Chương
Trong lớp cấp ba của Nguyễn Khánh Linh cũng không có quá nhiều người, trên cơ bản hai bàn ăn là đủ.
Cô đẩy cửa phòng tiến vào, tầm mắt của người ở bên trong đều tự nhiên dừng ở trên người cô.
Mọi người im lặng một lát, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc
Lúc này có người đi đầu đứng dậy, đi đến bên người Nguyễn Khánh Linh kéo tay cô, cười nói: “Khánh Linh, cuối cùng cậu cũng tới rồi, nhiều năm như vậy vẫn là cậu bảo dưỡng tốt nhất, vẫn xinh đẹp như vậy, không đúng, hiện tại hình như còn hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia.”
Bên tai cô tràn ngập âm thanh khen ngợi.
Nguyễn Khánh Linh không khỏi quay đầu nhìn người bên người.
Trên mặt cô ấy là một lớp trang điểm đậm, tóc cũng nhuộm màu cây đay, khóe mắt của cô ấy hếch lên trên, hơn nữa còn kẻ thêm đường eyeliner, tạo cho cô ấy vẻ xa cách khó có thể ở chung.
Nhưng mà khi cô ấy nói chuyện lại không tạo cho người khác một chút cảm giác khó ở chung nào cả.
Nhìn thấy người phụ nữ vừa xa lạ lại quen thuộc ở bên cạnh, sau vài giây Nguyễn Khánh Linh mới phản ứng lại, lúc này mới nhớ được cô ấy chính là bạn học nữ đã mời cô tới tham gia buổi họp lớp.
Thật sự là… so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Nguyễn Khánh Linh âm thầm nghĩ, nhưng mà cô cũng không rút tay của mình ra.
Vốn Nguyễn Khánh Linh định tùy tiện tìm một vị trí trống để ngồi xuống kết quả cô bạn này lại kéo lấy tay cô đi thẳng đến một vị trí không có ai ngồi.
“Khánh Linh, đến đây, vị trí này là để lại cho cậu đó.”
Bả vai của Nguyễn Khánh Linh bị bạn học nữ ấn nhẹ một cái, cô cũng không kịp từ chối đã bị cô ấy ấn xuống ngồi ở vị trí đo.
Nhưng mà trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác quái dị, không biết tại sao người này lại muốn cô ngồi ở vị trí này.
Lúc này, bên cạnh Nguyễn Khánh Linh vang lên một giọng nam vô cùng kinh hỉ: “Khánh Linh, cậu cũng đến rồi?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không rối rắm suy nghĩ về cảm giác quái dị chợt lóe qua trong lòng nữa, cô nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh kia.
Người đàn ông có mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ, khí chất khôi ngô, tuấn tú.
Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy cậu ta rất quen, không bao lâu cô liền nhớ ra.
Người này, cấp ba hình như từng theo đuổi cô.
“Đàn anh.”
Nguyễn Khánh Linh gọi anh ta một tiếng.
Trong lòng cô lại nghi hoặc, người này cũng không cùng lớp với bọn họ, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông kia cũng cười, đôi mắt nhìn thẳng thắn vô tư, nhưng mà cũng không che dấu được vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta.
Anh ta khen cô: “Khánh Linh, lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như trước.”
Nghe vậy, trên mặt Nguyễn Khánh Linh xẹt qua vài phần thẹn thùng, cô cũng cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Lúc này, người đàn ông kia lại phát hiện cô mang thai, trên mặt có chút mất mát, bất quá, anh ta vẫn nhịn không được hỏi: “Khánh Linh, cậu có thai sao?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.
Người đàn ông vừa cười vừa nói: “Ông xã cậu khẳng định là rất yêu thương cậu.”
Kỳ thật Nguyễn Khánh Linh cũng không muốn cùng anh ta nói chuyện phiếm, bởi vì trong là cô còn có một bình dấm chua lớn, bình thường cũng không để cho cô nói chuyện với người đàn ông khác, hơn nữa cô cũng muốn tránh gây nghi ngờ.
Nhưng mà nghe được lời này của đàn anh cô nhịn không được lại nhớ tới Phạm Nhật Minh.