Màn đêm buông xuống, Lam Thiên Tình ngồi trước bàn học nghiêm túc chăm chỉ làm bài tập, nhưng mà không phải là trong phòng mình mà là trong phòng Kiều Âu.
Nguyên nhân rất đơn giản, theo như Kiều Âu giải thích, buổi chiều khi anh ở siêu thị đồ gia đình nhìn thấy bàn học công chúa màu phấn hồng rất rộng, nhưng khi giao hàng đến nhà anh mới phát hiện phòng của Lam Thiên Tình không bỏ vừa được nó mà anh thì đã trả tiền cho người ta, người ta không đồng ý trả lại hàng. Cho nên anh đành bỏ vào phòng mình.
Vì thế, hình ảnh ấp áp bắt đầu.
Kiều Âu tắm rửa xong đi ra, anh mặc bồ áo ngủ tơ tằm màu cà phê, rêu rao gợi cảm đi qua trước mặt Lam Thiên Tình.
Ngay cả mí mắt cô cũng không nâng lên một chút!
Kiều Âu chạy tới phòng bếp cắt chút hoa quả, làm thành món ăn khuya, ân cần vui vẻ chạy tới đặt bên trái cô, còn kèm thêm một ly sữa nóng.
Ngay cả mí mắt cô cũng không nâng lên một chút!
Kiều Âu lấy từ trên giá sách một quyển tiểu thuyết ngôn tình chưa đọc lần nào, nếu thấy được một câu nói kinh điển sẽ lầm bầm nói ra.
Ngay cả mí mắt cô cũng không nâng lên một chút!
Vì thế, đại thiếu gia nhà họ Kiều bị nội thương.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, sắp mười giờ rồi, cô bé này làm bài tập đã ba giờ rồi, cô mới lớp thôi, nếu là cuối cấp thì còn cực thế nào hả?
“Khụ khụ”.
Anh ho lên hai tiếng, chứng tỏ sự tồn tại của mình!
Sau đó anh tao nhã khép quyển tiểu thuyết ngôn tình trong tay, đặt nó ở đầu giường, nhìn cô:
“Tình Tình à, bài tập của em còn bao lâu mới hết?”.
Rốt cuộc bút trong tay Lam Thiên Tình cũng dừng lại, đôi mắt trong veo nhìn anh một cái, sau đó nở nụ cười vô tội:
“Em làm xong hết rồi”.
Kiều Âu sửng sốt, xốc chăn lên đi dép lê, lười biếng đi lại chỗ cô.
Anh đứng phía sau Lam Thiên Tình, hai cánh tay đặt theo hai bên người cô, chống vào bàn học, giam cả người cô giữa người anh và bàn học, vừa tham lam ngửi mùi hương trên người cô, vừa nhìn sách sở của cô.
“Em đã làm xong rồi, vậy bây giờ em đang làm gì?”.
“Em đang ôn tập bài ngày mai, thuận tiện làm luôn bài tập của ngày mai”.
“Hả?”.
Kiều Âu ngước lên nhìn cô, trong lúc đó hai khuôn mặt của bọn họ chỉ cách nhau hai ba cm, ổn định lại tinh thần anh vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên người cô.
“Tình Tình đã làm xong bài tập ngày mai, vì ngày mai có việc gì sao?”.
Lam Thiên Tình sửng sốt, cô thì có chuyện gì, đơn giản cô chỉ là mỗi ngày đều muốn học tập thật tốt để tiến bộ hơn.
Thấy cô không nói gì, Kiều Âu giảo hoạt cười:
“Đã như vậy thì xế chiều ngày mai sau khi tan học, anh đưa em đi dạo phố nhé”.
“Hả?”.
“Quyết định như vậy!”. Kiều Âu rút cái bút trong tay cô, đóng sách vở cô lại, dáng vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con: “Đã muộn rồi, đừng làm bài nữa, mau đi tắm rửa đi, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ!”.
Không thể không nói Lam Thiên Tình rất thông minh, những đồ dùng hiện đại trong nhà đều là lần đầu tiên cô được nhìn thấy nhưng Kiều Âu chỉ cần nói một lần thì cô đã nhớ rất rõ, hơn nữa còn làm không sai.
Lam Thiên Tình về phòng mình, vặn một bồn nước ấm để tắm, cô thả lỏng cả thể xác và tinh thần trong bồn tắm, từ từ nhắm hai mắt lại. Bỗng nhiên cô cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp hiện tại không chân thật, đây mới là ngày đầu tiên cô được Kiều Âu nuôi, anh nói anh sẽ cho cô một tương lai hạnh phúc, sẽ cho cô học xong đại học, anh nói rất nhiều điều dễ nghe, mỗi một câu nói dịu dàng đều làm tan đề phòng của cô với anh.
Cô nheo mắt lại, không kìm lòng được nở nụ cười, có phải rốt cuộc ông trời cũng phát hiện, cuộc sống trước đó cô cực kỳ vất vả cho nên phái anh trai thiên sứ đến bảo vệ cô?
Người ta đã thật lòng coi cô là em gái, có phải cô cũng nên thật lòng coi anh là anh trai?
Đợi đến khi Lam Thiên Tình mở tủ quần áo chỉ có duy nhất một bộ quần áo ngủ tơ tằm, khi cô mở cửa đi ra phòng bếp, vừa khéo gặp Kiều Âu đi từ phòng ngủ ra.
Anh nhìn bộ dạng Lam Thiên Tình mặc áo ngủ, làn da trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, mái tóc đen dài tự nhiên xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo làm cho người ta chỉ muốn nhào lên cắn vài ngụm, còn có mùi hương tươi mát mà cô vừa tắm xong dường như tràn ngập trong nhà rồi.
Bộ dạng cô bây giờ, ai mà nghĩ cô là cô nhi? Kiều Âu mím môi cười, Tình Tình của anh, không kém chút nào so với những thiên kim tiểu thư kia cả.
“Sao, có phải là đói bụng không?”.
Giọng nói của anh vẫn ôn nhu như trước, từ từ lại gần phòng bếp, mà ánh mắt Lam Thiên Tình cũng mở to kinh ngạc. Bởi vì áo ngủ trên người anh giống hệt bộ quần áo cô đang mặc, kể cả màu sắc, hoa văn và chất liệu. Ai giải thích giúp cô, đây có phải là quần áo tình nhân không?
“Ha ha”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, tâm tình Kiều Âu sung sướng cười cười, anh đến gần cô, giơ tay vuốt nhẹ chóp mũi cô.
“Trong siêu thị đồ gia đình có hoạt động, mua bàn học tặng áo ngủ, người ta đưa cho anh một bộ quần áo tình nhân, anh nghĩ vừa khéo chúng ta một nam một nữ, không mặc thì phí thôi!”.
Mua đồ dùng tặng quần áo?
Lam Thiên Tình chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, chất liệu tơ tằm còn tốt hơn cả làn da nhẵn mịn của cô, thoải mái thoáng khí như vậy chắc là không rẻ chứ? Siêu thị này hạ giá vốn sao, nhưng Kiều Âu nói không sai, bọn họ vừa khéo có một nam một nữ, không mặc thì phí thôi!
“Cũng đúng!”.
Nhìn cô suy nghĩ một lúc lâu rồi nói ra ba chữ như vậy, tâm tình Kiều Âu bị cô chọc cho cực tốt.
Cô bé con này, sao lại tốt như vậy? Thật tốt!
“Em đói bụng sao?”.
Anh không nhịn được vươn tay vén sợi tóc bên tai cô, trời mới biết, vào lúc này anh tuyệt đối không chỉ muốn vuốt ve sợi tóc của cô.
Cô cười ngượng ngập:
“Em không đói bụng, em chỉ muốn xem trong tủ lạnh có cái gì, em định sáng mai dậy sớm làm điểm tâm cho anh ăn”.
Anh lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau, anh nói một câu:
“Lam Thiên Tình, nhận nuôi em là quyết định chính xác nhất mà đời này Kiều Âu làm”.
Tất nhiên là Kiều Âu không thể để cho Lam Thiên Tình xuống bếp nấu cơm cho anh ăn được, cho nên hôm sau anh sai người mang bữa sáng đến sớm, cùng cô ngồi trên bàn ăn cơm xong mới đưa cô đi học.
Quần áo mới, giày và cả túi sách, Lam Thiên Tình dường như tạm biệt hẳn với cuộc sống trước đó. Ngay cả trong túi sách của cô còn một ví tiền Kiều Âu đưa cho cô, bên trong là mười đồng tiền mệnh giá nhỏ một chút, cũng có vài đồng , nhưng không nhiều lắm. Quỷ dị nhất là trong ví tiền còn có ảnh chụp của Kiều Âu, lần đầu tiên nhìn thấy cô nhíu mày, anh lại tiến lên giải thích với cô, vì để cô không còn cảm thấy cô đơn.
Giọng nói ấm áp khiến Lam Thiên Tình không hiểu sao cảm thấy cảm động, Lam Thiên Tình nghĩ, không phải chỉ là một tấm hình sao, dù sao cũng không có người thấy được!
Nhưng cô lại không biết, Kiều Âu vốn có mục đích chỉ vì cho cô nhìn mà thôi.