- Đại ca, vì sao thế?
Lập tức nói mọi chuyện cần thiết cho Kim Trĩ Hàn một lần...Kim Trĩ Hàn với tư cách là muội phu, cũng không coi là người ngoài, cho nên cũng không cần băn khoăn gì cả.
Con mắt Kim Trĩ Hàn càng nghe trợn càng lớn, đến cuối cùng đã hoàn toàn ngốc trệ. Cuồng hỉ vừa rồi khi có thể được mang lên Thiên Giới mang đến, đã hoàn toàn không còn gì nữa.
Lâm Dịch nhìn thấy biểu lộ của Kim Trĩ Hàn cũng không nói lời nào. Hắn biết rõ tin tức này cần tiếp thu một chút...Đối với người sinh hoạt ở vị diện này thì muốn tiếp nhận tin tức cấp độ Thiên Giới quả thật phải cần một thời gian để tiêu hóa mới được.
Cả cái gian phòng đều lâm vào một mảnh trầm mặc.
Sau một lát, vẻ ngốc trên trên mặt Kim Trĩ Hàn dần biến mất, cuối cùng trở nên nghiêm túc.
- Đại ca, đệ, đệ không cách nào lên Thiên Giới với mọi người được.
Kim Trĩ Hàn rốt cục nhẹ nhàng mở miệng.
Lâm Dịch cũng không thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn Kim Trĩ Hàn, sau đó khẽ gật đầu, nhưng vẫn nói một câu:
- Suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Kim Trĩ Hàn nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên một mảnh kiên định:
- Đệ đã suy nghĩ kỹ càng rồi, đệ không cách nào lên Thiên Giới với mọi người được.
Lâm Yến ở một bên nghe vậy nao nao, sau khi suy tư một chút liền hiểu rõ. Nàng trầm mặc, nhưng không nói gì.
Lâm Dịch lẳng lặng nhìn Kim Trĩ Hàn vẻ mặt bình tĩnh, thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
- Tuy rằng đã sớm có dự cảm, bất quá chính thức nghe thấy ngươi nói như vậy, ta vẫn cảm thấy rất vui mừng, ánh mắt của Yến nhi quả nhiên không tệ.
Nghe được câu tán thưởng của Lâm Dịch, trên mặt Kim Trĩ Hàn liền lộ ra vài phần khó xử, mặt cũng đỏ lên.
Sau khi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Yến, thấy ánh mắt Lâm Yến cũng đang ôn nhu nhìn hắn..., sau một lát mới nhìn Lâm Dịch cười nói:
- Đại ca, cứ để Yến nhi lên Thiên Giới với mọi người đi...Tuy rằng đệ biết rõ ở vị diện này cũng không có tác dụng gì, nhưng lên Thiên Giới đệ cũng sẽ không có tác dụng gì, lại nói tiếp...
Hắn có chút dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó mới nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói:
- Nói tiếp, cha mẹ của đệ, tộc nhân của đệ đều ở vị diện này. Hôm nay đệ là tộc trưởng của gia tộc này, nếu vào lúc này đệ lại lựa chọn rời đi một mình...Chỉ sợ ngay cả Yến nhi cũng không thể tha thứ cho đệ a?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Yến...Ôn nhu và ý nghĩ yêu thương trong mắt không chút che dấu. Tuy rằng đã là lão phu thê hơn ba trăm năm, nhưng tình cảm giữa hắn và Lâm Yến vẫn chưa từng giảm bớt chút nào. Hắn thật ra cực kỳ yêu thương nữ nhân tính tình như hài tử, mãi mãi không thể trưởng thành này.
Hốc mắt Lâm Yến đã có chút ướt ướt, nàng cũng động tình nhìn Kim Trĩ Hàn, thật lâu sau, nhoẻn miệng cười:
- Ngu ngốc, chàng là chồng của thiếp, thiên hạ này nào có đạo lý trượng phu ở hiểm địa, mà thê tử lại chạy trốn chứ? Bọn họ là người nhà của chàng, cũng là người nhà của thiếp. Chàng là tộc trưởng, còn thiếp là phu nhân tộc trưởng cơ mà.
Kim Trĩ Hàn nao nao, ánh mắt liền lộ ra cảm động nồng đậm, hai cánh tay, nhẹ nhàng nắm lại với nhau.
Lâm Dịch nhìn thấy bộ dáng của hai người, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, nhưng trong nội tâm lại vì Lâm Yến mà cảm thấy cao hứng...Nàng có một trượng phu đáng để nàng yêu.
Nghĩ đến hành vi của mình, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy xấu hổ một hồi...Sự trung trinh của Kim Trĩ Hàn đối với Lâm Yến, nếu mình mà so ra thì...lại có vẻ quá mức hoa tâm rồi.
Lại nghĩ đến chuyện về Lâm Phỉ còn chưa nói cho Thư Mộng và Thủy Linh Lung rõ, Lâm Dịch liền đau đầu một hồi.
Một lúc lâu sau, mới cười nói:
- Bất quá các ngươi cũng không cần quá lo lắng, các ngươi đã lựa chọn lưu lại, ta cũng không miễn cưỡng...Người của Thanh Long Bảo muốn muốn hủy diệt đại lục Bạch Đế, cũng không phải đơn giản như vậy
Lâm Yên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, nghi hoặc hỏi:
- Ca, Thanh Long Bảo này đến cùng là người nào à? Sao bọn hắn lại phải hủy diệt Bạch Đế đại lục?
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Vấn đề này hiện giờ ta cũng rất nghi hoặc, hết thảy, đều phải đợi sau khi trở lại Thiên Giới mới biết được.
Lâm Yến cái hiểu cái không gật đầu, không nói gì thêm.
Kim Trĩ Hàn lại bật cười nói:
- Hôm nay Lâm Dịch đại ca và các chị dâu đã đến, những việc phiền lòng kia cứ để sang một bên đi. Đệ đã an bài xong xuôi, thay đại ca và các chị dâu làm cơm tẩy trần rồi.
Lâm Dịch nghĩ nghĩ, Thanh Long Bảo cách Đông Nam Thiên cũng không gần, đoán hẳn tên Doãn Đinh kia cũng không thể nào trở lại nhanh vậy được, tạm thời đại lục này coi như được an toàn. Bọn người Lâm Yến đã lựa chọn ở tại chỗ này, đoán chừng bọn Trương Tạp, La Á đều sẽ có lựa chọn giống Kim Trĩ Hàn a? Dù sao, bọn hắn đều không tự do như mình, phía sau của bọn hắn đều có gia tộc khổng lồ cần bọn hắn cả.
Thực lực của mình dù cường thịnh trở lại, cũng không thể mang theo một đống lớn người bình thường lên Thiên Giới a? Những thứ khác không nói, chỉ riêng cư ngụ ở chỗ nào thôi đã là một vấn đề rồi...Nơi như Hổ Thần Cư, càng ít người biết càng tốt.
- Trương Tạp và La Á ta sẽ thông tri a...Dù sao thông tri cũng không được gì, ngược lại chỉ khiến lòng người bàng hoàng. Nếu ngay cả ta cũng không cách nào ngăn cản được thì...
Lâm Dịch khẽ thở dài một hơi, khẽ gật đầu nói:
- Vậy phiền toái rồi.
- Không phiền toái, không phiền toái...
Kim Trĩ Hàn cười đáp, quay người bàn giao công việc.
Tối hôm đó, uống thẳng đến sáng ngày hôm sau, yến hội tàn đi, Kim Trĩ Hàn tự mình an bài phòng cho ba người Lâm Dịch, Thư Mộng, Thủy Linh Lung.
Trong phòng, đèn năng lượng phấn hồng bao trùm cả gian phòng, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp mập mờ không nói nên lời. Đầu Thư Mộng và Thủy Linh Lung đã cúi sát ngực, không dám ngẩng liếc mắt nhìn lên...Thời gian 300 năm, đây cũng không phải là một con số ngắn. Kết hôn qua nhiều năm như vậy, thời gian mà Lâm Dịch cùng động phòng với cả hai người có thể đếm được. Hôm nay Lâm Dịch vừa mới trở về, hai người dù là ai cũng không muốn rời khỏi Lâm Dịch nửa bước. Không thể làm gì, Lâm Dịch chỉ đành hưởng thụ niềm vui nhất long song phượng một phen.
Nhìn hai thê tử đang thẹn thùng không thôi ngồi nép bên cạnh giường, ngực Lâm Dịch tràn ngập cảm giác ôn hòa không nói nên lời...Hơn ba trăm năm sinh hoạt ở Thiên Giới, hắn chưa bao giờ ngừng nhớ hai người. Hôm nay, giai nhân ở trước mặt, hắn lại vì sự hoang đường của mình mà chung quy vẫn cảm thấy thua thiệt với nhị nữ, ngay cả hành vi tối thiểu nhất của phu thể, đều lộ ra có chút bó buộc.
Trong lúc nhất thời, hào khí trong phòng liền trở nên quỷ dị, Lâm Dịch ngơ ngác nhìn nhị nữ.
Chỉ thấy hai nữ mặt như hoa đào, cái má đỏ bừng, đầu tóc đen như thác nước tùy ý xõa trên bờ vai, lông mi thật dài run nhẹ, hàm răng khẽ cắn. Tư thế yểu điệu phối hợp với quần áo, ngọc nữ phong cao cao dựng thẳng, eo thon tinh tế, giống như hai đóa hoa đang chờ người ngắt lấy vậy, khiến nhân tâm sinh thương tiếc. Lâm Dịch không khỏi ngây dại.