Lâm Cường tiễn Lâm Dịch đến cửa ra vào, Lâm Dịch nhìn sắc trời một chút, trời đã sắp sáng, liền quay đầu về hướng Lâm Cường nói.
Lâm Cường tắc thì nhẹ gật đầu, sửa sang vạt áo có chút mất trật tự của Lâm Dịch, dặn dò:
- n, ở bên ngoài cẩn thận một chút.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười nói:
- Người yên tâm, con sẽ để ý.
Lời này không phải là giả, Lâm Dịch mười lăm tuổi đã rời nhà, lại sinh sống hai năm trong Cấm kỵ sâm lâm, phải biết rằng, bằng vào điểm này, cũng đủ để thấy năng lực sinh tồn của hắn là phi thường mạnh, huống chi, dùng thực lực Lâm Dịch hôm nay, dưới thánh cấp, cơ bản không thèm nhìn rồi.
Lâm Cường nhẹ gật đầu, Lâm Dịch liền quay người chuẩn bị ly khai.
- Dịch nhi...
Lâm Cường đột nhiên mở miệng hô, Lâm Cường nghe vậy quay đầu lại.
- Làm sao vậy phụ thân?
Lâm Cường lẳng lặng nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau, đột nhiên cười nói:
- Sau khi đạt đến thánh cấp liền trở về.
Lâm Dịch hơi sững sờ, chợt đã minh bạch ý tứ Lâm Cường, sau đó nhẹ gật đầu:
- Vâng, phụ thân.
Sau khi nói xong, quay người ly khai.
Lâm Cường đứng tại cửa ra vào, nhìn bóng lưng Lâm Dịch một đường kêu gọi những người khác trong trấn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Không phải phụ thân không muốn nói, chỉ là không phải lúc.
Lập tức lại nhìn thoáng qua Lâm Dịch rồi mới quay người về phòng.
Ngày hôm qua, Lâm Dịch nói chuyện qua với Khương Phàm và Lý rồi, cho nên liền không có lại Vũ Môn, trực tiếp ra khỏi thôn trấn môn.
- Dịch tử ca, lúc nào ngươi trở về?
Vừa ra trấn môn, chợt nghe một thanh âm ở sau lưng, Lâm Dịch quay đầu lại, đúng là Vũ môn đệ tử trẻ tuổi trên tháp, trong mắt tên đệ tử kia lộ ra biểu lộ hâm mộ, nhìn Lâm Dịch đang ra khỏi trấn.
Lâm Dịch ngẩn người, chợt nở nụ cười.
- Thánh cấp.
Nói xong quay người đi ra ngoài, cũng không có quay đầu lại, lưu lại tên đệ tử trẻ tuổi trên tháp đang ngạc nhiên sửng sốt.
Không có thứ để phi hành, Lâm Dịch không thể không dùng phương pháp "căng hải" tiến về thành Hi Á, cũng may đường này cũng đã tới tới lui lui nhiều lần, mặc dù đại bộ phần đều là bay tới bay lui trên không trung, nhưng đại khái phương hướng tổng vẫn không sai lầm.
Khoái đao kia ngược lại thật sự giúp đỡ hắn không ít, chặt đứt bụi gai, khiến Lâm Dịch giảm đi không ít khí lực.
Tuy rằng đã đi Mạn Vân Sơn Mạch này, nhưng dù sao vẫn chỉ là khắp chân núi Mạn Vân Sơn Mạch, địa phương hoang tàn vắng vẻ này, nhiều nhất chỉ xuất hiện một ít dã thú bình thường, ngay cả tung tích một đầu ma thú cũng không tìm được.
Đi một thời gian ước chừng năm ngày, Lâm Dịch bắt đầu có chút không kiên nhẫn, bởi vì mấy ngày nữa là học viện Tông Phạm khai giảng rồi, mà hắn đã hẹn gặp mặt với bọn người La Á, dùng tiến độ trước mắt, chỉ sợ là sẽ bỏ lỡ, liền lập tức quyết định triển khai lĩnh vực, phi hành đi qua.
Không thể không nói, tốc độ phi hành so với tốc độ hắn đi bộ thật sự nhanh hơn không ngớt, hơn nữa Lâm Dịch phóng lĩnh vực tới mức nhỏ nhất, tốc độ lại càng nhanh, một ngày thời gian đã có thể bằng với lộ trình hành tẩu năm ngày rồi, bất quá phi hành lại mệt mỏi hơn một ít, sau một ngày phi hành, trên mặt Lâm Dịch cũng không khỏi chảy vài giọt mồ hôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, tính toán lộ trình, ước chừng chỉ cần phi hành bốn năm ngày nữa là có thể đến thành Hi Á, lập tức không hề vội vã chạy đi, từ không trung hạ xuống mặt đất, tìm một địa điểm trống trải, cầm khoái đao kiếm một ít củi đốt, móc ra đá đánh lửa, lại rút ra vài món ăn dân dã từ bên trong túi đeo phía sau lưng, lúc này vẫn là tháng một, thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá thời gian cũng chỉ là một ngày, cho nên cũng không có hỏng, có thể ăn được, cũng không cần phải đi tìm những món ăn khác trong rừng.
Lập tức bắt đầu nướng đồ trên đống lửa, mà Lâm Dịch cũng sớm đã ngờ tới chính mình ở tại nơi hoang vu này vài ngày nữa, cho nên lúc ly khai đã mang theo một ít gia vị đơn giản, sau một lát, một cỗ mùi thịt heo thơm ngát tỏa ra, Lâm Dịch hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, liền chuẩn bị động thủ.
Đột nhiên tâm thần khẽ động, tay Lâm Dịch lập tức thoáng dừng lại một phát, không khỏi quay đầu lại nhìn về hướng không trung, ước chừng một lát sau, một bóng đen cự đại xuất hiện trên không trung, bởi vì vừa rồi Lâm Dịch đã lựa chọn một khu vực trống trải, cho nên có thể tinh tường nhanh chóng nhận ra.
- Ước Ba Long?
Lâm Dịch liếc một cái liền nhận ra đây là Ước Ba Long, bất đồng với Ước Ba Long trước kia Lâm Dịch từng gặp qua, trên người Ước Ba Long này lại không có mang theo mộc ốc, nhưng Lâm Dịch có thể nhìn rõ ràng trên tấm lưng trụi lủi của Ước Ba Long này, tựa hồ có mấy người đang đứng.
Càng ngày càng gần, độ cao đầu Ước Ba Long này phi hành cũng không tính rất cao, bất quả chỉ là trăm mét so với mặt đất, dùng thị lực Lâm Dịch, tự nhiên có thể chứng kiến rõ ràng sự vật trên lưng Ước Ba Long, trong nháy mắt, hắn trông thấy rõ ràng có năm người đang đứng trên thân Ước Ba Long, trong đó có ba người nhìn chằm chằm vào hắn.
Đột nhiên Lâm Dịch cảm thấy nhảy dựng, ánh mắt ba người kia khiến người khác cảm giác cực kỳ lạnh như băng, bất quá cái quét nhìn kia, khiến Lâm Dịch cảm giác được một cỗ rét lạnh.
- Đều là cao thủ.
Lâm Dịch lập tức bình thản, ngoại trừ cảm giác này, hắn còn thấy những người đang đứng ngạo nghễ trên lưng Ước Ba Long, dù bay nhanh trong gió nhưng đầu và góc áo của bọn hắn đều không bị gió thổi, hiển nhiên khí thế bản thân đã mạnh đến gần như thực chất hóa.
- Những người này đi đâu vậy?
Đột nhiên Lâm Dịch có chút tò mò nghĩ đến, nhìn về phía Ước Ba Long đã càng ngày càng xa, không khỏi lộ ra nghi hoặc, có chút nghi hoặc.
Đột nhiên một cỗ mùi thịt cháy chui vào mũi hắn, sau khi sững sờ hắn lập tức phản ứng, tay chân có chút luống cuống lấy thịt nướng đã có chút cháy đen xuống, sau khi xem xét, không khỏi cười khổ.
- Thiệt là, người khác đi chỗ nào quản ta làm chuyện gì? Lãng phí, lãng phí.
Lâm Dịch cảm thấy oán giận nói, cũng may, tuy rằng hơi có chút cháy đen nhưng đại bộ phận vẫn là màu vàng kim óng ánh, vẫn có thể ăn được, lập tức không suy nghĩ thêm gì về Ước Ba Long lúc nãy nữa.
- Đại ca, người nọ vừa rồi...
Trên lưng Ước Ba Long có năm tên nam tử cao lớn lạnh lùng đứng ngạo ngễ trên đó, nhưng trong gió cực lớn ày, tóc và góc áo của năm tên nam tử này không có chút nào đong đưa, giống như là năm cái cọc tiêu đứng thẳng tắp trên lưng Ước Ba Long.
- Hẳn là không phải, theo tư liệu cung cấp, mục tiêu là thất cấp dị năng giả, nhưng người nọ vừa rồi có một thanh khoái đao trên lưng.
Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt vang lên, những người khác nghe vậy khẽ gật đầu.
Sau đó một tiếng cười khẽ vang lên, đúng là một trong năm tên nam tử đó.
- Trấn Hi Mạn, thật đúng là khó tìm a, không nghĩ tới rõ ràng tại khắp chân núi Vân sơn mạch.
- Chúng ta đã chậm trễ gần một tháng thời gian, phải nhanh chóng đuổi tới, nếu không thượng cấp sẽ trách tội, chúng ta chịu không nổi.
Thanh âm lạnh lùng lại vang lên, bốn người còn lại đều nhẹ gật đầu, Ước Ba Long di động cực nhanh, một đạo bóng xám xẹt qua trong không trung.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch liền đứng dậy chạy đi, ánh sáng màu lam quanh thân lập lòe quanh thân hắn, thân thể như sao băng hướng về thành Hi Á bay tới, bất quá, lại nói tiếp, tuy rằng Lâm Dịch có thể bay, nhưng tốc độ phi hành so với Ước Ba long đều chậm hơn không ít, lại càng không cần phải nói Hắc Vân Điểu, cho nên lúc đầu từ thành Hi Á đến trấn Hi Mạn chỉ mất thời gian một ngày, lúc này Lâm Dịch cũng đã hành động năm sáu ngày, còn lại chưa tới một nửa lộ trình.
- Đợi sau khi đạt tới thánh cấp thì tốt rồi, Lâm Dịch nghĩ đến, có chút chờ mong trong nội tâm, lực lượng và cường đại Thánh giai, tất cả đều xa xa so với tưởng tượng của người bình thường, đồng dạng là phi hành, từ trấn Hi Mạn đến Thành Hi Á, Lâm Dịch phi hành gần mười ngày, mà thánh cấp thì có lẽ một canh giờ cũng không đến, có thể nghĩ tốc độ nhanh như thế nào.
- Hy vọng nhanh chóng đạt đến thánh cấp.
Lâm Dịch mang theo chờ mong, thời gian dần qua, tinh lam lập lòe, vạch phá bầu trời.
Đêm tối đi gấp, một ngày sau, giữa trưa.
...*********
- Ô...
Một tiếng kèn bén nhọn phá vỡ bình yên tại trấn Hi Mạn, Lý và một đám Vũ Môn đệ tử lập tức chạy ra khỏi Vũ Môn, đi tới đỉnh đầu cửa ra vào thôn trấn, phát hiện một đầu Ước Ba Long cao hơn ba mươi mét lơ lửng trên không trung.
- Ước Ba Long, lần này là ai?
Thấy rõ vật đến, Khương Phàm âm thầm thở dài một hơi, tuy rằng nghi hoặc vì cái gì mà trên lưng đầu Ước Ba Long này không có mộc ốc, nhưng nghĩ đến hẳn là nuôi trong nhà đấy, huống chi Ước Ba Long bất quá chỉ là một đầu ma thú tam cấp mà thôi, mặc dù hoang dại nhưng bọn người Khương Phàm cũng không sợ nó.
Không đợi Khương Phàm mở miệng, một cỗ cảm giác cực hàn lập tức tràn ngập trong lòng hắn, mà sắc mặt Lý bên cạnh hắn cũng hơi ngưng tụ, ánh mắt lộ ra hàn mang, sắc mặt Khương Phàm biến hóa, ngẩng đầu lên nhìn, đón ánh mặt trời, mơ hồ có thể chứng kiến trên lưng Ước Ba Long, có năm đạo thân ảnh đang ngạo nghễ đứng thẳng trên đó, mà khí thế rét lạnh này, đúng là tràn ra từ trên thân năm người này.
- Các ngươi là...
Khương Phàm nhíu mày, nhưng lời còn chưa dứt, một thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt đã cắt đứt lời hắn.
- Chính là chỗ này.
Xoát, xoát, xoát, xoát, xoát.
Năm thanh âm nhẹ vang lên, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, năm thân ảnh trên đầu Ước Ba Long đã hạ xuống mặt đất, lúc này bọn người Khương Phàm mới thấy rõ dung mạo người đến.
Năm người đến, nếu chỉ luận về dung mạo thì có thể coi là bình thường, nhìn tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng trung niên, tuy nhiên thân bọn họ lại cao hơn một mét chín, lúc này mới là tháng một, đúng là thời điểm giá rét, nhưng năm người này cũng chỉ mặc một kiện quần áo hơi mỏng, gân xanh lộ ra bên ngoài cánh tay, hiển nhiên lực lượng không nhỏ.
Câu nói vừa rồi kia, cụ thể là ai trong đám người kia nói thì bọn Khương Phàm cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy sau khi năm người kia đáp xuống từ trên lưng Ước Ba Long, ánh mắt liền quét nhìn về bốn phía, ánh mắt lạnh lùng, một chỗ nghiêm nghị chi khí bỗng nhiên tràn ngập ra.
Sắc mặt Khương Phàm biến hóa, lập tức cảm thấy lai giả bất thiện, lập tức nhíu mày, nhìn chăm chú lên đám người này.
- Các ngươi là ai? Đến trấn Hi Mạn có chuyện gì?
Khương Phàm mở miệng, ánh mắt của năm người đều tập trung trên người hắn, lập tức khiến hắn cảm giác được một cỗ hàn ý thấm cốt bên trong ánh mắt của những người này, tựa hồ không mang theo chút tình cảm sắc thái nào.
- Xem ra không sai.
Thanh âm hờ hững từ trung tâm đám cư dân truyền ra, Khương Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn.
Sau khi năm người nhảy xuống từ trên lưng Ước Ba Long quét mắt liền nhìn mọi người cung quanh, sắc mặt đệ tử bên trong Vũ Môn cũng đại biến, ngay cả nói chuyện cũng quên mất, hiển nhiên thực lực năm người này rất mạnh, uy áp trong mắt trong lúc vô tình cũng đủ để khiến mọi người kinh hãi nói không ra lời, nếu không phải Khương Phàm có thực lực tiến bộ tương đối lớn qua vài năm thì chỉ sợ lúc này hắn cũng nói không ra lời, nhưng cho dù là như thế, sắc mặt của hắn cũng khẽ biến.