Thứ Tư, 6 tháng Tư
Chưa ngủ nhưng mải nghĩ quá nên phải một lúc, quãng sắp 11 giờ đêm, Paolo Roberto mới để ý tới người phụ nữ đi từ Nhà thờ Hogalid xuôi xuống. Ông trông thấy cô ở kính chiếu hậu. Tới khi cô ta đi qua dưới ánh đèn đường phía sau ông, ông mới nhận ra đó là Miriam Wu.
Ông ngồi thẳng lại lên ghế. Nghĩ ra khỏi xe ngay nhưng e có thể làm cho cô sợ. Tốt hơn chờ cô đến trước cửa ra vào đã.
Đang nhìn cô đến gần cửa ra vào thì ông thấy một xe van nhiều chỗ nhô đến phía cô gái. Paolo Roberto hoảng hồn khi một người đàn ông - một thú vật đồ sộ tướng mạo quỷ dữ - nhảy ra khỏi cánh cửa trượt của chiếc xe túm lấy Wu. Cô gái hoàn toàn bị bất ngờ. Cô cố lùi lại để giằng ra nhưng người kia vẫn dễ như bỡn nắm lấy cổ tay cô.
Miệng Paolo Roberto há hốc khi ông thấy chân Wu vung lên thành một vòng cung. Cô ta chơi võ Thái! Cô đá trúng đầu người đàn ông. Xem ra cú đá không có chút hiệu quả nào. Người đàn ông giơ tay lên táng vào cạnh đầu Wu. Ở chỗ ông ngồi, Paolo Roberto nghe thấy được cả tiếng đánh. Wu ngã quay lơ ra như bị trúng sét. Người đàn ông cúi xuống, một tay nhấc cô lên lẳng vào xe. Lúc ấy Paolo Roberto mới sực tỉnh và ngậm miệng lại. Ông đẩy tung cửa xe chạy nước rút đến chiếc van.
Được vài bước ông nhận ra mình chạy như thế mới thật là đoảng, ông vừa đạt tốc độ cao nhất thì chiếc van mà Wu bị quẳng vào như bao khoai tây đã quặt chữ U chạy xuống cuối phố. Nó biến mất ở phía Nhà thờ Hogalid. Paolo Roberto ngoắt chạy vội trở về xe mình, ông cũng quay ngoặt chữ U. Chiếc van mất tăm khi ông tới góc phố. Ông phanh xe nhìn xuống Hogalidsgatan rồi rẽ cầu âu sang trái đến Hornsgatan.
Khi ông đến Hornsgatan thì vấp đèn đỏ. Nhưng không có xe qua lại nên ông nhích vào ngã tư nhìn tứ phía. Ngọn đèn hậu duy nhất ông thấy được đang rẽ trái lên Liljeholmsbron ở Langholmsgatan. Ông không biết có phải đó là chiếc van kia không nhưng nó là chiếc xe duy nhất ông nhìn thấy. Ông tăng tốc đuổi nhưng lại bị đèn đỏ ở Langholmsgtan, đành chờ cho xe từ Kungsholmen băng qua trong khi từng giây một tích tắc trôi đi. Đường vừa thông, ông tăng tốc gấp ngay, phớt lờ một đèn đỏ khác.
Ông liều lái rất nhanh qua Liljeholmsbron và qua Liljeholmen thì càng phóng nhanh hơn nữa. Ông vẫn không biết ngọn đèn hậu ông nhìn thấy kia có phải là của chiếc van không, ông cũng không biết là nó rẽ Grondal hay Arsta nữa. Quyết định cứ lao thẳng, ông càng nhấn chân ga. Ông đang đi với hơn 140 cây số một giờ, bùng vút qua dòng giao thông lờ đờ, ôm cứng lấy luật, nghĩ rằng một vài tay lái hay người khác chắc sẽ ghi biển số xe của ông.
Đến Bredang, ông lại nhận thấy chiếc van. Ông đến sát nó cho tới chỉ còn cách năm chục mét để yên chí đúng là chiếc van kia. Ông giảm tốc độ xuống tám chục cây số một giờ và tụt lại ở sau khoảng hai trăm mét. Đến lúc ấy ông mới thở bình thường trở lại.
Miriam Wu thấy máu chảy xuống cổ khi cô rơi lên sàn xe. Mũi cô đổ máu. Hắn đã làm môi cô rách toác và chắc gẫy mất mũi. Cú tấn công y như sét nổ giữa trời xanh. Chưa đầy một giây, cuộc chống cự của cô đã bị dẹp. Cô thấy chiếc van mở máy chạy ngay khi kẻ tấn công cô đẩy cho cửa khép lại. Khi quay đầu xe, kẻ tấn công đã bị mất thăng bằng.
Cô đảo người, tì hông lên sàn xe. Khi người đàn ông quay lại, cô vung chân cho một cú đá, trúng vào cạnh đầu hắn. Cô còn thấy vết giầy hằn lên tại đó. Cú đá chắc phải làm cho hắn bị thương.
Hắn sửng sốt nhìn cô. Rồi hắn mỉm cười.
Chúa ơi, cái đồ quỷ gì đây thế nhỉ?
Cô lại đá nhưng hắn bắt lấy chân cô và vặn rất mạnh đến nỗi cô đau kêu thét lên và lăn người nằm sấp xuống. Hắn bèn cúi xuống tạt tai cô. Hắn đánh trúng cạnh đầu cô. Wu tóe đom đóm mắt, cảm thấy như bị búa tạ giáng vào. Hắn ngồi lên lưng cô. Cô cố hẩy hắn ra nhưng không sao xê nổi được hắn đi một li nào. Hắn bẻ quặt hai tay cô ra sau, khóa lại bằng một cái còng. Cô hết cách tự cứu. Thình lình cô cảm thấy sợ cứng đơ cả người.
Trên đường từ Tyreso về nhà, Blomkvist đi qua sân vận động Hoàn cầu. Cả chiều và tối nay anh đi gặp ba người trong danh sách của Svensson. Anh đã gặp những người hoảng loạn từng được Svensson đối chất và hiện đang chờ trời sập. Họ đã van xin và thanh minh với anh. Anh giập tên cả ba ra khỏi danh sách nghi phạm giết người anh dựng lấy.
Khi lái xe qua Skanstullsbron, anh lấy di động ra gọi Berger. Chị không trả lời. Anh thử gọi Eriksson. Đấy cũng im nốt. Chết tiệt. Trời đã khuya. Anh muốn nói với ai đó về chuyện này.
Nghĩ liệu Paolo Roberto có kết quả gì với Miriam Wu không, anh bấm máy. Chuông năm hồi mới có trả lời.
- Paolo đây.
- Chào, Blomkvist đây. Tôi đang nghĩ nó ra...
- Blomkvist, tôi đang xẹt xẹt xẹt trong một chiếc van với Miriam.
- Tôi không nghe được anh.
- Xẹt xẹt sạt sạt xẹt.
- Anh đang hết pin. Tôi không nghe được anh.
Rồi máy tắt.
Paolo Roberto chửi tục. Điện thoại của ông bị hết pin đúng lúc ông đi qua Fittja. Ông bấm nút ON cho nó hoạt động lại. Ông gọi số dịch vụ cấp cứu nhưng họ vừa đáp lời thì máy ông lại chết.
Khốn kiếp.
Ông có cái sạc điện cắm được vào chỗ châm thuốc lá ở trên xe nhưng ông lại để nó ở nhà, trong gian sảnh. Ông ném di động xuống ghế bên rồi tập trung bám theo ngọn đèn hậu. Ông đang lái một chiếc BMW với đầy thùng xăng và chiếc van không có cơ chạy thoát nổi ông. Nhưng không muốn bị chú ý tới nên ông đã để cho khoảng cách rộng ra vài trăm mét.
Một thằng khổng lồ xơi kích thích tố đã đánh một cô gái ở ngay trước mặt ta. Hãy chờ ta ra tay với cái con mẹ nhà mày nha.
Nếu Erika Berger ở đây chị sẽ gọi ông là một cao bồi ta đây xứng tiếng mày râu. Paolo Roberto thì gọi đó là chuyện bực mình.
Blomkvist lái xe xuống Lundagatan. Nhà Miriam Wu tối om. Anh lại thử gọi Paolo Roberto nhưng được tin nhắn nói hiện không liên lạc được với chủ thuê bao máy. Anh tự rủa mình rồi lái xe về nhà pha cà phê, làm bánh sandwich.
Xe chạy lâu hơn là Paolo Roberto tưởng. Chiếc van đi xa đến Sodertalje thì quay về hướng tây trên đường E20 đến Strangnas. Vừa qua Nykvarn, nó rẽ sang trái vào những con đường nhỏ hơn ở đồng quê Sormland.
Đường càng nhỏ, nguy cơ ông bị những người trong chiếc van để ý đến càng lớn. Ông nhả bớt ga cho tụt lại hơn nữa ở đằng sau.
Ra ngoài này thì ông không chắc chắn về địa lý nhưng theo như ông có thể nói thì họ đang đi sang phía tây của hồ Yngern. Ông không trông thấy chiếc van nên chạy nhanh hơn lên. Ông đã đi tới một đoạn đường thẳng.
Chiếc van đã biến mất. Hai bên là những con đường nhỏ. Ông đã lạc mất chúng.
Miriam Wu thấy cổ và mặt đau nhưng cô đã vượt qua nỗi sợ về hết phương chống cự. Hắn không còn đánh cô nữa. Cô cố ngồi lên tựa vào lưng ghế tài xế. Tay cô bị còng lại ở đằng sau còn trên miệng cô thì là một miếng băng dán. Một lỗ mũi bị máu đông nghẹt lại nên cô khó thở.
Cô nhìn kẻ tấn công cô. Dán xong băng dính lên miệng cô, hắn không nói không rằng. Cô nhìn cái vết giầy cô đá trúng vào hắn. Cú đánh này chắc có gây tổn thương nghiêm trọng. Nhưng hắn có vẻ không thấy mùi mè gì chuyện đó.
Người hắn lực lưỡng, thuộc cỡ đồ sộ. Cơ bắp của hắn cho thấy những giờ dài dài hắn có lẽ đã bỏ ra ở phòng tập thể dục. Nhưng hắn không phải là người tập thể hình. Bắp thịt hắn có vẻ hoàn toàn là trời cho. Bàn tay hắn to bằng cái chảo.
Chiếc van nhảy chồm chồm trên các ổ gà. Cô nghĩ nó đã đi vào đường E4 nam một lúc lâu thì rẽ vào đường làng.
Cô biết dù tay không bị còng, cô cũng không có cơ đương đầu nổi với hắn.
Eriksson gọi Blomkvist sau 11 giờ một lúc, đúng lúc anh về nhà.
- Xin lỗi đã gọi muộn. Tôi cố tìm anh cả hàng giờ mà anh không trả lời điện thoại di động.
- Tôi tắt nó cả ngày vì có chuyện với mấy đứa ma cô.
- Tôi vớ được một cái có thể là hay đây. - Eriksson nói.
- Nói cho tôi đi.
- Bjurman. Anh bảo tôi tìm lai lịch hắn mà.
- Cô thấy gì?
- Hắn sinh năm 1950, bắt đầu học luật năm 1970, ra làm việc ở Klang & Reine năm 1978, năm 1979 thì mở phòng luật riêng. Một trong những nghề tay trái của hắn là làm luật sư ở một tòa án quận trong vài tuần năm 1976. Ngay sau khi tốt nghiệp năm 1976, hắn làm luật sư trong hai năm từ 1976 đến 1978 ở tổng nha Cảnh sát Quốc gia.
- Hay!
- Tôi kiểm tra xem hắn đã làm gì ở đấy. Không dễ mà bới ra được. Kể trong nhiều việc thì hắn đã chịu trách nhiệm về các vấn đề pháp lý cho Cảnh sát An ninh. Hắn làm việc về vấn đề di cư.
- Cái này nói lên điều gì nhỉ?
- Nói rằng hắn làm việc ở đó với một người tên là Bjorck.
- Thằng khốn. Hắn không nói một câu nào về chuyện hắn đã thực sự làm việc với Bjurman.
Paolo Roberto đã ở đằng sau rất xa. Cố hết sức giữ cho mình không ở vào trong tầm nhìn đến nỗi đã nhiều lần ông không thấy chiếc van, nhưng lúc thì ông nhác thấy nó rồi lúc lại mất tăm. Ông cho xe quay đầu lại trên vệ cỏ con đường. Ông lái thong thả, tìm các đường nhánh ở bên.
Sau mới có một trăm năm chục mét ông đã dò thấy ánh đèn lấp lóa sau một khe hẹp trong một rèm cây. Trông thấy một lối mòn trong rừng ở phía bên kia con đường, ông lái xe lên chừng hai chục mét, quay đầu và đỗ đối diện với ngoài đường, chả thiết khóa xe. Rồi ông rảo bước lùi băng sang đường, nhảy qua một con mương. Trong khi len lỏi đi lên qua lùm cây và các cành là thấp, ông mong có một chiếc đèn pin.
Đây chỉ là một rặng cây hẹp ven đường. Rất mau ông đã ra đến một khu đất cát lẫn sỏi và trông thấy vài tòa nhà thấp, tăm tối. Ông đang đi đến các tòa nhà thì ánh đèn trên vịnh bốc dỡ hàng hóa bật sáng.
Ông quỳ xuống, nép mình im lặng. Một giây sau, đèn trong tòa nhà sáng lên. Xem vẻ đây là một nhà kho dài quãng ba chục mét với một hàng cửa sổ hẹp cao tít ở trên một bên vách. Sân đầy những côngtenơ và bên phải ông là một xe chở hàng ở đằng mũi màu vàng. Cạnh nó là một chiếc Volvo trắng. Trong ánh sáng rực lóa của ngọn đèn ngoài cửa, ông thình lình trông thấy chiếc van, đỗ ở cách chỗ ông phủ phục chừng hai mươi lăm mét.
Rồi một cánh cửa mở ra vịnh bốc dỡ hàng hóa ở ngay trước mặt ông. Một người tóc xám lông chuột và bụng bự bia đi ra ngoài nhà kho châm một điếu thuốc. Ngược ánh đèn cửa, Roberto trông thấy tóc hắn buộc túm đuôi ngựa.
Ở cách Tóc đuôi ngựa chưa đến hai chục mét, ông vẫn nhìn được khắp, nhưng ánh lửa chiếc bật lửa đã đánh tan màn đêm quanh ông. Rồi ông và người tóc đuôi ngựa nghe thấy một tiếng rú tắt nghẹn lưng chừng trong chiếc xe van. Khi Tóc đuôi ngựa đi đến chiếc van, Roberto buông nhẹ mình nằm bẹp xuống đất.
Cánh cửa trượt của chiếc van mở xẹt xẹt và ông trông thấy tên khổng lồ tóc vàng nhảy ra rồi lại cúi vào trong xe lôi Miriam Wu ra. Hắn quắp cô bằng một tay, khi cô giẫy giụa thì hắn giữ cô cứng đơ lại ngay dễ như bỡn. Hai người đàn ông nói gì với nhau nhưng Paolo Roberto không nghe được. Rồi Tóc đuôi ngựa mở cửa xe, nhảy ngồi vào ghế tay lái. Hắn mở máy chiếc van, rẽ một vòng hẹp trong sân. Đèn xe quét ngang qua chỗ Paolo Roberto chỉ chừng vài mét. Chiếc van biến mất ở bên dưới một con đường vào nhà, tiếng máy lặng dần vào trong khoảng cách.
Tên khổng lồ mang Miriam Wu qua cửa vào vịnh bốc dỡ hàng hóa. Paolo Roberto trông thấy được cả một cái bóng qua khung cửa sổ cao trên tường. Hình như cái bóng đi về đầu đằng kia của tòa nhà.
Ông thận trọng đứng lên. Quần áo ông nhớp nháp. Ông vừa nhẹ người vừa không yên dạ. Nhẹ người vì đã bám theo được chiếc van và Miriam thì đang ở trong tầm với của ông. Nhưng ông hoảng vì tên khổng lồ nhấc cô gái ra khỏi xe nhẹ như một cái túi giấy.
Khôn ngoan là rút lui gọi cảnh sát. Nhưng di động ông hết pin và ông không biết rõ mình đang ở đâu; chắc chắn ông không thể chỉ cho ai khác đi như thế nào để đến được đây. Và cô gái bên trong tòa nhà này đang bị làm sao ông cũng mù tịt.
Ông thong thả đi vòng quanh toà nhà, phát hiện thấy nó chỉ có một cửa ra vào. Hai phút sau ông đã quay về lại gần cửa và cần phải có quyết định.
Tên khổng lồ là một thằng xấu, chả còn phải ngờ. Hắn đã bắt cóc Miriam Wu. Paolo Roberto không thấy sợ gì đặc biệt - ông rất tự tin và biết nếu xảy ra đánh đấm ông vẫn có thể chơi tốt. Vấn đề là thằng ở trong nhà kho có vũ khí và có những đứa khác ngoài nó hay không. Ông do dự. Không thể có đứa khác nữa ngoài thằng khổng lồ tóc vàng và cô gái.
Vịnh bốc dỡ hàng hàng đủ rộng để cho một chiếc xe chở hàng đằng mũi có thể qua lọt và có một cánh cửa cỡ trung bình gắn vào cổng. Paolo Roberto đi đến ấn tay vào tay nắm cửa để mở nó ra. Ông bước vào một nhà kho lớn tràn ngập ánh đèn, chất đầy các thứ vật liệu xây dựng, thùng hộp bẹp và rác rưởi.
Miriam Wu cảm thấy nước mắt lăn trên má. Cô khóc không phải vì đau má vì bất lực. Cả chuyến đi tên khổng lồ xách nắm cô tựa như cô chả có trọng lượng. Lúc xe đỗ, hắn bóc băng dính ở miệng cô ra. Hắn nhấc cô lên rồi mang cô như không vào trong nhà, vất cô xuống sàn xi măng, cô phản đối hắn cũng như điếc. Khi nhìn cô, hai mắt hắn lạnh băng.
Miriam Wu biết mình sẽ chết ở trong cái nhà kho này.
Hắn quay lưng lại cô, đi đến một cái bàn mở một chai nước khoáng, tu ừng ực vào ngay cổ chai. Hắn không trói hai chân cô lại vào nhau và cô toan đứng lên.
Hắn quay lại nhìn cô mỉm cười. Hắn ở gần cửa hơn cô. Cô không có cơ nào qua hắn mà ra cửa. Giận điên lên với chính mình, cô khuỵu gối xuống. Nếu ta đầu hàng không kháng cự thì ta đáng bị nguyền rủa. Cô lại đứng lên, nghiến răng lại. Nào, cái bị thịt.
Hai tay trói quặt sau lưng, cô thấy mình lóng ngóng và đứng không vững nhưng khi hắn đi đến thì cô lùi lại, vòng xa ra, chờ hắn ra tay. Như chớp cô phóng ra một cú đá vào sườn hắn, quay ngược người lại đá thêm một cú vào hạ bộ hắn. Cô đánh vào hông hắn, lùi lại vài bước, vung vẩy chân cho cú đá thứ hai. Bị còng hai tay, cô không thể giữ thăng bằng để đá vào mặt hắn, nhưng cô đã tung nhanh ra một cú đá trúng mỏ ác hắn.
Hắn vươn tay ra tóm lấy vai cô, quay cô lại, đấm một quả, không mạnh lắm vào trên thắt lưng cô. Miriam Wu hét lên như một con điên. Cô đau bại đi, ngỡ như có một lưỡi dao đang len lách qua vùng bụng mình. Cô lại khuỵu gối xuống. Hắn lại quạt ngang đầu cô một quả nữa và cô liền lăn chiêng ra sàn. Rồi hắn đá vào người cô. Cô cố thở ngắc, tai nghe thấy một dẻ sườn gẫy.
Paolo Roberto không trông thấy cảnh đánh nhưng ông nghe thấy Miriam Wu đau hét lên, một tiếng rú sắc đanh, chói lói tắt ngấm ngay. Ông nghiến răng nhìn về phía tiếng hét. Bên kia bức tường ngăn có một gian phòng. Ông di chuyển lặng lẽ qua nhà kho, hé nhòm qua cửa vừa lúc tên khổng lồ quay cô gái nằm ngửa lên. Hắn biến khỏi tầm mắt của ông một lát rồi trở lại, đặt một cái cưa điện xuống trước mặt cô. Paolo Roberto tụt áo jacket ra.
- Tao muốn mày trả lời một câu hỏi xoàng này thôi.
Giọng hắn the thé, gần như hắn chưa bao giờ vỡ giọng, và có pha tiếng.
- Lisbeth Salander ở đâu?
- Tôi không biết. - Miriam Wu nói, rõ ràng đau.
- Trả lời thế không được. Mày còn có cơ may đấy, đừng để tao phải đụng đến cái thứ này.
Hắn ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào cái cưa.
- Lisbeth Salander trốn ở đâu?
Wu lắc đầu.
Khi tên khổng lồ thò tay lấy cái cưa, Paolo Roberto nhào ba bước dứt khoát vào gian phòng đánh mạnh một cú móc phải vào trên thắt lưng hắn. Paolo Roberto thành nhà vô địch quyền Anh không phải là nhờ đắn đo trên vũ đài. Trong sự nghiệp chuyên nghiệp của mình ông đã đấu ba mươi ba trận và thắng hai mươi tám. Khi ông đã đánh thật lực một ai thì ông cầm chắc đối thủ sẽ kềnh và đau đớn trông thấy. Nhưng lần này ông cảm thấy tay ông như vừa đánh phải một bức tường gạch. Trong cả cuộc đời quyền Anh, ông chưa phải trải qua chuyện nào như thế này. Ông ngạc nhiên nhìn tên khổng lồ trước mặt.
Hắn quay lại, nhìn ông, cũng ngạc nhiên không kém.
- Mày bảo sao nếu chúng tao tìm cho mày một người cùng cân lạng với mày?
Ông dồn sức tung ra một tràng ba quả đấm phải - trái - phải vào người hắn. Những cú đánh nặng trịch. Kết quả chỉ là tên khồng lồ lùi lại nửa bước, sửng sốt chứ không phải là vì hiệu quả của các cú đấm. Rồi hắn mỉm cười.
- Mày là Paolo Roberto. - Hắn nói.
Paolo Roberto dừng lại, ngỡ ngàng. Ông vừa giáng cho bốn quả chắc chắn đưa tên khổng lồ đo ván trong khi ông đi đến góc vũ đài và trọng tài thì đếm đến mười. Nhưng xem vẻ các cú đánh của ông không mùi mè gì với hắn cả.
Chúa lòng lành. Thế này thì không bình thường đây.
Rồi như trong phim quay chậm ông thấy quả đấm móc phải của hắn bay đến. Hắn chậm và đấm có tính trước. Paolo Roberto kịp di chuyển nhưng cú đấm trúng vai ông. Ông ngỡ như bị một cây gậy sắt phang phải.
Paolo Roberto lùi lại hai bước, thấy kính trọng đối thủ nhiều hẳn lên.
Có cái gì không ổn ở thằng này. Không ai đấm mạnh như thế được.
Ông tự động giơ cánh tay chặn một quả móc trái và ngay lập tức thấy đau nhói. Nhưng ông không lường thấy quả móc phải như từ đâu đó vọt đến trúng vào trán ông.
Paolo Roberto loạng choạng lùi ra khỏi cửa. Ngã xuống một đống ván gỗ, ông lắc lắc đầu. Ông thấy máu chảy ở trên mặt. Nó đánh rách lông mày mình rồi. Phải khâu lại mất thôi. Nữa đi.
Ngay sau đó, tên khổng lồ hiện ra ở trước mặt và Paolo Roberto nhảy sang bên, theo bản năng. Ông tránh được chỉ trong gang tấc một quả đấm khác mạnh như cái chày của hai quả đấm đồ sộ kia. Ông lùi nhanh lại, nhảy lẹt xẹt ba bốn bước vào tư thế, tay giơ lên thủ thế. Ông xáo động.
Tên khổng lồ nhìn ông, hai con mắt tò mò và gần như thú vị. Rồi hắn cũng đứng thủ thế giống ông. Thằng này là võ sĩ quyền Anh. Hai bên từ từ xoay tròn quanh nhau.
Một trăm tám mươi giây tiếp theo trở thành trận đấu kỳ lạ nhất mà Paolo Roberto từng đánh. Không có huấn luyện viên, trọng tài. Không có chuông báo ngừng hiệp đấu và đưa các đấu sĩ vào góc võ đài. Không nghỉ để uống nước và ngửi muối, không khăn lau máu trên mắt ông.
Bây giờ Paolo Roberto biết ông đang chiến đấu cho sự sống của mình. Tất cả tập tành, tất cả những năm tháng đấm như búa vào bao cát, tất cả những trận đấu và tất cả các kinh nghiệm từ mọi cuộc tỉ thí đã cùng nhau biến thành năng lượng mà ông thình lình có thể triệu tập tới trong khi adrenalin lại được bơm đến theo một cách ông chưa từng nghiệm thấy trước đây.
Hai người lại đấu và Paolo Roberto đã đem hết sức mạnh cùng cuồng nộ của mình vào cuộc. Trái, phải, trái, lại trái và một tạt ngang của tay phải vào mặt, đỡ móc trái, lùi một bước, tấn công bằng tay phải. Từng quả đấm chắc nịch của ông rơi trúng đích.
Ông đang ở trong trận đấu lớn nhất đời ông. Ông đang đánh bằng đầu não cũng như bằng hai quả đấm. Ông cố xoay xở né lần rồi tránh từng cú đối phương quăng vào ông.
Ông đánh một móc phải rành rọt trúng hàm và ông cảm thấy xương bàn tay ông bị rạn và cú đó chắc sẽ làm cho đối phương đổ sụp xuống như một đống thịt. Ông liếc vào các khuỷu ngón tay thấy chúng rớm máu. Ông có thể trông thấy những vết tím bầm và sưng tấy mặt tên khổng lồ. Hắn hình như không cảm nhận thấy các cú đánh.
Paolo Roberto lùi lại, ra sức thở và đánh giá tình hình. Thằng này không phải là người đấu bốc. Nó di chuyển như một người đấu bốc nhưng nó đấm bốc như cứt ấy. Nó làm ra vẻ thôi. Nó không biết chặn đòn. Nó đấm từ xa. Và nó chậm như rùa.
Ngay sau đó tên khổng lồ cho một móc trái vào cạnh khung sườn của Paolo Roberto. Đây là lần thứ hai hắn phối hợp tốt. Khi một dẻ sườn gẫy, Paolo Roberto cảm thấy toàn thân đau dội lên. Ông lại lùi nhưng ông vấp phải một khung giàn giáo và ngã ngửa ra. Ông thấy tên khổng lồ lừng lững ở bên trên người mình nhưng ông quay người lăn sang bên rồi loạng choạng đứng lên.
Ông thủ thế, cố gom sức lực nhưng tên khổng lồ đã đến bên ông. Ông tránh, lại tránh và lại lùi lại, cảm thấy đau ghê gớm mỗi khi đỡ đòn bằng vai.
Rồi đến cái giây phút mà mỗi võ sĩ quyền Anh đều đã kinh sợ trải qua. Cái cảm giác có thể ập đến bất cứ lúc nào giữa chừng trận đấu. Cái cảm giác là mình đánh không nổi. Bạn nhận ra rằng bạn đang sắp thất bại.
Đó là cái nút gần như của mọi trận đánh, cái lúc sức lực chảy rò ra khỏi người bạn và adrenalin bơm đến quá căng đến nỗi nó biến thành một gánh nặng và đầu hàng hiện ra như một bóng ma ở góc vũ đài. Đây là lúc phân chia võ sĩ chuyên nghiệp với võ sĩ nghiệp dư, người thắng với kẻ thua. Ít võ sĩ quyền Anh từng sa vào cái vực sâu này lại có thể xoay chuyển được tình thế, đảo lại thất bại đã cầm chắc trở thành chiến thắng.
Hiểu được điều này, Paolo Roberto hoảng. Ông cảm thấy trong đầu có tiếng gầm gừ, nó làm cho ông choáng váng và ông trải qua giây phút này tựa hồ ông là người đứng xem ở bên ngoài, tựa hồ ông đang nhòm tên khổng lồ qua một lăng kính máy ảnh. Đây là lúc quyết định thắng bại một phen cho mãi mãi.
Ông lùi lại thành một đường vòng cung rộng để tập hợp sức và tranh thủ thời gian. Tên khổng lồ ngoan cố bám lấy ông nhưng thong thả, như kiểu hắn biết chính xác là kết quả đã được định đoạt nhưng hắn muốn kéo dài hiệp đấu ra. Thằng này đấu bốc nhưng không đấu đúng cách được. Nó biết mình là ai. Rành rành nó là dân nghiệp dư. Nhưng quả đấm của nó có sức mạnh tàn phá và hình như nó vô cảm với phản đòn của mình.
Những ý nghĩ này râm ran trong đầu Paolo Roberto trong khi ông cố cân nhắc tình hình bản thân và quyết định làm gì.
Thình lình ông sống lại cái đêm ở Mariehamn hai năm trước. Sự nghiệp võ sĩ quyền Anh của ông đã kết thúc với một cung cách bạo tàn nhất khi ông gặp người Argentina Sebastian Lujan hay đúng hơn khi Sebastian Lujan gặp ông. Lần đầu tiên trong đời ông bị đánh đo ván và bất tỉnh trong mười lăm giây.
Ông thường hay nghĩ về cái điều gì không đúng đã xảy ra. Sức lực ông hoàn hảo. Ông có mục tiêu. Lujan không giỏi hơn ông. Nhưng Lujan đã giáng trúng một quả chắc nịch và hiệp đấu trở thành một biển khơi cuồng nộ.
Sau đó xem video ông thấy ông đã loạng quạng quanh khắp vũ đài như thế nào, không thể kháng cự y hệt chú vịt Donald. Ông bị hạ đo ván sau đó hai mươi ba giây.
Sebastian Lujan không giỏi hơn, cũng không tập tành nhiều hơn ông. Lề sai lầm là quá nhỏ, trận đấu có thể đã đi theo hướng khác.
Chỗ khác duy nhất ông tìm ra sau đó là Lujan thèm khát hơn ông. Khi lên đài ở Mariehamn, Paolo Roberto đã định hướng cho mình là thắng nhưng lại đã không định cho mình chết vì nghiệp đấu bốc. Đấu bốc không còn có nghĩa sinh tử nữa. Thất bại không phải là thảm họa.
Một năm rưỡi sau ông vẫn là võ sĩ quyền Anh. Nhưng ông không còn là nhà chuyên nghiệp, và ông chỉ chơi các trận đấu giao hữu. Nhưng ông vẫn tiếp tục tập tành. Ông không lên cân hay mềm gan nản chí. Ông cũng không điều chỉnh công cụ tốt như trước kia cho một trận đấu danh nghĩa, trận đấu mà ông phải rèn luyện cơ thể trong hàng tháng trời vì nó, nhưng ông là Paolo Roberto chứ không phải là một ai đó. Không giống như ở Mariehamn, trận đấu trong nhà kho ở nam Nykvarn này có nghĩa là sống hay chết.
Ông đã quyết định. Ông dừng phắt lại, để cho tên khổng lồ đến gần. Ông giơ tay trái đỡ quả đấm trái của hắn rồi dồn hết sức lực của mình vào quả móc phải. Ông giáng cho một cú dính trúng vào giữa mũi và miệng tên khổng lồ. Cú tấn công của ông hoàn loàn bất ngờ vì trong mấy giây phút qua ông đều lùi. Ông nghe thấy một cái gì như hẫng hụt. Ông bồi tiếp một loạt đấm trái - phải - trái và cả ba đều rơi vào đúng mặt tên khổng lồ.
Hắn đang đấu với động tác chậm. Hắn đánh trả bằng quả tay phải. Nhìn trước thấy đòn đánh đến, Paolo Roberto cúi tránh quả đấm trời giáng. Ông thấy hắn chuyển trọng lượng cơ thể và biết hắn đang sắp cho ra tiếp quả tay trái. Thay vì chặn đòn, Paolo Roberlo ngả lại đằng sau, để cho quả móc trái đi sạt qua ngang mũi ông. Ông đáp lại bằng một quả đấm rất mạnh vào người hắn, ngay bên dưới khung xương sườn. Khi tên khổng lồ quay lại để tiếp nhận cuộc công kích, quả móc trái của Paolo Roberto bay đến lại quăng trúng vào ngang sống mũi hắn một lần nữa.
Ông thình lình cảm thấy mọi cái ông đang làm đều tuyệt đối chính xác và ông đang kiểm soát trận đấu. Tên khổng lồ lại lùi. Mũi hắn chảy máu. Nay hắn thôi cười.
Thế rồi tên khổng lồ đá ông.
Chân hắn vung ra và Paolo Roberto bất ngờ bị trúng đòn. Ông không nghĩ đối thủ lại đá. Cú đánh như một chiếc búa tạ đánh trúng đùi ông, ngay trên đầu gối và cả đùi ông đau buốt. Không. Ông lùi lại một bước và chân phải ông khuỵu xuống. Ông ngã ngửa ra.
Tên khổng lồ nhìn xuống ông. Trong một tích tắc, mắt hai người gặp nhau. Thông điệp là không thể lầm: Trận đấu đã kết thúc.
Rồi mắt tên khổng lồ trợn thô lố ra khi Miriam Wu từ đằng sau cho một cú đá vào hạ bộ hắn.
Khắp người Miriam Wu đau, nhưng không hiểu sao cô đã xoay xở cho hai tay bị còng trượt xuống được ở bên dưới người cô rồi đau bằng chết qua hai chân mà quay trở lại đằng trước mặt cô.
Sườn, cổ, lưng và thận đều đau nên cô đứng lên khó khăn. Cuối cùng cô lẩy bẩy vịn vào cửa, hai mắt trợn to nhìn tới trong khi Paolo Roberto - tay này ở đâu ra thế nhỉ? - đánh tên khổng lồ bằng quả móc phải rồi một loạt cú đấm phối hợp vào mặt hắn trước khi ông bị nó đá ngã. Miriam Wu thấy mình có thể bớt bận tâm về chuyện Paolo Roberto đã hiện ra như thế nào và tại sao.
Ông là phe tốt. Nhưng lần đầu tiên trong đời cô có một khát vọng hung ác là được tàn hại một người khác. Cô đi nhanh lên vài bước, huy động từng tí năng lượng một cũng như tất cả các cơ bắp còn nguyên vẹn. Cô đến sau lưng tên khổng lồ và đá vào bộ hạ hắn. Cú quyền Thái này có thể là thiếu trang nhã nhưng đã đạt hiệu quả mong đợi.
Miriam Wu gật đầu với chính mình. Đàn ông họ có thể vững chãi như một ngôi nhà và họ có thể được làm bằng hoa cương nhưng bọn họ hết thảy đều có hột giái nằm ở cùng một chỗ giống nhau. Lần đầu tiên tên khổng lồ có vẻ nao núng.
Hắn buột rên lên một tiếng, ôm chặt lấy hạ bộ rồi quỵ một gối xuống.
Wu đứng phân vân rồi thấy phải làm một cái gì đó để cố chấm dứt chuyện này. Cô sắp đi đến đá vào mặt tên khổng lồ thì ngạc nhiên thấy hắn giơ một tay lên. Lẽ nào hắn phục hồi nhanh đến thế được. Cô cứ ngỡ như mình đã đá vào một cái thân cây. Hắn túm lấy chân cô, níu cô xuống và bắt đầu kéo giật cô về phía hắn. Thấy hắn giơ một quả đấm lên, cô tuyệt vọng xoay người, phóng chân còn tự do ra đá. Cô đá trúng mang tai hắn thì quả đấm của hắn cùng lúc nện vào thái dương cô. Cô thấy trước mắt mình ánh chớp và bóng đêm thay nhau diễn ra.
Tên khổng lồ bắt đầu loạng choạng đứng lên.
Vừa lúc ấy Paolo Roberto phang một tấm ván vào sau ót hắn. Hắn nhào về đằng trước rồi đổ kềnh đánh rầm một cái xuống đất.
Paolo Roberto nhìn quanh như trong một giấc mơ. Tên khổng lồ đang quằn quại trên sàn. Có vẻ đã kiệt sức lực, cô gái nhìn với con mắt không hồn. Cố gắng chung của hai người đã cho hai người có được giây lát ngắn ngủi xả hơi.
Paolo Roberto khó đứng vững nổi với một chân bị thương, ông sợ một cơ bắp ở ngay trên đầu gối đã bị rách. Ông tập tễnh đến chỗ Miriam Wu kéo cô dậy. Cô bắt đầu lại đi đứng được nhưng mắt cô hình như ngẩn ngơ. Chẳng nói chẳng rằng ông hất cô lên vai rồi chập chững đi ra cửa. Đầu gối phải của ông đau dữ dội.
Đi ra ngoài vào được bóng tối và không khí mát mẻ thật là sảng khoái. Nhưng ông không có thì giờ nghỉ ngơi.
Ông đi qua sân vào trong rèm cây. Vẫn là con đường ông tới lúc nãy. Chưa kịp vào trong rặng cây ông đã vấp phải một rễ cây và ngã chỏng gọng ra đất. Miriam Wu rên lên và ông nghe thấy cửa nhà kho mở đánh sầm.
Tên khổng lồ đang là một khối hình sừng sững trong khung cửa hình chữ nhật sáng choang. Paolo Roberto đặt một tay lên miệng cô gái. Ông cúi xuống nói thầm vào tai cô bảo phải tuyệt đối im lặng và không động đậy.
Rồi ông mò mẫm trong đám rễ một gốc cây đổ, tìm được một hòn đá lớn hơn quả đấm của ông. Ông làm dấu thánh giá. Lần đầu tiên trong cuộc đời tội lỗi của mình, ông sẵn sàng giết một kẻ khác, nếu ông thấy cần thiết phải thế. Quá ư kiệt quệ, ông biết ông không thể kham nổi một hiệp đấu khác nữa. Nhưng không ai, dù cho bản chất kỳ dị cũng không thể tiếp tục chiến đấu với một hộp sọ bị đập vỡ. Ông nắm chặt hòn đá và cảm thấy nó hình bầu dục, có một cạnh sắc nhọn.
Tên khổng lồ ngật ngưỡng đi đến góc tòa nhà rồi lướt nhanh qua mảnh sân. Hắn đứng lại cách chỗ Paolo Roberto đang nín thở chừng mười bước. Hắn nghe và nhòm ngó xung quanh - nhưng họ biến vào đêm tối theo ngả nào thì hắn chỉ có thể đoán. Sau mấy phút, có như hắn thấy tìm kiếm là viển vông. Hắn dứt khoát trở lại vào trong nhà rồi mất dạng chừng một phút gì đó. Hắn tắt đèn rồi bước ra với một cái túi, đi bộ đến chiếc Volvo. Hắn lái xe xuôi xuống con đường dẫn vào tòa nhà. Paolo Roberto lắng nghe cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa. Khi nhìn xuống ông thấy hai con mắt lấp lánh trong tối.
- Chào, Miriam, tôi là Paolo Roberto. Cô không việc gì mà phải sợ tôi.
- Tôi biết.
Tiếng cô yếu ớt. Hết hơi hết sức, ông sụp xuống tựa vào cái cây đổ, cảm thấy adrenalin trong người mình tụt xuống số không.
- Tôi không biết sẽ đứng lên như thế nào đây, - ông nói, - nhưng xe tôi đang ở bên kia đường cái.
Xao động và bàng hoàng, tên khổng lồ có một cảm giác lạ lùng trong đầu. Hắn phanh xe rồi rẽ vào một chỗ đỗ xe ở phía đông Nykvarn.
Lần đầu tiên trong đời hắn bị đánh trong một trận đấu. Và người cho hắn xơi trừng phạt là Paolo Roberto... võ sĩ quyền Anh. Chuyện này như một giấc mơ ngớ ngẩn, kiểu mơ hắn vẫn có trong những đêm trằn trọc. Hắn không hiểu tay võ sĩ quyền Anh từ đâu mà ra. Thình lình gã ở ngay tại đây, đứng ở trong căn nhà kho này.
Không thể hiểu được.
Hắn thậm chí không cảm thấy cả những cú đấm. Chuyện này hắn không lạ. Nhưng cú đá vào bìu thì hắn đãcảm thấy. Rồi cú tấm ván quạng kinh hoàng vào đầu hắn làm cho hắn bất tỉnh. Cay đắng hắn cho tay sờ lần vào cổ, chạm phải một cái bướu thù lù. Hắn ấn ngón tay nhưng không thấy đau. Song hắn thấy choáng váng. Hắn bị mất một chiếc răng ở hàm trên bên phải. Miệng hắn đầy vị máu. Hắn lấy ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy mũi kéo nó treo lên trên theo kinh nghiệm. Hắn nghe thấy một tiếng nổ khẽ ở trong đầu và biết rằng mũi hắn đã bị giập.
Lấy túi và rời nhà kho đi trước khi cảnh sát tới là việc làm đúng đắn lúc này. Nhưng hắn đã phạm một khuyết điểm rất lớn. Hắn đã xem thấy trên kênh Discovery các nhà điều tra có thể tìm ra như thế nào một số lượng chứng cứ pháp y ở hiện trường gây án. Máu. Tóc. ADN.
Hắn không hề mảy may mong muốn quay lại căn nhà kho. Nhưng hắn không còn cách nào khác. Ngay ở trước Nykvarn hắn đã lái qua một chiếc xe đi ngược chiều lại nhưng hắn không nghĩ gì nhiều hơn về nó.
Chuyến về Stockholm là một ác mộng. Máu chảy ở mặt Paolo Roberto và khắp người ông ngấm đòn đau như giần. Ông lái đi như người say, xe lạng xiên xẹo suốt dọc đường. Ông dụi mắt bằng một tay rồi có ý sờ mũi. Nó đau thực sự nên ông chỉ thở được đằng miệng. Ông vẫn tìm kiếm chiếc Volvo trắng và nghĩ ông đã trông thấy một chiếc phóng ngược lại trên con đường khác ở gần Nykvarn.
Khi đi tới Ezo, ông lái đã có dễ hơn đôi chút. Ông nghĩ dừng lại ở Sodertalje nhưng không biết đi đâu. Ông liếc về cô gái, vẫn bị còng tay nằm ở ghế sau, không cài thắt lưng an toàn. Ông đã phải mang cô ra xe và vừa nằm lăn ra ghế là cô thiếp đi luôn. Ông không biết cô ngất đi vì các vết thương hay cô cho máy tắt ngấm chỉ vì kiệt quệ.
Ông ngập ngừng rồi rẽ lên đường E4 phóng tới Stockholm.
Blomkvist mới ngủ được một tiếng thì điện thoại réo. Anh ngó đồng hồ thấy vừa mới qua 4 giờ sáng. Anh ngái ngủ với lấy máy. Là Berger và thoạt tiên anh không hiểu chị nói gì.
- Paolo Roberto ở đâu?
- Ở bệnh viện Soder với cô Wu. Anh ấy cố liên hệ với anh nhưng anh không trả lời.
- Anh tắt máy. Làm cái quái gì mà ở bệnh viện?
Giọng Berger nghe kiên nhẫn nhưng dứt khoát.
- Mikael, đi taxi đến đó ngay mà tìm hiểu xem là chuyện gì. Nghe anh ấy thấy lơ ngơ đặc, nói đến những cưa điện với tòa nhà nào đó ở trong rừng và một con quái vật không biết đấm bốc.
Blomkvist chớp mắt cho tỉnh ngủ. Rồi anh lắc đầu và đi chuẩn bị tắm.
Paolo Roberto nằm nom thảm hại ở đó, trên giường bệnh viện trong chiếc quần đùi đấu bốc của ông. Blomkvist phải chờ một tiếng mới được phép gặp ông. Mũi ông bị giấu dưới lớp gạc băng bó. Mắt trái ông cũng bị băng kín và lông mày ông bị khâu năm mũi thì được dán băng phẫu thuật. Ngực ông quấn băng và khắp người ông là những vết rách cùng những chỗ bầm tím. Đầu gối trái ông bị nẹp chặt.
Blomkvist đưa ông tách cà phê lấy ở máy trong gian sảnh rồi xem xét mặt ông với vẻ phê phán.
- Trông anh như vừa bị đâm xe xong. - Anh nói. - Bảo tôi chuyện là thế nào đi.
Paolo Roberto lắc lắc đầu rồi nhìn vào mắt Blomkvist.
- Có một con quái vật con mẹ nhà nó chứ lại. - Ông nói.
Ông lại lắc đầu rồi xem xét hai quả đấm, các khớp ngón tay sưng vù lên khiến ông khó cầm tách cà phê. Bàn tay và cổ tay phải ông bị bó nẹp. Vốn đã thờ ơ với đấm bốc - nay vợ ông đang giận điên lên.
- Tôi là võ sĩ quyền Anh. Ông nói. - Ý tôi là nói khi tôi đang hoạt động thì tôi không có sợ lên đài với bất cứ ai hết. Tôi dính vài ba cú đấm nhưng tôi cũng biết phục dịch cho họ xơi ra sao chứ. Tôi đã đấm ai thì người ấy cứ theo đúng lời tôi bảo ngồi xuống mà đau thôi. Nhưng tay này nó lại không nghe lời.
Paolo Roberto lắc đầu lần thứ ba. Rồi ông kể lại cho Blomkvist nghe câu chuyện xảy ra hồi đêm.
- Tôi đánh trúng nó ít ra ba chục quả. Mười bốn mười lăm quả vào đầu. Bốn quả tôi nện vào hàm nó. Lúc đầu tôi có thế thủ một ít. Tôi chỉ là tự vệ thôi chứ không muốn giết cái cục cứt ấy. Nhưng cuối cùng thì có cái gì là tôi cho nó hết. Chắc tôi đã đấm một quả làm nó vỡ hàm. Nhưng quái vật chỉ khẽ lắc đầu rồi đấu tiếp. Không phải là người mà, tôi thề với Chúa như vậy.
- Nom hắn thế nào?
- Như chiếc xe tăng, tôi không ngoa. Cao hai mét và nặng chừng tạ ba tạ tư. Toàn cơ bắp và bọc thép hết. Một thằng khổng lồ con mẹ nhà nó chả biết đau là cái gì.
- Trước kia anh đã thấy nó chưa?
- Chưa bao giờ. Nó không phải là võ sĩ quyền Anh. Nhưng nó đánh lạ đấy. Nó chả hiểu bốc là cái gì. Tôi có thể né và đánh nó cho mất thủ thế nhưng nó chả biết di chuyển để tránh đòn một tí nào. Nó là dân ngoài nghề. Nhưng nó cũng cố di chuyển như một võ sĩ quyền Anh. Nó giơ tay lên cũng đúng cách và lúc đầu nó cũng che chắn được. Có thể nó cũng có tập nhưng thằng này là kiểu không nghe lời huấn luyện viên. Nó di chuyển quá chậm và chính cái đó đã cứu mạng tôi - và mạng cô gái. Nó định đấm ra ba quả trời giáng nhưng nó đã tê lê gầm báo cho mình biết trước từ cả tháng mất rồi, thế là mình tránh và chặn được. Nó đấm tôi hai quả khá đấy - một vào mặt, đấy anh trông thấy nó ra thế nào; và một vào người, làm gẫy một xương sườn. Nhưng cả hai đều chưa thật hết lực. Nếu nó đánh tôi đúng cách thì khéo nó bứng đầu tôi bay đi mất rồi.
Paolo Roberto cười, một kiểu cười lục cục lục cục.
- Có cái gì mà vui?
- Tôi đã thắng. Thằng đểu ấy định giết tôi và tôi đã thắng. Tôi thật sự cho nó đo ván. Nhưng tôi đã phải dùng đến tấm ván để cho nó kềnh ra mà đếm mười.
Ông trở lại nghiêm túc.
- Nếu Miriam không đá vào giái nó đúng cái lúc mà người Pháp gọi là le moment juste, rất đúng lúc, thì tôi chẳng muốn nghĩ đến trận đấu kết thúc con mẹ nó ra sao đâu.
- Paolo, tôi thật sự thật sự mừng là anh thắng. Miriam Wu thức dậy cũng nói như tôi thôi. Anh có nghe thấy cô ấy bị sao không?
- Tôi trông thế nào thì cô ấy trông cũng thế. Cô ấy bị chấn động, gẫy mất vài xương sườn, mũi giập và vùng thận bị đau.
Blomkvist cúi xuống để một tay lên bên đầu gối lành của Paolo Roberto.
- Nếu như anh cần tôi làm điều gì... - Blomkvist nói.
Paolo Roberto mỉm cười.
- Blomkvist, nếu cậu lại cần được chiếu cố nữa...
- Hứ?
- ... thì cứ bảo Sebastian Lujan chiếu cố cho cậu.