Chương
“Có phải vừa rồi lúc mua đồ để trên quầy đã không cầm đi?” Mộc Mai không khỏi lo lắng, Cố Văn là người thế nào, ví của anh nếu như bị mất thì tổn thất cũng không phải chỉ một chút tiền là có thể ước lượng được.
“Em đi tìm xem, anh ở đây đợi em.
”
“Vâng, em đi nhanh rồi sẽ quay lại.
”
Nói rồi Mộc Mai chạy đến cửa hàng vừa nãy vào.
Lúc này chỉ còn lại Cố Văn và Mạc Văn, hai người nhìn nhau.
“Không ngờ đường đường là cậu hai nhà họ Cố cũng sử dụng đến cách này, khiến vợ anh mất tập trung là có lời muốn nói với tôi đúng không?” Mạc Văn nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, mặc dù hai chân anh đã tàn tật nhưng không có ai dám đánh giá thấp sự quyết liệt của anh.
“Anh đến đây làm gì” Cố Văn lạnh lùng nói.
Thế nhưng trong mắt Mạc Văn lại có chút giêu cợt, ngồi trên ghế cách Cố Văn không xa: “Đây không phải là nhà của anh, tại sao lại không cho phép tôi đến đây?”
Cố Văn có phần nóng nảy nói: “Tự †ìm cái chết.
”
“Đột nhiên tôi cảm thấy Hà Thành thú vị hơn chỗ tôi, nhất là cô vợ bé nhỏ của anh, rất hợp với khẩu vị của tôi.
”
Mạc Văn thậm chí còn không để ý răng người đàn ông trước mặt và Mộc Mai là vợ chồng.
“Nếu như anh thích thì có thể trực tiếp lấy đi.
” Cố Văn hoàn toàn không quan tâm, dường như Mộc Mai chẳng qua chỉ là đồ vật, ai muốn cũng có thể lấy đi.
Thế nhưng lúc này lông mày Mạc Văn nhíu chặt lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Nhưng cô ấy là vợ của anh.
”
Ánh mắt Cố Văn thay đổi khó đoán: “Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh mà thôi, tình cảm có bao nhiêu chứ?”
“Bịch…” Sau lưng anh truyền đến âm thanh của thứ gì đó từ trong tay rơi xuống, Cố Văn nghe thấy, lưng mình cứng đờ, ngón tay không kiềm nổi nắm chặt lấy tay áo để che giấu sự hoảng loạn của mình.
Mạc Văn lại không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường nhưng khóe miệng có chút đùa giỡn: “Đã như vậy thì chi bằng hãy giao vợ anh cho tôi.
”
“Tôi không có ý kiến gì, anh có thể đi hỏi vợ tôi xem cô ấy có muốn đi cùng anh” Cố Văn đẩy xe lăn, quay đầu lại nhìn Mộc Mai: “Em có thích người đàn ông này không?”
Mắt Mộc Mai đỏ hoe, cô cố nén để nước mắt không trào ra.
Một lúc sau, Một Mai mới thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt của mình, lúc này đầu ngón tay cô đã trở nên trắng bệch, điều này đủ để chứng minh cô đã giữ chặt như thế nào.
Mộc Mai cúi người xuống nhặt chiếc ví vừa rơi lên: “Anh Mạc đừng đùa lại, tôi và Cố Văn đã kết hôn và tôi không có ý nghĩ đi bước nữa.
Văn, ví của anh rơi ở trước quần lễ tân chỗ bán đồ vừa nấy, lần sau anh nhớ cầm cho kỹ.
”
Liếc nhìn Mạc Văn áy náy, sau đó cô đẩy Cố Văn rời khỏi trung tâm mua sắm.
Khoảnh khắc quay người lại, Cố Văn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mộc Mai.
Cố Văn nắm chặt hai tay, kiềm chế cơ tức giận của mình.