Lại là một mảnh vải màu trắng, nhưng lần này không phải tất, mà là quần lót. Mặt trước hình tam giác như bình thường, nhưng mặt sau chỉ có hai chiếc dây buộc, như thể toàn bộ phần vải phía sau bị bỏ đi, chỉ để lại đường viền.
Phía sau trống trơn.
Tạ Lỗi vội vàng cuộn nó lại, ném vào rương.
Không ngờ loại quần lót đặc biệt chỉ có trong tiểu thuyết khiêu dâm này, lại thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
“Học trưởng, anh sao thế? Sao mặt đỏ vậy?” Học đệ Lý Duyệt đang thay quần áo bên cạnh hỏi hắn.
“À, không sao.” Tạ Lỗi vội vàng xua tay.
“Thế sao không thay đồ đi?” Lý Duyệt tò mò hỏi.
“À, lát nữa Trương cán sự tìm tôi có việc, tôi thay sau.” Tạ Lỗi viện cớ.
“Vậy em đi trước nhé học trưởng, sáng mai có tiết.” Lý Duyệt khoác ba-lô, xoay người bỏ đi.
Rất nhanh sau đó, các học đệ đều ra ngoài, chương trình học năm ba của Tạ Lỗi cũng ít, rảnh rỗi thường ra quán net ngồi, chỉ ít phút sau, cả phòng trống trơn, chỉ còn duy nhất mình hắn ở lại.
Lúc này hắn mới dám lấy điện thoại ra, phát hiện mấy tin nhắn được gửi tới lúc hắn kéo cờ.
“Học trưởng, mặc quần lót này, tôi chỉ cần cởi quần anh là yêu anh được rồi.”
“Học trưởng, mặc nó vào, đến trước gương, chụp sau lưng cho tôi xem nhé.”
“Làm được sẽ có thưởng nha.”
Tạ Lỗi đáp, “Sao cậu vào được đây?”
“Lần nào các anh chẳng kéo cờ giữa các giảng đường, ai mà không biết, chẳng cảnh giác gì cả.”
Tạ Lỗi không nhắn lại, căn phòng này là một trong các phòng thể dục, phía trên là bục chủ tịch, hai bên đều đóng kín cửa, chỉ khi học thể dục hoặc dùng sân thể dục mới có thể mở ra, mọi người quả thật không cảnh giác.
“Mặc vào cho tôi xem, lát nữa đến tiết thể dục rồi.”
Tạ Lỗi nhìn mảnh vải bị vo thành một cục, nhắn tin trả lời, “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn cho anh thích như nhân vật chính trong tiểu thuyết của anh.”
“Giờ tôi có giống tiểu công biến thái trong tiểu thuyết của anh không nào?”
“Tôi chính là chủ nhân xấu xa mà anh vẫn mong chờ đó.”
Tạ Lỗi nhìn tin nhắn đến liên tiếp, tim đập thình thình, cuối cùng chỉ có ba chữ, mạnh mẽ đâm trúng hồng tâm của hắn.
“Mặc nó vào.”
Tạ Lỗi cởi quần áo, tay hắn run run, nâng mảnh vải kia lên, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc gương treo trên tường, giờ phút này mặt gương chỉ phản chiếu phòng học vắng lặng, và Tạ Lỗi trần truồng.
Hồi học Trung học, hắn rất thích vận động, sau khi trở thành sinh viên Quốc phòng, được huấn luyện bài bản và có hệ thống, thân thể hắn thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng cởi quần áo thì dáng người rất đẹp, cơ ngực cơ bụng không khoa trương như người mẫu, nhưng đường cong cực kỳ mềm dẻo, được đắp nặn bởi luyện tập trường kỳ, thể lực của hắn có thể đứng thứ nhất khi luận võ, nhưng, bên trong lại ấp ủ lửa dục chưa từng được giải phóng kể từ khi hắn trưởng thành.
Nhìn khuôn mặt mình ửng hồng qua gương, hắn cảm thấy phía dưới đã bắt đầu phản ứng.
Hắn không biết người nọ là ai, cũng không biết mình lựa chọn như vậy là sai hay đúng, nhưng hắn biết, hắn đã bị thứ quan hệ mập mờ mà bí hiểm này hấp dẫn, thâm tâm hắn luôn khao khát được sa đọa, khao khát khoái cảm, khao khát ấy hiện đang gào thét muốn trào ra, hắn không ngừng được nữa.
Tạ Lỗi run rẩy mặc chiếc quần lót nọ vào, chỉ một động tác đơn giản, phần ấy của hắn đã cương cứng như thép, áp chặt vào bụng dưới, không cách nào kìm nén, hai mảnh dây nhỏ vòng qua đùi, toàn bộ mông để ngỏ, cảm giác cực kỳ quái dị. Hắn lập tức mặc đồ thể thao của mình ra ngoài, đúng lúc đó, nhạc tin nhắn lại vang lên.
“Nếu mặc sơ-mi quân phục, cong người quay lưng vào gương chụp ảnh, đêm nay thưởng cho anh đụng vào *** lớn của tôi.”
Lúc này Tạ Lỗi mới nhớ ra chuyện chụp ảnh, hắn vừa không dám, lại vừa chờ mong, rất nhanh, dục vọng tràn vào như nước làm hắn mất đi lý trí, hắn vội vàng cởi quần áo, mặc quân phục sơ-mi xanh nhạt, bước tới trước gương. Giờ khắc này, hắn cảm thấy cả hai chân mình đều đang run rẩy, hắn khẽ hạ eo, hướng di động ra sau, nhanh chóng chụp mặt gương, rồi hấp tấp cởi áo áo sơ-mi, thay đồ thể thao vào.
Sau khi trang bị nghiêm chỉnh quần áo và giày, hắn mới dám mở điện thoại ra xem, động tác tuy hối hả, nhưng ảnh chụp cực kỳ rõ nét, nhìn ảnh không thể biết rằng chụp qua gương, chỉ thấy một bóng lưng tóc ngắn mặc sơ-mi quân phục, cúi mình, dưới vạt áo là hai cánh mông no đủ căng tròn. Hắn đã xem rất nhiều phim khiêu dâm dâm đãng, nhưng tới khi tự mình làm nhân vật chính, hắn còn thấy dâm đãng hơn gấp bội.
Hắn như bị ma nhập, gửi ảnh đi.
“Quả nhiên rất giống tôi tưởng tượng, thật muốn bắt lấy vuốt ve, sau đó tiến vào thật mạnh, học trưởng, phía sau anh ngứa lắm rồi phải không?”
Tạ Lỗi mặt đỏ tưng bừng, bất giác đưa tay tự vuốt ve chính mình, trời hôm nay khá nóng, hắn chỉ mặc quần thể thao ngắn tới đầu gối, bây giờ cách nhau một lớp vải mỏng manh, hắn cảm giác như đang sờ trực tiếp lên da mình.
“Hôm nay cậu sẽ gặp tôi à?” Hắn vội vàng nhắn lại.
“Học trưởng muốn được tôi yêu đến vậy sao?”
Quả nhiên đối phương đáp lời cực kỳ dâm đãng.
“Tối nay sẽ cho anh biết.” Sau khi nhắn một tin như vậy, học đệ thần bí liền biến mất.
Hôm nay Tạ Lỗi không phải không có việc, lãnh đạo quân khu toạ đàm, đặc biệt mời hắn và một số sinh viên ưu tú cùng tham dự, thủ trưởng thân thiện hỏi hắn, có ý kiến gì với việc bồi dưỡng sinh viên Quốc phòng không, hắn đứng dậy, chậm rãi trả lời, “Từ khi trở thành một sinh viên khoa Quốc phòng, bản thân tôi đã có rất nhiều biến chuyển…”
Đây là đoạn văn hắn đã luyện đến trôi chảy để trả lời lãnh đạo, nhưng lúc này, đứng dậy nói chuyện, phía sau truyền tới cảm giác mỏng manh hơi lành lạnh, hắn bất giác lơ đễnh, giọng cũng lạc đi.
Rất may, hắn lập tức trấn tĩnh lại, “Đầu tiên là trong tư tưởng, từ một thanh niên bình thường đến một sinh viên Quốc phòng, giáo dục chính trị đã tạo cho tôi niềm tin vững chắc…”
Trả lời xong, đón nhận cảm giác phía sau ma sát cùng vải vóc mỏng manh và mặt ghế, Tạ Lỗi đột nhiên muốn phỉ nhổ mình, phát biểu những lời chính trực như vậy, trong khi lại mặc cái quần lót thế kia, Tạ Lỗi, mày dâm đãng quá đáng.
Đến tối, hắn còn phải tổ chức lớp tự học cho toàn trung đội, tám giờ bắt đầu tập luyện, hắn chỉ mặc áo thể thao ngắn tay và quần short xanh thẫm, khi chạy bộ, cảm giác da thịt lõa lồ khác hẳn bình thường, hắn suýt nữa tưởng mình đang khỏa thân mà chạy. Âm thầm chờ đợi lời hẹn bí ẩn kia, hắn chạy nhanh hơn hẳn thường ngày, kết thúc năm cây số, cả trung đội mồ hôi ướt đẫm, bạn bè chửi bới hắn súc sinh.
Hắn nghiêm túc phê bình thể lực của mọi người, không chịu tiến bộ, còn lâu mới trở thành quân nhân gương mẫu, nhưng chỉ mình hắn biết, thực ra hắn chỉ muốn quay về sớm để chờ tin nhắn bí hiểm kia.
Mà tin nhắn kia quả nhiên cũng tới đúng như đã hẹn.
“Học trưởng, biết nhà tắm ở khu cũ không, có một buồng bị hỏng đèn, đến đó chờ tôi. Tôi chỉ cho phép anh mặc quần lót tôi tặng.”
Tạ Lỗi nắm chặt di động, khu mới, thiết bị nào cũng mới, nhà tắm rất lớn, hơn nữa còn hiện đại và đầy đủ tiện nghi, nhà tắm khu cũ tuy vẫn dùng được, nhưng ngoại trừ mấy nghiên cứu sinh ở ký túc xá khu cũ thì ít ai lui tới đó.
Lúc mới nhập học, Tạ Lỗi cũng từng được chứng kiến phút huy hoàng lần chót của khu nhà tắm cũ này, khi ấy nhà tắm mới chưa xây xong, các sinh viên không muốn tắm bên ngoài đều tập trung tại đây, dưới ánh đèn mờ ảo, hơi nước mịt mù, những thân thể trần truồng như ẩn như hiện, cất giấu ảo tưởng kín đáo nhất của hắn. Tác phẩm đầu tay của hắn viết về một tiểu thụ bị cường bạo trong nhà tắm, đó là một trong những ham muốn sâu thẳm nhất từ đáy lòng hắn.
Tin nhắn đến cực kỳ đúng lúc, chính xác như ma quỷ.
“Không giống cảnh tượng ‘Bị cường bạo tại nhà tắm’ trong tác phẩm đầu tay của anh à?”
“Tôi cam đoan, thích hơn văn anh viết nhiều.”
Tạ Lỗi cầm chậu rửa mặt và đồ tắm, rảo bước trên hành lang u ám, bóng dáng dần hòa tan trong màn đêm.
Lại là một mảnh vải màu trắng, nhưng lần này không phải tất, mà là quần lót. Mặt trước hình tam giác như bình thường, nhưng mặt sau chỉ có hai chiếc dây buộc, như thể toàn bộ phần vải phía sau bị bỏ đi, chỉ để lại đường viền.
Phía sau trống trơn.
Tạ Lỗi vội vàng cuộn nó lại, ném vào rương.
Không ngờ loại quần lót đặc biệt chỉ có trong tiểu thuyết khiêu dâm này, lại thực sự xuất hiện trước mặt hắn.
“Học trưởng, anh sao thế? Sao mặt đỏ vậy?” Học đệ Lý Duyệt đang thay quần áo bên cạnh hỏi hắn.
“À, không sao.” Tạ Lỗi vội vàng xua tay.
“Thế sao không thay đồ đi?” Lý Duyệt tò mò hỏi.
“À, lát nữa Trương cán sự tìm tôi có việc, tôi thay sau.” Tạ Lỗi viện cớ.
“Vậy em đi trước nhé học trưởng, sáng mai có tiết.” Lý Duyệt khoác ba-lô, xoay người bỏ đi.
Rất nhanh sau đó, các học đệ đều ra ngoài, chương trình học năm ba của Tạ Lỗi cũng ít, rảnh rỗi thường ra quán net ngồi, chỉ ít phút sau, cả phòng trống trơn, chỉ còn duy nhất mình hắn ở lại.
Lúc này hắn mới dám lấy điện thoại ra, phát hiện mấy tin nhắn được gửi tới lúc hắn kéo cờ.
“Học trưởng, mặc quần lót này, tôi chỉ cần cởi quần anh là yêu anh được rồi.”
“Học trưởng, mặc nó vào, đến trước gương, chụp sau lưng cho tôi xem nhé.”
“Làm được sẽ có thưởng nha.”
Tạ Lỗi đáp, “Sao cậu vào được đây?”
“Lần nào các anh chẳng kéo cờ giữa các giảng đường, ai mà không biết, chẳng cảnh giác gì cả.”
Tạ Lỗi không nhắn lại, căn phòng này là một trong các phòng thể dục, phía trên là bục chủ tịch, hai bên đều đóng kín cửa, chỉ khi học thể dục hoặc dùng sân thể dục mới có thể mở ra, mọi người quả thật không cảnh giác.
“Mặc vào cho tôi xem, lát nữa đến tiết thể dục rồi.”
Tạ Lỗi nhìn mảnh vải bị vo thành một cục, nhắn tin trả lời, “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn cho anh thích như nhân vật chính trong tiểu thuyết của anh.”
“Giờ tôi có giống tiểu công biến thái trong tiểu thuyết của anh không nào?”
“Tôi chính là chủ nhân xấu xa mà anh vẫn mong chờ đó.”
Tạ Lỗi nhìn tin nhắn đến liên tiếp, tim đập thình thình, cuối cùng chỉ có ba chữ, mạnh mẽ đâm trúng hồng tâm của hắn.
“Mặc nó vào.”
Tạ Lỗi cởi quần áo, tay hắn run run, nâng mảnh vải kia lên, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc gương treo trên tường, giờ phút này mặt gương chỉ phản chiếu phòng học vắng lặng, và Tạ Lỗi trần truồng.
Hồi học Trung học, hắn rất thích vận động, sau khi trở thành sinh viên Quốc phòng, được huấn luyện bài bản và có hệ thống, thân thể hắn thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng cởi quần áo thì dáng người rất đẹp, cơ ngực cơ bụng không khoa trương như người mẫu, nhưng đường cong cực kỳ mềm dẻo, được đắp nặn bởi luyện tập trường kỳ, thể lực của hắn có thể đứng thứ nhất khi luận võ, nhưng, bên trong lại ấp ủ lửa dục chưa từng được giải phóng kể từ khi hắn trưởng thành.
Nhìn khuôn mặt mình ửng hồng qua gương, hắn cảm thấy phía dưới đã bắt đầu phản ứng.
Hắn không biết người nọ là ai, cũng không biết mình lựa chọn như vậy là sai hay đúng, nhưng hắn biết, hắn đã bị thứ quan hệ mập mờ mà bí hiểm này hấp dẫn, thâm tâm hắn luôn khao khát được sa đọa, khao khát khoái cảm, khao khát ấy hiện đang gào thét muốn trào ra, hắn không ngừng được nữa.
Tạ Lỗi run rẩy mặc chiếc quần lót nọ vào, chỉ một động tác đơn giản, phần ấy của hắn đã cương cứng như thép, áp chặt vào bụng dưới, không cách nào kìm nén, hai mảnh dây nhỏ vòng qua đùi, toàn bộ mông để ngỏ, cảm giác cực kỳ quái dị. Hắn lập tức mặc đồ thể thao của mình ra ngoài, đúng lúc đó, nhạc tin nhắn lại vang lên.
“Nếu mặc sơ-mi quân phục, cong người quay lưng vào gương chụp ảnh, đêm nay thưởng cho anh đụng vào lớn của tôi.”
Lúc này Tạ Lỗi mới nhớ ra chuyện chụp ảnh, hắn vừa không dám, lại vừa chờ mong, rất nhanh, dục vọng tràn vào như nước làm hắn mất đi lý trí, hắn vội vàng cởi quần áo, mặc quân phục sơ-mi xanh nhạt, bước tới trước gương. Giờ khắc này, hắn cảm thấy cả hai chân mình đều đang run rẩy, hắn khẽ hạ eo, hướng di động ra sau, nhanh chóng chụp mặt gương, rồi hấp tấp cởi áo áo sơ-mi, thay đồ thể thao vào.
Sau khi trang bị nghiêm chỉnh quần áo và giày, hắn mới dám mở điện thoại ra xem, động tác tuy hối hả, nhưng ảnh chụp cực kỳ rõ nét, nhìn ảnh không thể biết rằng chụp qua gương, chỉ thấy một bóng lưng tóc ngắn mặc sơ-mi quân phục, cúi mình, dưới vạt áo là hai cánh mông no đủ căng tròn. Hắn đã xem rất nhiều phim khiêu dâm dâm đãng, nhưng tới khi tự mình làm nhân vật chính, hắn còn thấy dâm đãng hơn gấp bội.
Hắn như bị ma nhập, gửi ảnh đi.
“Quả nhiên rất giống tôi tưởng tượng, thật muốn bắt lấy vuốt ve, sau đó tiến vào thật mạnh, học trưởng, phía sau anh ngứa lắm rồi phải không?”
Tạ Lỗi mặt đỏ tưng bừng, bất giác đưa tay tự vuốt ve chính mình, trời hôm nay khá nóng, hắn chỉ mặc quần thể thao ngắn tới đầu gối, bây giờ cách nhau một lớp vải mỏng manh, hắn cảm giác như đang sờ trực tiếp lên da mình.
“Hôm nay cậu sẽ gặp tôi à?” Hắn vội vàng nhắn lại.
“Học trưởng muốn được tôi yêu đến vậy sao?”
Quả nhiên đối phương đáp lời cực kỳ dâm đãng.
“Tối nay sẽ cho anh biết.” Sau khi nhắn một tin như vậy, học đệ thần bí liền biến mất.
Hôm nay Tạ Lỗi không phải không có việc, lãnh đạo quân khu toạ đàm, đặc biệt mời hắn và một số sinh viên ưu tú cùng tham dự, thủ trưởng thân thiện hỏi hắn, có ý kiến gì với việc bồi dưỡng sinh viên Quốc phòng không, hắn đứng dậy, chậm rãi trả lời, “Từ khi trở thành một sinh viên khoa Quốc phòng, bản thân tôi đã có rất nhiều biến chuyển…”
Đây là đoạn văn hắn đã luyện đến trôi chảy để trả lời lãnh đạo, nhưng lúc này, đứng dậy nói chuyện, phía sau truyền tới cảm giác mỏng manh hơi lành lạnh, hắn bất giác lơ đễnh, giọng cũng lạc đi.
Rất may, hắn lập tức trấn tĩnh lại, “Đầu tiên là trong tư tưởng, từ một thanh niên bình thường đến một sinh viên Quốc phòng, giáo dục chính trị đã tạo cho tôi niềm tin vững chắc…”
Trả lời xong, đón nhận cảm giác phía sau ma sát cùng vải vóc mỏng manh và mặt ghế, Tạ Lỗi đột nhiên muốn phỉ nhổ mình, phát biểu những lời chính trực như vậy, trong khi lại mặc cái quần lót thế kia, Tạ Lỗi, mày dâm đãng quá đáng.
Đến tối, hắn còn phải tổ chức lớp tự học cho toàn trung đội, tám giờ bắt đầu tập luyện, hắn chỉ mặc áo thể thao ngắn tay và quần short xanh thẫm, khi chạy bộ, cảm giác da thịt lõa lồ khác hẳn bình thường, hắn suýt nữa tưởng mình đang khỏa thân mà chạy. Âm thầm chờ đợi lời hẹn bí ẩn kia, hắn chạy nhanh hơn hẳn thường ngày, kết thúc năm cây số, cả trung đội mồ hôi ướt đẫm, bạn bè chửi bới hắn súc sinh.
Hắn nghiêm túc phê bình thể lực của mọi người, không chịu tiến bộ, còn lâu mới trở thành quân nhân gương mẫu, nhưng chỉ mình hắn biết, thực ra hắn chỉ muốn quay về sớm để chờ tin nhắn bí hiểm kia.
Mà tin nhắn kia quả nhiên cũng tới đúng như đã hẹn.
“Học trưởng, biết nhà tắm ở khu cũ không, có một buồng bị hỏng đèn, đến đó chờ tôi. Tôi chỉ cho phép anh mặc quần lót tôi tặng.”
Tạ Lỗi nắm chặt di động, khu mới, thiết bị nào cũng mới, nhà tắm rất lớn, hơn nữa còn hiện đại và đầy đủ tiện nghi, nhà tắm khu cũ tuy vẫn dùng được, nhưng ngoại trừ mấy nghiên cứu sinh ở ký túc xá khu cũ thì ít ai lui tới đó.
Lúc mới nhập học, Tạ Lỗi cũng từng được chứng kiến phút huy hoàng lần chót của khu nhà tắm cũ này, khi ấy nhà tắm mới chưa xây xong, các sinh viên không muốn tắm bên ngoài đều tập trung tại đây, dưới ánh đèn mờ ảo, hơi nước mịt mù, những thân thể trần truồng như ẩn như hiện, cất giấu ảo tưởng kín đáo nhất của hắn. Tác phẩm đầu tay của hắn viết về một tiểu thụ bị cường bạo trong nhà tắm, đó là một trong những ham muốn sâu thẳm nhất từ đáy lòng hắn.
Tin nhắn đến cực kỳ đúng lúc, chính xác như ma quỷ.
“Không giống cảnh tượng ‘Bị cường bạo tại nhà tắm’ trong tác phẩm đầu tay của anh à?”
“Tôi cam đoan, thích hơn văn anh viết nhiều.”
Tạ Lỗi cầm chậu rửa mặt và đồ tắm, rảo bước trên hành lang u ám, bóng dáng dần hòa tan trong màn đêm.