Người thanh niên này mấy ngày qua hành lạc quá độ, tinh thần có phần giảm sút, làm da trắng nõn nà có vài phần tái nhợt. Nam tử trung niên cũng không thấy hai nữ tử kia đi theo sau người thanh niên, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Lập tức cúi đầu nói:
- Đúng vậy thưa thiếu gia! Ngày hôm nay phải xuất phát!
Người thanh niên chỉnh lại cái thắt lưng, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười nói:
- Tốt! Vậy thì xuất phát thôi.
Nói xong, hắn lập tức đi ra bên ngoài. Nam tử trung niên tự nhiên là đi theo...
Nhưng ở ngoài phòng, sắc mặt Lâm Dịch cũng sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử trung niên và người thanh niên kia, trong mắt cũng hiện lên một tia hàn ý. Bởi vì thần thức hắn đã quan sát được hai nữ tử trong phòng đã tắt thở rồi.
- Thủ đoạn tàn nhẫn.
Thần thức xuyên qua căn phòng quan át, Lâm Dịch có thể thấy được quần áo trong phòng vứt lung tung, hai nữ tử toàn thân không một mảnh vải, máu me be bét, hai mắt trắng dã, dĩ diên, cả hai nữ tử đều không còn chút khí tức sinh mệnh nào.
Người thanh niên này cứ như vậy mà giết hai nữ tử này.
Tuy hai nữ tử này cùng Lâm Dịch không có quan hệ nào nhưng nói thế nào đi nữa cũng là hai cái mạng. Lâm Dịch tự hỏi lòng mình không phải là đại anh hùng, đại hào kiệt gì. Nhưng người thanh niên kia sau khi hành lạc xong hết thảy, lại còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết hai nữ tử kia. Như vậy cũng quá độc ác rồi.
Suy nghĩ một lúc, thần sắc Lâm Dịch bất động, thân hình chuyển động đi theo. Lấy thực lực của hắn, hắn không muốn hiện thân thì không ai có thể phát hiện ra hắn.
Đi theo phía sau nam tử trung niên và người thanh niên, đi tới sân rộng trong phủ thành chủ. Người thanh niên kia thần khí kiêu căng, dọc trên đường bộ dáng vênh váo. Nhưng khi có nha hoàn có tướng mạo tương đối thanh tú đi qua thì biểu tình của hắn nhất thời thay đổi, hai mắt chăm chú nhìn người ta nở nụ cười dâm đãng. Thẳng tới khi nha hoàn kia tái mặt, sợ hãi thì mới cười hắc hắc bỏ đi. Hình tượng rất giống một công tử ăn chơi, chác táng.
Thành chủ cùng với hai gã cường giả Tinh Vị Cảnh ở trong sân đợi. Thấy người thanh niên đến, trong mắt thành chủ hiện lên một tia khinh thường, nhưng ngay lập tức biến mất. Hắn cười ha ha, đi đến gần nghênh đón nói:
- Nghe đại nhân nói hôm nay Hàn thiếu gia sẽ rời đi?
Nguyên bản nha hoàn phía sau tướng mạo không tồi, mà biểu tình của người thanh niên thay đổi. Lúc này lại nghe được thành chủ nói vậy, cho nên mới quay đầu lại, hắn nhìn thấy đối phương tươi cười chào đón mình, biểu tình trở nên kiêu căng, chỉnh chỉnh quần áo một chút rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy! Bản thiếu gia hôm nay sẽ rời đi.
- Mấy ngày này làm chậm trễ chuyện của Hàn thiếu gia, còn thỉnh thiếu gia thứ lỗi.
Thảnh chủ chắp tay, vừa cười vừa nói. Tựa hồ không có để ý biểu tình của người thanh niên kia.
Người thanh niên hơi gật đầu, thần thái kiêu căng ừ một tiếng, sau đó nói:
- Vậy bản thiếu gia đi trước.
- Hàn thiếu gia lên đường may mắn.
Thanh chủ gật đầu cười. Hàn thiếu gia quay lại gật đầu với nam tử trung niên. Nam tử trung nhiên nhất thời làm bộ được ân sủng mà kinh sợ đối với Hàn thiếu gia. Người thanh niên cảm thấy thỏa mãn, rồi lại nhìn qua những người khác, cũng không nói nhiều, cứ như vậy hóa thành một đạo bạch quang phá không mà đi.
Đợi đến khi thân ảnh Hàn thiếu gia hoàn toàn biến mất thì thành chủ mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra một tia khinh biết nói:
- Ngu ngốc.
Sau đó hắn nhìn về phía nam tử trung niên, biểu tình trở nên khiên tốn, cười khổ nói:
- Khổ cực đại nhân mấy ngày nay phải tiếp đón hắn.
Nam tử trung niên nghe vậy thì than thở lắc đầu. Hắn nhìn bóng dáng người thanh niên kia biến mất rồi nói:
- Hai nữ tử kia đã bị giết.
Sắc mặt thành chủ hơi đổi, cũng hít một hơi sâu. Lúc lâu sau hắn mới điềm nhiên nói:
- Nếu như hắn không phải là con trai độc nhất của Hàn Vạn thì lão phu đã sớm tát chết hắn rồi.
Nam tử trung niên lại thở dài một tiếng, không nói gì.
Thảnh chủ ngẩng đầu nhìn về phía mấy tên hộ vệ than thở:
- Các ngươi đi Tứ Phương Các, đem thi thể hai nữ tử kia đi an táng cho thỏa đáng.
Mấy tên hộ vệ khom người, đám một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trong lúc này, Lâm Dịch đã sớm đuổi theo người thanh niên kia. Hắn chỉ là một cường giả Hạ Tinh Vị trung giai, cách biệt một trời một vực với Lâm Dịch. Không thể nào phát hiện ra được Lâm Dịch đang bám theo.
Dọc theo đường đi, người thanh niên này có chút đủng đỉnh, tốc độ phi hành rất chậm. Lâm Dịch bay theo sau hắn mà cũng phát lộ ra một tia sát ý.
Chỉ là hiện tại giết người thanh niên này chưa phải là thời cơ tốt. Dù sao thì hắn vẫn muốn đi đến Cổ Thuật.
Huống hồ còn có chuyện của Lang Sa. Tuy rằng Lang Sa không tính là bằng hữu của Lâm Dịch nhưng chí ít cũng là người quen. Huống vì mình mà nàng mới chịu khổ. Lâm Dịch cũng muốn giúp nàng ngăn chặn mối nguy này.
Cho nên, hiện tại người này không thể nào chết. Nghĩ đến đây, Lâm Dịch ngăn chặn sát ý của mình, lẳng lặng đuổi theo sau.
Cũng không biết Cổ Thuật là một địa phương như thế nào. Người thanh niên kia tuy có chút ngu ngốc nhưng mà thân pháp của hắn không phải là đồ vứt đi. Tuy rằng chỉ là Hạ Tinh Vị trung giai nhưng tốc độ lại bằng Trung Tinh Vị hạ giai.
Đương nhiên cái này cùng với Lâm Dịch không có quan hệ. Lâm Dịch chỉ có hứng thú đối với công pháp thượng cổ của Cổ Thuật mà thôi.
Người thanh niên cứ như vậy chậm rãi phi hành, tám ngày sau hắn đi đến một ngọn núi lớn. Một tầng quang mang bảy màu, toàn bộ núi non bị bao phủ ở bên trong. Con mắt Hàn thiếu gia nhất thời sáng lên, biểu tình cũng lộ ra sự khẩn trương.
Trong mắt hắn hiện lên sự hưng phấn. Hắn đang nghĩ đến dung nhan kiều diễm Lang Sa, nghĩ đến nàng sắp là của hắn, chuẩn bị hầu hạ dưới thân hắn, Hàn thiếu gia hưng phấn, ngay cả hạ thân cũng đứng lên.
Tay phải giơ lên, một tinh thể bảy màu xuất hiện trong tay. Tinh thể vừa xuất hiện kết giới có phản ứng, bắt đầu xuất hiện dao động.
Lâm Dịch đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt. Thân hình nhoáng lên đã biến mất tại chỗ.
Trong lòng Hàn Thế khẩn chương, hắn cảm giác tốc độ mở kết giới ngày hôm nay quá chậm. Trong đầu lại không ngừng nghĩ đến có phải Lang Sa cũng đã đến rồi không.
Đang nghĩ ngợi thì kết giới bảy màu phía trước xuất hiện một cái lỗ nhỏ, ánh mắt hắn sáng lên liền bay vào bên trong. Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên kinh hoảng, còn không biết chuyện gì xảy ra thì ánh mắt mang theo sự mê man, thần trí nhất thời lâm vào trong bóng tối.
Lâm Dịch đã đoạt đi toàn bộ khí tức sinh mệnh của người thanh niên. Quang mang màu lam ở tay phải lóe lên, chỉ nghe vài tiếng động vang lên, thi thể trong tay đã đóng băng. Lâm Dịch nhẹ buông tay, một đạo bạch ngân lại lóe lên. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, thi thể người thanh niên hóa thành băng tuyết đầy trời, biến mất vô tung vô ảnh.
Làm xong những chuyện này, khóe miệng Lâm Dịch lộ ra một nụ cười nhạt.