Ta đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hai cô cháu nhà này, tuy rằng hiện giờ bọn họ đã lấy được máu của Cầm Du nhưng tạm thời không có cách nào giúp cho Lạc Minh Hiên thực sự sống lại. Lửa giận phẫn nộ trong lòng ta cũng vơi đi được chút ít.
Nếu chuyện đã không thành thì ta nhất định sẽ có biện pháp khiến các ngươi không bao giờ thành công.
“Cầm Chỉ Yên không bắt được, Cầm Thiên Huyền lại không thể giết.” Liễu Tô Nhược ngồi ở bên cạnh giường băng, vẻ mặt buồn bã, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải bỏ qua cơ hội có thể giúp cho Minh Hiên thức tỉnh hay sao?”
Liễu Nguy cúi thấp đầu: “Người nhà họ Cầm, huyết mạch chí thuần chí khiết (*), chính là thần dược cho việc hồi sinh…”
(*) cực kỳ thuần khiết.
Ta vừa nghe hai người này nói chuyện, vừa nhịn đau bay vòng quanh hai vòng bên trong thạch thất. Trước kia khi còn sống thì không thể nhìn thấy hồn phách nhưng bây giờ ta đã chết rồi đương nhiên có thể nhìn thấy quỷ.Vì vậy ta liền đi tìm xung quanh xem liệu có thể gặp được quỷ hồn của Lạc Minh Hiên hay không. Nhưng mà tìm đi tìm lại hai lượt cũng không thấy có quỷ hồn nào khác đang sống ở đây.
Lạc Minh Hiên không chết hẳn, cho nên hồn phách của hắn không thể đi đầu thai được. Thuở bình sinh, hắn ta làm một Kim Tiên cao cao tại thượng đã quen, cho dù chết cũng sẽ vẫn khinh thường chuyện làm bạn với những Cô Hồn Dã Quỷ khác, mà những nơi u ám như chợ quỷ thì chắc chắn là không muốn đến rồi.
Khả năng lớn nhất chính là hắn ta vẫn ở chỗ này, nhưng bây giờ ta lại tìm không thấy, chứng tỏ, rất có thể hồn phách của hắn nằm trong cơ thể cũng đang ngủ say.
Như vậy rất tốt.
Ta nghĩ, nếu không thể giết được Lạc Minh Hiên thì ta sẽ khiến cho hắn không tỉnh lại nổi dù còn sống hay đã chết. Hắn ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy thế gian tươi đẹp này, không có cách nào tạo ra những ký ức về cuộc sống, như vậy thì cũng chẳng khác với người chết là mấy.
“… Đúng là không có máu của kẻ nào tinh khiết được như máu của người nhà họ Cầm, nhưng hiện nay ở trên giang hồ, còn có một tiên môn tu một loại công pháp, có thể luyện cho thân thể đạt được tới cảnh giới tinh khiết.”
“Là tiên môn nào?”
“Quan Vũ lâu.”
Nghe đến đây, ta khẽ đảo mắt, không ngoài dự đoán từ trong miệng của Liễu Nguy nghe được ba chữ: “Thẩm Thiên Cẩm.”
Mặc dù ta không rõ lắm cái huyết dịch chí thuần chí khiết mà bọn họ đang nói tới là cái quái gì, nhưng mà ta biết một ít về hệ công pháp của Quan Vũ lâu. Các nàng phải tu luyện cho tâm tư thuần khiết, tuyệt đối không được có tà niệm, tạp niệm và dục niệm.
Người tu luyện công pháp của Quan Vũ lâu thì không thể động tình, chỉ cần vừa động tình, lập tức sẽ bị thương, tích độc trong cơ thể.
Nhiều năm về trước, Cố Hàm Quang ôm Thẩm Thiên Cẩm đã phát tác tình độc đến cầu xin ta cùng cứu nàng, cho nên ta mới cơ hội được chứng kiến tình độc trong truyền thuyết phát tác như thế nào.Có thể nói là vô cùng thê thảm, mỗi một cọng tóc cũng muốn đóng băng, hà hơi ra khói, thân thể bị đông cứng thành từng khối đến tím bầm, cứng ngắc không thể nhúc nhích nổi, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn bản thân mình biến thành một khối tượng đá.
Ta phải bỏ ra khí lực thật lớn mới cùng Cố Hàm Quang cứu được Thẩm Thiên Cẩm từ bên bờ vực sinh tử trở về. Cố Hàm Quang chuyển tình độc từ cơ thể của Thẩm Thiên Cẩm sang cơ thể của hắn, sau đó hắn bị biến thành một đứa trẻ, phải chịu cái lạnh thấu xương hết năm này qua năm khác. Nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ, bởi vì chỉ cần có một ngày Thẩm Thiên Cẩm tiếp tục động tình thì thân thể của nàng lại một lần nữa tích tụ tình độc. Vì vậy, Cố Hàm Quang không thể làm gì khác hơn là lấy kim châm, tự tay xóa sạch đi những hình ảnh của hắn ở trong trí nhớ của nàng …
Liễu Nguy tiếp tục nói: “Mặc dù máu của Thẩm Thiên Cẩm không được tinh khiết bằng máu của người nhà họ Cầm nhưng hiện tại chúng ta đã có được máu của Cầm Du, có thêm Thẩm Thiên Cẩm nữa thì có thể sẽ giúp cho Kim Tiên tỉnh lại. So với Cầm Thiên Huyền đang có nghi ngờ với chúng ta hay Cầm Chỉ Yên hiện tại đang sống ở Vạn Lục môn thì Thẩm Thiên Cẩm dễ ra tay hơn nhiều.”
Liễu Tô Nhược nhìn khuôn mặt của Lạc Minh Hiên chăm chú, nhàn nhạt nói: “Vậy thì mời Thẩm Thiên Cẩm tới đây đi.”
“Đã tới rồi.” Liễu Nguy nói, “Hôm qua ta đã sai người tùy tiện tìm cái cớ nào đó mời nàng đến đây, hiện giờ nàng đang ở trong sương phòng. Ta đang muốn thông báo cho cô cô biết, ngài có thể động thủ rồi.”
Liễu Tô Nhược cười một tiếng, đứng dậy: “Chất nhi (**) của ta làm việc thật đúng là chu toàn.”
(**) cháu trai.
Hai người đó nói xong liền đi ra khỏi thạch thất.
Bọn họ tính toán đi hại Thẩm Thiên Cẩm phải không?
Chưa nói đến việc ta chắc chắn không để cho Lạc Minh Hiên tỉnh lại, mà riêng với Thẩm Thiên Cẩm, năm đó tuy rằng do Cố Hàm Quang tới cầu ta cứu nàng, nhưng ta cũng tốn nhiều công sức và thời gian như vậy mới cứu được nàng về. Các ngươi nói giết là có thể giết được à?
Đừng có hòng.
Ta bay ra khỏi thạch thất, nhảy lên trên mặt đất, thấy Chỉ Yên gấp gáp giống như con ruồi không đầu cứ bay vòng vòng không ngừng, mà Cầm Du ở bên cạnh vẫn dùng ánh mắt bi thương tột độ nhìn nàng chăm chú.
“Thôi đừng nhìn nữa.” Ta vội mở miệng nói với Cầm Du, “Có việc để cho ngươi làm đây.”
Cầm Du quay đầu lại nhìn ta, còn Chỉ Yên thì nhanh chóng bay tới: “Đại Ma Vương, ngươi vừa đi đâu vậy?” Nàng nhìn hồn thể của ta một cái, cái miệng lập tức méo xệch gần như phát khóc, “Sao hồn phách của ngươi lại nhạt thế này? Phòng ngầm ở dưới đất mà ngươi vào, ta chỉ bay lại gần nó thôi đã có cảm giác đau đớn rồi, làm sao ngươi có thể vào đó được? Lại còn ở lâu như vậy chứ? Sao không ra ngoài sớm một chút?”
“Cũng bởi vì mới đau một chút ngươi đã lùi lại, cho nên ngươi không biết ta đã đi đâu, không biết tại sao ta nán lại ở đó lâu như thế. Thấy chưa, bất kể là trước kia hay là sau này, ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được vì sao ta là một Đại Ma Vương còn ngươi chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi.”Ta xỉa xói Chỉ Yên một câu, trong lúc nàng còn đang ngẩn người liền đẩy nàng qua một bên, đi tới trước mặt Cầm Du nói: “Ngươi có biết Thẩm Thiên Cẩm của Quan Vũ lâu không? Liễu Nguy nói tối nay lão ta sẽ hại Thẩm Thiên Cẩm, giống như đã hại ngươi lúc trước để lấy máu của nàng. Hiện tại ta phải đi gọi người tới giúp đỡ, còn ngươi mau chóng đi tìm Thẩm Thiên Cẩm, dùng hết mọi biện pháp để bảo vệ nàng. Hành động của ngươi càng lớn càng tốt, một lát sau ta sẽ quay lại ngay.”
Cầm Du mới nghe ta nói được một nửa, hai mắt đã đỏ ngầu, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ta nói xong, chẳng cần dặn dò thêm, ông ta lập tức hóa thành một bóng đen thật lớn bay vụt vào không trung biến mất ngay trước mắt ta.
Ta gọi Chỉ Yên một tiếng, “Đi, mau đi về thôi.”
Chỉ Yên luôn miệng hỏi ta: “Ngươi nói đi? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bay từ Giám Tâm môn về khách điếm cũng mất một khoảng thời gian, ta tranh thủ kể hết mọi chuyện cho Chỉ Yên nghe. Sau khi nghe xong, Chỉ Yên trầm mặc, giống như đang tiêu hóa hết những chuyện đó. Một lúc sau, nàng mới lầm bầm lầu bầu nói: “Ở Giám Tâm môn nhiều năm như vậy mà ta lại không hề biết ở dưới mặt đất lại cất giấu thi thể của Kim Tiên… Nhưng vì sao… chẳng phải mọi người đều nói Kim Tiên hắn khoan dung độ lượng, là người cao quý ư…”
Ta liếc nhìn Chỉ Yên một cái, xem ra công tác giáo dục tư tưởng của đám người tiên môn này cũng khá tốt đấy chứ. Lạc Minh Hiên đã chết lâu lắm rồi mà thế hệ tiểu bối như Chỉ Yên vẫn biết đến hắn.
“Nhưng vì cớ gì hắn sống lại mà phụ thân ta phải chết? Mạng của Kim Tiên đáng giá còn phụ thân ta thì không sao? Thứ mà bọn họ cố gắng làm cho sống lại kia… được coi là loại Kim Tiên gì đây?”
Ta lạnh lùng cười một tiếng: “Còn là loại Kim Tiên gì nữa, cũng là người tu tiên còn gì. Cái thứ dạng chó hình người…” Ta dừng một chút, đột nhiên lại nhớ tới chợ quỷ, những kẻ đạo đức giả chuyên làm chuyện xấu tàn độc sau lưng này, cứ đợi đến lúc biến thành quỷ rồi xem, cũng có chung cảnh ngộ bị đối xử kỳ thị như ta thôi. Nghĩ như vậy, ta nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ, ta phải nghĩ ra biện pháp nào đó nhanh chóng biến bọn họ thành quỷ mới được.
Phải xúi bẩy Mặc Thanh ra tay tàn sát, tiễn hết mấy kẻ đó sang thế giới bên kia.
Trong khi ta đang âm thầm bày mưu tính kế trong lòng thì Chỉ Yên chợt hỏi ta một câu: “Tại sao lúc trước ngươi lại giết Kim Tiên ngay trong ngày thành hôn của hắn?”
Ta nhìn khách điếm đã gần ngay trước mắt, nhàn nhạt đáp: “Bởi vì hắn làm hại ta và người thân duy nhất của ta.”
Chỉ Yên ngẩn ra, tiếp tục hỏi: “Người thân của ngươi ư? Là ai thế?”
Trên giang hồ, không một ai biết Lộ Chiêu Diêu ta còn có một thân nhân, nhưng ta lại nhớ rất rõ. Lúc ta còn nhỏ, cố hương của ta là một nơi rừng thiêng nước độc, người trong tộc cứ dần dần biến mất, thậm chí trong ký ức của ta không hề có một chút hình ảnh nào của cha mẹ mình. Cuối cùng chỉ còn lại ta và ông ngoại cùng nhau sống ở trong khe núi tối om om. Ông ngoại cả ngày chỉ biết uống rượu, uống đến say khướt, sau khi tỉnh lại mới nhớ dạy cho ta một ít công pháp.Ta nhớ rõ ông ngoại đã từng nói, những người khác muốn làm điều gì đều có thể tự mình lựa chọn, tu tiên tu ma hay tu cái gì đó đều có thể chọn được, nhưng chỉ riêng có tộc người của chúng ta là không có cái quyền đó. Bởi vì chúng ta sinh ra đã là ma, chỉ có thể tu ma mà thôi.
Đương nhiên là ta có thiên phú cực cao, nơi rừng thiêng nước độc tràn ngập chướng khí này vừa hay có thể hỗ trợ ta lớn lên. Ta chưa từng cảm thấy tu ma là một việc gì đó không tốt cả.
Cho đến một ngày, trên vách núi hiểm trở chợt rơi xuống một người lấp lánh ánh vàng, toàn thân hắn bị thương nặng, tình hình ngàn cân treo sợi tóc. Từ thuở sinh ra cho đến tận thời điểm đó, ta từng nhìn thấy một người ngoại tộc nào lại xinh đẹp, sạch sẽ như hắn.
Ta đưa hắn từ núi đá về nhà, còn chữa trị vết thương cho hắn. Hắn hỏi ta là người của tộc nào, hỏi ta vì sao lại ở chỗ này, hỏi ta vì sao lại tu ma.
Khi đó ta chưa có tâm kế, chỉ là một nha đầu đơn thuần lớn lên trong khe núi, nên không có chút phòng bị nào kể hết mọi chuyện về mình cho hắn nghe. Song, lúc hắn nghe đến chuyện ta sinh ra đã là ma thì lại không nói gì, hắn chỉ nói với ta: tuy rằng sinh ra đã là ma nhưng cũng có thể có suy nghĩ tốt, trở thành người lương thiện.
Ta tin hắn.
Ta quan tâm chăm sóc cho hắn, từ lúc thương thế của hắn cực nặng cho đến khi thương thế tốt lên, còn có thể sử dụng được thuật di chuyển. Trong khoảng thời gian đó, hắn luôn đối xử với ta bằng vẻ mặt ôn hoà, ôn nhu dạy ta về trách nhiệm giới luật của tiên môn, nói cho ta biết thế nào là hành thiện tích đức, thế nào là cố gắng tạo phúc cho nhân thế, không để uổng phí cuộc đời này.
Ta thuộc nằm lòng từng câu từng chữ của hắn, nhớ kỹ đến mức cho tới tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ: nên ít chém giết, không làm điều ác, là lời của hắn thì thầm bên tai ta suốt cả ngày lẫn đêm.
Từ đó ta luôn tâm niệm muốn trở thành một người tốt.
Ta cố gắng tu luyện công pháp để đi ra ngoài danh dương thiên hạ, muốn dùng thân phận của một ma tu đi tạo phúc cho nhân thế.
Ta không để ý đến sự phản đối của ông ngoại, dứt khoát rời khỏi cố hương. Ta đến núi Trần Tắc, tình cờ bắt gặp Mặc Thanh đang bị vây hãm bởi Thập Đại Tiên Môn. Ta cứu hắn, bởi vì ‘không lấy mạnh hiếp yếu, ỷ nhiều bắt nạt ít’ là những lời mà Lạc Minh Hiên đã nói với ta.
Đây là đạo nghĩa mà hắn dạy cho ta.
Nhưng về sau, ta để Mặc Thanh ở lại một mình trên núi Trần Tắc, ta muốn đi tìm Lạc Minh Hiên, muốn nói cho hắn biết, chuyện ta đã ước định với hắn ta đã cố gắng làm được. Ta dự định sẽ ở bên cạnh hắn, sau này sẽ cùng hắn làm người tốt…
Cuối cùng, ta cũng tìm được Lạc Minh Hiên nhưng chào đón ta lại là mười tám đạo tiên pháp cấm thuật, vây hãm xung quanh muốn diệt trừ ta.
Khi đó Lạc Minh Hiên đứng ở bên ngoài, dùng thái độ và giọng điệu khác hẳn với khi hắn còn ở khe núi, cao cao tại thượng nói với ta — “Ngươi sinh ra đã làm ma thì chắc chắn sẽ trở nên tà ác nhất thiên hạ, lòng dạ nhất định sẽ đen tối, hành động nhất định sẽ ác độc, gặp được thì phải giết.”
Lúc đó ta mới tỉnh ngộ, thì ra vào thời điểm gặp nguy hiểm, hắn bị thương nặng lại rơi vào trong tay ta, sợ ông ngoại ta làm hại, cho nên hắn mới tìm mọi cách ra sức lấy lòng ta, thậm chí còn soạn ra hàng loạt những lời kịch hướng thiện này nọ.
Ta bị nhốt vào trong nhà tù.
Cuối cùng, ông ngoại phải rời khỏi cố hương đã ở đó cả đời đến tiên môn để cứu ta. Ông ngoại xuất lực phá nát nhà tù tiên thuật giam cầm ta. Dùng thân bảo vệ, liều chết đưa ta thoát ra khỏi đó, để cho ta trở về trong khe núi ở nơi rừng thiêng nước độc kia. Mà ông lại ở lại, cùng Lạc Minh Hiên giao chiến.
Ta không được nhìn thấy trận chiến giữa ông ngoại và Lạc Minh Hiên, nhưng về sau có nghe loáng thoáng người trên giang hồ truyền miệng rằng, không biết Lạc Minh Hiên cùng tên ma tu nào đó đánh một trận trên Phượng sơn của hắn, làm điên đảo núi sông nhưng cuối cùng Lạc Minh Hiên vẫn thắng.
Mà tên ma tu “nào đó” kia, đừng nói đến tung tích mà ngay cả một hạt bụi cũng chẳng còn lại gì.
Ta được ông ngoại đẩy về trong khe núi, nằm trong đó tròn ba tháng, miệng vết thương trên người từ từ khép lại, gân cốt gãy lìa cũng bắt đầu sinh trưởng lại một lần nữa.
Ta cắn răng ở trong khe núi chờ đợi, đợi đến vô vọng cũng không thấy ông ngoại quay trở về.
Tới khi thương thế trên người đã tốt lên, ta bò từ trong khe núi ra ngoài, lúc này đã qua được nửa năm. Mà trận chiến giữa Lạc Minh Hiên và ông ngoại ta nửa năm trước cũng đã lắng xuống. Trên giang hồ, thế sự xoay chuyển liên hồi, những ma tu lợi hại hơn không ngừng xuất hiện, Lạc Minh Hiên lại bận rộn làm vô số những chuyện khác.
Chuyện ông ngoại ta chết ở trong tay hắn đối với những người đứng xem mà nói, đã chẳng còn quan trọng gì.
Mà với một kẻ bị trọng thương như ta, lại càng không có ai ngờ rằng ta vẫn còn sống.
Ta thu lại tâm tính, quay về núi Trần Tắc, nhặt lại Mặc Thanh vẫn còn ở trong ngôi miếu đổ nát nằm trên đỉnh núi; điều dưỡng tốt thân thể, sau đó truyền ra lời đồn: Nữ Ma Đầu Lộ Chiêu Diêu từng một mình giao chiến với Thập Đại Tiên Môn đã rời núi một lần nữa.
Nữ Ma Đầu muốn xây dựng một môn phái, đặt tên là Vạn Lục, chiêu mộ ma tu, thu nhận ác đồ, thề phải giết hết lũ ‘cẩu’ tu tiên trong thiên hạ!
Nếu chuyện đã không thành thì ta nhất định sẽ có biện pháp khiến các ngươi không bao giờ thành công.
“Cầm Chỉ Yên không bắt được, Cầm Thiên Huyền lại không thể giết.” Liễu Tô Nhược ngồi ở bên cạnh giường băng, vẻ mặt buồn bã, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải bỏ qua cơ hội có thể giúp cho Minh Hiên thức tỉnh hay sao?”
Liễu Nguy cúi thấp đầu: “Người nhà họ Cầm, huyết mạch chí thuần chí khiết (*), chính là thần dược cho việc hồi sinh…”
(*) cực kỳ thuần khiết.
Ta vừa nghe hai người này nói chuyện, vừa nhịn đau bay vòng quanh hai vòng bên trong thạch thất. Trước kia khi còn sống thì không thể nhìn thấy hồn phách nhưng bây giờ ta đã chết rồi đương nhiên có thể nhìn thấy quỷ.Vì vậy ta liền đi tìm xung quanh xem liệu có thể gặp được quỷ hồn của Lạc Minh Hiên hay không. Nhưng mà tìm đi tìm lại hai lượt cũng không thấy có quỷ hồn nào khác đang sống ở đây.
Lạc Minh Hiên không chết hẳn, cho nên hồn phách của hắn không thể đi đầu thai được. Thuở bình sinh, hắn ta làm một Kim Tiên cao cao tại thượng đã quen, cho dù chết cũng sẽ vẫn khinh thường chuyện làm bạn với những Cô Hồn Dã Quỷ khác, mà những nơi u ám như chợ quỷ thì chắc chắn là không muốn đến rồi.
Khả năng lớn nhất chính là hắn ta vẫn ở chỗ này, nhưng bây giờ ta lại tìm không thấy, chứng tỏ, rất có thể hồn phách của hắn nằm trong cơ thể cũng đang ngủ say.
Như vậy rất tốt.
Ta nghĩ, nếu không thể giết được Lạc Minh Hiên thì ta sẽ khiến cho hắn không tỉnh lại nổi dù còn sống hay đã chết. Hắn ta sẽ không có cơ hội nhìn thấy thế gian tươi đẹp này, không có cách nào tạo ra những ký ức về cuộc sống, như vậy thì cũng chẳng khác với người chết là mấy.
“… Đúng là không có máu của kẻ nào tinh khiết được như máu của người nhà họ Cầm, nhưng hiện nay ở trên giang hồ, còn có một tiên môn tu một loại công pháp, có thể luyện cho thân thể đạt được tới cảnh giới tinh khiết.”
“Là tiên môn nào?”
“Quan Vũ lâu.”
Nghe đến đây, ta khẽ đảo mắt, không ngoài dự đoán từ trong miệng của Liễu Nguy nghe được ba chữ: “Thẩm Thiên Cẩm.”
Mặc dù ta không rõ lắm cái huyết dịch chí thuần chí khiết mà bọn họ đang nói tới là cái quái gì, nhưng mà ta biết một ít về hệ công pháp của Quan Vũ lâu. Các nàng phải tu luyện cho tâm tư thuần khiết, tuyệt đối không được có tà niệm, tạp niệm và dục niệm.
Người tu luyện công pháp của Quan Vũ lâu thì không thể động tình, chỉ cần vừa động tình, lập tức sẽ bị thương, tích độc trong cơ thể.
Nhiều năm về trước, Cố Hàm Quang ôm Thẩm Thiên Cẩm đã phát tác tình độc đến cầu xin ta cùng cứu nàng, cho nên ta mới cơ hội được chứng kiến tình độc trong truyền thuyết phát tác như thế nào.Có thể nói là vô cùng thê thảm, mỗi một cọng tóc cũng muốn đóng băng, hà hơi ra khói, thân thể bị đông cứng thành từng khối đến tím bầm, cứng ngắc không thể nhúc nhích nổi, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn bản thân mình biến thành một khối tượng đá.
Ta phải bỏ ra khí lực thật lớn mới cùng Cố Hàm Quang cứu được Thẩm Thiên Cẩm từ bên bờ vực sinh tử trở về. Cố Hàm Quang chuyển tình độc từ cơ thể của Thẩm Thiên Cẩm sang cơ thể của hắn, sau đó hắn bị biến thành một đứa trẻ, phải chịu cái lạnh thấu xương hết năm này qua năm khác. Nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ, bởi vì chỉ cần có một ngày Thẩm Thiên Cẩm tiếp tục động tình thì thân thể của nàng lại một lần nữa tích tụ tình độc. Vì vậy, Cố Hàm Quang không thể làm gì khác hơn là lấy kim châm, tự tay xóa sạch đi những hình ảnh của hắn ở trong trí nhớ của nàng …
Liễu Nguy tiếp tục nói: “Mặc dù máu của Thẩm Thiên Cẩm không được tinh khiết bằng máu của người nhà họ Cầm nhưng hiện tại chúng ta đã có được máu của Cầm Du, có thêm Thẩm Thiên Cẩm nữa thì có thể sẽ giúp cho Kim Tiên tỉnh lại. So với Cầm Thiên Huyền đang có nghi ngờ với chúng ta hay Cầm Chỉ Yên hiện tại đang sống ở Vạn Lục môn thì Thẩm Thiên Cẩm dễ ra tay hơn nhiều.”
Liễu Tô Nhược nhìn khuôn mặt của Lạc Minh Hiên chăm chú, nhàn nhạt nói: “Vậy thì mời Thẩm Thiên Cẩm tới đây đi.”
“Đã tới rồi.” Liễu Nguy nói, “Hôm qua ta đã sai người tùy tiện tìm cái cớ nào đó mời nàng đến đây, hiện giờ nàng đang ở trong sương phòng. Ta đang muốn thông báo cho cô cô biết, ngài có thể động thủ rồi.”
Liễu Tô Nhược cười một tiếng, đứng dậy: “Chất nhi (**) của ta làm việc thật đúng là chu toàn.”
(**) cháu trai.
Hai người đó nói xong liền đi ra khỏi thạch thất.
Bọn họ tính toán đi hại Thẩm Thiên Cẩm phải không?
Chưa nói đến việc ta chắc chắn không để cho Lạc Minh Hiên tỉnh lại, mà riêng với Thẩm Thiên Cẩm, năm đó tuy rằng do Cố Hàm Quang tới cầu ta cứu nàng, nhưng ta cũng tốn nhiều công sức và thời gian như vậy mới cứu được nàng về. Các ngươi nói giết là có thể giết được à?
Đừng có hòng.
Ta bay ra khỏi thạch thất, nhảy lên trên mặt đất, thấy Chỉ Yên gấp gáp giống như con ruồi không đầu cứ bay vòng vòng không ngừng, mà Cầm Du ở bên cạnh vẫn dùng ánh mắt bi thương tột độ nhìn nàng chăm chú.
“Thôi đừng nhìn nữa.” Ta vội mở miệng nói với Cầm Du, “Có việc để cho ngươi làm đây.”
Cầm Du quay đầu lại nhìn ta, còn Chỉ Yên thì nhanh chóng bay tới: “Đại Ma Vương, ngươi vừa đi đâu vậy?” Nàng nhìn hồn thể của ta một cái, cái miệng lập tức méo xệch gần như phát khóc, “Sao hồn phách của ngươi lại nhạt thế này? Phòng ngầm ở dưới đất mà ngươi vào, ta chỉ bay lại gần nó thôi đã có cảm giác đau đớn rồi, làm sao ngươi có thể vào đó được? Lại còn ở lâu như vậy chứ? Sao không ra ngoài sớm một chút?”
“Cũng bởi vì mới đau một chút ngươi đã lùi lại, cho nên ngươi không biết ta đã đi đâu, không biết tại sao ta nán lại ở đó lâu như thế. Thấy chưa, bất kể là trước kia hay là sau này, ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được vì sao ta là một Đại Ma Vương còn ngươi chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi.”Ta xỉa xói Chỉ Yên một câu, trong lúc nàng còn đang ngẩn người liền đẩy nàng qua một bên, đi tới trước mặt Cầm Du nói: “Ngươi có biết Thẩm Thiên Cẩm của Quan Vũ lâu không? Liễu Nguy nói tối nay lão ta sẽ hại Thẩm Thiên Cẩm, giống như đã hại ngươi lúc trước để lấy máu của nàng. Hiện tại ta phải đi gọi người tới giúp đỡ, còn ngươi mau chóng đi tìm Thẩm Thiên Cẩm, dùng hết mọi biện pháp để bảo vệ nàng. Hành động của ngươi càng lớn càng tốt, một lát sau ta sẽ quay lại ngay.”
Cầm Du mới nghe ta nói được một nửa, hai mắt đã đỏ ngầu, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đợi ta nói xong, chẳng cần dặn dò thêm, ông ta lập tức hóa thành một bóng đen thật lớn bay vụt vào không trung biến mất ngay trước mắt ta.
Ta gọi Chỉ Yên một tiếng, “Đi, mau đi về thôi.”
Chỉ Yên luôn miệng hỏi ta: “Ngươi nói đi? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bay từ Giám Tâm môn về khách điếm cũng mất một khoảng thời gian, ta tranh thủ kể hết mọi chuyện cho Chỉ Yên nghe. Sau khi nghe xong, Chỉ Yên trầm mặc, giống như đang tiêu hóa hết những chuyện đó. Một lúc sau, nàng mới lầm bầm lầu bầu nói: “Ở Giám Tâm môn nhiều năm như vậy mà ta lại không hề biết ở dưới mặt đất lại cất giấu thi thể của Kim Tiên… Nhưng vì sao… chẳng phải mọi người đều nói Kim Tiên hắn khoan dung độ lượng, là người cao quý ư…”
Ta liếc nhìn Chỉ Yên một cái, xem ra công tác giáo dục tư tưởng của đám người tiên môn này cũng khá tốt đấy chứ. Lạc Minh Hiên đã chết lâu lắm rồi mà thế hệ tiểu bối như Chỉ Yên vẫn biết đến hắn.
“Nhưng vì cớ gì hắn sống lại mà phụ thân ta phải chết? Mạng của Kim Tiên đáng giá còn phụ thân ta thì không sao? Thứ mà bọn họ cố gắng làm cho sống lại kia… được coi là loại Kim Tiên gì đây?”
Ta lạnh lùng cười một tiếng: “Còn là loại Kim Tiên gì nữa, cũng là người tu tiên còn gì. Cái thứ dạng chó hình người…” Ta dừng một chút, đột nhiên lại nhớ tới chợ quỷ, những kẻ đạo đức giả chuyên làm chuyện xấu tàn độc sau lưng này, cứ đợi đến lúc biến thành quỷ rồi xem, cũng có chung cảnh ngộ bị đối xử kỳ thị như ta thôi. Nghĩ như vậy, ta nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ, ta phải nghĩ ra biện pháp nào đó nhanh chóng biến bọn họ thành quỷ mới được.
Phải xúi bẩy Mặc Thanh ra tay tàn sát, tiễn hết mấy kẻ đó sang thế giới bên kia.
Trong khi ta đang âm thầm bày mưu tính kế trong lòng thì Chỉ Yên chợt hỏi ta một câu: “Tại sao lúc trước ngươi lại giết Kim Tiên ngay trong ngày thành hôn của hắn?”
Ta nhìn khách điếm đã gần ngay trước mắt, nhàn nhạt đáp: “Bởi vì hắn làm hại ta và người thân duy nhất của ta.”
Chỉ Yên ngẩn ra, tiếp tục hỏi: “Người thân của ngươi ư? Là ai thế?”
Trên giang hồ, không một ai biết Lộ Chiêu Diêu ta còn có một thân nhân, nhưng ta lại nhớ rất rõ. Lúc ta còn nhỏ, cố hương của ta là một nơi rừng thiêng nước độc, người trong tộc cứ dần dần biến mất, thậm chí trong ký ức của ta không hề có một chút hình ảnh nào của cha mẹ mình. Cuối cùng chỉ còn lại ta và ông ngoại cùng nhau sống ở trong khe núi tối om om. Ông ngoại cả ngày chỉ biết uống rượu, uống đến say khướt, sau khi tỉnh lại mới nhớ dạy cho ta một ít công pháp.Ta nhớ rõ ông ngoại đã từng nói, những người khác muốn làm điều gì đều có thể tự mình lựa chọn, tu tiên tu ma hay tu cái gì đó đều có thể chọn được, nhưng chỉ riêng có tộc người của chúng ta là không có cái quyền đó. Bởi vì chúng ta sinh ra đã là ma, chỉ có thể tu ma mà thôi.
Đương nhiên là ta có thiên phú cực cao, nơi rừng thiêng nước độc tràn ngập chướng khí này vừa hay có thể hỗ trợ ta lớn lên. Ta chưa từng cảm thấy tu ma là một việc gì đó không tốt cả.
Cho đến một ngày, trên vách núi hiểm trở chợt rơi xuống một người lấp lánh ánh vàng, toàn thân hắn bị thương nặng, tình hình ngàn cân treo sợi tóc. Từ thuở sinh ra cho đến tận thời điểm đó, ta từng nhìn thấy một người ngoại tộc nào lại xinh đẹp, sạch sẽ như hắn.
Ta đưa hắn từ núi đá về nhà, còn chữa trị vết thương cho hắn. Hắn hỏi ta là người của tộc nào, hỏi ta vì sao lại ở chỗ này, hỏi ta vì sao lại tu ma.
Khi đó ta chưa có tâm kế, chỉ là một nha đầu đơn thuần lớn lên trong khe núi, nên không có chút phòng bị nào kể hết mọi chuyện về mình cho hắn nghe. Song, lúc hắn nghe đến chuyện ta sinh ra đã là ma thì lại không nói gì, hắn chỉ nói với ta: tuy rằng sinh ra đã là ma nhưng cũng có thể có suy nghĩ tốt, trở thành người lương thiện.
Ta tin hắn.
Ta quan tâm chăm sóc cho hắn, từ lúc thương thế của hắn cực nặng cho đến khi thương thế tốt lên, còn có thể sử dụng được thuật di chuyển. Trong khoảng thời gian đó, hắn luôn đối xử với ta bằng vẻ mặt ôn hoà, ôn nhu dạy ta về trách nhiệm giới luật của tiên môn, nói cho ta biết thế nào là hành thiện tích đức, thế nào là cố gắng tạo phúc cho nhân thế, không để uổng phí cuộc đời này.
Ta thuộc nằm lòng từng câu từng chữ của hắn, nhớ kỹ đến mức cho tới tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ: nên ít chém giết, không làm điều ác, là lời của hắn thì thầm bên tai ta suốt cả ngày lẫn đêm.
Từ đó ta luôn tâm niệm muốn trở thành một người tốt.
Ta cố gắng tu luyện công pháp để đi ra ngoài danh dương thiên hạ, muốn dùng thân phận của một ma tu đi tạo phúc cho nhân thế.
Ta không để ý đến sự phản đối của ông ngoại, dứt khoát rời khỏi cố hương. Ta đến núi Trần Tắc, tình cờ bắt gặp Mặc Thanh đang bị vây hãm bởi Thập Đại Tiên Môn. Ta cứu hắn, bởi vì ‘không lấy mạnh hiếp yếu, ỷ nhiều bắt nạt ít’ là những lời mà Lạc Minh Hiên đã nói với ta.
Đây là đạo nghĩa mà hắn dạy cho ta.
Nhưng về sau, ta để Mặc Thanh ở lại một mình trên núi Trần Tắc, ta muốn đi tìm Lạc Minh Hiên, muốn nói cho hắn biết, chuyện ta đã ước định với hắn ta đã cố gắng làm được. Ta dự định sẽ ở bên cạnh hắn, sau này sẽ cùng hắn làm người tốt…
Cuối cùng, ta cũng tìm được Lạc Minh Hiên nhưng chào đón ta lại là mười tám đạo tiên pháp cấm thuật, vây hãm xung quanh muốn diệt trừ ta.
Khi đó Lạc Minh Hiên đứng ở bên ngoài, dùng thái độ và giọng điệu khác hẳn với khi hắn còn ở khe núi, cao cao tại thượng nói với ta — “Ngươi sinh ra đã làm ma thì chắc chắn sẽ trở nên tà ác nhất thiên hạ, lòng dạ nhất định sẽ đen tối, hành động nhất định sẽ ác độc, gặp được thì phải giết.”
Lúc đó ta mới tỉnh ngộ, thì ra vào thời điểm gặp nguy hiểm, hắn bị thương nặng lại rơi vào trong tay ta, sợ ông ngoại ta làm hại, cho nên hắn mới tìm mọi cách ra sức lấy lòng ta, thậm chí còn soạn ra hàng loạt những lời kịch hướng thiện này nọ.
Ta bị nhốt vào trong nhà tù.
Cuối cùng, ông ngoại phải rời khỏi cố hương đã ở đó cả đời đến tiên môn để cứu ta. Ông ngoại xuất lực phá nát nhà tù tiên thuật giam cầm ta. Dùng thân bảo vệ, liều chết đưa ta thoát ra khỏi đó, để cho ta trở về trong khe núi ở nơi rừng thiêng nước độc kia. Mà ông lại ở lại, cùng Lạc Minh Hiên giao chiến.
Ta không được nhìn thấy trận chiến giữa ông ngoại và Lạc Minh Hiên, nhưng về sau có nghe loáng thoáng người trên giang hồ truyền miệng rằng, không biết Lạc Minh Hiên cùng tên ma tu nào đó đánh một trận trên Phượng sơn của hắn, làm điên đảo núi sông nhưng cuối cùng Lạc Minh Hiên vẫn thắng.
Mà tên ma tu “nào đó” kia, đừng nói đến tung tích mà ngay cả một hạt bụi cũng chẳng còn lại gì.
Ta được ông ngoại đẩy về trong khe núi, nằm trong đó tròn ba tháng, miệng vết thương trên người từ từ khép lại, gân cốt gãy lìa cũng bắt đầu sinh trưởng lại một lần nữa.
Ta cắn răng ở trong khe núi chờ đợi, đợi đến vô vọng cũng không thấy ông ngoại quay trở về.
Tới khi thương thế trên người đã tốt lên, ta bò từ trong khe núi ra ngoài, lúc này đã qua được nửa năm. Mà trận chiến giữa Lạc Minh Hiên và ông ngoại ta nửa năm trước cũng đã lắng xuống. Trên giang hồ, thế sự xoay chuyển liên hồi, những ma tu lợi hại hơn không ngừng xuất hiện, Lạc Minh Hiên lại bận rộn làm vô số những chuyện khác.
Chuyện ông ngoại ta chết ở trong tay hắn đối với những người đứng xem mà nói, đã chẳng còn quan trọng gì.
Mà với một kẻ bị trọng thương như ta, lại càng không có ai ngờ rằng ta vẫn còn sống.
Ta thu lại tâm tính, quay về núi Trần Tắc, nhặt lại Mặc Thanh vẫn còn ở trong ngôi miếu đổ nát nằm trên đỉnh núi; điều dưỡng tốt thân thể, sau đó truyền ra lời đồn: Nữ Ma Đầu Lộ Chiêu Diêu từng một mình giao chiến với Thập Đại Tiên Môn đã rời núi một lần nữa.
Nữ Ma Đầu muốn xây dựng một môn phái, đặt tên là Vạn Lục, chiêu mộ ma tu, thu nhận ác đồ, thề phải giết hết lũ ‘cẩu’ tu tiên trong thiên hạ!