Khi Mộ Tử Tiêu nói, ba mình chưa bao giờ cầm quà tặng cho người khác bên mình, Lam Thiên Tình và Kiều Âu đềurất sững sờ.
Cái này có phải hay không bày tỏ, bởi vì cái vòng phỉ thúy này có ý nghĩa đặc biệt, hơn nữa cực kỳ trân quý thì ông ấy mới có thể làm như vậy?
Cái ý niệm này cứ xoáy trong lòng mọi người, nhìn ánh mắt Lam Thiên Tìnhvội vàng, Mộ Tử Tiêu suy nghĩ một chút, còn nói: “Chiếc vòng tay này, giống như không phải mua được từ bên ngoài. Bởi vì trước khi đến biệt viện nhà họ Đoàn, ba tôi có đi đến quỹ bảo hiểm. Chiếc vòng tay này có khi được lấy từ trong đó”
Lam Thiên Tình nghe những lời này xong chợt không kềm chế được tâm tình của mình, kích động há to miệng, nửa ngày cũng nói không ra một chữ.
Kiều Âu thấy cô như vậy, cười cười, một bàn tay lặng yên nắm lấy bàn tay Lam Thiên Tình, đưa cho cô một ánh mắt động viên, Kiều Âu nói: “Như vậy đi, để Mộ thiếu trở về hỏi kỹ ba mình xem cụ thể có chuyện gì, giữa hai cha con sẽ tương đối dễ nói chuyện.”
Hơn nữa, đến lúc này đương nhiên Kiều Âu có lý do tin tưởng, Tổng thống tiên sinh không tự nhiên đưa quà tặng như vậy cho Lam Thiên Tình, tất nhiên là bởi vì có chuyện gì đó muốn báo cho Lam Thiên Tình, nhưng lại vừa khó mà nói ra, mới có thể ám hiệu như thế. Chắc chắn ông ấy biết rõ chuyện gì đó.
Lần này, Kiều Âu cảm thấy hứng thú đối với chuyện cha đẻ Lam Thiên Tình là ai còn hơn so với chuyện cha đẻ mình hoặc Kiều Lộ.
Bởi vì Kiều Âu thật sự không nghĩ ra, người phụ nữnhư Đoàn Hề Viện sẽ yêu thượng một người đàn ông như thế nào? vì một người đàn ông như thế nào mà cam tâm tình nguyện chối bỏ cả gia đình.
Người người đàn ông kia, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Kiều Âu ghé mắt nhìn về phía Lam Thiên Tình, anh biết Lam Thiên Tình và mẹcô có dung mạo rất giống nhau, cũng bởi vì biết thế anh mới cảm thấy mình có thể có được Lam Thiên Tình là chuyện may mắn dường nào.
Trong nháy mắt, Ngũ Hoạ Nhu từng nói vòng tay này có thể là tín vật đính ước, như vậy có thể Tổng thống tiên sinh và Đoàn Hề Viện từng có một đoạn tình cảm hay không? Nếu như vậy, năm đó chẳng lẽ Đoàn Hề Viện là Tiểu Tam?
Bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ vãi mồ hôi lạnh, Kiều Âu hít sâu một hơi, lại thở dài một cái, lúc này Mộ Tử Tiêu hiểu ý: “Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào, có tin tức gì tôi sẽ thông tri cho các ngươi .”
Nói xong, người trên bàn nói cám ơn liên tục làm cho Mộ Tử Tiêu cũng nghiêm chỉnh.
Bữa cơm này, mọi người ăn xong coi là vui vẻ, nhưng lúc nhìn Kiều Âu chăm sóc Lam Thiên Tình, Mộ Tử Tiêu vừa vui mừng cho cô nhưng cũng vừa đau lòng.
Thời gian ăn một bữa cơm không dài, sau khi ăn xong, Mộ Tử Tiêu nói có chuyện muốn làm cũng không theo chân bọn họ cùng chơi đùa rồi. Kiều Âu dĩ nhiên là người thông minh, từ trong ánh mắt tịch mịch của Mộ Tử Tiêu đã nhìn thấu rất nhiều điều, nên chỉ nói sẽ điện thoại liên lạc, mà không giữ lại.
Bóng đêm dần khuya rồi, Kiều Âu cùng với Lam Thiên Tìnhtrở lại nhà họ Đoàn .
Xanh vàng rực rỡ trong phòng khách, Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàmđang ngồi ở ghế sa lon trên lầu một chờ bọn họ.Hai người cười ha hả, hình như đang nói chuyện gì vô cùng vui vẻ.
Kiều Âu khoác vai Lam Thiên Tình đi tới, còn Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng lui lại đi chơi rồi.
Kiều Nhất Phàm nhìn Lam Thiên Tình, ánh mắt vui mừng liếc nhìn cái bụng còn chưathay đổi, cười đến không khép miệng được, nói: “Tôi ngược lại thật ra hi vọng trong bụng Tình Tình là một bé trai, như vậy món nợ giữa hai chúng ta sẽ xóa bỏ, ông mang đứa bé này muốn làm gì thì làm, phàm là về sau nếu Tình Tình lại sanh nữa thì chính là chuyện của nhà họ Kiều rồi.” dnndanlequiydn
Lời của Kiều Nhất Phàmtuy giống như nói giỡn, lại chọc cho Lam Thiên Tìnhmột hồi đỏ mặt. Cô ngượng ngùng liếc nhìn Kiềuu, cười xấu hổ: “Đứa bé này là nam hay nữ cũng không phải do con quyết định, lúc Kiều Âu đưa con đi khám bác sĩđã nó phải đợi đến bốn tháng mới có thể biết là nam hay nữ đấy.”
Kiều Âu vén sợi tóc bên tai Lam Thiên Tình, sau đó như không có ai, ghé sát bên taivừa hôn vừa nói: “Ha ha, em sanh con trai con gái anh đều thích.”
Nói xong, chỉ nghe thấy Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạchcười sang sãng, Kiều Âu chợt nhớ tới cái gì, liếc Kiều Nhất Phàm một cái: “Nếu là đứa bé trong bụng Tình Tình này là con trai thì không phải là cháu nội của ba rồi hả ? Ba cũng không quản không cần? Không theo họ ba mà ba cũng không cần, vậy sau này con muốn không theo họ ba thì có phải bacũng không cần con phải không?”
Lời này của Kiều Âu mang tính trẻ con, cũng là nói giỡn, ý vị nhạo báng rất nặng, Kiều Nhất Phàm nghe xong, cười lên ha hả, vội vàng nhìn Đoàn Hề Trạch: “Ông xem, người ta nói nàng dâu cưới xong quên mẹ, còn tiểu tử này có Tình Tình rồi tựa như bị nhà họ Đoànmóc lấy rồi, dứt khoát tôi đưa nó cho ông, tôi không muốn rồi!”
Tâm tình Đoàn Hề Trạch cũng rất tốt, nói: “Con rể là một nửa con trai, ông đuổi hay không, đều là người nhà họ Đoàn, về sau nếu ông khi dễ nó, tôi sẽ chỉ trông nom giúp một tay, mấy người liên thủ thu thập ông lão hồ ly này!”
“Ha ha ha ~!”
Trong lúc nhất thời, tiếng nói tiếng cười bên tai không dứt, đến Lam Thiên Tình đang nằm trong ngực Kiều Âu cũng bị chọc cho cười đến run rẩy cả người .
Nhưng không có ai biết, mới vừa rồi trong lời nói đùa giỡn, Kiều Âu giấu giếm bao nhiêu thứ, giờ phút này cười với mọi người lại ẩn hàm bao nhiêu chua xót.
Mới vừa rồi nhìn lúc thấy Kiều Nhất Phàm ở đây, Kiều Âu cũng phát hiện đối mặt vớicha của mình lại sẽ khó chịu như thế.
Bất luận là mình hay Kiều Lộ có vấn đề nhưng ở trong lòng Kiều Âu mặc dù gia đình cũng không ấm áp hoàn mỹ, nhưng ít nhất có thể là nơi che mưa che gió. Nếu như cái gia đìnhnày là giả, là có phản bội, như vậy, vô luận như thế nào anh cũng không thể tiếp nhận.
Kiều Nhất Phàm và bọn họ nói rất nhiều, bàn bạc về hôn lễ.
Nghe có chút sớm dù sao còn một tháng nữa nhưng làngười thừa kế hai đại gia tộc kết thân, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ rồi, so với lúc Lam Thiên Tìnhtrở về nhà họ Đoàn và tiệc sinh nhật tuổi còn phải long trọng hơn nhiều.
Nói tới mười giờ rưỡi đêm, Lam Thiên Tìnhđã mệt mỏi không mở mắt ra được rồi. Kiều Âu ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói qua: “Mệt mỏi thì dựa vào anh một lát, nếu không anh ôm em lên lầu đi ngủ?”
Lam Thiên Tình lắc đầu một cái, Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàmnhìn thoáng qua lẫn nhau, hội ý cười cười, nhất trí kết thúc, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Lam Thiên Tình cũng không hiểu có chuyện gì, bọn họ trực tiếp thương lượng xong là được làm gì cần phải xem ý cô. Nhưng là Lam Thiên Tình không nghĩ tới, đó là bởi vì gia trưởng hai bên đều rất coi trọng cô, hi vọng cô có thể có một lễ cưới tốt đẹp khó quên cho nên mọi chuyện đều phải để cô đồng ý rồi bọn họ mới có thể an tâm tổ chức.
Trước khi lên lầu, Lam Thiên Tình uống một chén canh yến dưới sự giám sát của Kiều Âu và hai trưởng bối, sau khi lau miệng lại nghi ngờ nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay chú Bùi đều đâu rồi? Thế nào mà không nhìn thấy chú ấy?” Die nd da nl e q uu ydo nlze.qu;ydo/nn
Trong lòng canh cánh chuyện Bùi Thanh Đình. Lam Thiên Tình cảm thấy, mặc kệ như thế nào, dù Bùi Thanh Đình ác độc hơn nữa thì cô cũng không xử ác với cô ấy, nếu không cô và Bùi Thanh Đình có cái gì khác nhau đâu? Nhưng mà ở hoàn cảnh lúc ấy cô lại không biết rốt cuộc muốn làm sao mới phải nhất.
Nếu như sớm biết, Đoàn Hề Trạchsẽ động thủ đem Bùi Thanh Đình và Cung Ngọc Giaở cùng nhau thì tốt biết bao. Chớp mắt mấy cái, chuyện cô nghĩ ngợi đều bị Kiều Âu nhìn ở trong mắt.
Kiều Âu nghĩ đến bản thân mình lần đầu tiên nổ súng giết người lúc tuổi, lúc đó anh bị sợ đến cả đêm khôngngủ.
Ôm sát Lam Thiên Tình, bởi vì hiện tại bọn họ sắp có con ra đời, vì vậy bọn họ cũng cực kỳ khẩn trương. Kiều Âu tự nói với mình, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì đều muốn khuyên người phải có lòng khoan dung, ngàn vạn lần không được làm việc ác độc.
Vậy màrất kỳ quái, Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch sau khinghe Tình Tình hỏi như vậy, trong tròng mắt hai người cũng sinh ra có chút lệ khí, nhưng vì đối mặt là Tình Tình, cho nên bọn họ cũng đều rất ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó cười cười: “Chú Bùi của con gần đây quá bận rộn, không có thời gian tới đây, chờ lúc hôn lễ của con và Kiều Âu thì nhất định sẽ tới. Con cứ thoải mái thôi.”
Cắn răng, Lam Thiên Tìnhhèn nhát hỏi một câu: “Cái đó, nếu chúBùi biết chuyện Bùi Thanh Đình sẽ hận chết con, cho nên vẫn không xuất hiện.”
Đoàn Hề Trạchlắc đầu: “Tình Tình, trong mắt chú Bùi, Bùi Thanh Đình còn không quan trọng bằng con đâu nên cứ thoải mái thôi.”
“À?”
Lam Thiên Tìnhkinh ngạc, nghĩ thầm, Bùi Thanh Đình là con gái ruột của chú ấy làm sao lại không quan trọng bằng con gái của một người bạn?
Lúc này, Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng vừa nói vừa cười từ cửa hông chạy tới, Kiều Âungoắc ngoắc tay, sau đó để cho hai người bọn họ đưa Lam Thiên Tìnhđi lên lầu trước, nói có chút việc muốn nói với hai gia trưởng.
Mặc dù Lam Thiên Tìnhtò mò muốn chết, nhưng từ ánh mắt của Ngũ Hoạ Nhu cũngbiết đã biết được một số tin tức giá trị từ Tư Đằng, vì vậy làm bộ không để ý nhiều duỗi lưng một cái, đứng lên chúc mọi người ngủ ngon rồi lên lầu.
Phòng khách rộng rãi sáng ngời, lập tức an tĩnh quỷ dị, ba người đàn ông trên ghế sa lon cũng chăm chú nhìn bóng lưng Lam Thiên Tình, giống như chỉ cần nó không biến mất, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục đề tài.
Rốt cuộc nghe tiếng đóng cửa truyền đến, Kiều Âu mới nhìn Kiều Nhất Phàm: “Có mộtsự tình con vẫn quên chưa nói, buổi xử Ngũ Hoạ Nhu được tha sau phiên tòa án quân sự, chính mắt con nhìn thấy chú Bùi ở bên ngoài tòa án “
Kiều Âu nói xong, hai trưởng bối không lên tiếng. Đoàn Hề Trạch yên lặng một lát, cười khổ. Kiều Nhất Phàmsờ lỗ mũisau đó cũng là cười khổ một tiếng.
Kiều Âu vừa nhìn bọn họ như vậy, nóng nảy : “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Có thể nói cho con biết hay không?”
Đoàn Hề Trạchvỗ đùi, nói: “Đi! Đến thư phòng của ta đi!”
Kiều Âu cau mày, chợt phát hiện, cái thế giới này quá phức tạp, càng ngày càng không hiểu rồi.
Đi theo Đoàn Hề Trạch,sau khi đóng cửa thư phòng, Kiều Âu nhìn thấy ông mở ra một bức bích hoạ, từ phía sau bích hoạ lấy ra một túi ny lon trong suốt, bên trong chứa một trang giấy.
Kiều Âu cau mày: “Đây là cái gì?”
“Conxem một chút sẽ biết?”
Kiều Nhất Phàm lườm con trai mình một cái, ánh mắt khinh bỉ này cũng tiết lộ thông tin mấu chốt, đúng là ông cũng đã nhìn trên tờ giấy này viết gì rồi.
Trong thư phòng mùi gỗ đàn hương dễ ngửi, ánh đèn màu vàng ấm áp khiến mọi người cảm thấy có mấy phần vừa lòng, thật sự không giống như là muốn thương nghị bí mật gì.
Kiều Âu nhận lấy túi ny lon, nhìn một chút, là một trang nhật ký.
Trong đầu chợt nhớ tới lần trước có sát thủ đuổi theo Lam Thiên Tình có hỏi đến chuyện nhật ký, ánh mắt Kiều Âu gắt gao nhìn chằm chằm trang nhật ký này, nhìn năm tháng phía trên là mười sáu, mười bảy năm trước , hơn nữa tờ nhật kýcó chút ố vàng, nhìn chữ viếtđẹp lệ Tú Nhãvừa nhìn đã thấy nhất định là do một người được dạy dỗ tốt.
“Cái này là nhật ký củamẹ Tình Tình?”
Một bên vừa hỏi, vừa lệch nhìn lướt nội dung trên tờ nhật ký.
“Năm tháng. Trời ơi ! Còn có ba tháng nữa sẽ lâm bồn rồi, ta thật là nhớ anh ấy! Nhưng bất đắc dĩ ta không thể. Ta chỉ nguyện hắn tất cả đều tốt, ta chỉ nguyện đứa bé của ta tất cả đều tốt. Hôm nay hai chân sưng vù so với trước kia lợi hại hơn, có hai tháng chưa từng có nôn nghén, cũng dần dần bắt đầu. Thân thể của ta khó chịu hơn, không sao! ta biết đứa bé của ta khỏe mạnh. Ngày hôm trước trong phòng đã không có gạo rồi, hoàn hảo mượn hàng xóm một chút gạo và rau cải. Gần đây cảm giác choáng váng đầu, ta không sao cả, ta chỉ sợ ta thiếu máu quáđứa bé trong bụng dinh dưỡng không đầy đủ. Ngày hôm qua bất đắc dĩ, cầm chiếc vòng tay, đổi chút tiền, sau đó mua một ít gà. Ha ha, bọn họ cãi nhau, ta cũng không tịch mịch rồi. Tỉ mỉ tính toán, anh ta phái người đưa thức ăn đến cho ta cũng là nửa tháng trước rồi. Từ lúc đưa ta đến nơi này đã lâu như vậy cũng không tới thăm ta, ta cũng không biết lần này anh ta lựa chọn như thế nào. Đáng tiếc ta không thể cứ như vậy trở lại kinh đô , thời điểm mấu chốt như vậy, tại sao ta có thể xuất hiện đây? Thời gian ơi, đi nhanh một chút đi, nhanh lên một chút để chođứa bé của ta ra đời đi, như vậy, coi nhưthân bất do kỷ, anh ấy cũng tới nhìn ta một chút.”
Kiều Âu xem xong rồi, đây là một tờ nhật ký bị xé xuống, toàn bộ không biết ở nơi nào, nhưng nội dung phía trên có chút quá thê thảm đi?
Kiều Âu có chút không dám tin tưởng, cha ruột Tình Tình lại đối đãi bạc bẽo với Đoàn Hề Viện hay sao?
Đây chính là người phụ nữkhiến bao nhiêu đại thiếu danh môn vọng tộcnhà giàu, tranh phá da đầu đều mơ tưởng, làm sao lại để mình bi thảm như vậy?
Kiều Âu chợt rất đau lòng. Anh có chút không dám nghĩ, nếu như Lam Thiên Tìnhbiết mình lúc ấy ở mẹ trong bụng, cùng với mẹ vượt qua nhiều năm tháng gian nan như vậy, có khiến cô khóc đến chết không?
“Người đàn ông này quá ghê tởm! Rốt cuộc là ai ?”
Bởi vì đau lòng Lam Thiên Tình, cho nên cũng đau lòng Đoàn Hề Viện, có thể đem một đời giai nhân làm nhục thành cái bộ dáng này, còn không có một câu oán hận, người đàn ông này thật là có bản lãnh! Khiến Kiều Âu mở rộng tầm mắt!
Đoàn Hề Trạch mỗi lần nhìn thấy trang nhật ký này của em gái, trái tim đều giống như bị đao khuấy, đau đớn đếnngay cả hít thở cũng khó khăn.