" Đông Tâm."
Bất Đinh đâu ra xông vào phòng làm việc của Đông Tâm, Đông Tâm cảm thấy hôm nay là một ngày náo nhiệt. Hết đến ông chú Tài Triệu đến người bạn Bất Đinh hay luyên thuyên này của anh.
Bất Đinh là người bạn duy nhất chơi thân với Đông Tâm, cũng là người chịu đựng tính tình thất thường của Đông Tâm nhất.
Cũng là người ăn cẩu lương đến no giữa anh và Dạ Nhi Nhi.
" Bình thường cậu đây đâu động tay đến phụ nữ, hôm qua cậu đổ nước cam lên người Lợi Dung Nghi thật sao?." Bất Đinh hỏi..
" Ừ." Đông Tâm đáp.
" Ôi trời." Bất Đinh bất ngờ.
Bất Đinh hiểu tình tính của Đông Tâm ra sao, chỉ không ngờ đến hôm nay anh lại làm lớn đến thế, vì Dạ Nhi Nhi cả hình tượng của mình cũng không cần.
" Cậu không phải đang trốn gia đình sao?." Đông Tâm có ý tốt hỏi.
Bất Đinh vì ăn chơi sa đọa, không chịu nghiêm túc trong tình yêu, thay bạn gái như thay áo, đến cả nhà họ Bất phải truy đuổi đem về để cưới vợ.
Cuối cùng lại để mất Bất Đinh, anh nhanh chân nhanh tay chạy mất.
" Vì bài báo mà tôi phải đến đây làm liều đó." Bất Đinh bảo.
" Vậy sao." Anh thản nhiên.
" Vậy sao? Thái độ đó là sao? Tôi quan tâm cậu đấy." Bất Đinh tức giận bảo.
" Nếu cậu quan tâm hình tượng của tôi thì về nhà lấy vợ sinh con cho Bất lão gia yên tâm đi." Anh đứng dậy bảo, đi đến sofa ngồi xuống.
" Vậy cậu cưới Dạ Nhi Nhi đi, tôi lập tức cưới vợ." Bất Đinh khiêu khích lại.
Đông Tâm đưa tay nới lỏng cavat nhìn Bất Đinh:" Cô ấy còn trẻ, vẫn nên để thêm một thời gian."
" Còn trẻ? Vâng Dạ Nhi Nhi còn trẻ? Vậy cậu đây là gì? Sắp thành một ông chú già rồi đấy." Bất Đinh đi đến sofa ngồi xuống, đối diện nhìn Đông Tâm.
Lợi Dung Nghi khi không xuất hiện, anh có cảm giác bất an. Tốt nhất vẫn nên thúc giục Đông Tâm kết hôn sớm. Nếu không xảy ra chuyện gì, anh lại không cản kịp.
" Tôi là ông chú già thì cậu cũng vậy thôi." Đông Tâm đáp.
Hôm nay là ngày thúc giục anh làm đám cưới sao?
Sao hết người này rồi đến người kia liên tục đến vậy không biết.
Bất Đinh bây giờ thành bất lực. Xem ra Đông Tâm kia còn phải ngồi đợi thời cơ đúng điểm mới kết hôn.
Đúng là..
Nuôi vợ từ bé rồi, bây giờ muốn nuôi tiếp sao?
Nuôi lớn rồi bị người khác cướp đấy!!?!?
...
Dạ Nhi Nhi nhìn thấy vẻ mặt Đông Tâm đầy mệt mỏi, cô đưa cho miếng táo vừa gọt, cô hỏi:" Anh làm sao vậy?."
" Không sao." Anh há miệng, cắn lấy miếng táo trên tay cô.
Dạ Nhi Nhi nhận ra anh đang nói dối, cô đưa thêm miếng nữa, hỏi:" Chuyện gì nói em nghe."
Đông Tâm ăn thêm một miếng. Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, anh thở dài..
" Thôi không sao, em đi ngủ sớm đi." Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó đứng dậy ra về.
Dạ Nhi Nhi ngồi nhìn bóng lưng anh rời đi. Có chuyện gì vậy chứ?
Cô đưa miếng táo lên cắn một cái. Táo ngọt mà?
" Anh ấy làm sao vậy chứ." Cô lẩm bẩm một mình.
Đông Tâm lái xe trở về nhà, Đông Phương đã ngồi đó đợi sẵn.
" Chuyện bài báo..." Đông Phương lên tiếng.
" Là Lợi Dung Nghi muốn gây chuyện với Nhi Nhi nên con động thủ." Đông Tâm đáp.
Hình như bài báo này làm ai cũng sốc thì phải? Ai ai cũng chạy đến sốt sắn hỏi anh nguyên do.
Anh nghe đến nhàm rồi.
" Vậy...vậy sao..." Đông Phương đáp.
" Con xin phép lên phòng."
Đông Tâm nói xong đi lên phòng thẳng, không nói thêm câu gì.
Rầm
Anh đóng cửa phòng lại thật mạnh, làm cả ba người còn lại tò mò vây đến.
" Có chuyện gì vậy ba mẹ?." Đông Nhiễm hỏi.
" Mẹ không biết." Tố Diên lắc đầu.
" Ba cũng vậy." Đông Phương bổ sung thêm.
Cả ba nhìn nhau lần nữa, thở dài.
Đông Tâm đã không muốn nói. Có cậy miệng anh cũng vậy, cũng chỉ là không nói không đáp thôi.
Thật thất thường mà.
...
Dạ Nhi Nhi ngồi trên giường nắm chặt điện thoại, cô muốn gọi cho anh.
Nhưng mà....
Lúc nãy tâm tình anh rõ không tốt, nếu gọi làm phiền anh, anh liệu có nghe máy không?
Lưỡng lự một hồi, cô đành bấm máy gọi thử. Phải thử mới biết được kết quả chứ?
Dạ Nhi Nhi hồi hộp chờ đợi anh bắt máy.
[ Alo ]
Đầu dây bên kia, tiếng Đông Tâm thốt lên.
" Tâm, là...là em..." Cô lấp bấp bảo.
[ Anh biết mà. ]
" Anh...anh...có chuyện gì vậy? Em thấy anh giống như không được khỏe." Dạ Nhi Nhi hỏi.
[ Ừm, anh có chút không khỏe. ]
[ Làm em lo lắng rồi, em nên ngủ sớm đi, anh xin lỗi.]
Nói xong, anh liền tắt máy.
Dạ Nhi Nhi đầy hụt hẫng, cô nhìn màng hình điện thoại.
Chuyện...chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Sao tự dưng cô có cảm giác anh đang cục súc với mình thế này?
Cô...cô làm gì sai à?
Bất Đinh đâu ra xông vào phòng làm việc của Đông Tâm, Đông Tâm cảm thấy hôm nay là một ngày náo nhiệt. Hết đến ông chú Tài Triệu đến người bạn Bất Đinh hay luyên thuyên này của anh.
Bất Đinh là người bạn duy nhất chơi thân với Đông Tâm, cũng là người chịu đựng tính tình thất thường của Đông Tâm nhất.
Cũng là người ăn cẩu lương đến no giữa anh và Dạ Nhi Nhi.
" Bình thường cậu đây đâu động tay đến phụ nữ, hôm qua cậu đổ nước cam lên người Lợi Dung Nghi thật sao?." Bất Đinh hỏi..
" Ừ." Đông Tâm đáp.
" Ôi trời." Bất Đinh bất ngờ.
Bất Đinh hiểu tình tính của Đông Tâm ra sao, chỉ không ngờ đến hôm nay anh lại làm lớn đến thế, vì Dạ Nhi Nhi cả hình tượng của mình cũng không cần.
" Cậu không phải đang trốn gia đình sao?." Đông Tâm có ý tốt hỏi.
Bất Đinh vì ăn chơi sa đọa, không chịu nghiêm túc trong tình yêu, thay bạn gái như thay áo, đến cả nhà họ Bất phải truy đuổi đem về để cưới vợ.
Cuối cùng lại để mất Bất Đinh, anh nhanh chân nhanh tay chạy mất.
" Vì bài báo mà tôi phải đến đây làm liều đó." Bất Đinh bảo.
" Vậy sao." Anh thản nhiên.
" Vậy sao? Thái độ đó là sao? Tôi quan tâm cậu đấy." Bất Đinh tức giận bảo.
" Nếu cậu quan tâm hình tượng của tôi thì về nhà lấy vợ sinh con cho Bất lão gia yên tâm đi." Anh đứng dậy bảo, đi đến sofa ngồi xuống.
" Vậy cậu cưới Dạ Nhi Nhi đi, tôi lập tức cưới vợ." Bất Đinh khiêu khích lại.
Đông Tâm đưa tay nới lỏng cavat nhìn Bất Đinh:" Cô ấy còn trẻ, vẫn nên để thêm một thời gian."
" Còn trẻ? Vâng Dạ Nhi Nhi còn trẻ? Vậy cậu đây là gì? Sắp thành một ông chú già rồi đấy." Bất Đinh đi đến sofa ngồi xuống, đối diện nhìn Đông Tâm.
Lợi Dung Nghi khi không xuất hiện, anh có cảm giác bất an. Tốt nhất vẫn nên thúc giục Đông Tâm kết hôn sớm. Nếu không xảy ra chuyện gì, anh lại không cản kịp.
" Tôi là ông chú già thì cậu cũng vậy thôi." Đông Tâm đáp.
Hôm nay là ngày thúc giục anh làm đám cưới sao?
Sao hết người này rồi đến người kia liên tục đến vậy không biết.
Bất Đinh bây giờ thành bất lực. Xem ra Đông Tâm kia còn phải ngồi đợi thời cơ đúng điểm mới kết hôn.
Đúng là..
Nuôi vợ từ bé rồi, bây giờ muốn nuôi tiếp sao?
Nuôi lớn rồi bị người khác cướp đấy!!?!?
...
Dạ Nhi Nhi nhìn thấy vẻ mặt Đông Tâm đầy mệt mỏi, cô đưa cho miếng táo vừa gọt, cô hỏi:" Anh làm sao vậy?."
" Không sao." Anh há miệng, cắn lấy miếng táo trên tay cô.
Dạ Nhi Nhi nhận ra anh đang nói dối, cô đưa thêm miếng nữa, hỏi:" Chuyện gì nói em nghe."
Đông Tâm ăn thêm một miếng. Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, anh thở dài..
" Thôi không sao, em đi ngủ sớm đi." Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó đứng dậy ra về.
Dạ Nhi Nhi ngồi nhìn bóng lưng anh rời đi. Có chuyện gì vậy chứ?
Cô đưa miếng táo lên cắn một cái. Táo ngọt mà?
" Anh ấy làm sao vậy chứ." Cô lẩm bẩm một mình.
Đông Tâm lái xe trở về nhà, Đông Phương đã ngồi đó đợi sẵn.
" Chuyện bài báo..." Đông Phương lên tiếng.
" Là Lợi Dung Nghi muốn gây chuyện với Nhi Nhi nên con động thủ." Đông Tâm đáp.
Hình như bài báo này làm ai cũng sốc thì phải? Ai ai cũng chạy đến sốt sắn hỏi anh nguyên do.
Anh nghe đến nhàm rồi.
" Vậy...vậy sao..." Đông Phương đáp.
" Con xin phép lên phòng."
Đông Tâm nói xong đi lên phòng thẳng, không nói thêm câu gì.
Rầm
Anh đóng cửa phòng lại thật mạnh, làm cả ba người còn lại tò mò vây đến.
" Có chuyện gì vậy ba mẹ?." Đông Nhiễm hỏi.
" Mẹ không biết." Tố Diên lắc đầu.
" Ba cũng vậy." Đông Phương bổ sung thêm.
Cả ba nhìn nhau lần nữa, thở dài.
Đông Tâm đã không muốn nói. Có cậy miệng anh cũng vậy, cũng chỉ là không nói không đáp thôi.
Thật thất thường mà.
...
Dạ Nhi Nhi ngồi trên giường nắm chặt điện thoại, cô muốn gọi cho anh.
Nhưng mà....
Lúc nãy tâm tình anh rõ không tốt, nếu gọi làm phiền anh, anh liệu có nghe máy không?
Lưỡng lự một hồi, cô đành bấm máy gọi thử. Phải thử mới biết được kết quả chứ?
Dạ Nhi Nhi hồi hộp chờ đợi anh bắt máy.
[ Alo ]
Đầu dây bên kia, tiếng Đông Tâm thốt lên.
" Tâm, là...là em..." Cô lấp bấp bảo.
[ Anh biết mà. ]
" Anh...anh...có chuyện gì vậy? Em thấy anh giống như không được khỏe." Dạ Nhi Nhi hỏi.
[ Ừm, anh có chút không khỏe. ]
[ Làm em lo lắng rồi, em nên ngủ sớm đi, anh xin lỗi.]
Nói xong, anh liền tắt máy.
Dạ Nhi Nhi đầy hụt hẫng, cô nhìn màng hình điện thoại.
Chuyện...chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Sao tự dưng cô có cảm giác anh đang cục súc với mình thế này?
Cô...cô làm gì sai à?