Chương
Mộc Diệp muốn lợi dụng ông cụ Mộc để đối phó Mộc Mai , không ngờ Cố Văn đã đánh đòn phủ đầu trước, cuối cùng cô ta chỉ có thể tự mình hại mình.
Từ khi người phụ nữ này nói cho anh biết, đã đưa tấm thẻ kia đến bệnh viện để bù vào phí chữa bệnh của mẹ, anh đã đón được nhà họ Mộc lại dùng chuyện này đe dọa cô.
Hiện giờ, Mộc Đoàn phủi sạch trách nhiệm của Mộc Mai đi, chỉ còn dư lại chuyện của bên trong nhà họ Mộc, mặc kệ cuối cùng bọn họ có làm ầm ï đến gà bay chó sủa thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn anh.
| Trong lòng Mộc Mai vô cùng cảm động, người đàn ông này luôn giúp đỡ mình ở lúc mình không chú ý, mỗi lần gặp được vấn đề khó giải quyết, anh ấy luôn đứng bên cạnh cô.
“Văn, cám ơn anh.
” Câu cảm ơn này là thật sự phát ra từ tận đáy lòng.
“Cô ngốc!” Cố Văn nở nụ cười, kéo cô vào lòng.
“Úi giời!’ Sở Phong trực tiếp nhảy cẵng lên, trợn mắt nhìn Cố Văn: “Anh có thể chú ý một chút không thế? Quá trời người ở đó, coi chúng tôi là không khí hết àI”
Mộc Mai giật mình, lập tức muốn đẩy Cố Văn ra, nhưng mà Cố Văn lại ôm rất chặt, an ủi cô: “Không sao, bọn họ nói mình là không khí, vậy thì cứ xem bọn họ trở thành không khí là được.
”
Lăng Khải : “… Chào mọi người, tôi là không khí.
Sở Phong : “… Chào mọi người, tôi cũng là không khí.
Buổi bán đấu giá từ thiện bắt đầu tiến hành.
Cũng không biết là có phải có người cố ý sắp xếp không mà vị trí của Cố Nam và Mộc Diệp lại vừa khéo ở ngay phía trước Cố Văn và Mộc Mai.
Lúc Mộc Mai và Cố Văn ngồi xuống, Cố Nam quay đầu lại nhã nhặn cười: “Em dâu, không ngờ nhanh như thế lại gặp mặt rồi.
”
Còn Gố Văn thì trực tiếp bị anh ta lơ đẹp, nhìn một cái cũng lười nhìn.
“Chào anh cả.
” Không ai lại đi đánh vào một gương mặt tươi cười cả nên Mộc Mai cũng khách khí chào hỏi.
Mặc dù cảm thấy Cố Nam rất ghét Cố Văn, nhưng không thể bị người ta năm lấy điểm yếu trong loại trường hợp này được.
Các vật phẩm bán đấu giá trên đài, đa số là một ít mặt hàng do xí nghiệp quyên tặng, hoặc là con nhà giàu ở đây quyên tặng, cái nào cái nấy đều có giá trị xa xỉ, khi lên sân khấu cũng rất chấn động.
Khi một chiếc vòng cổ xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt Mộc Diệp lập tức sáng lên: “Anh Nam ơi,anhxemocái – vòng cổ kia có đẹp không? Anh mua | tặng cho em được không?”
“Em thích?” Cố Nam hỏi lại.
Cô ta đương nhiên thích, chiếc vòng cổ kia vừa nhìn đã biết là đồ vật để đến sau cùng, đá kim cương sáng long lanh, cô ta nhìn mà mắt sáng lấp lánh.
“Anh Nam ơi, anh mua cho người ta đi mà! Chiếc vòng ấy đeo trên cổ em nhất định cực kỳ đẹp!” Mộc Diệp vừa làm nũng vừa nói.
Cố Nam không để ý tiền tài, khẽ cười, giơ tấm bảng trên tay lên.
Mộc Diệp nở nụ cười đắc ý, sau đó quay đầu lại, liếc nhìn Mộc Mai bằng ánh mắt khiêu khích.
Đáng tiếc, giờ phút này Mộc Mai đang buồn ngủ, tựa vào trên vai Cố Văn, rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, nên hoàn toàn không rảnh để ý đến Mộc Diệp nhìn mình bằng ánh mắt gì.
“Buồn ngủ?” Cố Văn phát hiện Mộc Mai có hơi mệt mỏi.
Mộc Mai lại lắc đầu nói: “Em không sao, kiên trì một lúc thì tốt rồi, chờ buổi tiệc diễn ra xong, em và anh cùng nhau trở về nghỉ ngơi.
Giờ đến giai đoạn nào rồi anh? Đã sắp xong chưa?”