Chương
Mộc Mai nhìn thấy ông nội của mình, trong lòng có chút cảm giác không thể nói thành lời, khi còn nhỏ, ông nội đối xử với cô rất tốt, có cái gì tốt đều sẽ hướng về mình, chỉ là sau này ba mất, mẹ bị thím hãm hại phá hủy danh tiếng, ông nội lúc này mới chán ghét mẹ con cô đến như vậy.
Thế nhưng, Mộc Mai vân bày ra vẻ mặt lễ phép vẫn nên có với Mộc Đoàn: “Ông nội, ông trở về khi nào thế?”
“Vừa mới về”
“Dọc đường đi ông có mệt không?”
“Vẫn ổn!”
Trên mặt Mộc Đoàn không có một chút biểu cảm, giọng nói cũng không nghe rõ được vui hay giận.
Nhưng chung quy lại, ông vẫn không hài lòng với cuộc hôn nhân của cháu gái, nói chuyện một cách gượng gạo, thể hiện rõ thái độ không hài lòng.
“Ông nội không vui sao, là ai đã làm chuyện gì chọc giận ông đấy ạ?” Mộc Mai biết rõ vẫn cố ý hỏi.
Nghĩ đến hai người Mộc Diệp và Mộc Sĩ sớm đã nói cho ông nội biết chuyện cánh cửa chính bị phá, ông nội chắc hẳn đã đến đây tìm hai người họ để hỏi tội.
Mộc Đoàn lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Cả nhà họ Mộc ai có thể chọc tức được ông, Mộc Mai, chuyện ngày hôm nay, ông để cho con nhớ trước, bây giờ ông có chuyện muốn tìm Văn.
”
Mộc Mai gật đầu, sau đó liền ngồi xổm xuống liếc nhìn Cố Văn : “Một lúc nữa sẽ bắt đầu đấu giá, em muốn đến bên kia ăn chút gì đó, anh và ông nội cứ nói chuyện vui vẻ nhé.
”
Mộc Đoàn có vài lời không muốn Mộc Mai nghe thấy được, Mộc Mai cũng biết điều, chủ động nhường chỗ cho hai người họ ở lại nói chuyện.
Cô không biết giữa Cố Văn với Mộc Đoàn có gì khúc mắc, nhưng có lẽ Mộc Đoàn cũng nghĩ giống như những người khác, sẽ không để Cố Văn nể mặt, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng rằng Cố Văn vì mình mà sẽ cố nén chịu không đánh trả, cuối cùng chịu đựng sự oan ức.
Sở Phong bước lên phía trước, nói với vẻ châm chọc: “Vị này là tổng giám đốc Mộc, đã lâu không gặp.
Nghe nói gần đây nhà họ Mộc các người rất oai phong.
”
“Cậu Phong quá khen rồi.
” Mộc Đoàn cũng không tức giận, chẳng qua là nghe không ra ý tứ trong lời nói của cậu ấy, trực tiếp trả lời như vậy làm cho Sở Phong không biết nên nói cái gì tiếp theo.
“Sở Phong.
” Cố Văn mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Mộc Mai đang rời đi, “Cậu đi cùng với cô ấy thì đừng để người ta bắt nạt cô ấy, nếu không tôi sẽ lấy cậu ra để hỏi tội.
”
Sở Phong : “…” Lão đại, có thể giữ cho tôi chút thể diện được không? Tôi trở thành vệ sĩ riêng của cậu từ khi nào vậy?
Trong lòng nghĩ thì như vậy nhưng vân đuổi theo nói: “Chị dâu, chị vẫn chưa quen chỗ này, để em dẫn chị đi xem chung quanh.
”
Thấy hai người họ đi thật xa, Cố Văn mới cùng Mộc Đoàn đến một góc không có ai.
“Ông Mộc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.
” Cố Văn dường như không hề coi Mộc Đoàn là người bề trên của mình, mà trái lại giống như nói với một người bình thường.
“Tại sao cậu lại cưới Mộc Mai mà không phải là Mộc Diệp?” Mộc Đoàn đi thẳng vào vấn đề, lúc đầu ông đích thân ký tên vào giấy hôn ước, thông gia hai bên tiến hành hôn lễ nên là Cố Văn và Mộc Diệp.
Hơn nữa hôn lễ vốn định sang năm mới tổ chức, tại sao ông chỉ mới ra ngoài được một tháng mà hôn lễ này lại vội vội vàng vàng tổ chức xong rồi.
Cố Văn cười nhạo, ngẩng đầu lên chất vấn Mộc Dự: “Chuyện này nên hỏi là hỏi con trai ngoan của ông ấy.
Con báo hoán đổi với thái tử lại là trò hay.
”