Chương
“Cảm ơn vì lời khen.” Kiêu Vĩ Thành không khách sáo trả lời lại.
Mộc Mai nhìn Bạch Lâm Anh, cô hy vọng rằng cậu ta có thể nói điều gì đó.
Bạch Lâm Anh nhìn về phía Kiêu Vĩ Thành, hỏi: “Anh Vĩ Thành, tôi có một câu không biết nên nói hay không.”
“Đừng nói những chuyện không nên nói.” Kiêu Vĩ Thành lạnh lùng trả lời, anh †a cũng không thèm nể mặt Bạch Lâm Anh làm gì.
Kiêu Vĩ Thành Lúc này, Mộc Mai đột nhiên nghĩ tới Cố Văn, trước đây cô cũng từng bị từ chối bởi một số cuộc đàm phán nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lần này.
“Anh Vĩ Thành, vui lòng đợi một lát.”
Mộc Mai nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Văn.
Chuông đổ rất lâu nhưng vẫn không ai bắt máy.
“Chết tiệt, không lẽ đang đi với Ninh Thanh Trúc rồi?”
Cô không biết rằng có một người đàn ông nào đó đang cố gắng nắm chặt điện thoại di động của mình trong túi để tiếng chuông không thể vang lên quá to.
Mộc Mai tức giận ném điện thoại sang một bên: “Dù có ký hay không ký thì bà đây cũng không thèm quan tâm nữa.” Cô nói xong lập tức dẫn Bạch Lâm Anh rời khỏi phòng làm việc.
Kiêu Vĩ Thành chậm rãi thở ra: “John, về nước thôi.”
Vài ngày sau, Mộc Mai tiếp tục đến công ty Tỉng, thế nhưng cô bị chặn lại.
Mộc Mai cảm thấy buồn bực, vẻ mặt cũng trở nên ủ rũ: “Đều là lỗi của tôi. Nếu tôi không kiêu ngạo như vậy thì anh ta đã đồng ý kí hợp đồng cho chúng ta rồi.”
“Mợ hai, chuyện này không trách mợ được, do tính cách người đàn ông kia sáng nắng chiều mưa nên chúng ta mới không đoán ra được anh ta muốn gì.
Nhưng nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy thì chẳng có cơ hội nào đâu.” Bạch Lâm Anh thuyết phục cô.
Mộc Mai đã âm thầm cố gắng trong suốt thời gian này, cậu ta đã nhìn thấy tất cả. Nếu không có Mộc Mai thì bọn họ không thể gặp được Kiêu Vĩ Thành.
“Bây giờ còn không gặp được người ta, xem ra thật sự hết cơ hội rồi.” Mộc Mai thở dài: “Cậu nói xem, có phải Kiêu Vĩ Thành cố tình tránh mặt chúng ta không? Nếu đợi thêm nữa thì có khi Cố Nam sẽ thật sự đá Cố Văn ra khỏi gia đình họ Cố đó.”
Ngay tại lúc Mộc Mai chuẩn bị trở về khách sạn với Bạch Lâm Anh, cô bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Kiêu Vĩ Thành.
Mộc Mai yêu cầu Bạch Lâm Anh trở về khách sạn trước rồi lặng lẽ đi theo Kiêu Vĩ Thành và .John vào công ty qua cửa hông.
“Ngày nào người đàn ông này cũng đeo khẩu trang, hay là anh ta trông rất xấu?” Mộc Mai lẩm bẩm.
“Cô Mai, sao cô lại ở đây?” Mộc Mai đang nấp ở cửa để quan sát Kiêu Vĩ Thành, nhưng .John đã nhìn thấy cô.
Không còn đường lui nữa rồi, Mộc Mai vội cởi áo khoác để trùm lên người dJohn, sau đó đánh cho một trận.