Tình cờ là đoạn video cô ta trò chuyện với Cố Nam.
Ninh Thanh Trúc trợn tròn mắt.
Cô ta đã cẩn thận để không bị bắt, Cố Nam đã nói rằng không có máy quay ở đó rồi.
“Không...!không thể nào, tôi chưa từng làm chuyện như thế này, không phải là tôi” Ninh Thanh Trúc phủ nhận, sau bao cố găng cô ta mới vào được công ty này, nếu bị đuổi thì công ty nào dám nhận cô ta.
“Video đều ở đây.
Cô còn dám cãi.
Tôi nghĩ cô có ý đồ xấu và muốn chiếm tài sản của nhà họ Cô.
Chúng tôi đã từng chứng kiến nhiều phụ nữ như cô.
Đừng nghĩ rằng cô có thể trèo cao làm phượng hoàng.
Là gà thì vẫn mãi chỉ là gà, sao có thể trèo cao được” Cổ đông kia không nể mặt cô ta, còn Mộc Mai thì †ỏ vẻ thờ ơ. Ninh Thanh Trúc lắc đầu bất lực, bước tới năm lấy tay Cố Văn: “Anh họ, cứu em với.
Em bị ép buộc phải làm việc này.
Em chỉ làm điều này một lần.
Xin đừng xua đuổi em.
Em là em của anh mà, anh họ, anh không thể làm điều này với em được”
“Có người kê dao ép cô làm chuyện đó sao? Không cần đến cầu xin tôi, tôi cũng không phải là anh họ của cô.
Hồi đó mẹ cô đã cứu ông nội tôi, nhưng năm đó tôi đã đền đáp ơn nghĩa rồi.
Sau này chúng ta sẽ không có liên quan gì nữa” Cố Văn nói thẳng thừng, trước đây anh vì nể mặt Mộc Mai mà nhãn nhịn, cho dù không có quan hệ huyết thống với cô †a, anh vân đồng ý để cô ta làm việc trong công ty.
Nhưng cô ta lại không biết ơn mà lại phản bội anh, anh làm sao có thể để như thế này được?
“Không, anh họ không phải như vậy.
Hãy nghe em nói.
Em thực sự gặp khó khăn.
Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.
||||| Truyện đề cử: Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế |||||
Anh họ đừng đuổi em đi.
Anh không nhìn thấy tình cảm của em dành cho anh những năm nay sao?” Ninh Thanh Trúc vừa khóc vừa nói, cô ta không thể sống thiếu công việc này, không thể rời khỏi Cố Văn được, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội đến đây, nếu bị đuổi đi, cô ta sẽ mất hết tất cả.
“Tình cảm? Loại tình cảm này tôi nhận không nổi” Cố Văn trực tiếp từ chối.
Anh có thể nể mặt mẹ cô ta mà tha thứ cho cô ta, nhưng sẽ không bao giờ để cô ở lại công ty nữa..