Chap :
Rumple trở lại khách sạn, dùng mọi sức để tìm thấy phòng của tên khốn Jonathan kia. Rumple đứng giữa hành lang, giơ tay, tất cả cánh cửa trong phòng mở ra.
-Khốn khiếp thật,mình chắc chắn họ còn trong tòa nhà.
Harry đứng dưới lầu phòng tiếp tân cùng với hai vợ chồng giáo sư.
-Carolyn bị bắt cóc?_ Giáo sư Murphey hỏi
Harry gật đầu
Phu nhân Lucy đứng kế bên bình tĩnh im lặng không nói tiếng nào, nhưng thật ra trong lòng bà rất sợ. Nơi này thù hận quá nhiều, sự chết chóc bao quanh tòa nhà này. Hình như lại có thêm sự thù hằn mới
-Lucy, em yêu?_ Giáo sư tiến đến nắm tay bà
-Em không sao_ Bà nói cho chồng đỡ lo nhưng thật trong lòng bà rất có sao
Harry hít một hơi dài, nghe giọng nói thì thầm quanh đây.
-Carolyn đang ở với tên quỷ giết người, cô ta đã trở thành quỷ giết người mất rồi
-Cái gì vậy?
Hai vợ chồng giáo sư sợ hãi khi nhìn Harry nói những lời rất khó nghe.
-Harry? Có chuyện gì vậy?
-Cô ta đang ở dưới chân các ngươi ấy.
-Harry!!!
Lucy vươn tay lay lay thân thề Harry
-Không xong rồi, biến khỏi thân thể yếu ớt này mau!!!
Lucy đặt tay lên trán cậu, hét lên. Một làn khói trắng bay ra khỏi họng Harry, cậu mệt mỏi dựa vào tường, trán lấm tấm mồ hôi
-Chris! Chris! Hắn ta…tên…Chris Lombard
-Không thể nào, cậu ta đang nghỉ phép mà, sao mà…_ Giáo sư Murphey nhận ra tên này, một trong những bác sĩ khoa bên kia ông từng gặp vài lần
-Trừ khi cậu ta chết!_ Lucy nói
“ Ting…”
Rumple bước ra từ thang máy, vẻ mặt giận dữ muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
-Phải có cánh cổng dẫn đến đó chứ! _ Rumple đạp vào tường
-Woa, bình tĩnh nào chàng trai trẻ, cậu tự dưng đột nhập vào nhà chúng tôi rồi bảo Carolyn mất tích, cậu hãy giải thích chuyện gì đang ở đây đi!_ Giáo sư đứng chặn đường Rumple
Layla vẫn xinh đẹp uyển chuyển, cầm khay bước ra mời mọi người, sau đó nhìn Rumple vẻ biết ơn.
-Cảm ơn cậu
Ông đặt khay lên bàn tiếp tân, đứng dựa vào đó, mặt cực kỳ nghiêm trọng
-Mọi người có tin về phép thuật không?
-Không, đương nhiên là không rồi!_ Giáo sư khinh bỉ
-Mọi người sẽ tin thôi khi nghe tôi kể.
-Được rồi, vấn đề chính, ai đã bắt cóc Carolyn?_ Giáo sư lắc đầu coi như chấp nhận, nắm tay bà Lucy như xin lỗi @[email protected]
-Sếp của chúng tôi_ Layla nhấp ngụm nước
-Chủ khách sạn? Chắc hẳn phải già lắm!
-Không, sếp chỉ là hơn tuổi thôi
Giáo sư cứng họng không đáp nữa.
-Vì mọi người là những nhà ngoại cảm, nên tôi sẽ không hối hận khi nói những điều này, làm ơn giữ bí mật dùm, nhưng mà hai người có vẻ lo lắng cho Carolyn nhỉ?
-Đúng vậy, Carolyn là học trò của chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng mọi cách để cứu em ấy!_ Bây giờ hai vợ chồng trở nên bộ dạng hùng dũng vốn có của mình
-Mọi người có chắc muốn nghe chuyện này?
Hao người gật đầu
-Mọi người có biết Jonathan Mars không?
-Jonathan Mars?_ Giáo sư dường như nhận ra tên này mà vui mừng reo lên – Tôi đang nghiên cứu về người đó, đó là tên tội phạm ghê gớm nhất trong lịch sử, đứng đầu trong danh sách tội phạm. Vào năm , hắn bị xử tử nhưng họ đã tìm thấy xác của rất nhiều cảnh sát ở đó và không hề tìm thấy xác của tên tội phạm đó.
-Chúc mừng cho bài nghiên cứu của ông được thành công khi tôi kể cho ông nhiều chuyện rất hay về thần thoại này. Mời, ngồi xuống đây, sẽ là một câu truyện để đời đấy.
Layla mời hai vợ chồng ngồi xuống ghế sopha, vẻ mỉm cười