Đồng Uyển Nhu lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay đồ, sau đó cùng Phó Hằng đi ra khỏi tân phòng.
Hôm qua do có khăn voan che khuất, cho nên nàng không biết sân viện này như thế nào, hiện giờ nàng lại vội vàng đi thỉnh an cha mẹ chồng, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua vài lần, chỉ cảm thấy hình như cũng không mộc mạc như trong tưởng tượng của mình, những hòn non bộ núi đá giả trong sân viện này nhìn cũng không giống như vật bình thường, còn có hoa cỏ trong viện cũng có vài loại là giống quý hiếm, đồ trong viện tuy rằng không tính là mới, nhưng cũng không phải là cũ, khiến cho người khác nhìn thật thoải mái, không có cảm giác xanh vàng rực rỡ làm hoa mắt.
Đi theo bên cạnh Phó Hằng, Đồng Uyển Nhu cố gắng tỏ ra bản thân đoan chính một chút, hai tay nhẹ nhàng vung vẩy, biên độ đều theo quy định, vừa phải.
Đi tới nhà chính, khi bọn họ vừa đi ra khỏi cửa phòng, Phó Hằng liền cho nha hoàn đi truyền lời trước, vì vậy khi Đồng Uyển Nhu đến nơi, đã thấy cha mẹ chồng ngồi ở vị trí chủ tọa.
Đồng Uyển Nhu cho rằng đến canh giờ này, nhiều nhất cũng chỉ có mẹ chồng, cha chồng đã sớm vào triều, nhưng mà, khi đi vào phòng đã nhìn thấy cha mẹ chồng đều ở đây, nàng không khỏi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh ra, đón lấy chén trà trong tay nha hoàn, hành lễ với cha mẹ chồng rồi dâng trà lên, còn nói vài câu áy náy, đem chuyện hôm nay tới hành lễ muộn đều đặt trên người mình, không để tướng công chịu chút lỗi nào,
Lý thị và Lý Vinh Bảo đều là người từng trải, làm sao không biết người trẻ tuổi đêm tân hôn khó kìm lòng nổi, Lý Vinh Bảo khoát tay kêu nàng đứng dậy, Lý thị dùng khăn tay che môi, vẫy tay với nàng, sau khi Đồng Uyển Nhu đi qua, Lý thị liền thân thiết đặt tay nàng vào trong tay mình, kêu một nha hoàn bưng một cái khay lót vải nhung cao cấp đến, phía trên đặt một cái hộp gỗ đen,
Sau khi mở hòm ra, bên trong chính là đôi vòng tay phỉ thúy xanh biếc, nhìn là biết có giá trị xa xỉ.
Lý thị lấy vòng tay trong hộp ra, giúp Đồng Uyển Nhu đeo vào cổ tay, lại nhìn xem, sự yêu thích đối với nàng đều không thể dùng lời nào miêu tả được.
Lý Vinh Bảo sau khi nhận trà con dâu dâng, liền đứng dậy gọi Phó Hằng đi vào thư phòng, ánh mắt của Đồng Uyển Nhu một đường đều nhìn theo bóng lưng của Phó Hằng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Lý thị thấy nàng như vậy, không khỏi mỉm cười, lôi kéo nàng ngồi xuống, thân thiết nói:
"Hằng nhi chân tay vụng về, sẽ không hầu hạ người khác, con nên tha thứ cho nó nhiều."
Đồng Uyển Nhu nghe bà nói như vậy, bất giác thẹn thùng cúi đầu, biết bà lúc giúp đeo vòng tay cho nàng, đã nhìn thấy những vết xanh tím trên cánh tay nàng, đây là tối qua khi Phó Hằng lên cao trào, hắn nắm chặt cổ tay nàng không chịu buông cho đến tận khi lưu lại dấu vết, không nghĩ tới sáng sớm liền bị mẹ chồng nhìn thấy, thật sự xấu hổ.
Lý thị thấy nàng thẹn thùng, lại cười tiếp, sai người mang đồ ăn sáng lên đặt trước mặt nàng, thấy trên mặt Đồng Uyển Nhu hiện lên sự kinh hỉ rõ ràng, Lý thị liền đưa đũa cho nàng, nói:
"Mau nhanh ăn đi."
Đồng Uyển Nhu nhận lấy đôi đũa, cắn môi bất an nhìn Lý thị, nói: "Nương, đã canh giờ này rồi còn có thể được ăn sáng sao?"
Lý thị biết nàng vẫn còn nhớ đến quy củ lúc trước ở nhà mẹ đẻ, không khỏi ôn hòa thúc giục nói: "Nhanh ăn đi. Đã đói bụng thì phải ăn, sao còn phải phân giờ nào với giờ nào."
Đồng Uyển Nhu sờ sờ cái bụng đã sớm có cảm giác đói, trong lòng dâng lên một sự vui vẻ, không muốn làm trái ý tốt của Lý thị, liền phóng túng bản thân, mở miệng bắt đầu ăn.
Thấy nàng ăn vui vẻ, Lý thị cũng cảm thấy vui lòng, nhân lúc nàng còn đang ăn, nói qua cho nàng những chuyện trong phủ:
"Sau này chính ta chính là người một nhà, người một nhà thì không nói hai lời, có một số việc, ta là mẹ chồng cũng nên dặn dò con một chút, có được không?"
Đồng Uyển Nhu đang ăn, nghe Lý thị có việc dặn dò, liền vội vàng buông đũa xuống, đoan chính ngồi, nói: "Mẹ chồng dạy bảo, con dâu tất nhiên nghe."
Lý thị thấy nàng khẩn trương, bất giác buồn cười, chỉ chỉ bát đũa của nàng, để nàng tiếp tục ăn, mà bà ở bên cạnh tùy ý nói:
"Cũng chưa đến mức là dạy bảo, chỉ là muốn mang một ít tình huống trong viện ra nói cho con nghe thôi."
Đồng Uyển Nhu nâng bát, không dám ăn cũng không dám buông, tha thiết nhìn Lý thị, Lý thị bị nàng nhìn dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy nàng dâu này cũng quá thật thà, chắc là do lúc trước ở nhà mẹ đẻ bị quản giáo quá nhiều, nên khắp nơi đều phải cẩn thận, trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy nên chờ nàng ăn xong rồi lại nói, hiện giờ dù là bảo nàng ăn, thì nàng cũng không còn tâm tư ăn nữa rồi.
Lý thị không muốn để Đồng Uyển Nhu phải lo lắng lâu, liền quyết định nói ngắn gọn.
"Ở phủ Phú Sát, sân viện của chúng ta là trắc phòng, điểm này con đã sớm biết rồi. Lão gia có một chính thê, hai tiểu thiếp và sáu thị thiếp, phu nhân phòng chính là Qua Nhĩ giai thị, bên dưới có ba con trai hai con gái, đều là con vợ cả, trong phủ còn có lục tử là con thứ, Hằng nhi đứng thứ chín, ở trong hàng thứ xuất cũng là nhỏ nhất, ta là tiểu thiếp của lão gia, chỉ có một trai một gái, con gái lớn là Minh Lan năm đó đã sớm gả cho hoàng thượng khi còn là Bảo Thân vương làm cách cách, thân phận cùng cấp thị thiếp, sau khi Bảo Thân vương kế thừa đại thống, Minh Lan mới được phong làm Hiền quý nhân cùng vào cung."
Lý thị vừa nói xong, Đồng Uyển Nhu liền đột nhiên nhớ đến, ngày ấy ở trên bãi săn, từng có một thái giám đưa đến bàn nàng một ít điểm tâm tinh mỹ, hình như nhắc đến chính là Hiền quý nhân, lúc đó nàng còn thắc mắc, vì sao quý nhân trong cung lại đưa đồ ăn cho nàng, thì ra đó chính là tỷ tỷ ruột của Phó Hằng.
"Ta nói với con những điều này cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với con, tuy rằng chúng là thân là vợ nhỏ, nhưng địa vị cũng không phải là không có, dù không nói đến chuyện quý nhân, chỉ dựa vào sự sủng ái của cha chồng con đối với ta, ở trong phủ Phú Sát này, cũng không có người nào dám khinh thường."
Lý thị tiếp tục nói, Đồng Uyển Nhu vừa nghe vừa gật đầu, thật ra lúc trước nàng đã nhìn ra mẹ chồng nàng rất được cha chồng sủng ái, bởi vì, nếu là con thứ nhà bình thường thành thân, ngày thứ hai chưa chắc cha chồng đã xuất hiện nhận lễ của con dâu, nhưng mà cha chồng của nàng, sáng nay không chỉ xuất hiện gặp nàng, hơn nữa, biết rõ chuyện nàng sẽ đến muộn, nhưng vẫn chờ đến lúc đó, chính vì vậy có thể thấy được, tướng công nhà nàng và mẹ chồng, ở trong phủ này chính xác không bị vắng vẻ như trong tưởng tượng của nàng lúc trước, trong lòng không khỏi được trấn an một chút.
"Con là một cô nương tốt, từ trước ta chỉ là thấy cảm thấy như vậy, nhưng mà sau con không để ý thân phận đồng ý lời cầu thân của Phó Hằng, ta liền chắc chắn. Con vì Hằng nhi có thể làm được như vậy, ta thật sự cảm thấy vui mừng, sau này nhất định sẽ để Hằng nhi đối xử với con thật tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ con."
Sau khi Lý thị nói xong, không đợi Đồng Uyển Nhu mở miệng, trên mặt bà lại hiện lên sự khó xử, chỉ nghe bà trầm giọng nói:
"Hiện giờ chỉ có chỗ của đại phu nhân là tương đối khó xử lý."
Đồng Uyển Nhu biết đại phu nhân trong miệng Lý thị là chỉ ai, đó là Qua Nhĩ giai thị, ngạch nương của nàng đã từng cùng Qua Nhĩ giai thị lén định việc hôn nhân của nàng với Lục công tử Phó Tan, hiện giờ nàng lại ngược miệng gả cho Phó Hằng, Qua Nhĩ giai thị có thể sẽ có hận ý đối với nàng, cho nên, mẹ chồng của nàng mới ở trong này buồn rầu, tiếp theo phải đối phó thế nào với lần thỉnh an tiếp.
Mặc kệ Lý thị được sủng ái như thế nào, cũng không thể gánh được tội danh bất kính với chủ mẫu, tiểu thiếp cưới con dâu, theo lý đầu tiên là phải dẫn theo nàng đi bái kiến thỉnh an chính thất, nếu là người khác thì thôi, nhưng hiện giờ con dâu bà dẫn đến, lại là người Qua Nhĩ giai thị nhìn trúng trước, dù chưa nói với bên ngoài, nhưng bên trong cũng có người biết, chuyện xấu hổ như vậy đặt lên mặt bàn, có thể biết được kết quả sẽ thế nào.
Bà có thể chịu thiệt trước mặt Qua Nhĩ giai thị, dù bị mấy cái tát cũng không sao, nhưng mà, con dâu của bà gả vào, không thể bị bà liên lụy mà phải chịu sự ủy khuất này.
Sau khi nghĩ xong, Lý thị mới ra quyết định.
Bảo Đồng Uyển Nhu ở trong sảnh đợi, sau khi bà đi thay quần áo, rồi mới dẫn Đồng Uyển Nhu đi về phía chủ viện.
"Lát nữa mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, con chỉ cần đứng, có thể không nói chuyện thì không nói, giao cho ta xử lý là được rồi." Lý thị vừa đi vừa lo lắng dặn dò Đồng Uyển Nhu.
Đồng Uyển Nhu gật đầu, dịu dàng đáp: "Vâng ạ."
Đồng Uyển Nhu dáng vẻ đoan chính, đi sau lưng Lý thị, nàng nhìn bóng lưng quá mức hoa lệ của bà bà mà xuất thần.
Tuy rằng Lý thị bộ dạng thướt tha, nhưng ngày thường trang sức y phục đều là màu trắng thanh nhã thuần khiết, nhưng giờ phút này bà lại mặc quần áo vô cùng quý giá đẹp đẽ, không nói đến hoa văn dùng tơ vàng để thêu, chỉ riêng thắt lưng của bà cũng là vô giá, tơ nhiều màu bao lấy từng hạt chân trâu to như móng tay trơn bóng, một viên trân châu như vậy cũng đã là vô cùng quý giá, càng không nói đến là một vòng bên hông như vậy.
Trong đầu Đồng Uyển Nhu nghĩ đến những lời Lý thị đã nói, liền hiểu rõ dụng ý của Lý thị, bà là muốn dùng bản thân làm tấm chắn, đem hận ý của chủ mẫu Qua Nhĩ giai thị đối với nàng đều kéo lên người Lý thị, bà muốn lợi dụng lòng ganh tỵ của Qua Nhĩ giai thị đối với tiểu thiếp, lại thêm một chút kích thích, từ đó đạt được mục đích là bảo vệ nàng.
Phần tâm ý này, không suy nghĩ thì sẽ không biết, sau khi hiểu rõ là thật sự cảm động.
Ngay cả ngạch nương của nàng, cũng sẽ không vì nàng mà làm được như vậy, mà mẹ chồng của nàng từ trong nội tâm lại không muốn nàng phải chịu một chút ủy khuất nào.
Nghĩ đến đây, Đồng Uyển Nhu bất giác khẽ nhếch miệng cười vui vẻ, trong lòng bị một loại cảm xúc mang tên "may mắn" lấp đầy, nàng thật sự may mắn gả cho một người là Phó Hằng, thật sự may mắn là Phó Hằng được một người mẫu thân hy sinh vì con nhiều như vậy dạy dỗ.
Hôm qua do có khăn voan che khuất, cho nên nàng không biết sân viện này như thế nào, hiện giờ nàng lại vội vàng đi thỉnh an cha mẹ chồng, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua vài lần, chỉ cảm thấy hình như cũng không mộc mạc như trong tưởng tượng của mình, những hòn non bộ núi đá giả trong sân viện này nhìn cũng không giống như vật bình thường, còn có hoa cỏ trong viện cũng có vài loại là giống quý hiếm, đồ trong viện tuy rằng không tính là mới, nhưng cũng không phải là cũ, khiến cho người khác nhìn thật thoải mái, không có cảm giác xanh vàng rực rỡ làm hoa mắt.
Đi theo bên cạnh Phó Hằng, Đồng Uyển Nhu cố gắng tỏ ra bản thân đoan chính một chút, hai tay nhẹ nhàng vung vẩy, biên độ đều theo quy định, vừa phải.
Đi tới nhà chính, khi bọn họ vừa đi ra khỏi cửa phòng, Phó Hằng liền cho nha hoàn đi truyền lời trước, vì vậy khi Đồng Uyển Nhu đến nơi, đã thấy cha mẹ chồng ngồi ở vị trí chủ tọa.
Đồng Uyển Nhu cho rằng đến canh giờ này, nhiều nhất cũng chỉ có mẹ chồng, cha chồng đã sớm vào triều, nhưng mà, khi đi vào phòng đã nhìn thấy cha mẹ chồng đều ở đây, nàng không khỏi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh ra, đón lấy chén trà trong tay nha hoàn, hành lễ với cha mẹ chồng rồi dâng trà lên, còn nói vài câu áy náy, đem chuyện hôm nay tới hành lễ muộn đều đặt trên người mình, không để tướng công chịu chút lỗi nào,
Lý thị và Lý Vinh Bảo đều là người từng trải, làm sao không biết người trẻ tuổi đêm tân hôn khó kìm lòng nổi, Lý Vinh Bảo khoát tay kêu nàng đứng dậy, Lý thị dùng khăn tay che môi, vẫy tay với nàng, sau khi Đồng Uyển Nhu đi qua, Lý thị liền thân thiết đặt tay nàng vào trong tay mình, kêu một nha hoàn bưng một cái khay lót vải nhung cao cấp đến, phía trên đặt một cái hộp gỗ đen,
Sau khi mở hòm ra, bên trong chính là đôi vòng tay phỉ thúy xanh biếc, nhìn là biết có giá trị xa xỉ.
Lý thị lấy vòng tay trong hộp ra, giúp Đồng Uyển Nhu đeo vào cổ tay, lại nhìn xem, sự yêu thích đối với nàng đều không thể dùng lời nào miêu tả được.
Lý Vinh Bảo sau khi nhận trà con dâu dâng, liền đứng dậy gọi Phó Hằng đi vào thư phòng, ánh mắt của Đồng Uyển Nhu một đường đều nhìn theo bóng lưng của Phó Hằng, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Lý thị thấy nàng như vậy, không khỏi mỉm cười, lôi kéo nàng ngồi xuống, thân thiết nói:
"Hằng nhi chân tay vụng về, sẽ không hầu hạ người khác, con nên tha thứ cho nó nhiều."
Đồng Uyển Nhu nghe bà nói như vậy, bất giác thẹn thùng cúi đầu, biết bà lúc giúp đeo vòng tay cho nàng, đã nhìn thấy những vết xanh tím trên cánh tay nàng, đây là tối qua khi Phó Hằng lên cao trào, hắn nắm chặt cổ tay nàng không chịu buông cho đến tận khi lưu lại dấu vết, không nghĩ tới sáng sớm liền bị mẹ chồng nhìn thấy, thật sự xấu hổ.
Lý thị thấy nàng thẹn thùng, lại cười tiếp, sai người mang đồ ăn sáng lên đặt trước mặt nàng, thấy trên mặt Đồng Uyển Nhu hiện lên sự kinh hỉ rõ ràng, Lý thị liền đưa đũa cho nàng, nói:
"Mau nhanh ăn đi."
Đồng Uyển Nhu nhận lấy đôi đũa, cắn môi bất an nhìn Lý thị, nói: "Nương, đã canh giờ này rồi còn có thể được ăn sáng sao?"
Lý thị biết nàng vẫn còn nhớ đến quy củ lúc trước ở nhà mẹ đẻ, không khỏi ôn hòa thúc giục nói: "Nhanh ăn đi. Đã đói bụng thì phải ăn, sao còn phải phân giờ nào với giờ nào."
Đồng Uyển Nhu sờ sờ cái bụng đã sớm có cảm giác đói, trong lòng dâng lên một sự vui vẻ, không muốn làm trái ý tốt của Lý thị, liền phóng túng bản thân, mở miệng bắt đầu ăn.
Thấy nàng ăn vui vẻ, Lý thị cũng cảm thấy vui lòng, nhân lúc nàng còn đang ăn, nói qua cho nàng những chuyện trong phủ:
"Sau này chính ta chính là người một nhà, người một nhà thì không nói hai lời, có một số việc, ta là mẹ chồng cũng nên dặn dò con một chút, có được không?"
Đồng Uyển Nhu đang ăn, nghe Lý thị có việc dặn dò, liền vội vàng buông đũa xuống, đoan chính ngồi, nói: "Mẹ chồng dạy bảo, con dâu tất nhiên nghe."
Lý thị thấy nàng khẩn trương, bất giác buồn cười, chỉ chỉ bát đũa của nàng, để nàng tiếp tục ăn, mà bà ở bên cạnh tùy ý nói:
"Cũng chưa đến mức là dạy bảo, chỉ là muốn mang một ít tình huống trong viện ra nói cho con nghe thôi."
Đồng Uyển Nhu nâng bát, không dám ăn cũng không dám buông, tha thiết nhìn Lý thị, Lý thị bị nàng nhìn dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy nàng dâu này cũng quá thật thà, chắc là do lúc trước ở nhà mẹ đẻ bị quản giáo quá nhiều, nên khắp nơi đều phải cẩn thận, trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy nên chờ nàng ăn xong rồi lại nói, hiện giờ dù là bảo nàng ăn, thì nàng cũng không còn tâm tư ăn nữa rồi.
Lý thị không muốn để Đồng Uyển Nhu phải lo lắng lâu, liền quyết định nói ngắn gọn.
"Ở phủ Phú Sát, sân viện của chúng ta là trắc phòng, điểm này con đã sớm biết rồi. Lão gia có một chính thê, hai tiểu thiếp và sáu thị thiếp, phu nhân phòng chính là Qua Nhĩ giai thị, bên dưới có ba con trai hai con gái, đều là con vợ cả, trong phủ còn có lục tử là con thứ, Hằng nhi đứng thứ chín, ở trong hàng thứ xuất cũng là nhỏ nhất, ta là tiểu thiếp của lão gia, chỉ có một trai một gái, con gái lớn là Minh Lan năm đó đã sớm gả cho hoàng thượng khi còn là Bảo Thân vương làm cách cách, thân phận cùng cấp thị thiếp, sau khi Bảo Thân vương kế thừa đại thống, Minh Lan mới được phong làm Hiền quý nhân cùng vào cung."
Lý thị vừa nói xong, Đồng Uyển Nhu liền đột nhiên nhớ đến, ngày ấy ở trên bãi săn, từng có một thái giám đưa đến bàn nàng một ít điểm tâm tinh mỹ, hình như nhắc đến chính là Hiền quý nhân, lúc đó nàng còn thắc mắc, vì sao quý nhân trong cung lại đưa đồ ăn cho nàng, thì ra đó chính là tỷ tỷ ruột của Phó Hằng.
"Ta nói với con những điều này cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với con, tuy rằng chúng là thân là vợ nhỏ, nhưng địa vị cũng không phải là không có, dù không nói đến chuyện quý nhân, chỉ dựa vào sự sủng ái của cha chồng con đối với ta, ở trong phủ Phú Sát này, cũng không có người nào dám khinh thường."
Lý thị tiếp tục nói, Đồng Uyển Nhu vừa nghe vừa gật đầu, thật ra lúc trước nàng đã nhìn ra mẹ chồng nàng rất được cha chồng sủng ái, bởi vì, nếu là con thứ nhà bình thường thành thân, ngày thứ hai chưa chắc cha chồng đã xuất hiện nhận lễ của con dâu, nhưng mà cha chồng của nàng, sáng nay không chỉ xuất hiện gặp nàng, hơn nữa, biết rõ chuyện nàng sẽ đến muộn, nhưng vẫn chờ đến lúc đó, chính vì vậy có thể thấy được, tướng công nhà nàng và mẹ chồng, ở trong phủ này chính xác không bị vắng vẻ như trong tưởng tượng của nàng lúc trước, trong lòng không khỏi được trấn an một chút.
"Con là một cô nương tốt, từ trước ta chỉ là thấy cảm thấy như vậy, nhưng mà sau con không để ý thân phận đồng ý lời cầu thân của Phó Hằng, ta liền chắc chắn. Con vì Hằng nhi có thể làm được như vậy, ta thật sự cảm thấy vui mừng, sau này nhất định sẽ để Hằng nhi đối xử với con thật tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ con."
Sau khi Lý thị nói xong, không đợi Đồng Uyển Nhu mở miệng, trên mặt bà lại hiện lên sự khó xử, chỉ nghe bà trầm giọng nói:
"Hiện giờ chỉ có chỗ của đại phu nhân là tương đối khó xử lý."
Đồng Uyển Nhu biết đại phu nhân trong miệng Lý thị là chỉ ai, đó là Qua Nhĩ giai thị, ngạch nương của nàng đã từng cùng Qua Nhĩ giai thị lén định việc hôn nhân của nàng với Lục công tử Phó Tan, hiện giờ nàng lại ngược miệng gả cho Phó Hằng, Qua Nhĩ giai thị có thể sẽ có hận ý đối với nàng, cho nên, mẹ chồng của nàng mới ở trong này buồn rầu, tiếp theo phải đối phó thế nào với lần thỉnh an tiếp.
Mặc kệ Lý thị được sủng ái như thế nào, cũng không thể gánh được tội danh bất kính với chủ mẫu, tiểu thiếp cưới con dâu, theo lý đầu tiên là phải dẫn theo nàng đi bái kiến thỉnh an chính thất, nếu là người khác thì thôi, nhưng hiện giờ con dâu bà dẫn đến, lại là người Qua Nhĩ giai thị nhìn trúng trước, dù chưa nói với bên ngoài, nhưng bên trong cũng có người biết, chuyện xấu hổ như vậy đặt lên mặt bàn, có thể biết được kết quả sẽ thế nào.
Bà có thể chịu thiệt trước mặt Qua Nhĩ giai thị, dù bị mấy cái tát cũng không sao, nhưng mà, con dâu của bà gả vào, không thể bị bà liên lụy mà phải chịu sự ủy khuất này.
Sau khi nghĩ xong, Lý thị mới ra quyết định.
Bảo Đồng Uyển Nhu ở trong sảnh đợi, sau khi bà đi thay quần áo, rồi mới dẫn Đồng Uyển Nhu đi về phía chủ viện.
"Lát nữa mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, con chỉ cần đứng, có thể không nói chuyện thì không nói, giao cho ta xử lý là được rồi." Lý thị vừa đi vừa lo lắng dặn dò Đồng Uyển Nhu.
Đồng Uyển Nhu gật đầu, dịu dàng đáp: "Vâng ạ."
Đồng Uyển Nhu dáng vẻ đoan chính, đi sau lưng Lý thị, nàng nhìn bóng lưng quá mức hoa lệ của bà bà mà xuất thần.
Tuy rằng Lý thị bộ dạng thướt tha, nhưng ngày thường trang sức y phục đều là màu trắng thanh nhã thuần khiết, nhưng giờ phút này bà lại mặc quần áo vô cùng quý giá đẹp đẽ, không nói đến hoa văn dùng tơ vàng để thêu, chỉ riêng thắt lưng của bà cũng là vô giá, tơ nhiều màu bao lấy từng hạt chân trâu to như móng tay trơn bóng, một viên trân châu như vậy cũng đã là vô cùng quý giá, càng không nói đến là một vòng bên hông như vậy.
Trong đầu Đồng Uyển Nhu nghĩ đến những lời Lý thị đã nói, liền hiểu rõ dụng ý của Lý thị, bà là muốn dùng bản thân làm tấm chắn, đem hận ý của chủ mẫu Qua Nhĩ giai thị đối với nàng đều kéo lên người Lý thị, bà muốn lợi dụng lòng ganh tỵ của Qua Nhĩ giai thị đối với tiểu thiếp, lại thêm một chút kích thích, từ đó đạt được mục đích là bảo vệ nàng.
Phần tâm ý này, không suy nghĩ thì sẽ không biết, sau khi hiểu rõ là thật sự cảm động.
Ngay cả ngạch nương của nàng, cũng sẽ không vì nàng mà làm được như vậy, mà mẹ chồng của nàng từ trong nội tâm lại không muốn nàng phải chịu một chút ủy khuất nào.
Nghĩ đến đây, Đồng Uyển Nhu bất giác khẽ nhếch miệng cười vui vẻ, trong lòng bị một loại cảm xúc mang tên "may mắn" lấp đầy, nàng thật sự may mắn gả cho một người là Phó Hằng, thật sự may mắn là Phó Hằng được một người mẫu thân hy sinh vì con nhiều như vậy dạy dỗ.