm nay cậu đặc biệt để ý thời gian, cậu đến trước cửa phòng ngủ của Chi Lý, trực tiếp đẩy mở cửa phòng, Chi Lý quay lưng lại ngủ trên giường, Kha Bố ngồi ở cuối giường, dùng mũi giày đá mặt đất: "Tớ đảm bảo với cậu, tớ sẽ không đơn độc nói chuyện với bà nội cậu, cho nên chúng ta..."cậu vẫn chưa nói xong, thì bị Chi Lý túm áo sau lưng kéo lên giường: "Ngủ, cậu cái gì cũng không cần quản."
Chớp mắt, Kha Bố cảm thấy mình lừa dối như vậy quá tàn nhẫn, Chi Lý luôn sẽ dễ dàng tin lời của mình, không có nghi ngờ, không có chất vấn, mình nói, thì hắn sẽ tin. Nhưng cảm giác tội lỗi này cũng là ngắn ngủi chớp mắt mà thôi, một cảm giác bức thiết khác vượt xa cảm giác này, che phủ loại cảm giác này.
Cậu cũng muốn trở thành người kiên định, độc lập giống như Chi gia, cậu không biết bản thân nên xếp về bên nào, ba hay là mẹ, cậu chỉ biết một chuyện, cậu muốn thành người nhà Chi gia, cậu thích tất cả bọn họ, không có vờ vịt, không có ở sau lưng tổn thương lẫn nhau, bọn họ thẳng thắn như vậy, đem mặt ác liệt của mình lộ ra dưới ánh mặt trời, nhưng không vì ánh mắt người khác mà động dung, cậu thích Chi Lý nhất, cho cậu dáng vẻ gia đình cậu thích.
Kha Bố không nguyện ý thành người được Chi Lý dẫn vào gia đình này, cậu muốn thành người vì bản thân mà vào nhà này.
Tô Ấu Ngôn trên máy bay mở mắt, cô nhìn xung quanh, ba cô đang xem tạp chí trên máy bay.
"Ba, ba cho con uống cái gì."
"Yên tâm, không có hại cho sức khỏe con, ba chỉ muốn con ngủ ngon một giấc."
Tô Ấu Ngôn trên mặt tuy không có tức giận, lời nói lại lạnh nhạt: "Ba làm sao có thể làm chuyện này, đối phương là người chu cấp lớn nhất của trường học, ba liền sợ thành như vậy?" Lúc Tô Ấu Ngôn phát hiện chủ nhân giở trò sau lung là Lưu Thanh bà nội Chi Lý, biết sự việc sẽ không đơn giản như trước, vừa muốn đem chuyện này nói cho Chi Lý biết, thì lại.
"Con không cần tức thành như vậy, ba không phải sợ, chỉ là vì nghĩ đến an toàn của con, không muốn con tham gia chuyện này, có lẽ mấy người bạn của con rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất của ba chỉ có một mình con, máy bay còn thời gian dài nữa mới hạ cánh, con ngồi quay về cũng không kịp nữa, nghe lời, chuyện này con tuyệt đối đừng đụng vào, con vẫn không dủ hiểu bà ấy đâu." Ba của Tô Ấu Ngôn biểu hiện rất bình tĩnh, tiếp tục lật tạp chí.
"Bà ấy không phải là bà già nhiều tuổi sao."
"Cho nên nói, trẻ vẫn là trẻ, Ấu Ngôn, con cho rằng quỷ kế của bà ấy chỉ có một hội trưởng học sinh kia sao?"
Kha Bố đứng ở nơi bọn họ đã hẹn, triệt để giấu Chi Lý và người khác, lúc cậu đang đợi cũng tự hỏi bản thân, mình có phải đã phản bội lòng tin của Chi Lý, dùng lời nói và vẻ mặt chân thật nhất để nói hắn biết mình sẽ không đi, hắn liền tin tưởng mình.
Cảnh sắc bên bờ sông bị sắc trời bao phủ, màu sắc chân trời không âm u cũng không sáng, trộn lẫn vào nhau, mặt sông có một khung gỗ, chỉ vươn ra sống ba phần, nhìn lại có chút bộ dáng đau khổ, dường như mãi mãi cũng không đến được bên bờ. Kha Bố đứng trên đó, Kha Bố nhẹ hà hơi, cậu nhìn bờ đối diện, phong cảnh bờ đối diện cùng bên này không có khác biệt hay không giống gì. Thế gian luôn có cách nói muôn hình vạn trạng, tuyệt đẹp, đáng sợ, nghe nói là nơi người sau khi chết mới sẽ đi đến, Kha Bố không tin cách nói ấu trĩ như vậy, cậu cảm thấy người chết chính là chết, không có ý thức, không có linh hồn, chính là chết, lưu lại đau khổ và vui vẻ, lưu lại nhật ký lúc nhỏ viết khiến người ta xấu hổ, lưu lại giấc mộng và mục tiêu vẫn chưa hoàn thành...chính là chết, cái gì cũng không mang đi, bị vùi dưới đất thành một đống xương trắng hoặc là một nhúm tro.
Mình tại sao cứ lúc này muốn nghĩ đến chuyện không lợi ích như vậy chứ? Kha Bố nghe thấy tiếng bước chân sau lung mình yếu ớt, thu hồi ánh mắt quay người lại. Thân thể Lưu Thanh trong cảnh đêm có chút kỳ lạ.
"Bà muốn nói với con chuyện gì?" Kha Bố trực tiếp vào vấn đề.
"Ngươi rõ ràng biết hà tất lại hỏi, phải làm sao ngươi mới có thể rời khỏi Chi Lý."
"Lời này có hơi cũ rồi, bà cứ xem con là một đứa lười, con nơi nào cũng không đi."
"Vậy thì sinh cho Chi gia một đứa con."
"Con không thể, con sinh không được, bà không nhìn thấy sao, con là con trai, con trai! Xin đừng nhắc lại với con loại yêu cầu vô lý này."
"Ta cảm thấy cậu để ta đồng ý con trai và Chi Lý ở bên nhau mới là yêu cầu vô lý! Cậu để một gia đình chấp nhận chuyện này mới là yêu cầu vô lý! Mang danh nghĩa tình yêu để đem Chi Lý biến thành đồng tính, để nó trên lưng mang trầm trọng của thế tục mới là yêu cầu vô lý! Cảm thấy không có con ruột cũng không quan trọng mới là yêu cầu vô lý! Ta nếu như không cần con, thì sẽ không có Tả Tư, càng không có Chi Lý, cậu bây giờ cũng sẽ không đứng đây nói năng lung tung với ta." Mỗi chữ của Lưu Thanh có lực, đè ép Kha Bố khiến cậu càng không ra lực, cậu rõ ràng rất có thể đáp trả, bây giờ thì làm sao.
Lam Ngân là đối mặt Chi Lý, Chi Tả Tư là đối mặt Lam Ngân và Chi Lý, đây vẫn là lần đầu, Kha Bố đối mặt với phản đối kiên quyết của trưởng bối Chi gia, Kha Bố phản kích không được, bởi vì cậu biết, thứ mình kiên định là đúng, nhưng thứ Lưu Thanh kiên định có chỗ nào sai sao, tất cả của bà đều là vì Chi Lý, trên thế giới này có người nào hi vọng con hoặc cháu mình là đồng tính sao, có lẽ có cha mẹ và trưởng bối sáng suốt, sẽ tôn trọng quyết định con mình, nhưng bọn họ thật sự hi vọng con mình sao, có đủ loại hi vọng, hi vọng con mình thành rồng thành phượng, hi vọng con mình thân thể khỏe mạnh, hi vọng con mình sự nghiệp thành đạt, hi vọng con mình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng ai sẽ hi vọng con mình thích đồng tính đây, có vài thứ, có vài chuyện, người không có con là đi ngược xã hội.
Bởi vì yêu mà phản đối yêu, nghe thì không hợp lý, nhưng nó là hợp lý.