Hai cô bé ở trong khuỷu tay người đàn ông mến yêu của mình bị hôn thở không ra hơi, đợi đến khi bọn họ buông ra dù gió biển mát mẻ hơn nữa cũng không cách nào thổi tan sự nóng bừng của gương mặt.
Lấy lại bình tĩnh, Lam Thiên Tình phát hiện mới vừa rồi bãi biển còn trống trơn không người, cư nhiên bây giờ lại bày đầy các loại thiết bị.
Trợn to mắt nhìn Kiều Âu: "Anh...không phải anh muốn cầu hôn sao?"
Kiều Âu sắc mặt đại biến, bị nhìn ra rồi. Chỉ là suy nghĩ một chút như vậy mà còn không bị nhìn đi ra, đó có vẻ Lam Thiên Tình quá giả dối rồi?
Khẽ mỉm cười, Kiều Âu đưa tay vào trong túi sau đó trịnh trọng quỳ xuống một chân, giơ chiếc nhẫn nhìn Lam Thiên Tình.
Hình ảnh như vậy, đã có bao nhiêu người trình diễn đến hư thúi, nhưng vì để cho cuộc đời của Lam Thiên Tình không bị thiếu sót, Kiều Âu không ngại lặp lại một lần.
"Tình Tình, hôm nay không riêng gì cầu hôn còn chụp ảnh cưới của chúng ta nữa. Tình Tình, Kiều Âu nguyện ý cả đời chăm sóc em và con, coi chừng nhà của chúng ta, mặc em sai khiến tuyệt không hai lời, không xa không rời sống chết có nhau. Hãy gả cho anh đi!"
Lam Thiên Tình ôm bó hoa hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ, trong lòng vui mừng nhưng miệng lại oán trách: "Không có sáng ý!"
Sau đó bày ra bộ dạng gắng gượng nhận chiếc nhẫn.
Kiều Âu nhếch miệng lên, lấy ra chiếc nhẫn đeo lên tay Lam Thiên Tình, sau đó ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
"Đi, bà xã, đi ăn thịt nướng trước rồi chụp hình."
Sau khi Lam Thiên Tình và Kiều Âu rời đi, Ngũ Hoạ Nhu có chút ngậm ngùi đứng tại chỗ. Mới vừa Kiều Âu nói gì? Hai đôi cùng nhau chụp hình đám cưới?
Ngũ Họa Nhu có chút không dám nghĩ.
Sau khi hôn môi, tay nhỏ bé của Ngũ Họa Nhu vẫn bị Tư Đồ gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay.
Thật ra thì so với sự khẩn trương của Ngũ Hoạ Nhu thì Tư Đằng cũng không kém. Tư Đằng sợ Ngũ Hoạ Nhu sẽ cự tuyệt, sẽ nói sẽ suy nghĩ lại các loại. Nhưng Kiều Âu đã nói, không có khả năng này, Ngũ Hoạ Nhu đời này chính là của Tư Đằng hắn rồi.
Kiều Âu dự báo luôn luôn chính xác, vì vậy Tư Đằng cũng làm bất cứ giá nào.
Một cái tay khác của Tư Đằng sờ soạng ở trong túi nửa ngày, sau đó móc ra một chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay, kéo Ngũ Họa Nhu, học bộ dạng của Kiều Âu cũng quỳ một chân xuống, mặt nghiêm túc nhìn Ngũ Họa Nhu.
Ngũ Hoạ Nhu có thể rõ ràng cảm thấy sự nghiêm túc của người đàn ông này, bởi vì lòng bàn tay đang rỉ ra mồ hôi hột, thế nhưng Tư Đằng lại không phát hiện ra.
Ẩm ướt nhớp nhúa, giống như kem dưỡng da tay bình thường chặt chẽ dán sát tay nhỏ bé của Ngũ Họa Nhu, sau đó xông vào làn da, đem phần khẩn trương cũng không hạn mở rộng truyền cho cô.
"Tiểu Nhu, ngày đó anh đã viết trong thư gửi cho em, anh muốn cưới em, đó không phải là thuận miệng nói một chút. Em cũng nhắn cho anh, nói anh là người mà đời này em nhận định, mặc kệ là từ tình huống thế nào mà em nói ra nhưng anh tin. Cho nên anh cũng vậy không sợ cái gì, về sau, em chính là bà xã của anh, ba mẹ em chính là ba mẹ anh, mạng của anh đều là của em rồi. Tiểu Nhu, anh biết mình không đủ đẹp trai, công việc cũng sẽ để cho em cảm thấy, tuổi cũng lớn, cũng sẽ không dụ dỗ trẻ em. . . , . . ."
"Em nguyện ý!"
Tư Đằng còn chưa nói hết, Ngũ Hoạ Nhu chợt hô to một câu, một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, còn lo sợ Tư Đằng sẽ đổi ý, đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay Tư Đằng, tự mình đeo lên.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, Tư Đằng có chút kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt bởi vì cảm động mà vui mừng, nhìn cô không chớp mắt to, gương mặt trong suốt một chút màu hồng, thẳng tắp nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh tay trái, giờ phút này anh cảm thấy thật hạnh phúc, không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Tư Đằng chậm rãi đứng lên, lồng ngực phập phồng, giữ chặt đầu của nàng đặt lên một nụ hôn nóng bỏng.
Nha đầu này, càng ngày càng đòi anh thích.
Hồi lâu, Tư Đằng buông ra, khẽ mỉm cười, trong ánh mắt dịu dàng giống biển rộng thâm thúy:
"Đi, anh cũng ôm em đi ăn thịt nướng đi!"
Vùi mình ở trong ngực Tư Đằng, Ngũ Hoạ Nhu nghe tiếng tim đập của anh, nhìn chiếc nhẫn trên tay phát sáng rạng rỡ, chợt nâng cằm lên hỏi nhỏ một câu:
"A Tư, chiếc nhẫn này là thật sao? Bao nhiêu tiền?"
Tư Đằng khóe miệng run run, liếc mắt nhìn dáng vẻ không tim không phổi:
"Thật. vạn."
"A!"
Ngũ Hoạ Nhu chợt cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đón gió biển cùng ánh mặt trời, đánh một quyền nện ở bộ ngực Tư Đằng.
Cô mới không bằng Lam Thiên Tình, trên tay trên chân không còn hơi sức, vẫn cố đánh Tư Đằng một quyền.
Tư Đằng không rõ chân tướng, cho là cô có cảm giác bị mình lừa, bất đắc dĩ than thở:
"Nha đầu không có lương tâm! Đây là cầu hôn, anh sẽ cầm một chiếc nhẫn giả để gạt em sao? Em là bà xã của anh, cũng không phải là người ngoài, anh làm sao sẽ đối với ngươi như vậy, hóa đơn vẫn còn ở trên xe, một lát trở về anh sẽ đưa cho em cầm?"
Móc tim móc phổi giải thích, lại làm cho Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Hoạ càng ngày càng khó coi rồi. Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, sử dụng ánh mắt giết người:
"Đồ mắc như vậy, anh cư nhiên cứ như vậy đặt ở trong túi quần, vật này nhỏ như vậy, ngộ nhỡ mất thì làm thế nào?"
Tư Đằng nhìn bộ dạng tiểu tử này tức giận, lắc đầu: “Làm sao sẽ mất được, không thể nào."
Anh mua cho cô chiếc nhẫn ba trăm ngàn là nhịn thật lâu, sợ mua một nhẫn đắt tiền sẽ hù dọa cô, anh đã đem tiền gửi vào tài khoản của cô rồi, về sau cô dùng thế nào cũng là chuyện của cô rồi.
Anh không nhịn được nghĩ, nếu Ngũ Hoạ Nhu biết chiếc nhẫn kim cương trên tay Lam Thiên Tình giá trị mấy con số, có thể bị sợ đến khóc hay không?
Chớp mắt mấy cái, anh không nói thêm gì nữa.
"Thế nào không thể nào! Cái người này thật hoang phí!"
Ngũ Hoạ Nhu vừa nói vừa đi, miệng lẩm bẩm: "Mua ở cửa hàng nào?, sẽ không bị người lừa gạt chứ?, một chiếc nhẫn sao lại mắc như vậy?, anh dẫn em đến đổi lại cái mấy ngàn đồng là được!"
Cô vừa ngắm nghía vừa nghĩ, dù sao cũng không thể đắt hơn vạn, không phải chỉ là một cái chiếc nhẫn ư, chỉ hình thức mà thôi, anh có tâm là được. Đắt hàng vạn liền khiến cô nhức nhối!
Chợt muốn tháo nhẫn ra, Tư Đằng sầm mặt nhìn tới trước: "Không cho tháo xuống!"
Sự lãnh khí thế khiến Ngũ Hoạ Nhu ngây ngốc không nhịn được sợ run cả người, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mắt, phát hiện giống như anh đang giận thật.
Cho tới nay, Tư Đằng rất cưng chiều, dụ dỗ, rất nghe lời cô.
Trong lòng có chút e sợ, trong miệng không nhịn được thầm thì: "Vậy, đây cũng quá đắt, ba mẹ em biết sẽ bị dọa chết. Bọn họ một năm thu nhập chỉ có một hai vạn đồng thôi."
Âm thanh càng nói càng thấp, Ngũ Hoạ Nhu rũ đầu, mặt uất ức.
Hai ngày nay ăn không được, ngủ cũng không yên, cằm của cô nhô ra, trên mặt cũng không có thịt, mới vừa rồi Tư Đằng ôm cô cũng cảm giác được. Nha đầu này ở trại tạm giam mười mấy ngày nay, gầy mất bảy tám cân rồi!
Nhìn bộ dáng của cô, Tư Đằng lại không đành lòng trách mắng. Nhưng thật lòng không thể nhìn cô tháo chiếc nhẫn xuống được.
Bàn tay thật dầy lại hơi có vẻ xù xì nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, vẻ mặt thành thật Tư Đằng bất đắc dĩ than thở:
"Tiểu Nhu, đây là tấm lòng của anh, anh đem trái tim của mình giao cho em, em cũng không cần tùy tiện tháo xuống."
Mang chiếc nhẫn trên tay lại phát hiện vẻ mặt Ngũ Họa Nhu còn đang là rối rắm vì chiếc nhẫn quá đắt, cắn răng ôm cô vào trong ngực, có chút áy náy nói:
"Thật ra, đây là kim cương Thụy Sĩ, không phải kim cương thật, chỉ có đồng. Thật. Chỉ là nhìn không ra mà thôi, hơn nữa cũng cứng giống kim cương thật, sẽ không bị cạo sờn. Em cũng không cần đau lòng tiền."
Nói như vậy, Tư Đằng nghĩ thầm, một lát về trong xe nhất định phải đem hóa đơn giấu kỹ!
Ngũ Hoạ Nhu vừa nghe, con ngươi nhất thời phát sáng, nhìn anh: "Kim cương Thụy Sĩ? ? Thật?"
Tư Đằng mặt không đổi sắc nói:"Thật!"
Liền nhìn thiếu nữ trước mắt khẽ nhếch khóe miệng, cười cực kỳ rực rỡ, giơ tay dưới ánh mặt trời chú ý tự đắc, nhẹo đầu nhỏ nói:
"Em đã nói rồi, đồ chơi này sẽ không trị giá nhiều tiền như vậy? Chỉ đồng, còn là hàng giả, đây cũng quá đắt đi!"
". . . , . . ."
Đỉnh đầu Tư Đằng xẹt qua một đám quạ, thật sự là không chịu nổi dáng vẻ tiếc tiền của cô, sờ mó túi quần, lấy ra chi phiếu. Thẻ này vốn là của Ngũ Hoạ Nhu nhưng anh đã đem hai phần ba số tiền để dành của mình nộp vào bên trong.
"Cho em."
Ngũ Hoạ Nhu ngẩn người, không phản ứng kịp. Tư Đằng vạch tóc trên trán cô, nói:
"Anh hiểu rõ trong nhà em điều kiện không khá giả cho nên dĩ nhiên rất tiết kiệm. Cho bà xã như vậy, trong lòng anh vui mừng, về sau, anh làm ra tiền, toàn bộ để ở bên trong thẻ này, sau đó em phụ trách chi tiêu. Coi như xài hết cũng tốt, coi như tiết kiệm cũng tốt, chỉ cần em đừng không cần anh, em nghĩ làm sao làm đều tốt."
Ngũ Hoạ Nhu nhìn ánh mắt chân thành của Tư Đằng, hốc mắt lập tức đỏ.
Người này!
Ai nói Tư Đằng sẽ không biết nói lời ngon tiếng ngọt! Ai nói anh không biết dỗ phụ nữ đấy!
Mấy ngày nay, những gì anh làm luôn khiến cô cảm động chết đi sống lại, bất luận là vì cô mà nguyện ý đem cha mẹ cô đưa đến kinh đô ở cùng, hay là ngăn đội duy trì trật tự hơn nữa đem hai tên định hại cô đánh cho tàn phế, bất luận là anh cũng đang bị tạm giữ lại bỏ trốn đến chỗ cô thăm cô, sau khi ra ngoài lại nhờ người gửi thư tình, còn bây giờ lại cầu hôn cô. Tất cả mọi thứ anh làm chính là cao thủ để lấy được trái tim con gái!
Nghĩ đến đây, Ngũ Hoạ Nhu lại căng thẳng, thật sợ hãi sẽ mất anh!
"Nơi này, thật sự là hơn phân nửa số tiền anh để dành?"
Liếc anh một cái, lại đổi lấy cười nụ cười của anh: "Chính em lập, lại không biết mật mã? Đi thăm dò một cái chẳng phải sẽ biết?"
Ngũ Hoạ Nhu đem chi phiếu bỏ vào trong túi, giờ phút này chuyện khiến cô vui vẻ nhất cũng không phải Tư Đằng cho cô tiền, mà là cô nắm giữ tiền của người đàn ông này thì đồng nghĩa với nắm giữ tánh mạng anh, coi như về sau anh có xiêu lòng vì ai đó khác cũng không thể rời bỏ cô.
Đúng như trong thư Tư Đằng đã nói, anh biết tiền cũng không thể đại biểu cái gì, cũng là thành ý một người đàn ông đối với một người người phụ nữ, hoặc là phương thức một người đàn ông cho một người phụ nữ cảm giác an toàn.
Mùi thơm thịt nướng bay tới, Ngũ Hoạ Nhu đói bụng mãnh liệt, nuốt một ngụm nước bọt, xoay người chạy thẳng tới phía Lam Thiên Tình, trong quá trình chạy như bay vẫn không quên nắm thật chặt tay Tư Đằng.
Cô biết, về sau cô sẽ rất hạnh phúc, sẽ cùng Tư Đằng rất hạnh phúc, sẽ cùng tất cả mọi người rất hạnh phúc!
Quá khứ, chưa bao giờ từng chờ đợi gì tương lai nhưng từ giờ khắc này trở đi, Ngũ Hoạ Nhu chợt nhìn thấy tương lai của mình, mặc dù chỉ có sồ hình, nhưng hương thơm bốn phía, hơn nữa một cảnh nhớ mãi không quên.
Ở nơi này hai đôi người yêu ở bên bãi biển lãng mạn, Kiều Lộ đã xảy ra chuyện.
Từ lần trước ở khách sạn tỉnh lại, cô cầm điện thoại của Mộ Tử Tiêu để tìm điện thoại của mình nên cô đã có số điện thoại của Mộ Tử Tiêu.
Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày sáng trưa tối đều gửi tin nhắn đều là đồng dạng một câu nói:
"Mộ Tử Tiêu, tôi thích anh...anh có thể suy tính làm bạn trai tôi không?"
Kiều Lộ si ngốc nghĩ tới, có công mài sắt có ngày nên kim, Mộ Tử Tiêu đều sẽ bị mình cảm động.
Vì thế, cô cũng không đi học, ngày ngày trốn ở kinh đô đổ thừa không chịu đi, mỗi ngày giả bệnh cũng không rời mắt khỏi điện thoại.
Cứ như vậy qua những ngày này, chỉ có ngày thứ nhất cô gửi tin nhắn đầu tiên thì Mộ Tử Tiêu trả lời: "Chúng ta không thể nào. Vĩnh viễn không thể nào."
Sau đó tin tức của Mộ tử Tiêu giống như là đá chìm xuống biển, làm Kiều Lộ khắp nơi tìm không thấy. Có mấy lần, cô hoài nghi đó không phải đổi số điện thoại di động của Mộ Tử Tiêu. Cô len lén đổi số điện thoại gọi điện cho Mộ Tử Tiêu thì anh đều nghe máy, mỗi lần như vậy nước mắt của cô liền rớt xuống, sau đó không nói một lời cúp điện thoại, tiếp tục kiên trì phương thức của mình và hi vọng có công mài sắt.
Hiện tại, Kiều Lộ rốt cuộc không chịu đựng được rồi.
Nàng cảm thấy Mộ Tử Tiêu hành hạ cô chết rồi, thật ra thì cũng chỉ là chính cô đang hành hạ mình mà thôi.
Ở trong nhận thức của Kiều Lộ, người trên thế giới không thể nào không thích cô. Bởi vì từ nhỏ anh trai đã nói cô là cô gái khả ái nhất trên đời, mẹ cũng nói, cô là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, mà Kiều Nhất Phàm cũng như thế, từng có lần sinh nhật cô đã nói Kiều Lộ là bảo bối trời cao đưa ông.
Tràn ngập nước mắt, Kiều Lộ thay bộ y phục xinh đẹp nhất, sau đó đi tiệm thuốc mua hai hộp cảm giác Khang, loại thuốc này bác sĩ dặn cách mười hai giờ chỉ có thể uống một viên, nhưng cô lại nuốt vào viên một lúc.
Nuốt xong viên, sau đó nhắn tin cho Kiều Âu và Mộ Tử Tiêu.
Cô nhắn tin cho Kiều Âu: "Anh, chính em tại phòng khách sạn Đế Hào đường ánh mặt trời, em đã uống viên cảm giác Khang, em không sống được. Anh giúp em nói một tiếng với ba mẹ, công ơn nuôi dưỡng kiếp em báo đáp."
Còn tin nhắn cho Mộ Tử Tiêu là: "Mộ Tử Tiêu, em uống xong nhiều cảm giác Khang, Nếu anh ưa thích em, không được bỏ em chết thì tới cứu em với. Nếu không yêu thích em, thì cũng không cần tới. Địa chỉ của em phòng khách sạn Đế Hào đường ánh mặt trời."
Gửi tin nhắn xong, nàng cô đã bắt đầu đau.
Kiều Âu bởi vì phải cùng Lam Thiên Tình chụp ảnh cưới, Lam Thiên Tình là phụ nữ có thai, cộng thêm cô vốn thiên sinh lệ chất không cần hóa trang, cho nên tiến độ tương đối nhanh, nhưng cũng không nhìn thấy tin nhắn mà Kiều Lộ gửi đến.
Vì không muốn bị quấy rầy, Kiều Âu tạm thời đưa điện thoại di động khóa ở trong xe.
Mà Ngũ Hoạ Nhu bởi vì hóa trang cùng đổi tạo hình đều ở trong xe của e kíp chụp hình, căn bản chưa cùng Tư Đằng trở lại xe của bọn họ, cho nên bốn người này không có chút nào biết chuyện xảy ra đối với Kiều Lộ.
Lại nói Mộ Tử Tiêu, tự nhiên nhận được cái tin nhắn kia nhưng căn bản không có tin tưởng. Đưa điện thoại di động nhét trong túi quần, sau mấy phút không biết tại sao cảm giác có chút thấp thỏm, từ trước đến giờ là một thiếu niên thiện lương ánh mặt trời, không có tình cảm đối với Kiều Lộ cũng không nhẫn tâm nhìn một sinh mạng cứ như vậy biến mất.
Nhưng nếu tự mình đi thì không phải như Kiều Lộ nói, là ưa thích cô không bỏ được cô chết?
Thấp thỏm sợ cô xảy ra chuyện đồng thời cũng sợ đây là bẫy rập của Kiều Lộ. Địa chỉ cô cho là khách sạn, ngộ nhỡ anh đi, cô ta không có việc gì, nhưng lại lột sạch quần áo dính sát nữa, dù không làm cái chi ở bên trong mà có mười cái miệng cũng nói không rõ được.
Suy nghĩ liên tục, Mộ Tử Tiêu rất phiền não.
Mộ Tử Tiêu tra được số điện thoại quầy phục vụ, lái xe tốn năm phút đồng hồ đi tới buồng điện thoại ven đường, bỏ tiền sau đó đã nói, trên web có một cô gái tên là Kiều Lộ ở tại phòng , công bố uống bao nhiêu thuốc muốn tự sát, anh nhìn thấy điều này qua Microblogging, cho nên tốt bụng nhắc nhở nhân viên khách sạn làm việc.
Đối với chuyện giả dối không có thật trên web, nhân viên làm việc cũng là muốn cười trừ, nhưng khẽ suy nghĩ, đi xem một cái cũng không có gì chỗ xấu.
Hơn nữa, khi đem tài liệu trong máy vi tính mở ra vừa nhìn, phòng thật vẫn có một người tên là Kiều Lộ!
Lần này, nhân viên lễ tân có chút luống cuống, mang theo hai người, cầm thẻ mở cửa phòng đi đến.
Đi tới cửa gian phòng, nhân viên phục vụ nhấn chuông cửa mấy lần nhưng không có phản ứng. Nhưng thẻ mở cửa phòng bên trong vẫn còn, nói rõ có người ở trong.
Lần này bọn họ không dám trễ nãi, nếu trong khách sạn mình xuất hiện tử thi, như vậy xúi quẩy không nói, tin tức truyền thông một ra ánh sáng, mọi người đều biết nơi này có người chết còn ai dám vào ở tới?
Khi bọn họ mở cửa phòng vọt vào thời điểm, Kiều Lộ đang mất đi ý thức, nhưng là trong miệng không ngừng khạc bọt màu trắng, thân thể còn như có như không động, bọn họ bị dọa sợ, lúc này đưa cô đi bệnh viện gần nhất.
Khi Kiều Âu bọn họ kết thúc công việc rồi, chuẩn bị nhân lúc vui vẻ mà về trở về ăn quán ăn Hàn Quốc đền bù Ngũ Hoạ Nhu buổi trưa nói muốn ăn cơm trộn, mấy người đang trong xe, Kiều Âu phát hiện tin nhắn của Kiều Lộ, nhất thời bị sợ đến điện thoại di động cũng thiếu chút nữa không có nắm vững!
Vừa nhìn thời gian, còn là bốn giờ trước, càng thêm bị sợ đến mất hồn mất vía.
"Nhanh lên một chút! Đi đường ánh mặt trời!"
Kiều Âu có chút hoảng sợ nói Tư Đằng, hơn nữa đem tin nhắn Kiều Lộ cho mọi người nhìn. Bởi vì anh phát hiện mình căn bản đọc không ra được.
Tư Đằng vừa nhìn, cũng sợ choáng váng, vội vàng đem xe vội vàng chạy đi.
Kiều Âu không ngừng gọi vào số di động của em gái, rốt cuộc có người nhận. Người kia nói mình là nhân viên làm việc ở khách sạn, mà Kiều Lộ đã đưa đi bệnh viện. Kiều Âu hỏi địa chỉ bệnh viện, ngay sau đó nói Tư Đằng chạy thẳng đến!
Lam Thiên Tình và Ngũ Hoạ Nhu cái gì cũng không hỏi, nhưng nhìn thái độ Kiều Âu và Tư Đằng, còn có cuộc điện thoại Kiều Âu gọi đi, đều biết Kiều Lộ tự nhiên tự sát!
Lam Thiên Tình có chút không dám tin giành lấy điện thoại Kiều Âu, sau khi xem xong, thở dài, nhỏ giọng an ủi Kiều Âu đôi câu, ai ngờ Kiều Âu nhéo chặt lông mày hung hăng nói một câu:
"Lộ Lộ nếu là có gì không hay xảy ra, ta nhất định muốn Mộ Tử Tiêu chôn theo!"
Lời vừa nói ra, trong xe vừa một hồi không khí quỷ dị.
Ngũ Hoạ Nhu trước vẫn còn ở lo lắng, ánh mắt vẫn liếc qua Tư Đằng, chỉ sợ Kiều Lộ Đại tiểu thư này không muốn sống nữa, dùng tự sát tới uy hiếp Tư Đằng, đồng nhất nhìn, giống như chuyện xảy ra còn có nguyên nhân khác!
Ngũ Hoạ Nhu không dám hỏi Kiều Âu, mặt không hiểu nhìn Lam Thiên Tình.
Mà Lam Thiên Tình khi nghe thấy Kiều Âu nói những lời này, trong lòng đã mất hứng. Nhận được ánh mắt chất vấn Ngũ Hoạ Nhu, càng thêm thở cũng không ra hơi.
Cô đối với Mộ Tử Tiêu không có tình yêu nam nữ, nhưng Mộ Tử Tiêu là người, Lam Thiên Tình mặc dù tiếp xúc không dài, lại tin chắc mình sẽ không nhìn lầm, ngược lại Kiều Lộ lại ầm ầm ĩ ĩ, thần kinh hề hề hà hà, Lam Thiên Tình hết sức xác định Kiều Âu không dạy nổi cô em gái này, cô cảm thấy chú hề trong gánh hát xiếc ảo thuật cũng cao thượng hơn rất nhiều so với Kiều Lộ.
Tư Đằng có chút không nhịn được, rất là nghi hoặc, nhưng là chuyện liên quan đến Kiều Lộ, lại không dám hỏi, chỉ sợ Ngũ Hoạ Nhu sẽ hiểu lầm anh quan tâm Kiều Lộ.
Trong kính chiếu hậu, Tư Đăng nhìn rõ ràng thấy Kiều Âu mím chặt đôi môi không nói lời nào, quanh thân tán phát sát khí, cực kỳ giống đêm hôm đó hắn một phát súng giết chết Trần Lượng đem Trần Lượng ném vào Xuân Giang thời điểm.
Không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, Tư Đằng nghĩ thầm, Mộ Tử Tiêu là con trai độc nhất của tổng thống tiên sinh, muốn diệt cậu ấy, khả năng không nhiều chứ? Kiều Âu không phải không biết, nhưng để cho Kiều Âu nói muốn diệt Mộ Tử Tiêu, như vậy Mộ Tử Tiêu cùng Kiều Lộ giữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong xe, trước mặt hai người mặt không hiểu, tuy nhiên cũng không dám hỏi, sau xe ngồi, Kiều Âu mắt nhìn phía trước không dời bất động, mà Lam Thiên Tình cũng cau mày đem khuôn mặt nhỏ nhắn liếc về hướng ngoài cửa xe.
Lam Thiên Tình có chút im lặng, mỗi lần cô đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc Kiều Lộ sẽ gây ra một ít chuyện, giống như hiện tại, mới vừa chụp xong ảnh cưới vui vẻ thì cô ta tự sát không giải thích được.
"Hô ~!"
Tâm tình thở dài một cái, này mới khiến Kiều Âu phản ứng kịp, kể từ khi biết em gái gặp chuyện không may anh lại bỏ quên bà xã đại nhân bên cạnh.
Nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, là trong nhà anh có thể không vội sao?
Bàn tay kéo qua bả vai của Lam Thiên Tình, Kiều Âu dịu dàng lại hiển thị rõ mệt mỏi:
"Bà xã, Lộ Lộ xảy ra chuyện rồi, trong lòng anh khó tránh khỏi gấp gáp."
Lam Thiên Tình không nói gì. Ánh mắt như lưu ly nháy nháy. Cô đã có kinh nghiệm, không nói lời nào, cô và Kiều Âu cũng sẽ không xảy ra tranh chấp về vấn đề Kiều Lộ.
Thế nhưng nhìn cô trầm mặc, Kiều Âu cũng không nhịn được rồi.
"Bà xã, không phải là đang lo lắng cho Mộ Tử Tiêu chứ?"
Lời vừa nói ra, lỗ tai hai người phía trước dựng lên, tụ tinh hội thần nghe. Bọn họ có thể nghe ra cảm xúc trong lời nói Kiều Âu đầy ghen ghét, nhưng là bọn họ càng muốn biết Mộ Tử Tiêu và Kiều Lộ rốt cuộc thế nào.
Lam Thiên Tình mặt không thay đổi hất cằm lên, nhìn Kiều Âu, gằn từng chữ một:
"Muốn nghe lời nói thật?"
"Ừ."
"Em không phải bênh vực Mộ Tử Tiêu, mà là cảm thấy đại não em gái anh có vấn đề!"
Đối mặt với sự thẳng thắn, ngay cả Lam Thiên Tình cũng chuẩn bị để tranh luận với Kiều Âu, nhưng không ngờ, Kiều Âu lại nói một câu:
"Tình Tình, em không biết, khi Lộ Lộ còn bé bị viêm phổi phát sốt, ba mẹ đều rất vội, anh cũng vậy đi học, khi anh tan giờ học về nhà cùng Tư Đằng mới phát hiện em ấy vùi ở trong phòng ngủ, nhưng trên người rất nóng. Người làm trong nhà đều cho rằng em ấy đang ngủ, không có ai đến sờ và ôm em ấy, tự nhiên không biết nhiệt độ rất cao, anh và Tư Đằng đưa em ấy đi bệnh viện, nhưng đầu óc bị cháy hỏng rồi. Cho nên đó là nguyên nhân những năm gần đây yêu chiều em ấy. Tình Tình, sự thông minh của em ấy tương đương với đứa bé mười tuổi, ở trường học cũng là yếu thế trong đám đại học, chỉ là chính em ấy không có cái khái niệm này."
Sự thông minh của đứa bé mười tuổi?
Lam Thiên Tình ngây ngẩn cả người, cùng Ngũ Hoạ Nhu đồng thời quay qua đầu nhìn về phía Tư Đằng, Tư Đằng cảm nhận được ánh mắt chất vấn, vì vậy gật gật đầu .
Lam Thiên Tình nghĩ thầm, mười tuổi cũng coi như rất thông minh rồi, so với nhược trí mạnh hơn nhiều.
Không biết vì sao, có lẽ là bởi vì lúc trước cùng Kiều Lộ từng có tranh chấp, cho nên cho dù là biết thân thể Kiều Lộ bị thiếu sót, nhưng vẫn không cách nào có ấn tượng tốt.
Hai mắt vừa nhắm, Lam Thiên Tình chậm rãi nói: "Vừa là như thế, như vậy chúng ta không phải càng không nên bởi vì thông minh của một người mười tuổi mà đi hủy bỏ luôn Mộ Tử Tiêu hành động đoan chánh?"
Ý ở ngoài lời đúng là, thông minh của Kiều Lộ đều có vấn đề, cô ấy nói Mộ Tử Tiêu cợt nhã cô ..., cũng không có thể tin hoàn toàn.
Một điểm này, Kiều Âu coi như là đã hiểu, Lam Thiên Tình tin chắc Mộ Tử Tiêu không cố ý tổn thương Kiều Lộ.
Mặc dù đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn là khó chịu. Đối mặt tình địch, Kiều Âu hắn không thể nào không có việc khác, dù sao anh không phải Thánh Nhân.
Rất nhanh, đến bệnh viện.
Kiều Âu không muốn làm cho Lam Thiên Tình bị dính vi khuẩn của bệnh viện, hơn nữa cũng sợ cô mệt mỏi, sẽ để cho Ngũ Hoạ Nhu cùng Lam Thiên Tình đi đến khách sạn đối diện trước bệnh viện để ăn cái gì còn anh và Tư Đằng đi xem Kiều Lộ.
Lúc này Kiều Lộ còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Rửa ruột nhưng dạ dày chảy máu, thậm chí còn rất nghiêm trọng, có thể phải cắt bỏ dạ dày.
Khi bác sĩ bệnh viện biết được anh trai của bệnh nhân xuất hiện, lập tức bảo y tá ra ngoài nói nếu như cần thiết, hi vọng người thân bệnh nhân ký tên cho bệnh nhân làm giải phẫu cắt bỏ dạ dày.
Kiều Âu cau mày, không đồng ý, gọi điện thoại đến tổng viện quân khu kiên trì muốn chuyển viện, nhưng y tá nói, tình trạng bệnh nhân bây giờ căn bản không thể chuyển viện, trong dạ dày chảy máu không ngừng, trên đường chuyển viện sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này, Kiều Âu luống cuống.
Nắm bút trong tay nhưng không thể nào viết ra chữ.
Kiều Lộ mới tuổi, sẽ phải cắt bỏ dạ dày, cuộc sống sau này còn dài mà!
Chợt Kiều Âu ngước mắt liếc nhìn y tá, để cho y tá nói lại với bác sĩ, nói anh nguyện ý cắt bỏ nửa dạ dày tặng cho em gái của mình. Tư Đằng sững sờ, nhưng biết Kiều Âu thường ngày rất thương yêu Kiều Lộ nên coi như đã thủ hạ lưu tình rồi, đoán chừng trong lòng còn nhớ đến Lam Thiên Tình, nếu không khẳng định đem cả dạ dày của mình cho em gái rồi.
Bác sĩ yêu cầu trước tiên phải xét nghiệm máu, mà Kiều Âu sử dụng ánh mắt ý bảo Tư Đằng tạm thời không cho Lam Thiên Tình biết.
Kiều Âu đi theo y tá, bước rất trầm, tâm tình rất trầm, anh chỉ sợ giờ phút này em gái mình đang nằm trong phòng giải phẫu không kịp đợi dạ dày của anh, sau đó vội vã đi ngay. Kiều Lộ mới tuổi.
Vậy mà, tâm tình khẩn trương hiến dạ dày cho em gái, Kiều Âu kiên trì chờ kết quả xét nghiệm ở phòng chờ, chợt nghe bác sĩ hóa nghiệm buông một câu nói:
"Đi ra, anh không phải là anh trai bệnh nhân chứ?"
Kiều Âu nhíu lông mi. Có chút không vui: "Thế nào không phải ruột thịt? không phải ruột thịt thì tôi sẽ quyên dạ dày cho cô ấy à?"
Sinh mệnh Kiều Âu kim quý lắm! Anh còn chưa ngu ngốc đến mức hiến nội tạng của mình cho người khác ngoại trừ người thân của mình.
Bác sĩ nghi ngờ nhìn Kiều Âu một cái, ngay sau đó cười nhạo báng đứng lên:
"Anh là bạn trai của cô ấy, nhìn cô ấy nguy hiểm nên gấp gáp giả mạo là người thân. da.nlze.qu;ydo/nn Cái này không thể được, dù được cấy ghép nội tạng trực hệ cho người bệnh cũng còn có thể sinh ra phản ứng bài xích, còn phải dùng thuốc để điều trị một thời gian, huống chi hai người này căn bản là không có quan hệ, người này không thể cấy ghép rồi!"
Kiều Âu tức giận túm lấy cổ áo bác sĩ hóa nghiệm, nổi đóa: "Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư! Em gái tôi vẫn còn ở phòng giải phẩu chờ! Dạ dày nó vẫn còn chảy máu! Tôi không có thời gian đùa giỡn với ngươi!"
Dáng vẻ này hận không thể một quyền đánh đi xuống, như gió lốc mưa bão, bác sĩ hóa nghiệm bị sợ đến run run hạ xuống, ngay sau đó nâng đỡ mắt kiếng, run rẩy giơ tờ xét nghiệm nói:
"Anh và người bệnh đều là nhóm máu A, nhưng nhóm máu A lại chia làm rất nhiều loại, anh là âm tính, cô ấy là dương tính. Một đôi vợ chồng không thể nào sinh ra hai người thuộc hai loại loại máu như vậy, đây là thông thường!"
"Mẹ kiếp đủ rắm thúi!"
Kiều Âu căn bản không muốn nghe bác sĩ giải thích, giơ quả đấm lên định sẽ phải đập lên, Tư Đằng tay mắt lanh lẹ kéo áo của Kiều Âu, quả đấm lệch đi nện lên một kệ thủy tinh bên cạnh, bể tan tành thành mảnh vụn.
"Anh không thể đánh người! Nơi này là bệnh viện!"
Bác sĩ hô to một tiếng, nghe động tĩnh bác sĩ y tá đi ngang qua cũng tiến vào, bắt đầu can ngăn, Tư Đằng cũng đi kéo Kiều Âu ra.
Tư Đằng nói: "Kiều Thiếu, còn chuyện này hãy gọi điện thoại cho mẹ anh đi!"
Kiều Âu cắn răng, trong lòng gấp gáp, lúc này là lúc nào, Kiều Lộ nằm ở bên trong chờ dạ dày của anh! Làm sao loại máu lại không trùng rồi hả ?
Nhận lấy tờ xét nghiệm trong tay bác sĩ hóa nghiệm, ánh mắt của Kiều Âu nóng bỏng theo dõi, canh chừng khiến người ta sợ hãi, mới nói một câu: "Tốt nhất ông nên cầu nguyện tờ xét nghiệm của ông làm là chính xác không có lầm, nếu không ta nhất định muốn cả nhà ông cũng trả giá thật lớn!"
Âm ngoan ném một câu nói, Kiều Âu cầm tờ xét nghiệm cùng Tư Đằng bước nhanh mà rời đi.
Trong phòng hóa nghiệm, bác sĩ kia mồ hôi lạnh toàn thân, người này là ai, sao giọng điệu lớn như vậy?
Vậy mà, khi bác sĩ hóa nghiệm thất thểu đem kết quả xét nghiệm nhóm máu của Kiều Âu báo cho y tá chờ ngoài phòng giải phẫu thì trong phòng giải phẫu vì an toàn sinh mệnh Kiều Lộ, bác sĩ đã cho cắt bỏ dạ dày của cô.
Bởi vì dạ dày bị cháy quá nghiêm trọng, máu chảy quá lớn, giống như phụ nữ sanh con bị băng huyết. Quá nghiêm trọng nếu trễ bỏ đi thì cũng chết vì chảy máu.
Bác sĩ không thể mạo hiểm, bọn họ nên vì sinh mệnh Kiều Lộ mà quyết định.
Mà trên hành lang ngoài phòng giải phẫu, Kiều Âu muốn điên rồi.
Chính anh nhìn tận mắt Cung Bách Hợp mang thai Kiều Lộ, bụng lớn một chút xíu, sau đó sinh ra. Lúc Kiều Lộ được sinh ra, Kiều Âu vẫn ở trong bệnh viện, anh vẫn nhớ kỹ em gái mình, từ lúc Kiều Lộ được y tá từ phòng sanh ôm trở về phòng sơ sinh, chính anh một đường hấp ta hấp tấp đi theo.
Nói cách khác, khả năng sơ suất Kiều Lộ ở bệnh viện bị người ôm sai cũng không có!
Cái này đại biểu cái gì?
Kiều Âu không phải người ngu, trong lòng có đáp án, nhưng luống cuống, muốn điên rồi, khó chịu chết! Anh không dám nghĩ đến đáp án kia!
Lúc trước đánh một quyền hung hăng lên kệ thủy tinh, tay Kiều Âu bị chảy máu.
Tư Đằng cùng y tá tới, không nói một lời, lặng lẽ xử lý vết thương, đắp băng gạc cho Kiều Âu.
Đợi xử lý xong rồi, Kiều Âu mắt đỏ, khàn khàn hỏi Tư Đằng: "Tư Đằng, là chúng ta nhìn Kiều Lộ ra đời phải không?"
Tư Đằng không nói gì, lỗ mũi đau xót, gật đầu một cái. Nhìn chủ tử nhà mình phách lối cuồng vọng hơn hai mươi năm, chợt như vậy trong lòng Tư Đằng cũng rất đau đớn.
Kiều Âu còn nói: "Vậy cậu nói xem, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tư Đằng há hốc mồm, lại nhắm lại, không biết nói thế nào.f