Khi tháng Tư về, tôi hỏi Benny chúng tôi sẽ đi nghỉ ở đâu. Lúc đó chúng tôi cũng đang ngồi trong bếp và vừa ăn sáng xong. Tôi đặt vài quyển catalogue lên bàn.
- Đi du lịch á? – Benny trố mắt hỏi tôi.
- Vâng. Chắc chắn năm nay mình phải đi khá sớm, vì em bé sẽ chào đời khoảng tháng Tám, trong tháng cuối cùng người ta sẽ không cho em đi máy bay đâu.
- Máy bay? – Benny hỏi lại, đôi mắt mở to như đít chén.
- Anh có thể nhờ Bengt-Gӧran trông giúp đàn bò trong một tuần được mà, đúng không?
- Bengt-Gӧran?
- Anh Benny, anh có thôi lặp lại những gì em nói không đấy! Anh không tin Bengt-Gӧran sẽ đồng ý giúp à?
Benny có vẻ mặt rất lạ. Sau đó tôi nghĩ bụng có lẽ cảm giác của anh giống như người bác sĩ sắp phải thông báo với bệnh nhân của mình là chị ta bị bệnh sắp chết.
- Bengt-Gӧran hè nào cũng sang giúp anh từ khi cậu ấy ngừng nuôi bò sữa... – Benny lên tiếng.
- Tốt! Anh thấy đảo Crete thế nào? Em từng đi đến đó rồi, em rất muốn...
Benny chậc lưỡi.
- Em này.
- Vâng ạ?
- Em có biết bò sữa ăn cái gì không?
- Bò sữa ăn cỏ chứ gì! Cỏ khô, cỏ tươi, nói chung là các loại cỏ để thay đổi khẩu vị. Và mấy cái viên thuốc mà anh nhét vào trong cỏ nữa. Đúng không?
- Đúng. Bò ăn rơm cỏ và thức ăn tinh. Thức ăn tinh như cám chẳng hạn, ta có thể mua lúc nào cũng được. Còn cỏ thì, em có biết cỏ mọc khi nào không?
- Cỏ bắt đầu mọc vào mùa xuân, sau đó tiếp tục tăng trưởng vào mùa hè. Anh đang định nói gì đấy?
- Em lại đúng rồi, Désirée. Cỏ mọc suốt mùa hè, và anh đang cố nói với em một vấn đề đây. Mùa hè chính là lúc chúng ta phải đi cắt cỏ. Sau đó phơi khô, cuộn tròn lại và cho vào kho hoặc tháp ủ, để mang ra dùng dần trong mùa đông. Nếu không thì bò chết đói, em ạ. Tất cả những chuyện đó là một công việc rất nặng nhọc, em biết không, và trong lúc thực hiện chúng, ta vẫn phải chăm sóc đàn bò như thường lệ, vắt sữa, cho ăn, tỉa móng... Chính vì thế mà Bengt-Gӧran mới phải giúp anh, bởi vì cần phải có hai người mới làm xuể, hoặc nhiều người hơn thì càng tốt. Em có hiểu ý anh không, Désirée?
- Nhưng vào mùa hè thì bò được thả ra đồng mà? – Tôi nói khẽ. – Hình như luật quy định như thế, đúng không ạ?
- Đúng vậy. Nhưng bò vẫn tiếp tục cho sữa, nên chúng ta phải tiếp tục vắt sữa. Nếu vắt sữa bằng tay, tức là tha lôi nào xô nào ghế ra đồng để vắt sữa cho từng con bò ấy, thì phải mất hai ngày trời mới xong được cả đàn. Ở đây mình lại không thuê được người làm công nhật, nên cứ mỗi ngày ta lại phải lùa bò vào chuồng hai lần để vắt sữa bằng máy. Chuyện đó cũng tốn nhiều công sức lắm đấy, em ạ. Nhất là trong mùa cắt cỏ!
Cho đến lúc đó tôi vẫn giả vờ trưng ra bộ mặt thị dân ngơ ngác, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nhận ra mình chẳng biết gì thật.
- Benny này, anh đang tìm cách nói với em là em sẽ không bao giờ được đi nghỉ nữa phải không?
Anh mỉm cười.
- Thỉnh thoảng anh cần đi mua máy móc hoặc linh kiện tại một đại lý ở Norrbyn. Em có thể đi cùng anh. Thậm chí có những lần Hội Nông dân họp ngay trong làng. Thường thì các bà vợ sẽ đến để lo pha cà phê. Anh e là không thể đề nghị được gì khác. Em thất vọng chưa?
Tôi không đáp.
- Anh đùa thôi mà, Désirée. Anh nghĩ chúng mình có thể đi nghỉ ngắn ngày. Nhưng phải đợi sau đợt cày ải mùa thu. Tháng Mười chẳng hạn.
- Vâng, lúc ấy cả bãi biển vắng ngắt sẽ dành cho chúng ta. Chắc em bé sẽ thích lắm đây, dù nó mới được ba tháng tuổi.
- Phải vậy thôi, không còn cách nào khác đâu em. Chừng nào còn nuôi bò sữa thì mình chỉ được nghỉ ngắn ngày như thế thôi. Trừ phi giá sữa tăng và chúng ta có thể thuê người làm thay! Nhưng anh nghĩ anh sẽ không tiếp tục mãi...
- Em hình dung cảnh chúng ta chống gậy đi dạo trên bãi biển Copacabana sau ba chục năm nữa.
- Nếu là em thì anh sẽ không lo đâu. Nguy cơ tai nạn trong nông nghiệp rất cao, em thấy anh đã bị mất hai ngón tay rồi đấy thôi. Trước khi kịp chống gậy thì em đã thành một bà góa phong lưu rồi. Với khối di sản là cả một khu rừng anh đã trồng!
Suốt một lúc lâu tôi lặng thinh.
- Anh có thấy không, Benny? Em không cười nổi khi anh đùa như thế đâu.
- Đảo Crete tháng Tư năm sau nhé? – Benny nói. – Chúng ta có thể nhờ Bengt-Gӧran trông đứa bé!
Khi tháng Tư về, tôi hỏi Benny chúng tôi sẽ đi nghỉ ở đâu. Lúc đó chúng tôi cũng đang ngồi trong bếp và vừa ăn sáng xong. Tôi đặt vài quyển catalogue lên bàn.
- Đi du lịch á? – Benny trố mắt hỏi tôi.
- Vâng. Chắc chắn năm nay mình phải đi khá sớm, vì em bé sẽ chào đời khoảng tháng Tám, trong tháng cuối cùng người ta sẽ không cho em đi máy bay đâu.
- Máy bay? – Benny hỏi lại, đôi mắt mở to như đít chén.
- Anh có thể nhờ Bengt-Gӧran trông giúp đàn bò trong một tuần được mà, đúng không?
- Bengt-Gӧran?
- Anh Benny, anh có thôi lặp lại những gì em nói không đấy! Anh không tin Bengt-Gӧran sẽ đồng ý giúp à?
Benny có vẻ mặt rất lạ. Sau đó tôi nghĩ bụng có lẽ cảm giác của anh giống như người bác sĩ sắp phải thông báo với bệnh nhân của mình là chị ta bị bệnh sắp chết.
- Bengt-Gӧran hè nào cũng sang giúp anh từ khi cậu ấy ngừng nuôi bò sữa... – Benny lên tiếng.
- Tốt! Anh thấy đảo Crete thế nào? Em từng đi đến đó rồi, em rất muốn...
Benny chậc lưỡi.
- Em này.
- Vâng ạ?
- Em có biết bò sữa ăn cái gì không?
- Bò sữa ăn cỏ chứ gì! Cỏ khô, cỏ tươi, nói chung là các loại cỏ để thay đổi khẩu vị. Và mấy cái viên thuốc mà anh nhét vào trong cỏ nữa. Đúng không?
- Đúng. Bò ăn rơm cỏ và thức ăn tinh. Thức ăn tinh như cám chẳng hạn, ta có thể mua lúc nào cũng được. Còn cỏ thì, em có biết cỏ mọc khi nào không?
- Cỏ bắt đầu mọc vào mùa xuân, sau đó tiếp tục tăng trưởng vào mùa hè. Anh đang định nói gì đấy?bg-ssp-{height:px}
- Em lại đúng rồi, Désirée. Cỏ mọc suốt mùa hè, và anh đang cố nói với em một vấn đề đây. Mùa hè chính là lúc chúng ta phải đi cắt cỏ. Sau đó phơi khô, cuộn tròn lại và cho vào kho hoặc tháp ủ, để mang ra dùng dần trong mùa đông. Nếu không thì bò chết đói, em ạ. Tất cả những chuyện đó là một công việc rất nặng nhọc, em biết không, và trong lúc thực hiện chúng, ta vẫn phải chăm sóc đàn bò như thường lệ, vắt sữa, cho ăn, tỉa móng... Chính vì thế mà Bengt-Gӧran mới phải giúp anh, bởi vì cần phải có hai người mới làm xuể, hoặc nhiều người hơn thì càng tốt. Em có hiểu ý anh không, Désirée?
- Nhưng vào mùa hè thì bò được thả ra đồng mà? – Tôi nói khẽ. – Hình như luật quy định như thế, đúng không ạ?
- Đúng vậy. Nhưng bò vẫn tiếp tục cho sữa, nên chúng ta phải tiếp tục vắt sữa. Nếu vắt sữa bằng tay, tức là tha lôi nào xô nào ghế ra đồng để vắt sữa cho từng con bò ấy, thì phải mất hai ngày trời mới xong được cả đàn. Ở đây mình lại không thuê được người làm công nhật, nên cứ mỗi ngày ta lại phải lùa bò vào chuồng hai lần để vắt sữa bằng máy. Chuyện đó cũng tốn nhiều công sức lắm đấy, em ạ. Nhất là trong mùa cắt cỏ!
Cho đến lúc đó tôi vẫn giả vờ trưng ra bộ mặt thị dân ngơ ngác, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nhận ra mình chẳng biết gì thật.
- Benny này, anh đang tìm cách nói với em là em sẽ không bao giờ được đi nghỉ nữa phải không?
Anh mỉm cười.
- Thỉnh thoảng anh cần đi mua máy móc hoặc linh kiện tại một đại lý ở Norrbyn. Em có thể đi cùng anh. Thậm chí có những lần Hội Nông dân họp ngay trong làng. Thường thì các bà vợ sẽ đến để lo pha cà phê. Anh e là không thể đề nghị được gì khác. Em thất vọng chưa?
Tôi không đáp.
- Anh đùa thôi mà, Désirée. Anh nghĩ chúng mình có thể đi nghỉ ngắn ngày. Nhưng phải đợi sau đợt cày ải mùa thu. Tháng Mười chẳng hạn.
- Vâng, lúc ấy cả bãi biển vắng ngắt sẽ dành cho chúng ta. Chắc em bé sẽ thích lắm đây, dù nó mới được ba tháng tuổi.
- Phải vậy thôi, không còn cách nào khác đâu em. Chừng nào còn nuôi bò sữa thì mình chỉ được nghỉ ngắn ngày như thế thôi. Trừ phi giá sữa tăng và chúng ta có thể thuê người làm thay! Nhưng anh nghĩ anh sẽ không tiếp tục mãi...
- Em hình dung cảnh chúng ta chống gậy đi dạo trên bãi biển Copacabana sau ba chục năm nữa.
- Nếu là em thì anh sẽ không lo đâu. Nguy cơ tai nạn trong nông nghiệp rất cao, em thấy anh đã bị mất hai ngón tay rồi đấy thôi. Trước khi kịp chống gậy thì em đã thành một bà góa phong lưu rồi. Với khối di sản là cả một khu rừng anh đã trồng!
Suốt một lúc lâu tôi lặng thinh.
- Anh có thấy không, Benny? Em không cười nổi khi anh đùa như thế đâu.
- Đảo Crete tháng Tư năm sau nhé? – Benny nói. – Chúng ta có thể nhờ Bengt-Gӧran trông đứa bé!