“Đến nơi thi!”.
Sắc mặt Kiều Âu bỗng nhiên trầm xuống, lạnh như băng phân phó cho Tư Đằng một câu.
Có lẽ vào lúc này Lam Thiên Tình còn chưa thể thích ứng với Kiều Âu như vậy, anh thay đổi bộ quân trang, khuôn mặt điêu khắc tinh xảo lại có vẻ yêu nghiệt trở nên cương nghị, sắc mặt ngưng trọng, làm cho người ta có cảm giác không thể thân cân.
Lúc trước cô còn nghĩ, làn da anh trắng mềm, nhìn thế nào cũng là một cậu ấm con nhà giàu sung sướng, không giống một quân nhân. Nhưng mà bây giờ, Lam Thiên Tình bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ ban đầu mình đặt ra cho Kiều Âu rồi.
Kiều Âu là một người kỳ quái, chỉ cần mặc quân trang vào, anh liền không tự giác mà tự mình trói buộc mình từ ngôn ngữ đến cử chỉ. Sống trong quân đội một thời gian dài tạo nên tiềm thức trong anh, anh cảm thấy mặc quân phục anh anh em em, ôm ôm ấp ấp con gái, đúng là khinh nhờn với nó.
Hơn nữa, Lam Thiên Tình bỗng nhiên có biểu hiện xa cách với anh, khiến trong lòng anh cảm thấy buồn bực. Nếu cô đã không muốn, anh cũng không ép buộc cô, cứ ngồi như vậy đi.
Nhưng mà Kiều Ân không biết là, Lam Thiên Tình lẳng lặng ngồi một bên, thường thường liếc mắt nhìn trộm anh.
Cô cũng không biết bản thân thế nào, bình thường anh gần gũi với cô, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà bây giờ anh ngồi ngay ngắn, chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mặc kệ cô, cô lại cảm thấy lạc lõng và ủy khuất.
Trong xe, không khí bỗng nhiên thật kỳ lạ.
Tư Đằng ngồi ở ghế lái, tất cả nhất cử nhất động của hai người đều thấy qua kính chiếu hậu, trong lòng anh thở dài:
Hai người này, tội gì quá!
Không khí trầm mặc không tiếng động lan ra, thêm mắm dặm muối, chạy thẳng tới trường thi.
Quân khu của Kiều Ân ở vùng ngoại ô, bởi vậy địa điểm thi khảo hạch lần này chính là một đoạn đường đất dài km ở bên ngoài quân doanh. Yêu cầu mang vác nặng kg, bởi vậy Kiều Ân vừa tiến vào địa điểm thi, huấn luyện viên bắt đầu thêm này nọ trên người anh.
Lam Thiên Tình ngồi trong xe, nhìn xuyên qua cửa sổ ngồi xem phía xa xa, còn Tư Đằng ngồi trên ghế lái, căn cứ vào từng bước Kiều Ân làm đến mà giải thích với cô.
Cho dù ngoài miệng vẫn gọi cô là Lam tiểu thư nhưng Tư Đằng không phải ngốc, với trình độ cưng chiều của Kiều Ân với cô, cả nghiêm túc chờ đợi. Trong lòng anh hiểu rõ, sau này anh có thêm một người chủ, đó là Lam Thiên Tình.
“Lam tiểu thư, Kiều thiếu sắp bắt đầu khảo hạch, cô xem, chúng ta đến bên trên đường chạy, hay là chờ ở trong này?”
Bên trên trong lời nói của Tư Đằng, chính là bên trên đường đất Kiều Ân khảo hạch, trên đó là một đoạn đường quốc lộ, vừa khéo lại song song với đoạn đường thi, thoạt nhìn có vài phần như hình với bóng.
Rất xa, Lam Thiên Tình thấy Kiều Ân đang ở tư thế chuẩn bị xuất phát, không biết vì sao cả trái tim như vọt lên cổ họng:
“Đuổi kịp chứ?”.
“Vâng, Lam tiểu thư”.
Khóe miệng Tư Đằng cong lên, thật ra, Lam Thiên Tình nói như vậy, anh rất cao hứng, cao hứng thay cho Kiều Ân.
Cuối cùng một tốp người khảo hạch, tổng cộng có người, sau một tiếng còi vang lên, thuần một màu sắc quần áo ngụy trang chạy trên đường đất.
Ánh mắt Lam Thiên Tình luôn nhìn vào Kiều Ân, nhưng bỗng nhiên rất nhiều người động khiến ánh mắt cô hoa lên, cô rối rắm tìm bộ dáng Kiều Ân, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa, một tốp người đều mặc quần áo ngụy trang, ngay cả mũ cũng giống nhau, cho dù làn da Kiều Ân trắng trẻo rất dễ phân biệt nhưng nhìn từ góc độ của Lam Thiên Tình ra chỗ bọn họ, cũng không rõ lắm.
“Lam tiểu thư, dưới chỗ cô ngồi có ống nhòm quân dụng”.
Tư Đằng tốt bụng nhắc nhở cô, khi thấy Lam Thiên Tình nhanh chóng vươn tay thăm dò, sau đó cầm ống nhòm vội vàng mở ra để trước mắt.
Trong một khắc đó, Tư Đằng rất muốn nói: Lam tiểu thư, thật ra cô và Kiều thiếu đã cùng nhau ngủ từ lâu. Ngay hôm Chu Tuấn mở Bích Hải Hoàng Đình, chính là khi cha nuôi cho chuốc cô uống say, người luôn ở một chỗ với cô, chính là Kiều thiếu.
Nhưng mà anh không có lá gan đó.
“km sao? Trời ạ, phải chạy bao lâu chứ?”.
“Là km, thời gian cụ thể không rõ, tùy vào thể chất của mỗi người. Nhưng mà Lam tiểu thư có thể yên tâm, Kiều thiếu sinh ra trong gia đình quân nhân, hơn nữa tố chất cơ thể rất tốt, cậu ấy lại là phó đoàn trưởng của bộ đội đặc chủng đoàn Phi Báo. Cuộc khảo hạch này không làm khó được cậu ấy.”
Nói đến thành tích của cậu chủ nhà mình, trên mặt và trong lời Tư Đằng tràn đầy sự kiêu ngạo.
Lam Thiên Tình cũng không biết sự phân chia lớn nhỏ trong quân đội, nhưng nghe vẻ đắc ý của Tư Đằng, cô cũng mơ hồ hiểu được, Kiều Ân là một quân nhân rất lợi hại.
Hóa ra, anh lại giỏi như vậy?
Trong lòng vừa nghĩ, ánh mắt vẫn theo dõi, chiếc xe vẫn bám theo một đường, theo được hai giờ mới thấy Kiều Ân từ trong đám người xông ra, là người đầu tiên đến đích.
Lam Thiên Tình bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn là mình được xếp thứ nhất, cô vậy mà đắc chí nhảy trên ghế, lanh chanh láu táu đập đầu vào mui xe.
“Anh ấy xếp thứ nhất!”.
Cho dù đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cô vẫn hoan hô ủng hộ!
Tư Đằng cười lắc đầu, đối với kết quả này anh đã biết từ sớm nên không thấp thỏm. Chỉ là Lam Thiên Tình vừa đụng vào, nếu Kiều thiếu nhìn thấy, sợ là cậu ấy lại đau lòng rồi.
“Ha ha, Kiều thiếu luôn như vậy”.
Trong việc này, Kiều Ân hơi giống với Lam Thiên Tình, cực kỳ để ý đến vị trí “thứ nhất”.
“Trên xe có nước không? Nguy rồi, hẳn là nên chuẩn bị khăn cho anh ấy phải không?”