Tiểu Thử nghe xong câu sau cùng, ý thức lâm vào trong bóng tối.
Bỗng nhiên tất cả yên tĩnh lại, Lâm Dịch cúi đầu, nhìn tráng cảnh giống như địa ngủ ở phía dưới, lơ lửng trên không trung, gió cũng ngừng thổi, tiếng sấm cũng biến mất vô ảnh vô tung.
- Nghỉ ngơi đi!
Trong nội tâm Lâm Dịch cảm thán, sau đó phất tay.
Phát tay che trời, dùng lực lượng cường hãn của Lâm Dịch hiện giờ mà hình dung, là không quá đáng chút nào, cả thị trấn nhỏ của Cổ Năng phía dưới đã biến thành địa ngục, đột nhiên có một tấm lưới tràn ra, che phủ toàn bộ phòng ốc và thi thể dưới một lớp bụi mù, hình thành một tấm màn bụi dày đặc, làm cho không ai có thể nhìn thấy biến hóa bên dưới.
Run rẩy kịch liệt chỉ diễn ra trong vài phúc, sau đó khôi phục sự yên tĩnh, màn bụi tản ra, cả thị trấn nhỏ Cổ Năng lúc trước, cành như địa ngục trước kia, hiện giờ đã biến mất toàn bộ, chỗ này, đã biến thành mặt đất kiên cố và sạch sẽ.
Chỉ có một ít bụi đất vẫn còn một ít màu nâu của máu tươi, trong không khí vẫn còn mùi tanh của máu.
Lâm Dịch dừng lại một lúc trên không trung, rốt cuộc thở dài một tiếng, sau đó nhìn qua một phía.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt của hắn vô cùng thâm thúy, nhìn lên Thiên Giới.
- Thanh Long Bảo, cho dù nguyên nhân là gì, ta cũng sẽ tính sổ với các ngươi, phải trả một cái giá thật lớn, ta thề!
Hóa thành một đạo lưu quang, Lâm Dịch biến mất trên không trung, thế ngoại đào viên an tường của ngày xưa, thị trấn của Cổ Năng, theo sự rời đi của Lâm Dịch, đã biến mất một cách chân chính trên đại lục Bạch Đế.
- Nhanh, nhanh!...Nhanh tiến vào bổn nguyên chi tháp, tiến vào bổn nguyên chi tháp!
Lo lắng cộng thêm tiếng la hét vang lên khắp trấn nhỏ. Trên bầu trời, có năng lượng gào thét xẹt qua phía chân trời, phát rất nhiều đóa hoa nở rộ thật tươi đẹp. Trấn nhỏ yên tĩnh bình lặng đã sớm biến thành biển lửa. Thỉnh thoảng có năng lượng từ không trung rớt xuống, cường giả Tinh Vị Cảnh dùng năng lượng của mình ngăn cản lại...Nhưng mà, cái năng lượng kia quá mạnh mẽ, trước mặt cỗ năng lượng kia, thân thể của bọn họ còn cứng rắn hơn nham thạch, nhưng cũng không có tác dụng chống cự gì quá lớn cả.
Năng lượng sáng bóng này làm nổ nát thân thể của bọn họ một cách vô tình, mạnh mẽ va chạm với mặt đất, lưu lại một cái hố cực lớn đang thiêu đốt...Mỗi một đạo năng lượng, ít nhất có thể mang đi tính mạng của rất nhiều người.
Lối vào bổn nguyên chi tháp, năng lượng bảy màu đã bị đánh vỡ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc sợ hãi của người trước tiếp người theo Lang Sau. Một tên chiến sĩ Tinh Vị Cảnh Thượng Giai, đang dùng sức hô hào...Dùng thực lực của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho năng lượng trên không trung rơi chậm một chút, tận lực tránh cho người ta ít bị tổn thương nhất...Hắn không có năng lực đánh tan năng lượng này một cách hoàn toàn.
Cao giữa không trung, một hồi đại chiến đang diễn ra, từng đạo ánh sáng năng lượng sáng ngời người tới ta đi, đánh sống đánh chết.
- Hắc hắc, thật sự không nghĩ tới, đi tới vị diện này có thể gặp được người mạnh như ngươi, thật sự là khiến người ta kinh ngạc, ha ha ha ha...
Một tiếng cười phóng đãng vang dội khắp bầu trời, nhưng tiếng cười này rất chói tai, vừa dùng năng lượng tương giao, hắn còn lựa chọn cách giằng co với đối đây...Đây chính là trận giằng co thứ ba của bọn họ.
Người ở trước mặt của hắn, là một đạo thân ảnh mặc quần áo trắng...Tóc dài như thác nước đang tưng bay Lang Sau lưng của nàng, dung nhan tuyệt mỹ trong trẻo của nàng, hôm nay đã mang theo một tia huyết sắc. Trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm, tư thế hiên ngang đón gió mà đứng...Đây chính là nữ nhân mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn chinh phục.
Mà nàng, chính là người trước kia cùng đi với Lâm Dịch, cùng trở về đại lục Bạch Đế, Lang Sa!
Trong đôi mắt trong trẻo của Lang Sa mang theo sát khí điên cuồng, mỗi lần con ngươi của nàng nhìn qua đều nghe được tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu khóc liên tiếp truyền vào tai, trong thần sắc của nàng mang theo lo lắng và đau lòng. Lang Sau đó biến thành sát khí, sát khí càng lúc càng mạnh, lạnh lùng nhìn về tên nam nhân mặc áo tím đứng cách nàng không xa.
Vì ngăn cản đám người này, mười mấy tên cường giả Cổ Thuật, trên người cũng đã mang hoặc nhẹ hoặc trọng thương. Vây quanh ba tên cường giả áo tím...Tuy trận pháp của Cổ Thuật không tính là quá mạnh, nhưng vẫn có thể quấn lấy tới bây giờ.
- Lang Sa, ngươi không Lang Sao chứ?
Lang Sau lưng của Lang Sa, cũng có ba bốn tên cường giả Đại Tinh Vị Cảnh của Cổ Thuật...Nhưng năng lượng trên người của bọn họ vô cùng cường hoành, tất cả đều là cường giả Đại Tinh Vị Cảnh. Mở miệng nói chuyện là một thanh niên có tướng mạo anh tuấn...Thanh niên này cắn chặt hàm răng, khóe miệng mang theo máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tên cường giả áo tím đứng cách Lang Sa vài ngàn mét, đôi mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Lang Sa, mang theo một tia lo lắng không cách nào che dấu...Mà ở trong lòng của hắn, còn mang theo một tia si mê không cách nào che dấu.
Nếu như Lâm Dịch ở chỗ này. Nhất định sẽ nhận ra người này. Trong thời gian Lâm Dịch giả dạng Hàn Thế tiến nhập vào trong Cổ Thuật, gặp được tên thanh niên này si mê Lang Sa, tên là Vệ Vũ.
Ở sau lưng Vệ Vũ, là một nữ tử tướng mạo thanh tú, tuy dung mạo của nàng không phải tuyệt mỹ, nhưng cũng là giai lệ nhân gian hiếm thấy, đây chính là muội muội của Vệ Vũ, tên là Vũ Linh. Ba trăm năm qua chính là một trong những nhân vật trụ cột của Cổ Thuật.
- Không có việc gì.
Lang Sa nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên cường giả áo tím, nhẹ nhàng trả lời một câu, Lang Sau đó trầm mặc, Vệ Vũ há hốc mồm, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Sát ý trong mắt tăng lên, nhìn chằm chằm vào tên cường giả áo tím kia.
- Với thực lực của ngươi, có lẽ đã có thể phi thăng Thiên Giới, vì cái gì còn dừng lại ở vị diện này? Thật sự là ngạc nhiên đấy!
Tên cường giả áo tím hình như cũng không nóng nảy động thủ, vẫn ung dung hỏi.
Ánh mắt trong trẻo của Lang Sa lạnh lùng nhìn hắn, cũng giống hai lần trước, đôi mắt của nàng băng lãnh giống như muốn đóng băng đối phương vậy.
Cường giả áo tím nhún vai không thèm để ý, nói:
- Đã không muốn quay về...Vậy được rồi. Nhưng mà, đánh lâu như thế, chắc hẳn ngươi cũng biết ngươi không phải đối thủ của ta chứ? Trung thực mà nói, những việc như lạt thủ tồi hoa, ta không muốn làm...Chỉ cần ngươi bây giờ rời đi, ta sẽ không khó xử ngươi, ngươi thấy thế nào?
Cường giả áo tím dùng lời lẽ có thể thương lượng, nhưng Lang Sa vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
- Giết ta, ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!
Sau một lát, âm thanh của Lang Sa trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ từ nói ra.
Nụ cười trên mặt của tên cường giả áo tím cũng cứng lại một chút, trong mắt hiện ra lửa giận, nhưng sau đó nhún vai cười nói:
- Đúng vậy, ta thừa nhận...Tuy ta mạnh hơn so với ngươi, nhưng ta thực sự muốn giết ngươi, cái giả phải trả đúng là không nhỏ...Nhưng không nên quên, chúng ta ở đây có bốn người, mà bên của các ngươi, trừ ngươi ra, còn lại chỉ là rác rưởi mà thôi. Nếu chúng ta liên hợp lại, hắc hắc...Chỉ sợ ngươi không thừa nhận được a!
Ánh mắt của Lang Sa trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn quét qua chung quanh, nàng không thể không thừa nhận...Đối phương nói hết sức chính xác. Chính mình cường thịnh trở về, cũng chỉ có một mình mình mà thôi, nhưng đối phương lại có bốn người. Tuy rất muốn giết chết bọn chúng, nhưng hữu tâm mà vô lực.
Bốn người này không biết đến từ nơi nào, thực lực đạt tới tứ giai, tuy ở vị diện này, phải áp súc lực lượng xuống mức tứ giai...Nhưng thực lực khi chiến đấu thật sự, cũng phân chênh lệch, cường độ thân thể, khả năng cảm ứng và thao túng năng lượng, kinh nghiệm chiến đấu...Tất cả những thứ này chính là mấu chốt khi thắng bại khi chiến đấu.
Mà Lang Sa, cho dù cường độ thân thể hay là cảm ứng thao túng năng lượng...Thậm chí là kinh nghiệm chiến đấu, nàng yếu hơn gia hỏa tứ giai này không ít, đối mặt với bất cứ người nào ở đây, cho dù là ai nàng cũng không phải là đối thủ, chớ đừng nói chi đối phương có bốn người...Nàng không có một cơ hội chiến thắng.
Nhưng lúc này nàng có khả năng thắng sao? Đôi mắt của nàng lạnh lùng và trong trẻo nhìn qua thảm trạng dưới đất, trong đôi mắt của nàng hiện ra tức giận...Bản thân nàng không có cảm tình đặc biệt với người nào, nhưng cũng không có nghĩa là nàng vô tình vô nghĩa...Tộc nhân sớm chiều ở chung mấy trăm năm.
Mà bị đồ sát trước mặt, nàng không cách nào làm như không thấy được!
- Lâm Dịch...
Đột nhiên trong lòng Lang Sa nhớ rõ, hôm nay, ánh rạng đông duy nhất của nàng chính là người cùng trở về đại lục Bạch Đế này, thực lực của nam nhân đó mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Tuy không biết nên giải thích thế nào hắn mới tới đây, nhưng chỉ cần hắn đến, chỉ dùng năng lượng tứ giai áp chế, nàng cũng tin tưởng hắn sẽ có thể đánh bại và đánh chết đám người này.
Thanh niên áo tím đợi một lát mà đối phương vẫn không trả lời mình, tức giận trong mắt lóe lên lần nữa, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn than nhẹ một tiếng, con mắt nhìn lên người Lang Sa, ngữ khí hình như mang theo bất đắc dĩ:
- Nếu ngươi không biết chừng mực như thế...Như vậy thật có lỗi.
Nói xong, đột nhiên quay sang mấy người đang bị mười mấy người Cổ Thuật dùng trận pháp vây khốn, nhưng sắc mặt vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn mang theo một ít ý tứ vui đùa, nói:
- Thời gian không còn sớm, đừng đùa nữa.
Trong lòng Lang Sa trầm xuống, ánh mắt của nàng trầm xuống.
- Tuy chỉ là một đám rác rươi ở vị diện này, nhưng trận pháp của bọn chúng vẫn có chút năng lực, nên nghiên cứu một chút.
Trong trận pháp, truyền ra tiếng cười, sắc mặt của mấy tên Đại Tinh Vị Cảnh ở sau lưng Lang Sa đại biến, con mắt nhìn chằm chằm vào trong trận pháp.
- Chơi thế đủ rồi...Nhưng đã tới giờ, nhưng cũng không có biện pháp, đi thôi.
Lại một âm thanh nữa vang lên, lập tức không thấy đối phương súc thế gì, đột nhiên trong trận pháp phát ra hào quang chói mắt, bắn ra.
- Cẩn thận!
Sắc mặt Vũ Vệ đại biến.
Chỉ thấy mấy tên cường giả Cổ Thuật duy trì trận pháp, sắc mặt đại biến, ngay sau đó, sắc mặt của bọn họ trầm xuống, rồi âm thanh phun máu vang lên liên tiếp!
- Oanh!
Giống như thiên địa cũng run rẩy, phát ra âm thanh bạo liệt, âm thanh ầm ầm vang lên liên tiếp.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của đám cường gải Tinh Vị Cảnh vang lên, từ trên không trung rơi xuống đất! Máu tươi từ trong miệng hơn mười tên cường giả Tinh Vị Cảnh phun ra, có người đứt tay đứt chân rơi xuống.
- Đáng chết!
Hai mắt của Vệ Vũ tuôn ra tơ máu, cơ hồ muốn bổ nhào qua.
- Ca ca...
Vệ Linh tay nhanh mắt lẹ, bắt hắn lại.
- Thả ta ra, ta muốn giết đám hỗn đản đó!
Vệ Vũ quay đầu lại quát lên.
Nhưng Vệ Linh nhanh chóng cắn chặt hàm răng, trong hai mắt bắn ra một toa oán độc và cừu hận như sắp nổ tung. Lập tức lắc đầu:
- Ca ca, ca không phải đối thủ của bọn họ.
- Ta...
Hai mắt Vệ Vũ mở to, Vệ Linh không cho ca ca đi tìm chết, sau một lát, Vệ Vũ cắn chặt răng, nhưng lại vô lực cúi đầu xuống, toàn thân của hắn run rẩy...Cao ngạo như hắn, thời điểm tộc nhân bị tàn sát, nhưng hắn không có năng lực báo thù...Có thể tưởng tượng, trong lòng của hắn khó chịu thế nào.
Mà lúc này, rốt cuộc ánh sáng bạo tạc đã tán đi.
Ba đạo thân ảnh hiện ra trong mắt của Lang Sa và đám cường giả Đại Tinh Vị Cảnh.
Quần áo màu tím của bọn họ vẫn đẹp đẽ không bị ảnh hưởng gì bởi vụ nồ vừa rồi, thậm chí một nếp uốn cũng không có. Trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm, nổ tung vừa rồi đối với bọn họ mà nói, không có chút ảnh hưởng nào.
- Hổn đãn!
Vệ Vũ cắn chặt hàm răng, nhưng không có biện pháp nào!
- Thời gian đã qua thật nhanh, rất lâu rồi không vui vẻ như vậy!
Thời điểm nổ tung, ba tên cường giả áo tím, một tên trong đó gãi đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm.
- Nhiệm vụ này mặc dù không có tính khiêu chiến gì, nhưng đúng là rất thú vị!
Một tên áo tím trong đó cười lên, hắn cúi đầu, nhìn đám người thần sắc hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, đột nhiên trong ngực dâng lên một cảm giác cao cao tại thượng.
Tại Thiên Giới, cường giả tứ giai không tính là gì, mà ở cái vị diện rác rưởi này, bọn họ là tồn tại vô địch chân chính. Nếu không phải sau khi tiến vào Thiên Giới, không cho phép trở về vị diện cấp thấp, hắn tình nguyện ở đây xưng vương xưng bá, cũng không muốn trở về Thiên Giới làm tiểu đệ, thậm chí là pháo hôi.
Khóe miệng của hắn đột nhiên tràn đầy thần sắc nghiền ngẫm, đột nhiên khẽ vươn tay, một đạo năng lượng, đánh vào vị trí cửa của bổn nguyên chi tháp, chỗ đó có đông người nhất.
- Hỗn đản!
Hai mắt Vệ Vũ như sắp nổ tung, cơ hồ hắn bỏ qua tay của Vệ Linh, bỗng nhiên đánh về phía dưới.
Năng lượng đánh xuống phía dưới vừa rồi, đại bộ phận đều là dư ba của năng lượng giao đấu còn sót lại. Nhưng còn lần này, hoàn toàn là công kích chủ lực a...Nếu quả thật đánh trúng chỗ nào, ít nhất phải có mấy trăm người chết.
Cường giả ở cửa bổn nguyên chi tháp, sắc mặt đã hoàn toàn tái nhợt. Hắn trừng to mắt, hắn biết mình tuyệt đối không thể chống lại đạo năng lượng này. Chỉ có thể khàn giọng gào lên điên cuồng:
- Nhanh tản ra! Nhanh tản ra!
Nhưng mà thân thể, biết rõ mình không thể chống cự nhưng hắn vẫn nhào lên!
Người bình thường phía dưới, sắc mặt đã hoàn toàn không còn chút máu. Trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí có người thân thể mềm nhũn...Đạo năng lượng này vô cùng mạnh mẽ, từ không trung áp xuống. Trước mặt năng lượng này, tất cả mọi người cảm giác mình giống như con kiến nhỏ bé.
- Hỗn đản, hỗn đản!
Tốc độ Vệ Vũ mặc dù nhanh, nhưng so sánh với đạo năng lượng kia vẫn còn chênh lệch. Huống hồ...Cho dù hắn tới, thì có thể làm gì? Đại Tinh Vị Trung Giai, ở đại lục này tính là cường giả, nhưng ở Thiên Giới mà nói, hắn thậm chí không được tính là chiến sĩ nhất giai, mà công kích của năng lượng tam giai, cũng không phải hắn có thể ngăn cản...
Một đạo thân ảnh màu trắng, thời điểm Vệ Vũ tuyệt vọng, bỗng nhiên có một thân ảnh lóe lên bên cạnh hắn, đã ngăn cản ở trước mặt cổ năng lượng này.
Vệ Vũ ngẩn ngơ, sau đó mở to mắt, đúng là Lang Sa!
Sắc mặt của Lang Sa bình tĩnh như nước, thân thể mềm mại của nàng trước cỗ năng lượng trăm mét này, căn bản không khác gì con sâu cái kiến. Nhưng vẫn lẳng lặng đứng ở trước mặt.
Bàn tay trắng nõn run lên, chỉ nghe vụt một tiếng, âm thanh ma sát với đạo năng lượng này vang lên, nàng nghênh đón nó.
Oanh!
m thanh nổ tung vang lên, hai đạo năng lượng va chạm với nhau.
Ầm ầm tản ra.
Năng lượng phong bạo cuồng bạo vang lên, tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ cũng vang lên.
- Ha ha...
Nhìn thấy một màn này, tên cường giả áo tím kia đột nhiên bật cười lớn. Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nghiền ngẫm cười nói:
- Rất thoải mái a?
Tuy chủ thể năng lượng bị ngăn cản, nhưng dư âm còn lại, nàng không cách nào ngăn cản, năng lượng nổ tung trên không trung, cho dù yếu ớt, cũng từ không trung rơi xuống, Lang Sau đó năng lượng tản ra oanh xuống giống như đạn pháo.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên vang lên bốn phía...Dư âm ảnh hưởng còn lại của mỗi đạo năng lượng này, đều xuất hiện một cái hố cực lớn, mà mỗi khi nổ tung, nương theo đó là mấy chục tính mạng của người ta.
- Hỗn đản, hỗn đản!
Hai mắt Vệ Vũ biến thành màu đỏ hoàn toàn, cơ hồ mất đi lý trí. Hắn muốn tiến lên dốc sức liều mạng với tên cường giả áo tím đó...Nhưng mà, muội muội của hắn vào lúc mấu chốt, vẫn đuổi tới.
- Ca ca...Bình tĩnh một chút, bình tĩnh đi!
Trong mắt của Vệ Linh đã sớm có nước mắt, nhưng nhanh chóng cắn chặt hàm răng áp chế, không để cho mình khóc lên, người chết...Đều là tộc nhân của nàng!
- Hắc hắc...
Tên cường giả áo tím vừa giao chiến với Lang Sa cười lên, hình như rất hài lòng với tên đồng bạn, đột nhiên hắn cười nói:
- Như thế nào đây? Ngươi lựa chọn rời đi, hay là tiếp tục chơi? Đây chỉ mới là mở đầu mà thôi...Kế tiếp, chính là hai đạo năng lượng công kích, tiếp theo là ba đạo, sau đó là bốn đạo...Hay là ngươi muốn nhìn thấy tộc nhân của mình chết hết trước mặt mình?
Từng đạo hào quang nổ tung tan đi, lộ ra thân ảnh. Lang Sa ngẩng đầu nhìn lên không trung, biểu lộ vẫn lạnh lùng như trước. Nhưng nếu có người nào quan sát cẩn thận, có thể phát hiện bàn tay của, đã nắm chặt, máu tươi, đang từ trong bàn tay tuôn ra.
- Là cường giả, các ngươi không cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình sao?
m thanh của Lang Sa bình tĩnh vang lên.
- Xấu hổ? Hắc hắc, có gì phải xấu hổ? Mạnh được yếu thua, đây vốn là quy tắc của thế giới, đám người ở phía dưới, đối với chúng ta mà nói chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, sống chết của bọn chúng không có ý nghĩa đối với ta...Thực lực của ngươi không tệ, nhưng ngươi thật buồn cười khi bị hai chữ "tộc nhân" trói buộc, người như ngươi, mới không xứng với hai chữ cường giả!
Đột nhiên tên áo tím kia nghe Lang Sa nói thế, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.
m thanh điên cuồng của hắn truyền ra khắp Cổ Thuật...Một cổ áp lực và tuyệt vọng tới mức tận cùng, từ trong nội tâm của bọn họ tràn ra. Cho dù là cường giả Tinh Vị Cảnh, hai là người bình thường đều như thế.
Lang Sa lẳng lặng nhìn tên nam tử áo tím đang điên cuồng kia, trong nội tâm trầm mặc thật lâu.
Cả thiên địa, hình như cũng chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của hắn. Vệ Vũ cắn chặt hàm răng, ôm quyền. Ở phía Lang Sau hắn, mọi người cũng cắn chặt hàm răng, cánh tay của Vệ Linh nắm chặt Vệ Vũ cũng thế...Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, Cổ Thuật tồn tại tới hôm nay, có lẽ phải diệt vong vào hôm nay rồi.
- Luận điệu rất tốt, ta đồng ý.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, giống như tiếng nổ, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng trong nháy mắt đó, thần sắc của tất cả mọi người biến đổi, nhưng không biết là ai đang nói chuyện.
Ngay cả biểu lộ trầm mặc của Lang Sa, vào lúc này cũng xuất hiện biến hóa...Trong nháy mắt, nàng lộ ra vẻ vui mừng.
Trên không trung, một thân ảnh lẳng lặng từ trên cao hạ xuống...Mặc dù không có thanh thế gì, nhưng có thể lẳng lặng xuất hiện như thế, đạo thân ảnh này trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Vệ Vũ mở to mắt, đôi mắt Vệ Linh trợn tròn, nhìn thấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, nhưng không biết đối phương là người nào.
Trường bào màu trắng, kiểu dáng tương tự với Lang Sa, mái tóc đen nhánh phiêu lãng trong gió, gương mặt của hắn rất thanh tú, hắn từ từ hạ thấp xuống, nhưng cuối cùng nhất vẫn hạ độ cao ngang với bốn gã cường giả áo tím.
Tên áo tím kia cũng ngừng cười to, đạo thân ảnh này xuất hiện quá đột ngột, trong tâm của hắn cảm nhận áp lực từ bản năng.
Trong nháy mắt, lần đầu tiên hắn ngưng trọng, nhìn đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, nói:
- Ngươi là người nào?
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện không trả lời vấn đề của hắn, mà cúi đầu nhìn trấn nhỏ Cổ Thuật bị hủy diệt ở bên dưới, so sánh với Cổ Vân và Cổ Năng, bởi vì cường giả Cổ Thuật đông nhất, lại có Lang Sa tọa trấn, cho nên tử vong cũng ít nhất.
Bóng người trắng lóe lên, Lang Sa vào lúc này, đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Ngươi tới rồi.
Lang Sa nhẹ nhàng mở miệng. Gương mặt lúc trước vốn không có chút biểu lộ nào, gương mặt hiện giờ, nhưng lần đầu tiên lộ ra thần sắc bi thương.
Thân ảnh màu trắng đưa tay sờ lên má của Lang Sa, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Thực xin lỗi, ta tới chậm.
Lang Sa không có chút cự tuyệt, hơi cắn cắn môi, ánh mắt của Lang Sa nhìn về phía bốn tên áo tím, sát ý trong mắt đậm đặc, nói:
- Bọn chúng phải chết.
Thân ảnh màu trắng gật đầu, ánh mắt nhìn qua bốn tên cường giả áo tím kia, cuối cùng dừng lại trên người của tên thanh niên áo tím vừa cười điên cuồng kia.
- Yên tâm, trong mắt ta, bọn chúng thậm chí còn không bằng con sâu cái kiến, loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh này, thói quen lấy mạnh hiếp yếu, đều là loại nhu nhược, không có tư cách để sống!
Trong con ngươi của thân ảnh màu trắng, có một tia hàn quang lóe ra.
- Cẩn thận một chút, thằng này có cổ quái!
Thanh niên áo tím bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, đột nhiên mở miệng hô. Thân ảnh bùng lên, nhưng ngay lập tức, hắn đi trước những tên kia. Bốn tên áo tím vừa rồi cười đùa đắc ý, vào lúc này, đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Khác với vẻ nghi hoặc khó hiểu của mọi người, trong mắt bọn họ lại nhìn rất rõ ràng...Thân ảnh màu trắng rất cường đại!
Nhưng thân ảnh màu trắng này chỉ liếc nhìn sơ qua bọn họ, nghiêng đầu sang chỗ khác, còn cười nói với Lang Sa:
- Bảo ngươi mọi người đi xuống đi, nơi đây giao cho ta!
Lang Sa nhu thuận gật gật đầu, thời điểm quay đầu nhìn thấy biểu lộ không dám tin của Vệ Vũ, Lang Sa không khỏi giật mình, lập tức cúi đầu, hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Vệ đại ca, các ngươi đi xuống trước đi...Rất nhiều tộc nhân cần trị liệu. Tại đây giao cho Lâm Dịch là được rồi.
Không sai, thân ảnh màu trắng kia, chính là Lâm Dịch ngựa không dừng vó từ Cổ Năng chạy qua...Thời điểm Lâm Dịch tới, chính là lúc tên cường giả áo tím kia cười lên điên cuồng.
Vệ Vũ nhìn thấy Lang Sa và Lâm Dịch. Thời điểm nhìn thấy Lang Sa nhu thuận như cỏ mềm mại trong tay Lâm Dịch. Càng không thể tin được...Hắn yêu Lang Sa hơn ba trăm năm. Tuy Lang Sa đã nói rõ là mình không yêu hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng yêu Lang Sa, lưu luyến không quên, nhưng hôm nay, ở trước mặt hắn, Lang Sa lại thân mật với nam nhân khác như thế...Hắn, rốt cuộc hắn là ai?