Chương
“Anh Mạc, lần này anh đã may mà có anh cứu mạng tôi, nếu anh không phiền, không bằng đến nhà tôi dùng bữa đi.
” Mộc Mai chân thành mời Mạc Văn.
Chỉ là lòng tốt của Mộc Mai lại bị Mạc Văn từ chối, anh ta mỉm cười áy náy: “Không được, chuyện này vốn chỉ là tiện tay thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, cô không cần phải lo lắng để bụng.
”
“Thế làm sao được, nếu không thì chúng ta lưu lại thông tin liên lạc, hôm khác nhất định phải mời anh đi ăn một bữa.
” Mộc Mai không muốn mắc nợ người khác.
“Nếu đã như vậy thì sau này phải làm phiền rồi, mà gần như đồ đạc cô vừa mua đều đã bị nghiền nát cả rồi, hay là cô quay lại mua lại đi.
”
Sau khi Mạc Văn nói xong liền xoay người rời đi, lúc anh ta quay người lại, Mộc Mai nhìn thấy trên quần áo của người đàn ông rách bị một lỗ, có lẽ là do lúc nấy anh ta cứu cô, không cẩn thận nên làm rách.
Chị An lên tiếng nhắc nhở: “Mợ chủ, sau này mợ hạn chế mời người lạ đến nhà nhé!”
“Sao vậy?” Mộc Mai tò mò hỏi.
Chị An khế cười: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là cậu chủ không thích người lạ đến nhà mình, cậu chủ không nói với cô à, tôi chỉ nhắc nhở một chút thôi.
”
Mộc Mai gật đầu, Cố Văn là một người tàn tật, cho nên việc không cho bất cứ ai vào nhà là điều không quá đáng, cô vẫn có thể chấp nhận chuyện như vậy.
“Tôi đã nhớ rồi, vừa nãy những thứ chúng ta đi mua đều đã bị nghiền nát cả rồi, chúng ta đi mua lại một ít rồi về nhà nhé.
”
Mộc Mai nói xong liền kéo chị An trở lại trung tâm mua sắm một lần nữa, mua lại những thứ vừa mua lúc nấy.
Mà giờ phút này ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện cửa hàng, có một người đàn ông đang ở trên cao nhìn hai người.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông ở phía sau lập tức quỳ xuống: “Ông chủ, bọn họ lại đi vào cửa hàng kia.
”
“Biết rồi.
” Ánh mắt người đàn ông vân nhìn vào cửa hàng bách hóa phía đối diện, trong ánh mắt có vẻ tham lam.
“Ôi, mấy năm không gặp, không ngờ anh ta cũng đã cưới vợ rồi.
Thật sự là vượt qua tính toán của tôi, còn tưởng rằng anh ta không thể quan hệ vợ chồng được chứ.
”
Nói đến đây, người đàn ông đặt mạnh chiếc ly lên bàn trà.
Trong khoảnh khắc, chiếc ly đế cao kia vỡ toang, giống như bị viên đạn xuyên qua vậy.
Người đứng sau nghe được tiếng vang thì giật nảy mình.
“Cút ra ngoài.
” Người đàn ông gào lên một tiếng, những thuộc hạ ở sau lưng vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi Mộc Mai và chị An mua đồ xong thì về biệt thự, bọn họ sắp xếp lại nhà cửa.
Trang trí xong căn phòng, Mộc Mai cầm điện thoại chụp một bức ảnh.
Cô gửi tấm hình kia cho Cố Văn, sau đó nhắn kèm lời nhắn: “Căn phòng này.
đã trang trí gần xong rồi, chỉ thiếu tấm ảnh chụp chung của chúng ta thôi.
”
Nhưng mà chờ thật lâu còn chưa thấy Cố Văn trả lời, có lẽ bởi vì chênh lệch múi giờ nên lúc này Cố Văn vẫn còn đang ngủ.
Thật ra là Cố Văn đang họp, điện thoại của anh chợt vang lên.
Đám người nhìn về phía Cố Văn, anh cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua bức ảnh trong đó, không nói gì cả.