Tắm, đổi quần áo, Kiều Âu kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, cưng chiều nói:
“Tình Tình, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi. Làm tất cả những việc mà các cặp đôi yêu nhau khác cũng làm, ví như ăn cơm, xem phim, dạo phố, mua quần áo...”.
Sắp bắt đầu kiếp sống khắc nghiệt trong trường quân đội, mặc dù Kiều Âu có cách lén đưa cô từ trong trường ra nhưng anh cũng hiểu Lam Thiên Tình còn nhỏ, cô cần phải hiểu được thế giới đầy màu sắc này, cần hưởng thụ được sự ngọt ngào của tình yêu. Mặc dù trong lòng anh rất muốn nhanh chóng được làm hôn lễ với cô, mặc dù đã nhận được giấy hôn thú cùng cô, nhưng mà những gì cô gái khác được hưởng thụ, anh cũng muốn cho Tình Tình của anh nhận được không thiếu thứ gì.
Tóm lại, Kiều Âu không ngừng tự nhủ với mình, sẽ cố gắng làm tốt hơn, muốn cho cuộc sống từ tuổi trở đi, Lam Thiên Tình sẽ không có gì tiếc nuối! Tư Đằng dừng xe ở cửa lối vào tàu điện ngầm, Kiều Âu dắt bàn tay Lam Thiên Tình xuống xe ở đó. Hai người mặc bộ quần áo đôi lần đó Lam Thiên Tình mua về mà Kiều Âu không chịu mặc – Áo T-shirt sợi tổng hợp cổ tròn, một là con sói xám, một là con sói hồng.
Bọn họ bỏ xuống ánh hào quang con nhà giàu, những đồ trên người không có gì là đắt giá xa xỉ, bọn họ làm tất cả những việc mà cặp đôi khác sẽ làm, một đường đi nắm chặt tay, một đường đi nói cười đùa giỡn, ngọt ngào, kề vai với người bên cạnh.
Lam Thiên Tình cầm trong tay một cây kẹo đường lớn mềm mại, giống như chủ nhân trêu đùa vật cưng, đưa từng miếng đến bên khóe miệng Kiều Âu, rồi mỗi lần Kiều Âu há mồm lại nhanh chóng rụt lại, vài lần thành công khiến tâm tình cô rất tốt.
“Không ngờ, phó đoàn trưởng của đoàn phi báo, cũng có lúc ngựa mất vó như vậy!”
Đôi mắt ti hí tràn đầy sự khiêu khích, Lam Thiên Tình nói xong, há mồm cắn một miếng kẹo đường mềm nhũn, sau đó nhắm mắt lại, cố ý làm bộ tư thái hưởng thụ:
“Ăn ngon thật!”
Một giây sau, vòng eo mảnh khảnh đã bị hai bàn tay Kiều Âu giữ chặt, đôi môi nóng bỏng che lên, lưỡi tiến vào, khuấy dộng trong miệng cô, hòa tan miếng kẹo đường còn chưa tan hết, tùy ý đoạt đi ngọt ngào trong miệng cô. Vào lúc này, Kiều Âu không thể nào ngừng được.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình hoàn toàn mềm nhũn người, Kiều Âu nheo mắt lại, bức mình phải rời khỏi cánh môi cô, rồi lại không nhịn được đến gần vành tai cô, cọ cọ nỉ non:
“Tình Tình, anh muốn, chúng ta về nhà đi!”
Lam Thiên Tình, ánh mắt cô lặng lẽ nhìn khắp nơi, đây là khu náo nhiệt, bọn họ vừa mới từ nhà ra ngoài, còn chưa kịp ăn cơm đâu!
“Anh, không phải anh nói muốn hẹn hò với em sao, bụng em rất đói, khuya về nhà có được hay không? Tối nay, em nhất định sẽ thỏa mãn anh!”
Bị anh dây dưa không có cách khác, Lam Thiên Tình chỉ có thể nói một câu, nhất định sẽ thỏa mãn anh.
Ai ngờ ánh mắt Kiều Âu còn sáng chói hơn cả ánh sao trên bầu trời, anh không chớp mắt nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, nuốt ngụm nước bọt, được voi đòi tiên nói:
“Tình Tình, vậy anh có thể như vậy không, anh muốn được như vậy”.
Nói xong, Kiều Âu chợt tà ác đưa một đầu ngón tay của mình nhét vào trong miệng Lam Thiên Tình, dưới con mắt kinh ngạc của cô, dùng hành động giải thích ngầm cho lời của anh: Ngón tay anh quấy đảo trong miệng cô, lại mập mờ tà ác ra vào mấy lần.
Lam Thiên Tình nhất thời hiểu rõ ra, bị dọa sợ lùi về sau hai bước, sau đó nhìn Kiều Âu như nhìn quái vật.
Hai gò má tuấn mỹ vô song đỏ lên, ánh mắt cô hoảng hốt, không thể tin được người anh mình vẫn sung bái, tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Kiều Âu vẻ mặt bi thương, nhìn ánh mắt hoảng hốt sợ hãi trên mặt bảo bối của mình, chỉ hận không thể cho mình một bạt tai!
Cô mới tuổi, tại sao anh lại có thể tà ác để cho cô làm chuyện như vậy!
“Tình Tình, anh, xin lỗi, vừa rồi anh chỉ giỡn với em, Tình Tình~”
Anh bước từng bước về phía cô, lại ôm cô vào trong ngực, vừa trấn an, cẩn thận vỗ vỗ sau lung cô.
Chợt Lam Thiên Tình giãy ra, giơ một bàn tay sờ lên trán anh, sau đó suy nghĩ nói:
“Không nóng, không phải nóng rần lên, chẳng lẽ cảm nắng? Không đúng!”
“Khụ khụ, Tình Tình muốn ăn cái gì, ở phía trước có không ít nhà hàng”
Giờ phút này Kiều Âu chỉ hận không thể đào lỗ để vùi mình vào, anh chỉ có thể nhanh chóng kéo bàn tay cô, sau đó cầu nguyện gió đêm hè có thể thối tan trí nhớ về những việc vừa phát sinh trong đầu Lam Thiên Tình.
Sau khi ăn xong một bữa mỳ rất bình thường nhưng lại ngọt ngào, Lam Thiên Tình vui vẻ nhếch miệng cười:
“Sao, ăn một tô mỳ mười mấy đồng, có gì khác so với một tô mỳ mấy trăm đồng không?”
Kiều Âu dắt tay cô đi về phía rạp chiếu phim, cười ha hả:
“Thật ra thì ăn cái gì, đi chỗ nào cũng được, quan trọng là ai ở bên cạnh anh”
Nói xong, anh đưa bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình đến khóe môi hôn, thâm tình mà quyến luyến:
“Vợ à, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh”.
Nói xong, Lam Thiên Tình hoàn toàn bối rối, vội vàng đưa tay che miệng Kiều Âu, nhìn dòng người tấp nập quanh bọn họ, cau mày oán trách:
“Không được gọi! Không được gọi! Không được gọi cái đó!”
Kiều Âu cười xấu xa, kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hồng như sắp nhỏ ra máu, tâm tình anh rất tốt, cố ý tới bên tai thấp giọng trêu đùa cô:
“Nhưng mà sớm hay muộn đều như thế, tại sao không thể gọi, hả vợ?”.
“Ghét, ghét! Anh thật đáng ghét! Không được gọi!”.
Quả đấm nhỏ của Lam Thiên Tình như mưa rơi vào ngực anh, cuối cùng thẹn thùng vùi mặt vào ngực anh, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đi, không cho anh nhìn, cũng không cho người khác nhìn.
“Ha ha”.
Kiều Âu không cách nào nói rõ hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng, anh ôn nhu ôm lấy cô, cảm nhận sự then thùng của cô, cánh môi khêu gợi vẫn nhếch lên không khép lại.
Anh biết, có cô làm bạn, cuộc đời này không hối tiếc.