Si Nhan ý thức được sự lo lắng của mình đã trở thành hiện thực.
Đưa tay ra ôm lấy Quý Nhã Ngưng, Si Nhan khích lệ, “Mọi người đều bình an vô sự, đã là kết quả tốt nhất rồi. Không có gì quan trọng hơn mạng sống cả. Nghe lời tớ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, đừng nói gì, cũng đừng làm gì cả. Cậu hãy cho bản thân, cũng cho người khác một cơ hội hòa hoãn, được không?”.
Quý Nhã Ngưng nói “được”. Ngoài ra, cô cũng không biết phải ứng phó thế nào với biến cố tình yêu này.
Mọi thứ quá đột ngột.
Cố gắng để cảm xúc của mình ổn định, Quý Nhã Ngưng buông tay, “Mau đi thăm Ôn Hành Viễn đi, anh ấy tỉnh đã tìm cậu rồi. Chúng tớ không dám nói cậu bị ngất, sợ anh ấy lo lắng, chỉ nói cậu về nhà lấy giúp anh ấy ít quần áo”.
Vừa nghe Ôn Hành Viễn đã tỉnh, hốc mắt Si Nhan bỗng nóng rần, nước mắt suýt chút nữa trào ra, chẳng để tâm đến chuyện đầu choáng váng, cô xốc chăn muốn xuống giường, “Anh ấy tỉnh rồi à, tớ đi thăm anh ấy”.
Quý Nhã Ngưng vội vàng đỡ lấy cô, “Cậu đi chậm thôi”.
Không thể chậm nổi, Si Nhan gần như xông thẳng vào phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ vừa làm kiểm tra cho Ôn Hành Viễn xong, xác nhận không có gì bất thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Ôn Phỉ Văn nhìn thấy Si Nhan đẩy cửa bước vào, sắc mặt có phần thay đổi, nhưng không biểu hiện qua lời nói, chỉ căn dặn y tá chăm sóc Ôn Hành Viễn ổn thỏa, bèn cùng Ôn Hành Dao và Si Hạ rời khỏi phòng bệnh.
Có không gian riêng tư, Si Nhan lại đứng ở cửa.
Ôn Hành Viễn không thể chịu nổi dáng vẻ nước mắt giàn giụa của cô, thấy vậy anh vội chọc cô, “Còn không lại đây? Sợ à? Không nghe thấy bác sĩ bảo anh tàn phế à?”.
Nước mắt cố nén lại chảy xuống, Si Nhan khóc lóc cảnh cáo, “Ôn Hành Viễn, anh còn dám nói linh tinh nữa, em sẽ hủy hôn!”.
“Em dám!”, Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, định giáo huấn cô, nhưng đùi đau điếng. Anh đau đớn rên rỉ một tiếng, “Nhìn điệu bộ ngốc nghếch của em, anh tưởng mình tiêu rồi cơ. Còn đứng đó làm gì nữa, qua đây hôn anh một cái để đè nén sự kinh hãi nào, sợ chết khiếp rồi”.
Đâu chỉ có mình anh sợ hãi. Si Nhan xông đến ôm lấy cổ anh, ghé vào lồng ngực anh òa khóc, “Anh dọa chết em rồi, nếu như không có anh, em biết phải làm sao?”.
Nước mắt của cô và những lời nói quan tâm còn hữu hiệu hơn cả thuốc tê, Ôn Hành Viễn cảm thấy đùi mình hình như không còn quá đau nữa, khẽ vỗ lên lưng cô, anh dịu dàng an ủi, “Giấc mơ trong cuộc đời này của anh, anh không muốn có thêm một giây tiếc nuối nào nữa. Lời hứa sẽ luôn ở bên cạnh em, anh sẽ làm được. Cho nên, giả thiết không có anh này, không được thành lập”.
Thế nhưng, sinh mệnh vô thường, trước mặt vận mệnh, lời hứa hẹn trở nên nhỏ bé và không chịu nổi sự đả kích.
Ôn Hành Viễn may mắn, có thể sống sót sau tai nạn.
Để cô khóc một hồi lâu, Ôn Hành Viễn mới nói tiếp, “Bảo bối, mặc dù anh rất thích em sà vào lòng anh thế này, nhưng mà, có thể cho anh uống chút nước trước không?”.
Si Nhan nghe thấy thế lập tức ngừng khóc, rót nước cho anh, chu đáo đưa ống hút đến bên miệng anh, thấy anh chau mày, lòng đau khôn tả, “Chân đau lắm à anh?”.
Ôn Hành Viễn uống nước xong, mới giở tính con nít trả lời cô. “Vừa rồi người đông anh ngại không nói, sao không tiêm cho anh mũi giảm đau, không phải là bị dập chết thì cũng là đau chết”.
Si Nhan hận không thể đánh anh mấy cái cho hả giận, “Anh thử nói linh tinh lần nữa xem?”.
Ôn Hành Viễn đáng thương đưa tay về phía cô, dáng vẻ “quả thật là rất đau”.
Thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, Si Nhan xoa đầu anh, “Thuốc giảm đau không thể tiêm nhiều, quá liều sẽ không có lợi cho việc phục hồi sức khỏe, đau anh cứ nói, em ở đây với anh, được không?”.
Ôn Hành Viễn cũng không muốn làm cô khóc, giọng điệu bỡn cợt nói, “Chút đau này anh vẫn chịu được, ngược lại là em ấy, khóc đến sưng húp cả mắt lên rồi kìa, xấu chết đi được”.
“Em còn chưa chê anh bị hủy dung nhan đâu, anh còn moi móc khuyết điểm của em!”
“Có moi móc thế chứ mói móc nữa anh cũng chỉ yêu mình em thôi!”
“Anh chỉ được cái dẻo miệng!”
“Ai bảo em khiến anh yêu chứ!”
Si Nhan nghiêng người hôn lên đôi môi khô khốc của anh.
Ôn Hành Viễn nhoẻn miệng cười.
Sau khi biết tin, Si Nhàn Minh cũng chạy đến bệnh viện, Ôn Hành Viễn vừa gặp cha vợ đại nhân, chẳng để tâm đến cái chân đau, gượng ngồi dậy nói chuyện với ông. Si Nhan thấy anh bướng bỉnh khoe sức, tức tối trừng mắt với anh.
Lý Hiểu Quân cũng đến thăm Ôn Hành Viễn, cô giống như một người bạn xuất hiện và hỏi han, vẫn tỏ ra kiêu ngạo như ngày đầu, “Bên ngân hàng không cần lo lắng, cha sẽ xử lý. Anh cứ yên tâm dưỡng thương là được rồi, coi như nghỉ phép”.
Ngoài mặt thì lời nói này dường như là không có gì, song nếu nghiền ngẫm kỹ, câu “cha sẽ xử lý” lại như ẩn chứa đôi phần mờ ám. Đến Si Nhan cũng không nhịn được nổi máu ghen, nói, “Rốt cuộc là cha anh, hay là cha của hai người? Sao nghe có vẻ giống như là đang ra chiến thư với em vậy?”.
Ôn Hành Viễn phá lên cười thích thú, “Vậy em có ứng chiến không hả?”.
Si Nhan vừa giúp anh mát-xa chân vừa trả lời một cách bình tĩnh, “Lực sát thương của em là do tình yêu của anh quyết định, có cần thiết phải liều một mất một còn với cô ta trên chiến trường không?”.
Ôn Hành Viễn ôm lấy cô, “Ở bên anh, đã hiểu được câu lạt mềm buộc chặt rồi cơ đấy!”.
Tránh chỗ chân đau của anh, cô bổ nhào vào anh, cười nói, “Không có được không phải là thảm nhất, không giữ được mới là trò cười. Đối với anh chàng đẹp trai có quá nhiều người ngấp nghé như anh, không dùng chút sách lược sao có thể giữ được anh chứ?”.
Ôn Hành Viễn cười vui vẻ, hiển nhiên rất hưởng thụ cái ôm của cô.
Cảnh tượng hai người làm loạn vừa khéo bị Trương Tử Lương, người vừa đặc biệt từ thành cổ chạy đến thăm người bệnh, bắt gặp, anh đứng ở cửa phòng bệnh bỡn cợt, “Có phải là tôi cần tránh đi một chút không?”.
Si Nhan đỡ Ôn Hành Viễn ngồi dậy, “Sao anh lại đến đây vậy?”.
Trương Tử Lương đi đến bên giường, giơ tay đấm vào vai Ôn Hành Viễn. “Xem ra đây gọi là ở hiền gặp lành. Thế nào rồi, vẫn chịu nổi chứ?”.
Ôn Hành Viễn cất giọng bất đắc dĩ, “Vẫn ổn. Chỉ là tháng này không thể chạm đất, có phần gian nan”.
Si Nhan thấy một mình Trương Tử Lương tới, vội hỏi, “Tiểu Linh đâu rồi ạ, không cùng anh đến sao?”.
Trương Tử Lương cười, “Sức khỏe của cô ấy không thích hợp lặn lội đường sá xa xôi, nên không để cô ấy đến cùng”.
Si Nhan tò mò, “Chị ấy sao vậy ạ?”.
Nụ cười của Trương Tử Lương có phần ngại ngùng, “Chúng tôi có con rồi”.
Si Nhan “hả” một tiếng, hiển nhiên cô chưa kịp phản ứng trước tin vui này.
Ôn Hành Viễn lại đưa tay ra vỗ vai Trương Tử Lương, “Tiểu tử cậu hiệu suất cao đấy chứ nhỉ, chúc mừng nhé. Bao giờ làm tiệc mừng?”.
“Chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hộn rồi, Tiểu Linh muốn đợi bảo bối nhà chúng tôi ra đời rồi tổ chức hôn lễ. Phụ nữ mang thai là quyền uy nhất, tôi nghe cô ấy”, Trương Tử Lương cười, nghiêng người nhìn Si Nhan, “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, cố lên nhé, người anh em!”.
Si Nhan bị chọc thẹn thùng, “Các anh nói chuyện đi nhé, em đi gọi điện thoại cho Tiểu Linh”.
Ngoài phòng bệnh, Si Nhan chúc mừng Đỗ Linh đã làm mẹ, lại liến thoắng dặn dò cô ấy như một chuyên gia dù cô chẳng có tý khái niệm nào về thai kỳ, một lúc sau, bản thân cô cũng không nhịn nổi cười.
Có lẽ là vui lây với niềm hạnh phúc của Đỗ Linh, Si Nhan đưa tay sờ vùng bụng bằng phẳng của mình, lòng nhen nhóm niềm mong đợi mơ hồ.
Hạng mục công trình Kim Bích đã phải ngừng thi công ngay ngày hôm đó, Đường Nghị Phàm và Thạch Lỗi bận rộn tối mắt tối mũi để xử lý chuyện này. Bên Ôn Thị do Ôn Hành Dao giám sát toàn bộ quá trinh. Hai bên phối hợp, cố gắng mau chóng giải quyết toàn vẹn. Thế nhưng, sự cố lần này đã khiến ba người tử vong, hai mươi sáu người bị thương, bản tin của giới truyền thông với tốc độ như sét đánh ùn ùn truyền đi, muốn giấu cũng không thể giấu nổi. Trong thành phố đã triệu tập hội nghị khẩn cấp, cho đội điều tra xuống, điều tra triệt để chuyện lần này, thậm chí là giấy phép mà Hoa Thành xin được trước kia cũng bị nghi ngờ.
Chiều ngày hôm đó, Đường Nghị Phàm đến bệnh viện báo cáo với Ôn Hành Viễn tiến độ điều tra sự cố. Đáng tiếc, cái gọi là tiến độ chính là không có tiến độ. Bất luận Đường Nghị Phàm và Ôn Hành Dao, hay là đội điều tra của thành phố, đều không điều tra ra bất cứ manh mối nào.
Sắc mặt Ôn Hành Viễn lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm, “Máy móc trước khi bắt đầu xây dựng đều được kiểm tra, dây cáp không thể vô duyên vô cớ bị đứt được, bảo Thạch Lỗi theo dõi gắt gao giám đốc dự án, để tôi xem bao lâu nữa anh ta sẽ để lộ dấu viết. Một khi nắm được bằng chứng anh ta có tiếp xúc với Bất động sản Thiên Dụ hoặc Hàn Thiên Dự, lập tức đưa tổ điều tra đến điều tra. Tôi không tin dây cáp bị mài mòn, tuyệt đối không thể có chuyện đó được!”.
Đường Nghị Phàm có phần khó hiểu, “Hàn Thiên Dụ có lẽ là nghi can lớn nhất, thế nhưng, ông ta ăn phải gan hùm rồi hay sao mà dám động tay động chân như vậy?”.
Ôn Hành Viễn lại rất chắc chắn, “Mất đi dự án Kim Bích, Bất động sản Thiên Dụ đã gặp phải thiệt hại nghiêm trọng. Nếu không phải Hàn Nặc kịp thời mang khoản vay của Lý Hiểu Quân về, Hàn Thiên Dụ sẽ rất khó ăn nói với các cổ đông. Theo cách nghĩ của ông ta, là tôi đưa Hàn Nặc vào Bất động sản Thiên Dụ. Ông ta ghi nợ lên đầu tôi, ông ta đã ngấm ngầm giở trò rồi, tôi có lý do để tin rằng, ông ta từ đầu chí cuối đều phá đám chúng ta. Hơn nữa, một khi Kim Bích xảy ra vấn đề, ông ta là người được lợi lớn nhất. Cái này đáng để ông ta mạo hiểm”.
Phân thích thế này hoàn toàn có lý.
Đường Nghị Phàm suy nghĩ một lát, “Nếu đúng thật là Hàn Thiên Dụ, tình cảnh hiện tại của chúng ta sẽ khiến ông ta vui mừng. Thời điểm này, có lẽ ông ta sẽ cho đây là thời cơ tốt nhất để đối phó với Hàn Nặc. Nếu đã như vậy, tôi thử bắt tay hành động từ chỗ Hàn Nặc, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt”.
Ôn Hành Viễn cũng suy xét đến Hàn Nặc, “Hàn Nặc là người thông minh. Cậu ta chưa chắc đã có chứng cớ Hàn Thiên Dụ phá hoại Kim Bích, nhưng cậu ta sẽ hiểu, khi chúng ta ở vào tình cảnh khó khắn, nhất định là lúc Hàn Thiên Dụ đắc ý vênh váo, sơ suất đề phòng. Tôi đoán, cậu ta đang tùy thời đoạt quyền”.
Sau đó, Ôn Hành Dao gọi điện thoại đến, không biết anh đã nói những gì, chỉ nghe thấy Ôn Hành Viễn dặn dò, “Hồ sơ dự thầu đừng nhờ người khác, anh đích thân xử lý đi. Đúng rồi, chính là Kế hoạch Lam Thiên. Về việc vay vốn không cần lo lắng, em xử lý được. Nếu chuyện Kim Bích ngừng thi công làm ảnh hưởng đến công trình này, em không cần biết anh dùng cách gì, quyết không thể để Bất động sản Thiên Dụ giành được, cùng lắm thì tặng nó cho bất động sản Ngân Hà”, Ôn Hành Dao bên kia đầu dây tiếp lời, sắc mặt Ôn Hành Viễn đột nhiên thay đổi, thoáng chốc lạnh giọng, “Thời điểm này anh còn giảng giải tình người với em? Giữa em và ông ta có gì để nói? Em nhắc lại một lần nữa, cái em nhằm vào là Bất động sản Thiên Dụ, nói một cách chính xác là Hàn Thiên Dụ, không phải Hàn Nặc!”.
Si Nhan đứng bên ngoài phòng bệnh, tay đẩy cửa cứng đờ trên không một hồi lâu, sau đó từ từ thu lại.
Một Ôn Hành Viễn sắc bén như thế này, đối với cô mà nói, quá đỗi xa lạ.
Về phần Hàn Nặc, khi nghe thấy anh đã quay về Bất động sản Thiên Dụ, Si Nhan sớm đã dự đoán được, chú cháu họ đối đầu nhau là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Chỉ là lúc ấy cô tưởng rằng, đó là chuyện không liên quan đến Ôn Hành Viễn, hơn nữa ngày này rất xa xôi. Kết quả nó lại đến nhanh như vậy, khiến người ta không kịp trở tay.
Đường Nghị Phàm chần chừ một hồi lâu bên ngoài phòng bệnh của Quý Nhã Ngưng mới đẩy cửa bước vào. Điều khiến anh bất ngờ là Quý Nhã Ngưng không đẩy anh ra khỏi cửa như những lần trước nữa. Thế nhưng, khi anh đút thìa canh đến miệng cô, cô vẫn nghiêng đầu né tránh.
Tay của Đường Nghị Phàm cứng đờ, một hồi lâu anh mới khàn giọng, “Chuyện không phải như em tưởng tượng đâu”.
Quý Nhã Ngưng làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, “Bao lâu rồi?”.
Lời dự đoán của Ôn Hành Viễn đã ứng nghiệm. Đường Nghị Phàm bỗng chốc ý thức được rằng mình không thể thanh minh cho bản thân.
Nhưng anh không thể không nói, “Bọn anh không có…”.
Song lại bị Quý Nhã Ngưng cắt ngang, “Em hỏi bọn anh quen nhau bao lâu rồi?”.
Nói trúng tim đen, đâm đúng chỗ hiểm.
Đường Nghị Phàm nhắm nghiền mắt lại. “… Sau năm”.
Khoảng thời gian này có lực sát thương vô cùng lớn. Nước mắt của Quý Nhã Ngưng cứ lã chã rơi tí tách xuống bát canh, “Không ngờ lại lâu như vậy!”. Rõ ràng là cô đang khóc, nhưng lại giống như đang cười tự giễu, “Trước giờ em chưa từng hy vọng xa vời rằng quá khứ của anh sẽ là trang giấy trắng giống như em. Trước giờ em chưa từng truy cứu anh từng có bao nhiêu người yêu cũ. Không phải vì em không để tâm, mà bởi em cho rằng, nếu như anh đã lựa chọn em làm vợ của anh, tất phải xóa bỏ sạch sành sanh, em tin tưởng anh”.
“Anh đã làm vậy mà, Nhã Ngưng…”
“Nhưng anh lại phụ lòng em!”, Quý Nhã Ngưng gần như là gầm nhẹ thành tiếng, “Phụ sự tin tưởng và tình yêu của em. Sáu năm, các người quen biết nhau đã sáu năm? Trùng phùng hơn sáu tháng, trước giờ anh lại không nói gì với em. Từ khi Kim Bích được duyệt, thời gian anh ở bên cô ta nhiều hơn ở bên em rất nhiều. Trước kia em đơn thuần tưởng rằng đó chỉ là vì chuyện công việc…”
“Quả thực là vì công việc”, tâm tình của Đường Nghị Phàm cũng có phần kích động, “Anh không nhớ chung gì với cô ta hết, bọn anh chỉ thảo luận công việc, nghiên cứu chuyện của Kim Bích. Người anh yêu là em!”.
“Đừng nói anh yêu em nữa, thật quá châm biếm”, Quý Nhã Ngưng cơ bản không nghe vào tai, “Cả Nhan Nhan cũng biết bọn anh là người quen cũ, chỉ có em là không biết gì. Thì ra, người làm vợ nhue em luôn là người biết chuyện sau cùng”.
Đường Nghị Phàm xoay vai để cô đối diện với mình, “Anh đã nói rồi, anh và cô ta không có gì hết. Không sai, bọn anh đã quen biết nhau từ sớm, cũng đúng thực là từng ở bên nhau, nhưng sau đó bởi vì tính cách không hợp đã chia tay. Nhã Ngưng, em không thể đổ oan cho anh!”.
“Đổ oan? Mấy ngày này một mình em đã suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ ngày cô ta được điều đến để phụ trách hạng mục Kim Bích. Mỗi lần chạm mặt và tiếp xúc của hai người mà em nhìn thấy, ngoài mặt nhìn thì quả nhiên không có sơ hở nào, nhưng nghĩ kỹ lại, hai người từng yêu nhau, gặp lại nhau mà có thể tỏ ra điềm nhiên như không như vậy, chỉ có thể chứng tỏ là chưa từng quên người cũ và tình cũ. Sự thản nhiên của các người, đều là ngụy trang. Vẻ thản nhiên của cô ta đối với em, không phải do tính cách dẫn đến như vậy, mà là một kiểu cố ý, một kiểu cố ý bởi tình yêu mà hình thành.”
Quý Nhã Ngưng ngước mắt nhìn anh, dưới hàng nước mắt long lanh, ánh mắt cô bình tĩnh vô cùng, “Cô ta yêu anh. Còn anh, hễ là bạn gái cũ của anh mà em từng gặp, anh đều kể chi tiết, tường tận, duy chỉ cô ta, anh không nhắc đến một chữ. Đường Nghị Phàm đừng phủ nhận, cô ta đối với anh, là một sự tồn tại đặc biệt”.
Kiểu tồn tại đặc biệt này, đối với tình yêu và hôn nhân mà nói, Quý Nhã Ngưng đã nhận định là sự phản bội.
“Em không để tâm đến chuyện mình không phải là người đầu tiên anh yêu, em chỉ yêu cầu anh lúc yêu em hãy một lòng một dạ. Nếu em đối với anh chỉ là yêu nhất, nhưng không phải duy nhất, em thà không có anh còn hơn”, Qúy Nhã Ngưng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn mông lung, cô khẽ nói, “Nghị Phàm, chúng ta ly hôn đi”.
Cứ như vậy, cô phán anh án “tử hình”.
Đường Nghị Phàm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, đáy mắt đỏ ngầu.
Khi trời đã nhá nhem tối, Si Nhan và Quý Nhã Ngưng đến công viên tản bộ. Ngồi xuống ghế dài dưới tán cây, ánh mắt Quý Nhã Ngưng hướng về phía xa xôi, cô hỏi, “Cậu đã biết từ sớm rồi phải không?”.
Si Nhan nghe được ra sự trách cứ ẩn trong đó, cô không phủ nhận, “Tớ quan sát một thời gian rồi, cảm thấy là Trương Nghên yêu đơn phương”.
“Đáng ra tớ phải nhận ra từ sớm, chỉ là tớ quá tin tưởng anh ấy”, Quý Nhã Ngưng thở dài nói, “Có một hôm đồng nghiệp trong viện thiết kế nói với tớ rằng đã nhìn thấy Đường Nghị Phàm và một người phụ nữ dùng cơm ở nhà hàng bên cạnh. Tờ ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng vẫn ôm tâm lý do thám khi gọi điện cho anh ấy”.
Đối diện với câu hỏi nghe có vẻ bình thường của cô, Đường Nghị Phàm nói thế này, “Giờ em ra đi, anh đón em ở cổng viện thiết kế, chúng ta và Trương Nghiên cùng nhau đến nhà hàng Vân Thiên dùng cơm. Sau đó bọn anh đến công trường”.
Viện thiết kế là nằm trên con đường buộc phải đi qua từ tòa văn phòng Hoa Thành đến công trường Kim Bích.
Không chút sơ hở.
Quý Nhã Ngưng ý thức được bản thân quá đa nghi, thậm chí bởi vì sự nghi ngờ nhất thời đối với anh mà nảy sinh cảm giác áy náy và tự trách.
“Lúc tớ và anh ấy mới quen nhau, mỗi ngày anh ấy đều vì chuyện hạng mục mà tới viện thiết kế. Ban đầu tớ thật sự tưởng rằng anh ấy chỉ là vì công việc, thời gian lâu rồi tớ mới hiểu, anh ấy đường đường là Tổng Giám đốc của Hoa Thành, vốn không cần phải đích thân làm mọi chuyện”, bờ vai Quý Nhã Ngưng khẽ rũ xuống, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình lộ ra sự gầy gò và tiều tụy của cô, “Anh ấy thậm chí không nói một câu làm bạn gái anh nhé, chúng tớ đã bắt đầu yêu nhau rồi, chính bởi vì ngày lễ tình nhân, anh ấy đã tặng tớ một con thỏ trắng muốt”.
Quý Nhã Ngưng tuổi thỏ(*), Đường Nghị Phàm nói tính cách của cô giống như con thỏ trắng lanh lợi đáng yêu.
(*) Tương đương với tuổi Mão ở Việt Nam.
Nghe ra được sự nghẹn ngào của Quý Nhã Ngưng, Si Nhan đưa tay ra nắm lấy tay cô, cô như mất đi cảm giác, nói tiếp, “Lúc ấy, buổi tối chúng tớ ăn cơm xong anh ấy lái xe đưa tớ về nhà, trên đường luôn dùng tay phải nắm bàn tay trái của tớ, chỉ có lúc điều khiển cần số mới buông ra, tớ cứ lẳng lặng đặt tay ở đó, chờ đợi anh ấy nắm lấy”.
“Không phải là tớ chưa từng nghe nói đến lịch sử tình trường của anh ấy, tớ không ngây thơ tưởng rằng anh ấy ở nước ngoài, một nơi cởi mở như thế mà không có bạn gái, nhưng tớ nghĩ hẳn sẽ có một người có thể khiến anh ấy kiềm chế được tính phóng đãng, tớ đã ngốc nghếch tưởng rằng người đó là mình”.
“Ban đầu cha mẹ tớ phản đối chúng tớ ở bên nhau, tớ đã đấu tranh lại bằng cách tuyệt thực. Từ nhỏ tới lớn, chỉ có hôn nhân là tớ đi ngược lại với ý nguyện của cha mẹ, tự mình quyết định”, nói tới đây, Quý Nhã Ngưng cười chua xót, “Tưởng rằng bất chấp tất thảy là có thể cảm động trời đất, kết quả chẳng qua chỉ là trò cười”.
Bóng chiều sắp ngả, lòng Si Nhan xót xa muốn khóc.
Nước mắt của Quý Nhã Ngưng cứ tuôn rơi, “Hiện giờ ngay đến con cũng không còn nữa, bảo tớ phải tiếp tục với anh ấy thế nào?”.
Nhìn chăm chú vào Quý Nhã Ngưng – người đang khóc không thành tiếng, Si Nhan đau khổ ý thức được rằng, trong trận chiến tình yêu này, cô tưởng rằng dựa vào trực giác nhạy bén của mình sẽ giành được thời cơ mấu chốt tốt nhất, kết quả không những không tránh được tổn thương cho Quý Nhã Ngưng, ngược lại còn khiến cho Quý Nhã Ngưng mất đi đứa con vào lúc yếu đuối nhất về chuyện tình cảm.
Lợn lành chữa thành lợn què, họa vô đơn chí.
Cúi đầu nhìn có xanh mới mọc qua khe đá, Si Nhan không nói nổi một câu an ủi.
Một cơn gió thổi qua, hình như mùa xuân sắp qua đi. Chỉ là, mùa hạ sắp đến tựa hồ không có chút ấm áp nào.
Lúc trở về phòng bệnh, Ôn Hành Viễn đã ngủ. Trong hơi thở đều đặn của người đàn ông, Si Nhan cảm thán về tình yêu đã xuất hiện vết rạn của Đường Nghị Phàm và Quý Nhã Ngưng, “Người có thể tương nhu dĩ mạt kia rốt cuộc đang ở đâu?”.