Chap :
Cậu không thể làm hại cô ấy. Rumple nhìn Carolyn nằm cuộn trong lòng Jonathan.
-Tyson?_ Tôi hỏi, vẫn ôm chặt eo hắn. Tên đó nghe thật quen thuộc
-Đừng để bị thôi miên Carolyn!_ Cậu hét lên
-Tôi không sao mà!_ Tôi trả lời lại vẻ bình thản, cứ mặc cho Jonathan ôm ấp, tôi ghét phải thừa nhận rằng nằm trong lòng tên b.iến thái này thật ấm áp.
Tôi thả tay ra khỏi vòng eo rắn chắc của hắn.
-Chị Carolyn, tôi có chuyện cần nói với chị
-Chuyện gì?
Jonathan nhướn mày lên vẫn không động đậy nói tiếng nào.
-Carolyn…_ Rumple đỡ tôi
-Tôi hơi mệt, tôi nghĩ nên trở Về Lại Phòng tôi
Tôi nhấn mạnh từ đó, để cho tôi thoải mái hơn ở căn phòng này ấm mà.
-Về được không?_ Jonathan lo lắng
-Tôi khỏe như vâm ấy mà!_ Trán đầy mồ hôi trả lời lại cho hắn bớt lo lắng
Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng lảo đảo chống tường mới đi được, Rumple lo lắng sợ tôi đập đầu vào đâu đó, cậu đỡ tôi, sau đó quay về đằng sau nhếch mép với Jonathan.
-Cảm ơn cậu! Đau quá!
Tôi đã thoát khỏi chốn từ ngục rồi, lòng nhẹ nhõm hẳn, đi về phòng với sự giúp đỡ của Rumple.
Cậu đặt tôi lại trên giường đã được thay trắng mỗi ngày của tôi.
-Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi!_ Tôi thắc mắc nghiêng đầu mỉm cười
Rumple lạnh lùng nhìn tôi, cậu lại đỏ mặt quay về chỗ khác.
-Không, không có gì nhưng vợ chồng giáo sư Murphey đang cần lời giải thích đấy.
-Giáo sư? Trời ạ!_ Tôi hốt hoảng đứng dậy nhưng cậu lại nắm giữ vai tôi ấn tôi xuống nệm
-Họ về rồi, và chị cần nghỉ ngơi.
-Ừ!
Tôi chùn mắt xuống, cậu bước ra cầm nắm cửa
-Cậu tên thật là Tyson đúng không?
Rumple điếng người, lạnh băng đáp lại
-Sao chị nghĩ vậy?
-Vì lúc nãy Jonathan gọi, vì tại sao cậu không cho tôi biết tên thật? Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không nên bất lịch sự như vậy
Tôi vừa mới nhận ra mình đã làm gì, nên đã vội vàng xin lỗi cậu.
-Chị không cần xin lỗi đâu, tại vì tôi không thích tên Tyson đó thôi
-Vậy sao?
-Bởi vì tôi đã yêu một người không nên yêu, tôi chỉ muốn vứt bỏ cái tên đó để đứng trước mặt người đó mà nói được chữ kia dễ dàng vậy?
Tôi mỉm cười
-Tôi mong là cô ấy hiểu.
Rumple mở to mắt, mỉm cười hiền hòa
-Tôi cũng mong thế!
-Ưm!_ Tôi gật đầu như một đứa trẻ
Rumple bỏ tay ra khỏi nắm cửa đi nhanh về phía tôi, cậu giữ mặt tôi lại, môi cậu gần như sắp chạm vào môi tôi nhưng cậu đã ngưng lại.
-Rumple…_ Tôi đỏ mặt lắp ba lắp bắp không nên lời
-Carolyn, xin lỗi, xin lỗi chị!
Rumple chạy ra cửa nhưng tôi đã nắm tay cậu lại, trao cho cậu nụ hôn ở môi nhẹ nhàng lướt qua như cơn gió thổi. Tôi tươi cười nghịch ngợm.
-Cảm ơn cậu
Đỏ mặt, đỏ mặt, đỏ mặt.
Cậu gật đầu đóng sầm cửa lại, dựa vào cửa thở hồng hồng hộc. Tim cậu như đập loạn xạ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu đã yêu chị mình, một tình yêu loạn luân xấu xa. Cậu luôn trách ông trời tại sao cậu lại là em của cô.
-Em yêu chị, Carolyn
.
.
.
Tôi nhẹ nhàng nầm sấp xuống tránh khỏi vết thương trên lưng thì nghe tiếng điện thoại. Tôi rủa thầm mệt mỏi đứng dậy tìm tiếng chuông phát ra và bắt máy.
-Alo?
-Carolyn, lạy chúa, bà làm cái gì vậy mà mất tích cả tuần, cái con khốn này. Tui đã gọi hơn cuộc rồi._ Mathew cáu kỉnh hét vào điện thoại âm ỉ, hạnh phúc khi nghe giọng cô bạn
-Mathew, bình tĩnh, tui không sao. Ông đến khách sạn đem cho tui hộp y tế được không?
-Carolyn, bà bị thương hả?_ Mathew mất bình tĩnh chửi rủa đầu dây bên kia
Tôi lại nghe tiếng loáng thoáng đầu dây bên kia đang ầm ĩ, nhôn nhao mếu máo
-Sếp! Sếp hãy thả cổ tên cướp ra, hắn ta ngất xỉu rồi! Sếp, bỏ súng xuống. Mấy cậu thực tập kia, đem giấu hết vũ khí có trong cơ quan đi. Sếp điên rồi!
-Ông có sao không Mathew?
-Sao trăng gì, quan trọng là bà. Bị thương ở đâu? Nặng lắm không? Thằng nào dám bắt cóc bà, tui giết hết.
Đầu tôi đầy vạch đen. Jonathan ơi, tôi xin lỗi.
Và tôi còn nghe bên kia suýt nữa cười lớn.
-Gọi cấp cứu đi, tên lừa đảo này bị sếp đánh chết rồi.
-Tui sẽ qua, đợi tui nha.
-Ok
Cả hai cùng cúp máy, tôi thấy nhật ký điện thoại hiện lên cuộc gọi của Mathew, cuộc gọi của phu nhân Lucy Murphey, cuộc của trưởng khoa và cuộc của Chris trước khi chết.
Tôi nhắn tin với phu nhân Lucy là tôi không sao cho bà bớt lo lắng nhưng không biết đó có phải việc đúng không nữa.