Chương
Ngay lúc Cố Văn dự tính tiếp tục cuộc họp, không ngờ điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này mọi người ngồi †rong phòng họp đều bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Dù sao thì cũng không ai dám làm phiền Cố Văn lúc anh đang họp, chỉ sợ người này gặp xui xẻo rồi.
Chỉ có Ngôn Bảo vấn bình tĩnh nhìn vào màn hình chiếu trước mặt, bắt đầu phân tích lợi và hại của thương vụ này.
Cố Văn cũng không trả lời tin nhắn của Mộc Mai, anh khẽ ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu chia nhiệm vụ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Văn ngồi lên xe lăn đi đến phòng riêng của mình.
_ Ngôn Bảo nhìn Cố Văn, hỏi: “Có phải – lúc nãy mợ chủ gửi tin nhắn đến? Cậu chủ có muốn gọi điện liên lạc với cô ấy không?”
“Không cần thiết.” Nói xong, Cố Văn bỏ điện thoại di động vào túi.
Ngay lúc Ngôn Bảo muốn đẩy Gố Văn đi, điện thoại vang lên lên lần nữa, đột nhiên trên màn hình lại xuất hiện hai chữ “Ngủ ngon”.
Cố Văn không từ chối nữa, mà bấm video call.
Ngôn Bảo: “…” Thật thơm quá.
Nhận được lời mời video call của Cố Văn, Mộc Mai rất kinh ngạc: “Tôi tưởng anh đã ngủ rồi, còn sợ mình làm phiền anh nữa.”
“Vừa rồi đang họp cho nên không trả lời tin nhắn của em.
Căn phòng em trang trí đẹp lắm, nếu em muốn đi chụp ảnh chung thì chờ sau khi tôi trở về sẽ chụp.”
Thật đúng là bọn họ không có tấm ảnh chụp chung nào cả, ngay cả ảnh cưới cũng phải dùng PTS.
“À, vậy được, lúc ở ngoài anh phải chú ý an toàn.” Mộc Mai có lòng tốt nhắc nhở.
Chẳng biết tại sao, chỉ là một câu quan tâm đơn giản thôi, nhưng từ miệng Mộc Mai nói ra lại làm Cố Văn cảm giác trái tim trở nên ấm áp.
“Anh hai, bên kia đã bắt đầu kế hoạch rồi.” Sở Phong cầm đồ trong tay chạy vào lại nhìn thấy Cố Văn đang ngồi trên xe lăn ngẩn người.
Sở Phong tò mò nhìn về phía Ngôn Bảo.
“Anh hai sao thế?” Sở Phong dám thề, anh ta đi theo bên cạnh Cố Văn nhiều năm như thế nhưng chưa từng thấy vẻ mặt của anh thế này.
Ngôn Bảo chỉ vào đầu của mình, sau đó lại giang tay ra, cũng không biết nói gì.
“Sở Phong đi đến cạnh Cố Văn: “Anh hai, rốt cuộc anh có nghe tôi nói chuyện không thế?”
Lúc này Cố Văn mới phản ứng lại: “Chuyện gì?”
“Bên kia đã bắt đầu kế hoạch rồi.
Bây giờ chỉ cần anh dặn dò, rốt cuộc nên giết những người kia hay giữ lại?”
Sở Phong nhắc lại.
“Để bọn chúng tiếp tục thực hiện, không thể lơ là.
Một khi để lộ sơ hở, nhất định phải để bọn chúng trả giá gấp trăm lần.” Giọng nói của Cố Văn có vẻ lạnh lão.
Sở Phong khẽ gật đầu ra hiệu mình biết rồi.
“Cậu hai, vừa rồi chị An mới gọi điện thoại.” Ngôn Bảo nói.
“Có chuyện gì không?” Cố Văn cầm tài liệu trong tay bắt đầu đọc qua.
“Hôm nay, lúc chị An và mợ chủ ra ngoài dạo phố, có một chiếc xe mất khống chế đâm về phía mợ chủ.
Có một người đàn ông ra tay cứu giúp, nên mợ chủ mới có thể thoát nạn.”