Chương
Không ngờ Cố Văn lại không kiêng nể cô mà mang tình nhân đến công ty như thế. Mộc Mai vừa tức giận vừa đau lòng, nhìn chằm chăm Gố Văn, hỏi.
Cố Văn không giận mà cười, đặt tài liệu xuống, đùa cợt nói: “Mộc Mai à, chẳng qua là có người trong phòng nghỉ thôi, không nhất định là làm chuyện em và anh đã cùng làm trong đó.”
Mộc Mai không biết đáp lại làm sao, Ninh Thanh Trúc thấy thế, lập tức bước tới: “Mộc Mai, sao chị có thể như vậy với anh họ, tuy chị là vợ anh ấy nhưng bây giờ đang ở công ty, một cấp dưới như chị chất vấn cấp trên như thế, có phần ngông cuồng quá rồi đó.”
Từ trước đến giờ, Ninh Thanh Trúc chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Văn, bị mắng khó nghe như vậy lại . còn cười hì hì đáp lại, rốt cuộc Mộc Mai này có gì tốt, có thể làm cho Cố Văn đối xử với cô ta như vậy.
Mộc Mai liếc mắt nhìn cô ta: “Ở công ty, chị là cấp trên của em, ở nhà, chị là chị dâu em, lúc chị nói chuyện, đến lượt em xen mồm vào từ bao giờ.”
Mộc Mai cất bước, giận đùng đùng đi vê phía phòng nghỉ, tay còn chưa đặt ¡ lên nắm cửa, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, Sở Trọng Văn duõi thắt lưng, mắt còn ngái ngủ đi ra, thấy cô thì hơi ngạc nhiên: “Chị dâu, bây giờ chẳng phải là giờ làm việc ư, sao chị lại vào đây? Không phải chị khó chịu ở đâu chứ?”
Nói xong, Sở Trọng Văn lo lắng nhìn về phía Mộc Mai, sắc mặt cô ửng hồng, không giống như đang bị ốm.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Em buồn ngủ quá, em tìm anh hai nói chút chuyện nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở bên này một lát.”
Sở Trọng Văn gãi đầu, ngượng ngùng nói.
“Vậy à?” Mộc Mai chột dạ liếc nhìn Cố Văn. Anh vẫn mỉm cười như cũ, Mộc Mai nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt xấu hổ càng đỏ hơn, xem ra cô hiểu lâm Cố Văn thật rồi.
“Ngại quá, có thể cho tôi vào Ìrong nghỉ ngơi một lát không, tôi thực sự đang chóng mặt lắm.”
Nói xong, Ninh Thanh Trúc vịn vào khung cửa, có vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi vậy. Không ngờ Sở Trọng Văn lại vươn tay ngăn cô ta lại: “Tốt hơn hết là cô đi ra ngoài đi, ở đây không tiện.”
Mộc Mai nheo mắt lại, chẳng lẽ thật sự có phụ nữ ở bên trong cho nên Cố Văn mới bảo Sở Trọng Văn bao che. Lúc này dù có nói gì, cô cũng muốn vào trong tìm hiểu đến cùng.
Không biết Cố Văn đã đẩy xe lăn đến từ lúc nào, vươn tay kéo cô: “Đừng đi vào.”
Mộc Mai hất tay anh ra: “Cố Văn, tốt nhất anh đừng cản em, em cũng muốn xem xem, trong phòng làm việc này của anh có thể giấu được bao nhiêu người!”
Sở Trọng Văn thấy Mộc Mai có vẻ giận thật, buông cánh tay chặn ở cửa . xuống: “Chị dâu, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Mộc Mai trừng mắt liếc cậu ta, đi vào phòng nghỉ, có một người nằm trên giường, còn là một người đàn ông, cô nhìn kỹ lại thì nhận ra là Lăng Khải đang ngủ say.
Lăng Khải trở mình, chăn trượt xuống, cơ thể gần như trần trụi đập vào mắt Mộc Mai, Mộc Mai vội vàng quay, người lại: “Này, Sở Trọng Văn, hai người đàn ông các cậu có nhà không về, phải ngủ cùng nhau trong phòng làm việc của Cố Văn, còn trân như nhộng, rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Trọng Văn giơ hai tay lên cao, tỏ vẻ trong sạch: “Chị dâu, chị không được đổ oan cho em, em mặc áo ngủ, là thăng nhóc Lăng Khải kia thích ngủ trần, nói cái gì mà khước từ mọi sự ràng buộc, hơn nữa, vừa rồi em cũng đã nói với chị là không tiện, là chị cứ muốn vào xem.
Khuôn mặt Mộc Mai căng đến đỏ bừng, Cố Văn thấy thế, vươn cánh tay ra ôm lấy cô, cười trách móc Sở Trọng Văn: “Không biết trên dưới, nếu cậu còn dám nói như vậy, sau này tôi không cho : cậu đến nữa.”