Một tiếng hổ khiếu trầm thấp từ cổ họng Tử Lôi Hổ rít gào ra! Chỉ thấy tử lam sắc quang mang chợt xuất hiện trên người Tử Lôi Hổ! Đột nhiên, một cái tử sắc điện long năng lượng ầm ầm đánh tới Khải Hi trên mặt đất!
Sắc mặt Khải Hi nhất thời đại biến! Lại bất chấp sử dụng dị năng đem Tử Lôi Hổ kéo xuống, hoàng mang trên người chợt lóe, tại thủy trụ cùng điện long gần tới người, trong nháy mắt chìm xuống đất!
Trong tiếng ầm ầm, lại là một cái hố sâu cực lớn! Thủy trụ rơi xuống, một tia tử xà rất nhỏ nhất thời bắn ra! Hiển nhiên, đã mang theo điện lưu rất mạnh!
Mà Khải Hi, thì sắc mặt tái nhợt xuất hiện trên mặt đất ở ngoài mấy chục thước, trong ánh mắt nhìn về phía Tử Lôi Hổ, mang theo một tia sợ hãi.
Lúc này Tử Lôi Hổ không có dự định chui vào trong tầng mây, nó cứ như vậy huyền phù tại không trung, một đôi mắt màu hồng, mang theo băng lãnh và tàn khốc, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mọi người trên mặt đất. Trong lúc nhất thời cũng không có tiếp tục phát động công kích.
Mọi người và Tử Lôi Hổ, cứ như vậy giằng co quái dị...
- Đi tìm chết!
Nhưng vào lúc này, không trung đột nhiên truyền đến một tiếng chợt quát! Mọi người ngẩng đầu! Chỉ thấy trên tay Khắc Lý Tư lại xuất hiện lưỡi dao vô sắc thật lớn kia, đang mạnh mẽ đâm về phía Tử Lôi Hổ!
- Sưu!
Thứ Nguyên Nhận tốc độ cực nhanh tựa như đem không gian cắt vỡ ra! Không gian xung quanh, một trận vặn vẹo!
Lâm Dịch nhất thời chuẩn bị sẵn sàng, hai mắt chăm chú nhìn Tử Lôi Hổ, chỉ cần nó chịu một vết thương. Dù chỉ là một vết thương, chính mình có thể tựa như lúc đầu giết chết Thôn Phệ Thú vậy! Dùng lực lượng lĩnh vực trực tiếp đem máu của nó hoàn toàn hút ra khỏi thân thể!
Thứ Nguyên Nhận mang theo biên độ nữu khúc, ầm ầm lao tới Tử Lôi Hổ! Tốc độ cực nhanh, mọi người hầu như thấy không rõ quỹ tích của nó!
Nhưng mà khiến người ta hoảng sợ là tốc độ trên mặt đất của Thứ Nguyên Nhận mặc dù nhanh, tốc độ của Tử Lôi Hổ lại càng nhanh hơn! Mọi người chỉ cảm thấy con mắt hoa lên, thân thể Tử Lôi Hổ đã hoàn toàn tránh khỏi Thứ Nguyên Nhận công kích! Thứ Nguyên Nhận cứ như vậy thẳng tắp bay ra!
Mà Khắc Lý Tư lại kiệt sức từ không trung rơi xuống. Tên đệ tử Lý gia kia đang ở phía dưới, lập tức lăng không nhảy lên, đem thân thể hắn tiếp được, hạ xuống mặt đất.
- Ngao!
Một tiếng hổ khiếu chấn thiên từ trong miệng Tử Lôi Hổ truyền ra! Đột nhiên, chỉ thấy trên không trung tử mang nhất thời đại thịnh! Sau một lát, nhất thời xuất hiện hơn mười đạo thiểm điện, thẳng tắp đánh xuống mọi người!
Mọi người sắc mặt nhất thời đại biến, đều tự tránh né. Bị một đạo lôi điện như vậy đánh trúng, dù có không chết, nhưng cũng không khác chết mấy đâu.
Lâm Dịch cũng tránh né, lôi điện tốc độ nhanh cỡ nào? Cho dù tốc độ của mọi người có nhanh, cũng tuyệt đối không hơn được lôi điện đánh xuông này!
- A!
- A!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên! Thân thể Lâm Dịch chợt dừng lại, hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy trong một mảnh tử sắc lôi điện, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung ầm ầm té trên mặt đất!
- Mộng nhi! Lão sư!
Con mắt Lâm Dịch đột nhiên trợn trừng lên. Chỉ thấy hắn hô to một tiếng, tinh lam lĩnh vực nhất thời mạnh mẽ lan ra! Không trung tử sắc điện xà nhất thời đánh lên lĩnh vực! Tử lam lưỡng sắc quang mang kịch liệt lóe ra!
Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung cách Lâm Dịch cũng không coi là quá xa. Là nhất thời đã bị lĩnh vực bao phủ ở bên trong! Mà lúc này Lâm Dịch cũng đã bất chấp đại não bởi vì lĩnh vực bị trọng thương mà truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, thân hình đã lao tới phía hai người!
- Mộng nhi! Lão sư!
Đem hai người ôm vào lòng, Lâm Dịch lo lắng hô hoán. Hai người nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đã bị điện lưu mang theo nhiệt độ cao đốt thành một mảnh cháy đen. Sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt, nhắm mắt lại, tình huống thân thể hai người nhất thời xuất hiện trong óc hắn!
Cũng may, tuy rằng thân thể hai người bị lôi điện làm trọng thương, đã hôn mê, nhưng còn hô hấp yếu ớt.
- Dịch tử! Nhanh chóng rời khỏi chỗ đó đi.
Trương Tạp hai mắt đỏ ngầu lớn tiếng hét lên trong khu vực lôi điện dày đặc. Lâm Dịch phóng mở lĩnh vực thừa thụ điện giật, khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có khoảng hơn mười đạo lôi điện ầm ầm đánh lên lĩnh vực của hắn. Lúc này lĩnh vực đã cực kỳ nhỏ yếu, tùy thời đều có thể tan biến!
Lâm Dịch cố chịu đau đớn trong đầu, cắn răng, ôm lấy thân thể hai người. Lĩnh vực nhất thời thu lại chỉ còn phạm vi ba thước, sau đó mạnh mẽ vọt tới khu vực bên ngoài điện kích.
Hoàn hảo, khi Lâm Dịch từ khu vực điện kích lao ra, lĩnh vực cũng không có vỡ tan.
- Grừ...!
Một tiếng gào từ không trung truyền đến! Mọi người ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy sau khi Lang Sa triển khai chiến văn, thân ảnh lam sắc lúc này đã xuất hiện bên cạnh Tử Lôi Hổ! Ầm ầm một cước, cư nhiên thẳng tắp đá vào trên đầu Tử Lôi Hổ! Thân thể Tử Lôi Hổ nhất thời từ không trung bị Lang Sa đạp xuống. Trong tiếng ầm ầm, đụng vào đại sơn!
Không biết từ lúc nào, trên lưng Lang Sa cư nhiên xuất hiện đôi cánh lam sắc dài đến năm sáu thước! Phối hợp với lam sắc quang tráo bao phủ toàn thân, thoạt nhìn tựa như một thiên sứ băng tuyết!
- Lang Sa!
Đám người Trương Tạp hoảng sợ kinh hô! Nhưng mà vào lúc này, lại là một tiếng ầm ầm, chỉ thấy Tử Lôi Hổ đã trong đại sơn xông lên cao!
- Ngao!
Tử Lôi Hổ hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ! Sau khi gầm lên giận dữ, tử sắc quang mang liên thiểm, vô số tử xà chợt hướng phía Lang Sa ầm ầm đánh tới!
Mà lúc này, biểu tình Lang Sa cũng không chút biến sắc! Chỉ thấy thân thể nàng xoay tròn cực kỳ ảo diệu. Hầu như trong nháy mắt hình thành lam sắc quang tráo bao phủ trên người nàng! Chính là ngày đó ở hậu sơn Tông Phạm học viện, khi bị những ma thú kia phục kích, nàng đã từng sử dụng!
Chỉ thấy những tử điện kia khi vừa tiếp xúc với lam sắc quang tráo của nàng, nhất thời đã bị phản xa ra ngoài.
Ầm ầm ầm ầm!
Những đạo tử xà kia nhất thời tán lạc khắp nơi! Lưu lại từng cái hố sâu thật lớn! Mà Tử Lôi Hổ càng phẫn nộ rít gào liên tục! Trên người tử mang liên thiểm!
Cùng Lang Sa kích đấu, Tử Lôi Hổ thật ra nhất thời quên đi mọi người phía dưới. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Lang Sa cùng Tử Lôi Hổ đấu tranh. Tất cả mọi người có thể đoán được, chiêu thức này của nàng, thời gian duy trì tuyệt đối sẽ không quá lâu!
Chỉ có Lâm Dịch yêu thương nhìn Thư Mộng và Thủy Linh Lung đã hôn mê. Một cổ tức giận chợt từ trong lòng hắn dâng lên. Đột nhiên, một cổ sát ý như có thực chất kích động ở xung quanh hắn.
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu. Đột nhiên khẩn trương nhìn Khải Hi ở bên cạnh đang nhìn kích đấu trên không trung hô:
- Khải Hi lão sư!
Khải Hi nhất thời quay đầu nhìn Lâm Dịch, lại bị sát khí trên người Lâm Dịch doạ vừa động. Khi nhìn thấy nhị nữ nằm bên cạnh người Lâm Dịch, nhất thời trợn trừng mắt hô:
- Các nàng thế nào?
Lâm Dịch cũng không có trả lời vấn đề của hắn, mà là vẻ mặt âm trầm trực tiếp hỏi:
- Ngươi còn có thể như vừa rồi khống chế được Tử Lôi Hổ không?
Thái độ của Lâm Dịch khiến Khải Hi thất thần, nhưng hắn vẫn lập tức gật đầu nói:
- Có thể. Nhưng thời gian sẽ không quá dài.
- Đại khái bao nhiêu lâu?
- Khoảng sáu giây!
Lâm Dịch cúi đầu ngẫm lại, sau đó ngẩng đầu, trong hai tròng mắt hiện lên một tia sát khí liếc mắt nhìn Tử Lôi Hổ trên không trung:
- Được, đợi ta chuẩn bị một chút, ngài lập tức dùng lực lượng lớn nhất, đem nó chế trụ lại nhé.
Khải Hi tuy rằng không rõ Lâm Dịch nghĩ gì, nhưng hắn vẫn gật đầu! Một tầng hoàng mang nhất thời lóe lên bao phủ lấy người hắn.
Mà Lâm Dịch thì giơ lên tay phải, song chỉ thẳng tắp khép lại, hướng về phía Tử Lôi Hổ đang không ngừng rống giận trên không trung. Trong hai tròng mắt phiếm ra sát ý lãnh, thần sắc hờ hững mà lãnh tĩnh. Một đạo lam sắc quang mang, dần dần hướng đầu ngón tay hắn tụ tập.
Theo thời gian chuyển dời, lam sắc quang mang càng lúc càng thịnh. Đến cuối cùng, không ngờ đã cường liệt đến trình độ chỉ nhìn vào thôi cũng khiến người khác nhức mắt. Thoạt nhìn quả thực giống như một lam sắc thái dương loại nhỏ!
Mọi người nhất thời cảm giác được lam sắc quang mang, vô ý thức nhìn về phía Lâm Dịch, cũng đều không nhịn được trợn trừng mắt.
Tất cả mọi người có thể cảm giác được năng lượng cường đại ẩn chứa trên đầu ngón tay của Lâm Dịch, là kinh khủng cỡ nào!
Mà lúc này, Lang Sa rốt cục kiệt lực! Một đạo sấm sét ầm ầm đánh lên người nàng! Chỉ nghe nàng phát ra một tiếng kêu đau đớn! Nhất thời từ không trung rơi xuống. Mà Diệp Khai một mực khẩn trương nhìn Lang Sa cùng Tử Lôi Hổ kích đấu nhất thời nhảy dựng lên, tại không trung đem thân thể nàng tiếp lấy.
- Ngao!
Hổ khiếu chấn sơn lâm! Tử Lôi Hổ mạnh mẽ gầm lớn một tiếng, tử lam quang mang giao nhau lại xuất hiện trên người nó. Xem ra lúc này nó là muốn sử dụng tuyệt chiêu chân chính!
Nhưng vào lúc này, trong hai tròng mắt Lâm Dịch hiện lên một tia sát khí, đột nhiên quát lớn:
- Chế trụ nó!
Chỉ nghe "ông ông!
liên lục phát ra. Hoàng sắc quang mang phóng lên cao, nhất thời đem thân thể Tử Lôi Hổ lóe ra tử lam lưỡng sắc quang mang bao phủ!
Lúc này, Khải Hi hầu như dùng hết tinh thần lực toàn thân để hoàn thành một động tác này! Trong hoàng mang kịch liệt, Tử Lôi Hổ nhất thời cứ như vậy yên lặng trong hoàng sắc quang mang.
- Đi tìm chết cho ta!
Hai mắt Lâm Dịch phiếm hồng, chợt hét lớn lên! Chỉ nghe ba một tiếng vang nhỏ! Không khí bên cạnh Lâm Dịch nhất thời rung động! Một đạo lam mang lấy tốc độ mọi người hoàn toàn không thể phản ứng chợt thứ phá thiên không!
Một giây này hầu như thời gian dừng lại! Mọi người trong mắt kinh hãi, đều chỉ còn lại có một đạo lam mang huyễn lệ kia.
Thân thể Tử Lôi Hổ mạnh mẽ chấn động, trong đôi mắt hổ nhất thời phiếm ra một tia nghi hoặc. Một lúc lâu sau, một giọt máu tươi từ trên trán nó rơi xuống, đột nhiên, cứ như vậy từ trên không trung rơi xuống.
Mà khi thân thể Tử Lôi Hổ rơi xuống, đồng thời thân thể Lâm Dịch cũng trở nên mềm nhũn, ngã xuống.
- Lâm Dịch!
Khải Hi một tiếng thét kinh hãi, hoàng mang trên người chợt lóe, nhất thời vọt đến bên cạnh Lâm Dịch, đem thân thể yếu đuối của hắn đỡ lấy. Chỉ thấy sắc mặt Lâm Dịch một mảnh xám trắng, hô hấp yếu ớt, đã bị hôn mê rồi!
- Hắn là quá mệt mỏi.
Trương Diệc Vũ cũng lao qua, nhìn tình hình của Lâm Dịch nói rằng.
Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy sắc trời đột nhiên sáng sủa, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy không trung một trận vân động phong dũng, sau một lát, tử xà biến mất. Mây đen cũng dần dần tiêu tán ra, lộ ra lam sắc thiên không phía trên.
Đột nhiên, một tầng hồng quang mông lung, đột nhiên lóe qua trên người Tử Lôi Hổ. Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy hồng quang ngưng tụ thành một viên huyết dịch huyền phù tại không trung. Lại có mấy khỏa Bạch Hổ chi tà nhãn xuất hiện bên cạnh.
Khi Lâm Dịch từ trong hôn mê tỉnh táo lại, đã không biết qua bao lâu rồi.
Đại não cảm giác có chút nặng nề, từng cổ đau đớn như kim châm tựa như thủy triều từng đợt đánh tới Lâm Dịch khiến hắn nhịn không được nhíu mày rên lên vài tiếng.
Một bên Khải Hi đang nắm thi thể ma thú vừa mới bị liệt sát trong tay. Nghe được tiếng Lâm Dịch kêu rên, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, buông thi thể ma thú trong tay xuống bước nhanh chạy đến bên cạnh Lâm Dịch.
- Lâm Dịch, Lâm Dịch...Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh...
Bên tai vang lên một thanh âm, dưới đại não mơ hồ, Lâm Dịch thậm chí phân không rõ người nói là ai. Mở hai mắt lại chỉ thấy một màn lam sắc mơ hồ, nỗ lực nửa ngày cũng vô pháp thấy rõ hoàn cảnh trước mắt. Một trận mệt mỏi rã rời lại kéo tới, Lâm Dịch lại rơi vào hôn mê.
Thân thể Lâm Dịch đang huyền phù tại không trung, vừa rồi còn hơi động vài cái, lại tĩnh xuống. Khải Hi sắc mặt vui mừng không khỏi chậm rãi trầm xuống. Lại nhìn vài lần Lâm Dịch đang huyền phù tại không trung, bị một tầng lam sắc lĩnh vực bao vây, đi tới trước thi thể ma thú, tiếp tục chuẩn bị thức ăn ngày hôm nay.
Tại một chỗ cách bọn họ không xa, trên mặt đất rải tấm da ma thú. Mà ở mặt trên thì Thủy Linh Lung, Thư Mộng cùng với Lang Sa ba người đang nằm.