Lau khô những giọt nước trên da, Bridget dừng lại ngờ ngợ, lắng nghe. Có ai đi lại trong phòng khách. Choàng tấm khăn lông lên móc, nàng với lấy chiếc áo thụng dài bằng vải treo nơi cửa phòng tắm. Lớp vải bám sát vào làn da ướt, khiến cho nàng khó mặc vào.
Nàng đánh liều đi ra ngoài hành lang, vừa đi vừa buộc chiếc khăn thắt lưng. Phòng khách trống trơn khi nàng nhìn từ mọi góc, nhưng nàng nghe có tiếng khua động trong nhà bếp. Hất mớ tóc trước trán ra sau, nàng cau mày.
“Ai đó?”, nàng gọi lớn và ngập ngừng đi tới vòm cửa trống dẫn vào nhà bếp.
Một người đàn bà tóc đen hiện ra đằng trước nàng, bà ta mỉm cười và vẫy chào nàng từ nơi gần bồn rửa bát. “Mẹ đây mà”.
“Mẹ!”, Bridget thở dài bực bội. “Mẹ làm cái gì vậy?”.
“Mẹ mang sang cho con một ít hành tươi và rau diếp lấy từ ngoài vườn. Trồng cây con từ trong nhà kính thật là khác hẳn. Con có biết là chỉ trong hai tháng chúng ta có thể có những trái cà chua chín ăn được hay không? Mẹ rất thích rau tươi, còn cha con thì lại thích trồng cây ăn trái”. Bà ta mở cửa tủ ly. “Mẹ cũng mang qua một ít hoa tuy-líp nữa”.
“Con đoán là mùa xuân đã đến rồi”.
“Bridget, con để mấy cái lọ ở đâu? Mẹ thấy con phải lo khóa cửa lại. Sống một mình như con ở một miền quê mà lúc nào cũng có những người mới dọn đến, con không bao giờ biết được là ai có thể đi vào nhà mình đâu”.
“Đúng vậy”, Bridget nói và nhìn nhận sự thật. Nàng bước tới cái tủ ly phía trên bếp để lấy cái lọ hoa.
“0, con mới tắm à?”, mẹ nàng, bà Margaret Harrison kêu lên, chỉ đến khi ấy bà mới để ý đến chiếc áo thụng dài con gái mình đang mặc và những sợi tóc ướt nơi cổ nàng.
“Vâng”, Bridget đã quen với sự vô tâm của mẹ mình. “Suốt ngày ở trong tiệm. Con muốn tắm một cái cho sạch sẽ”.
“Chà. Con vẫn còn thích việc kinh doanh à?”.
Mẹ nàng có thể huyên thiên với những câu hỏi gài bẫy như thế. Bridget biết mình không nên để cho bị gài, nhưng vẫn đáp, “Tất nhiên, con có nhờ bà Dutty phụ giúp, còn Dotty thì vẫn tiếp tục giao hàng len tốt cho con. Mền bộ ngày nay rất thịnh hành và công việc kinh doanh đang phát triển. Mẹ có muốn xem bảng công khai lời lỗ hay không?”.
Đúng như nàng nghĩ, mẹ nàng chỉ biết lo cho mình nên đã không quan tâm tới những chuyện ấy. Bà chỉ phì
cười. “Dotty Pomfret quả thực là một con người ngớ ngẩn. Mẹ không thể tưởng là bà ấy hãy còn ăn mặc theo kiểu lập dị như thế. Giày ống và áo không tay kỳ quặc”.
“Đó là cái áo choàng mà. Bà ấy tự đan lấy đấy”.
“Nên nói cho bà ấy biết là bà ta đã ngoài sáu mươi rồi”.
Bridget chống tay lên hông. “Bà ấy phải làm nuôi bản thân và cả cô em Elizabeth nữa đó. Như thế có gì là sai chứ?”.
“Không. Bà ấy chỉ hơi...kỳ dị thôi”.
“Như vậy đâu có phải là cái tội. Và mẹ con đều biết rằng gia đình Pomfret đã từng sống ở Vermont nhiều đời rồi. Lâu hơn nhà Harrison mình nhiều lắm đấy, cứ nghĩ thế đi”.
“Nhưng mà họ chẳng có gì đáng tự hào đâu”, mẹ nàng đáp với vẻ mãn nguyện.
Bực tức, Bridget quyết định nói cho mẹ biết một điều mà nàng vẫn giữ kín. “Chuyện ấy thì con không biết. Nhưng tạp chí Sống Đẹp đang nói đến bà Dotty trong một câu chuyện về Vermont đấy. Cừu và nhiều thứ khác nữa”.
Cặp lông mày tỉa tót công phu của bà Margaret nhướn lên. “Thật không?”.
“Thật. Đó là một bài về hàng thủ công cho Giáng sinh. Họ còn đến chụp hình cửa hàng con nữa đấy”.
“0, thế à. Chụp hình trên Sống Đẹp thì hơn là trên Martha Stewart”. Theo bản năng, bà Margaret vỗ nhẹ lên mái tóc mình, như tuồng là các tay thợ ảnh đang sắp xô cửa vào đây để chụp cho bà một bức hình tự nhiên với một bó rau diếp”.
“Như vậy có lợi cho việc kinh doanh”.
“Tất nhiên là có lợi, nhưng chờ mẹ nói với ba con đã nhé. Ông ấy sẽ sướng run lên vì con”, bà nói. “Khi nào thì họ đến? Con đã chuẩn bị gì chưa?”.
“Khoảng một hay hai tháng nữa. Con chẳng cần phải làm gì cả. Họ biết những gì họ cần chụp. Sẽ có một tốp người kéo vào để trang trí gian hàng cho có không khí Giáng sinh và chúng con sẽ được chụp hình một cách thơ mộng bên dưới nhành cây tầm gửi và các thứ linh tinh khác”.
Bà Margaret cố nén một tiếng ho. “Này, Dotty chắc chắn sẽ rất xinh đẹp đây nhé. Nhưng mẹ không tin là có ông nào muốn hôn bà ta đâu”.
“Mẹ hãy đàng hoàng một chút có được không”, Bridget điềm tĩnh nói.
“Ừ, nếu nói thế thì mẹ hỏi con nhé. Họ kiếm đâu ra cây tầm gửi trong mùa xuân chứ?”.
Bridget nhún vai. “Các tạp chí chuẩn bị bài vở cho ngày lễ cả nhiều tháng trước. Con sẽ nói cho họ biết rõ các chi tiết”.
“Molly có được chụp hình không?”.
Bridget nở nụ cười hãnh diện. “Có chứ. Con sẽ cho nó mặc chiếc áo dài nhung và buộc ruy-băng trên tóc”.
“À, đáng khen đấy. Tin này thật thú vị. Sao lâu nay con không nói cho mẹ biết?”.
“Hừm! Con phải chịu thua mẹ thôi!”.
“Ừ, sao con không nói? Bà mẹ nào mà chẳng muốn biết”.
“Vì chính con cũng mới vừa biết đây. Thôi bây giờ mình có thể nói chuyện khác được không?”.
“Được chứ”, bà Margaret nói. “Tối nay con đi chơi hả?”, vừa nói bà vừa sắp xếp các cành hoa tuy-lip trong chiếc lọ Bridget đưa cho bà.
“Vâng, đi với Jim”, Bridget đáp. “Con cắm hoa được mà”.
“Ừ, vậy thì mẹ đi rửa rau diếp và hành nhé”.
“Mẹ ơi, mẹ không cần phải làm công việc ấy đâu”. Bridget nói cương quyết. “Để con làm”.
“Nhưng mà tối nay con phải đi chơi, con không thể để hai bàn tay mình hôi mùi hành”. Bà mở vòi nước trên bồn rửa bát. “Con để dao ở đâu rồi, Bridget?”.
Dằn lòng, Bridget mở cái ngăn kéo đồ dùng bằng bạc và đưa con dao nhỏ cho mẹ. “Dao đây này”.
“Sao con không đặt dao trong một ngăn riêng? Rất dễ bị đứt tay khi để dao chung với các vật dụng khác. Tất nhiên đây là nhà của con nên con có quyền để đâu tùy ý”.
“Đúng thế. Cám ơn mẹ đã giúp con”. Nàng đáp chua chát với mẹ mình.
“Jim là một người tốt, mẹ thích anh ta đấy”. Bà Margaret Harrison lại nói tiếp mà không bỏ dở câu chuyện. “Anh ta sẽ là một người cha tốt cho Molly. Đẹp trai, tuy có hơi lùn. Và cũng đáng tin cậy, thông minh nữa. Mùa hè này anh ta vẫn còn làm việc trong đội làm đường, phải không?”.
“Hiện nay anh ấy vẫn còn làm”. Bridget cố tập trung vào mấy cành hoa tuy-líp. Vừa mới nở, các đóa hoa sặc sỡ đã gục xuống trên những cành hơi cong. Nàng không biết làm gì để cho chúng đẹp hơn.
“Thật đáng tiếc. Lẽ ra anh ta nên dành mấy tháng hè này để học thêm thay vì đi làm lao động chân tay”. Mẹ nàng thở dài đáp lại.
“Jim còn phải đóng tiền học trong thời gian đầu”, Bridget giải thích một cách khô khan.
“Tất nhiên, mẹ hiểu”, Bà Margaret nói, nhưng Bridget không chắc là bà hiểu thật. “Nhưng mẹ biết anh ta có thể làm một công việc khác tốt hơn là dạy trong một trường cao đẳng nho nhỏ. Mẹ...”.
“Trường Cao đẳng Kỹ thuật ở Randolph Center là một trường tuyệt vời đấy”, Bridget thấy bực mình vì phải bệnh vực cho anh ta.
“Phải, nhưng Jim có thể làm hơn thế. Với một bằng cấp cao hơn, mẹ chắc chắn rằng một ngày nào đó anh ta có thể là giáo sư của trường cao đẳng Ivy League. Hừm... có thể là Princeton hay Dartmouth. Như vậy thì tốt hơn nhiều cho con và Molly”.
Chỉ cái việc thay đổi nghề nghiệp theo cách đó, chưa nói đến sự khó khăn để được bổ nhiệm, cũng không đáng công để giải thích cho một con người vốn chẳng chịu lắng nghe gì hết. “Có ai tử tế với mình thật không?”. Bridget tự hỏi và nàng hết sức bực bội vì tật ưa xía vào chuyện người khác của mẹ mình. “Sao mẹ cứ ra sức làm cho người khác thay đổi và uốn nắn họ theo ý của mẹ như vậy?”.
“Mẹ không ra sức xía vào đâu”. Bà Margaret có vẻ thực sự ngạc nhiên vì lời buộc tội kia. “Bố và mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho con”.
“Đừng kéo bố vào đây”, Bridget phản đối. “Con có cảm giác rằng bố chỉ nghĩ và nói những gì mẹ bảo cho bố”. Nàng thấy hối tiếc về những lời vừa nói, nhưng mẹ nàng thật không thể chịu nổi.
Tất nhiên là bà Margaret đang chăm chăm nhìn nàng với cái nhìn sắt thép. “Bridget, con biết rất rõ là bố mẹ đã bàn bạc nhiều lần...”.
“Cho đến khi rốt cuộc bố phải đồng ý với những gì mà mẹ quyết định”. Bridget gạt đi. Nàng không còn kiềm chế được nữa, điều đó đã được thấy rõ.
“Ba mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con. Trong đó có những người đàn ông mà con đã gặp. Ba mẹ muốn con lấy được người đàn ông tốt nhất, như vậy có gì là sai chứ”. Mẹ nàng mỉm cười. “Molly sắp được mười tuổi rồi. Ngày nay trẻ con lớn thật nhanh - quá nhanh”.
Bridget chuẩn bị tinh thần để nghe một bài giảng về vấn đề này. May mắn hoặc chẳng may, mẹ nàng lại chuyển sang đề tài phổ biến về sự vô ơn. “Rồi con sẽ thấy là ba và mẹ đã từng làm những gì cho con. À con bé Molly, nó đâu rồi nhỉ? Chạy đi chơi rồi hả?”.
“Không, nó vẫn thích ngủ lại đêm với Vicki kể từ lúc đầu mùa xuân. Vì con đi cùng Jim cho nên tối nay là dịp tốt nhất cho chúng”.
“Vicki ư? Con bé nhà Smith ấy à? Bridget, thực ra nó nên...”.
“Kìa, mẹ!”, Bridget áp một bàn tay lên trán, chà chà một cơn đau nhói vì căng thẳng. “Molly là con của con, và Vicki là một đứa bé hết sức ngoan ngoãn, về phần con, con có thể chọn bạn cho nó”.
“Nhưng.”.
“Mẹ không thể điều khiển nó theo cách mẹ đã điều khiển con...”.
Bà Margaret nhìn sững nàng một lát mà không nói năng gì, một cái nhìn đau đớn trong đôi mắt màu nâu của bà. “Mày nhân danh gì mà nói như thế?”.
“Con không biết”. Bridget nhún vai bực tức. Bàn tay nàng run lên trong lúc xếp sửa các cành hoa tuy-líp trong bình. Nàng cảm thấy một cái đau mơ hồ quen thuộc nơi ngực. “Chuyện ấy không quan trọng”.
Mẹ nàng quay trở lại nơi bồn, mở vòi nước rửa mớ rau diếp. “Ba và mẹ không làm điều gì sai cả. Dù sao thì...”.
“Nhưng có lẽ con không muốn mẹ làm như thế”. Bridget cố chống lại những xúc cảm khiến cho giọng nói của nàng có vẻ kể lể. “Con yêu anh ấy. Có lẽ đó là tất cả những gì mà con quan tâm”. Nàng đưa mấy ngón tay luồn vào trong mái tóc mình. “Mẹ có bao giờ nghĩ về chuyện đó hay không?”.
“Tất cả chuyện đó đã trở thành quá khứ, Bridget. Con không nên để cho nó gây phiền phức cho con nữa. Giờ đây con đã có Jim và...”.
“Con không hề yêu anh ta”, nàng đáp bình thản. “Anh ta rất tử tế và chúng con đã có những lúc vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Con sẽ không tính chuyện kết hôn sau này đâu. Một người là đủ rồi”.
“Nhất định rồi con sẽ thấy cay đắng về chuyện này”, mẹ nàng phản đối với một cái nhíu mày tỏ ra tin tưởng.
“Thôi đủ rồi. Xin mẹ về đi”. Bridget bước tới tắt vòi nước. “Con không muốn làm tổn thương tình cảm của mẹ, nhưng con xin mẹ hãy về đi kẻo con không còn kiềm chế được mình”.
“Nếu con muốn thế...”. Bà Margaret Harrison hất cằm lên với nụ cười khinh mạn. “Tất nhiên là mẹ sẽ về”.
Bà ta lau kỹ hai bàn tay trong tấm khăn lau chén kế bên bồn rửa, và Bridget cảm thấy như mình có lỗi.
“Khổ lắm, không phải là con không hiểu”, nàng thở dài nói. “Con biết là mẹ thương con, nhưng con đã hai mươi tám tuổi rồi. Giờ đây con đã có một mái nhà riêng và một gia đình riêng. Con phải sống cuộc đời riêng của con với những sai lầm riêng của con. Mẹ không thể cứ đối xử với con như một đứa bé và tìm cách điều khiển cuộc đời của con”.
“Mẹ không tìm cách điều khiển cuộc đời của con, nhưng không thể không coi con là con của mẹ được”.
“Con không bảo mẹ đừng coi con là con của mẹ. Con vẫn luôn là con của mẹ chứ”, Bridget bực bội nói. “Có điều con đã lớn rồi. Xin mẹ hãy tin tưởng rằng con cũng biết điều phải và cũng có trí khôn”.
“Mẹ tin chứ... Mẹ luôn luôn tin mà”, bà Margaret nói rõ.
“Mẹ có tin thật không? Có phải vì thế mà mười năm trước đây...”.
“Khi ấy con còn quá khờ dại. Và quá sức lãng mạn”. Bà Margaret gay gắt nói. “Mẹ đã từng có lần, và nhiều lần, nói rằng Jonas Concannon không hợp với con đâu. Mẹ không hiểu vì sao con cứ bám mãi theo thằng ấy”.
Bridget quay đi. Đây không phải là một chuyện mà nàng có thể tranh luận với mẹ nàng. “Con phải đi thay đồ đây. Còn vài phút nữa Jim sẽ đến”.
Nàng vừa định bước vào phòng ngủ thì mẹ nàng đã hỏi, “Hai đứa đi đâu tối nay? Con có nói là đi xem chiếu bóng ở Montpelier phải không?”.
“Lúc đầu chúng con định đi đến đấy, nhưng chiều nay Jim đã gọi lại để thay đổi”. Giọng nàng dửng dưng, nhưng nàng đã đoán được câu hỏi tiếp theo của mẹ mình.
“Vậy thì đi đâu?”.
Bridget không nói nữa, nàng nở một nụ cười không thành tiếng vì giận dữ và hoài nghi. “Lúc nãy mẹ có nghe con nói gì không?”, nàng hỏi. “Con không nhờ mẹ lo đến chuyện hẹn hò của con”.
“Phải có người biết con đang ở đâu phòng khi Molly gặp chuyện gì chứ. Hỏi như vậy mà không được à? Ba mẹ có thể cần liên lạc với con”, bà Margaret lý luận.
Một lần nữa, mẹ nàng có vẻ như là có lý, dù rằng tối nay gia đình Smith sẽ lo cho Molly chứ không phải ông bà Harrison. Chính sự phi lý này đã khiến cho Bridget trở nên bướng bỉnh hơn thường ngày. Điều đó chỉ làm cho nàng có vẻ trẻ con hơn trong con mắt của mẹ nàng. Nàng không sao thắng được bà. Bridget chỉ lắc đầu mà không tranh luận gì. Nhiều khi thà chịu thua còn hơn là tranh đấu từng li từng tí để được độc lập.
“Tối nay Bob và Evelyn Tyler có tổ chức bữa tiệc.
Chúng con đến đấy”, nàng nói. “Bà Smith biết phải liên lạc với con ở đâu”.
“Gia đình Tyler ư?”, mẹ nàng trề môi dè bĩu. “Tiệc tùng của họ hỗn độn lắm”.
“Ở đó vui vẻ lành mạnh mà. Nhiều khi ồn ào thật”. Bridget nhìn nhận, “Nhưng mẹ nên nhớ rằng chúng ta đang sống ở Vermont, nơi cây cối thì gần nhau còn con người thì xa cách nhau. Thôi mẹ về đi. Bố đang chờ mẹ đấy”.
“Dịp gì vậy? Mẹ muốn nói là tổ chức tiệc làm gì vậy?”.
Bà Margaret thường chẳng quan tâm đến những gì bà hỏi.
“Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một số bạn bè gặp nhau vào buổi tối thứ bảy. Giờ con đi thay quần áo đây”. Một lần nữa nàng lại bước vào phòng ngủ.
“Chừng nào thì con về?”.
Bridget dừng bước, đôi mắt quắc lên giận dữ. “Con chẳng biết nữa”. Nàng ngoái cổ ra sau với vẻ thách thức. “Có thể con không về nhà”, nàng nói đột ngột. “Có thể con thấy có cuộc chè chén ở đâu đó và bảo Jim đưa con đến đấy!”.
“Bridget!”, bà Margaret cảm thấy kinh ngạc sửng sốt. Bà chẳng thấy gì vui với câu dọa dẫm này.
“Mẹ nên về đi thì hơn. Vì cứ làm giúp cho con như thế này thì khi Jim đến mà mẹ hãy còn ở đây thì con phải khóa cửa để đi, và con chắc chắn là mẹ không có chìa khóa!”.
“Bridget, mẹ không biết con có việc gì mà dạo rày con hay cáu kỉnh thế nhỉ”, bà Margaret giận dữ nói, tiếng nói của bà không còn nghe thấy khi Bridget ra khỏi nhà bếp.
Cánh cửa phòng ngủ đập mạnh vào khung khi Bridget bước vào đóng. Nàng liền đứng lại và bật lên một tiếng cười thầm. Cái cảnh đóng sầm cánh cửa rất thường xảy ra, như một phần của tuổi choai choai mà nàng đã bỏ lại đằng sau. Đó là sự biểu lộ tâm trạng một cách vô nghĩa, vốn chẳng có gì quan trọng đổi với nàng. Nay đã hăm tám tuổi, Bridget càng tin chắc rằng ba mẹ mình vẫn không thể nhìn nàng như một người đã lớn. Nàng chỉ mới vừa học cách giả vờ tự chủ, chỉ có thế thôi.
Còn về sự mất kiềm chế của mình, nàng cũng biết lý do của nó, và cả sự bận tâm của nàng với quá khứ. Đó là kết quả của ngày thứ sáu tháng ba hôm ấy, khi Jonas bước vào cửa tiệm của nàng.
Khi nhìn thấy chàng đứng ở bên ngoài, bao nhiêu năm tháng không còn nữa, và nàng đã hóa thân thành một cô gái mười chín như một phép màu. Khi chàng bước vào trong tiệm, nàng không biết là nên chạy đến với chàng hay nên trốn chạy chàng. May mắn là nàng đã chẳng làm gì cả. Và sự xuất hiện thình lình của bà lão Dotty thân yêu đã giải thoát cho Bridget khỏi phải làm hay nói một điều gì ngu ngốc.
Nói chung, Bridget nghĩ rằng mình đã xử sự khá tốt trong cuộc gặp gỡ này, có vẻ điềm đạm và tỉnh táo bất chấp sóng gió tình cảm bên trong lòng mình. Đã có vài giây phút yếu mềm. Nhưng cuối cùng, nàng đã có thể giữ nguyên niềm kiêu hãnh của mình và từ chối chàng.
Trước đây nàng vẫn tin rằng, mặc dù không quên được chàng nhưng chàng đã trở thành một hồi ức không còn đẹp đẽ. Từ rất lâu, Bridget đã muốn mình tin rằng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ mà không cần có Jonas.
Nhưng việc gặp lại chàng đã khơi dậy tất cả tình yêu và nỗi say mê mà nàng từng có, và tất cả sự thương tổn ghê gớm mà nàng phải chịu mười năm trước đây. Thật không dễ dàng khi hồi tưởng lại những điều ấy và một lần nữa chịu đựng nỗi đau phải mất chàng.
Trong lúc này, Jim đang sẵn sàng để đến bất cứ lúc nào. Anh ta gọi nàng là góa phụ vui vẻ của Vermont. Cái tiếng góa phụ nghe thật già nua trong khi nàng còn quá trẻ. Nàng buông một tiếng thở dài. Ngay lúc này đây nàng cảm thấy mình già. Bridget quyết định là đêm nay mình sẽ thật vui và không cần biết đến bất cứ những kỷ niệm nào trong cái quá khứ đang đeo bám theo nàng.
Người vui vẻ nhất trong bữa tiệc nhất định sẽ là nàng. Bridget O’Shea, góa phụ của Brian O’Shea quá cố. Đi tới chiếc tủ áo, nàng tìm một bộ quần áo sao cho hợp với tâm trạng mới của mình. Hừm. Nàng chọn chiếc quần dài và chiếc áo sẽ làm cho nàng vượt qua mẹ mình nếu như bà Margaret có đánh liều quay trở lại đây trò chuyện đôi chút với Jim.
Hai mươi phút sau, một giọng nói đàn ông cất lên, “Xin chào, có ai ở nhà không?”.
“Em ra ngay đây, Jim”, Bridget trả lời và nhìn một lần cuối vào trong gương, nàng đưa mấy ngón tay lên xốc hai bên tóc trước khi rời chiếc phòng ngủ. “Thấy em thế nào?”.
Nàng quay người một vòng nhỏ trước người đàn ông đang đứng trước cánh cửa kính trượt. Dáng người tầm thước, rắn chắc, với mái tóc đen, Jim ngắm nghía nàng qua cặp kính gọng sừng.
“Giống như một ánh mặt trời”. Một nụ cười say mê nở rộng trên gương mặt là một trong những nét hấp dẫn nơi Jim, trong lúc anh ta đưa mắt đánh giá Bridget.
“Chói lọi quá, hả?”, Bridget cười, nhìn xuống bộ trang phục của mình.
Mảng len trên chiếc quần của nàng có màu vàng hoàng yến, với một sọc đỏ nho nhỏ tạo nét nổi bật. Chiếc áo cụt tay với cổ viền khoét rộng có màu trắng với một đóa hoa lớn bằng chất liệu len áp ở phía trước.
Chói chang hết mức. Nhưng Jim quá lịch sự nên không đưa ra một lời bình phẩm nào về trang phục của phụ nữ, và cũng rất khôn khéo không bao giờ trả lời bất cứ một câu hỏi nào về vóc dáng của họ.
“Trông em đẹp đấy”, Jim nói cho nàng yên tâm.
Nàng lưỡng lự. “Em nên khoác chiếc áo ấm hay vét-tông?”.
“Cái đó còn tùy em có định đi một vòng dưới trăng với anh đêm nay hay không”. Mấy ngón tay của anh ta vân vê một bộ râu mép tưởng tượng.
“Nghiêm chỉnh đi nào, Jim”, Bridget mỉm cười với sự bực bội trìu mến.
“Anh nghiêm chỉnh mà”. Anh ta nhún cao hai vai và thở dài. “Nhưng em thì không”.
“Nói đi” - nàng không muốn để cho cuộc nói chuyện chuyển qua mối quan hệ riêng tư của họ - “Em nên mặc áo choàng hay áo vest?”.
“Áo choàng”, Jim cuối cùng đã trả lời. “Không biết là bữa tiệc sẽ tổ chức ngoài trời hay trong nhà. Tháng tư ở Vermont, thời tiết sẽ khá lạnh sau khi mặt trời lặn”.
“Vậy thì thế nhé”, Bridget quyết định. “Em nghĩ nó ở trong nhà bếp”.
“Nhanh lên”, Jim giục giã trong khi nàng đi vào nhà bếp. “Anh đã tình nguyện chở đến một thùng bia nên anh không muốn cho nó mất lạnh khi đi đến nhà Bob”.
Chiếc áo choàng treo trên chiếc móc cạnh khung cửa sau. “Đây rồi”. Bridget gấp chiếc áo trên cánh tay mình rồi quay ra để tới chỗ Jim.
Nàng bỗng chú ý đến cái bồn rửa bát không một vết nhơ. Không có một dấu vết nào của hành hay rau diếp. Nàng tìm các đóa hoa tuy-líp và thấy lọ hoa được đặt trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, được sắp xếp lại đẹp mắt hơn nàng đã làm.
“Tất cả những chuyện này...”. Nàng mím chặt môi một lúc. “Mình không tin được”.
“Không tin cái gì?”, Jim tò mò hỏi. “Sao em cau mày? Có gì không ổn hả?”.
“Không có gì “, nàng đáp chua chát. “Chỉ là mẹ em, bà đã dọn dẹp giùm em”.
“Mẹ anh cũng y như thế đấy. Bực mình quá nhỉ?”. Anh ta nở một nụ cười đồng tình. “Xong chưa?”. Anh mở cánh cửa trượt ra cổng cho nàng. “Đã sống riêng mà còn phải chịu sự kiểm soát của cha mẹ, thực chẳng dễ chịu chút nào”.
Bridget liếc nhanh về phía ngôi nhà lớn màu trắng đối diện với ngôi nhà nhỏ khung sườn chữ A của nàng. “Ấy là chưa nói hết đó”, nàng đáp lại và đi bên cạnh Jim tới chiếc xe có ngăn chở hàng của anh. “Em nghĩ là mẹ em dành thời gian để chăm sóc cho nhà em cũng bằng với việc chăm sóc cho nhà của bà ấy”.
“Ta hãy nhìn vào khía cạnh tích cực. Không phải ai ai cũng có thể được giúp việc nhà không tốn tiền đâu”, Jim vừa nói vừa mở cánh cửa xe cho Bridget.
Nàng nở một nụ cười miễn cưỡng. “Đúng vậy. Em nghĩ cũng không đến nỗi tệ lắm. Và em không thể nói là mình đã không biết những người láng giềng của mình ra sao trước khi dọn đến đây”.
“Giờ thì đã biết rồi đấy”. Anh ta cười rồi đi tới phía tay lái của chiếc xe.
“Cũng tiện lợi thật khi Molly còn bé”. Bridget mở rộng đề tài. “Em không phải lo khi nó đi học về mà chẳng có ai vì em đang làm việc ở cửa hàng. Nó chỉ cần băng qua đường đến nhà bà ngoại rồi chờ em tới đón”.
“Molly là một đứa bé thông minh”, Jim ung dung bình phẩm trong khi cho xe chạy ngược con đường vào nhà. “Nó ở lại đấy tối nay à?”.
“Không, nó ngủ lại nhà bạn gái nó, việc này khiến cho mẹ em khó chịu”, nàng thở dài. “Bà ấy cứ luôn cho là mình đúng”.
“Mẹ em muốn làm điều tốt cho em. Cũng rất giống với mẹ anh”, anh ta nói. “Luôn luôn biết cái gì là đúng, là phải cho người khác mà chẳng cần biết ý kiến của họ. Như vậy rất dễ tạo ra những kẻ thù và khiến cho mọi người...”.
“Anh muốn làm một giáo sư triết học đấy à?”, Bridget cười.
“Không, anh chỉ biết về mẹ anh thôi. Và qua những gì em nói về mẹ em, anh thấy họ cũng giống nhau”, Jim nhoẻn miệng cười.
“Jim, anh tử tế với em quá”. Nàng ngả lưng dựa ra sau, thư giãn, không còn thấy khó chịu vì sự can thiệp của mẹ mình nữa.
“Anh còn có thể tốt hơn nữa, nhưng mà thôi, không nói chuyện này”, anh ta vội vàng bồi thêm khi liếc nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt của Bridget. “Kiên nhẫn là một trong những đức tính của anh, như em sẽ thấy sau này”.
“Và sự hiểu biết nữa”, nàng nói thêm với vẻ trầm ngâm.
Jim nhún vai. “Thật dễ thấy là em đã bị tổn thương sâu sắc khi mất người chồng”.
Qua khung cửa kính, nàng nhìn ra quang cảnh xanh tươi. Câu trả lời của nàng đã được phát biểu thận trọng - nàng mong là nó không có vẻ giả tạo. “Brian là một người tốt, nhân từ và hiểu biết. Anh rất giống với anh ấy”.
“Có phải vì thế mà em đã cảnh giác? Người tốt không phải luôn luôn đều chết trẻ đâu, Bridget”, anh ta đùa cợt, nhưng với một vẻ thương hại.
“Em biết”, nàng tán thành và gật đầu mơ hồ mà mắt không rời khỏi cảnh quan bên ngoài. “Lạ chưa, xanh quá, phải không?”.
Jim nhìn qua khuôn mặt nàng một giây, biết là nàng cố tình thay đổi để tài, nhưng như anh đã nói, anh là một người kiên nhẫn. Sáu tháng trước đây, nàng không chịu đi chơi với anh, nhưng rồi từ đó đã có những thay đổi.
“Ừ, Vermont thật là xanh, một khi mùa xuân đã đến”, anh ta bình phẩm.
Đi đến nhà Tyler chỉ mất vài phút. Dĩ nhiên, chỗ nào ở Vermont cũng có vẻ chỉ cách nhau một quãng chạy xe ngắn qua một cánh đồng hiền hòa. Những ngọn đồi chập chùng và ngọn núi nhô ra phủ đầy những cây lớn vừa mới chuyển sang một màu xanh nõn - những cây hồ đào, cây thích, cây bu lô, với những ngọn thông sẫm màu xen kẽ. Những đồng cỏ sum xuê, những đồng ruộng chăm chuốt kỹ càng nằm lác đác trong các thung lũng, mộc mạc và mỹ miều với những hàng rào bằng đá rải rác ngoằn ngoèo chạy qua.
Một hàng bu lô trắng đánh dấu sân cỏ phía trước ngôi nhà của Tyler. Khi Jim đến nơi thì đã nhiều xe đậu trên con đường dẫn vào nhà. Những tiếng cười đùa và âm nhạc rộn rã cho biết là bữa tiệc đã bắt đầu.
“Anh nghĩ là mọi người đang ở trong sân sau”, Jim nói. “Em vào trước đi, anh lấy thùng bia sau xe rồi mang vào”.
“Được”. Bridget mỉm cười và bước ra khỏi xe trong khi anh ta tắt máy.
Nàng vừa vào góc nhà thì đã nghe vang lên một loạt những tiếng chào mừng. Năm sáu đôi nam nữ, người mặc vét-tông, người khoác áo choàng đã đến từ trước. Hăm-bơ-gơ sôi lên xèo xèo trên các vỉ nướng đặt cạnh bàn ăn trong sân sau. Trời không nóng lắm để ăn ngoài trời, nhưng chủ nhà không tiện đặt lò nướng lớn ở bên trong. Trên một chiếc bàn đã bày sẵn nhiều loại thức ăn khác cho bữa tiệc đứng.
“Bạn đến vừa kịp. Chúng tôi đã định ăn mà không có bạn đấy”, Bob cười hăm dọa.
“Khoan, khoan ăn đã”, Bridget đáp lại, “Jim mang bia đến đấy”.
Ngay lúc ấy, Jim bước vào, vai vác thùng bia. Những “tình nguyện viên” phụ giúp anh ta để đỡ thùng bia xuống và mở ra. Bữa tiệc trở nên rộn rã bởi những tiếng nói cười.
Evelyn từ nơi cửa sau bước vào, bưng đĩa thức ăn nóng bằng cái giẻ lót tay. Cô ta vừa mở miệng chào Bridget thì bị ho sặc sụa vì khói bay mù mịt nên không nói hết câu.
“Bob!”. Cô ta gào lên càu nhàu. “Anh phải có phận sự trông chừng mấy miếng hăm-bơ-gơ chứ!”.
“Xin lỗi”. Bob, cao to, đen đúa, với một cái eo bắt đầu mập lên, chạy vội tới mấy cái vỉ nướng bốc khói. “Hy vọng là mọi người đều thích ăn món hăm-bơ-gơ chín kỹ này”, anh ta vừa đùa vừa bắt tay vào việc giúp Evelyn.
“Anh ấy còn tệ hơn một đứa trẻ con nữa”, Evelyn lầm bầm với Bridget trong một cái lắc đầu chán nản. “Không thể để mặc cho anh ta được một phút”.
“Tôi có thể giúp gì không?”, Bridget hỏi.
“Bạn có thể đặt giúp mấy đĩa gia vị. Mọi thứ đều ở trong tủ lạnh, còn đĩa thì ở trên quầy”, Evelyn nói.
Những bữa tiệc thịt nướng mà gia đình Tyler tổ chức luôn là những cuộc họp mặt không theo nghi thức, trong đó mỗi người giúp một tay. Đây gần như là một công việc gia đình. Hầu hết các đôi đều quen biết nhau từ hồi còn đi học.
“Để mình làm”. Bridget đi vào trong nhà.
“Mình vừa tháo khuôn món thạch rau quả. Đuổi giùm con mèo, được không?”, Evelyn gọi nàng. “Không hiểu sao nó rất thèm mòn này”.
“Được rồi”.
Con mèo đực màu bí ngô nằm cuộn tròn trên chiếc ghế khi Bridget bước vào nhà. Một đĩa thạch óng ánh đang được đặt trên bàn. Con mèo quẫy đuôi giận giữ khi nàng đuổi nó ra khỏi chiếc ghế trước khi đi tới tủ lạnh.
Vừa hát khe khẽ, nàng vừa bắt đầu lấy cần tây, cà rốt và các thứ khác ra rồi xếp chúng trên đĩa. Trong lúc múc ô-liu từ trong hũ ra, nàng nghe có tiếng bước chân từ một phòng khác đi vào trong bếp. Đoán chừng là một trong mấy đứa con của Tyler, nàng không bận tâm nhìn lại.
“Chào Bridget”.
Muỗng ô-liu dừng lại trên không. Trong thoáng chốc, nàng như ngưng thở. Nàng nhìn thật nhanh vào người đàn ông đang đứng đằng sau mình tựa vai vào cánh cửa tủ lạnh. Lúc đầu là lửa cháy bừng bừng, rồi thì băng giá chạy qua trong các mạch máu của nàng.
“Chào Jonas”. Giọng nói của nàng sao bình tĩnh thế nhỉ? “Em biết anh rốt cuộc rồi cũng thu xếp để tới chơi với Bob mà”.
Đáng ngạc nhiên là bàn tay nàng vẫn đều đặn đưa muỗng ra đĩa, nhưng nàng khó chịu nhận thấy Jonas đang đứng sau mình. Nàng như cảm thấy các giác quan mình đầy ắp mùi đàn ông của chàng.
Tóc chàng ướt đẫm như mới từ trong buồng tắm bước ra, làm sẫm tối thêm màu tóc nâu đen thường ngày của chàng. Một chiếc sơ mi trắng hở cổ, hai ống tay dài xắn lên lưng chừng. Hai ống chân dài của chàng xỏ vào một chiếc quần Levi mới thô cứng.
“Phải. Anh đã hủy bỏ chuyến đến chơi hồi tháng ba của anh”. Jonas chồm tới trước nàng để bốc một quả ô-liu. “Nhưng anh nghĩ là em cũng biết lý do”, chàng nói thêm một cách khô khan.
“Evelyn có cho biết là vào phút chót anh đã gọi đến để hoãn lại dịp khác”, Bridget thừa nhận. Nàng thấy phủ nhận cũng chẳng ích gì.
“Và em đã không nói về chuyện gặp anh”. Đây là một câu nói, không cần có lời khẳng định.
“Em thấy không cần thiết”. Nàng cho thêm ô-liu vào khay. “Họ rất thất vọng vì anh đã không đến. Bây giờ em biết họ sẽ vui mừng khi thấy anh có mặt ở đây”.
“Anh mong rằng người đàn bà ấy - tên bà ta là Dotty phải không? - đã không nói gì về việc gặp anh trong tiệm”.
“À đúng. Bà Dotty Pomfret”. Bridget nhún vai. “Em không nghĩ bà ta biết anh là ai. Có thể bà ta tưởng anh là một du khách lạc đường hay là gì đó. Bà ta và em đã không bàn về chuyện này”.
“Anh biết là mình không quan trọng đến thế”.
Bridget nhìn chăm chăm vào đĩa gia vị. Còn có chỗ để cho thêm củ cải, nhưng nàng không bận tâm đến món này nữa. Nàng muốn đi ra khỏi nhà và hòa mình vào trong đám đông ngoài kia. Sẽ an toàn hơn ở nơi đông người.
“Có phải em không...?”, Jonas nói.
“Hả? Không gì hả? Anh nói gì em không hiểu”. Nàng vặn nắp lọ ô-liu, tránh cái nhìn của Jonas ngay từ khi chàng mới xuất hiện.
“Em không vui khi thấy anh ở đây”, chàng giễu cợt.
“Tất nhiên là vui”, nàng mau mắn nói dối.
“Lạ nhỉ. Trông em không có vẻ vui”, Jonas nhận xét rồi hơi nghiêng đầu để nhìn cho rõ hơn sắc mặt của nàng.
“Em rất tiếc là anh đã nghĩ như thế”. Bridget nhún vai và bưng khay gia vị lên. Lúc nàng quay người để đi ra, Jonas bước tới như muốn ngăn lại. “Anh làm ơn mang hộ đĩa thạch này ra bàn ăn đi. Em thấy đã đến giờ nhập tiệc rồi đấy”.
Đôi mắt xanh đục nghĩ ngợi của chàng nhìn kỹ cái vẻ làm như trầm tĩnh của nàng trong một giây khó chịu rồi mới bước ra bàn. Bridget biết anh đang đi theo ngay sau mình khi nàng bước từ trong nhà ra.
“Kìa, vị khách danh dự đã đến!”, Bob tuyên bố khi nhìn thấy Jonas đi theo sau Bridget. Anh ta nâng cốc bia lên. “Chào mừng trở về, Jonas!”.
Bridget nghĩ đây rõ ràng là lần xuất hiện đầu tiên của Jonas tại bữa tiệc này khi thấy những đôi khác vây lại xung quanh chàng để chào mừng. Đặt khay gia vị lên bàn bên với các đĩa thức ăn khác, Bridget bước tới nơi các vỉ nướng mà Evelyn đang thay Bob trông coi.
“Để tôi bưng cho”, nàng nói và đưa tay ra đỡ lấy cái đĩa bầu dục mà Evelyn cố giữ cho thăng bằng trong khi múc các viên thịt lăn bột lên bằng cái bàn xẻng cán dài.
Cái đĩa được trao cho nàng. “Jonas trở về như một nhân vật quan trọng, có đúng không?”. Evelyn liếc nhanh về đám đông.
“Nhất định rồi!”.
Một chút gay gắt trong giọng nói của Bridget không phải không được nhận ra. Nàng biết được điều này khi thấy ánh mắt lo ngại của Evelyn.
“Bạn không thấy phiền vì Jonas có mặt ở đây chứ?”, Evelyn hỏi. “Vì Bob đã mời bạn và Jim nên mình không biết việc đó có làm phiền bạn không. Mình biết là chuyện cũ rồi, nhưng hai bạn đã chia tay quá đột ngột. Bọn mình không một ai biết đích xác đã có chuyện gì bất ổn. Bạn đã kết hôn thật vội ngay sau khi Jonas ra đi”.
“Không, mình chẳng có gì phiền hết”. Bridget vội trấn an bạn mình. “Bạn nói đúng đấy, chuyện đã cũ rồi, khi ấy tất cả bọn mình còn quá non trẻ và khờ khạo”.
Evelyn cười gằn. “Hãy nói riêng phần bạn đi!”.
Sự thật là chuyện ấy như mới vừa xảy ra hôm qua. Bridget đưa mắt nhìn về phía Jonas, kí ức lại hiện về. Lần đầu tiên gặp Jonas mười một năm về trước, nàng thấy chàng như một con người miền núi, rắn chắc và vạm vỡ với chiều cao trên một thước tám.
***
Dù còn trẻ tuổi nhưng nhờ các bắp thịt cuồn cuộn, chàng đã có một bộ ngực và khung vai nở rộng, phía trên một cái hông và cặp đùi thon thả. Chàng ta có một dáng vẻ đàn ông khỏe mạnh khiến phụ nữ phải chú ý - nhất là với một người con gái ngây thơ như nàng.
Năm tháng đã không làm thay đổi nhiều bề ngoài của Jonas, ngoại trừ chàng có vẻ xa cách, không còn có sự nồng nàn cởi mở trong nụ cười đã làm xiêu đổ trái tim nàng. Giờ đây chàng có vẻ kiểu cách hơn - một dấu vết của đời sống đô thị. Nhưng Jonas vẫn còn là một kẻ làm xiêu đổ lòng người. Bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể khẳng định như thế.
Nhìn Jonas, nàng thấy chàng cười vui, những nếp hằn in sâu quanh miệng, và những lằn xếp nơi đuôi mắt. Nàng còn nhớ sức hút mãnh liệt của nụ cười này. Chàng hoàn toàn có thể tước bỏ vũ khí của bất cứ người phụ nữ nào, trong đó có nàng. Không gì có thể làm thay đổi được điều đó.
“À, thức ăn đây rồi!”. Jim đứng bên cạnh nàng, hít hít đĩa thức ăn một cách thèm thuồng, và quàng cánh tay qua eo nàng vẻ sở hữu.
Bridget toan có một cử chỉ âu yếm Jim thì Jonas nheo mắt gay gắt nhìn nàng. Đây cũng là một điều không hề thay đổi nơi chàng. Cái nhìn sắc sảo của chàng chẳng bỏ sót một điều gì cả.
Chàng vẫn còn giữ cái biệt tài gắn bó về mặt tình cảm với nàng dù khi chàng có vẻ như chẳng biết đến nàng. Thật khó khi biết được rằng sợi dây vô hình này vẫn còn nguyên vẹn.
Hơn bao giờ hết, nàng biết rằng Jonas vẫn còn yêu mình. Nhưng nàng sẽ không rơi vào trong cạm bẫy ấy một lần thứ hai. Nàng đã cố giữ một khoảng cách với chàng ta nơi cửa tiệm; nàng cũng có thể làm thế ở đây. Nàng cố ý nở một nụ cười ngưỡng mộ và hạnh phúc với Jim vì biết Jonas sẽ nhìn thấy và rút lui. Nàng sẽ hối tiếc nếu Jim hiểu lầm dụng ý của nàng, nhưng hơn bao giờ hết, nàng cần có anh ta ở bên cạnh mình tối nay, một tấm chắn để tránh những điều phiền phức.
Mặc kệ Jonas muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nàng phải đạt được mục đích của mình.
Lau khô những giọt nước trên da, Bridget dừng lại ngờ ngợ, lắng nghe. Có ai đi lại trong phòng khách. Choàng tấm khăn lông lên móc, nàng với lấy chiếc áo thụng dài bằng vải treo nơi cửa phòng tắm. Lớp vải bám sát vào làn da ướt, khiến cho nàng khó mặc vào.
Nàng đánh liều đi ra ngoài hành lang, vừa đi vừa buộc chiếc khăn thắt lưng. Phòng khách trống trơn khi nàng nhìn từ mọi góc, nhưng nàng nghe có tiếng khua động trong nhà bếp. Hất mớ tóc trước trán ra sau, nàng cau mày.
“Ai đó?”, nàng gọi lớn và ngập ngừng đi tới vòm cửa trống dẫn vào nhà bếp.
Một người đàn bà tóc đen hiện ra đằng trước nàng, bà ta mỉm cười và vẫy chào nàng từ nơi gần bồn rửa bát. “Mẹ đây mà”.
“Mẹ!”, Bridget thở dài bực bội. “Mẹ làm cái gì vậy?”.
“Mẹ mang sang cho con một ít hành tươi và rau diếp lấy từ ngoài vườn. Trồng cây con từ trong nhà kính thật là khác hẳn. Con có biết là chỉ trong hai tháng chúng ta có thể có những trái cà chua chín ăn được hay không? Mẹ rất thích rau tươi, còn cha con thì lại thích trồng cây ăn trái”. Bà ta mở cửa tủ ly. “Mẹ cũng mang qua một ít hoa tuy-líp nữa”.
“Con đoán là mùa xuân đã đến rồi”.
“Bridget, con để mấy cái lọ ở đâu? Mẹ thấy con phải lo khóa cửa lại. Sống một mình như con ở một miền quê mà lúc nào cũng có những người mới dọn đến, con không bao giờ biết được là ai có thể đi vào nhà mình đâu”.
“Đúng vậy”, Bridget nói và nhìn nhận sự thật. Nàng bước tới cái tủ ly phía trên bếp để lấy cái lọ hoa.
“, con mới tắm à?”, mẹ nàng, bà Margaret Harrison kêu lên, chỉ đến khi ấy bà mới để ý đến chiếc áo thụng dài con gái mình đang mặc và những sợi tóc ướt nơi cổ nàng.
“Vâng”, Bridget đã quen với sự vô tâm của mẹ mình. “Suốt ngày ở trong tiệm. Con muốn tắm một cái cho sạch sẽ”.
“Chà. Con vẫn còn thích việc kinh doanh à?”.
Mẹ nàng có thể huyên thiên với những câu hỏi gài bẫy như thế. Bridget biết mình không nên để cho bị gài, nhưng vẫn đáp, “Tất nhiên, con có nhờ bà Dutty phụ giúp, còn Dotty thì vẫn tiếp tục giao hàng len tốt cho con. Mền bộ ngày nay rất thịnh hành và công việc kinh doanh đang phát triển. Mẹ có muốn xem bảng công khai lời lỗ hay không?”.
Đúng như nàng nghĩ, mẹ nàng chỉ biết lo cho mình nên đã không quan tâm tới những chuyện ấy. Bà chỉ phì
cười. “Dotty Pomfret quả thực là một con người ngớ ngẩn. Mẹ không thể tưởng là bà ấy hãy còn ăn mặc theo kiểu lập dị như thế. Giày ống và áo không tay kỳ quặc”.
“Đó là cái áo choàng mà. Bà ấy tự đan lấy đấy”.
“Nên nói cho bà ấy biết là bà ta đã ngoài sáu mươi rồi”.
Bridget chống tay lên hông. “Bà ấy phải làm nuôi bản thân và cả cô em Elizabeth nữa đó. Như thế có gì là sai chứ?”.
“Không. Bà ấy chỉ hơi...kỳ dị thôi”.
“Như vậy đâu có phải là cái tội. Và mẹ con đều biết rằng gia đình Pomfret đã từng sống ở Vermont nhiều đời rồi. Lâu hơn nhà Harrison mình nhiều lắm đấy, cứ nghĩ thế đi”.
“Nhưng mà họ chẳng có gì đáng tự hào đâu”, mẹ nàng đáp với vẻ mãn nguyện.
Bực tức, Bridget quyết định nói cho mẹ biết một điều mà nàng vẫn giữ kín. “Chuyện ấy thì con không biết. Nhưng tạp chí Sống Đẹp đang nói đến bà Dotty trong một câu chuyện về Vermont đấy. Cừu và nhiều thứ khác nữa”.
Cặp lông mày tỉa tót công phu của bà Margaret nhướn lên. “Thật không?”.
“Thật. Đó là một bài về hàng thủ công cho Giáng sinh. Họ còn đến chụp hình cửa hàng con nữa đấy”.
“, thế à. Chụp hình trên Sống Đẹp thì hơn là trên Martha Stewart”. Theo bản năng, bà Margaret vỗ nhẹ lên mái tóc mình, như tuồng là các tay thợ ảnh đang sắp xô cửa vào đây để chụp cho bà một bức hình tự nhiên với một bó rau diếp”.
“Như vậy có lợi cho việc kinh doanh”.
“Tất nhiên là có lợi, nhưng chờ mẹ nói với ba con đã nhé. Ông ấy sẽ sướng run lên vì con”, bà nói. “Khi nào thì họ đến? Con đã chuẩn bị gì chưa?”.
“Khoảng một hay hai tháng nữa. Con chẳng cần phải làm gì cả. Họ biết những gì họ cần chụp. Sẽ có một tốp người kéo vào để trang trí gian hàng cho có không khí Giáng sinh và chúng con sẽ được chụp hình một cách thơ mộng bên dưới nhành cây tầm gửi và các thứ linh tinh khác”.
Bà Margaret cố nén một tiếng ho. “Này, Dotty chắc chắn sẽ rất xinh đẹp đây nhé. Nhưng mẹ không tin là có ông nào muốn hôn bà ta đâu”.
“Mẹ hãy đàng hoàng một chút có được không”, Bridget điềm tĩnh nói.
“Ừ, nếu nói thế thì mẹ hỏi con nhé. Họ kiếm đâu ra cây tầm gửi trong mùa xuân chứ?”.
Bridget nhún vai. “Các tạp chí chuẩn bị bài vở cho ngày lễ cả nhiều tháng trước. Con sẽ nói cho họ biết rõ các chi tiết”.
“Molly có được chụp hình không?”.
Bridget nở nụ cười hãnh diện. “Có chứ. Con sẽ cho nó mặc chiếc áo dài nhung và buộc ruy-băng trên tóc”.
“À, đáng khen đấy. Tin này thật thú vị. Sao lâu nay con không nói cho mẹ biết?”.
“Hừm! Con phải chịu thua mẹ thôi!”.
“Ừ, sao con không nói? Bà mẹ nào mà chẳng muốn biết”.
“Vì chính con cũng mới vừa biết đây. Thôi bây giờ mình có thể nói chuyện khác được không?”.
“Được chứ”, bà Margaret nói. “Tối nay con đi chơi hả?”, vừa nói bà vừa sắp xếp các cành hoa tuy-lip trong chiếc lọ Bridget đưa cho bà.
“Vâng, đi với Jim”, Bridget đáp. “Con cắm hoa được mà”.
“Ừ, vậy thì mẹ đi rửa rau diếp và hành nhé”.
“Mẹ ơi, mẹ không cần phải làm công việc ấy đâu”. Bridget nói cương quyết. “Để con làm”.
“Nhưng mà tối nay con phải đi chơi, con không thể để hai bàn tay mình hôi mùi hành”. Bà mở vòi nước trên bồn rửa bát. “Con để dao ở đâu rồi, Bridget?”.
Dằn lòng, Bridget mở cái ngăn kéo đồ dùng bằng bạc và đưa con dao nhỏ cho mẹ. “Dao đây này”.
“Sao con không đặt dao trong một ngăn riêng? Rất dễ bị đứt tay khi để dao chung với các vật dụng khác. Tất nhiên đây là nhà của con nên con có quyền để đâu tùy ý”.
“Đúng thế. Cám ơn mẹ đã giúp con”. Nàng đáp chua chát với mẹ mình.
“Jim là một người tốt, mẹ thích anh ta đấy”. Bà Margaret Harrison lại nói tiếp mà không bỏ dở câu chuyện. “Anh ta sẽ là một người cha tốt cho Molly. Đẹp trai, tuy có hơi lùn. Và cũng đáng tin cậy, thông minh nữa. Mùa hè này anh ta vẫn còn làm việc trong đội làm đường, phải không?”.
“Hiện nay anh ấy vẫn còn làm”. Bridget cố tập trung vào mấy cành hoa tuy-líp. Vừa mới nở, các đóa hoa sặc sỡ đã gục xuống trên những cành hơi cong. Nàng không biết làm gì để cho chúng đẹp hơn.
“Thật đáng tiếc. Lẽ ra anh ta nên dành mấy tháng hè này để học thêm thay vì đi làm lao động chân tay”. Mẹ nàng thở dài đáp lại.
“Jim còn phải đóng tiền học trong thời gian đầu”, Bridget giải thích một cách khô khan.
“Tất nhiên, mẹ hiểu”, Bà Margaret nói, nhưng Bridget không chắc là bà hiểu thật. “Nhưng mẹ biết anh ta có thể làm một công việc khác tốt hơn là dạy trong một trường cao đẳng nho nhỏ. Mẹ...”.
“Trường Cao đẳng Kỹ thuật ở Randolph Center là một trường tuyệt vời đấy”, Bridget thấy bực mình vì phải bệnh vực cho anh ta.
“Phải, nhưng Jim có thể làm hơn thế. Với một bằng cấp cao hơn, mẹ chắc chắn rằng một ngày nào đó anh ta có thể là giáo sư của trường cao đẳng Ivy League. Hừm... có thể là Princeton hay Dartmouth. Như vậy thì tốt hơn nhiều cho con và Molly”.
Chỉ cái việc thay đổi nghề nghiệp theo cách đó, chưa nói đến sự khó khăn để được bổ nhiệm, cũng không đáng công để giải thích cho một con người vốn chẳng chịu lắng nghe gì hết. “Có ai tử tế với mình thật không?”. Bridget tự hỏi và nàng hết sức bực bội vì tật ưa xía vào chuyện người khác của mẹ mình. “Sao mẹ cứ ra sức làm cho người khác thay đổi và uốn nắn họ theo ý của mẹ như vậy?”.
“Mẹ không ra sức xía vào đâu”. Bà Margaret có vẻ thực sự ngạc nhiên vì lời buộc tội kia. “Bố và mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho con”.
“Đừng kéo bố vào đây”, Bridget phản đối. “Con có cảm giác rằng bố chỉ nghĩ và nói những gì mẹ bảo cho bố”. Nàng thấy hối tiếc về những lời vừa nói, nhưng mẹ nàng thật không thể chịu nổi.
Tất nhiên là bà Margaret đang chăm chăm nhìn nàng với cái nhìn sắt thép. “Bridget, con biết rất rõ là bố mẹ đã bàn bạc nhiều lần...”.
“Cho đến khi rốt cuộc bố phải đồng ý với những gì mà mẹ quyết định”. Bridget gạt đi. Nàng không còn kiềm chế được nữa, điều đó đã được thấy rõ.
“Ba mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con. Trong đó có những người đàn ông mà con đã gặp. Ba mẹ muốn con lấy được người đàn ông tốt nhất, như vậy có gì là sai chứ”. Mẹ nàng mỉm cười. “Molly sắp được mười tuổi rồi. Ngày nay trẻ con lớn thật nhanh - quá nhanh”.
Bridget chuẩn bị tinh thần để nghe một bài giảng về vấn đề này. May mắn hoặc chẳng may, mẹ nàng lại chuyển sang đề tài phổ biến về sự vô ơn. “Rồi con sẽ thấy là ba và mẹ đã từng làm những gì cho con. À con bé Molly, nó đâu rồi nhỉ? Chạy đi chơi rồi hả?”.
“Không, nó vẫn thích ngủ lại đêm với Vicki kể từ lúc đầu mùa xuân. Vì con đi cùng Jim cho nên tối nay là dịp tốt nhất cho chúng”.
“Vicki ư? Con bé nhà Smith ấy à? Bridget, thực ra nó nên...”.
“Kìa, mẹ!”, Bridget áp một bàn tay lên trán, chà chà một cơn đau nhói vì căng thẳng. “Molly là con của con, và Vicki là một đứa bé hết sức ngoan ngoãn, về phần con, con có thể chọn bạn cho nó”.
“Nhưng.”.
“Mẹ không thể điều khiển nó theo cách mẹ đã điều khiển con...”.
Bà Margaret nhìn sững nàng một lát mà không nói năng gì, một cái nhìn đau đớn trong đôi mắt màu nâu của bà. “Mày nhân danh gì mà nói như thế?”.
“Con không biết”. Bridget nhún vai bực tức. Bàn tay nàng run lên trong lúc xếp sửa các cành hoa tuy-líp trong bình. Nàng cảm thấy một cái đau mơ hồ quen thuộc nơi ngực. “Chuyện ấy không quan trọng”.
Mẹ nàng quay trở lại nơi bồn, mở vòi nước rửa mớ rau diếp. “Ba và mẹ không làm điều gì sai cả. Dù sao thì...”.
“Nhưng có lẽ con không muốn mẹ làm như thế”. Bridget cố chống lại những xúc cảm khiến cho giọng nói của nàng có vẻ kể lể. “Con yêu anh ấy. Có lẽ đó là tất cả những gì mà con quan tâm”. Nàng đưa mấy ngón tay luồn vào trong mái tóc mình. “Mẹ có bao giờ nghĩ về chuyện đó hay không?”.
“Tất cả chuyện đó đã trở thành quá khứ, Bridget. Con không nên để cho nó gây phiền phức cho con nữa. Giờ đây con đã có Jim và...”.
“Con không hề yêu anh ta”, nàng đáp bình thản. “Anh ta rất tử tế và chúng con đã có những lúc vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Con sẽ không tính chuyện kết hôn sau này đâu. Một người là đủ rồi”.
“Nhất định rồi con sẽ thấy cay đắng về chuyện này”, mẹ nàng phản đối với một cái nhíu mày tỏ ra tin tưởng.
“Thôi đủ rồi. Xin mẹ về đi”. Bridget bước tới tắt vòi nước. “Con không muốn làm tổn thương tình cảm của mẹ, nhưng con xin mẹ hãy về đi kẻo con không còn kiềm chế được mình”.
“Nếu con muốn thế...”. Bà Margaret Harrison hất cằm lên với nụ cười khinh mạn. “Tất nhiên là mẹ sẽ về”.
Bà ta lau kỹ hai bàn tay trong tấm khăn lau chén kế bên bồn rửa, và Bridget cảm thấy như mình có lỗi.
“Khổ lắm, không phải là con không hiểu”, nàng thở dài nói. “Con biết là mẹ thương con, nhưng con đã hai mươi tám tuổi rồi. Giờ đây con đã có một mái nhà riêng và một gia đình riêng. Con phải sống cuộc đời riêng của con với những sai lầm riêng của con. Mẹ không thể cứ đối xử với con như một đứa bé và tìm cách điều khiển cuộc đời của con”.
“Mẹ không tìm cách điều khiển cuộc đời của con, nhưng không thể không coi con là con của mẹ được”.
“Con không bảo mẹ đừng coi con là con của mẹ. Con vẫn luôn là con của mẹ chứ”, Bridget bực bội nói. “Có điều con đã lớn rồi. Xin mẹ hãy tin tưởng rằng con cũng biết điều phải và cũng có trí khôn”.
“Mẹ tin chứ... Mẹ luôn luôn tin mà”, bà Margaret nói rõ.
“Mẹ có tin thật không? Có phải vì thế mà mười năm trước đây...”.
“Khi ấy con còn quá khờ dại. Và quá sức lãng mạn”. Bà Margaret gay gắt nói. “Mẹ đã từng có lần, và nhiều lần, nói rằng Jonas Concannon không hợp với con đâu. Mẹ không hiểu vì sao con cứ bám mãi theo thằng ấy”.
Bridget quay đi. Đây không phải là một chuyện mà nàng có thể tranh luận với mẹ nàng. “Con phải đi thay đồ đây. Còn vài phút nữa Jim sẽ đến”.
Nàng vừa định bước vào phòng ngủ thì mẹ nàng đã hỏi, “Hai đứa đi đâu tối nay? Con có nói là đi xem chiếu bóng ở Montpelier phải không?”.
“Lúc đầu chúng con định đi đến đấy, nhưng chiều nay Jim đã gọi lại để thay đổi”. Giọng nàng dửng dưng, nhưng nàng đã đoán được câu hỏi tiếp theo của mẹ mình.
“Vậy thì đi đâu?”.
Bridget không nói nữa, nàng nở một nụ cười không thành tiếng vì giận dữ và hoài nghi. “Lúc nãy mẹ có nghe con nói gì không?”, nàng hỏi. “Con không nhờ mẹ lo đến chuyện hẹn hò của con”.
“Phải có người biết con đang ở đâu phòng khi Molly gặp chuyện gì chứ. Hỏi như vậy mà không được à? Ba mẹ có thể cần liên lạc với con”, bà Margaret lý luận.
Một lần nữa, mẹ nàng có vẻ như là có lý, dù rằng tối nay gia đình Smith sẽ lo cho Molly chứ không phải ông bà Harrison. Chính sự phi lý này đã khiến cho Bridget trở nên bướng bỉnh hơn thường ngày. Điều đó chỉ làm cho nàng có vẻ trẻ con hơn trong con mắt của mẹ nàng. Nàng không sao thắng được bà. Bridget chỉ lắc đầu mà không tranh luận gì. Nhiều khi thà chịu thua còn hơn là tranh đấu từng li từng tí để được độc lập.
“Tối nay Bob và Evelyn Tyler có tổ chức bữa tiệc.
Chúng con đến đấy”, nàng nói. “Bà Smith biết phải liên lạc với con ở đâu”.
“Gia đình Tyler ư?”, mẹ nàng trề môi dè bĩu. “Tiệc tùng của họ hỗn độn lắm”.
“Ở đó vui vẻ lành mạnh mà. Nhiều khi ồn ào thật”. Bridget nhìn nhận, “Nhưng mẹ nên nhớ rằng chúng ta đang sống ở Vermont, nơi cây cối thì gần nhau còn con người thì xa cách nhau. Thôi mẹ về đi. Bố đang chờ mẹ đấy”.
“Dịp gì vậy? Mẹ muốn nói là tổ chức tiệc làm gì vậy?”.
Bà Margaret thường chẳng quan tâm đến những gì bà hỏi.
“Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một số bạn bè gặp nhau vào buổi tối thứ bảy. Giờ con đi thay quần áo đây”. Một lần nữa nàng lại bước vào phòng ngủ.
“Chừng nào thì con về?”.
Bridget dừng bước, đôi mắt quắc lên giận dữ. “Con chẳng biết nữa”. Nàng ngoái cổ ra sau với vẻ thách thức. “Có thể con không về nhà”, nàng nói đột ngột. “Có thể con thấy có cuộc chè chén ở đâu đó và bảo Jim đưa con đến đấy!”.
“Bridget!”, bà Margaret cảm thấy kinh ngạc sửng sốt. Bà chẳng thấy gì vui với câu dọa dẫm này.
“Mẹ nên về đi thì hơn. Vì cứ làm giúp cho con như thế này thì khi Jim đến mà mẹ hãy còn ở đây thì con phải khóa cửa để đi, và con chắc chắn là mẹ không có chìa khóa!”.
“Bridget, mẹ không biết con có việc gì mà dạo rày con hay cáu kỉnh thế nhỉ”, bà Margaret giận dữ nói, tiếng nói của bà không còn nghe thấy khi Bridget ra khỏi nhà bếp.
Cánh cửa phòng ngủ đập mạnh vào khung khi Bridget bước vào đóng. Nàng liền đứng lại và bật lên một tiếng cười thầm. Cái cảnh đóng sầm cánh cửa rất thường xảy ra, như một phần của tuổi choai choai mà nàng đã bỏ lại đằng sau. Đó là sự biểu lộ tâm trạng một cách vô nghĩa, vốn chẳng có gì quan trọng đổi với nàng. Nay đã hăm tám tuổi, Bridget càng tin chắc rằng ba mẹ mình vẫn không thể nhìn nàng như một người đã lớn. Nàng chỉ mới vừa học cách giả vờ tự chủ, chỉ có thế thôi.
Còn về sự mất kiềm chế của mình, nàng cũng biết lý do của nó, và cả sự bận tâm của nàng với quá khứ. Đó là kết quả của ngày thứ sáu tháng ba hôm ấy, khi Jonas bước vào cửa tiệm của nàng.
Khi nhìn thấy chàng đứng ở bên ngoài, bao nhiêu năm tháng không còn nữa, và nàng đã hóa thân thành một cô gái mười chín như một phép màu. Khi chàng bước vào trong tiệm, nàng không biết là nên chạy đến với chàng hay nên trốn chạy chàng. May mắn là nàng đã chẳng làm gì cả. Và sự xuất hiện thình lình của bà lão Dotty thân yêu đã giải thoát cho Bridget khỏi phải làm hay nói một điều gì ngu ngốc.
Nói chung, Bridget nghĩ rằng mình đã xử sự khá tốt trong cuộc gặp gỡ này, có vẻ điềm đạm và tỉnh táo bất chấp sóng gió tình cảm bên trong lòng mình. Đã có vài giây phút yếu mềm. Nhưng cuối cùng, nàng đã có thể giữ nguyên niềm kiêu hãnh của mình và từ chối chàng.
Trước đây nàng vẫn tin rằng, mặc dù không quên được chàng nhưng chàng đã trở thành một hồi ức không còn đẹp đẽ. Từ rất lâu, Bridget đã muốn mình tin rằng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ mà không cần có Jonas.
Nhưng việc gặp lại chàng đã khơi dậy tất cả tình yêu và nỗi say mê mà nàng từng có, và tất cả sự thương tổn ghê gớm mà nàng phải chịu mười năm trước đây. Thật không dễ dàng khi hồi tưởng lại những điều ấy và một lần nữa chịu đựng nỗi đau phải mất chàng.
Trong lúc này, Jim đang sẵn sàng để đến bất cứ lúc nào. Anh ta gọi nàng là góa phụ vui vẻ của Vermont. Cái tiếng góa phụ nghe thật già nua trong khi nàng còn quá trẻ. Nàng buông một tiếng thở dài. Ngay lúc này đây nàng cảm thấy mình già. Bridget quyết định là đêm nay mình sẽ thật vui và không cần biết đến bất cứ những kỷ niệm nào trong cái quá khứ đang đeo bám theo nàng.
Người vui vẻ nhất trong bữa tiệc nhất định sẽ là nàng. Bridget O’Shea, góa phụ của Brian O’Shea quá cố. Đi tới chiếc tủ áo, nàng tìm một bộ quần áo sao cho hợp với tâm trạng mới của mình. Hừm. Nàng chọn chiếc quần dài và chiếc áo sẽ làm cho nàng vượt qua mẹ mình nếu như bà Margaret có đánh liều quay trở lại đây trò chuyện đôi chút với Jim.
Hai mươi phút sau, một giọng nói đàn ông cất lên, “Xin chào, có ai ở nhà không?”.
“Em ra ngay đây, Jim”, Bridget trả lời và nhìn một lần cuối vào trong gương, nàng đưa mấy ngón tay lên xốc hai bên tóc trước khi rời chiếc phòng ngủ. “Thấy em thế nào?”.
Nàng quay người một vòng nhỏ trước người đàn ông đang đứng trước cánh cửa kính trượt. Dáng người tầm thước, rắn chắc, với mái tóc đen, Jim ngắm nghía nàng qua cặp kính gọng sừng.
“Giống như một ánh mặt trời”. Một nụ cười say mê nở rộng trên gương mặt là một trong những nét hấp dẫn nơi Jim, trong lúc anh ta đưa mắt đánh giá Bridget.
“Chói lọi quá, hả?”, Bridget cười, nhìn xuống bộ trang phục của mình.
Mảng len trên chiếc quần của nàng có màu vàng hoàng yến, với một sọc đỏ nho nhỏ tạo nét nổi bật. Chiếc áo cụt tay với cổ viền khoét rộng có màu trắng với một đóa hoa lớn bằng chất liệu len áp ở phía trước.
Chói chang hết mức. Nhưng Jim quá lịch sự nên không đưa ra một lời bình phẩm nào về trang phục của phụ nữ, và cũng rất khôn khéo không bao giờ trả lời bất cứ một câu hỏi nào về vóc dáng của họ.
“Trông em đẹp đấy”, Jim nói cho nàng yên tâm.
Nàng lưỡng lự. “Em nên khoác chiếc áo ấm hay vét-tông?”.
“Cái đó còn tùy em có định đi một vòng dưới trăng với anh đêm nay hay không”. Mấy ngón tay của anh ta vân vê một bộ râu mép tưởng tượng.
“Nghiêm chỉnh đi nào, Jim”, Bridget mỉm cười với sự bực bội trìu mến.
“Anh nghiêm chỉnh mà”. Anh ta nhún cao hai vai và thở dài. “Nhưng em thì không”.
“Nói đi” - nàng không muốn để cho cuộc nói chuyện chuyển qua mối quan hệ riêng tư của họ - “Em nên mặc áo choàng hay áo vest?”.
“Áo choàng”, Jim cuối cùng đã trả lời. “Không biết là bữa tiệc sẽ tổ chức ngoài trời hay trong nhà. Tháng tư ở Vermont, thời tiết sẽ khá lạnh sau khi mặt trời lặn”.
“Vậy thì thế nhé”, Bridget quyết định. “Em nghĩ nó ở trong nhà bếp”.
“Nhanh lên”, Jim giục giã trong khi nàng đi vào nhà bếp. “Anh đã tình nguyện chở đến một thùng bia nên anh không muốn cho nó mất lạnh khi đi đến nhà Bob”.
Chiếc áo choàng treo trên chiếc móc cạnh khung cửa sau. “Đây rồi”. Bridget gấp chiếc áo trên cánh tay mình rồi quay ra để tới chỗ Jim.
Nàng bỗng chú ý đến cái bồn rửa bát không một vết nhơ. Không có một dấu vết nào của hành hay rau diếp. Nàng tìm các đóa hoa tuy-líp và thấy lọ hoa được đặt trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, được sắp xếp lại đẹp mắt hơn nàng đã làm.
“Tất cả những chuyện này...”. Nàng mím chặt môi một lúc. “Mình không tin được”.
“Không tin cái gì?”, Jim tò mò hỏi. “Sao em cau mày? Có gì không ổn hả?”.
“Không có gì “, nàng đáp chua chát. “Chỉ là mẹ em, bà đã dọn dẹp giùm em”.
“Mẹ anh cũng y như thế đấy. Bực mình quá nhỉ?”. Anh ta nở một nụ cười đồng tình. “Xong chưa?”. Anh mở cánh cửa trượt ra cổng cho nàng. “Đã sống riêng mà còn phải chịu sự kiểm soát của cha mẹ, thực chẳng dễ chịu chút nào”.
Bridget liếc nhanh về phía ngôi nhà lớn màu trắng đối diện với ngôi nhà nhỏ khung sườn chữ A của nàng. “Ấy là chưa nói hết đó”, nàng đáp lại và đi bên cạnh Jim tới chiếc xe có ngăn chở hàng của anh. “Em nghĩ là mẹ em dành thời gian để chăm sóc cho nhà em cũng bằng với việc chăm sóc cho nhà của bà ấy”.
“Ta hãy nhìn vào khía cạnh tích cực. Không phải ai ai cũng có thể được giúp việc nhà không tốn tiền đâu”, Jim vừa nói vừa mở cánh cửa xe cho Bridget.
Nàng nở một nụ cười miễn cưỡng. “Đúng vậy. Em nghĩ cũng không đến nỗi tệ lắm. Và em không thể nói là mình đã không biết những người láng giềng của mình ra sao trước khi dọn đến đây”.
“Giờ thì đã biết rồi đấy”. Anh ta cười rồi đi tới phía tay lái của chiếc xe.
“Cũng tiện lợi thật khi Molly còn bé”. Bridget mở rộng đề tài. “Em không phải lo khi nó đi học về mà chẳng có ai vì em đang làm việc ở cửa hàng. Nó chỉ cần băng qua đường đến nhà bà ngoại rồi chờ em tới đón”.
“Molly là một đứa bé thông minh”, Jim ung dung bình phẩm trong khi cho xe chạy ngược con đường vào nhà. “Nó ở lại đấy tối nay à?”.
“Không, nó ngủ lại nhà bạn gái nó, việc này khiến cho mẹ em khó chịu”, nàng thở dài. “Bà ấy cứ luôn cho là mình đúng”.
“Mẹ em muốn làm điều tốt cho em. Cũng rất giống với mẹ anh”, anh ta nói. “Luôn luôn biết cái gì là đúng, là phải cho người khác mà chẳng cần biết ý kiến của họ. Như vậy rất dễ tạo ra những kẻ thù và khiến cho mọi người...”.
“Anh muốn làm một giáo sư triết học đấy à?”, Bridget cười.
“Không, anh chỉ biết về mẹ anh thôi. Và qua những gì em nói về mẹ em, anh thấy họ cũng giống nhau”, Jim nhoẻn miệng cười.
“Jim, anh tử tế với em quá”. Nàng ngả lưng dựa ra sau, thư giãn, không còn thấy khó chịu vì sự can thiệp của mẹ mình nữa.
“Anh còn có thể tốt hơn nữa, nhưng mà thôi, không nói chuyện này”, anh ta vội vàng bồi thêm khi liếc nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt của Bridget. “Kiên nhẫn là một trong những đức tính của anh, như em sẽ thấy sau này”.
“Và sự hiểu biết nữa”, nàng nói thêm với vẻ trầm ngâm.
Jim nhún vai. “Thật dễ thấy là em đã bị tổn thương sâu sắc khi mất người chồng”.
Qua khung cửa kính, nàng nhìn ra quang cảnh xanh tươi. Câu trả lời của nàng đã được phát biểu thận trọng - nàng mong là nó không có vẻ giả tạo. “Brian là một người tốt, nhân từ và hiểu biết. Anh rất giống với anh ấy”.
“Có phải vì thế mà em đã cảnh giác? Người tốt không phải luôn luôn đều chết trẻ đâu, Bridget”, anh ta đùa cợt, nhưng với một vẻ thương hại.
“Em biết”, nàng tán thành và gật đầu mơ hồ mà mắt không rời khỏi cảnh quan bên ngoài. “Lạ chưa, xanh quá, phải không?”.
Jim nhìn qua khuôn mặt nàng một giây, biết là nàng cố tình thay đổi để tài, nhưng như anh đã nói, anh là một người kiên nhẫn. Sáu tháng trước đây, nàng không chịu đi chơi với anh, nhưng rồi từ đó đã có những thay đổi.
“Ừ, Vermont thật là xanh, một khi mùa xuân đã đến”, anh ta bình phẩm.
Đi đến nhà Tyler chỉ mất vài phút. Dĩ nhiên, chỗ nào ở Vermont cũng có vẻ chỉ cách nhau một quãng chạy xe ngắn qua một cánh đồng hiền hòa. Những ngọn đồi chập chùng và ngọn núi nhô ra phủ đầy những cây lớn vừa mới chuyển sang một màu xanh nõn - những cây hồ đào, cây thích, cây bu lô, với những ngọn thông sẫm màu xen kẽ. Những đồng cỏ sum xuê, những đồng ruộng chăm chuốt kỹ càng nằm lác đác trong các thung lũng, mộc mạc và mỹ miều với những hàng rào bằng đá rải rác ngoằn ngoèo chạy qua.
Một hàng bu lô trắng đánh dấu sân cỏ phía trước ngôi nhà của Tyler. Khi Jim đến nơi thì đã nhiều xe đậu trên con đường dẫn vào nhà. Những tiếng cười đùa và âm nhạc rộn rã cho biết là bữa tiệc đã bắt đầu.
“Anh nghĩ là mọi người đang ở trong sân sau”, Jim nói. “Em vào trước đi, anh lấy thùng bia sau xe rồi mang vào”.
“Được”. Bridget mỉm cười và bước ra khỏi xe trong khi anh ta tắt máy.
Nàng vừa vào góc nhà thì đã nghe vang lên một loạt những tiếng chào mừng. Năm sáu đôi nam nữ, người mặc vét-tông, người khoác áo choàng đã đến từ trước. Hăm-bơ-gơ sôi lên xèo xèo trên các vỉ nướng đặt cạnh bàn ăn trong sân sau. Trời không nóng lắm để ăn ngoài trời, nhưng chủ nhà không tiện đặt lò nướng lớn ở bên trong. Trên một chiếc bàn đã bày sẵn nhiều loại thức ăn khác cho bữa tiệc đứng.
“Bạn đến vừa kịp. Chúng tôi đã định ăn mà không có bạn đấy”, Bob cười hăm dọa.
“Khoan, khoan ăn đã”, Bridget đáp lại, “Jim mang bia đến đấy”.
Ngay lúc ấy, Jim bước vào, vai vác thùng bia. Những “tình nguyện viên” phụ giúp anh ta để đỡ thùng bia xuống và mở ra. Bữa tiệc trở nên rộn rã bởi những tiếng nói cười.
Evelyn từ nơi cửa sau bước vào, bưng đĩa thức ăn nóng bằng cái giẻ lót tay. Cô ta vừa mở miệng chào Bridget thì bị ho sặc sụa vì khói bay mù mịt nên không nói hết câu.
“Bob!”. Cô ta gào lên càu nhàu. “Anh phải có phận sự trông chừng mấy miếng hăm-bơ-gơ chứ!”.
“Xin lỗi”. Bob, cao to, đen đúa, với một cái eo bắt đầu mập lên, chạy vội tới mấy cái vỉ nướng bốc khói. “Hy vọng là mọi người đều thích ăn món hăm-bơ-gơ chín kỹ này”, anh ta vừa đùa vừa bắt tay vào việc giúp Evelyn.
“Anh ấy còn tệ hơn một đứa trẻ con nữa”, Evelyn lầm bầm với Bridget trong một cái lắc đầu chán nản. “Không thể để mặc cho anh ta được một phút”.
“Tôi có thể giúp gì không?”, Bridget hỏi.
“Bạn có thể đặt giúp mấy đĩa gia vị. Mọi thứ đều ở trong tủ lạnh, còn đĩa thì ở trên quầy”, Evelyn nói.
Những bữa tiệc thịt nướng mà gia đình Tyler tổ chức luôn là những cuộc họp mặt không theo nghi thức, trong đó mỗi người giúp một tay. Đây gần như là một công việc gia đình. Hầu hết các đôi đều quen biết nhau từ hồi còn đi học.
“Để mình làm”. Bridget đi vào trong nhà.
“Mình vừa tháo khuôn món thạch rau quả. Đuổi giùm con mèo, được không?”, Evelyn gọi nàng. “Không hiểu sao nó rất thèm mòn này”.
“Được rồi”.
Con mèo đực màu bí ngô nằm cuộn tròn trên chiếc ghế khi Bridget bước vào nhà. Một đĩa thạch óng ánh đang được đặt trên bàn. Con mèo quẫy đuôi giận giữ khi nàng đuổi nó ra khỏi chiếc ghế trước khi đi tới tủ lạnh.
Vừa hát khe khẽ, nàng vừa bắt đầu lấy cần tây, cà rốt và các thứ khác ra rồi xếp chúng trên đĩa. Trong lúc múc ô-liu từ trong hũ ra, nàng nghe có tiếng bước chân từ một phòng khác đi vào trong bếp. Đoán chừng là một trong mấy đứa con của Tyler, nàng không bận tâm nhìn lại.
“Chào Bridget”.
Muỗng ô-liu dừng lại trên không. Trong thoáng chốc, nàng như ngưng thở. Nàng nhìn thật nhanh vào người đàn ông đang đứng đằng sau mình tựa vai vào cánh cửa tủ lạnh. Lúc đầu là lửa cháy bừng bừng, rồi thì băng giá chạy qua trong các mạch máu của nàng.
“Chào Jonas”. Giọng nói của nàng sao bình tĩnh thế nhỉ? “Em biết anh rốt cuộc rồi cũng thu xếp để tới chơi với Bob mà”.
Đáng ngạc nhiên là bàn tay nàng vẫn đều đặn đưa muỗng ra đĩa, nhưng nàng khó chịu nhận thấy Jonas đang đứng sau mình. Nàng như cảm thấy các giác quan mình đầy ắp mùi đàn ông của chàng.
Tóc chàng ướt đẫm như mới từ trong buồng tắm bước ra, làm sẫm tối thêm màu tóc nâu đen thường ngày của chàng. Một chiếc sơ mi trắng hở cổ, hai ống tay dài xắn lên lưng chừng. Hai ống chân dài của chàng xỏ vào một chiếc quần Levi mới thô cứng.
“Phải. Anh đã hủy bỏ chuyến đến chơi hồi tháng ba của anh”. Jonas chồm tới trước nàng để bốc một quả ô-liu. “Nhưng anh nghĩ là em cũng biết lý do”, chàng nói thêm một cách khô khan.
“Evelyn có cho biết là vào phút chót anh đã gọi đến để hoãn lại dịp khác”, Bridget thừa nhận. Nàng thấy phủ nhận cũng chẳng ích gì.
“Và em đã không nói về chuyện gặp anh”. Đây là một câu nói, không cần có lời khẳng định.
“Em thấy không cần thiết”. Nàng cho thêm ô-liu vào khay. “Họ rất thất vọng vì anh đã không đến. Bây giờ em biết họ sẽ vui mừng khi thấy anh có mặt ở đây”.
“Anh mong rằng người đàn bà ấy - tên bà ta là Dotty phải không? - đã không nói gì về việc gặp anh trong tiệm”.
“À đúng. Bà Dotty Pomfret”. Bridget nhún vai. “Em không nghĩ bà ta biết anh là ai. Có thể bà ta tưởng anh là một du khách lạc đường hay là gì đó. Bà ta và em đã không bàn về chuyện này”.
“Anh biết là mình không quan trọng đến thế”.
Bridget nhìn chăm chăm vào đĩa gia vị. Còn có chỗ để cho thêm củ cải, nhưng nàng không bận tâm đến món này nữa. Nàng muốn đi ra khỏi nhà và hòa mình vào trong đám đông ngoài kia. Sẽ an toàn hơn ở nơi đông người.
“Có phải em không...?”, Jonas nói.
“Hả? Không gì hả? Anh nói gì em không hiểu”. Nàng vặn nắp lọ ô-liu, tránh cái nhìn của Jonas ngay từ khi chàng mới xuất hiện.
“Em không vui khi thấy anh ở đây”, chàng giễu cợt.
“Tất nhiên là vui”, nàng mau mắn nói dối.
“Lạ nhỉ. Trông em không có vẻ vui”, Jonas nhận xét rồi hơi nghiêng đầu để nhìn cho rõ hơn sắc mặt của nàng.
“Em rất tiếc là anh đã nghĩ như thế”. Bridget nhún vai và bưng khay gia vị lên. Lúc nàng quay người để đi ra, Jonas bước tới như muốn ngăn lại. “Anh làm ơn mang hộ đĩa thạch này ra bàn ăn đi. Em thấy đã đến giờ nhập tiệc rồi đấy”.
Đôi mắt xanh đục nghĩ ngợi của chàng nhìn kỹ cái vẻ làm như trầm tĩnh của nàng trong một giây khó chịu rồi mới bước ra bàn. Bridget biết anh đang đi theo ngay sau mình khi nàng bước từ trong nhà ra.
“Kìa, vị khách danh dự đã đến!”, Bob tuyên bố khi nhìn thấy Jonas đi theo sau Bridget. Anh ta nâng cốc bia lên. “Chào mừng trở về, Jonas!”.
Bridget nghĩ đây rõ ràng là lần xuất hiện đầu tiên của Jonas tại bữa tiệc này khi thấy những đôi khác vây lại xung quanh chàng để chào mừng. Đặt khay gia vị lên bàn bên với các đĩa thức ăn khác, Bridget bước tới nơi các vỉ nướng mà Evelyn đang thay Bob trông coi.
“Để tôi bưng cho”, nàng nói và đưa tay ra đỡ lấy cái đĩa bầu dục mà Evelyn cố giữ cho thăng bằng trong khi múc các viên thịt lăn bột lên bằng cái bàn xẻng cán dài.
Cái đĩa được trao cho nàng. “Jonas trở về như một nhân vật quan trọng, có đúng không?”. Evelyn liếc nhanh về đám đông.
“Nhất định rồi!”.
Một chút gay gắt trong giọng nói của Bridget không phải không được nhận ra. Nàng biết được điều này khi thấy ánh mắt lo ngại của Evelyn.
“Bạn không thấy phiền vì Jonas có mặt ở đây chứ?”, Evelyn hỏi. “Vì Bob đã mời bạn và Jim nên mình không biết việc đó có làm phiền bạn không. Mình biết là chuyện cũ rồi, nhưng hai bạn đã chia tay quá đột ngột. Bọn mình không một ai biết đích xác đã có chuyện gì bất ổn. Bạn đã kết hôn thật vội ngay sau khi Jonas ra đi”.
“Không, mình chẳng có gì phiền hết”. Bridget vội trấn an bạn mình. “Bạn nói đúng đấy, chuyện đã cũ rồi, khi ấy tất cả bọn mình còn quá non trẻ và khờ khạo”.
Evelyn cười gằn. “Hãy nói riêng phần bạn đi!”.
Sự thật là chuyện ấy như mới vừa xảy ra hôm qua. Bridget đưa mắt nhìn về phía Jonas, kí ức lại hiện về. Lần đầu tiên gặp Jonas mười một năm về trước, nàng thấy chàng như một con người miền núi, rắn chắc và vạm vỡ với chiều cao trên một thước tám.
Dù còn trẻ tuổi nhưng nhờ các bắp thịt cuồn cuộn, chàng đã có một bộ ngực và khung vai nở rộng, phía trên một cái hông và cặp đùi thon thả. Chàng ta có một dáng vẻ đàn ông khỏe mạnh khiến phụ nữ phải chú ý - nhất là với một người con gái ngây thơ như nàng.
Năm tháng đã không làm thay đổi nhiều bề ngoài của Jonas, ngoại trừ chàng có vẻ xa cách, không còn có sự nồng nàn cởi mở trong nụ cười đã làm xiêu đổ trái tim nàng. Giờ đây chàng có vẻ kiểu cách hơn - một dấu vết của đời sống đô thị. Nhưng Jonas vẫn còn là một kẻ làm xiêu đổ lòng người. Bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể khẳng định như thế.
Nhìn Jonas, nàng thấy chàng cười vui, những nếp hằn in sâu quanh miệng, và những lằn xếp nơi đuôi mắt. Nàng còn nhớ sức hút mãnh liệt của nụ cười này. Chàng hoàn toàn có thể tước bỏ vũ khí của bất cứ người phụ nữ nào, trong đó có nàng. Không gì có thể làm thay đổi được điều đó.
“À, thức ăn đây rồi!”. Jim đứng bên cạnh nàng, hít hít đĩa thức ăn một cách thèm thuồng, và quàng cánh tay qua eo nàng vẻ sở hữu.
Bridget toan có một cử chỉ âu yếm Jim thì Jonas nheo mắt gay gắt nhìn nàng. Đây cũng là một điều không hề thay đổi nơi chàng. Cái nhìn sắc sảo của chàng chẳng bỏ sót một điều gì cả.
Chàng vẫn còn giữ cái biệt tài gắn bó về mặt tình cảm với nàng dù khi chàng có vẻ như chẳng biết đến nàng. Thật khó khi biết được rằng sợi dây vô hình này vẫn còn nguyên vẹn.
Hơn bao giờ hết, nàng biết rằng Jonas vẫn còn yêu mình. Nhưng nàng sẽ không rơi vào trong cạm bẫy ấy một lần thứ hai. Nàng đã cố giữ một khoảng cách với chàng ta nơi cửa tiệm; nàng cũng có thể làm thế ở đây. Nàng cố ý nở một nụ cười ngưỡng mộ và hạnh phúc với Jim vì biết Jonas sẽ nhìn thấy và rút lui. Nàng sẽ hối tiếc nếu Jim hiểu lầm dụng ý của nàng, nhưng hơn bao giờ hết, nàng cần có anh ta ở bên cạnh mình tối nay, một tấm chắn để tránh những điều phiền phức.
Mặc kệ Jonas muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nàng phải đạt được mục đích của mình.