Qua cửa sổ nhìn thấy Quý Nhã Ngưng bước xuống từ taxi, Si Nhan tỏ vẻ khó hiểu, “Đường Nghị Phàm đâu, không phải anh ấy đưa cậu đến à?”.
“Giờ chắc anh ấy đang ở công trường rồi”, sắc mặt Quý Nhã Ngưng bình tĩnh, song cảm xúc phức tạp trong ánh mắt lại như ẩn như hiện, đợi người phục vụ bưng cà phê đến, cô mới thở dài một tiếng, “Sau Tết Nguyên Tiêu là bọn mình bận rộn đến độ gặp nhau cũng phải hẹn trước, thời gian Trương Nghiên gặp anh ấy còn nhiều hơn tớ”.
Nhắc đến Trương Nghiên, Si Nhan bỗng nhớ đến lúc họ tụ tập ở Thượng Du hồi trước Tết, là Trương Nghiên lái xe đưa Đường Nghị Phàm đến muộn qua đó. Lúc đó, Đường Nghị Phàm giải thích xe của anh ta bị hỏng, họ tình cờ gặp nhau ở công trường.
Si Nhan có phần nhạy cảm, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, “Ô, ghen rồi à? Không phải là phong cách của cậu đâu. Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt ‘oán phụ’ nữa, xấu lắm. Nào, cười một cái cho ông lớn xem nào”. Vừa nói cô vừa ngả ngớn nâng cằm Quý Nhã Ngưng.
Quý Nhã Ngưng gạt tay Si Nhan ra, “Nếu ông lớn trả tiền thì có thể suy nghĩ”.
“Ông lớn không thu tiền của em đã là nể mặt bạn bè rồi”, Si Nhan thu lại ý cười, “Có chuyện nghiêm túc nói với cậu đây”.
Quý Nhã Ngưng hỏi lại, “Ngoại trừ Ôn Hành Viễn ra, cậu vẫn còn chuyện nghiêm túc khác nữa hả?”.
Si Nhan làm ra vẻ hắt cà phê vào Quý Nhã Ngưng, “Tính đến thời điểm hiện tại thì quả thực là chưa có”, dưới ánh mắt trêu chọc của Quý Nhã Ngưng, cô đưa ra lời mời, “Tuần sau chúng tớ tổ chức lễ đính hôn, muốn mời cậu đến dự”.
“Cái gì?”, Quý Nhã Ngưng tưởng mình nghe nhầm, “Cậu và Ôn Hành Viễn sắp kết hôn rồi?”.
Cuối cùng thì cũng khiến Quý Nhã Ngưng kinh ngạc một phen. Mục đích đã đạt được, Si Nhan ra vẻ đắc ý, “Cậu không nghe nhầm đâu”.
Quý Nhã Ngưng bắt đầu tiêu hóa thông tin này, một giây sau, hai tay chuẩn xác gác lên chiếc cổ mềm mại của Si Nhan, giọng điệu tra hỏi tội phạm chất vấn, “Khai đúng sự thực, có phải phụng tử thành hôn (*) không? Có nửa câu dối trá, chờ xử đại hình!”.
(*) Ý chỉ kết hôn vì đã mang bầu trước
Si Nhan cười mắng, “Trước khi ra khỏi nhà không uống thuốc hả, xin cậu đừng ngừng chữa bệnh nữa có được không?”.
“Xem ra cậu bị Ôn tiên sinh ‘ăn’ mất rồi”, Quý Nhã Ngưng buông lỏng tay, thấy Si Nhan dựng lông mày trừng mắt với cô, cười liếc mắt, “Ăn rồi thì làm sao? Được người đàn ông độc thân hoàng kim chung tình như thế ‘ăn’ là cái phúc, ai không phục thử tranh giành với tớ xem?”.
Cùng với niềm hạnh phúc là sự mơ hồ về nỗi bất an, “Hình như nhanh quá thì phải, lòng tớ cảm thấy không yên”.
“Thế mà nhanh á? Chậm chút nữa là Ôn tiên sinh bị cậu giày vò đến mức hy sinh thật đấy”, giọng điệu của Quý Nhã Ngưng trở nên nghiêm túc, “Đừng ngốc nghếch nữa, Ôn Hành Viễn là người như thế nào, trên thế giới này anh ấy coi mình là người chung tình thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Anh ấy à, đúng thật là yêu cậu quá rồi, cậu thì tốt rồi, còn chiến tranh lạnh với người ta nữa”.
“Không phải là tớ trách anh ấy mắng tớ, trong lòng tớ hiểu rằng đổi là ai cũng không vui lòng khi tớ đi gặp Hàn Nặc, nhưng anh ấy lại nói hối hận vẫn còn kịp, anh ấy tưởng tớ đùa sao”, Si Nhan cũng tủi thân, “Lúc đồng ý làm bạn gái của anh ấy, không phải là lấy anh ấy ra tạm thời lấp chỗ trống, nhưng anh ấy cơ bản không nghe tớ giải thích, cứ lải nhải một thôi một hồi”.
Quý Nhã Ngưng hiểu, từ Si Hạ cho đến Hàn Nặc, hai người đàn ông thân với Si Nhan nhất đều cưng nựng và che chở cho cô, đột nhiên xuất hiện vật cản ngáng chân, khó tránh được việc cô không thể chấp nhận, nhưng Quý Nhã Ngưng vẫn lấy thái độ của người ngoài cuộc tỉnh táo hơn để khuyên giải và an ủi, “Bởi vì anh ấy quá để tâm đến cậu, sợ không nắm giữ được trái tim cậu”.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời Quý Nhã Ngưng.
Là Đường Nghị Phàm gọi điện đến, nói mình phải tăng ca. Quý Nhã Ngưng thất vọng, “Vậy anh làm việc đi. Em và Nhan Nhan đang ở ngoài, xong việc em sẽ về thẳng nhà”, kết thúc cuộc gọi, cô gần như thở dài nói, “Một tuần có năm ngày không thể về nhà ăn cơm”.
Si Nhan an ủi, “Công trình đang ở vào thời kỳ quan trọng, cậu thông cảm cho anh ấy một chút. Ôn Hành Viễn cũng bận rộn quay mòng mòng, trước kia thấy anh ấy nhàn rỗi, đều là giả vờ cả”.
Quý Nhã Ngưng không tiếp lời, khẽ khuấy cà phê trong cốc, nặng trĩu nỗi lòng.
Si Nhan thấy tâm tình Quý Nhã Ngưng sa sút, bèn chuyển đề tài, “Cậu làm phù dâu cho tớ, hôm nào cùng đi thử lễ phục nhé”.
Sự chú ý của Quý Nhã Ngưng quả nhiên được xê dịch, ngẩng đầu trừng mắt với Si Nhan, “Cậu điên rồi à, nào có ai để người đã kết hôn làm phù dâu? Ai bảo cậu lạc hậu như thế, tự nghĩ biện pháp đi, cách giải quyết bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn”.
“Nhưng tớ chỉ muốn để cậu làm thôi. Để bù đắp cho niềm tiếc nuối cậu không thể làm phù dâu cho tớ, lát nữa cậu thanh toán nhé!”.
“Không, cậu mời!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Ôn Hành Viễn là đại gia, cậu bắt buộc phải giúp anh ấy tiêu bớt lương bổng, nếu không sẽ mốc meo, còn tớ tình nguyện giúp cậu”.
Giúp cô? Được thôi, bạn tốt có quyền được vô lại.
Si Nhan không chỉ mời cà phê, mà còn giúp Quý Nhã Ngưng giải quyết luôn cả bữa tối.
Lúc đưa Quý Nhã Ngưng về nhà, đi ngang qua viện thiết kế, Si Nhan mắt sắc nhìn thấy xe của Đường Nghị Phàm đỗ trước cửa nhà hàng bên cạnh, còn người xuống xe cùng anh lại là Trương Nghiên.
Tăng ca về muộn? Trương Nghiên? Đầu óc Si Nhan bỗng chốc nổ ầm, chẳng hề nghĩ ngợi, cô nghiêng người tránh tầm mắt của Quý Nhã Ngưng, “Ngày mai tớ đưa cậu đi thử lễ phục!”.
Quý Nhã Ngưng bị hành động bất thình lình của Si Nhan dọa sợ giật nảy mình, “Lễ phục gì chứ? Không phải đã nói tớ không thể làm phù dâu rồi sao?”.
Ôn Hành Viễn đang lái xe cũng khó hiểu, “Tư duy của em nhảy đi đâu vậy hả, không phải là đang nói về chuyện mở văn phòng à?”.
Từ trong gương chiếu hậu xác nhận Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên đã vào nhà hàng, Si Nhan mới nói, “Vốn muốn thanh toán giúp cậu, thôi bỏ đi”.
Quý Nhã Ngưng đẩy cô ra.
Ôn Hành Viễn nhạy cảm nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện thấy vẻ mặt của Si Nhan khẽ thay đổi.
Trở về nhà, không đợi Ôn Hành Viễn mở miệng hỏi, Si Nhan đã cướp lời trước, “Anh gọi điện thoại cho Trương Nghiên đi”.
“Ai cơ?”, Ôn Hành Viễn phản ứng lại, “Sao vậy?”.
“Anh gọi đi, hỏi cô ta đang ở đâu?”
Chạm phải ánh mắt kiên trì của cô, Ôn Hành Viễn có dự cảm không lành.
Bấm số gọi đi, chẳng bao lâu Trương Nghiên đã bắt máy, giọng điệu cung kính, “Chào Tổng giám đốc Ôn ạ”.
Ôn Hành Viễn dùng giọng điệu của cấp trên nói, “Thỏa thuận bổ sung của Nhiên Thăng đã làm xong chưa?”.
“Đã sao chép xong, tôi hiệu chỉnh xong đã đặt lên bàn làm việc của sếp rồi ạ.”
“Vẫn ở công ty tăng ca?”
Sau một thoáng do dự, bên kia tránh nặng tìm nhẹ trả lời, “Tôi đang chuẩn bị về rồi ạ”.
Thế nhưng, trước khi ngắt kết nối, Ôn Hành Viễn lại nghe thấy một giọng đàn ông nói, “Cho tôi Mao Phong (*), cảm ơn”.
(*) Một trong mười loại trà nổi tiếng nhất của Trung Quốc
Không rõ nét, nhưng bởi vì quá quen thuộc, Ôn Hành Viễn vẫn nghe ra, là Đường Nghị Phàm.
Ôn Hành Viễn thầm giật mình. Cúp máy xong, anh trầm lặng vài giây, một lát sau, dưới cái nhìn chăm chú của Si Nhan, liền hỏi, “Trước đó ở trên xe em đột nhiên thay đổi đề tài là vì nhìn thấy Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên ở cùng nhau?”.
Phỏng đoán trong lòng đã được chứng thực, Si Nhan quẳng túi xách xuống sô pha cái “phịch”, “Anh biết rồi sao?”, giọng điệu chất vấn.
Ôn Hành Viễn đang do dự xem có nên nói cho Si Nhan biết, Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên từng có tình cảm với nhau hay không. Đắn đo hồi lâu, anh quyết định kể với cô, “Trong thời gian Nghị Phàm đi du học, có quen Trương Nghiên, cả hai đều từng mến mộ nhau, coi như người quen cũ”.
Người quen cũ? Tình cũ khó quên sao? Si Nhan gần như giận tím mặt, “Cho nên trước kia anh đều giúp anh ấy che đậy?”.
Đối với Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn có sự tin tưởng nhất định, “Họ cùng nhau phụ trách hạng mục Kim Bích, tiếp xúc thường ngày cũng là chuyện công việc bình thường. Về phần có gì đó khác thường không, Tiểu Nhan, đó không phải là thứ người ngoài chúng ta dùng mắt để phán đoán”.
Si Nhan một bước không nhường, “Lấy cớ tăng ca làm lời nói dối để đi hẹn hò cũng là hành vi công việc bình thường sao?”, dứt lời cô bèn cầm điện thoại lên.
Ôn Hành Viễn giữ tay cô lại, ngăn cô gọi cho Quý Nhã Ngưng, “Em tùy ý gọi điện thoại cho Quý Nhã Ngưng như vậy, sẽ khiến sự tình càng thêm phức tạp”.
“Nếu thật sự là chuyện công việc thường ngày, Đường Nghị Phàm nhất định sẽ giải thích”, Si Nhan dùng lực hất tay Ôn Hành Viễn ra, bấm số gọi cho Quý Nhã Ngưng.
Điện thoại của Nhã Ngưng báo đang bận. Gọi lại lần nữa, vẫn máy bận.
Trước lúc cô quẳng điện thoại đi, Ôn Hành Viễn lại một lần nữa khuyên nhủ, “Nghị Phàm và Trương Nghiên quả thực từng có tình cảm với nhau, nhưng quá khứ không phải là không thể tha thứ. Huống hồ trong tình huống này để Quý Nhã Ngưng biết, em bảo cô ấy phải nghĩ thế nào? Có thể lý trí suy xét sao? Cứ làm loạn lên để mọi người đều biết thế này, không bằng tạm thời giữ kín, làm rõ căn nguyên sự tình trước đã. Tiểu Nhan, nghe lời anh đi”.
Si Nhan ném điện thoại vào ngực anh.
Ôn Hành Viễn không tránh, chỉ là khi điện thoại trượt xuống bèn đỡ lấy.
Cô trở nên trầm lặng. Đến khi Quý Nhã Ngưng gọi lại, tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ cục diện căng thẳng.
Si Nhan hơi ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
Ôn Hành Viễn hiểu được sự kìm nén của cô, đưa điện thoại cho cô.
Sau khi nhận điện thoại, Quý Nhã Ngưng hỏi cô có chuyện gì, cô chần chừ vài giây, mới nói, “Lo cậu một mình ở nhà cô đơn, hỏi thăm cậu chút”.
Quý Nhã Ngưng ở đầu dây bên kia cười nói, “Sao đột nhiên lại trọng bạn khinh sắc thế hả, làm tớ thụ sủng nhược kinh (*) đấy nhé”, sau đó nói với cô Đường Nghị Phàm vừa gọi điện thoại về, nói đang trên đường về nhà, để Si Nhan yên tâm.
(*) Được yêu thương quá mà cảm thấy lo sợ
Tất cả mọi người đều biết quá khứ của Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên, chỉ có người làm vợ là cô ấy lại không hề hay biết. Si Nhan rất buồn, buồn cho Quý Nhã Ngưng.
Quá khứ, tựa như dấu chân, in hằn trên đoạn đường lầy lội, mờ nhạt không dấu vết trên đoạn đường bằng phẳng. Si Nhan không rõ Trương Nghiên đối với Đường Nghị Phàm, là thuộc về ký ức đậm sâu hay dấu chân mờ nhạt. Nhưng có một điểm mà cô có thể xác định, quá khứ của họ, cùng lần tương phùng này, đã phát triển thành hiện tại.
Đây không phải là chuyện tốt.
Cuối cùng đêm đó, Si Nhan nói với Ôn Hành Viễn, “Bất luận là Trương Nghiên hay là ai khác, một khi đã đụng chạm đến hạnh phúc của Quý Nhã Ngưng, khiến cô ấy phải chịu tổn thương, em sẽ không tha thứ!”.
Si Nhan bày tỏ thái độ rõ ràng, cô chắc chăn sẽ bảo vệ Quý Nhã Ngưng.
Ôn Hành Viễn cũng không đứng ngoài cuộc, sau khi Si Nhan ngủ say, anh và Đường Nghị Phàm có nói chuyện điện thoại, anh không vòng vo mà nói thẳng, “Tối nay cậu và Trương Nghiên ở bên nhau?”.
“Ở bên nhau”, ba chữ này nghe có vẻ mờ ám, lại tựa hồ rất trùng hợp, Đường Nghị Phàm là người thông minh, lập tức đoán ra đầu mối, “Cô ta hẹn gặp tôi, nói chuyện em gái cô ta đi du học, xin tôi giúp đỡ”.
Giọng điệu của Ôn Hành Viễn mang theo khí thế bức người, “Chỉ như vậy thôi sao?”.
Đường Nghị Phàm hơi sửng sốt, “Không phải cậu tưởng rằng tôi và cô ta tình cũ không rủ cũng đến đấy chứ?”.
“Tốt nhất là cậu đừng có suy nghĩ này.”
“Ý gì vậy hả?”
“Tôi đang muốn nhắc nhở cậu đừng quên là bản thân là người đã có vợ. Hứa hẹn của cậu với Quý Nhã Ngưng, cậu phải có trách nhiệm.”
“Ngoài cái này ra, tôi vẫn yêu cô ấy”, có lẽ là bất mãn vì bị đổ oan, khẩu khí của Đường Nghị Phàm nghe có vẻ lạnh lùng hơn.
Ôn Hành Viễn như có điều suy nghĩ, “Vậy thì đừng có gây ra lời đồn đại linh tinh nữa, tránh gây hiểu lầm cho cô ấy”.
Giọng điệu Đường Nghị Phàm cao ngạo, có vẻ là giận dỗi, “Có gì đáng phải hiểu nhầm? Tôi và cô ta sớm đã là quá khứ rồi. Sao? Còn không cho ai có người yêu cũ hả?”.
Trong thời đại thiếu thốn tình yêu chân thành này, có ai là không từng bị dán mác người cũ? Ôn Hành Viễn bình tĩnh lại, “Mấu chốt không phải là bạn gái cũ, mấu chốt nằm ở chỗ các cậu hiện giờ tiếp xúc công việc bình thường, còn đang phát sinh mối quan hệ khác. Nếu cậu thu xếp ổn thỏa, vĩnh viễn không bị Quý Nhã Ngưng phát hiện, có lẽ hoàn toàn không thành vấn đề. Một khi sự việc bại lộ, Nghị Phàm, tôi lo rằng cậu không thể thanh minh nổi cho mình”.
Đường Nghị Phàm trầm lặng nửa phút.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng của anh vô cùng trầm tĩnh và hoàn mĩ, Ôn Hành Viễn biết Đường Nghị Phàm đã hiểu vấn đề, “Tôi cho rằng cần phải điều Trương Nghiên đi”.
Nét mặt Đường Nghị Phàm lộ ra vẻ châm biếm, “Điều động nhân sự Ôn Thị là do cậu quyết định, tôi không có quyền can thiệp”, dứt lời bèn ngắt điện thoại.
Đây là cuộc điện thoại không vui vẻ nhất trong nhiều năm họ quen nhau. Thế nhưng, phản ứng có vẻ thẹn quá hóa giận của Đường Nghị Phàm, ngược lại khiến Ôn Hành Viễn yên tâm. Đáng tiếc, sự tin tưởng của anh trong mắt Si Nhan lại là dung túng và bảo vệ, Si Nhan giận dỗi với anh mãi đến trước ngày đính hôn.
Về phần Trương Nghiên, sau khi nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, cô không hỏi nguyên nhân, mà dùng thái độ tuyệt đối phục tùng sự sắp xếp của phòng nhân sự công ty, cùng người phụ trách mới của hạng mục Kim Bích do Ôn Hành Viễn chỉ định tiến hành bàn giao công việc. Trong giai đoạn này, cô và Đường Nghị Phàm vẫn duy trì tiếp xúc công việc bình thường.
Thời gian lặng lẽ như dòng nước chảy, vào lúc công việc của Trương Nghiên đã sắp sửa bàn giao xong, ngày đính hôn của Ôn Hành Viễn và Si Nhan cũng đã tới.
Hôm ấy, khách sạn Đường Cung tráng lệ nhất trong thành phố G, vì là nơi tổ chức lễ đính hôn của Tổng Giám đốc điều hành đương nhiệm Ôn Thị mà trở thành tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông.
Chạng vạng tối, phòng tiệc tầng hai mươi hai của Đường Cung bắt đầu náo nhiệt, giới truyền thông nhận được lời mời tới dự, một phần vì muốn độc quyền trước tin tức có giá trị nhất này, mặt khác, sau Lý Hiểu Quân, họ cực kỳ hứng thú với người phụ nữ có thể thu phục được người đàn ông độc thân cấp kim cương thành phố G. Không ai khác, chính là Si Nhan, vị hôn thê của Ôn Hành Viễn.
Thế nhưng, buổi lễ đính hôn này không phải để thỏa mãn sự quan tâm của truyền thông đối với Si Nhan, mà là Ôn Hành Viễn muốn nhân danh tình yêu để dẫn người mà anh yêu thương đến điểm xuất phát, sau đó họ sẽ khoác lấy tay nhau hoàn thành đường chạy Marathon hôn nhân này.
Vì vậy, lễ đính hôn là lời hứa hẹn tình yêu đầu tiên mà họ dành cho nhau.
Đêm tối sau cơn mưa, tĩnh lặng và mát mẻ, ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ, tôn lên vẻ tuấn lãng của người đàn ông ngồi trước đàn piano, khúc nhạc được diễn tấu từ ngón tay anh vọng lại mọi ngóc ngách trong phòng tiệc, khiến những người có mặt đều đắm chìm trong đó.
Ôn Hành Viễn ngồi trên bục, đôi bàn tay thon dài chơi bản “Canon” rất xuất thần, hoàn mỹ. Đôi mắt lấp lánh của Si Nhan dấy lên vẻ thán phục và kinh ngạc, cùng với tình ý đậm sau trước giờ chưa từng biểu lộ.
Với tư cách là nữ chính của buổi tối ngày hôm nay, Si Nhan xuất hiện trong bộ lễ phục cúp ngực màu trắng sữa, mái tóc dài bồng bềnh cuộn sóng được buộc hơi cao, cùng cây trâm cài tóc đính đá chói mắt, tùy ý lại không mắt đi vẻ sang trọng xõa xuống đôi vai gầy, càng tôn lên vẻ quyến rũ, xinh đẹp của cô.
Vào lúc khúc dương cầm ru ri động lòng người sắp kết thúc, tiếng thán phục cùng tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên. Ôn Hành Viễn tao nhã đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng với Si Nhan, ánh mắt chuyên chú và triền miên.
Đứng trên sân khấu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn của người đàn ông vang trong không khí, “Buổi tối ngày hôm này, đối với tôi mà nói, là ngày hạnh phúc nhất trong ba mươi năm cuộc đời. Trước tiên, tôi muốn nói lời cảm ơn với cha mẹ tôi”, khẽ nghiêng người, nhìn về phía Ôn Phi Văn và bà Ôn dưới sân khấu, anh nói, “Cảm ơn cha mẹ đã để con có mặt trên cuộc đời này”. Trong khi nói anh đã cúi người về phía hai người, “Sau đó tôi xin cảm ơn đến người thân của Si Nhan, cảm ơn mọi người đã phó thác viên ngọc quý này cho con”, Ôn Hành Viễn lại cúi người thật thấp về phía Si Nhàn Minh và Si Hạ.
Trong phòng tiệc yên tĩnh, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm, ai nấy đều cảm động trước tấm lòng của anh. Cả Si Nhàn Minh cũng bị câu “phó thác” của anh làm nhoèn mắt, cùng lúc đó, ông khẽ vỗ lên tay Si Nhan, mang theo sự vui mừng và quyến luyến.
Khoác lấy cánh tay cha, Si Nhan cố nuốt những giọt nước mắt đang chực rơi xuống, khẽ tựa đầu vào vai cha.
Lòng ai cũng có lúc rối như mớ bòng bong, cuối cùng lại bị niềm hạnh phúc khi có người yêu bạn ở bên nhấn chìm.
“Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người, đó chính là vị hôn thê của tôi, Si Nhan”, khi giọng nói của Ôn Hành Viễn lại một lần nữa vang lên, Si Hạ đã nắm lấy tay của Si Nhan từ tay của Si Nhàn Minh.
Trong tiếng nhạc động lòng người, Si Nhan khoác tay Si Hạ chậm rãi đi về phía Ôn Hành Viễn, còn trong đầu cô như thước phim quay chậm tái hiện lại từng chút một từ lúc hai người quen biết nhau đến lúc yêu thương nhau, đến khi trao nhau lời hẹn ước.
Cuối cùng, lệ ướt khóe mị.
Mười năm trước, chúng ta quen nhau. Mười năm sau, em yêu anh.
Cảm ơn mười năm, cảm ơn vì em có anh.
Nước mắt của Si Nhan đã thấm ướt trái tim Ôn Hành Viễn, anh tiến lên, nhận lấy tay của Si Nhan từ tay Si Hạ, “Cảm ơn vị hôn thê của tôi đã dũng cảm vì tôi. Tôi không biết cái được gọi là tốt nhất trên đời này rốt cuộc đẹp đến nhường nào, cũng không biết là sánh cùng trời đất là bao lâu, nhưng tôi nguyện lòng dốc hết khả năng mình có, mang đến hạnh phúc cho cô ấy”, ánh mắt rạng ngời dừng trên khuôn mặt Si Nhan, anh tuyên bố với cả thế giới rằng, “Si Nhan, anh yêu em”.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trong giới bất động sản, vỗ tay cho tuyên ngôn tình yêu của anh. Sau đó, dưới sự chứng kiến của những người có mặt tại đó, Ôn Hành Viễn lấy ra tín vật đính ước của anh, một chiếc vòng đeo chân có khắc một từ tiếng Anh là “Love” bằng kim cương, đích thân đeo cho Si Nhan.
Cả phòng tiệc yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt Si Nhan nhìn anh đã lóng lánh nước.
Truyền thuyết kể lại rằng, nếu như tặng người mà mình yêu vòng đeo chân, không chỉ đời này có thể bên nhau, mà kiếp sau cũng sẽ được bên nhau. Đây chính là ý nghĩa mà sợi dây này ẩn chứa: Chốt chặt đời này, thắt chặt kiếp sau. Tâm ý này của anh khiến Si Nhan vô cùng cảm động. Cô đã yêu một Ôn Hành Viễn thế này, hơn nữa còn yêu anh sâu đậm.
Ôn Hành Viễn lấy tay lau nước mắt cho Si Nhan, giọng điệu trêu chọc hỏi, “Không phải là nhẫn, em có thất vọng không?”.
Si Nhan lắc đầu.
Thế nhưng, động tác lắc đầu đơn giản này của cô lại hù dọa giới truyền thông. Vào lúc mọi người tưởng rằng cô lắc đầu là bày tỏ không đồng ý, thì lại nhìn thấy cô ngưng khóc rồi nở nụ cười, sau đó sà vào lòng Ôn Hành Viễn.
Phải đến một lúc lâu sau, họ mới tách rời khỏi vòng ôm. Ôn Hành Viễn cúi đầu nhìn đôi chân ngọc ngà của Si Nhan, sợi dây chuyền càng tôn lên vẻ mềm mại, đáng yêu của cô. Anh nở nụ cười ấm áp, nhướng mày về phía khách quý bên dưới sân khấu, “Có thể thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của chồng em một chút, hôn anh ấy trước mặt mọi người không?”.
Các vị khách quý khẽ bật cười thành tiếng trước sự hài hước của anh.
Trên khuôn mặt ửng hồng lộ ra nụ cười e thẹn, Si Nhan kiễng chân lên trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Khóe miệng vô thức nhấc lên thành một độ cong đẹp mắt, Ôn Hành Viễn phối hợp cùng cô, hơi cúi đầu xuống.
Si Nhan đặt một nụ hôn khe khẽ lên khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn của anh.
“Phịch” một tiếng, vào khoảnh khắc Ôn Hành Viễn mở chai rượu vang, phòng tiệc đã chậm rãi rơi xuống vô vàn cánh hoa hồng. Cánh hoa xoay vòng trên không rồi đáp xuống, tựa như một cơn mưa màu hồng đổ xuống bờ vai trắng nõn mảnh dẻ của cô, rơi xuống bên chân, cảm giác mềm mại tựa như đang đi giữa tầng mây.
Hạnh phúc mãnh liệt đến độ khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Tay khẽ dùng lực, Ôn Hành Viễn ôm Si Nhan vào lòng, đồng thời cánh tay phải nhận ly rượu Ôn Hành Giao đưa, “Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc đính hôn của chúng tôi!”, trong khi nói, ly rượu trong tay anh đã khẽ nâng cao.
Lời chúc phúc hóa thành tiếng vỗ tay, một hồi lâu vẫn còn chưa dứt.
Dàn nhạc đang diễn tấu bản Walz lãng mạn, các vị khách quý hiểu ý lui về phía sau, để mở đường cho cặp đôi này. Ôn Hành Viễn nắm lấy tay Si Nhan, dẫn cô vào giữa sảnh tiệc.
Cùng với tiếng nhạc uyển chuyển, Si Nhan kiễng chân lên, quay vòng, xoay người theo từng bước chân của anh trên sân, bộ lễ phục màu trắng sữa như mộng ảo ôm lấy đường cong mềm mại của cô, phối hợp với cảm xúc ngọt ngào trong lòng, hệt như thiên sứ vui vẻ phiêu dật một góc.
Người yêu gần trong gang tấc, tình yêu trước sau như một, tương nhu dĩ mạt một đời.
Mười năm trời theo đuổi, cuối cùng đã đợi được em.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, sau khi một khúc nhạc qua đi, mọi người sôi nổi thay đổi bạn nhảy. Khi Si Hạ dắt Si Nhan đi, Ôn Hành Viễn nho nhã mời Quý Nhã Ngưng cùng nhảy.
Do hạng mục Kim Bích đột nhiên xảy ra vấn đề nên Đường Nghị Phàm bị muộn chuyến bay, Ôn Hành Viễn bày tỏ sự áy náy của mình, “Gần đây đã khiến Nghị Phàm phải làm cu li, vất vả cho em rồi, Nhã Ngưng”.
“Ủng hộ công việc của anh ấy là bổn phận của em, sao có thể nói là vất vả?”, Quý Nhã Ngưng cười chân thành, “Ngược lại là anh đó, nhất định phải mãi đối tốt với Nhan Nhan thế này nhé, nếu không, em sẽ không khách sáo với anh đâu”.
Còn lấy thân phận bạn tốt ra cảnh cáo anh cơ đấy, Ôn Hành Viễn tỏ vẻ buồn cười, “Nói thử xem, không khách sáo thế nào?”.
Quý Nhã Ngưng cười rạng rỡ, nhướng đôi mày thanh tú, “Cái này thì em phải giữ bí mật, đến lúc đó khiến anh trở tay không kịp”.
Ôn Hành Viễn tỏ vẻ suy tư, “Xem ra anh phải cẩn thận hành sự rồi, ngoài Si Hạ ra, còn thêm một người giám sát anh gắt gao nữa”.
Quý Nhã Ngưng bị dáng vẻ của anh chọc cười, thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn vẻ tán thưởng, “Nhan Nhan chọn anh là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của cậu ấy”.
Ôn Hành Viễn cười khiêm tốn, “Cô ấy có thể yêu anh, mới là phúc phận lớn nhất cả đời này của anh”.
Bởi vì, anh ôm ấp ý nghĩ không xa rời, luôn kiên định để chờ đợi cô ấy, chỉ vì có một ngày có thể ở bên nhau, cho đến tuổi hoa giáp vẫn nói câu anh yêu em. Anh có lòng ích kỷ, anh cần cả một đời của cô ấy.
Như hiểu được tâm ý của anh, Quý Nhã Ngưng chúc mừng chân thành, “Mười năm chờ đợi, đổi lại một đời đồng cam cộng khổ. Ôn Hành Viễn, anh là người thắng cuộc”.
Có một người vợ như em, Đường Nghị Phàm sao không phải là người thắng cuộc? Thế nhưng, có được mới chỉ là bắt đầu, ở bên nhau đến cùng mới là kết cục. Ôn Hành Viễn bỗng nhiên nảy sinh lòng áy náy từ tận đáy lòng, bởi suy nghĩ không chu toàn của anh, đã vô tình tạo cho Trương Nghiên và Đường Nghị Phàm cơ hội trùng phùng, khiến hôn nhân của Quý Nhã Ngưng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nói nguy hiểm là có vẻ hơi sớm, cũng có thể là buồn lo vô cớ, thế nhưng, sự lo lắng của Si Nhan không phải là không có lý. Bởi vì ohc nhạy cảm nhận ra được, khi đối diện với Đường Nghị Phàm, tận sâu trong ánh mắt Trương Nghiên thấm đượm tình ý nồng đậm. Đối với Đường Nghị Phàm, Trương Nghiên quả thực vẫn quyến luyến.
Ôn Hành Viễn hiểu được sự lo lắng và âu sầu của Si Nhan trong thời gian này.
Thế nhưng, cái Si Nhan cần, không phải là sự thông cảm của anh, mà là lòng chung thủy của Đường Nghị Phàm đối với Quý Nhã Ngưng. Cho nên khi Đường Nghị Phàm thong dong bước đến, Si Nhan xin ý kiến của Ôn Hành Viễn, “Em có thể mời Đường Nghị Phàm nhảy một điệu không?”.
Đường Nghị Phàm thụ sủng nhược kinh, “Có thể được nữ chính trong buổi tối ngày hôm nay mời, tại hạ thật vinh hạnh. Lão đại, không vấn đề gì chứ?”, giống như là sợ Ôn Hành Viễn nổi cơn ghen, Đường Nghị Phàm như cười như không xin ý kiến.
Biết rõ ý của Si Nhan không phải chuyện khiêu vũ, Ôn Hành Viễn không lo lắng cô sẽ lỗ mãng kích động Đường Nghị Phàm, độ lượng bày tỏ, “Tùy hai người thôi”.
Đường Nghị Phàm nho nhã đưa tay về phía Si Nhan, “Hân hạnh được mời chị dâu”.
Si Nhan đi theo Đường Nghị Phàm đến sân nhảy.
Quý Nhã Ngưng vừa kết thúc một điệu, lúc cùng với An Tử Vi vừa quen biết rời khỏi sân nhảy thì đi lướt qua họ.
Si Nhan tinh nghịch chớp mắt, “Mượn dùng một lát, lát nữa tớ sẽ hoàn trả”.
Quý Nhã Ngưng chỉ cười mà không nói, cùng An Tử Vi sóng vai lướt qua, lúc quay đầu,vừa khéo nhìn thấy Đường Nghị Phàm nhìn về phía mình, nở nụ cười điềm đạm, cô khẽ gật đầu.
Si Nhan nhìn thấy hành động của họ, cảm thấy buồn vì Quý Nhã Ngưng vẫn chưa biết sự tình, giọng điệu lơ đãng lộ ra vẻ chất vấn, “Anh và Trương Nghiên đi cùng chuyến bay tới đây?”.
Nhắc đến Trương Nghiên, Đường Nghị Phàm rất nhạy cảm, “Còn có cả Lý Trình nữa”.
Lý Trình là người phụ trách mới của hạng mục Kim Bích mà Ôn Hành Viễn điều tới để tiếp nhận công việc của Trương Nghiên. Hạng mục xảy ra vấn đề, Trương Nghiên với vai trò là người phụ trách giai đoạn đầu tiên, cùng Lý Trình xử lý công việc quả thực là hợp lý, không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, Đường Nghị Phàm vội vàng thanh minh thế này lại khiến Si Nhan nghĩ ngợi, “Tóm lại là anh và Trương Nghiên đi cùng nhau”.
Nói trúng tim đen anh ta một cách sắc bén, khó tránh khiến đối phương không hài lòng, sắc mặt Đường Nghị Phàm khẽ thay đổi, “Chị dâu có gì cứ nói thẳng”.
“Em vốn dĩ không muốn vòng vo”, trong bầu không khí ngập tràn tiếng nhạc, Si Nhan nhìn thẳng vào mắt Đường Nghị Phàm, “Quá khứ là trải nghiệm mà mỗi người đều có, không phải là sai lầm, càng không có gì không thể tha thứ, ví dụ anh và Trương Nghiên là người quen cũ. Nếu như sự trùng phùng của hai người để Nhã Ngưng biết, có lẽ sẽ không có cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay”.
Sắc mặt của Đường Nghị Phàm rất khó coi, nhưng anh không cắt ngang lời Si Nhan.
“Em hy vọng chỉ là hiểu nhầm. Thế nhưng…”, nhớ lại vừa rồi Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên một trước một sau đến buổi tiệc, và ánh mắt liên tục nhìn qua bên này của Trương Nghiên, Si Nhan nói thẳng, “Đừng nói anh không cảm nhận được, có người có dụng tâm khác. Anh đã kết hôn, vậy nên cho dù hành vi của cô ta xuất phát từ tình yêu, thì vẫn được định sẵn là sai lầm. Anh không chỉ là chồng của một người phụ nữ, mà còn là trụ cột của một gia đình, anh lấy sự im lặng làm sự cự tuyệt, có lẽ cô ta lại thấy đó là ưng thuận ngầm”.
Sự ưng thuận ngầm mờ ám giữa nam và nữ, luôn là sự dung túng.
Từng chữ cô nhả tựa ngọc trai, Đường Nghị Phàm không có lời nào chống đỡ.
Sự im lặng vào lúc nào càng kiểm chứng cho sự phỏng đoán của Si Nhan, cô dằn lại nỗi buồn trong lòng để nói tiếp, “Biết đàn ông vì sao có thói quen dùng tay trái ôm phụ nữ không?”.
Đường Nghị Phàm dùng ánh mắt hỏi vì sao.
“Bởi vì tay trái gần kề tim”, dừng một lát, Si Nhan phối hợp với bước nhảy của anh, quay người, “Truyền thuyết kể rằng, Thượng đế hồi đầu đã rút ra một chiếc xương sườn từ ngực trái của đàn ông, còn người phụ nữ mà anh ta yêu thương, chính là chiếc xương sườn bị rút đi ấy. Chỉ khi gặp được người yêu được định trước trong cuộc đời, người đàn ông mới hoàn chỉnh và khỏe mạnh, còn ngừoi phụ nữ, mới có thể được hạnh phúc”.
Từng tưởng rằng cô là chiếc xương sườn của Hàn Nặc, sau những quay vòng của cuộc sống, mới phát hiện ra rằng, chiếc xương sườn ở ngực Ôn Hành Viễn bị Thượng đế rút đi kia mới là cô. Cho nên, cô thích ghé sát vào ngực anh, thích lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh. Cảm giác ấm áp đấy, bởi tình yêu mà nảy sinh.
Trước khi bản nhạc kết thúc, Si Nhan nói, “Mong anh suy nghĩ nghiêm túc xem Nhã Ngưng có phải là chiếc xương sườn kia của anh hay không. Nếu phải, xin anh trân trọng cô ấy. Nếu không phải, xin hãy giảm sự tổn thương đối với cô ấy xuống mức thấp nhất”.
Lời đề nghị của Si Nhan rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với thái độ hùng hổ ép người lúc đầu.
Si Nhan quá rõ ràng, bất luận cô và Quý Nhã Ngưng có thân thiết đến đâu, cho dù có thể cảm nhận được nỗi đau của Quý Nhã Ngưng, thì cô cũng không có cách nào chịu đựng thay bạn mình. Thế nên, kết cục tốt nhất chính là tất thảy chỉ là hiểu lầm.
Cái Si Nhan yêu cầu không hề quá đáng, cô chỉ mong Quý Nhã Ngưng hạnh phúc.
Theo ánh mắt của cô, Đường Nghị Phàm nhìn về phía Trương Nghiên. Trương Nghiên cũng đang nhìn về bên họ, chạm vào ánh mắt anh, anh rõ ràng nhìn thấy một tia ngạc nhiên mừng rỡ thoáng qua trong mắt Trương Nghiên, sau đó, cô ta khẽ cúi đầu, giả vờ lơ đãng nhấp một ngụm rượu trong ly.
Đường Nghị Phàm không có cách nào phủ nhận ý tứ đằng sau cái nhìn ngạc nhiên mừng rỡ kia.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, Si Nhan vẫn rầu rĩ không vui. Ôn Hành Viễn không vội khuyên giải cô, chỉ là sau khi về nhà anh mới nói, “Trước kia không phải là em nghĩ nhiều, Trương Nghiên quả thực có ý nối lại tình xưa. Thế nhưng, anh đã nói chuyện với Đường Nghị Phàm, tình yêu cậu ấy dành cho Quý Nhã Ngưng chưa từng thay đổi. Có lẽ Đường Nghị Phàm giải quyết chuyện này chưa đủ quyết đoán, thế nhưng, đừng phủ nhận tâm ý của cậu ấy”.
Si Nhan khó nén được vẻ mệt mỏi, “Em không phủ nhận anh ấy yêu Nhã Ngưng. Thế nhưng, nếu không phải là duy nhất, yêu nhất thì có gì phải thiết tha?”.
Vạn vật được mặt trời dần nhô lên từ phía Đông đánh thức, gọi mời một buổi sáng tinh mơ tươi hồng.
Tại Quý gia, người người chen chúc chật như nêm, bạn bè thân thích đến chúc mừng liên tục không dứt. Chiếc váy cưới cúp ngực màu trắng tinh khiết khiến Quý Nhã Ngưng trở nên cao quý và thanh lịch, kiểu tóc cổ điển đoan trang nhưng không mất đi nét tươi trẻ, khiến cô tở nên thướt tha như nàng công chúa.
Tháng Năm tươi đẹp, Quý Nhã Ngưng đã khoác mình lên bộ váy cưới tươi đẹp sánh đôi cùng Đường Nghị Phàm.
Nhớ lại hồi đại học, Si Nhan và V từng thầm tưởng tượng dáng vẻ của cả hai khi khoác chiếc váy cô dâu. Ngày ấy, họ ngây thơ tưởng rằng bước ngoạt hạnh phúc nhất cuộc đời chính là khoảnh khắc ấy. Quý Nhã Ngưng luôn cho rằng Si Nhan sẽ kết hôn trước cô, và Hàn Nặc người đứng trên tấm thảm đỏ chơ đợi Si Nhan. Thế nhưng, vào giây phút này, hạnh phúc đối với cô đã gần trong gang tấc, còn Si Nhan vẫn mang trong mình vết thương rầu rĩ. Nghĩ đến chuyện Hàn Nặc vứt bỏ Si Nhan, khóe mắt của Quý Nhã Ngưng đã nhòe nhoẹt nước.
“Làm sao vậy, bây giờ mới không nỡ lấy chồng hả?”, Si Nhan chọc vào gáy Quý Nhã Ngưng, “Vừa rồi vào lúc Đường Nghị Phàm đón cậu ra ngoài cũng đâu có thấy cậu khóc thảm như vậy, hối hận rồi hả?”.
“Ai hối hận chứ”, Quý Nhã Ngưng khịt khịt mũi, “Tớ không biết mình đang hạnh phúc đến dường nào đây”.
“Cảm thấy hạnh phúc là được. Đừng khóc nữa, sau này nếu Đường Nghị Phàm dám ức hiếp cậu, tớ nhất định sẽ cho anh ấy biết tay”, Si Nhan chọc cười, thế nhưng lại có quá nhiều ngổn ngang trong lòng, không yên tâm, cô nén nước mắt, dặn dò, “Nhã Ngưng, cậu phải hạnh phúc đấy nhé!”.
Quý Nhã Ngưng tiến lên một bước, ôm chặt lấy Si Nhan, “Có những thứ không thể với tới, có lẽ là đã định là trước không thuộc về chúng ta. Nhan Nhan đừng cố chấp thêm nữa, mất đi là lý do tốt nhất bắt đầu lại một lần nữa. Tớ tin rằng, cho dù không phải là Ôn Hành Viễn, cũng có người khác đang chờ cậu”.
Quý Nhã Ngưng muốn nói với cô rằng:Bât luận từng thế nào, đều đã trở thành quá khứ. Si Nhan sao có thể không hiểu, cô không nên tự đày đọa mình thêm nữa, cô nên theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.
Hạnh phúc là gì, rốt cuộc là gì? Cảm giác bình yên? Cái ôm kiên định ấm áp? Nhận thức đầu tiên của cô về tình yêu, chisnh là Hàn Nặc. Bảo cô vứt bỏ Hàn Nặc, chẳng khác nào bảo cô vứt bỏ đi giấc mộng và tín ngưỡng, khó khăn biết chừng nào.
Thế nhưng, cô không thể ích kỷ hơn nữa. Nắm chặt lấy bàn tay của Quý Nhã Ngưng, Si Nhan nghẹn ngào, “Trên đời này, ngoài Hàn Nặc ra , bên cạnh tớ còn rát nhiều người, ví dụ như người cha yêu thương tớ, anh trai, và cậu, tớ sẽ không vứt bỏ, đừng hoài nghi về quyết tâm của tớ”.
Quý Nhã Ngưng nắm lấy tay của Si Nhan, “Tớ và cậu cùng nhau cố gắng, phải hạnh phúc”.
So với sự cuồng nhiệt mà tình yêu mang lại, tình bạn mang đến cho tâm hồn ấm áp dài lâu. Si Nhan rất may mắn, dù bị tính yêu vứt bỏ, cô vẫn có người bạn tốt thế này.
Quý Nhã Ngưng, cám ơn vì có cậu.
Quý Nhã Ngưng càng may mắn hơn, ngoài tình thân và tình bạn, hiện giờ cô ấy có cả tình yêu ngọt ngào, người đàn ông sẳn lòng vì cô, cưng chiều cô như trẻ con, đang ở phía trước đợi cô, chỉ càn cô đưa tay ra là có thể cùng anh sóng bước.
Cha, mẹ, Nhan Nhan, Nghị Phàm,cám ơn mọi người.
Cánh cửa phòng nghỉ được đẩy ra, Đườn Nghị Phàm mặc bộ âu phục sẫ màu, thân hình cao lớn đứng bên cửa, mỉn cười dịu dàng. Ánh mắt nóng bỏng dừng trên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của Quý Nhã Ngưng , Đường Nghị Phàm chậm rãi vươn tay ra, “Có thể đi được chưa em?”.
Liếc nhìn Si Nhan, Quý Nhã Ngưng kiên định giao tay mình vào lòng bàn tay Đương Nghị Phàm, “Em chuẩn bị xong rồi!”.
Cuối cùng, tình yêu, dưới động tác nắm tay đơn giản như thế, đã bước vào một giai đoạn mới.
Trong mắt là khuôn mặt tươi cuofi ấm áp hạnh phúc của nhau, cô dâu chú rể đứng trước Thánh đường trang nghiêm và thiêng liêng.
Ánh sáng êm dịu của ngọ đèn chiếu lên gương mặt họ, ánh lên ánh sáng dịu dàng bình lặng. Cô dâu e lệ, chú rể anh tuấn phóng khoáng, trai tài gái sắc, hoàn mỹ không chê vào đâu được. Phù rể đứng bên cạnh Đường Nghị Phàm, lại ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng dị thường.
Ôn Hành Viễn mặc bộ âu phục được may thủ công thẳng thớm, ánh mắt tựa như làn nước lướt qua người Si Nhan. Toàn thân anh lại tỏa ra sự vững vàng nho nhã khiến người ta khó lòng chống cự, trái tim Si Nhan đập rộn ràng.
Đương nhiên không bỏ lỡ ánh nhìn kinh ngạc cùng nhờ vực trong mắt cô, Ôn Hành Viễn nhướng hàng lông mày, chuyển tầm mắt về phía Đường Nghị Phàm.
Si Nhan chỉ có thể oán thầm hiểu biết của mình về anh quá ít, cho đến lúc này mới phát hiện ra quan hệ giữa anh và Đường Nghị Phàm. Cô thu lại ánh nhìn, không thèm đếm xỉa đến anh. Không biết là để che đạy sự ngượng ngùng trong khoảnh khắc chạm vào mắt nhau vừa rồi, hay là vì sự xuất hiện đột ngột của anh.
Kết thúc buổi lễ, Si Nhan thừ dịp giúp Quý Nhã Ngưng thay lễ phục, trách Quý Nhã Ngưng và Đường Nghị Phàm thông đồng với nhau.
Quý Nhã Ngưng thanh minh, “Trước đó tớ cũng không biết mà, phù rể đương nhiên không thể chọn Hàn Nặc, nên tớ để Nghị Phàm tùy chọn một người, anh nói tìm bạn học cũ, ai ngờ trùng hợp như vậy, không ngờ lại là Ôn Hành Viễn”.
“Cậu còn chối nữa! Chẳng trách tối hôm qua đột nhiên nhắc đến anh ấy, hóa ra là có mưu tính từ trước!”.
Quý Nhã Ngưng chẳng buồn tranh cãi với Si Nhan, chớp mắt mờ ám với cô, “Này, rất đẹp trai đấy!”.
Si Nhan trừng mắt với Quý Nhã Ngưng, “Nếu cậu thích thì tiếp nhận cả thể luôn đi, chỉ cần Đường Nghị Phàm nhà cậu đồng ý, tớ chắc chắn không có ý kiến gì!”.
Quý Nhã Ngưng bĩu môi, “Nghĩ một đằng, nói một nẻo. Không biết là ai vừa rồi cúa nhìn người ta chằm chằm nữa kìa!”.
Si Nhan véo Quý Nhã Ngưng một cái, “Từ lúc nào cậu lại có thú thanh nhàn chú ý tới tớ vậy? Cẩn thận Đường Nghị Phàm buổi tối đóng cửa xử lý cậu đấy nhé!”.
Quý Nhã Ngưng cười lãng tranh, “Nghe nói người ta ở cổ trấn một năm cùng cậu, không phải thanh mai trúc mã đấy chứ?”, thấy Si Nhan không lên tiếng, Quý Nhã Ngưng oán trách, “Còn coi tớ là bạn thân không đấy, đến giờ vẫn giữ kín như bưng!”.
Tựa hồ như không biết phải bắt đầu từ đâu, Si Nhan trầm mặc hồi lâu, “Anh ấy là bạn của anh trai tớ, chúng tớ quen nhau mười năm rồi”.
“Mười năm?”, Quý Nhã Ngưng có phần cả kinh, “Tại sao trước giờ tớ chưa tùng nghe cậu nhắc đến?”.
“Lúc quen anh ấy, tớ còn học cấp Ba. Ngày tớ quen cậu, anh ấy đã ra nước ngoài rồi. Ba năm trước, anh ấy mới về nước xây dựng sự nghiệp. Anh ấy đúng là ở cổ trấn một năm, thế nhưng Ôn Thị có ý đầu tư một dự án du lịch ở tỉnh Y, anh ấy xung phong đến đó khảo sát”. Ôn Hành Viễn giải thích với Si Nhan như vậy, cô cũng giải thích với Quý Nhã Ngưng y nguyên như thế.
Đầu tư? Thông tin Quý Nhã Ngưng có được từ chỗ Đường Nghị Phàm lại không phải như vậy, cô hỏi tiếp, “Dự án đã xong chưa?”.
Si Nhan lắc đầu, “Anh ấy nói bản báo cáo đánh giá tính vận hành không cao”.
Quý Nhã Ngưng chỉ cười mà không nói.
Lúc này, Đường Nghị Phàm ở bên ngoài hỏi, “Nhã Ngưng, em xong chưa?”
“Em xong rồi đây”, Quý Nhã Ngưng nhẹ nhàng đứng dậy, nắm lấy tay Si Nhan, “Là tính vận hành không cao, hay vốn dĩ không có ý định vận hành, cậu tự mình suy nghĩ đi nhé!”.
Lúc nãy cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo được đẩy ra. Người đứng bên ngoài, ngoại trừ chú rể Đường Nghị Phàm, còn có phù rể Ôn Hành Viễn. Người đàn ông mặc âu phục khí chất thong dong tuấn nhã mang đến cho người ta cảm giác trời quang trăng sáng.
Khuôn mặt Ôn Hành Viễn mang theo ý cười, hỏi, “Em cần giúp gì không?”.
Quý Nhã Ngưng rất có lương tâm bán đứng bạn thân của mình, đẩy Si Nhan tới trước mặt Ôn Hành Viễn, cô nhắn nhủ, “Phù dâu toàn quyền giao cho anh, đừng để cô ấy uống say nhé!”.
Ôn Hành Viễn nắm lấy tay Si Nhan, nói, “Bảo đảm tuyệt đối khôn g để xảy ra sai sót!”.
Si Nhan có ý rụt tay về, lại bị Ôn Hành Viễn thuận thế ôm lấy eo, lòng bàn tay anh vừa khéo đặt lên thắt lưng cô, cách một lớp áo mỏng, độ ấm ùa thẳng vào lòng cô. Còn hơi thở nóng bỏng của anh, theo câu nói “Cẩn thận, giày cao gót” dập dờn quanh tai cô, khiến cô quên cả giẫy giụa và kháng cự.
Xuyên qua hành lang đi vào phòng tiệc, hai người cùng cô dâu chú rể kinh rượu.
Đầu tiên là kinh bề trên của hai nhà Đường, Quý, chỉ cần uống một ngụm rượu mang tính tượng trưng. Đến khi tới chỗ bạn bè, tình hình bát đầu không ổn.
Đám người kêu gào bắt hai ngươi uống rượu giao bôi. Quý Nhã Ngưng mặt đỏ lựng vì ngại ngùng, Đường Nghị Phàm thì vô cùng hào hứng, không thoái thác, kéo lấy tay của Quý Nhã Ngưng vòng qua hai cạnh tay mình, uống cạn một chán rượu đầy một cách sảng khoái và thân thiết.
Trong tiếng cười vang, họ đi đến bàn của Hàn Nặc. Si Nhan tỏ ra bình tĩnh, chỉ có tiếng bước chân thả chậm để lộ nỗi lòng. Phát hiện ra sự khác thường của cô, Ôn Hành Viễn bước chậm lại đến bên cô, vừa nắm tay cô một cách tự nhiên vừa giả vờ như không cố ý nói, “Không sao đâu, có anh ở đây rồi, sao có thể để em uống rượu chứ!”.
Si Nhan nghiêng đầu nhìn anh, trái tim thấp thỏm không yên chạm phải ánh nhìn đầy kiên định của anh, bỗng nhiên có phần bình tâm trở lại. Nhưng khi nhìn thấy Tạ Viễn Đằng đứng bên cạnh Hàn Nặc tự nhiên như thế, sự trấn tĩnh của cô gần như không thể duy trì nổi.
Cô bất chợt nảy sinh thôi thúc muốn uống rượu, thấy có người bắt Quý Nhã Ngưng uống mãi, Si Nhan chẳng hề nghĩ ngợi bèn ngăn lại.
Thế nhưng, thắt lưng của cô bỗng nhiên bị một bàn tay ôm lấy, một bàn tay khác linh hoạt cướp lấy ly rượu trong tay cô, giọng nói trầm thấp của Ôn Hành Viễn tản trong không khí, “Tửu lượng của phù dâu không cao, ly rượu này cứ giao cho tôi”, giọng nói vừa dứt, ly rượu đã cạn.
Hàn Nặc nhìn mãi về phía Si Nhan, tựa hồ không muốn bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi nét mặt nào dù là nhỏ nhặt nhất của cô. Anh hít thở thật sâu, liên tiếp, với mong muốn bình ổn lại nhịp tim đang đập rộn của mình. Nhưng cuối cùng, khiSi Nhan chậm rãi đi ngang qua bên người anh, anh kìm lòng không đặng mà để tay ra sau bắt lấy cổ tay cô.
Si Nhan không ngờ Hàn Nặc sẽ có hành động như thế. Cơ thể bỗng chốc khựng lại, khây trên tay suýt chút nữa trượt xuống nền, may mà Ôn Hành Viễn nhanh tay nhanh mắt nhận lấy.
Đường nghị Phàm kịp phản ứng trước tiên, đặt tay lên cánh tay Hàn Nặc, thấp giọng ngăn cả, “Hàn Nặc!”.
Thạch Lỗi lại mê mẩn nhìn đôi đồng tử co rút của Ôn Hành Viễn.
Trong lúc Ôn Hành Viễn kéo Si Nhan vào lòng, ôm chặt lất cô, anh không chút khách sáo hất tay của Hàn Nặc ra, khuôn mặt tuoei cười, song giọng nói lại lạnh lùng, “Những lời tôi nói tối qua, tôi không muốn lặp lại lần nữa!”.
Cậu không có tư cách. Hàn Nặc buông thõng hai tay bên người, siết thành nấm đấm, nhấc ly rượu trê bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Tạ Viễn Đằng niesu lây cánh tay Hàn Nặc, khẽ giọng trách cứ, “Lát nữa chắc em lại phải lái xe rồi”, sau đó đưa tách trà cho Hàn Nặc.
Si Nhan đi thẳng.
Cuối cùng thì ngày này vẫn cứ đến, nhìn người mình từng coi là mơ ước kia bước đi vời vợi xa xôi. Sau đó thì hiểu ra, có những ước mơ dù nỗ lực cũng không thể đạt được.
Sau sự tiếc nuối là đau thương.
Si Nhan bắt đầu hồn vía lên mây, nếu như không phải là Ôn Hành Viễn nhắc nhở thì đến việc có người cất tiếng chào hỏi cô cũng không nghe thấy. Vào lúc nét bình tĩnh trên gương mặt cô không thể giữ nổi, Ôn Hành Viễn giải vây giúp cô, “Xin bỏ qua cho, chúng tôi đi “cứu giá” trước, sẽ quay lại trò chuyện sau”.
Tựa hồ mất đi khả năng ngôn ngữ, hồi lâu sau Si Nhan mới nói một câu, “Xin lỗi”.
Xin lỗi? Câu nói vô trách nhiệm nhất trên thế giới này. Ôn Hành Viễn thậm chí không nhìn cô, chỉ hỏi, “Vì điều gì?”.
Si Nhan không có gì để nói, khựng lại một lát mới lí nhí , “Cám ơn anh!”.
Ôn Hành Viễn không lên tiếng, chỉ có cánh tay đang ôm lấy eo cô đang siết chặt lại.
Tiệc cưới tiếp tục, khách khứa mời rượu, Ôn Hành Viễn đều nhận hết. Mặc dù không biết tửu lượng anh cao, nhưng nếu anh cứ tiếp tục uống thế này, Si Nhan khó tránh khỏi lo lắng. Cô muốn khuyên anh, nhưng trước mặt bao nhiêu người lại không có cơ hội, đành phải kéo vạt áo âu phục của anh.
Ôn Hành Viễn quay đầu lại, dùng anh mắt dò hỏi cô làm sao, thấy cô nháy mắt ra hiệu, anh khẽ cười, cuối xuống bên tai cô nói, “Không sao đâu!”.
Khoảng cách quá gần, gần đến độ cảm nhạn được hơi thở của anh một cách rõ nét, Si Nhan nghiêng đầu tránh né.
Mời rượu xong xuôi, Ôn Hành Viễn đã ngà ngà say, Si Nhan dựa theo số bàn tính toán đại khái bỗng giật nảy mình, “Anh vẫn ổn đấy chứ?”.
Cô không hỏi còn đỡ, bước chân của Ôn Hành Viễn chí ít vẫn vững vàng. Cô vừa hỏ, cơ thể anh bỗng nhiên chao đảo. Nếu không phải cô chìa tay ra đỡ lấy anh, thì anh suýt nữa đã ngã nhào.
Si Nhan không suy nghĩ được nhiều đến thế, dứt khoát níu lấy cánh tay anh, “Đi, đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát!”.
Ôn Hành Viễn có vẻ như không tán đồng với đề nghị của cô, “Anh say rồi sao?”.
“Không say, chỉ là uống nhiều thôi”, so với Ôn Hành Viễn chiều cao của Si Nhan hiển nhiên không bằng, thế nhưng kẻ không thừa nhận mình uống say kia trong thóang chốc đã mềm nhũ, nhồn gần hết trọng lượng cơ thể lên người cô.
Si Nhan có ý muốn nhờ người phục vụ giúp đỡ, kết quả Ôn Hành Viễn lại ôm lấy cô không buông, khiến người bên cạnh cũng không thể nhúng tay. Si Nhan chỉ có thể trầy trật dìu anh đi, nghĩ đến chuyện anh chăm sóc cô những lần cô uống say, không khỏi cảm khái, “Quả nhiên ra ngoài nhận ơn đều phải hoàn trả!”.
Ôn Hành Viễn dường như hiểu điều cô nói, ậm ờ “ừm” một tiếng.
Si Nhan bất đắc dĩ, “Anh đừng uống rượu nữa nhé, nặng chết đi được!”.
Bị quở trách, Ôn Hành Viễn càng siết chặt vòng tay ôm cô hơn.
Khó khắn lắm mới dìu được Ôn Hành Viễn vào phòng nghỉ, Si Nhan tìm nhân viên phục vụ nhờ mang trà vào cho anh. Lúc này Đương Nghị Phàm đi vào,thấy Tổng Giám đốc Ôn nằm trên sô pha, bèn hỏi Si Nhan, “Say thật rồi sao?”
Si Nhan giận hờn vò đầu Tổng Giám đốc Ôn, “Anh ấy nói không say!”.
Đường Nghị Phàm cười, “Giờ anh đang bận, em đưa cậu ấy về khách sạn nhé?”.
Quân tử hữu thành nhân chi mỹ (), đương nhiên Si Nhan không thể gây thêm phiền phức cho chú rể, cứ giao cho em đi”.
() Quân tử làm đều lành cho người khác.
Đường Nghị Phàm đưa chìa khóa xe cho Si Nhan , “Cảm ơn em vợ nhé”, sau đó nhờ nhân viên phục vụ giúp đỡ.
Mãi đến khi Ôn Hành Viễn lên xe, Si Nhan mới sự nhớ ra là quên không hỏi khách sạn nào, đành lay anh dậy hỏi.
Ôn Hành Viễn không mở mắt, thuận miệng nói ra địa chỉ.
Si Nhan khởi động xe, ra khỏi bãi đỗ mới kịp phản ứng lại, đạp phanh, cô giận phừng phừng đánh anh, “Anh làm trò gì vậy hả, đó là địa chỉ nhà em, trong tình trạng liên tục không kết nối được điện thoại của Quý Nhã Ngưng, cô gọi cho Si Hạ xin trợ giúp.
Điện thoại mới đổ một tiếng đã có người bắt máy, Si Nhan nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp truyền đến, “Tiểu Nhan”, giọng nói kinh ngạc pha lẫn vui mừng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sống mũi Si Nhan cay cay, “Anh!”.
“Gần đây, em có khỏe không? Hành Viễn đang ở cổ trấn phải không? Mấy hôm trước anh nghe cậu ta nói muốn đến thăm em”, giọng nói của Si Hạ không cao, ẩn chứa sự cưng chiều Si Nhan như thường ngày.
“Anh ấy về cổ trấn? Bao giờ vậy ạ?”,Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn sắc mặt ửng đỏ do say rượu, trong lòng dấy lên tia cảm xúc khác lạ.
Si Hạ không hiểu, “Cậu ta không đến đó à? Nếu như anh nhớ không nhầm thì cậu ta nói đặt vé bay vào hai ngày trước”.
Si Nhan sững người.
Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Si Hạ hỏi cô, “Tiểu Nhan, em có nghe không đó?”.
“Em đang nghe đây. Anh, em và anh ấy đang ở cùng nhau. Ý em là, bọn em đều ở thành phố A”.
Lần này đổi lại là Si Hạ sững người, “Em quay về rồi hả?”.
“Hai ngày trước em đã quay về rồi”, Si Nhan đang muốn hỏi khi nào Si Hạ từ thành phố Lâm trở về, thì nghe thấy bên đầu dây bên kia có giọng nói chen vào, “Phó cục trưởng Si, cuộc họp sắp bắp đầu rồi ạ”.
“Tôi biết rồi”, Si Hạ trầm giọng đáp một tiếng, rồi mới nói tiếp, “Công việc bên này vẫn chưa hoàn thành, tối nay anh về không được, ngày mai anh sẽ tới đón em đến chỗ anh”.
Si Nhan vốn hy vọng Si Hạ có thể trở về, đưa Ôn Hành Viễn đến chỗ anh ở một đêm, xem ra không ổn, “Em biết rồi, ngày mai gặp lại nhé!”.
Cúp điện thoại, Si Nhan nới lỏng dây an toàn cho Ôn Hành Viễn, buông tiếng thơ dài nói, “Thấy anh đáng thương quá, thôi thì thu nhận anh một tối vậy”, sau đó cô điều chỉnh điều hòa trong xe, đến nhiệt độ thích hợp, quay vô lăng, lái xe về hướng nhà cô.
Nhà Si Nhann hơi xa, lái xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Ôn Hành Viễn ngủ say hệt như một đứa trẻ biết nghe lời, thân hình cao lớn cuộn người trên ghế, chốc chốc lại cựa mình, có vẻ là đang tìm tư thế ngủ thoải mái nhất. Đáng tiếc là không gian xe có hạn, cơ thể một mét tám của anh cơ bản là không thể duỗi nổi.
Sau khi về nhà, dưới sự giúp đỡ của bảo vệ khu chung cư, Si Nhan dìu Ôn Hành Viễn vào phòng ngủ. Cô thì mồ hoi túa khắp mình mẩy, còn người kia thì lại nằm thoải mái ngủ trên chiếc giường. Si Nhan gãi gãi đầu, khiến cho kiểu tóc vốn dĩ thục nữ trở nên rất “sáng tạo”, cô quay người vào phòng bếp một hồi, lúc đi ra tay bưng một cốc nước mật ong.
Ôn Hành Viễn quả thực đã uống nhiều, men rượu bắt đầu đã hoành hành, khi Si Nhan nửa quỳ bên giường cật lực dìu anh dậy, cô cảm nhận được cơ thể của anh đang nóng lên, “Mở miệng ra, nếu không em sẽ tưới đấy!”.
Có vẻ như hiểu lời uy hiếp của cô, Ôn Hành Viễn tuy không mở nổi mắt , song vẫn cố gắng uống hết cốc nước, sau đó tiếp tục bất tỉnh nhân sự.
Để cho anh có thể thoải mái hơn, Si Nhan bèn cởi áo vest của Ôn Hành Viễn, thuận tay bỏ cái nơ đen xuống, rồi tháo giày da cho anh, nhấc cả hai chân anh lên giường. Khi cô đứng dậy định giúp anh đắp chăn, anh lại cởi vài cúc trên áo sơ mi, để lộ cơ ngực rắn chắc.
“Đồ thích cởi trần” Si Nhan nóng bừng cả mặt, “Hạn cho anh một giây gài ngay khuy áo lại, nếu không em sẽ kéo chân anh quẳng anh ra ngoài”.
Ôn Hành Viễn lại rờ râẫm nắm lấy bàn tay cô, nỉ non, “Tiểu Nhan”.
Si Nhan dùng tay kia kéo lấy tấm chăn mỏng, kết qua cô chưa kịp đắp chăn lên người Ôn Hành Viễn, tay anh đã dùng lực kéo lại, cả người cô nằm gọn trong lòng anh.
Si Nhan hoảng sợ bởi hành động đột ngột của anh, “Uống rượu vào nên tăng công lực rồi hả, còn dám giở trò cơ đấy”, vùa nói cô vừa muốn giẫy giụa, nhưng không thfnh công, ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn. Sau đó, một nụ hôn tựa như gió xuân đáp xuống má cô, Si Nhan nghe thấy một giọng nói cất lên, “Anh nhớ em”.
Cảm giác nóng rang trên khuôn mặt đã làm tê liệt các sợi dây thần kinh, hơi thở khẽ phả bên tai tỏ rõ sự thân mật này. Si Nhan lại được bao bọc trong hơi thở nam tính đặc trung và mùi rượu nồng nàn, quên ca phản ứng.
Ngày cô lên đường đến thành cổ kia, Si hạ nhìn về phía Ôn Hành Viễn đang đứng một bên gọi điện thoại, nói với Si Nhan, “Có những người, một khi bỏ lỡ, là sẽ lỡ cả một đời, Tiểu Nhan hãy trân trọng người trước mắt!”.
Ba năm sau từ thành cổ quay lại, Quý Nhã Ngưng nhắc nhở cô phải suy nghĩ nghiêm túc. Sở dĩ anh vứt bỏ kế hoạch du lịch ở Y, rốt cuộc là tính vạn hành không cao hay vốn dĩ không có ý định vận hành.
Anh lẳng lặng đến thành cổ, lại vội vàng chạy về làm phù rể. Vẻ phẫn nộ mơ hồ khi anh đối diện với Hàn Nặc, những lời thật lòng anh nói khi say rượu.
Tâm sự của Ôn Hành Viễn, cuối cùng, vào thời khắc này đã được Si Nhan cảm nhận và xác nhận.
Bất chợt cô nhớ đến những lời anh từng nói: Bạn bè được phân ra làm bốn loại. Loại thứ nhất, tình nghĩa sâu nặng, anh em đối xử chân thành với nhau. Loại thứ hai, không quan trọng gì, ạn bè bình thường, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Loại thứ ba, vừa như địch vừa như bạn, đối thủ cạnh tranh trên thương trường. Loại thứ tư, yêu thương lẫn nhua, có thể trở thành người yêu của nhau.
Những ngày xa rất xa ấy, thực ra anh đã gửi gắm ý tứ trong lời nói của mình. Đáng tiếc cô không hiểu.
Hoặc là, vì Hàn Nặc, từ đầu đến cuối cô cố ý cự tuyệt bất kỳ ai, bao gồm cả anh.
Qua cửa sổ nhìn thấy Quý Nhã Ngưng bước xuống từ taxi, Si Nhan tỏ vẻ khó hiểu, “Đường Nghị Phàm đâu, không phải anh ấy đưa cậu đến à?”.
“Giờ chắc anh ấy đang ở công trường rồi”, sắc mặt Quý Nhã Ngưng bình tĩnh, song cảm xúc phức tạp trong ánh mắt lại như ẩn như hiện, đợi người phục vụ bưng cà phê đến, cô mới thở dài một tiếng, “Sau Tết Nguyên Tiêu là bọn mình bận rộn đến độ gặp nhau cũng phải hẹn trước, thời gian Trương Nghiên gặp anh ấy còn nhiều hơn tớ”.
Nhắc đến Trương Nghiên, Si Nhan bỗng nhớ đến lúc họ tụ tập ở Thượng Du hồi trước Tết, là Trương Nghiên lái xe đưa Đường Nghị Phàm đến muộn qua đó. Lúc đó, Đường Nghị Phàm giải thích xe của anh ta bị hỏng, họ tình cờ gặp nhau ở công trường.
Si Nhan có phần nhạy cảm, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, “Ô, ghen rồi à? Không phải là phong cách của cậu đâu. Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt ‘oán phụ’ nữa, xấu lắm. Nào, cười một cái cho ông lớn xem nào”. Vừa nói cô vừa ngả ngớn nâng cằm Quý Nhã Ngưng.
Quý Nhã Ngưng gạt tay Si Nhan ra, “Nếu ông lớn trả tiền thì có thể suy nghĩ”.
“Ông lớn không thu tiền của em đã là nể mặt bạn bè rồi”, Si Nhan thu lại ý cười, “Có chuyện nghiêm túc nói với cậu đây”.
Quý Nhã Ngưng hỏi lại, “Ngoại trừ Ôn Hành Viễn ra, cậu vẫn còn chuyện nghiêm túc khác nữa hả?”.
Si Nhan làm ra vẻ hắt cà phê vào Quý Nhã Ngưng, “Tính đến thời điểm hiện tại thì quả thực là chưa có”, dưới ánh mắt trêu chọc của Quý Nhã Ngưng, cô đưa ra lời mời, “Tuần sau chúng tớ tổ chức lễ đính hôn, muốn mời cậu đến dự”.
“Cái gì?”, Quý Nhã Ngưng tưởng mình nghe nhầm, “Cậu và Ôn Hành Viễn sắp kết hôn rồi?”.
Cuối cùng thì cũng khiến Quý Nhã Ngưng kinh ngạc một phen. Mục đích đã đạt được, Si Nhan ra vẻ đắc ý, “Cậu không nghe nhầm đâu”.
Quý Nhã Ngưng bắt đầu tiêu hóa thông tin này, một giây sau, hai tay chuẩn xác gác lên chiếc cổ mềm mại của Si Nhan, giọng điệu tra hỏi tội phạm chất vấn, “Khai đúng sự thực, có phải phụng tử thành hôn (*) không? Có nửa câu dối trá, chờ xử đại hình!”.
(*) Ý chỉ kết hôn vì đã mang bầu trước
Si Nhan cười mắng, “Trước khi ra khỏi nhà không uống thuốc hả, xin cậu đừng ngừng chữa bệnh nữa có được không?”.
“Xem ra cậu bị Ôn tiên sinh ‘ăn’ mất rồi”, Quý Nhã Ngưng buông lỏng tay, thấy Si Nhan dựng lông mày trừng mắt với cô, cười liếc mắt, “Ăn rồi thì làm sao? Được người đàn ông độc thân hoàng kim chung tình như thế ‘ăn’ là cái phúc, ai không phục thử tranh giành với tớ xem?”.
Cùng với niềm hạnh phúc là sự mơ hồ về nỗi bất an, “Hình như nhanh quá thì phải, lòng tớ cảm thấy không yên”.
“Thế mà nhanh á? Chậm chút nữa là Ôn tiên sinh bị cậu giày vò đến mức hy sinh thật đấy”, giọng điệu của Quý Nhã Ngưng trở nên nghiêm túc, “Đừng ngốc nghếch nữa, Ôn Hành Viễn là người như thế nào, trên thế giới này anh ấy coi mình là người chung tình thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Anh ấy à, đúng thật là yêu cậu quá rồi, cậu thì tốt rồi, còn chiến tranh lạnh với người ta nữa”.
“Không phải là tớ trách anh ấy mắng tớ, trong lòng tớ hiểu rằng đổi là ai cũng không vui lòng khi tớ đi gặp Hàn Nặc, nhưng anh ấy lại nói hối hận vẫn còn kịp, anh ấy tưởng tớ đùa sao”, Si Nhan cũng tủi thân, “Lúc đồng ý làm bạn gái của anh ấy, không phải là lấy anh ấy ra tạm thời lấp chỗ trống, nhưng anh ấy cơ bản không nghe tớ giải thích, cứ lải nhải một thôi một hồi”.
Quý Nhã Ngưng hiểu, từ Si Hạ cho đến Hàn Nặc, hai người đàn ông thân với Si Nhan nhất đều cưng nựng và che chở cho cô, đột nhiên xuất hiện vật cản ngáng chân, khó tránh được việc cô không thể chấp nhận, nhưng Quý Nhã Ngưng vẫn lấy thái độ của người ngoài cuộc tỉnh táo hơn để khuyên giải và an ủi, “Bởi vì anh ấy quá để tâm đến cậu, sợ không nắm giữ được trái tim cậu”.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời Quý Nhã Ngưng.
Là Đường Nghị Phàm gọi điện đến, nói mình phải tăng ca. Quý Nhã Ngưng thất vọng, “Vậy anh làm việc đi. Em và Nhan Nhan đang ở ngoài, xong việc em sẽ về thẳng nhà”, kết thúc cuộc gọi, cô gần như thở dài nói, “Một tuần có năm ngày không thể về nhà ăn cơm”.
Si Nhan an ủi, “Công trình đang ở vào thời kỳ quan trọng, cậu thông cảm cho anh ấy một chút. Ôn Hành Viễn cũng bận rộn quay mòng mòng, trước kia thấy anh ấy nhàn rỗi, đều là giả vờ cả”.
Quý Nhã Ngưng không tiếp lời, khẽ khuấy cà phê trong cốc, nặng trĩu nỗi lòng.
Si Nhan thấy tâm tình Quý Nhã Ngưng sa sút, bèn chuyển đề tài, “Cậu làm phù dâu cho tớ, hôm nào cùng đi thử lễ phục nhé”.
Sự chú ý của Quý Nhã Ngưng quả nhiên được xê dịch, ngẩng đầu trừng mắt với Si Nhan, “Cậu điên rồi à, nào có ai để người đã kết hôn làm phù dâu? Ai bảo cậu lạc hậu như thế, tự nghĩ biện pháp đi, cách giải quyết bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn”.
“Nhưng tớ chỉ muốn để cậu làm thôi. Để bù đắp cho niềm tiếc nuối cậu không thể làm phù dâu cho tớ, lát nữa cậu thanh toán nhé!”.
“Không, cậu mời!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Ôn Hành Viễn là đại gia, cậu bắt buộc phải giúp anh ấy tiêu bớt lương bổng, nếu không sẽ mốc meo, còn tớ tình nguyện giúp cậu”.
Giúp cô? Được thôi, bạn tốt có quyền được vô lại.
Si Nhan không chỉ mời cà phê, mà còn giúp Quý Nhã Ngưng giải quyết luôn cả bữa tối.
Lúc đưa Quý Nhã Ngưng về nhà, đi ngang qua viện thiết kế, Si Nhan mắt sắc nhìn thấy xe của Đường Nghị Phàm đỗ trước cửa nhà hàng bên cạnh, còn người xuống xe cùng anh lại là Trương Nghiên.
Tăng ca về muộn? Trương Nghiên? Đầu óc Si Nhan bỗng chốc nổ ầm, chẳng hề nghĩ ngợi, cô nghiêng người tránh tầm mắt của Quý Nhã Ngưng, “Ngày mai tớ đưa cậu đi thử lễ phục!”.
Quý Nhã Ngưng bị hành động bất thình lình của Si Nhan dọa sợ giật nảy mình, “Lễ phục gì chứ? Không phải đã nói tớ không thể làm phù dâu rồi sao?”.
Ôn Hành Viễn đang lái xe cũng khó hiểu, “Tư duy của em nhảy đi đâu vậy hả, không phải là đang nói về chuyện mở văn phòng à?”.
Từ trong gương chiếu hậu xác nhận Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên đã vào nhà hàng, Si Nhan mới nói, “Vốn muốn thanh toán giúp cậu, thôi bỏ đi”.
Quý Nhã Ngưng đẩy cô ra.
Ôn Hành Viễn nhạy cảm nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện thấy vẻ mặt của Si Nhan khẽ thay đổi.
Trở về nhà, không đợi Ôn Hành Viễn mở miệng hỏi, Si Nhan đã cướp lời trước, “Anh gọi điện thoại cho Trương Nghiên đi”.
“Ai cơ?”, Ôn Hành Viễn phản ứng lại, “Sao vậy?”.
“Anh gọi đi, hỏi cô ta đang ở đâu?”
Chạm phải ánh mắt kiên trì của cô, Ôn Hành Viễn có dự cảm không lành.
Bấm số gọi đi, chẳng bao lâu Trương Nghiên đã bắt máy, giọng điệu cung kính, “Chào Tổng giám đốc Ôn ạ”.
Ôn Hành Viễn dùng giọng điệu của cấp trên nói, “Thỏa thuận bổ sung của Nhiên Thăng đã làm xong chưa?”.
“Đã sao chép xong, tôi hiệu chỉnh xong đã đặt lên bàn làm việc của sếp rồi ạ.”
“Vẫn ở công ty tăng ca?”
Sau một thoáng do dự, bên kia tránh nặng tìm nhẹ trả lời, “Tôi đang chuẩn bị về rồi ạ”.
Thế nhưng, trước khi ngắt kết nối, Ôn Hành Viễn lại nghe thấy một giọng đàn ông nói, “Cho tôi Mao Phong (*), cảm ơn”.
(*) Một trong mười loại trà nổi tiếng nhất của Trung Quốc
Không rõ nét, nhưng bởi vì quá quen thuộc, Ôn Hành Viễn vẫn nghe ra, là Đường Nghị Phàm.
Ôn Hành Viễn thầm giật mình. Cúp máy xong, anh trầm lặng vài giây, một lát sau, dưới cái nhìn chăm chú của Si Nhan, liền hỏi, “Trước đó ở trên xe em đột nhiên thay đổi đề tài là vì nhìn thấy Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên ở cùng nhau?”.
Phỏng đoán trong lòng đã được chứng thực, Si Nhan quẳng túi xách xuống sô pha cái “phịch”, “Anh biết rồi sao?”, giọng điệu chất vấn.
Ôn Hành Viễn đang do dự xem có nên nói cho Si Nhan biết, Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên từng có tình cảm với nhau hay không. Đắn đo hồi lâu, anh quyết định kể với cô, “Trong thời gian Nghị Phàm đi du học, có quen Trương Nghiên, cả hai đều từng mến mộ nhau, coi như người quen cũ”.
Người quen cũ? Tình cũ khó quên sao? Si Nhan gần như giận tím mặt, “Cho nên trước kia anh đều giúp anh ấy che đậy?”.
Đối với Đường Nghị Phàm, Ôn Hành Viễn có sự tin tưởng nhất định, “Họ cùng nhau phụ trách hạng mục Kim Bích, tiếp xúc thường ngày cũng là chuyện công việc bình thường. Về phần có gì đó khác thường không, Tiểu Nhan, đó không phải là thứ người ngoài chúng ta dùng mắt để phán đoán”.
Si Nhan một bước không nhường, “Lấy cớ tăng ca làm lời nói dối để đi hẹn hò cũng là hành vi công việc bình thường sao?”, dứt lời cô bèn cầm điện thoại lên.
Ôn Hành Viễn giữ tay cô lại, ngăn cô gọi cho Quý Nhã Ngưng, “Em tùy ý gọi điện thoại cho Quý Nhã Ngưng như vậy, sẽ khiến sự tình càng thêm phức tạp”.
“Nếu thật sự là chuyện công việc thường ngày, Đường Nghị Phàm nhất định sẽ giải thích”, Si Nhan dùng lực hất tay Ôn Hành Viễn ra, bấm số gọi cho Quý Nhã Ngưng.
Điện thoại của Nhã Ngưng báo đang bận. Gọi lại lần nữa, vẫn máy bận.
Trước lúc cô quẳng điện thoại đi, Ôn Hành Viễn lại một lần nữa khuyên nhủ, “Nghị Phàm và Trương Nghiên quả thực từng có tình cảm với nhau, nhưng quá khứ không phải là không thể tha thứ. Huống hồ trong tình huống này để Quý Nhã Ngưng biết, em bảo cô ấy phải nghĩ thế nào? Có thể lý trí suy xét sao? Cứ làm loạn lên để mọi người đều biết thế này, không bằng tạm thời giữ kín, làm rõ căn nguyên sự tình trước đã. Tiểu Nhan, nghe lời anh đi”.
Si Nhan ném điện thoại vào ngực anh.
Ôn Hành Viễn không tránh, chỉ là khi điện thoại trượt xuống bèn đỡ lấy.
Cô trở nên trầm lặng. Đến khi Quý Nhã Ngưng gọi lại, tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ cục diện căng thẳng.
Si Nhan hơi ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
Ôn Hành Viễn hiểu được sự kìm nén của cô, đưa điện thoại cho cô.
Sau khi nhận điện thoại, Quý Nhã Ngưng hỏi cô có chuyện gì, cô chần chừ vài giây, mới nói, “Lo cậu một mình ở nhà cô đơn, hỏi thăm cậu chút”.
Quý Nhã Ngưng ở đầu dây bên kia cười nói, “Sao đột nhiên lại trọng bạn khinh sắc thế hả, làm tớ thụ sủng nhược kinh (*) đấy nhé”, sau đó nói với cô Đường Nghị Phàm vừa gọi điện thoại về, nói đang trên đường về nhà, để Si Nhan yên tâm.
(*) Được yêu thương quá mà cảm thấy lo sợ
Tất cả mọi người đều biết quá khứ của Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên, chỉ có người làm vợ là cô ấy lại không hề hay biết. Si Nhan rất buồn, buồn cho Quý Nhã Ngưng.
Quá khứ, tựa như dấu chân, in hằn trên đoạn đường lầy lội, mờ nhạt không dấu vết trên đoạn đường bằng phẳng. Si Nhan không rõ Trương Nghiên đối với Đường Nghị Phàm, là thuộc về ký ức đậm sâu hay dấu chân mờ nhạt. Nhưng có một điểm mà cô có thể xác định, quá khứ của họ, cùng lần tương phùng này, đã phát triển thành hiện tại.
Đây không phải là chuyện tốt.
Cuối cùng đêm đó, Si Nhan nói với Ôn Hành Viễn, “Bất luận là Trương Nghiên hay là ai khác, một khi đã đụng chạm đến hạnh phúc của Quý Nhã Ngưng, khiến cô ấy phải chịu tổn thương, em sẽ không tha thứ!”.
Si Nhan bày tỏ thái độ rõ ràng, cô chắc chăn sẽ bảo vệ Quý Nhã Ngưng.
Ôn Hành Viễn cũng không đứng ngoài cuộc, sau khi Si Nhan ngủ say, anh và Đường Nghị Phàm có nói chuyện điện thoại, anh không vòng vo mà nói thẳng, “Tối nay cậu và Trương Nghiên ở bên nhau?”.
“Ở bên nhau”, ba chữ này nghe có vẻ mờ ám, lại tựa hồ rất trùng hợp, Đường Nghị Phàm là người thông minh, lập tức đoán ra đầu mối, “Cô ta hẹn gặp tôi, nói chuyện em gái cô ta đi du học, xin tôi giúp đỡ”.
Giọng điệu của Ôn Hành Viễn mang theo khí thế bức người, “Chỉ như vậy thôi sao?”.
Đường Nghị Phàm hơi sửng sốt, “Không phải cậu tưởng rằng tôi và cô ta tình cũ không rủ cũng đến đấy chứ?”.
“Tốt nhất là cậu đừng có suy nghĩ này.”
“Ý gì vậy hả?”
“Tôi đang muốn nhắc nhở cậu đừng quên là bản thân là người đã có vợ. Hứa hẹn của cậu với Quý Nhã Ngưng, cậu phải có trách nhiệm.”
“Ngoài cái này ra, tôi vẫn yêu cô ấy”, có lẽ là bất mãn vì bị đổ oan, khẩu khí của Đường Nghị Phàm nghe có vẻ lạnh lùng hơn.
Ôn Hành Viễn như có điều suy nghĩ, “Vậy thì đừng có gây ra lời đồn đại linh tinh nữa, tránh gây hiểu lầm cho cô ấy”.
Giọng điệu Đường Nghị Phàm cao ngạo, có vẻ là giận dỗi, “Có gì đáng phải hiểu nhầm? Tôi và cô ta sớm đã là quá khứ rồi. Sao? Còn không cho ai có người yêu cũ hả?”.
Trong thời đại thiếu thốn tình yêu chân thành này, có ai là không từng bị dán mác người cũ? Ôn Hành Viễn bình tĩnh lại, “Mấu chốt không phải là bạn gái cũ, mấu chốt nằm ở chỗ các cậu hiện giờ tiếp xúc công việc bình thường, còn đang phát sinh mối quan hệ khác. Nếu cậu thu xếp ổn thỏa, vĩnh viễn không bị Quý Nhã Ngưng phát hiện, có lẽ hoàn toàn không thành vấn đề. Một khi sự việc bại lộ, Nghị Phàm, tôi lo rằng cậu không thể thanh minh nổi cho mình”.
Đường Nghị Phàm trầm lặng nửa phút.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng của anh vô cùng trầm tĩnh và hoàn mĩ, Ôn Hành Viễn biết Đường Nghị Phàm đã hiểu vấn đề, “Tôi cho rằng cần phải điều Trương Nghiên đi”.
Nét mặt Đường Nghị Phàm lộ ra vẻ châm biếm, “Điều động nhân sự Ôn Thị là do cậu quyết định, tôi không có quyền can thiệp”, dứt lời bèn ngắt điện thoại.
Đây là cuộc điện thoại không vui vẻ nhất trong nhiều năm họ quen nhau. Thế nhưng, phản ứng có vẻ thẹn quá hóa giận của Đường Nghị Phàm, ngược lại khiến Ôn Hành Viễn yên tâm. Đáng tiếc, sự tin tưởng của anh trong mắt Si Nhan lại là dung túng và bảo vệ, Si Nhan giận dỗi với anh mãi đến trước ngày đính hôn.
Về phần Trương Nghiên, sau khi nhận được lệnh thuyên chuyển công tác, cô không hỏi nguyên nhân, mà dùng thái độ tuyệt đối phục tùng sự sắp xếp của phòng nhân sự công ty, cùng người phụ trách mới của hạng mục Kim Bích do Ôn Hành Viễn chỉ định tiến hành bàn giao công việc. Trong giai đoạn này, cô và Đường Nghị Phàm vẫn duy trì tiếp xúc công việc bình thường.
Thời gian lặng lẽ như dòng nước chảy, vào lúc công việc của Trương Nghiên đã sắp sửa bàn giao xong, ngày đính hôn của Ôn Hành Viễn và Si Nhan cũng đã tới.
Hôm ấy, khách sạn Đường Cung tráng lệ nhất trong thành phố G, vì là nơi tổ chức lễ đính hôn của Tổng Giám đốc điều hành đương nhiệm Ôn Thị mà trở thành tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông.
Chạng vạng tối, phòng tiệc tầng hai mươi hai của Đường Cung bắt đầu náo nhiệt, giới truyền thông nhận được lời mời tới dự, một phần vì muốn độc quyền trước tin tức có giá trị nhất này, mặt khác, sau Lý Hiểu Quân, họ cực kỳ hứng thú với người phụ nữ có thể thu phục được người đàn ông độc thân cấp kim cương thành phố G. Không ai khác, chính là Si Nhan, vị hôn thê của Ôn Hành Viễn.
Thế nhưng, buổi lễ đính hôn này không phải để thỏa mãn sự quan tâm của truyền thông đối với Si Nhan, mà là Ôn Hành Viễn muốn nhân danh tình yêu để dẫn người mà anh yêu thương đến điểm xuất phát, sau đó họ sẽ khoác lấy tay nhau hoàn thành đường chạy Marathon hôn nhân này.
Vì vậy, lễ đính hôn là lời hứa hẹn tình yêu đầu tiên mà họ dành cho nhau.
Đêm tối sau cơn mưa, tĩnh lặng và mát mẻ, ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ, tôn lên vẻ tuấn lãng của người đàn ông ngồi trước đàn piano, khúc nhạc được diễn tấu từ ngón tay anh vọng lại mọi ngóc ngách trong phòng tiệc, khiến những người có mặt đều đắm chìm trong đó.
Ôn Hành Viễn ngồi trên bục, đôi bàn tay thon dài chơi bản “Canon” rất xuất thần, hoàn mỹ. Đôi mắt lấp lánh của Si Nhan dấy lên vẻ thán phục và kinh ngạc, cùng với tình ý đậm sau trước giờ chưa từng biểu lộ.
Với tư cách là nữ chính của buổi tối ngày hôm nay, Si Nhan xuất hiện trong bộ lễ phục cúp ngực màu trắng sữa, mái tóc dài bồng bềnh cuộn sóng được buộc hơi cao, cùng cây trâm cài tóc đính đá chói mắt, tùy ý lại không mắt đi vẻ sang trọng xõa xuống đôi vai gầy, càng tôn lên vẻ quyến rũ, xinh đẹp của cô.
Vào lúc khúc dương cầm ru ri động lòng người sắp kết thúc, tiếng thán phục cùng tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên. Ôn Hành Viễn tao nhã đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng với Si Nhan, ánh mắt chuyên chú và triền miên.
Đứng trên sân khấu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn của người đàn ông vang trong không khí, “Buổi tối ngày hôm này, đối với tôi mà nói, là ngày hạnh phúc nhất trong ba mươi năm cuộc đời. Trước tiên, tôi muốn nói lời cảm ơn với cha mẹ tôi”, khẽ nghiêng người, nhìn về phía Ôn Phi Văn và bà Ôn dưới sân khấu, anh nói, “Cảm ơn cha mẹ đã để con có mặt trên cuộc đời này”. Trong khi nói anh đã cúi người về phía hai người, “Sau đó tôi xin cảm ơn đến người thân của Si Nhan, cảm ơn mọi người đã phó thác viên ngọc quý này cho con”, Ôn Hành Viễn lại cúi người thật thấp về phía Si Nhàn Minh và Si Hạ.
Trong phòng tiệc yên tĩnh, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm, ai nấy đều cảm động trước tấm lòng của anh. Cả Si Nhàn Minh cũng bị câu “phó thác” của anh làm nhoèn mắt, cùng lúc đó, ông khẽ vỗ lên tay Si Nhan, mang theo sự vui mừng và quyến luyến.
Khoác lấy cánh tay cha, Si Nhan cố nuốt những giọt nước mắt đang chực rơi xuống, khẽ tựa đầu vào vai cha.
Lòng ai cũng có lúc rối như mớ bòng bong, cuối cùng lại bị niềm hạnh phúc khi có người yêu bạn ở bên nhấn chìm.
“Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người, đó chính là vị hôn thê của tôi, Si Nhan”, khi giọng nói của Ôn Hành Viễn lại một lần nữa vang lên, Si Hạ đã nắm lấy tay của Si Nhan từ tay của Si Nhàn Minh.
Trong tiếng nhạc động lòng người, Si Nhan khoác tay Si Hạ chậm rãi đi về phía Ôn Hành Viễn, còn trong đầu cô như thước phim quay chậm tái hiện lại từng chút một từ lúc hai người quen biết nhau đến lúc yêu thương nhau, đến khi trao nhau lời hẹn ước.
Cuối cùng, lệ ướt khóe mị.
Mười năm trước, chúng ta quen nhau. Mười năm sau, em yêu anh.
Cảm ơn mười năm, cảm ơn vì em có anh.
Nước mắt của Si Nhan đã thấm ướt trái tim Ôn Hành Viễn, anh tiến lên, nhận lấy tay của Si Nhan từ tay Si Hạ, “Cảm ơn vị hôn thê của tôi đã dũng cảm vì tôi. Tôi không biết cái được gọi là tốt nhất trên đời này rốt cuộc đẹp đến nhường nào, cũng không biết là sánh cùng trời đất là bao lâu, nhưng tôi nguyện lòng dốc hết khả năng mình có, mang đến hạnh phúc cho cô ấy”, ánh mắt rạng ngời dừng trên khuôn mặt Si Nhan, anh tuyên bố với cả thế giới rằng, “Si Nhan, anh yêu em”.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trong giới bất động sản, vỗ tay cho tuyên ngôn tình yêu của anh. Sau đó, dưới sự chứng kiến của những người có mặt tại đó, Ôn Hành Viễn lấy ra tín vật đính ước của anh, một chiếc vòng đeo chân có khắc một từ tiếng Anh là “Love” bằng kim cương, đích thân đeo cho Si Nhan.
Cả phòng tiệc yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt Si Nhan nhìn anh đã lóng lánh nước.
Truyền thuyết kể lại rằng, nếu như tặng người mà mình yêu vòng đeo chân, không chỉ đời này có thể bên nhau, mà kiếp sau cũng sẽ được bên nhau. Đây chính là ý nghĩa mà sợi dây này ẩn chứa: Chốt chặt đời này, thắt chặt kiếp sau. Tâm ý này của anh khiến Si Nhan vô cùng cảm động. Cô đã yêu một Ôn Hành Viễn thế này, hơn nữa còn yêu anh sâu đậm.
Ôn Hành Viễn lấy tay lau nước mắt cho Si Nhan, giọng điệu trêu chọc hỏi, “Không phải là nhẫn, em có thất vọng không?”.
Si Nhan lắc đầu.
Thế nhưng, động tác lắc đầu đơn giản này của cô lại hù dọa giới truyền thông. Vào lúc mọi người tưởng rằng cô lắc đầu là bày tỏ không đồng ý, thì lại nhìn thấy cô ngưng khóc rồi nở nụ cười, sau đó sà vào lòng Ôn Hành Viễn.
Phải đến một lúc lâu sau, họ mới tách rời khỏi vòng ôm. Ôn Hành Viễn cúi đầu nhìn đôi chân ngọc ngà của Si Nhan, sợi dây chuyền càng tôn lên vẻ mềm mại, đáng yêu của cô. Anh nở nụ cười ấm áp, nhướng mày về phía khách quý bên dưới sân khấu, “Có thể thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của chồng em một chút, hôn anh ấy trước mặt mọi người không?”.
Các vị khách quý khẽ bật cười thành tiếng trước sự hài hước của anh.
Trên khuôn mặt ửng hồng lộ ra nụ cười e thẹn, Si Nhan kiễng chân lên trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.
Khóe miệng vô thức nhấc lên thành một độ cong đẹp mắt, Ôn Hành Viễn phối hợp cùng cô, hơi cúi đầu xuống.
Si Nhan đặt một nụ hôn khe khẽ lên khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn của anh.
“Phịch” một tiếng, vào khoảnh khắc Ôn Hành Viễn mở chai rượu vang, phòng tiệc đã chậm rãi rơi xuống vô vàn cánh hoa hồng. Cánh hoa xoay vòng trên không rồi đáp xuống, tựa như một cơn mưa màu hồng đổ xuống bờ vai trắng nõn mảnh dẻ của cô, rơi xuống bên chân, cảm giác mềm mại tựa như đang đi giữa tầng mây.
Hạnh phúc mãnh liệt đến độ khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Tay khẽ dùng lực, Ôn Hành Viễn ôm Si Nhan vào lòng, đồng thời cánh tay phải nhận ly rượu Ôn Hành Giao đưa, “Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc đính hôn của chúng tôi!”, trong khi nói, ly rượu trong tay anh đã khẽ nâng cao.
Lời chúc phúc hóa thành tiếng vỗ tay, một hồi lâu vẫn còn chưa dứt.
Dàn nhạc đang diễn tấu bản Walz lãng mạn, các vị khách quý hiểu ý lui về phía sau, để mở đường cho cặp đôi này. Ôn Hành Viễn nắm lấy tay Si Nhan, dẫn cô vào giữa sảnh tiệc.
Cùng với tiếng nhạc uyển chuyển, Si Nhan kiễng chân lên, quay vòng, xoay người theo từng bước chân của anh trên sân, bộ lễ phục màu trắng sữa như mộng ảo ôm lấy đường cong mềm mại của cô, phối hợp với cảm xúc ngọt ngào trong lòng, hệt như thiên sứ vui vẻ phiêu dật một góc.
Người yêu gần trong gang tấc, tình yêu trước sau như một, tương nhu dĩ mạt một đời.
Mười năm trời theo đuổi, cuối cùng đã đợi được em.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, sau khi một khúc nhạc qua đi, mọi người sôi nổi thay đổi bạn nhảy. Khi Si Hạ dắt Si Nhan đi, Ôn Hành Viễn nho nhã mời Quý Nhã Ngưng cùng nhảy.
Do hạng mục Kim Bích đột nhiên xảy ra vấn đề nên Đường Nghị Phàm bị muộn chuyến bay, Ôn Hành Viễn bày tỏ sự áy náy của mình, “Gần đây đã khiến Nghị Phàm phải làm cu li, vất vả cho em rồi, Nhã Ngưng”.
“Ủng hộ công việc của anh ấy là bổn phận của em, sao có thể nói là vất vả?”, Quý Nhã Ngưng cười chân thành, “Ngược lại là anh đó, nhất định phải mãi đối tốt với Nhan Nhan thế này nhé, nếu không, em sẽ không khách sáo với anh đâu”.
Còn lấy thân phận bạn tốt ra cảnh cáo anh cơ đấy, Ôn Hành Viễn tỏ vẻ buồn cười, “Nói thử xem, không khách sáo thế nào?”.
Quý Nhã Ngưng cười rạng rỡ, nhướng đôi mày thanh tú, “Cái này thì em phải giữ bí mật, đến lúc đó khiến anh trở tay không kịp”.
Ôn Hành Viễn tỏ vẻ suy tư, “Xem ra anh phải cẩn thận hành sự rồi, ngoài Si Hạ ra, còn thêm một người giám sát anh gắt gao nữa”.
Quý Nhã Ngưng bị dáng vẻ của anh chọc cười, thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn vẻ tán thưởng, “Nhan Nhan chọn anh là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của cậu ấy”.
Ôn Hành Viễn cười khiêm tốn, “Cô ấy có thể yêu anh, mới là phúc phận lớn nhất cả đời này của anh”.
Bởi vì, anh ôm ấp ý nghĩ không xa rời, luôn kiên định để chờ đợi cô ấy, chỉ vì có một ngày có thể ở bên nhau, cho đến tuổi hoa giáp vẫn nói câu anh yêu em. Anh có lòng ích kỷ, anh cần cả một đời của cô ấy.
Như hiểu được tâm ý của anh, Quý Nhã Ngưng chúc mừng chân thành, “Mười năm chờ đợi, đổi lại một đời đồng cam cộng khổ. Ôn Hành Viễn, anh là người thắng cuộc”.
Có một người vợ như em, Đường Nghị Phàm sao không phải là người thắng cuộc? Thế nhưng, có được mới chỉ là bắt đầu, ở bên nhau đến cùng mới là kết cục. Ôn Hành Viễn bỗng nhiên nảy sinh lòng áy náy từ tận đáy lòng, bởi suy nghĩ không chu toàn của anh, đã vô tình tạo cho Trương Nghiên và Đường Nghị Phàm cơ hội trùng phùng, khiến hôn nhân của Quý Nhã Ngưng rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nói nguy hiểm là có vẻ hơi sớm, cũng có thể là buồn lo vô cớ, thế nhưng, sự lo lắng của Si Nhan không phải là không có lý. Bởi vì ohc nhạy cảm nhận ra được, khi đối diện với Đường Nghị Phàm, tận sâu trong ánh mắt Trương Nghiên thấm đượm tình ý nồng đậm. Đối với Đường Nghị Phàm, Trương Nghiên quả thực vẫn quyến luyến.
Ôn Hành Viễn hiểu được sự lo lắng và âu sầu của Si Nhan trong thời gian này.
Thế nhưng, cái Si Nhan cần, không phải là sự thông cảm của anh, mà là lòng chung thủy của Đường Nghị Phàm đối với Quý Nhã Ngưng. Cho nên khi Đường Nghị Phàm thong dong bước đến, Si Nhan xin ý kiến của Ôn Hành Viễn, “Em có thể mời Đường Nghị Phàm nhảy một điệu không?”.
Đường Nghị Phàm thụ sủng nhược kinh, “Có thể được nữ chính trong buổi tối ngày hôm nay mời, tại hạ thật vinh hạnh. Lão đại, không vấn đề gì chứ?”, giống như là sợ Ôn Hành Viễn nổi cơn ghen, Đường Nghị Phàm như cười như không xin ý kiến.
Biết rõ ý của Si Nhan không phải chuyện khiêu vũ, Ôn Hành Viễn không lo lắng cô sẽ lỗ mãng kích động Đường Nghị Phàm, độ lượng bày tỏ, “Tùy hai người thôi”.
Đường Nghị Phàm nho nhã đưa tay về phía Si Nhan, “Hân hạnh được mời chị dâu”.
Si Nhan đi theo Đường Nghị Phàm đến sân nhảy.
Quý Nhã Ngưng vừa kết thúc một điệu, lúc cùng với An Tử Vi vừa quen biết rời khỏi sân nhảy thì đi lướt qua họ.
Si Nhan tinh nghịch chớp mắt, “Mượn dùng một lát, lát nữa tớ sẽ hoàn trả”.
Quý Nhã Ngưng chỉ cười mà không nói, cùng An Tử Vi sóng vai lướt qua, lúc quay đầu,vừa khéo nhìn thấy Đường Nghị Phàm nhìn về phía mình, nở nụ cười điềm đạm, cô khẽ gật đầu.
Si Nhan nhìn thấy hành động của họ, cảm thấy buồn vì Quý Nhã Ngưng vẫn chưa biết sự tình, giọng điệu lơ đãng lộ ra vẻ chất vấn, “Anh và Trương Nghiên đi cùng chuyến bay tới đây?”.
Nhắc đến Trương Nghiên, Đường Nghị Phàm rất nhạy cảm, “Còn có cả Lý Trình nữa”.
Lý Trình là người phụ trách mới của hạng mục Kim Bích mà Ôn Hành Viễn điều tới để tiếp nhận công việc của Trương Nghiên. Hạng mục xảy ra vấn đề, Trương Nghiên với vai trò là người phụ trách giai đoạn đầu tiên, cùng Lý Trình xử lý công việc quả thực là hợp lý, không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, Đường Nghị Phàm vội vàng thanh minh thế này lại khiến Si Nhan nghĩ ngợi, “Tóm lại là anh và Trương Nghiên đi cùng nhau”.
Nói trúng tim đen anh ta một cách sắc bén, khó tránh khiến đối phương không hài lòng, sắc mặt Đường Nghị Phàm khẽ thay đổi, “Chị dâu có gì cứ nói thẳng”.
“Em vốn dĩ không muốn vòng vo”, trong bầu không khí ngập tràn tiếng nhạc, Si Nhan nhìn thẳng vào mắt Đường Nghị Phàm, “Quá khứ là trải nghiệm mà mỗi người đều có, không phải là sai lầm, càng không có gì không thể tha thứ, ví dụ anh và Trương Nghiên là người quen cũ. Nếu như sự trùng phùng của hai người để Nhã Ngưng biết, có lẽ sẽ không có cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay”.
Sắc mặt của Đường Nghị Phàm rất khó coi, nhưng anh không cắt ngang lời Si Nhan.
“Em hy vọng chỉ là hiểu nhầm. Thế nhưng…”, nhớ lại vừa rồi Đường Nghị Phàm và Trương Nghiên một trước một sau đến buổi tiệc, và ánh mắt liên tục nhìn qua bên này của Trương Nghiên, Si Nhan nói thẳng, “Đừng nói anh không cảm nhận được, có người có dụng tâm khác. Anh đã kết hôn, vậy nên cho dù hành vi của cô ta xuất phát từ tình yêu, thì vẫn được định sẵn là sai lầm. Anh không chỉ là chồng của một người phụ nữ, mà còn là trụ cột của một gia đình, anh lấy sự im lặng làm sự cự tuyệt, có lẽ cô ta lại thấy đó là ưng thuận ngầm”.
Sự ưng thuận ngầm mờ ám giữa nam và nữ, luôn là sự dung túng.
Từng chữ cô nhả tựa ngọc trai, Đường Nghị Phàm không có lời nào chống đỡ.
Sự im lặng vào lúc nào càng kiểm chứng cho sự phỏng đoán của Si Nhan, cô dằn lại nỗi buồn trong lòng để nói tiếp, “Biết đàn ông vì sao có thói quen dùng tay trái ôm phụ nữ không?”.
Đường Nghị Phàm dùng ánh mắt hỏi vì sao.
“Bởi vì tay trái gần kề tim”, dừng một lát, Si Nhan phối hợp với bước nhảy của anh, quay người, “Truyền thuyết kể rằng, Thượng đế hồi đầu đã rút ra một chiếc xương sườn từ ngực trái của đàn ông, còn người phụ nữ mà anh ta yêu thương, chính là chiếc xương sườn bị rút đi ấy. Chỉ khi gặp được người yêu được định trước trong cuộc đời, người đàn ông mới hoàn chỉnh và khỏe mạnh, còn ngừoi phụ nữ, mới có thể được hạnh phúc”.
Từng tưởng rằng cô là chiếc xương sườn của Hàn Nặc, sau những quay vòng của cuộc sống, mới phát hiện ra rằng, chiếc xương sườn ở ngực Ôn Hành Viễn bị Thượng đế rút đi kia mới là cô. Cho nên, cô thích ghé sát vào ngực anh, thích lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh. Cảm giác ấm áp đấy, bởi tình yêu mà nảy sinh.
Trước khi bản nhạc kết thúc, Si Nhan nói, “Mong anh suy nghĩ nghiêm túc xem Nhã Ngưng có phải là chiếc xương sườn kia của anh hay không. Nếu phải, xin anh trân trọng cô ấy. Nếu không phải, xin hãy giảm sự tổn thương đối với cô ấy xuống mức thấp nhất”.
Lời đề nghị của Si Nhan rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với thái độ hùng hổ ép người lúc đầu.
Si Nhan quá rõ ràng, bất luận cô và Quý Nhã Ngưng có thân thiết đến đâu, cho dù có thể cảm nhận được nỗi đau của Quý Nhã Ngưng, thì cô cũng không có cách nào chịu đựng thay bạn mình. Thế nên, kết cục tốt nhất chính là tất thảy chỉ là hiểu lầm.
Cái Si Nhan yêu cầu không hề quá đáng, cô chỉ mong Quý Nhã Ngưng hạnh phúc.
Theo ánh mắt của cô, Đường Nghị Phàm nhìn về phía Trương Nghiên. Trương Nghiên cũng đang nhìn về bên họ, chạm vào ánh mắt anh, anh rõ ràng nhìn thấy một tia ngạc nhiên mừng rỡ thoáng qua trong mắt Trương Nghiên, sau đó, cô ta khẽ cúi đầu, giả vờ lơ đãng nhấp một ngụm rượu trong ly.
Đường Nghị Phàm không có cách nào phủ nhận ý tứ đằng sau cái nhìn ngạc nhiên mừng rỡ kia.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, Si Nhan vẫn rầu rĩ không vui. Ôn Hành Viễn không vội khuyên giải cô, chỉ là sau khi về nhà anh mới nói, “Trước kia không phải là em nghĩ nhiều, Trương Nghiên quả thực có ý nối lại tình xưa. Thế nhưng, anh đã nói chuyện với Đường Nghị Phàm, tình yêu cậu ấy dành cho Quý Nhã Ngưng chưa từng thay đổi. Có lẽ Đường Nghị Phàm giải quyết chuyện này chưa đủ quyết đoán, thế nhưng, đừng phủ nhận tâm ý của cậu ấy”.
Si Nhan khó nén được vẻ mệt mỏi, “Em không phủ nhận anh ấy yêu Nhã Ngưng. Thế nhưng, nếu không phải là duy nhất, yêu nhất thì có gì phải thiết tha?”.