Chương
Không chờ Mộc Đoàn lên tiếng, Mộc Sĩ đã tiếp lời: “Ba à, nếu như Mai chưa tìm được việc, hay là để con bé đến nhà họ Mộc chúng ta làm việc đi.
Mai tốt nghiệp đại học nổi tiếng, mấy năm nay đi làm chắc là cũng tích lũy đôi chút kinh nghiệm ngoài xã hội, cho con bé đến công ty giúp đỡ cũng được.”
Đứa bé này thay đổi quá nhanh.
Thay vì để nó trưởng thành ở nơi khác, chẳng bằng giám thị ngay dưới tâm mắt mình.
Ông ta muốn nhìn xem đứa bé này có năng lực gì mà có thể khiến cả nhà họ chịu nhục nhã hết lần này đến lần khác như vậy.
“Không cần, nhà họ Cố sẽ có chỗ cho vợ tôi, không cần các vị hao tâm tổn trí.” Mộc Đoàn cũng đồng ý lời đề nghị của Mộc Sĩ, nào ngờ chưa kịp nói thì đã bị Cố Văn ngắt lời.
Mộc Mai quay đầu nhìn Cố Văn, anh tìm việc cho cô bao giờ thế? Sao cô không biết tin gì cả?
Mộc Đoàn nhìn Cố Văn, bây giờ chính anh còn khó giữ nổi mình, sao có thể sắp xếp Mộc Mai vào công ty?
“Cậu thực sự sẽ sắp xếp cho Mộc Mai vào công ty ư?” Mộc Đoàn khó tin hỏi, nếu có thể xếp Mộc Mai vào công †y nhà họ Cố, đó là chuyện tốt hơn bao giờ hết.
“Đương nhiên.” Cố Văn trả lời.
“Nếu đã có thể vào công ty nhà họ Cố, vậy thì đâu có liên quan đến nhà họ Mộc chúng ta.
Ba đúng là uổng phí lòng tốt rồi, người ta vốn chướng mắt nhà mình, sao có thể đến công ty nhà họ Mộc làm việc chứ?”
Mộc Diệp đứng cạnh và nói với vẻ khinh thường.
Con nhỏ kia có thể vào công ty nhà họ Cố không phải nhờ Cố Văn sắp xếp sao, nhưng đừng quên hiện giờ Cố Nam mới là gia chủ của nhà họ Cố.
Đến lúc đó cô ta muốn trừng phạt ai thì không phải dễ như trở lòng bàn tay Sao.
“Nếu đã vậy thì đành phiền con săn sóc Mai nhé.” Mộc Đoàn cư xử với Cố Văn vô cùng khách sáo, điều đó làm Mộc Mai hơi mất tự nhiên.
Tuy hồi nhỏ quan hệ giữa cô và ông nội khá tốt, nhưng sau khi cô bị chú ruột đuổi ra khỏi nhà, thái độ của ông nội quay ngoắt độ, mà thái độ vừa rồi ông ta có đôi phần yêu mến như hồi cô còn nhỏ.
Lúc ăn trưa, trên bàn cơm cũng có thêm vài món mà Mộc Mai thích ăn.
Mấy năm qua cô vấn luôn bồn ba bên ngoài, không có thời gian ăn nhưng món này, hôm nay vô cùng nhớ nhung cảnh tượng năm đó, khi cha mẹ cô còn khỏe mạnh.
Cánh mũi Mộc Mai chua xót, cô ra sức cúi đầu, không để mình rơi nước mắt trước mặt mọi người.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại khiến Mộc Diệp ghét bỏ: ‘Mày ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn mấy trăm kiếp vậy, nhìn có chỗ nào ra giáng một cô chủ không?”
Mộc Mai cũng nhịn không để nước mắt rơi nữa, đương nhiên cô không bị ả đàn bà này làm cho tức giận.
Nếu không vì nhìn cảnh nhớ người, cô tuyệt đối sẽ không để cho phép ả đàn bà này ham vui một chốc.
Cố Văn đột nhiên bật cười: ‘Cụ Mộc à, cháu gái ông thẳng thắn thật đấy, đúng là làm người ta bội phục.
Cư xử với em gái mà có thể ăn nói như vậy, nếu đổi thành với người khác, e rằng sẽ càng cất bước hiên ngang.”
“Do tôi dạy dỗ không tốt, hy vọng cậu đừng lấy làm phiền lòng.” Mộc Đoàn nói xong thì trợn mắt với Mộc Diệp, Mộc Diệp đành tức tối ngậm miệng.
Sau khi ăn xong, Cố Văn bị gọi ra ngoài sân chơi cờ với Mộc Đoàn.