Ăn điểm tâm xong, Đoàn Hề Trạch kêu con nuôi cùng đến Đoàn thị đi làm.
Làm con nuôi, về mặt vật chất Đoàn Hề Trạch chưa từng bạc đãi Đoạn Kỳ Thụy, mặc kệ nói thế nào, bỏ qua thân phận con nuôi, trên người của Đoạn Kỳ Thụy cũng có một phần tư dòng máu nhà họ Đoàn, hơn nữa trước khi Lam Thiên Tình xuất hiện, cậu ta lấy thân phận người thừa kế Nhà họ Đoàn tồn tại, cho nên ở kinh đô nhắc tới Đoạn Kỳ Thụy cũng có vô số người có thể ghen tỵ.
Xe sang không phải nói, Đoàn Hề Trạch cho hắn hai chiếc, tùy tiện cầm đi một chiếc đều là số một số hai.
Nhưng hôm nay Đoàn Hề Trạch lại hướng Đoạn Kỳ Thụy vẫy vẫy tay: "Thụy Thụy, tới đây, hôm nay cùng ba ngồi chung xe đi công ty thôi."
Ánh nắng đầu thu che mất ánh mắt không vui của Đoàn Hề Trạch, Đoạn Kỳ Thụy hiểu rõ, lão hồ ly này nhất định là có chuyện muốn nói cùng bản thân rồi. Hắn như mộc xuân phong cười cười: "Được"
Ngồi chung ở trong một chiếc xe, Đoàn Hề Trạch và Đoạn Kỳ Thụy cùng ngồi ở băng ghế sau xe. Hắn không nói lời nói, an tĩnh chờ đợi, giống như là đang đùa chiến thuật tâm lý, bày ra một bộ như có điều suy nghĩ giá thế, rồi lại mím chặt cánh môi không nói lời nào.
Lại nói, Đoạn Kỳ Thụy cũng coi đứa trẻ được Đoàn Hề Trạch nuôi dưỡng từ, lúc mười ba tuổi bắt đầu đến nhà họ Đoàn, đến bây giờ tuổi, tổng cộng chín năm.
Thời gian chín năm, với sự bồi dưỡng của Đoàn Hề Trạch, từ một bé trai xấu hổ nội liễm bé trai biến thành một chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong cũng rất có thủ đoạn.
Đoàn Hề Trạch trong lòng có tính toán, cái gì gọi là lòng dạ độc ác, giương đông kích tây, thậm chí là giải quyết tận gốc lộ số, đều là chính ông tay cầm tay dạy bảo cho đứa bé này. Chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu Đoạn Kỳ Thụy lại đang đánh cái mưu ma chước quỷ gì rồi.
Mình nuôi chín năm, Đoàn Hề Trạch không phải cọc gỗ, nuôi con chó còn sẽ có tình cảm, huống chi là một đứa bé mình nuôi lớn?
Đoàn Hề Trạch cho phép con của mình tâm thuật bất chánh, nhưng tâm thuật bất chánh ấy chỉ dùng đối ngoại, còn đối với nội bộ trong nhà hay là đối với Lam Thiên Tình và Kiều Âu thì ông liền không cách nào dễ dàng tha thứ.
Phải nói, có đôi khi trong mắt của Đoàn Hề Trạch là không được phép có hạt cát đấy!
Hàn đàm bình thường ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn ở ngoài ở ngoài cửa sổ xe, vậy mà phong cảnh ngoài cửa xe, có bao nhiêu thật vào mắt của hắn cũng không biết.
Rốt cuộc, không khí căng thẳng mà đè nén, Đoạn Kỳ Thụy không nhịn được.
"Ba, đều là người nhà, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
Đoàn Hề Trạch giương môi cười yếu ớt: "Thế nào, không có chuyện thì không thể cùng con đi làm bằng một chiếc xe rồi hả ?"
Đoạn Kỳ Thụy không nói.
Trong lúc mơ hồ, hắn đánh hơi được mùi vị âm mưu. Có lẽ là có tật giật mình, hắn cứ có cảm giác, Đoàn Hề Trạch đang chờ chính hắn nhảy xuống.
Trong xe vừa một hồi ngắn ngủi yên tĩnh.
Đoàn Hề Trạch chợt thở dài, con ngươi sâu thẳm vẫn như cũ nhìn về phía ngoài xe: "Thụy Thụy a, con còn nhớ rõ, thời điểm con vừa tới nhà họ Đoàn, buổi tối thường sẽ khóc, nói muốn mẹ con. Khi đó, là ta cả đêm cả đêm cùng với con, dụ dỗ con. Donnnquy^nn^^nLe^quy don Theo lý thuyết, bé trai mười ba tuổi đã có thể hiểu chuyện, ta cũng hoàn toàn có thể mặc kệ con, tùy con khóc nhưng ba mềm lòng, ba thật tâm muốn coi con như con ruột để nuôi lớn."
Như vậy khó bề phân biệt, Đoạn Kỳ Thụy càng nghe càng căng thẳng trong lòng.
Cho tới nay, trong lòng lão hồ ly này suy nghĩ cái gì hắn thật vẫn không có bản lãnh để tham tường thông suốt, nhưng mà trước khi Lam Thiên Tình xuất hiện, Đoàn Hề Trạch đúng là đối với mình móc tim móc phổi, cũng là quả thật coi hắn như con do chính mình sinh ra. Một điểm này, Đoạn Kỳ Thụy trong lòng rất rõ ràng, cũng chính bởi vì quá rõ ràng cho nên mới càng thêm ghen ghét Lam Thiên Tình.
"Ba, vẫn đối với con rất tốt, con hiểu biết rõ ."
Dễ tính tư thái, phối hợp giọng nói khiêm tốn dịu dàng, hình như tìm không ra bất kỳ tật xấu gì lại làm cho Đoàn Hề Trạch cảm thấy chán ghét.
"Thụy Thụy, nếu như trong lòng con có gì cảm thấy không công bình, có thể nói với ta, ta nuôi con chín năm, tình cảm nhất định là có. Nhưng ta thống hận nhất chính là loại chuyện đấu tranh nội bộ như vậy."
". . . , . . ." Đoạn Kỳ Thụy không nói. Một mặt, chột dạ. Mặt khác, giả bộ hồ đồ.
Đợi đến khi xe của Đoàn Hề Trạch lái về phía bãi đỗ xe ngầm Đoàn thị, hai cha con từ trong xe ra ngoài, Đoàn Hề Trạch lúc này mới dừng bước.
Nghiêng đầu hướng về phía Đoạn Kỳ Thụy nói: "Con đừng xuống, cứ ngồi trên xe thôi. Thị thực hộ chiếu ta đều chuẩn bị tốt cho con rồi, tài xế sẽ dẫn con ra phi trường."
Đoạn Kỳ Thụy sững sờ, nghe gọng nói cứng rắn không cho phản bác, trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân.
Nhưng hắn không dám mở miệng, bởi vì hắn không biết, bọn họ làm mấy chuyện này, Đoàn Hề Trạch rốt cuộc biết bao nhiêu.
Phụ tá Đoàn Hề Trạch ở chỗ này đã chờ lâu rồi, nhìn thấy Đoàn Hề Trạch xuống xe, ngay sau đó cầm một túi hồ sơ màu vàng đi lên trước, lướt qua Đoàn Hề Trạch còn khẽ gật đầu, ngay sau đó lên xe.
Lần này, Đoạn Kỳ Thụy coi như là hoảng hốt rồi.
Đưa hắn đi phi trường, không tới phiên dùng Samen đại giá đi, mọi người đều biết Samen là phụ tá cận thân Đoàn Hề Trạch, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói trắng ra chính là cận vệ sát thủ.
"Ba!" Sắc mặt Đoạn Kỳ Thụy chợt tái nhợt kêu một câu, lại đổi lấy Đoàn Hề Trạch ánh mắt lạnh lùng:
"Ta có thể xem tự tay nuôi dạy con chín năm nên không so đo việc làm của con đối với Tình Tình. Bởi vì ta biết, chợt để cho con tiếp nhận thực tế mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển như vậy, trong lòng của con nhất định không dễ chịu, dù sao con còn rất trẻ, mới tuổi. Hơn nữa ta cũng vậy không bỏ được để cho chín năm qua tâm huyết lãng phí vô ích dành cho con. Nhưng ta không cách nào dễ dàng tha thứ con vừa bắt đầu chính là có rắp tâm khác mục đích tiến vào nhà họ Đoàn. Một điểm này, ta không thể tha thứ!"
Đoàn Hề Trạch đã điều tra rõ rồi, trực hệ người thân Đoạn Kỳ Thụy sớm nhìn chằm chằm nhà họ Đoàn gì đó.
Lúc hai người vợ của Đoàn Hề Trạch vẫn ở nhà, cha mẹ của Đoạn Kỳ Thụy đều ở trong nhà họ Đoàn trông coi công việc, mẹ của hắn là cô của Đoàn Hề Trạch, cũng chính là em gái của ông cụ Đoạn. Hai người vợ liên tiếp sanh non, cuối cùng Đoàn Hề Trạch cũng phải đi điều tra nguyên nhân, thầy thuốc nói, là do ảnh hưởng lâu dài của cách điều chế cà phê đặc biệt. (Lượng cà phê quá nhiều sẽ đưa phái nam mắc chứng chết tinh, là có khoa học căn cứ ~ các cô nương chưa lập gia đình chú ý, không cần cho mình nam nhân uống quá nhiều cà phê)
Mà việc ăn uống của Đoàn Hề Trạch vẫn luôn là giao cho cô mình một tay xử lý.
Nếu như không xảy ra chuyện với Lam Thiên Tình, Đoàn Hề Trạch vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ đến vấn đề từ mấy bà cô trong nhà. Cũng là bởi vì Đoàn Hề Trạch đã thăm dò Cung Bách Hợp cùng người kia ngay lúc ấy căn bản không cần thiết đi chung cư gây án, lúc này mới bắt đầu mở rộng ý nghĩ suy nghĩ nguyên nhân khác.
Lam Thiên Tình là con cháu chân chính của nhà họ Đoàn, không tìm được nguyên nhân, Đoàn Hề Trạch ăn ngủ không yên.
Khi Đoàn Hề Trạch tra được bà cô một nhà, trong lòng tức giận cùng tuyệt vọng, hận không thể đưa bọn họ tất cả đều băm thành nhân bánh bao thành sủi cảo cho cá ăn mất đi. Đoạn tử tuyệt tôn, chuyện này làm rất tuyệt a!
Biết cha mình cha lớn tuổi, thân thể cũng không tiện. Người đã già, khó tránh khỏi sẽ xử trí theo cảm tính, sẽ lo lắng trùng trùng, sẽ như đứa bé thiếu hụt cảm giác an toàn. Cho nên Đoàn Hề Trạch vẫn ẩn nhẫn, chờ ở ngoài nhà họ Đoàn, lặng yên không tiếng động cực kỳ thủ đoạn đem toàn bộ đám người thống hận đó giải quyết xong.
Đoàn Hề Trạch tối tăm khuôn mặt, cặp mắt giống như băng nhũ loại thấu xương thất vọng đau khổ: "Cha mẹ của ngươi đã chờ ngươi bên kia rồi, ngươi còn mè nheo không chịu lên đường bọn họ sẽ lo nghĩ cho ngươi."
Nói xong, Đoàn Hề Trạch bước chân lười biếng chậm rãi đi về phía thang máy, hoàn toàn không nhìn sau lưng từng trận âm thanh xột xột xoạt xoạt quái dị.
Đoàn Hề Trạch biết, sau sinh nhật Lam Thiên Tình, đã thề trước linh vị tổ tông nhà họ Đoàn, vì Lam Thiên Tình tích đức tích phúc, không hề làm chuyện ác nữa rồi, nhưng chuyện này quá lớn, nói gì cũng đều không cách nào tha thứ!
Siết chặt quả đấm, Đoàn Hề Trạch tiến vào thang máy, tâm tình vẫn giận dữ khó dằn. Ông biết, nếu Lam Thiên Tình không sinh ra đứa bé thuận lợi thì ông sẽ không thủ hạ lưu tình với bọn họ.
Sau khi Đoàn Hề Trạch rời đi không bao lâu, Kiều Âu liền đưa Lam Thiên Tình lái xe đi ra ngoài.
Đầu thu ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu lên trên người rất thoải mái, cũng không có quá nhiều tia tử ngoại. Kiều Âu dừng xe ở góc khu náo nhiệt, liền dắt tay Lam Thiên Tình, dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ cận thân, giống như những cặp tình nhân tầm thường đi dạo phố ước hẹn.
Đối với chuyện Lam Thiên Tình tự mình đề giao danh ngạch diễn tập, Kiều Âu thâm niên phúc hắc, một chữ cũng không đề cập tới ở trước mặt cô, giống như đến nay anh còn chưa phát hiện ra.
Nhưng sáng sớm nay trước khi tới nhà họ Đoàn, Kiều Âu cũng đã đem nộp một bảng danh ngạch mới, hơn nữa cũng giải thích rõ với lãnh đạo có bốn người trong danh ngạch bị ốm, không thích hợp tham gia nhiệm vụ diễn tập.
Đối với phụ nữ, thân thể vừa khỏe lại có mấy ngày khó chịu là chuyện quá bình thường.
Lãnh đạo không có nói gì, chỉ bày tỏ đã biết.
Vì vậy, hơn nữa Lam Thiên Tình thỏa hiệp, bày tỏ nguyện ý sanh con rồi, lần này Kiều Âu tâm tình thật tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Thiên Tình hồng hồng liền không nhịn được muốn hôn một cái.
Dọc theo đường đi, mới xuống xe đi năm phút đồng hồ, Kiều Âu liền bẹp bẹp ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình ở nơi này ban ngày ban mặt hôn không dưới vài chục lần.
Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị hôn đến sưng lên, hơn nữa trên đường cái người đến người đi khiến cô ngượng chết.
Đang lúc đầu Kiều Âu lại muốn lại gần, Lam Thiên Tình không vui đem đầu chuyển sang đi một bên, để cho anh chụp hụt. lequyydonônn Kiều Âu cũng không giận, toét miệng vẫn cười.
Đi một hồi , hắn nói: "Bà xã, có mệt hay không, ông xã ôm em đi đi?"
Lam Thiên Tình mặt lập tức xị xuống: "Đừng tiếp tục cho người ta mất mặt có được hay không? Thật vất vả ra ngoài đi dạo một chút!"
Kiều Âu cợt nhã kéo đầu tựa lên vai Lam Thiên Tình, nũng nịu nịnh hót:"Người ta đây không phải là sợ em và con mệt mỏi sao? Em cứ coi anh làm nô lệ của vợ sai bảo là được, là phục vụ bà xã đại nhân, anh vô cùng vui mừng!"
"Anh đi luôn đi!"
Lam Thiên Tình một tay đẩy đầu Kiều Âu ra, trong bụng nhớ tới, người này sao lại coi trọng phụ nữ như vậy? Ánh mắt khinh bỉ lườm nửa ngày, Kiều Âu cười xấu xa:
"Hắc hắc, đây không phải là vì cậu sao?"
Lam Thiên Tình cau mày bày tỏ không hiểu, Kiều Âu thân thiết giải thích:
"Anh đã nói với cậu rồi, nếu đứa bé là con trai sẽ để con mang họ của Đoàn của em!"
Không hiểu một hồi cảm động nổi lên trái tim, Lam Thiên Tình nháy mắt, nhìn ánh mắt Kiều Âu từ từ thâm tình. Khoan hãy nói, Kiều Âu có thể nói là móc tim móc phổi đỗi với cô rồi. Lại còn nguyện ý để cho con mình mang họ cùng người khác.
Ngắm nhìn Lam Thiên Tình nhìn mình ánh mắt, Kiều Âu trong lòng một mảnh mềm mại, bổ sung giải thích:
"Anh cũng nói với cha rồi, cha cũng đồng ý, dù sao hai ta về sau cũng không phải là chỉ sinh một đứa bé. Chờ sanh xong đứa này rồi, em nghỉ một năm, chúng ta nắm chặt tốt quy luật, cứ như vậy luân hồi tuần hoàn, đứa bé cùng đứa bé sau cũng chỉ kém hai ba tuổi, sự khác nhau không phải rất lớn, tình cảm cũng muốn được, đúng không?"
". . . , . . ."
Một tên con trai hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt cô gái đã hoàn toàn tối đen rồi, vẫn còn ở chú ý tự mặc sức tưởng tượng :
"Bé trai, hai là tốt, một họ Đoàn, một họ Kiều. Về phần con gái em cứ sinh ba bốn cũng không đáng kể , dù sao con gái cũng thân thiết, chỉ cần không giáo dục giống Kiều Lộ, đến lúc đó, bốn loại đại mỹ nhân thêm tài nữ trưởng thành, nhà họ Kiều lại muốn viết truyền kỳ nước Hoa. Hắc hắc, bà xã, em nói thế nào chúng ta có thể tổ chức tuyển rể cầu hôn hay không?"
Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, hai đứa con trai, thêm bốn con gái, thua thiệt anh nghĩ ra, tổng cộng sáu đứa bé, cách năm sinh một, thêm cùng nhau chờ hết mười hai năm!
Hiện tại cô mười bảy tuổi, lại thêm mười hai năm, chính là hai mươi chín tuổi!
Nói như vậy, toàn bộ thanh xuân của cô sẽ phải dùng để giống như heo mẹ sanh con?
Tiểu Vũ Trụ oán khí đang tích lũy ở bên trong, Kiều Âu không kiêng kỵ gì lại tăng thêm một câu:
"Vốn là muốn nói, muốn ba con trai, sau lại tính toán, lúc em sanh xong sáu đứa bé cũng vừa lúc tuổi, bà xã đến thời điểm ngừng sinh. donnnnleeeee^^quyuuu^^nn Giáo sư đã nói giới hạn tuổi cao nhất để sinh con tuổi chính là đến ? Cho nên anh suy nghĩ, chỉ có hai đứa con trai và bốn con gái là tương đối khá."
Nói tới chỗ này, Kiều Âu trái tim tiếc hận bình thường: "Nhà họ Đoàn cùng Nhà họ Kiều, cũng không ai sanh đôi rồi, nếu không, công trình còn có thể lớn hơn một chút, nhân khẩu còn có thể nữa phong phú một chút."
Lần này, Lam Thiên Tình chợt dừng lại bước chân, nheo mắt lại, dùng ánh mắt rất nguy hiểm nhìn Kiều Âu: "Thì ra là anh đều coi là tốt nữa à, như vậy lần này mang thai, có phải hay không cũng nằm trong kế hoạch của anh?"
Thái độ Lam Thiên Tình có chút lạ lại thêm thêm cắn răng nghiến lợi, Kiều Âu đã hiểu, lập tức ngây ngô mà cười trấn an cô: "Không có! không có! lần này tuyệt đối là mang thai ngoài ý muốn. Bà xã, em không nhớ mỗi lần anh đều biết dùng mũ rồi sao? Duy nhất một lần vô dụng, là ngày nào đó?"
Kiều Âu hỏi, Lam Thiên Tình thật đúng là không có nghĩ qua. Ánh mắt sáng quắc nhìn tới Kiều Âu: "Em không muốn biết! Anh chính là một tên lường gạt! Anh cho em là heo sao? !"
Nói xong, không để ý hình tượng nâng lên quả đấm ý vị đập lên trên người anh, Kiều Âu ha ha mà cười lên, cũng không cự tuyệt quả đấm của cô.
Hết cách rồi, chính anh cố ý, tự nhiên không bỏ được Lam Thiên Tình còn nhỏ tuổi cứ như vậy ngựa không ngừng vó câu sanh con, nhưng Kiều Âu biết đoạn đường này đi theo mình ra ngoài trong lòng cô có oán khí.
Kiều Âu không phá hủy mặc dù Lam Thiên Tình không cam lòng không tình nguyện, anh chỉ là muốn tìm cơ hội trêu chọc cô hoặc là giúp cô phát tiết một chút cảm xúc.
Chỉ có cơ thể mẹ thoải mái thì thai nhi mới có thể khỏe mạnh a.
"Ô ô ~ luôn khi dễ người ta, xem người ta là heo sao? Anh xấu lắm! Xấu lắm!"
"Ha ha! Vậy chúng ta liền cách mỗi hai năm sinh một, sinh xong sáu đứa vừa lúc em ba mươi lăm tuổi, đều là gái lỡ thì rồi, có được hay không?"
"Anh còn nói! Anh mới là gái lỡ thì! Anh khốn kiếp! Anh là lão già họm hẹm!"
"Lão Đầu anh sẽ xứng với gái lỡ thì không phải rất thích hợp sao?! Ha ha ha!"
"Kiều Âu, anh đi chết đi! Khốn kiếp!"
Chàng trai anh tuấn và cô gái xinh đẹp ngẫu thiên nổi bật ở trên đường lại cãi nhau ầm ĩ, không biết khiến bao nhiêu người ghen chết !
Hơn nữa Lam Thiên Tình thẹn quá thành giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi một mảnh, rất là đáng yêu, nhằm vào người Kiều Âu mà đánh nhưng rõ ràng chính là tình yêu cuồng nhiệt của cô gái nũng nịu ngang bướng đối với người yêu mình, phối hợp tiếng cười sảng lãng vui thích của Kiều Âu, một màn này chỉ thấy ngọt ngào!
Vậy mà Lam Thiên Tình hồn nhiên không biết, đánh mệt mỏi, há mồm thở dốc, Kiều Âu liền sáp đến bế ngang người cô, cũng không quản người đi đường thấy thế nào, bảo bối tựa như cẩn thận che chở Lam Thiên Tình, âm thanh dịu dàng không phản đối:
"Bà xã ~ đánh mệt đi, khát nước không? Có đói bụng hay không?"
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nhìn người đàn ông hoàn mỹ vô khuyết trước mắt, tràn đầy thẹn thùng cùng oán khí cứ như vậy tan theo gió rồi.
"Không đói bụng, có chút khát."
Nói xong, đầu nhỏ trốn vào trong ngực Kiều Âu. Anh làm như vậy, cô càng không dễ ý tứ nhượng người đi đường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi.
"Ha ha, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà bị che lấp, không khỏi thật là đáng tiếc!"
Bên tai là lời nói lấy lòng của Kiều Âu, Lam Thiên Tình cắn răng sửng sốt không lên tiếng nói chuyện. Coi như cô hiểu, đời này cô thua trong tay người đàn ông này. Thậm chí cô vẫn như cũ bắt đầu mong đợi đứa nhỏ trong bụng nhanh lên một chút đi ra đi để giúp cô đối phó với anh!
Chợt, Kiều Âu dừng bước chân lại.
Lam Thiên Tình thậm chí tinh tường cảm thấy bộ ngực Kiều Âu khẽ phập phồng, còn có quanh thân tán phát ra sát khí.
Kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy cặp Kiều Âu trước kia vẫn còn mật ý vô hạn với cô, chợt thu lại, lộ ra đề phòng cùng ánh lạnh, thẳng tắp nhìn ven đường.
Theo ánh mắt của Kiều Âu nhìn qua, Lam Thiên Tình nhìn thấy Mộ Tử Tiêu đang đứng ven đường lẳng lặng nhìn bọn họ. lequydon Mái tóc ngắn lởm chởm, màu vàng sẫm dưới ánh mặt trời ấm áp hơi có vẻ lười biếng, trên tai là bông tai kim cương lóng lánh không có gì sánh kịp, một thân màu trắng T shirt, quần jean đơn giản, không chút nào không che giấu trong suốt cùng ưu nhã.
Hình như Mộ Tử Tiêu cũng ngạc nhiên, trong ánh mắt mang theo mất mát. Giống như không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy bọn họ, càng không có nghĩ tới sẽ thấy bọn họ ân ái như thế.
Mộ Tử Tiêu cứ như vậy si ngốc đứng, không lộ vẻ gì, không nói tiếng nào.
Trước nói xong muốn đi trường quân đội Thúy Bình sơn cùng đi học với Lam Thiên Tình, nhưng đêm đó, nghe cô và Kiều Âu khúm núm giao hoan, cậu liền sẽ không có dũng khí xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mà lúc này Lam Thiên Tình cũng là như thế, trên mặt vẻ mặt hoàn toàn ngốc trệ, ở trước mặt Mộ Tử Tiêu, hình như cô rất muốn tìm một cái lổ để chui vào, cũng rất muốn nói với cậu ấy một câu thật xin lỗi.
"Kiều Âu, thả em xuống thôi."
Lam Thiên Tình có chút xấu hổ kéo kéo ống tay áo Kiều Âu, lại phát hiện sắc mặt Kiều Âu âm lãnh, trong mũi nhẹ xích một tiếng, ngay sau đó lạnh bạc nói:
"Bà xã, em cảm thấy phải xin lỗi người này, vậy thì hoàn toàn không cần thiết. Sau lưng em, người này không chừng làm chuyện không sạch sẽ!"