Lúc Kỳ Gia đến bệnh viên nơi Phó Tư Diễn đang nằm, Phó Tư Diễn đang nằm trên giường bệnh chơi game, chân trái bị bó bột thành một cục to tướng, nhìn qua rất buồn cười. Phó Tư Diễn liếc thấy có bóng người quen thuộc, quay sang nhìn thì thấy Kỳ Gia đang đứng nhíu mày ở ngoài cửa.
“Bảo…Gia Gia, em đã đến rồi à?” Phó Tư Diễn kiêng kỵ đang có người ngoài nên hắn cũng không dám quá thân mật, đưa ánh mắt lấy lòng sang nhìn Kỳ Gia.
Kỳ Gia đặt túi đồ dùng cá nhân và quần áo xuống, đưa tay vỗ vỗ chỗ bó bột của Phó Tư Diễn, “Bị thương ở đâu?”
“Đầu gối, chỉ nứt xương một tí thôi, không có chuyện gì đâu.”
Kỳ Gia cau mày nói: “Thế này mà anh bảo không có gì? Có biết đầu gối quan trọng thế nào không? Nếu tổn thương đến gân với dây chằng, rồi ảnh hưởng luôn tới việc đi lại thì sao đây, nói không chừng còn phải phẫu thuật thì sao hả.”
Phó Tư Diễn im thin thít.
“Anh chụp MRI chưa? Có kiểm tra kĩ chưa?”
(MRI – Magnetic Resonance Imaging – chụp cộng hưởng từ, là một kỹ thuật chẩn đoán y khoa tạo ra hình ảnh giải phẫu của cơ thể nhờ sử dụng từ trường và sóng radio.)
Phó Tư Diễn lắc đầu. Sau khi nhập viện, hắn chỉ đi chụp phim, tiền lúc đó cũng là do tài xế kia trả giúp.
Kỳ Gia tức run người, Phó Tư Diễn thấy thế vội kéo tay cậu, cậu gạt tay hắn ra, “Người đụng anh đâu? Không chịu trách nhiệm sao?”
“Ông ta đã trả tiền viện phí, thuốc thang hết rồi, rồi thêm tiền bồi dưỡng, hơn nữa thái độ cũng rất ăn năn nên anh để ông ta đi rồi.”
“Anh thế mà lại làm người tốt là sao hả?” Kỳ Gia cầm tấm phim lên soi dưới ánh sáng, nhìn thấy đầu gối rõ ràng có một vết nứt, cậu đau lòng chết mất.
Anh rốt cuộc là làm sao mà bị đụng xe?”
“Anh chỉ… chỉ là đi trên đường, mãi suy nghĩ nên không chú ý xe bên cạnh, thế rồi…” Kỳ Gia mãi nhìn kết quả kiểm tra của Phó Tư Diễn mà quên mất không chú ý tới Phó Tư Diễn bên kia càng nói càng lắp bắp.
“Em thấy kết quả kiểm tra cũng không quá nghiêm trọng nhưng em vẫn không an tâm. Giờ em đi đặt lịch cho anh chụp MRI đây.” Kỳ Gia suy nghĩ một chút, vẫn phải kiểm tra kĩ lưỡng một chút mới có thể an tâm được. Phó Tư Diễn năm nay mới tuổi, nếu bởi lần này bị thương này mà lưu lại mầm họa gì, về sau tái phát thì thật không ổn. Kỳ Gia nghĩ thôi cũng thấy khó chịu vô cùng.
Phó Tư Diễn chưa từng thấy Kỳ Gia nghiêm túc như vậy, hắn biết cậu thật sự đang lo lắng nên không dám đùa giỡn gì. Kỳ Gia nói cái gì hắn làm cái đó, vô cùng ngoan ngoãn.
Lúc Kỳ Gia đặt lịch xong quay lại thấy Phó Tư Diễn đang nói chuyện với bác gái giường bên cạnh, bác ấy cũng thân thiết gọi một tiếng “Tiểu Phó”.
“Gia Gia em về rồi à.”
“Ôi chao, Tiểu Phó, đây là ai vậy?”
Phó Tư Diễn nhất thời không biết phải nói thế nào, Kỳ Gia bèn chủ động nói: “Con là em trai của anh ấy.”
Phó Tư Diễn có chút bất mãn, ai oán nhìn Kỳ Gia.
Bác gái còn nói: “Có phải em ruột không, bác nhìn hai đứa không giống nhau lắm.”
“Là em họ ạ.”
“Vậy à. Tiểu Phó, nhìn xem cháu vẫn chưa lập gia đình đúng không, nếu không phải thì sao phải nhờ em họ đến chăm sóc cho cháu chứ?” Phó Tư Diễn đang định nói gì đó, bác gái đã quay qua nói với Kỳ Gia: “Cháu xem anh họ cháu nhìn qua là một nhân tài đấy, ăn nói lại khéo léo, vậy mà đến giờ còn chưa lập gia đình, nhà cháu không thúc giục nó sao? Này Tiểu Phó, nếu bác có con gái nhất định sẽ giới thiệu cho cháu, nhưng bác chỉ có hai thằng con trai chẳng làm được gì thôi. Có điều em gái bác có một đứa con gái, cũng khá là xinh xắn đấy, bác giới thiệu nó cho cháu được không?”
“Tuyệt đối đừng, cháu… có bạn gái rồi.” Phó Tư Diễn gấp gáp cực kì, cắn răng nói ra từ “bạn gái” trước mặt Kỳ Gia.
Nói xong hắn mới nhận ra là toi rồi, hắn vừa giẫm vào cấm kị của Kỳ Gia. Kỳ Gia ghét nhất là bị người khác dùng những từ ngữ có sắc thái nữ tính lên người cậu, ngày thường dù cậu có đôi lúc thì thầm “chồng ơi” với hắn nhưng Phó Tư Diễn thì không được. Cái biệt danh “bảo bối” làm kết quả của việc phải thỏa hiệp với Kỳ Gia một thời gian rất lâu.
Phó Tư Diễn thấp thỏm nhìn Kỳ Gia, Kỳ Gia thì lại không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt ngồi gọt táo cho hắn, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói với bác gái: “Bác ơi, bạn gái của anh họ cháu tính tình cũng không tốt lắm đâu ạ, bác đừng hại anh ấy ạ.”
Bác gái nghểnh đầu nói: “Sao hả? Con gái tính tình xấu như vậy sao, chẳng lẽ nó còn có thể đánh người sao?”
Kỳ Gia nhìn Phó Tư Diễn cười cười nói, “Vâng ạ, cô ấy có thể đánh người luôn đấy ạ, mỗi lần cô ấy ghen lên là sẽ đánh anh họ cháu.”
Phó Tư Diễn vội vã phối hợp, “Đúng đúng đó ạ, cô ấy chẳng thèm nghe ai đâu ạ, bác tuyệt đối đừng giới thiệu ai cho cháu.”
Bác gái khó hiểu nhìn Phó Tư Diễn, chàng trai này to xác thế, sáng sủa thế mà sao một chút khí khái nam nhân cũng không có chứ? Còn bị bạn gái đánh nữa chứ. Không được, không được rồi. Bác gái bực bội quay người lại không nói gì nữa.
Kỳ Gia ngồi bên giường ung dung nhìn Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn thừa lúc không ai chú ý liền nắm lấy tay Kỳ Gia đánh lên ngực hắn, nói, “Nếu em ghen thì hãy đánh anh đi.”bg-ssp-{height:px}
Kỳ Gia nhét miếng táo vừa gọt xong vào miệng Phó Tư Diễn, lườm hắn một cái, nhịn cười nói: “Ăn táo đi này.”
Phó Tư Diễn bị bó bột nên không thể đứng lên được, tắm rủa cũng không được. Kỳ Gia liền giúp hắn lau người.
“Cởi quần áo ra.”
“Giúp anh đi.”
Kỳ Gia mặc kệ hắn, “Tay anh cũng bị thương à?”
“Em phải giúp anh một chút chứ, trước đây anh cũng giúp em tắm cơ mà, lần này anh phải hưởng thụ một chút.”
Kỳ Gia liền vội che cái miệng hắn lại, liếc sang bác gái đang ngủ ở giường bên, “Anh nhỏ tiếng chút đi.”
Phó Tư Diễn dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Kỳ Gia một chút, Kỳ Gia làm bộ ghét bỏ, chùi chùi vào áo hắn, “Anh là cẩu à?”
Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng cậu vẫn giúp Phó Tư Diễn cởi áo. Đã hơn ngày không gặp, Phó Tư Diễn nhìn Kỳ Gia nhịn không được liền nổi lên phản ứng. Kỳ Gia cúi đầu nhìn động tĩnh phía dưới nói không nên lời: “Cái đống thạch cao này thế mà cũng không ảnh hưởng đến hiệu suất của anh à, anh không thể chú ý thời điểm một chút sao?”
“Có thể trách anh à? Em dựa gần như vậy, anh vừa ngửi thấy mùi của em là không chịu nổi rồi.”
“Ừ ừ ừ, đều tại em đó.” Kỳ Gia giặt khăn nói.
“Vậy anh cứng rồi làm sao bây giờ?” Phó Tư Diễn nhỏ giọng hỏi, còn kéo cả tay Kỳ Gia ấn ấn phía dưới.
Kỳ Gia không chút lưu tình cự tuyệt: “Anh tự giải quyết đi, không phải anh luôn mạnh miệng tự nói bản thân là định lực siêu mạnh mẽ sao?”
Vẻ mặt Phó Tư Diễn như đưa đám, “Có bạn trai mà anh còn phải tự giải quyết nữa thì chẳng phải là quá thảm sao?”
“Phó Tư Diễn, nơi này là bệnh viện đó!”
“Không phải là có rèm sao?”
“Phó Tư Diễn, sao anh lại đột nhiên tng trùng thượng não vậy hả? Anh xác định là mình không bị đụng vào đầu đúng không?”
Phó Tư Diễn lắc đầu, tiếp tục không biết xấu hổ mà quấn lấy Kỳ Gia, sờ sờ eo, rồi bóp mông Kỳ Gia một cái. Kỳ Gia phi thường coi thường, vẫn ung dung lau người cho hắn. Phó Tư Diễn bỗng nhiên nhớ ra gì đó, thì thầm với Kỳ Gia: “Đúng rồi bảo bối, anh nhớ là em vẫn còn nợ anh một lần khẩu giao nữa đó? Nhớ không?”
“Cút!”
Kỳ Gia ngượng đến thiếu chút nữa là đem khăn quẳng lên mặt Phó Tư Diễn.
Hôm sau, Kỳ Gia đẩy Phó Tư Diễn đi chụp MRI, may sao kết quả kiểm tra vẫn tốt, không có ảnh hưởng đến dây chằng. Nằm viện hơn ngày, Phó Tư Diễn rốt cuộc cũng được tháo bột, chuẩn bị về Thượng Hải. Ngày xuất viện Lữ Nham lại đến thăm.
Lữ Nham vừa vào cửa liền thấy Kỳ Gia đang mặc quần áo giúp Phó Tư Diễn. Năm đó ở trường học, bởi vì Phó Tư Diễn khá là nổi tiếng nên Kỳ Gia cũng theo đó mà được biết đến khá nhiều. Lữ Nham vẫn có ấn tượng sâu sắc với con người tên Kỳ Gia này. Lữ Nham kinh ngạc bước đến: “Tiểu Kỳ em đến đây sao?”
Kỳ Gia nhất thời không nhớ ra được người kia là ai, liền ôn hòa cười với hắn, Lữ Nham thấy Kỳ Gia không lên tiếng, còn tưởng rằng Kỳ Gia đang tức giận, vội vàng xin lỗi: “Ôi chao em dâu, anh không cố ý đâu, em xem anh với Tư Diễn đi ăn một bữa thôi, không nghĩ tới sẽ say đến mức này, sau đó còn hại Tư Diễn bị thương. Anh thật sự hối hận muốn chết. Nếu cần đồ bồi bổ gì thêm cứ nói anh, để anh mua đến cho.”
“Anh gọi cái gì thế hả?” Phó Tư Diễn sợ Lữ Nham gọi Kỳ Gia là em dâu sẽ làm người kia tức giận mà quên mất chuyện nghiêm trọng hơn.
“Anh là do uống say mới bị đụng xe?” Kỳ Gia mặt lạnh hỏi hắn.
Phó Tư Diễn thầm nghĩ thôi xong rồi.
“Ủa là sao? Em chưa nói với Tiểu Kỳ sao?” Lữ Nham đầu óc mơ hồ hỏi lại.
Phó Tư Diễn ảo não thở dài, hận không thể nhào qua bóp cổ đồng đội đầu heo bên kia. Hắn đưa tay nắm tay Kỳ Gia nhưng cậu gạt tay ra, vứt túi quần áo vào người hắn, quay người bỏ đi.
“Anh cầm ra giúp em với.” Phó Tư Diễn nhét túi hành lý vào tay Lữ Nham, khấp khễnh đuổi theo Kỳ Gia.
“Bảo bối em đừng giận…”
Lữ Nham xách hành lý đặt vào cốp xe. Phó Tư Diễn bên kia đang vịn cửa xe, dỗ dành Kỳ Gia. Lữ Nham hơi ngạc nhiên, hắn có bao giờ thấy bộ dạng này của Phó Tư Diễn đâu nhỉ.