Tất cả những thứ tươi sáng và ấm áp trong quãng thời gian cấp của Lâm Vãn đều liên quan tới Trần Tích.
Chỉ là ánh sáng ấy như mặt trời, mọc từ hướng Đông lặn từ đằng Tây, chiếu sáng Lâm Vãn rồi tới những nơi khác nữa.
Năm , cuối cùng Lâm Vãn cũng tốt nghiệp cấp , chính thức chia tay ngôi trường Tiểu học Chính Huy ác mộng này.
Đây là một loại giải thoát, chỉ tiếc là, kể từ ấy, cô không gặp Trần Tích nữa.
năm cấp , Lâm Vãn thích đi học, thành tích cũng tốt hơn nhiều so với hồi tiểu học.
Ba năm ấy là niềm vui bất ngờ nhất của cô.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ tới cậu bạn đáng quý kia, không biết cậu học ở đâu.
Chia ly thời còn bé là chuyện quá đường đột, một câu tạm biệt cũng không có.
Khi đó, thậm chí không hiểu chia ly là thế nào.
Không có điện thoại, không có QQ và Wechat, dễ dàng biến mất trong thế giới của người khác.
Nhưng vận mệnh dường như cố tình sắp đặt, tới ngày khai giảng năm lớp , cô gặp lại cậu bạn kia.
Ngày ấy, học sinh khối đứng dưới sân thể dục làm lễ khai giảng.
Sau khi thầy hiệu trưởng đọc diễn văn xong, đại diện học sinh khối lên phát biểu, nghe MC giới thiệu tên người đó, Lâm Vãn sửng sốt.
Trần Tích.
Là cậu ấy sao?
Cô đứng tít đằng sau, khiễng chân nhìn lên khán đài.
Cậu không thay đổi quá nhiều, béo hơn một chút, còn cao hơn nữa, cô nhớ lúc học lớp , Trần Tích còn không cao bằng cô.
Cậu bị vỡ giọng, không còn non nớt như ngày xưa nữa, càng thêm trưởng thành và chín chắn hơn.
Cậu mặc áo đồng phục màu xanh da trời xen lẫn màu trắng, cực kì đẹp trai.
Là dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời giống trong trí nhớ của cô.
Lại còn mỉm cười tươi rói.
Lâm Vãn bật cười, đột nhiên không hiểu sao cô lại cảm thấy rất an toàn.
Có lẽ vì ám ảnh thời tiểu học, đối diện với hoàn cảnh mới, những gương mặt lạ lẫm nên thấy hơi sợ hãi, lúc nhìn thấy cậu, cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Trường THPT số Lật Thành là ngôi trường top nơi đây, năm cấp Lâm Vãn học ở trường THCS số , có ít bạn học thi đỗ ngôi trường này, phần lớn là thi vào trường khác, hồi cấp Lâm Vãn học khá giỏi, lên cấp chỉ được xếp vào lớp bình thường.
Cô nghe nói, Trần Tích từng học ở trường THCS số , hơn nữa thi vào cấp cậu còn là thủ khoa, cho nên cậu thay mặt đại diện học sinh khối lên phát biểu.
Trần Tích học lớp chọn, nghe nói cậu học giỏi nhất lớp, và giáo viên dạy lớp cậu cũng đều là giáo viên giỏi.
Lâm Vãn học lớp -, bình thường chẳng có gì nổi bật.
Khoảng cách giữa cô và cậu xa xôi không thể với tới được.
Trường cấp không quá to, sau khi tan học, Lâm Vãn đi ăn tối, tới lúc về thì gặp Trần Tích.
Cậu mặc áo đồng phục, vì gầy nên trông áo hơn to, mặc lên người cậu lại càng thêm phần tùy ý, cậu vừa đi vừa nói chuyện với mấy bạn nam khác.
Hoàng hôn buông xuống, cậu như hòa với ánh chiều tà, dịu dàng lại gần gũi.
Cô sững sờ, nghĩ xem có nên chào cậu không, nhưng ánh mắt Trần Tích chỉ lướt qua người cô rồi thôi, không hề dừng lại.
Lâm Vãn cũng không chào nữa.
Cô không phải là người hướng ngoại, không gặp năm, đối phương không hề nhận ra cô, có khi cũng quên cô từ lâu rồi.
Cậu ưu tú nổi bật như thế, ai ai cũng yêu quý, cũng muốn làm bạn với cậu.
Nếu cô chủ động chào cậu, nhỡ cậu không nhớ cô thì sẽ xấu hổ lắm.
Lâm Vãn ngơ ngẩn đứng ở đó, nhìn cậu đi qua người mình, chỉ còn lại cơn gió quen thuộc khẽ thổi qua người cô.
Lòng dạ trống rỗng.
Cậu khôi ngô chín chắn, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, nổi bật trong đám đông.
Còn cô lại quá tầm thường, giống như căn bản cậu không nhớ cô là ai.
Từ đó về sau, Lâm Vãn gặp cậu thêm nhiều lần nữa, ở sân thể dục, ở hành lang, ở con đường ngoài trường…
Nhưng Trần Tích lại chưa từng để ý đến cô.
Mỗi lần thấy cậu, cô thấy rất vui, nhưng cũng lại rất buồn.
Lúc ấy cô không biết cảm xúc ngổn ngang rối bời của mình là thế nào, cô chỉ nghĩ mình đánh mất một người bạn rất quan trọng.
Tới một ngày, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Học sinh khối học ở tòa dạy học số , mỗi tầng có lớp.
Ở giữa là cầu thang, mỗi bên có hai lớp, lớp - ở phòng ngoài cùng bên trái của tầng , lớp của Lâm Vãn ở ngoài cùng bên phải, giữa lớp - và - cách nhau lớp khác, thêm cả một chiếc cầu thang.
Bởi vì trường THPT số Lật Thành có lịch sử lâu đời, tòa dạy học này cũng cũ, mỗi tầng chỉ có một nhà WC ở phía bên trái.
Lâm Vãn muốn đi vệ sinh thì phải đi qua lớp, có khi giờ ra chơi nào cũng đi, cho dù thật ra cô không muốn đi chút nào.
Hành lang chật hẹp, nhiều bạn nam hay ra lan can chơi, thỉnh thoảng vô tình hay cố ý nhìn mấy bạn nữ đi ngang qua, còn có bạn chơi bóng rổ nữa.
Con trai tầm tuổi này tò mò lại hay xao động.
Các bạn nữ hay ngồi trong lớp, ngoài việc đi vệ sinh ra, rất ít người ra ngoài chơi.
Thế nên có bạn nữ nào đi qua, ít nhiều sẽ có bạn nam nào đó nhìn mình.
Lâm Vãn là người hướng nội, đi vệ sinh mà phải đi qua một đống con trai như thế cũng là một chuyện khó khăn.
Nhưng cô muốn gặp Trần Tích, cũng muốn cậu chú ý tới mình, sau đó cậu sẽ nhận ra cô.
Thế nên lúc đi qua lớp -, cô lén nhìn vào trong lớp vài lần, xem Trần Tích có ở trong đấy không, xem cậu đang làm gì, hoặc là muốn biết cậu ngồi ở vị trí nào.
Chỉ cần cậu nhìn cô một cái cô cũng mãn nguyện lắm rồi.
Cô nghĩ năm cấp của mình sẽ không dính dáng thì tới cậu, âm thầm làm chuyện ngớ ngẩn.
Cho tới khi đến một ngày, cô nhớ rõ, hôm ấy là ngày tháng năm , cũng chẳng phải là ngày đặc biệt gì.
Nhưng với Lâm Vãn, đây là một dấu mốc lịch sử.
Sau tiết tự học buổi sáng, cô đi vệ sinh như thường lệ, không thấy bóng người quen thuộc kia đâu nữa, lớp - thay đổi chỗ ngồi, bị tường che khuất tầm nhìn nên cô không thấy cậu đâu.
Thất vọng mãi cũng thành quen, cô cũng không thấy khó chịu.
Chỉ là lúc đi ngang qua cầu thang, cô thấy có hai người đứng ở đó, liếc mắt nhìn qua, một trong hai người ấy là Trần Tích.
Cậu mặc quần áo thể dục màu trắng, đút tay vào túi quần, dựa lưng vào tường.
Cô còn đang vui mừng thì nhìn thấy cô gái đứng cách cậu mét.
Trái tim như bị người ta đâm một nhát.
Cô bạn ấy buộc tóc đuôi ngựa, xinh xắn làm người ta không rời mắt được, cô nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mỉm cười tươi rói.
Bởi vì đứng xa nên Lâm Vãn không nghe thấy hai người nói gì, chỉ thấy cô bạn kia cầm túi nilon trong suốt đưa cho Trần Tích, hình như là bánh bao và sữa đậu nành.
Trần Tích mỉm cười nhận lấy, cúi đầu nhìn bạn nữ đó, không biết cậu nói cái gì, cô bạn kia cười khanh khách không ngừng.
Vừa ái muội lại vừa chói mắt.
Lâm Vãn ủ rũ bước nhanh về lớp.
Khi đó, cô còn không hiểu thích là như thế nào.
Cô chỉ biết, cô không muốn cứ đứng xa nhìn cậu như thế này, không muốn dùng đủ mọi cách để ‘ngẫu nhiên’ gặp được cậu nữa.
Cô muốn được như cô bạn kia, được đứng cạnh cậu, được nói chuyện với cậu.
Lâm Vãn quyết định, cô cho mình một năm, cố gắng học tập để được chuyển sang lớp Trần Tích.
Khi ấy, kì năm lớp mới trôi qua được tháng.
Cô nghe nói lớp sẽ là ban xã hội, mà lớp chắc là ban tự nhiên.
Lâm Vãn không nhạy cảm với các con số, sau khi học xong lớp , cô muốn chuyển từ ban xã hội sang ban tự nhiên, còn là từ lớp bình thường sang lớp chọn.
So với cấp , kiến thức ở bậc THPT nặng hơn nhiều, cũng khó khăn hơn trước, để làm được cũng rất gian nan.
Kể từ hôm đó, hôm nào cô cũng dậy sớm, tới sớm nửa tiếng trước khi giờ tự học bắt đầu, giữa trưa cũng chỉ cho phép bản thân ngủ phút rồi lại học tiếp, ngay cả phút ra chơi cô cũng tranh thủ học bài.
Cô không hay đi WC nữa, trên lớp thì tập trung nghe giảng, buổi tối cũng là người ngủ muộn nhất phòng.
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng nghiêm túc học hành thế này, cũng chưa bao giờ vì một chuyện gì đó mà nỗ lực đến thế.
Bận rộn nhiều chuyện, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.
Sang năm lớp , vừa mới khai giảng không lâu, ngày công bố thành tích phân ban, thầy Hứa cầm phiếu điểm tới lớp, gương mặt không rõ vui hay buồn, Lâm Vãn vô thức nắm chặt tay lại, sợ những nỗ lực của mình đều đổ sông đổ biển.
Thầy Hứa kéo ghế ra, liếc qua chỗ Lâm Vãn ngồi. Lâm Vãn thầm cầu nguyện, hy vọng kết quả này là điều mà cô muốn.
May mà cái tên đầu tiên thầy giáo đọc là tên cô, hạng lớp -, đứng thứ toàn khối.
Khối có học sinh, lớp - có người, nằm trong top của khối sẽ được vào lớp chọn.
Cuối cùng Lâm Vãn cũng thở phào một hơi.
Bạn cùng bàn Dương Dục Tân giúp cô chuyển sách vở và bàn học tới lớp -.
Khi ấy, các bạn đều xuống sân tập thể dục giữa giờ, phòng học trống không, có một cô bạn đứng ngoài cửa chờ hai người.
Cô bạn này chính là người đưa bữa sáng cho Trần Tích.
“Xin chào, cậu là Lâm Vãn từ lớp chuyển qua đúng không?”
Lâm Vãn mỉm cười, gật đầu với cô nàng.
“Tớ là Chu Đường, lớp trưởng lớp -, hoan nghênh cậu chuyển tới lớp mình nha.” Cô ấy giơ tay ra, đôi mắt đào hoa đẹp mê ly, từng cử chỉ hành động cũng thể hiện khí chất ưu tú giỏi giang.
Lâm Vãn bắt tay với Chu Đường, khẽ cười bảo: “Chu Đường, cảm ơn cậu nhé.”
“Đằng trước hết chỗ trống rồi, tạm thời cậu ngồi ở cuối nhé.” Giọng Chu Đường rất êm tai, vừa cầm đồ giúp cô vừa nói: “Yên tâm, một thời gian nữa lão Lý sẽ đổi chỗ ngồi.”
“Không sao đâu, cảm ơn cậu.”
Chu Đường nhờ Dương Dục Tân bê bàn học tới cuối lớp, Lâm Vãn cảm ơn cậu ta, biết cậu ta đang bận, cô vội vàng chào tạm biệt.
Chu Đường cũng không đi ngay, giúp Lâm Vãn dọn sách vở, cất gối, cốc nước và những đồ linh tinh khác cho cô rồi mới đứng dậy: “Lâm Vãn, cậu mới chuyển tới lớp , nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi mình và các bạn khác nhé.”
Lâm Vãn cảm ơn Chu Đường lần nữa, nhìn cô nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng học.
Cô ngồi xuống nhìn căn phòng vắng vẻ, lòng dạ vui mừng không thôi.
Cô hít sâu một hơi, cười tươi xán lạn.
Cuối cùng cô cũng gần cậu thêm một bước nữa.