“Tình Tình, rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì, làm sao lại đi làm những thứ này? Em có biết không, em không đau tiếc người của mình nhưng anh sẽ đau lòng? Ngày đó em trở lại, trên người có vết thương, tóc cũng bị người ta túm rơi, trong lòng anh đau gần chết, nhưng em không nói, anh lại không dám nói, chỉ sợ tổn thương lòng tự trọng của em, anh chỉ có thể cho Tư Đằng đi thăm dò, cái tên gọi là Trần Lượng, anh đã cho người phế cậu ta ném vào sông, về phần cô chị của em, cả đời này cũng sẽ không xuất hiện. Anh đã nói với em, bất kể em gặp phải việc khó khăn gì, không nên giấu trong lòng, phải nói với anh, em phải tin tưởng anh có năng lực bảo vệ em, cho em dựa vào.”
Lam Thiên Tình từ từ quay đầu, ánh mắt sợ hãi dần mở ra:
“Anh, anh, anh không tức giận sao?”
Không được! Lam Thiên Tình sợ Kiều Âu sẽ trở mặt, nhưng mà biếu hiện ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ và sự kiên nhẫn, khiến Lam Thiên Tình có một dự cảm, Kiều Âu sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với cô.
“Anh tức giận! Nhưng anh đau lòng nhiều hơn!”
Kiều Âu không khách khí nói với cô, sau đó cúi đầu hôn mạnh lên trán cô một cái.
“Tình Tình, không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi!”
Kiều Âu chợt cười, đem gò má lê cần cổ của cô.
Anh tưởng răng cô đi làm phẫu thuật nao thai, bây giờ mới biết chỉ là một chuyện hiểu lầm, trong lòng anh sáng tỏ ra. Anh tưởng rằng, đứa nhỏ thứ nhất của bọn họ cứ như vậy rời khỏi thế giười này, anh tiếc nuối, anh đau lòng, anh tự trách mình, làm sao lại khinh suất như vậy, quên mang cả bao!
Thì ra chân tướng sự thật là con thỏ nhỏ của anh muốn làm loại giải phẫu đó.
Hồi tưởng lại mọi thứu, trong lòng anh hồi hộp.
Con thỏ nhỏ của anh nhất định vì quan tâm anh, thích anh cho nên mới hoảng hốt lo sợ, muốn làm loại giải phẫu đó.
Cô làm thế vì không muốn mất anh!
Trong lòng Kiều Âu tràn đầy ngọt ngào.
Anh chợt ngước mắt, đặt trán của mình lên trán cô, ôn nhu nhìn cô.
“Tình Tình, có phải em định làm phẫu thuật cái đó xong sẽ ở cùng một chỗ với anh?”
Lúc anh nói chuyện, cánh môi mềm mại hợi quét lên cánh môi cô, mập mờ quyến rũ. Ánh mắt cô dời xuống, tinh tường nhìn thấy yết hầu của anh giật giật, giống nhưnghĩ đén ăn món ăn ngon nào đó. Cô nuốt một ngụm nước bọt, không quá chắc chắn suy nghĩ của anh, cô hơi xoay người lại phát hiện, bụng dưới của anh dường như có vật gì đó rất cứng.
“Tình Tình, nếu như anh nói, anh không quan tâm, chỉ cần sau này Tình Tình ở bên anh, để cho anh yêu em, vậy thì Tình Tình có đồng ý bây giờ sẽ cho anh không?”
Lam Thiên Tình chớp mắt vài cái, không rõ lắm ý của Kiều Âu?
“Anh, anh thật sự, không quan tâm?”
“Không quan tâm! Anh chỉ để ý đến hiện tại và tương lai của Tình Tình!”
Kiều Âu cười như hồ ly, lần đâu tiên của cô là do anh lấy, tại sao anh phải để ý? Anh không nói bởi vì anh không muốn cô phát hiện bộ mặt giả nhân giả nghĩa, anh không nói vì anh muốn mượn chuyện này để Lam Thiên Tình cảm nhận được anh vô cùng khoan dung, để cho cô cảm động rối tinh rối mù, sau đó mềm lòng, sau đó.... cho anh.
Có lúc con thỏ nhỏ thật sự như ngựa thần luoét gió tung mây khiến sói sám lớn không ứng phó kịp, nhưng cuối cùng sói xam lớn vẫn điều tiết được, nắm giữ được tất cả.
“Có thể không? Tình Tình ~ có thể cho anh không?”