Nâng tay kéo một cái, kẹp tóc bị kéo ra, Lam Thiên Vân cười hì hì nhổ vài sợi tóc trên đó sau đó cất kẹp tóc vào túi, vỗ vỗ bả vai của tên đáng khinh nói:
“Em đi canh chừng cho anh, con bé đó anh muốn ép thế nào thì ép, cũng đừng nói bạn gái anh là em không đủ quan tâm, em muốn ví tiền trên người nó!”.
“Vân Vân, anh yêu em!”.
“Bớt lắm mồm đi! Tâm địa gian xảo của anh em còn không biết sao? Mau xuống tay đi nếu không sẽ có người tới!”.
Lam Thiên Vân nói xong, không thèm nhìn tên đáng khinh ném mị nhãn, xoay người đi về phía đầu ngõ, đúng là có tư thế canh gác.
“Chị! Anh ta là bạn trai chị, làm sao chị lại có thể để anh ta chạm vào người con gái khác!”.
Lam Thiên Tình bỗng nhiên hô to lên, nhưng Lam Thiên Vân nhìn cũng không nhìn cô, đi nhẹ mà đi, trong lòng rất tự mãn.
Tên đáng khinh kéo cổ áo Lam Thiên Tình, cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu trên cánh tay do bị cô cắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp mà sợ hãi của cô, ánh mắt trầm xuống:
“Tình Tình, hôm nay em làm anh đau một chút, hôm nay anh phải yêu em thật tốt mới được!”.
Nói xong, hắn ta chuyển qua thân mình Lam Thiên Tình, hai bàn tay to nắm chặt lấy bờ vai của cô khiến cô nằm sấp trên vách tường.
“Em chơi đằng sau lưng không? Hôm nay anh thử xem”.
Nói xong, một bàn tay hắn giữ trên vai cô, tay kia thì vươn đến phía dưới định vén váy của Lam Thiên Tình.
“Buông cô ấy ra!”.
Cùng lúc đó, ở một đầu ngõ khác, một bóng dáng cao gầy bỗng nhiên xuất hiện, không đợi tên đáng khinh phản ứng, người nọ đã đánh một quyền mạnh vào đầu tên đáng khinh!
Tên đáng khinh bỗng nhiên đầu óc lờ mờ, cả người mất đi trọng tâm, buông Lam Thiên Tình ra, sau đó lảo đảo vài bước, vịn vào vách tường. Hắn ta đứng vững nhìn người tới, người nọ đã kéo Lam Thiên Tình qua một bên, che chở cô ấy sau người.
“Lí Diệp Lỗi! Mày dám phá hư chuyện tốt của lão tử?”.
“Trần Lượng, Tình Tình còn nhỏ, mày làm như vậy còn là người không?”.
“Đừng tưởng rằng mày có người ông làm sếp thì giỏi! Mau tránh ra cho tao! Nếu không ngày hôm nay cả mày tao cũng sẽ dọn dẹp!”
Lí Diệp Lỗi cười xì một tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự khinh thường, cậu không nhìn Trần Lượng đang khiêu khích, quay đầu liếc mắt nhìn người ở phía sau được mình bảo vệ, Lam Thiên Tình sợ và khó chịu nên khóc không ra tiếng.
“Tình Tình đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị khi dễ”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình chợt ngẩng lên, giọt nước mắt đón ánh nắng chiều, nhìn qua làm rung động lòng người.
Cô dừng khóc thật, không vì cái gì khác, vì câu “anh” của Lí Diệp Lỗi, khiến cô nghĩ tới Kiều Âu, nếu Kiều Âu ở đây, cũng sẽ không đành lòng nhìn cô khóc.
Lí Diệp Lỗi nhìn con ngươi đen như lưu ly của cô thoáng ra nhiều màu sắc, trong lòng mềm mại, nhìn cô ngây dại. Anh không dám tin tưởng, sâu trong ánh mắt của Lam Thiên Tình giống như có vui vẻ, như nhìn thấy hi vọng, đó là vì anh?
“Lí Diệp Lỗi! Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, hôm nay tao nhất quyết không để cho mày làm thế!”.
Cậu ta đến phá hỏng chuyện tốt có miếng thịt béo đến miệng, hai người bọn họ, một người cắn làm tay hắn bị thương, một người thì đánh một quyền. Trong lòng Trần Lượng càng nghĩ càng uất hận, vung quả đấm lên đánh tới.
Lí Diệp Lỗi sợ hắn ta xông tới thì cơ thể mình theo quán tính sẽ lui về phía sau, lam Lam Thiên Tình bị thương, cho nên cậu ta dứt khoát xông tới. Trong nháy mắt, hai người túm vào đánh nhau.
Lam Thiên Vân nghe thấy động tĩnh thì chạy tới nhìn, vừa nhìn thấy thì sửng sốt đứng ở bên, cau mày.
Ông nội của Lí Diệp Lỗi là trưởng ban kiểm tra kỹ luật của thủ đô, những thường dân như bọn họ không chọc được, hôm nay đúng là Trần Lượng ăn gan báo, còn không biết hắn là một tên côn đồ? Lại còn đi trêu chọc vào thế lực màu trắng (chính nghĩa)! Trước kia Lam Thiên Vân cũng biết, Lí Diệp Lỗi và Lam Thiên Tình học cùng lớp, vừa vào năm thứ nhất đã thầm mến Lam Thiên Tình, hôm nay chuyện này bị Lí Diệp Lỗi nhìn thấy, rõ ràng cậu ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
“Trần Lượng! Đừng đánh! Chúng ta đi mau!”
Với tư thái là người ngoài cuộc tỉnh táo phân tích tình hình, Lam Thiên Vân hô to lên muốn hắn dừng tay, nhưng hai người quần nhau thành một đoàn, làm sao có thể nói dừng là dừng?
“Tình Tình! Em mau nói bọn họ dừng lại! Đánh nhau nữa cẩn thận xảy ra án mạng, đừng ai được sống tốt!”
Lam Thiên Vân rống lên một câu với Lam Thiên Tình, nhưng Lam Thiên Tình không thèm để ý đến chị ta nói gì, cô ước gì Lí Diệp Lỗi đánh chết Trần Lượng!
Nhưng mà, nhìn tình thế trước mắt, rõ ràng là thân thủ của Trần Lượng tốt hơn nhiều so với Lí Diệp Lỗi.
Trong lòng cô quýnh lên, nếu không phải vì cứu mình thì Lí Diệp Lỗi cũng sẽ không chọc phải chuyện như vậy.
“Đủ rồi! Đừng đánh! Lí Diệp Lỗi, tài xế nhà cậu ở đâu? Ở ngoài sao, để tới đi gọi giúp cậu.”
Lam Thiên Tình nhanh trí suy nghĩ, có lẽ bên cạnh Lí Diệp Lỗi cũng sẽ có trợ thủ, giống như Tư Đằng bên cạnh Kiều Âu vĩnh viễn không thể rời bỏ. Quả nhiên, khóe miệng Lí Diệp Lỗi dần dần cong lên, mà động tác của Trần Lượng cũng nhẹ đi rất nhiều.
Trần Lượng đẩy Lí Diệp Lỗi ra, lăn một vòng trên đất rồi đứng lên, kéo tay Lam Thiên Vân chạy không quay đầu lại.
Trên mặt Lí Diệp Lỗi có một vết máu ứ đọng, khéo miệng rin ra chút máu, nửa nằm trên mặt đất thở hổn hển, cậu không đứng lên, cứ duy trì tư thế như vậy chờ Lam Thiên Tình đến kéo cậu.
Cậu nghĩ, cậu cứu cô, cô không thể nào bỏ mặc cậu được.
Ai ngờ, Lam Thiên Tình rất bình tĩnh quan sát cậu từ đầu đến cuối một lần, sau đó rất bình tĩnh nói:
“Hôm nay cảm ơn cậu đã cứu mình, mình nhớ là cậu có điện thoại di động, cậu gọi điện thoại cho người nhà tới đón đi. Mình phải về nhà rồi.”
Chỉ như vậy?
Lí Diệp Lỗi cảm thấy trên đầu mình xẹt qua một đám dơi đen nghịt, cậu cười khổ nhìn vẻ mặt không quan tâm của Lam Thiên Tình, thất bại lắc đầu một cái:
“Tình Tình, tớ bị thương, bị thương vì cậu, ngay cả kéo tớ một cái cậu cũng không muốn?”
Lam Thiên Tình rất bình tĩnh nhìn cậu ta, không nói lời nào, một lúc sau, Lí Diệp Lỗi bò dậy, phủi bụi trên người.
Cậu cảm thấy vô lực, nhưng một đứa con trai cứ nằm trên đất như vậy quả thật chướng tai gai mắt.
“Như vậy đi, tớ và cậu cùng đến tiệm thuốc, mua chút thuốc xử lý miệng vết thương của cậu.”
Trong lòng Lam Thiên Tình quả thật rất xin lỗi cậu ấy. Lí Diệp Lỗi thích cô, cô đã biết từ sớm nhưng mà một người con trai đối tốt với một người con gái, không thể nào vĩnh viễn không cầu hồi báo. Cô đã có anh Kiều Âu, không thể trêu chọc người khác, tránh việc dây dưa không rõ, cuối cùng lại hại người hại mình.
Cô nghĩ không thể nào đưa cậu ấy đến bệnh viện, quá xa, đến bệnh viện gần nhất chữa một lúc, khi cô về đến nhà thì trời đã tối, Kiều Âu sẽ lo lắng. Cách cái ngõ không xa có một tiệm thuốc, mua một chút thuốc bôi cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng về nhà mới được.
Mặc dù trong lời nói của Lam Thiên Tình không có nhiều tâm tình lộ ra, nhưng Lí Diệp Lỗi vừa nghe cô thay cậu xử lý vết thương, trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
“Được, đi thôi.”
Hai người cứ như vậy đi đến tiệm thuốc, lúc đi ra, trên tay Lam Thiên Tình cầm một cái túi nhỏ, sau đó Lí Diệp Lỗi ngồi lên bồn hoa bên cạnh tiệm thuốc, cô lấy tăm bông, thấm một chút cồn, trước tiên là thanh trùng cho vết thương của cậu, sau đó lại lấy thuốc tím lau lên vết thương của cậu.
“Dán vết thương cũng đã mua, không biết cậu có nguyện ý dán hay không, ở trong túi đó, cậu tự lấy ra, tớ phải về nhà rồi.”
Lam Thiên Tình cầm tăm bông ném vào thùng rác, vẻ mặt không thay đổi nhét thuốc vào trong ngực cậu, xoay người rời đi.
Cổ tay chợt bị người kéo lại, Lí Diệp Lỗi tiến lại gần, vẻ mặt thành thật nhìn cô:
“Tình Tình, tớ nghe người ta nói, cậu đã chuyển ra khỏi ngôi nhà trước kia, bị một ông chủ lớn bao nuôi, có phải vậy không?”
Lam Thiên Tình sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu ta:
“Tớ là được nhận nuôi, không phải là bị bao nuôi, tớ vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, ở cô nhi viện đến năm tuổi, cậu không phải không biết?”
Lí Diệp Lỗi nhìn cô, trước kia hai bọn họ chơi với nhau rất tốt, nhưng năm lớp tám, có mấy bé trai ồn ào lên, trên sân bóng rổ nói cậu thích cô, sau khi bị cô nghe được, thái độ của cô với cậu liền thay đổi, cô rất ít khi cười với cậu, cũng rất ít khi nói chuyện với cậu.
Trước kia cậu len lén gửi cho cô một mẩu giấy nhỏ, hỏi cô là có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nói, cô muốn học tập thật tốt, những việc khác ảnh hưởng tới việc thành tích, cô sẽ chỉ tôn trọng mà không gần gũi.
Cũng vì vậy mà trong lòng cậu càng thêm kính trọng cô, cũng vẫn giấu kín sự yêu mến của mình với cô, kiên nhẫn chờ, chờ đến sau này cô lên đại học ra ngoài tỉnh, cậu sẽ hướng theo cậu.
Nhưng mấy ngày trước, có một vài lời đồn đại không dễ nghe, đều là về Lam Thiên Tình, Lí Diệp Lỗi vừa nghe thì trong lòng luống cuống.
“Tình Tình, thật thế sao? Người ta chỉ nhận nuôi cậu thôi sao?”
Thật ra thì cậu muốn nói, tiền tiêu vặt của cậu cũng đủ cho hai người, hơn nữa chỉ có một năm nữa bọn họ sẽ ra ngoài tỉnh, cậu cũng có thể nuôi cô.
“Lí Diệp Lỗi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình nghiêm túc, cô hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng nói:
“Tớ rất cảm ơn ngày hôm nay cậu đã giúp tớ một tay, cũng rất xin lỗi vì những vết thương của cậu, nhưng mà tớ không thể nào thích cậu. Nếu tớ không thích cậu thì tại sao tớ lại phải nhìn cậu với sắc mặt tốt, còn cho cậu ôm hi vọng? Tới coi cậu như bạn bè nên mới lạnh lùng với cậu, tớ nói như vậy, cậu còn không hiểu?”
Trừ khi Lí Diệp Lỗi có bạn gái, nếu không Lam Thiên Tình vĩnh viễn không thể nào đối tốt với cậu ta. Hơn nữa phần tốt này chỉ giới hạn ở tình hữu nghị của bạn học cùng trường.
Đương nhiên là Lí Diệp Lỗi nghe rõ, nhưng Lam Thiên Tình càng như vậy, càng làm cậu cảm thấy cô không phải là tình nhân được người khác bao nuôi như trong lời đồn.
“Tớ biết, cậu nhanh về nhà đi. Ngày mai gặp ở trường!”
Cậu chợt nở nụ cười, trong khi cô còn đang kinh ngạc, xoay người đi trước, sải bước rời đi.
Khi Lam Thiên Tình khoác lên người ánh chiều tà, cả ngừoi mệt mỏi trở lại khu nhà, bóng dáng cao to ưu nhã của Kiều Âu đang dựa vào cột đá cửa khu nhà, sắc mặt tràn ngập không kiên nhẫn và phiền não.