Blomkvist đến Ga Trung tâm Goteborg ngay sau 9 giờ sáng. Đoàn tàu X2000 đã vớt vát lại chỗ thời gian bị ngừng nhưng vẫn đến muộn. Anh bỏ giờ cuối cùng của chuyến đi ra gọi các công ty cho thuê xe. Thoạt tiên định tìm xe ở Alingsas, anh xuống tàu ở đó nhưng cửa hàng còn đóng cửa. Cuối cùng anh xoay cách lấy một chiếc Volswagen qua một hãng đặt phòng khách sạn trong thành phố. Anh có thẻ lấy xe ở Jarntorget. Nghĩ chả dại mà lái xe trong mối giao thông địa phương rối ren cũng như chế độ vé khó hiểu của Goteborg nên anh lên taxi.
Khi anh nhận chiếc xe thuê thì trong ngăn để găng tay không có bản đồ. Anh mua ở trạm xăng một bản đồ, đèn pin, chai nước khoáng và một cà phê mang đi, anh đặt cái cốc giấy vào giá đỡ ở bảng đồng hồ xe. 10 rưỡi thì anh lái ra khỏi thành phố trên con đường lới Alingsas.
Một con cáo dừng lại, nhìn quanh nhớn nhác. Nó biết có cái gì đó vùi ở đây nhưng từ đâu đó vẳng lại tiếng sột soạt của một con thú ăn đêm nên nó lập tức cảnh giác. Nó đi một bước thận trọng. Nhưng trước khi đi tiếp, nó co chân sau lên đái vào chỗ đó đánh dấu lãnh thổ.
Bình thường Bublanski không gọi các đồng sự muộn vào buổi tối nhưng lần này ông không cưỡng lại được. Ông nhấc máy nói và bấm số của Modig.
- Xin lỗi đã gọi muộn quá. Còn thức không?
- Không sao cả.
- Tôi vừa đọc hết báo cáo của Bjorck xong.
- Tôi chắc đọc xong ông cũng bối rối như tôi.
- Sonja... cô thấy nó sao, cô hiểu như thế nào về những cái đang diễn ra?
- Tôi thấy có vẻ như sau khi Lisbeth Slander cố bảo vệ cho mình và mẹ khỏi bị một tay bạo dâm mất trí đang làm việc cho Sapo hành hạ thì gã Gunnar Bjorck này đã đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần. Hắn đã được bác sĩ Teleborian cùng với những kẻ khác nữa tiếp tay làm bậy ở bản chứng nhận mà chúng ta đã dựa vào phần nào để đánh giá trạng thái đầu óc của cô ấy.
- Cái này làm cho bức tranh của chúng ta về cô ấy thay đổi đây.
- Và giải thích được nhiều thứ.
- Sonja, 8 giờ sáng cô có thể đón tôi đi không?
- Dĩ nhiên.
- Chúng ta sẽ đi xuống Smadalaro để nói chuyện với Gunnar Bjorck. Tôi đã có một số câu hỏi. Lão ta đang nghỉ bệnh.
- Tôi đã tính đến bước này.
Beckman nhìn vợ đang đứng bên cửa sổ trong phòng khách, nhìn ra vùng nước ở bên ngoài. Chị cầm di động trong tay và anh biết chị đang chờ Blomkvist gọi. Chị nom ưu tư đến nỗi anh đi đến quàng tay vào chị.
- Blomkvist già dặn mà. - Anh nói. - Nhưng nếu em lo lắng thật thì em nên gọi tay cảnh sát kia.
Berger thở dài.
- Lẽ ra thì đã làm thế hàng giờ rồi. Nhưng em không vui không phải vì chuyện ấy.
- Anh có nên biết là chuyện gì không?
- Em đã giấu anh một chuyện. Giấu Blomkvist nữa. Giấu cả mọi người ở Millennium.
- Giấu? Giấu cái gì?
Chị quay lại nói với anh rằng chị đã được mời làm Tổng biên tập ở báo Svenska Morgan - Posten. Beckman nhướng lông mày lên.
- Sao em đã lại không nói với anh cơ chứ, anh không hiểu. - Anh nói. - Quả này đồ sộ. Chúc mừng em.
- Em cảm thấy mình như đứa phản bội.
- Mikael sẽ hiểu thôi. Gặp thời thì ai cũng phải tiến lên. Và chính lúc này đây đang là thời với em.
- Em biết.
- Em đã quyết định chưa?
- Đã. Em đã quyết định. Nhưng em không còn bụng dạ nào để bảo với ai cả. Em cảm thấy như là đang giữa cơn thảm họa lớn thì mình lại bỏ đi.
Beckman ôm chầm lấy vợ.
Armansky dụi mắt nhìn ra đêm đen.
- Chúng ta phải gọi Bublanski. - Ông nói.
- Không. - Palmgren nói. - Chả ai, cả Bublanski lẫn một nhà chức trách nào đã động ngón tay giúp cô ấy. Để cho cô ấy tự lo lấy việc của cô ấy đi.
Armansky nhìn người giám hộ cũ của Salander. Ông vẫn ngạc nhiên về sự tiến bộ của bệnh tình Palmgren so với lần ông gặp dạo lễ Giáng sinh. Palmgren vẫn nói ngọng nhưng trong con mắt đã có một sức sống mới. Cũng có cả sự thịnh nộ trước đây ông không thấy ở Palmgren. Palmgren đã nói với ông toàn bộ câu chuyện mà Blomkvist ghép thành.
Armansky bị choáng.
- Cô ấy sẽ cố giết tay bố đấy.
- Có thể. - Palmgren nói bình thản.
- Hoặc là Zalachenko cũng có thể cố giết cô ấy.
- Cũng có thể.
- Vậy thì đúng là chúng ta chỉ biết cứ mà chờ thôi.
- Dragan... ông là người tốt. Nhưng Lisbeth Salander làm gì hay không làm gì, cô ấy sống hay cô ấy chết, chuyện ấy là không có thuộc về trách nhiệm của ông.
Palmgren chìa hai tay ra. Thình lình động tác của ông lại phối hợp được, đã từ lâu ông không làm được điều đó. Tựa hồ bi kịch của vài tuần qua đã làm sống lại các giác quan bị tù, bị cùn đi của ông.
- Tôi không bao giờ có thiện cảm với những người nắm luật pháp trong tay. Tôi chả thấy ai nắm luật mà có một lý do hay ho nào cả. Nói thế này thì có thể nghe tôi như là một cha yếm thế, nhưng dù ông hay tôi nghĩ sao thì cái chuyện xảy ra đêm nay nó vẫn cứ xảy ra. Chuyện này đã được các vì sao viết nên từ khi cô ấy ra đời rồi mà. Với ông và tôi thì tất cả những gì còn lại là chúng ta quyết định sẽ đối xử với cô ấy ra sao nếu cô ấy xong chuyện trở về.
Armansky thở dài rồi dứt khoát nhìn ông luật sư già.
- Nếu mười năm tới đây cô ấy có bị ngồi tù thì ít ra cô ấy cũng đã tự chọn cho mình con đường ấy. Tôi vẫn là bạn của cô ấy. - Palmgren nói.
- Tôi không biết ông lại có một cái nhìn tự do phóng khoáng như thế về thế thái nhân tình.
- Thì tôi đây cũng nào có biết. - Ông nói.
Miriam Wu nhìn đăm đăm trần nhà. Cô có đèn đêm bật sáng và radio bệnh viện chơi âm lượng nhỏ bài "Trên con thuyền tà tà đi Trung Quốc".
Hôm qua tỉnh dậy cô thấy mình ở trong cái bệnh viện mà Paolo Roberto đã đem cô đến. Cô ngủ rồi thức bồn chồn rồi lại ngủ, không thực sự biết đến thời gian trôi qua. Các bác sĩ bảo cô bị chấn thương. Muốn sao thì cô cũng cần nằm bất động. Cô bị dập mũi, gẫy ba xương sườn và khắp người thâm tím. Mí mắt trái cô sưng vù đến nỗi mắt chỉ còn là một cái khe bé tí. Hễ thử giở mình là cô đau. Thở vào cũng đau. Cổ đau, cô phải đeo một cái nẹp, cốt để cho nằm về bên an toàn. Làm cho cô yên lòng, các bác sĩ nói cô sẽ bình phục hoàn toàn.
Hồi tối khi cô tỉnh dậy, Paolo Roberto đang ngồi ở gần giường. Ông nhăn răng cười và hỏi cô thấy sao. Cô thầm nghĩ không biết nom mình có dễ sợ như ông không.
Cô có những câu hỏi và ông đã trả lời. Chả hiểu sao việc ông là bạn thân của Salander xem ra chả có gì đáng lấy làm lạ. Ông là đồ quỷ sứ coi trời bằng vung. Lisbeth thích toàn đồ quỷ sứ coi trời bằng vung, y như cô ghét các tay ngu ngốc huênh hoang phồng phạo. Chỉ có một chỗ khác tế nhị nhưng Paolo Roberto thuộc về hạng trên.
Nay cô đã rõ tại sao ông ở đâu đó không biết lại thình lình nhảy vọt vào nhà kho. Cô ngạc nhiên thấy ông đã quyết định bướng bỉnh đuổi theo chiếc xe van đến thế. Và cô ghê rợn với cái tin cảnh sát đang đào bới xác người trong khu rừng cây quanh cái nhà kho.
- Cảm ơn ông. - Cô nói. - Ông đã cứu sống tôi.
Ông lắc đầu, ngồi im một lúc.
- Tôi đã cố nói rõ cái đó với Blomkvist. Anh ấy thực sự không hiểu được. Nhưng tôi nghĩ cô thì hiểu vì bản thân cô cũng đánh bốc.
Cô hiểu ông định nói gì. Ai không ở đấy thì sẽ không hiểu đánh nhau với một con quái vật không biết đau là như thế nào đâu. Cô nghĩ cô đã từng hết phương chống chọi ra sao.
Sau đó cô chỉ cầm lấy bàn tay băng bó của ông. Họ không nói một lúc lâu. Không có gì hơn nữa để nói. Khi cô tỉnh dậy, ông đã đi. Cô hy vọng Lisbeth sẽ bắt được liên lạc.
Lisbeth là người mà Niedermann đang lùng.
Miriam sợ hắn tóm được Lisbeth.
Salander không thở được. Cô mất cảm thức về thời gian nhưng cô biết mình đã bị bắn và cô nhận ra - bằng bản năng hơn bằng lý tính - cô đã bị chôn dưới đất. Tay trái của cô vô dụng, cô đụng đến nó là cả bả vai đau buốt và cô bồng bềnh trôi ra trôi vào một vùng ý thức mù mịt khói sương. Mình cần có không khí. Đầu cô đau thon thót như muốn vỡ toang, kiểu đau cô chưa từng thấy bao giờ trước đây.
Bàn tay phải cô đặt ở bên dưới mặt. Và theo bản năng cô nậy đất ra khỏi mũi khỏi mồm. Đất pha cát và tương đối khô. Cô cố tạo ra ở trước mặt một không gian to bằng cỡ quả đấm.
Cô không biết mình bị nằm chôn vùi ở đây đã bao lâu. Nhưng cuối cùng một ý nghĩ sáng sủa đã được cô cho hiện hình và thế là cùng với nỗi hoảng loạn nó liền túm lấy cô. Cô không thể thở. Cô không thể động đậy. Đất rất nặng giữ cô cột cứng vào với đá sơ khai. Hắn đã chôn sống mình.
Cô cố cựa một chân nhưng chỉ khiến cho cơ bắp căng lên được chút xíu. Rồi cô phạm sai lầm là cố đứng lên. Cô tì đầu xuống cố nâng mình dậy thì lập tức thấy đau buốt như có một luồng điện giật khắp người. Mình không được gục. Cô lại rơi vào tình trạng đầu óc mụ mị.
Khi nghĩ lại được, cô thận trọng sờ sờ để tìm xem chỗ nào trên cơ thể còn hoạt động. Cái chi mà cô còn có thể xê dịch được một hai phân là bàn tay phải hiện đang ở trước mặt cô. Mình cần phải có không khí.
Salander bắt đầu cào đất. Cô chống khuỷu tay, cố tạo ra một chỗ nho nhỏ để cào. Cô mở rộng cái vùng ở trước mặt bằng lấy mu bàn tay ép đất ra xa khỏi mình. Mình cần phải đào.
Cô phát hiện ra ở giữa khuỷu tay và đầu gối của mình có một cái hõm trong tư thế bào thai uốn gập. Phần lớn không khí đang giữ cho cô còn sống là chứa đựng ở đấy. Cô bắt đầu tuyệt vọng cho phần thân trên nhích lên nhích xuống rồi sờ lần xem đất tụt xuống khoảng trống ở bên dưới cô như thế nào. Ngực cô đã bớt bị đè nặng đi một chút. Cô đã có thể cử động được cánh tay.
Từng phút từng phút cô làm việc trong trạng thái ý thức nửa vời. Cô nạo đất ra khỏi mũi rồi lần lượt ấn lèn từng nắm đất vào cái hốc ở bên dưới cô. Dần dần cánh tay cô đã động đậy được tự do và cô có thể đẩy đất ra xa khỏi đỉnh đầu. Từng phân từng phân một, cô mở rộng cái không gian ở quanh đầu cô. Cảm thấy một cái gì cứng, cô lấy tay nắm phải một cái rễ cây hay que nho nhỏ. Cô đào ngược lên phía trên. Đất vẫn còn đầy không khí và không chặt quánh lắm.
Trên đường về hang, con cáo nghỉ ở bên mộ Salander. Nó đã bắt được hai con chuột và cảm thấy thỏa mãn thì thình lình nó cảm thấy đang có mặt một vật khác. Nó cứng người lại, dỏng hai tai lên. Râu và mũi nó rung rung.
Các ngón tay của Salander như một cái gì đã chết từ dưới đất nhoi lên. Nếu là một con người đang quan sát thì cầm chắc hắn cũng sẽ phản ứng như con cáo. Nó lao vọt đi như một mũi tên.
Salander cảm thấy khí trời mát mẻ chạy lan xuống cánh tay cô. Cô đã lại thở được.
Cô phải mất hơn nửa giờ để thoát ra khỏi nấm mộ. Cô lạ là mình không thể dùng được cánh tay trái nhưng như máy cô vẫn tiếp tục đào đất và cát bằng cánh tay phải.
Cô cần đào với một cái gì khác nữa. Cô thọc tay vào trong hố, thò vào túi ngực lấy hộp thuốc lá ra. Cô mở hộp, dùng nó như một cái muôi. Cô cào đất cho lỏng tơi rồi hất đi. Cuối cùng đã có thể cử động bả vai phải, cô bèn cố đè nó lên lớp đất ở trên người cô. Rồi cô múc được nhiều đất cát hơn nữa và cuối cùng thì đầu cô đã vươn thẳng ra được. Nay cánh tay phải và đầu cô đã nhoi lên khỏi đất. Khi gỡ được nửa người trên thoát ra rồi, cô bắt đầu mỗi lúc một ít vặn vẹo người theo hướng lên trên cho đến thình lình chân cô không còn bị đất giam cứng lấy nữa.
Mắt vẫn nhắm, từ cái mộ cô trườn đi và chỉ dừng lại khi vai va phải một thân cây. Cô thong thả xoay người để tựa vào cái cây và lấy lưng bàn tay phủi sạch đất cát ở trên mắt rồi mới mở ra. Trời đất xung quanh tối như mực và lạnh giá. Cô chảy mồ hôi. Cô thấy đầu, vai trái và hông đau âm ỉ nhưng cô không phí sức nghĩ nguyên nhân vì sao. Cô ngồi im trong mười phút, thở. Rồi cô chợt nhận ra không nên ngồi ở đây.
Cô gắng gượng đứng lên trong khi thế giới đảo tròn ở xung quanh.
Lập tức thấy lợm giọng, cô bèn cúi xuống nôn.
Rồi cô bắt đầu đi. Cô không biết là mình đang đi về hướng nào. Chân trái đau buốt và cô cố loạng choạng bằng cả hai chân. Mỗi lần như thế cái đau đớn hơn lại vọt xuyên lên óc cô.
Cô không biết mình đã đi bao lâu thì nhác trông thấy một ánh sáng ở ngoài đuôi mắt. Cô đổi hướng. Mãi đến khi đứng gần cái lán củi trong sân cô mới nhận ra là mình đang đi thẳng trở lại về căn trại của Zalachenko. Cô lảo đảo như người say.
Các tế bào quang học ở đường rẽ vào nhà và ở trong khu rừng thưa. Cô đang đi đến từ hướng khác. Chúng sẽ không để ý thấy cô được.
Cô hoang mang. Cô biết cô không có hơi sức nào mà chống chọi lại với Niedermann và Zalachenko. Cô nhìn khu trại màu trắng.
Click. Củi. Click. Lửa.
Cô mơ hoắng đến can xăng và một que diêm.
Gắng gượng ghê gớm quay lại đến lán củi, cô loạng choạng phải cái cánh cửa cài bằng một then ngang. Ghé vai phải vào dưới cái then, cô cố nhấc nó lên. Cô nghe thấy cái then ngang rơi xuống đất, va vào cửa đánh ầm. Cô bước vào bóng tối nhìn quanh.
Đây là lán củi. Sẽ không có can xăng ở đây.
Ngồi bên bàn bếp, nghe thấy tiếng chiếc then cửa rơi, Zalachenko ngước nhìn lên. Hắn vén rèm cửa sang một bên nhìn vào đêm tối. Vài giây sau mắt hắn mới quen dần. Gió đang thổi dữ hơn. Dự báo thời tiết đã nói đến một cuối tuần dông bão. Rồi hắn thấy cửa lán củi hé mở.
Hắn và Niedermann đã mang củi về chiều hôm nay. Không cần củi nhưng mục đích là để cho Salander tin rằng mình đã đến đúng chỗ rồi dụ cô đi ra.
Rõ là Niedermann đã không cài then cửa tử tế. Nó có thể vụng về lạ đến như thế đấy. Zalachenko liếc về cửa phòng khách, chỗ Niedermann đang ngủ gà ngủ vịt trên chiếc sofa. Hắn tính đánh thức nó dậy nhưng lại quyết định thôi.
Muốn tìm xăng Salander phải đi đến nhà kho, nơi đỗ xe hơi. Cô dựa vào phiến thớt chặt củi, thở hổn hển. Cô cần phải nghỉ. Cô ngồi ở đấy chừng một phút thì nghe thấy tiếng chân gỗ của Zalachenko vừa bước vừa dừng.
Trong đêm tối Blomkvist đã rẽ lầm ở Mellby, mạn bắc Sollebrunn. Lẽ ra xuống ở Nossebro thì anh lại cứ đi tiếp lên mạn bắc và tới lúc sắp đến Trokorna anh mới nhận ra. Anh dừng xe xem bản đồ.
Anh chửi tục rồi quay xe ngược về Nossebro.
Tay phải Salander vừa nắm lấy cái búa rìu ở trên thớt chặt củi thì Zalachenko đi vào lán. Cô không đủ sức nâng búa rìu lên quá vai nhưng ngả người về phía hông lành lấy điểm tựa và xoay người nửa vòng, cô đã một tay vung nó lên thành một vòng cung.
Vào đúng lúc Zalachenko vừa bật đèn, lưỡi búa rìu đánh vào ngang mặt hắn về bên phải, làm vỡ xương gò má, vào sâu trong trán hắn mấy li. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ngay sau đó não hắn ghi nhận được cơn đau và hắn liền hú tru lên như bị quỷ ám.
Niedermann giật mình tỉnh dậy, ngồi lên, bàng hoàng. Hắn nghe thấy tiếng hét mà thoạt đầu hắn tin là không phải tiếng người. Tiếng hét ở bên ngoài vào. Rồi hắn nhận ra là Zalachenko. Hắn vội đứng lên.
Salander đứng chắc chân, lại vung cây búa rìu lên nhưng người cô nó không tuân lệnh. Cô nhằm giáng búa rìu vào đầu ông bố nhưng cô đã dùng cạn hết sức lực và đánh trượt xa mục tiêu, vào đúng bên dưới xương đầu gối. Trọng lượng của đầu búa bập quá sâu đến nỗi cây búa nằm lại và tuột khỏi tay cô khi Zalachenko đổ nhào vào trong lán kéo nó theo. Hắn thở dốc và kêu la.
Cô lại cúi xuống nắm lấy cây búa. Đất chuyển động trong khi những tia chớp lóe lên trong đầu cô. Cô phải ngồi xuống. Cô giơ tay sờ các túi jacket của hắn. Hắn vẫn còn khẩu súng và trong khi mặt đất chòng chành thì cô nhìn kỹ vào khẩu súng.
Một khẩu Browning cỡ 22.
Súng ranh của trẻ hướng sinh quân.
Vì sao mà cô còn sống là thế. Nếu cô bị bắn bằng một viên đạn từ khẩu Sig Sauer của Niedermann hay bằng một khẩu có đạn nặng hơn thì chắc đã có một cái hố to tướng xuyên qua đầu cô mất rồi.
Lúc ấy cô nghe thấy Niedermann nghiêng ngả đi đến rồi hắn đứng đầy phè ở cửa lán. Hắn đứng sững, ghi nhận cảnh tượng ở trước mắt với đôi mắt chằm chằm nhìn không hiểu. Zalachenko rên la như bị ma ám. Mặt hắn là một mặt nạ máu. Hắn có một cây búa hàn vào đầu gối. Một Salander máu me, hôi hám đang ngồi trên sàn cạnh đó. Cô nom giống một cái gì đó ở trong một bộ phim kinh dị, khác xa với quá nhiều những người từng đã biểu diễn ở trong đầu Niedermann.
Không biết đau và đồ sộ như một cỗ xe tăng, hắn lại không bao giờ thích bóng tối.
Với con mắt của riêng hắn, hắn đã nhìn thấy trong đêm tối đủ các loài, các giống, những thứ luôn ẩn nấp, chờ đợi hắn với một nỗi khủng khiếp mơ hồ. Bây giờ nỗi khủng khiếp đó đang hiện ra thành hình.
Đứa con gái ở trên sàn kia đã chết rồi. Chuyện đó chắc như đinh đóng cột.
Chính tay hắn chôn nó mà.
Vậy thì cái của ở trên sàn kia không phải là đứa con gái ấy mà là một thứ trở về từ phía bên kia nấm mồ, với nó thì không tài nào mà đánh thắng được bằng sức người hay bằng vũ khí con người từng biết đến.
Việc một người sống biến ra thành một xác chết đã bắt đầu. Da nó đang đổ sang bộ giáp giống da thằn lằn. Răng nó nhe ra là những mũi mác nhọn hoắt để xé con mồi ra thành những súc thịt. Cái lưỡi rắn rết của nó bắn ra liếm láp quanh mồm nó. Bàn tay nó máu me có những móng vuốt dài mười phân sắc như dao cạo. Hắn có thể trông thấy mắt nó rực lóe lên. Hắn có thể nghe nó gầm gừ khẽ và nhìn thấy nó căng các bắp thịt ra để vồ lấy cổ họng hắn.
Hắn nhìn rõ thấy nó có một cái đuôi đang uốn éo và bắt đầu quật ghê rợn xuống sàn.
Rồi cô giơ súng lên bắn. Viên đạn đi sát Niedermann đến nỗi hắn không cảm thấy gió quất ngang qua tai. Hắn nhìn thấy miệng cô phun lửa về phía hắn.
Quá đỗi.
Hắn ngừng suy nghĩ.
Hắn quay lại chạy lấy sống. Cô bắn trượt phát nữa nhưng tiếng súng có vẻ đã cho hắn mọc thêm cánh. Hắn nhảy qua một hàng rào và bị bóng đêm của tràn ruộng nuốt chửng khi hắn gấp chạy về phía đường cái.
Salander ngạc nhiên nhìn hắn biến khỏi tầm mắt.
Cô lê chân ra cửa lán nhìn dọi vào đêm tối nhưng không trông thấy hắn. Một lúc sau Zalachenko thôi kêu la nhưng nằm rên rỉ vì choáng. Cô mở súng lục xem thấy còn lại một viên đạn đã toan bắn vào đầu Zalachenko. Rồi cô nhớ là Niedermann vẫn còn ở đây, trong đêm tối ngoài kia, tốt nhất là cô nên dành viên đạn lại. Cô sẽ cần đến cả đạn 22 nữa. Nhưng như thế vẫn tốt hơn là không có gì.
Cô phải mất năm phút để cài lại then cửa. Cô chập chững đi qua sàn, vào nhà tìm điện thoại để trên một thanh ván ở trong bếp. Cô bấm một con số cô chưa dùng đến trong hai năm qua. Máy trả lời tự hoạt động.
Chào. Mikael Blomkvist đây. Tôi chưa trả lời được lúc này nhưng xin để lại tên và số để khi có thể tôi sẽ sớm gọi bạn ngay.
Bíp.
- Mik... ơ... - Cô nói và nghe tiếng mình thấy như đặc sệt. Cô nuốt. - Mikael. Salander đây.
Rồi cô chả biết nói gì nữa.
Cô đặt máy lại.
Khẩu Sig Sauer của Niedermann tháo rời để lau chùi và bôi dầu mỡ nằm trên bàn bếp trước mặt cô, gần nó là khẩu P-83 Wanad của Sonny Nieminen.
Cô ném khẩu Browning của Zalachenko xuống sàn và chập chững đi lên nhặt khẩu Wanad xem ổ đạn. Cũng thấy máy tính Palm PDA của mình, cô buông nó vào trong túi. Rồi cô tập tễnh đến chậu rửa, rót đầy nước lạnh vào cái cốc chưa rửa. Cô uống bốn cốc. Khi nhìn lên cô thấy mặt mình trong tấm gương cạo râu cũ trên tường. Cô gần như giật bắn lên vì sợ. Thứ cô nhìn thấy kia làm cho cô nghĩ đến một con vật hơn là con người. Cô là một mụ điên, mặt mũi méo mó, miệng thì ngoác ra thở. Đất cát trát kín người. Mặt cô, cổ cô là một thứ cháo đặc của máu và đất cát. Bây giờ thì cô hiểu phản ứng vừa rồi của Niedermann ở trong lán.
Cô đến gần gương hơn và thình lình nhận thấy chân mình kéo lê ở đằng sau. Hông cô đau gắt ở chỗ phát đạn đầu tiên Zalachenko bắn vào. Phát thứ hai trúng vào bả vai làm cho tay trái cô bị liệt. Nó đau.
Nhưng chỗ đau ở đầu nhói buốt đến nỗi cô lảo đảo. Cô từ từ giơ tay phải lên rờ rờ vào đằng sau đầu. Cô có thể sờ bằng ngón tay thấy cái lỗ thủng ở đầu vào của viên đạn. Trong khi rờ rờ cái lỗ ở sọ, cô thình lình hốt hoảng thấy rằng cô đang sờ vào chính óc cô, rằng cô bị thương nặng, rằng cô đang ngắc ngoải hay có thể là đã chết. Cô không biết tại sao mình còn đứng được.
Cơn mệt làm đờ đẫn đang đánh quỵ cô. Cô không cầm chắc là mình sắp ngất đi hay ngủ gục nhưng cố lần mò ra cái ghế dài ở trong bếp, nằm dài lên đó, bên đầu lành lặn gối lên một cái đệm.
Cô phải nằm xuống lấy lại sức nhưng cô biết cô không thể liều ngủ đi trong khi Niedermann vẫn lảng vảng ở quanh đây. Sớm muộn hắn sẽ quay lại. Sớm muộn Zalachenko sẽ xoay xở đi ra khỏi gian lán, tự lê lết vào trong nhà nhưng cô thì không còn sức để mà thẳng người lên được nữa. Cô đang rét. Cô mở chốt an toàn súng.
Niedermann đứng phân vân trên đường từ Sollebrun đi Nossebro. Hắn đơn độc. Trời tối đen. Bắt đầu nghĩ tỉnh táo lại, hắn thấy xấu hổ vì đã bỏ chạy. Hắn không biết đã có thể xảy ra chuyện gì nhưng hắn đi tới kết luận lôgic là cô gái chắc đã sống sót. Như thế nào đó cô ấy đã tự bới được ra.
Zalachenko cần hắn. Hắn phải quay về nhà rồi vặn ngoéo cổ con ranh ra.
Đồng thời Niedermann cũng cảm thấy rõ rệt rằng mọi sự đã kết thúc. Hắn đã một lúc lâu có cảm giác này. Sự tình bắt đầu đâm ra lôi thôi và họ cứ bị rắc rối mãi từ lúc Bjurman tiếp xúc với họ. Nghe thấy tên Lisbeth Salander, Zalachenko liền thay đổi không nhận ra nổi. Mọi quy tắc về thận trọng và chừng mực mà Zalachenko giảng dạy trong ngần ấy năm đã bị vất bỏ.
Niedermann ngập ngừng.
Zalachenko cần đỡ đần.
Nếu như con ranh ấy nó chưa giết bố.
Như thế thì sẽ có nhiều vấn đề.
Hắn cắn môi dưới.
Hắn đã là cộng sự của bố trong nhiều năm. Hai bố con đã có những năm tốt đẹp. Hắn có tiền để riêng và hắn biết chỗ Zalachenko giấu của. Hắn có dấn vốn và tài năng đòi hỏi để lái đưa kinh doanh tiến tới. Nay điều khôn ngoan là không tình cảm gì hết, bỏ tất mà đi khỏi cái tình thế xem ra không thể chèo lái được nữa này. Đó là quy tắc cơ bản của sống còn mà. Với một sự nghiệp đã mất thì đừng có làm gì cho nó hết.
Con ranh không phải là quỷ là ma nào cả. Nhưng nó có tin xấu. Nó là em cùng cha khác mẹ của hắn.
Hắn đã đánh giá thấp nó.
Niedermann bị giằng xé. Một phần của hắn muốn đi đến vặn cổ cô gái. Phần kia lại muốn hắn cứ thế mà chạy thẳng đi trong đêm.
Hắn có hộ chiếu và ví tiền ở trong túi quần. Hắn không muốn quay lại. Ở trại chả có gì hắn cần đến cả.
Có thể là trừ một chiếc xe.
Hắn còn đang lưỡng lự thì trông thấy một chùm sáng của đèn mui xe hơi đang từ bên kia quả đồi chạy đến. Hắn quay đầu lại. Hắn chỉ cần mỗi một sự là có một chiếc xe đưa hắn đi Goteborg.
Lần đầu tiên trong đời - ít ra thì từ khi là một đứa con gái bé bỏng - Salander không thể tự xử lý được tình thế của mình. Trong các năm qua cô đã bị khuấy trộn vào các cuộc đấu đá, đã phải cung cúc để cho người ta lạm dụng, đã là đối tượng của bất công. Nhà nước cũng như cá nhân. Cô bị giẫm đạp lên thể xác và tâm hồn nhiều hơn bất kỳ ai. Nhưng lần nào cô cũng phản loạn đứng lên. Cô đã từ chối trả lời các câu hỏi của Teleborian và hễ phải è lưng ra chịu đựng bất kể bạo hành thể xác nào thì cô cũng đều lỉnh được ra và rút lui.
Cô có thể sống được với một cái mũi bị dập.
Nhưng cô không thể sống được với một cái lỗ ở sọ.
Lần này cô không thể lê lết về nhà để lên giường trùm chăn kín mít mà ngủ liền cho hai ngày rồi dậy rồi quay trở lại với nếp sống quen thuộc hàng ngày cứ như chẳng hề xảy ra chuyện gì hết cả.
Cô đã bị thương nặng đến nỗi không thể tự mình đối phó lại được với tình cảnh. Cô kiệt quệ sức lực đến nỗi cơ thể cô nó không chịu nghe cô sai khiến.
Mình phải ngủ một lúc, cô nghĩ. Nhưng cô thình lình nhận thấy nếu cô nhắm mắt buông bỏ thì có cơ chắc chắn là cô sẽ không th 2b1d ức dậy nữa. Phân tích kết luận này, cô dần dà đi tới chỗ hiểu ra rằng cô cóc cần. Trái lại. Cô cảm thấy lén lút bị ý nghĩ này hấp dẫn. Nghỉ đi. Không thức dậy.
Ý nghĩ cuối cùng của cô là về Miriam Wu.
Tha thứ cho mình, Mimmi.
Lúc nhăm mắt lại, cô vẫn cầm khẩu súng của Nieminen, chốt an toàn đã gạt bỏ.
Nhìn thấy Niedermann từ xa trong luồng ánh đèn mũi xe, Blomkvist nhận ra hắn ngay lập tức. Một con thú tóc vàng to tướng, cao hơn hai mét thì nhận ra chả khó gì. Niedermann đang vẫy tay chạy lại phía anh. Blomkvist lái chậm lại. Anh lùa tay vào túi ngoài của hộp đựng máy tính lấy ra khẩu Colt 1911 Government anh tìm thấy trên bàn làm việc của Salander. Anh dừng xe ở cách Niedermann năm mét, tắt máy rồi bước ra.
- Cảm ơn đã đỗ lại. - Niedermann nói, thở hết hơi. - Tôi bị... bị tai nạn xe. Ông có thể cho tôi đi nhờ đến thị trấn không?
Giọng hắn cao the thé đáng lạ.
- Dĩ nhiên, tôi có thể thấy là ông đến thị trấn. - Blomkvist nói. Anh chĩa súng vào Niedermann. - Nằm xuống đất.
Các khốn đốn mà Niedermann phải gánh tối hôm ấy là không có kết thúc. Hắn ngạc nhiên nhìn Blomkvist.
Không phải là Niedermann không biết sợ chút nào súng và người cầm súng. Vả lại hắn vốn dĩ kính trọng vũ khí. Hắn đã sống cả đời với vũ khí và bạo lực. Hắn cho rằng người nào đã chĩa súng vào hắn là sẵn sàng bắn hắn rồi. Hắn nheo mắt và cố đánh giá người đứng ở sau khẩu súng nhưng đèn xe đã biến người đó ra thành một nhân vật tối tăm. Cảnh sát? Nghe hắn nói thì không ra cảnh sát. Sĩ quan cảnh sát thường tự nhận mình là cảnh sát. Ít ra thì đó cũng là chuyện họ vẫn làm ở trong phim ảnh.
Hắn cân nhắc cơ may. Hắn biết nếu xông đến hắn có lấy đi khẩu súng. Nhưng nghe người này thấy lạnh lùng và gã lại đứng ở sau cửa xe. Ít nhất hắn cũng dính một viên đạn, có thể là hai. Nếu hắn cử động nhanh, gã kia có thể bắn trượt hay ít nhất không trúng chỗ hiểm nhưng ngay như thế thì nếu hắn sống sót, các viên đạn cũng gây cho hắn khó khăn hay không thể chạy trốn được. Tốt nhất hãy chờ một lúc thuận lợi hơn.
- NẰM XUỐNG NGAY. - Blomkvist quát.
Anh dịch khẩu súng đi vài phân bắn một phát vào cái rãnh.
- Phát sau tao bắn vào đầu gối mày đấy. - Blomkvist ra lệnh to, rõ ràng.
Niedermann quỳ xuống, bị ánh đèn làm chói mắt.
- Ông là ai? - Hắn nói.
Blomkvist thò tay vào túi trong xe lấy ra chiếc đèn pin mới mua ở trạm xăng chiếu thẳng vào mặt Niedermann.
- Quặt tay ra sau lưng. - Blomkvist ra lệnh. - Rồi giạng chân ra.
Anh chờ cho đến khi Niedermann ngập ngừng làm theo lệnh.
- Tao biết mày là ai. Nếu mày giở trò gì ngu xuẩn ra là tao bắn ngay không báo. Tao đang nhằm vào phổi mày, ở dưới xương đòn gánh đây. Mày có thể làm gì tao... nhưng mày sẽ phải trả giá.
Anh để đèn pin xuống đất, tháo thắt lưng, làm một thòng lọng, làm đúng như hai chục năm trước anh đã học khi đi nghĩa vụ quân sự anh làm lính bộ binh ở Kiruna. Anh đứng ở giữa hai chân tên khổng lồ, quàng thòng lọng vào quanh hai tay hắn rồi kéo thít lên trên hai khuỷu tay. Thế là tên Niedermann khỏe như vâm đã không còn khả năng thực hiện mọi mục đích thực tiễn của hắn.
Rồi thì sao đây? Blomkvist nhìn quanh. Họ hoàn toàn đơn độc trong đêm tối trên đường. Paolo Roberto đã không ngoa ngoắt khi tả hình dáng Niedermann. Hắn thù lù một đống. Vấn đề chỉ là tại sao một thằng cha đồ sộ như thế này lại giữa đêm chạy đi như thể hắn bị chính quỷ dữ đuổi thật vậy.
- Tao đang tìm Lisbeth Salander. Tao cho là mày đã thấy cô ấy.
Niedermann không trả lời.
- Lisbeth Salander đâu?
Niedermann nhìn anh, vẻ kỳ lạ. Hắn không hiểu cái gì đang xảy ra cho hắn trong cái đêm lạ lùng này, khi mọi sự xem ra sẽ hỏng bét cả.
Blomkvist nhún vai. Anh quay lại xe, mở cốp sau tìm một cuộn dây thừng. Anh không thể để Niedermann bị trói ở giữa đường cho nên anh nhìn quanh. Dọc theo con đường, cách khoảng ba chục mét anh thấy một biển báo giao thông trong ánh đèn mũi xe: CẨN THẬN: NAI SỪNG TẤM ĐI QUA.
- Đứng lên.
Anh dí mũi súng vào gáy Niedermann đẩy hắn tới biển báo, bắt hắn xuống cái rãnh. Anh bảo hắn ngồi tựa vào cột biển báo. Niedermann ngập ngừng.
- Mọi sự là hoàn toàn đơn giản thôi. - Blomkvist nói. Mày giết Dag Svensson và Mia Johansson. Họ là bạn tao. Tao sẽ không để mày lỏng lẻo ở trên đường cho nên hoặc là mày ngồi đây cho tao trói mày hoặc là tao bắn vỡ đầu gối mày. Mày chọn lấy.
Niedermann ngồi xuống. Blomkvist quấn dây thừng kéo xe hơi vào cổ hắn rồi trói cẩn thận đầu hắn vào cái cột. Rồi anh lấy mười lăm mét dây thừng thắt chặt vào quanh thân và eo lưng hắn. Anh chừa một đoạn dây để trói cánh tay trên của hắn vào cột rồi kết thúc công trình thủ công ấy bằng mấy nút thủy thủ đúng kiểu.
Làm xong xuôi anh lại hỏi Salander ở đâu. Không được trả lời, anh nhún vai để Niedermann ở đấy. Mãi tới lúc quay về xe anh mới thấy adrenalin chảy ở trong người và nhận ra việc anh vừa làm. Hình ảnh khuôn mặt Johansson chập chờn ở trước mắt anh.
Blomkvist châm một điếu thuốc và uống ít nước trong chai. Anh nhìn cái nhân vật ở trong bóng tối bên dưới biển báo nai sừng tấm. Rồi anh nhìn bản đồ và thấy để tới chỗ rẽ vào trại của Karl Axel Bodin, anh phải đi chưa tới một cây số nữa thôi. Anh nổ máy và lái qua Niedermann.
Anh lái chậm qua chỗ rẽ có biển đề tới Gosseberga và đỗ ở gần một nhà kho trên một con đường rừng cách trăm mét về phía bắc. Anh lấy súng ra và bật đèn pin. Thấy vết bánh xe còn mới ở trên bùn, anh cả quyết đã có một chiếc xe khác đỗ cũng ở chỗ này trước đây nhưng anh không dừng lại để xem như thế có nghĩa là thế nào. Anh quay lại chỗ đường rẽ đi Gosseberga, rọi đèn vào hòm thư. B.Đ. Hòm thư 192 - K.A.Bodin. Anh đi tiếp xuôi con đường.
Vào khoảng nửa đêm anh trông ánh đèn trong trại của Bodin. Anh đứng im vài phút nhưng anh không nghe thấy có gì khác hơn những tiếng động ban đêm hằng quen thuộc. Thay vì vào thẳng theo con đường tới trại, anh men tràn ruộng đi đến ngôi nhà từ đằng nhà kho. Anh dừng lại ở sân cách ngôi nhà ba chục mét. Từng sợi thần kinh anh căng hết mức. Việc Niedermann bỏ chạy một mình trên con đường cái cũng đủ là lý do để tin rằng có một tai họa gì đó đã xảy ra ở đó.
Anh qua sân được nửa chừng thì nghe thấy một tiếng động. Anh quay ngoắt lại, quỳ một gối xuống, giơ súng lên. Mất vài tích tắc anh nhận ra nguồn phát đi tiếng động: một trong những nhà phụ ở bên ngoài ngôi nhà chính. Một ai đó rên rỉ. Anh đi nhanh qua bãi cỏ, dừng lại ở gần lán. Ghé nhìn vào góc nhà anh có thể thấy ánh đèn ở bên trong.
Anh lắng nghe. Ai đó đang xê dịch quanh quẩn trong lán. Cầm súng chĩa ở trước mặt, anh nâng then cửa lên bằng tay trái rồi đẩy cửa ra. Anh đối diện với hai con mắt kinh hoàng trên một bộ mặt bê bết máu. Anh trông thấy cây búa rìu ở trên sàn.
- Lạy Chúa. - Anh nói.
Rồi anh trông thấy chiếc chân giả.
Zalachenko.
Salander đã dứt khoát đến thăm hắn, nhưng hắn không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ phải xảy ra. Anh đóng cửa rồi đặt lại then cài.
Với Zalachenko trong lán củi và Niederman bị trói tay chân bên rìa đường đi Sollebrun, Blomkvist vội vã qua sân đến ngôi nhà chính. Có thể còn một người thứ ba đang lâm nguy, nhưng ngôi nhà nom như không có người ở, gần như bỏ hoang. Chĩa súng xuống đất, anh khẽ mở cửa. Anh vào trong gian sảnh tối, nhìn thấy một vùng sáng hình chữ nhật ở trong bếp. Tiếng động duy nhất là tiếng tích tắc của một đồng hồ treo tường. Vào đến cửa bếp, anh trông thấy Lisbeth Salander nằm trên một chiếc ghế dài.
Anh đứng đực ra một lúc, nhìn chằm chằm vào thân hình tơi tả của cô. Anh để ý thấy một khẩu súng ở trong tay cô đang buông thõng xuống rìa ghế dài. Anh đến bên cô quỳ thụp xuống. Anh nghĩ anh đã tìm thấy Svensson và Johansson như thế nào rồi nghĩ Salander nay cũng đã chết. Rồi anh nhìn thấy ngực cô hơi hơi động đậy, cũng nghe thấy tiếng thở khò khè yếu ớt.
Anh giơ tay thận trọng gỡ khẩu súng ra khỏi bàn tay nắm chặt của cô. Thế là thình lình tay cô túm chặt lấy báng súng. Mắt cô mở ra thành hai cái khe nhỏ hẹp nhìn anh trong vài giây. Cái nhìn không tập trung. Rồi anh nghe thấy cô lầm rầm, giọng thều thào khiến anh phải khó khăn mới nghe ra cô nói gì.
Kalle nhắn Blomkvist.
Cô nhắm mắt lại và buông rơi khẩu súng. Anh để nó lên sàn, lấy di động ra bấm gọi dịch vụ cấp cứu.