Bắt đầu từ khi mười tám tuổi, Tống Trí Viễn Viễn biết bản mình có một người vợ chưa cưới chưa công khai.
Cô ấy tên là Tô Du, khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, lại khéo léo làm rung động lòng người, là người con gái trong nhà bác Tô mà mình quen.
Đối với loại hôn nhân thương mại này, hắn vốn dĩ nên chống cự, thế nhưng sau khi nghe đến vị hôn thê là Tô Du, hắn trầm mặc, cũng chính là hắn đã ngầm đáp ứng rồi.
Trong lòng hắn, không biết trong một góc nào đó, kỳ thực đã sớm thuộc về Tô Du rồi.
Hiển nhiên sau đó, Tống Trí Viễn Viễn mỗi lần nhìn thấy Tô Du phía xa, đều sẽ không tự chủ được liếc mắt nhìn, nhìn nhiều… như thể biến thành rất nhiều mắt.
Càng quan tâm như vậy, hắn phát hiện mình càng yêu thích cô gái ôn nhu tên Tô Du này, cô không được xem như rực rỡ động lòng người, nhưng một viên ngọc ấm áp như thế, tản ra tia sáng ôn hòa.
Đối với đoạn tình cảm này, Tống Trí Viễn từ từ luân hãm.
Nhưng mà… Hắn không biết từ lúc nào, từ khi hắn yên lặng nhìn cô gái này, phát hiện cô gái ấy đã yên lặng ngắm nhìn một người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia lại là em trai hắn Tống Kỳ Đông.
Tô Du luôn dùng ánh mắt e lệ, lén lén lút lút nhìn nhất cử nhất động của Tống Kỳ Đông, có lúc sẽ vì một cử chỉ của hắn mà si mê, có lúc sẽ bởi vì một cái ánh mắt của hắn mà đỏ mặt.
Lần đầu tiên Tống Trí Viễn phát hiện, thì ra Tô Du còn có một diện mạo khác như thế, thế nhưng nó lại thuộc về một người đàn ông khác.
Tống Trí Viễn năm ấy 28 tuổi, hắn công bố việc kết hôn chính thức cùng Tô Du. Tô Du lần đầu tiên nghe được tin tức này, cô rất kinh ngạc, rất khiếp sợ, thế nhưng đối mặt với yêu cầu của ba mẹ, cô chỉ có thể cúi đầu, cứ như vậy đáp ứng.
Tống Trí Viễn bởi vì Tô Du đáp ứng mà mừng rỡ, trong đầu gạt đi ánh mắt thương tâm cô đơn của cô.
Ngày kết hôn từ từ tới gần, Tống Trí Viễn phát hiện cảm xúc Tô Du càng ngày hỏng bét.
Trên mặt cô không còn nhìn thấy nụ cười, tia sáng trong con ngươi đen nhánh cũng không thấy, bởi vì sắp kết hôn với hắn mà biến mất rồi.
Đây không phải điều hắn hy vọng…
Tống Trí Viễn để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, muốn buông tay, rồi lại không cách nào buông tay, nội tâm không ngừng đau đớn mâu thuẫn.
Mãi đến tận một ngày, Tống Trí Viễn rốt cục không nhịn được, quay về hỏi Tô Du
- Tiểu Du, em có phải không muốn kết hôn với anh đúng không?
Tô Du sợ hãi, trợn to mắt, không biết làm sao để trả lời hắn.
Hắn lại hỏi
- Tiểu Du, người em thích không phải là em trai Kỳ Đông của anh đó chứ?
Khi hắn ép hỏi cô, Tô Du luống cuống,lập tức gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, cuối cùng lộ ra thần sắc thống khổ, rất nhỏ giọng nói:
- Anh Tống, xin lỗi.
Hắn không muốn nghe câu xin lỗi của cô, hắn không muốn Tô Du bởi vì hắn mà khó chịu, vì lẽ đó Tống Trí Viễn lựa chọn rời nhà trốn đi. (thương anh quá T_T).
Sau này, cho dù hắn có làm vậy, cha mẹ vì bộ mặt hai nhà, để em trai của hắn Tống Kỳ Đông thay thế hắn, cưới Tô Du.
Tống Trí Viễn cho rằng Tô Du gả cho chính người mình yêu, sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc, kỳ thực không phải vậy. Ba năm sau, hắn trở về, biết được tin tức Tô Du bất ngờ rơi xuống biển.
Hắn dùng tất cả mọi loại phương pháp, rốt cục trước một bước tìm được Tô Du, đưa cô giấu đi… Che giấu ròng rã ba năm.
Tô Du nói muốn báo thù, vì lẽ đó hắn bồi cô trở về. Tô Du nói cô mệt mỏi, vì lẽ đó hắn tiếp tục bồi cô rời đi…
Thế nhưng vận mệnh vẫn đem Tô Du trở lại bên người Tống Kỳ Đông, để cho bọn họ vốn có tình ý lại trải qua trắc trở cuối cùng vẫn trở về bên nhau.
Tống Trí Viễn nhìn thấy Tô Du mặc váy cưới, còn có em trai hắn một thân tây trang đen thẳng tắp, đây là lễ cưới lần hai của bọn họ.
Hôm nay thân phận của hắn, là anh hai của hai người họ.
Cô dâu vừa mới nói tôi đồng ý, chú rể liền không thể chờ đợi được nữa mà hôn ngay cô dâu.
Tống Trí Viễn nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy có người nằm nhoài trên đùi hắn, là An Bảo trong trang phục hoa đồng.
An Bảo giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hớn hở nói với hắn:
- An Bảo cũng muốn làm cô dâu, làm cô dâu của cha nuôi.
Tống Trí Viễn lập tức bị con bé chọc cho tức cười, khóe miệng giương lên, đem An Bảo kéo vào trong ngực mình.
Cô ấy tên là Tô Du, khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, lại khéo léo làm rung động lòng người, là người con gái trong nhà bác Tô mà mình quen.
Đối với loại hôn nhân thương mại này, hắn vốn dĩ nên chống cự, thế nhưng sau khi nghe đến vị hôn thê là Tô Du, hắn trầm mặc, cũng chính là hắn đã ngầm đáp ứng rồi.
Trong lòng hắn, không biết trong một góc nào đó, kỳ thực đã sớm thuộc về Tô Du rồi.
Hiển nhiên sau đó, Tống Trí Viễn Viễn mỗi lần nhìn thấy Tô Du phía xa, đều sẽ không tự chủ được liếc mắt nhìn, nhìn nhiều… như thể biến thành rất nhiều mắt.
Càng quan tâm như vậy, hắn phát hiện mình càng yêu thích cô gái ôn nhu tên Tô Du này, cô không được xem như rực rỡ động lòng người, nhưng một viên ngọc ấm áp như thế, tản ra tia sáng ôn hòa.
Đối với đoạn tình cảm này, Tống Trí Viễn từ từ luân hãm.
Nhưng mà… Hắn không biết từ lúc nào, từ khi hắn yên lặng nhìn cô gái này, phát hiện cô gái ấy đã yên lặng ngắm nhìn một người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia lại là em trai hắn Tống Kỳ Đông.
Tô Du luôn dùng ánh mắt e lệ, lén lén lút lút nhìn nhất cử nhất động của Tống Kỳ Đông, có lúc sẽ vì một cử chỉ của hắn mà si mê, có lúc sẽ bởi vì một cái ánh mắt của hắn mà đỏ mặt.
Lần đầu tiên Tống Trí Viễn phát hiện, thì ra Tô Du còn có một diện mạo khác như thế, thế nhưng nó lại thuộc về một người đàn ông khác.
Tống Trí Viễn năm ấy 28 tuổi, hắn công bố việc kết hôn chính thức cùng Tô Du. Tô Du lần đầu tiên nghe được tin tức này, cô rất kinh ngạc, rất khiếp sợ, thế nhưng đối mặt với yêu cầu của ba mẹ, cô chỉ có thể cúi đầu, cứ như vậy đáp ứng.
Tống Trí Viễn bởi vì Tô Du đáp ứng mà mừng rỡ, trong đầu gạt đi ánh mắt thương tâm cô đơn của cô.
Ngày kết hôn từ từ tới gần, Tống Trí Viễn phát hiện cảm xúc Tô Du càng ngày hỏng bét.
Trên mặt cô không còn nhìn thấy nụ cười, tia sáng trong con ngươi đen nhánh cũng không thấy, bởi vì sắp kết hôn với hắn mà biến mất rồi.
Đây không phải điều hắn hy vọng…
Tống Trí Viễn để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, muốn buông tay, rồi lại không cách nào buông tay, nội tâm không ngừng đau đớn mâu thuẫn.
Mãi đến tận một ngày, Tống Trí Viễn rốt cục không nhịn được, quay về hỏi Tô Du
- Tiểu Du, em có phải không muốn kết hôn với anh đúng không?
Tô Du sợ hãi, trợn to mắt, không biết làm sao để trả lời hắn.
Hắn lại hỏi
- Tiểu Du, người em thích không phải là em trai Kỳ Đông của anh đó chứ?
Khi hắn ép hỏi cô, Tô Du luống cuống,lập tức gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, cuối cùng lộ ra thần sắc thống khổ, rất nhỏ giọng nói:
- Anh Tống, xin lỗi.
Hắn không muốn nghe câu xin lỗi của cô, hắn không muốn Tô Du bởi vì hắn mà khó chịu, vì lẽ đó Tống Trí Viễn lựa chọn rời nhà trốn đi. (thương anh quá T_T).
Sau này, cho dù hắn có làm vậy, cha mẹ vì bộ mặt hai nhà, để em trai của hắn Tống Kỳ Đông thay thế hắn, cưới Tô Du.
Tống Trí Viễn cho rằng Tô Du gả cho chính người mình yêu, sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc, kỳ thực không phải vậy. Ba năm sau, hắn trở về, biết được tin tức Tô Du bất ngờ rơi xuống biển.
Hắn dùng tất cả mọi loại phương pháp, rốt cục trước một bước tìm được Tô Du, đưa cô giấu đi… Che giấu ròng rã ba năm.
Tô Du nói muốn báo thù, vì lẽ đó hắn bồi cô trở về. Tô Du nói cô mệt mỏi, vì lẽ đó hắn tiếp tục bồi cô rời đi…
Thế nhưng vận mệnh vẫn đem Tô Du trở lại bên người Tống Kỳ Đông, để cho bọn họ vốn có tình ý lại trải qua trắc trở cuối cùng vẫn trở về bên nhau.
Tống Trí Viễn nhìn thấy Tô Du mặc váy cưới, còn có em trai hắn một thân tây trang đen thẳng tắp, đây là lễ cưới lần hai của bọn họ.
Hôm nay thân phận của hắn, là anh hai của hai người họ.
Cô dâu vừa mới nói tôi đồng ý, chú rể liền không thể chờ đợi được nữa mà hôn ngay cô dâu.
Tống Trí Viễn nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy có người nằm nhoài trên đùi hắn, là An Bảo trong trang phục hoa đồng.
An Bảo giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hớn hở nói với hắn:
- An Bảo cũng muốn làm cô dâu, làm cô dâu của cha nuôi.
Tống Trí Viễn lập tức bị con bé chọc cho tức cười, khóe miệng giương lên, đem An Bảo kéo vào trong ngực mình.