Chương
Cố Văn nghe xong thì vô cùng lo lăng, hận không thể đứng lên khỏi xe lăn: “Điều tra được nguyên nhân chuyện này không?”
“Chị An nói khó bề mà tưởng tượng nổi, chiếc xe đó không đụng những người khác mà cứ nhắm vào phía mợ chủ mà chạy tới.
Vì thế có thể thấy được có người cố ý hành động.” Ngôn Bảo truyền đạt lại lời nói của chị An.
“Tiếp tục theo dõi bên phía Hà Thành, đừng ngừng theo dõi.” Anh từng nói mình sẽ bảo vệ Mộc Mai thật tốt, nên tuyệt đối không thể để cho cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Anh mới rời đi có hai ngày thôi mà đã khiến cho cô chịu đe dọa như thế.
Bây giờ Ngôn Bảo không ở Hà Thành, nên anh cũng không nắm rõ được tình huống bên đó.
“Cậu hai, nếu bọn họ muốn lợi dụng mợ hai để uy hiếp anh, vậy thì giờ mợ hai nhất định cực kỳ nguy hiểm.”
Tuy rằng Mộc Mai vừa mới kết hôn với Cố Văn không lâu, nhưng đã có rất nhiều người biết Mộc Mai là vợ của Cố Văn.
Mặc dù là đám hỏi thôi nhưng cũng liên quan đến mặt mũi của hai dòng họ.
Nếu lấy Mộc Mai làm đối tượng bắt cóc, thì ắt sẽ uy hiếp được Cố Văn.
“Hắc Lang đâu?” Cố Văn hỏi.
“Hắc Lang bị anh phái đi Syria điều tra tình huống rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về được.” Ngôn Bảo đại khái có thể hiểu Cố Văn muốn làm gì.
“Vậy thì kêu Bạch Hổ lại đây, bảo cậu ta lập tức chạy về Trung Quốc đi Hà Thành bảo vệ Mộc Mai, nhớ rằng nhất định phải bí mật điều tra, tuyệt đối không được để lộ ra dấu vết nào hết.”
Cố Nam có tâm tư rất tỉ mỉ, nếu bị anh ta phát hiện Cố Văn không có đi công ty con thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ cực kỳ bất lợi cho Cố Văn.
“Vâng.” Ngôn Bảo xoay người rời đi thông báo nhiệm vụ cho cấp dưới.
Cố Văn nhíu mày, thông qua trong khoảng thời gian ở chung này, anh đã hiểu biết sơ về Mộc Mai, cô giống như một ánh trăng, Cố Văn không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp cô.
Lại nói đến Mộc Mai, sáng sớm hôm sau, cô đã bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu tỉnh.
Mộc Mai duõi lưng, ngồi ở ban công hưởng thụ ánh nắng chiếu lên người.
Rồi sau đó, cô nghe được tiếng gõ cửa.
Mộc Mai hiếm thấy muốn nghỉ ngơi một ngày, mở cửa nhìn thấy chị An thì không khỏi tò mò hỏi: “Chị An, làm sao vậy?”
“Thưa mơ… Cậu cả đến, mợ nên xuống dưới gặp một lần đi.” Sắc mặt chị An hơi khó coi, cô ta biết cậu cả và cậu hai vẫn luôn không hòa thuận với nhau.
– Cậu cả kia lợi dụng lúc cậu hai không ở nhà mà đến, nhất định là không có lòng tốt gì.
“Anh ta tới nơi này làm gì?”
Chị An không biết Mộc Mai suy nghĩ cái gì, không nhịn được nhắc nhở cô: “Mợ xem…”
“Chị đi xuống trước đi, tôi đi thay quần áo đã.”
Mộc Mai xuống lầu, nhìn thấy Cố Nam đang ngồi ở trên sô pha trực tiếp ăn trái cây trên bàn.
Mộc Mai cau mày, tuy trong lòng cô rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng hơi nở nụ cười: “Anh cả đến đây sao không thông báo trước một tiếng để chúng em chuẩn bị tốt hơn.” Mộc Mai đi đến trước mặt Cố Nam ngồi xuống.
Cố Nam ngẩng đầu, đánh giá Mộc Mai.
Người phụ nữ quả thật đẹp hơn Mộc Diệp rất nhiều, diện mạo xinh đẹp tươi mát như vậy đúng là hiếm có trên đời.
Mộc Mai bị anh ta nhìn chòng chọc hơi mất tự nhiên, vén vài sợi tóc lên nói: “Tại sao anh cả lại nhìn chằm chằm em như thế, có phải trên mặt em có gì dơ hay không?”