Thế đấy, một sáng đẹp trời cô ấy đã lên đường trên chiếc Volvo.
Tất nhiên tôi biết chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra. Désirée đã tìm được chỗ cho hai thằng bé ở nhà trẻ, mua cho bọn chúng quần áo mới, chuẩn bị hai chiếc túi nhỏ đựng đồ để thay. Cô ấy cũng mua đồ dùng cho mình, và lần đầu tiên sau nhiều tháng đã đi đến tiệm làm đầu.
Nhưng dẫu sao thì Désirée đã ở nhà trong một khoảng thời gian thật dài. Hai năm ròng, ngoại trừ vài tháng gián đoạn hồi năm ngoái. Cô ấy để lại một khoảng trống khủng khiếp.
Chẳng còn những bữa sáng chờ sẵn tại bàn khi tôi từ chuồng bò về. Không còn cảnh hai đứa bé quanh quẩn dưới chân tìm cách trèo vào lòng tôi. Ngôi nhà cũng lạnh lẽo nữa. Désirée không có thời gian để bật lò sưởi buổi sáng vì còn phải mặc quần áo cho hai thằng bé rồi đưa đi nhà trẻ. Thế là tôi ngồi một mình trong giá lạnh, nhấm nháp cốc cà phê hòa tan pha bằng nước nóng trong vòi, y như trước đây. Y như trong những năm tháng độc thân sau khi mẹ mất và trước khi chung sống với Désirée, à không, Anita chứ.
Ừ thì, bây giờ tôi có thể đọc báo buổi sáng mà chẳng bị ai quấy rầy. Còn vào buổi chiều, mọi thứ sẽ quay lại với nhịp độ bình thường khi ba mẹ con quay về và căn nhà sống động trở lại. Nhưng vào ban ngày thì mọi thứ quạnh quẽ chưa từng thấy.
Hồi trước ngày nào tôi cũng sang nhà Bengt-Göran tán phét cả tiếng đồng hồ. Nhưng từ khi có Kurt-Ingvar, tôi ngày càng ít sang bên đó. Violet làm việc chủ yếu vào buổi tối, nên hoặc cô ấy ngủ, hoặc là canh me như một con rồng nằm ổ. Violet không thích có mùi bò trong nhà, mà tôi thì chẳng muốn tắm rửa thay quần áo chỉ để tạt qua nhà hàng xóm. Khi ngủ Violet cũng không thích bị làm ồn. Những lần hiếm hoi sang bên đó, tôi chỉ ngồi trên máy kéo chờ Bengt-Göran ra khỏi nhà, rồi hai chúng tôi trao đổi vài câu vớ vẩn. Cho đến khi Kurt-Ingvar xuất hiện và Bengt-Göran nở nụ cười tươi rói. Cậu ta thậm chí không nhận thấy khi tôi ra về.
Tiếc nhất là không có ai ở nông trại để sai khiến. Như thế tôi sẽ đỡ cô đơn hơn! Có lần tôi đã thử làm thế. Thông qua tổ chức Nhà nông trẻ, tôi đã đón một cậu thanh niên vào thực tập. Cậu ta đến từ Latvia và ăn ở luôn tại nông trại. Thật ra cậu ta là dược sĩ. Cậu ta nhận công việc này chỉ vì muốn đi đó đây và kiếm một ít “tiền phương tây”. Cậu ta rất lóng ngóng và chỉ biết tiếng Anh thông qua các bài hát của ban nhạc ABBA, nên việc trao đổi giữa chúng tôi cũng khá hạn chế. Tôi đã buộc phải nấu cháo phục vụ bữa sáng cho cậu ta. Hai chúng tôi làm gì được thưởng thức bữa sáng thịnh soạn của Désirée. Tôi cảm thấy hơi kỳ cục khi phải chăm sóc cho một cậu trai. Tôi đã cố thuyết phục Désirée chuẩn bị một vài thứ ăn sáng trước khi đi làm, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi như một sinh vật ngoài hành tinh. Cứ như thế được một tháng thì cậu thanh niên kiếm được công việc dược tá tại Hambourg, và tôi không bao giờ lặp lại trải nghiệm đó nữa.
Đôi khi tôi đùa bỡn với ý tưởng đẻ thêm đứa nữa để Désirée phải ở nhà tiếp. Tuy nhiên, sau một chút vui vẻ vào đêm Giáng sinh, cô ấy đã lồng lộn lên vì sợ có bầu, và tôi gần như không thể tiếp cận Désirée những khi cô ấy cảm thấy rủi ro. Nhưng dẫu có cho Désirée mang bầu thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau một thời gian ngắn là cô ấy sẽ đi làm trở lại. Ba đứa trong bốn năm á… nhỡ đâu đứa thứ ba này cũng mắc chứng quấy khóc thì tôi tiêu đời.
Tôi biết hiện tại chúng tôi đang phụ thuộc vào số tiền Désirée kiếm được. Cô ấy đã đi làm toàn thời gian để chúng tôi có thể giải quyết dứt điểm món nợ trời ơi với Liên minh châu Âu.
Không, tốt nhất là tìm cách nào đó để Désirée có một công việc làm tại nhà. Một vài lần tôi đã đưa ra ý tưởng đó một cách khéo léo. Cô ấy có thể làm công việc bán mỹ phẩm tại gia giống như Violet, hoặc là may vá quần áo, đại loại thế. Làm nhiều việc lặt vặt cũng có thể kiếm được kha khá tiền. Cần phải có đầu óc sáng tạo khi ta là nhà nông hiện đại chứ! Dì Gun-Britt nhận thêu tại nhà, công việc tuy không được trả nhiều tiền, nhưng lại không mất nhiều phí tổn. Thỉnh thoảng dì cũng làm bánh và nấu thức ăn cho một quán trọ.
Nhưng mỗi khi tôi tìm cách gieo những ý tưởng đó vào đầu Désirée, cô ấy toàn nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
Cũng có khi Désirée kết thúc công việc sớm, trước giờ vắt sữa. Những hôm như thế cô ấy đi làm bằng xe buýt vì giờ giấc thuận tiện. Thỉnh thoảng tôi đánh chiếc Subaru đến đón cô ấy, nhưng tôi mau chóng hối tiếc về điều đó. Lúc đậu xe trước cửa thư viện và quan sát qua lớp kính, tôi thường nhìn Désirée và các đồng nghiệp, cũng như những người đến mượn sách. Tôi thấy lo ngại một cách lạ lùng khi quan sát cô ấy như thế, vì Désirée tỏ ra rất vui vẻ, cô ấy nói cười, di chuyển một cách nhanh nhẹn. Đó là chưa nói đến vẻ ngoài của Désirée. Chỉ cần cố gắng một chút thì cô ấy cũng khá hấp dẫn. Ở nhà cô ấy chẳng bao giờ làm như vậy! Tại thư viện, Désirée giống như cá gặp nước. Hồi đầu, khi đi làm về, cô ấy có thể nói hàng mấy tiếng đồng hồ về những dự án sắp bắt đầu thực hiện cùng Olof, liên hoan phim thiếu nhi và căn nhà cổ tích gì đó. Nhưng về sau cô ấy thôi không kể nữa. Tôi chẳng bao giờ tỏ ra hào hứng, lúc nào tôi cũng hình dung ra hình ảnh gã tóc hoa râm chết tiệt đó và vợ mình chụm đầu bàn bạc với nhau.
Và khi cô ấy rên xiết vì mức lương bèo bọt của thủ thư, tôi chỉ muốn nổi điên. Với công việc lật giở mấy trang giấy, mỗi giờ cô ấy kiếm được gấp đôi so với những gì tôi phải nai lưng ra tích cóp ở nông trại.
Năm thứ năm: Gió lạnh tràn về
Thế đấy, một sáng đẹp trời cô ấy đã lên đường trên chiếc Volvo.
Tất nhiên tôi biết chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra. Désirée đã tìm được chỗ cho hai thằng bé ở nhà trẻ, mua cho bọn chúng quần áo mới, chuẩn bị hai chiếc túi nhỏ đựng đồ để thay. Cô ấy cũng mua đồ dùng cho mình, và lần đầu tiên sau nhiều tháng đã đi đến tiệm làm đầu.
Nhưng dẫu sao thì Désirée đã ở nhà trong một khoảng thời gian thật dài. Hai năm ròng, ngoại trừ vài tháng gián đoạn hồi năm ngoái. Cô ấy để lại một khoảng trống khủng khiếp.
Chẳng còn những bữa sáng chờ sẵn tại bàn khi tôi từ chuồng bò về. Không còn cảnh hai đứa bé quanh quẩn dưới chân tìm cách trèo vào lòng tôi. Ngôi nhà cũng lạnh lẽo nữa. Désirée không có thời gian để bật lò sưởi buổi sáng vì còn phải mặc quần áo cho hai thằng bé rồi đưa đi nhà trẻ. Thế là tôi ngồi một mình trong giá lạnh, nhấm nháp cốc cà phê hòa tan pha bằng nước nóng trong vòi, y như trước đây. Y như trong những năm tháng độc thân sau khi mẹ mất và trước khi chung sống với Désirée, à không, Anita chứ.
Ừ thì, bây giờ tôi có thể đọc báo buổi sáng mà chẳng bị ai quấy rầy. Còn vào buổi chiều, mọi thứ sẽ quay lại với nhịp độ bình thường khi ba mẹ con quay về và căn nhà sống động trở lại. Nhưng vào ban ngày thì mọi thứ quạnh quẽ chưa từng thấy.
Hồi trước ngày nào tôi cũng sang nhà Bengt-Göran tán phét cả tiếng đồng hồ. Nhưng từ khi có Kurt-Ingvar, tôi ngày càng ít sang bên đó. Violet làm việc chủ yếu vào buổi tối, nên hoặc cô ấy ngủ, hoặc là canh me như một con rồng nằm ổ. Violet không thích có mùi bò trong nhà, mà tôi thì chẳng muốn tắm rửa thay quần áo chỉ để tạt qua nhà hàng xóm. Khi ngủ Violet cũng không thích bị làm ồn. Những lần hiếm hoi sang bên đó, tôi chỉ ngồi trên máy kéo chờ Bengt-Göran ra khỏi nhà, rồi hai chúng tôi trao đổi vài câu vớ vẩn. Cho đến khi Kurt-Ingvar xuất hiện và Bengt-Göran nở nụ cười tươi rói. Cậu ta thậm chí không nhận thấy khi tôi ra về.
Tiếc nhất là không có ai ở nông trại để sai khiến. Như thế tôi sẽ đỡ cô đơn hơn! Có lần tôi đã thử làm thế. Thông qua tổ chức Nhà nông trẻ, tôi đã đón một cậu thanh niên vào thực tập. Cậu ta đến từ Latvia và ăn ở luôn tại nông trại. Thật ra cậu ta là dược sĩ. Cậu ta nhận công việc này chỉ vì muốn đi đó đây và kiếm một ít “tiền phương tây”. Cậu ta rất lóng ngóng và chỉ biết tiếng Anh thông qua các bài hát của ban nhạc ABBA, nên việc trao đổi giữa chúng tôi cũng khá hạn chế. Tôi đã buộc phải nấu cháo phục vụ bữa sáng cho cậu ta. Hai chúng tôi làm gì được thưởng thức bữa sáng thịnh soạn của Désirée. Tôi cảm thấy hơi kỳ cục khi phải chăm sóc cho một cậu trai. Tôi đã cố thuyết phục Désirée chuẩn bị một vài thứ ăn sáng trước khi đi làm, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi như một sinh vật ngoài hành tinh. Cứ như thế được một tháng thì cậu thanh niên kiếm được công việc dược tá tại Hambourg, và tôi không bao giờ lặp lại trải nghiệm đó nữa.
Đôi khi tôi đùa bỡn với ý tưởng đẻ thêm đứa nữa để Désirée phải ở nhà tiếp. Tuy nhiên, sau một chút vui vẻ vào đêm Giáng sinh, cô ấy đã lồng lộn lên vì sợ có bầu, và tôi gần như không thể tiếp cận Désirée những khi cô ấy cảm thấy rủi ro. Nhưng dẫu có cho Désirée mang bầu thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau một thời gian ngắn là cô ấy sẽ đi làm trở lại. Ba đứa trong bốn năm á… nhỡ đâu đứa thứ ba này cũng mắc chứng quấy khóc thì tôi tiêu đời.bg-ssp-{height:px}
Tôi biết hiện tại chúng tôi đang phụ thuộc vào số tiền Désirée kiếm được. Cô ấy đã đi làm toàn thời gian để chúng tôi có thể giải quyết dứt điểm món nợ trời ơi với Liên minh châu Âu.
Không, tốt nhất là tìm cách nào đó để Désirée có một công việc làm tại nhà. Một vài lần tôi đã đưa ra ý tưởng đó một cách khéo léo. Cô ấy có thể làm công việc bán mỹ phẩm tại gia giống như Violet, hoặc là may vá quần áo, đại loại thế. Làm nhiều việc lặt vặt cũng có thể kiếm được kha khá tiền. Cần phải có đầu óc sáng tạo khi ta là nhà nông hiện đại chứ! Dì Gun-Britt nhận thêu tại nhà, công việc tuy không được trả nhiều tiền, nhưng lại không mất nhiều phí tổn. Thỉnh thoảng dì cũng làm bánh và nấu thức ăn cho một quán trọ.
Nhưng mỗi khi tôi tìm cách gieo những ý tưởng đó vào đầu Désirée, cô ấy toàn nhìn tôi như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
Cũng có khi Désirée kết thúc công việc sớm, trước giờ vắt sữa. Những hôm như thế cô ấy đi làm bằng xe buýt vì giờ giấc thuận tiện. Thỉnh thoảng tôi đánh chiếc Subaru đến đón cô ấy, nhưng tôi mau chóng hối tiếc về điều đó. Lúc đậu xe trước cửa thư viện và quan sát qua lớp kính, tôi thường nhìn Désirée và các đồng nghiệp, cũng như những người đến mượn sách. Tôi thấy lo ngại một cách lạ lùng khi quan sát cô ấy như thế, vì Désirée tỏ ra rất vui vẻ, cô ấy nói cười, di chuyển một cách nhanh nhẹn. Đó là chưa nói đến vẻ ngoài của Désirée. Chỉ cần cố gắng một chút thì cô ấy cũng khá hấp dẫn. Ở nhà cô ấy chẳng bao giờ làm như vậy! Tại thư viện, Désirée giống như cá gặp nước. Hồi đầu, khi đi làm về, cô ấy có thể nói hàng mấy tiếng đồng hồ về những dự án sắp bắt đầu thực hiện cùng Olof, liên hoan phim thiếu nhi và căn nhà cổ tích gì đó. Nhưng về sau cô ấy thôi không kể nữa. Tôi chẳng bao giờ tỏ ra hào hứng, lúc nào tôi cũng hình dung ra hình ảnh gã tóc hoa râm chết tiệt đó và vợ mình chụm đầu bàn bạc với nhau.
Và khi cô ấy rên xiết vì mức lương bèo bọt của thủ thư, tôi chỉ muốn nổi điên. Với công việc lật giở mấy trang giấy, mỗi giờ cô ấy kiếm được gấp đôi so với những gì tôi phải nai lưng ra tích cóp ở nông trại.
Năm thứ năm: Gió lạnh tràn về