Tính cách của Mộc Mai quá bướng bỉnh, có chết cũng phải sĩ diện, cuối cùng chỉ hại bản thân.
“Tôi biết rồi.’ Nói xong ba chữ đó, giây tiếp theo Cố Văn mạnh mẽ dập điện thoại.
Sở Phong sững sờ tại chỗ: “Thế này là đang dăn mặt với ai đây?”
Có điều, Sở Phong cũng biết, nếu mấy ngày này còn để Mộc Mai quay về công ty nữa thì vân sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề. Cô là thư ký bên cạnh Gố Văn, có một số chuyện vẫn phải đợi Cố Văn về mới xử lý thì thỏa đáng hơn.
Sự thông minh của Cố Nam là ở chỗ, bề ngoài là do anh ta đưa Mộc Mai vào, để Mộc Mai ghi nhớ ân tình của anh ta, nhưng lại âm thầm để những người khác tới ức hiếp Mộc Mai, cũng là một tính toán rất hay.
Ngay khi Sở Phong định rời khỏi bệnh viện, không ngờ di động lại đột nhiên reo lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, Sở Phong không khỏi cười lạnh: ‘Còn chưa tìm anh mà anh đã tự mình tìm tới cửa rồi.”
Sau đó, Sở Phong nghe máy, giọng điệu trở nên kỳ quái: “Dô, đây không phải là cậu chủ Nam ư? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy?”
“Hôm nay không phải cậu tới công ty rồi à?” Giọng điệu của Cố Nam có vẻ không tốt lành.
“Đúng thế, sao vậy?” Đúng là anh ấy đã tới công ty, rất nhiều người đều thấy, hơn nữa còn dẫn Mộc Mai đi, nhưng thế thì đã sao?
“Sở Phong, đừng quên thân phận của cậu. Cố Thị chúng tôi không phải nơi cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi.’ Cố Nam trách cứ.
Trước đây, anh ta muốn mượn tay Sở Phong để giúp sức cho mình, nhưng không ngờ người đàn ông này lại không biết điều, đứng về phía Cố Văn. Vậy thì đừng trách anh ta vô tình.
Sở Phong không phải là người dễ ức hiếp, nghe Cố Nam nói vậy, lập tức không vui, nói: ‘Cậu chủ Nam à, bất kể nói thế nào, hai nhà chúng ta cũng có giao thiệp mấy đời, huống hồ quan hệ giữa tôi và Cố Văn không đơn giản. Giờ Cố Văn đi công tác nước ngoài rồi, tôi tới đây giúp anh ấy có gì không đúng sao?”
“Nếu cậu đã nói vậy thì giờ không phải cậu đang bỏ việc sao?” Cố Nam không muốn buông tha Sở Phong dễ dàng như vậy.
“Đúng thế, tôi đang bỏ việc đấy, tùy anh xử lý thế nào cũng được. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp trước đây.” Sở Phong trực tiếp giở trò vô lại. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Nam bị chọc cho tức giận không hề nhẹ, anh ta quả thực không làm gì được Sở Phong.
Có điều, Cố Nam tìm anh ấy cũng không phải vì chuyện này, mà là vì chuyện của Mộc Mai.
“Hôm nay anh đến công ty, có phải đã đưa Mộc Mai đi không? Anh có lí do gì để đưa cô ta đi?” Cố Nam nói. Vừa nấy, Elsa đã nói với anh ta về việc Mộc Mai bị Sở Phong đưa đi, anh ta đưa Mộc Mai vào Cố Thị chính là để giám sát từng hành động cử chỉ của cô, nhưng không ngờ lại bị Sở Phong đưa đi mất.
Nghe vậy, Sở Phong bật ra tiếng cười lạnh: “Thì ra cậu chủ Nam còn biết có một người là Mộc Mai à? Anh và tôi đều biết rõ rốt cuộc Mộc Mai có thân phận gì, cô ấy đã sốt đến độ, lẽ nào người làm anh cả như anh cũng không quản sao? Còn để cô ấy tiếp tục xử lý tài liệu gì nữa?”
“Cậu nói cái gì? Mộc Mai bị sốt ư?”
Trong mắt Cố Nam xuất hiện vẻ kinh ngạc, đúng là anh ta không biết chuyện này.
Nhưng Sở Phong lại ép sát từng bước: “Tôi thấy anh chính là cố ý, thừa dịp Cố Văn không ở đây mà ức hiếp vợ anh ấy. Cách này cũng chỉ có Cố Nam anh mới nghĩ ra được thôi.”
“Cậu đừng có nói chuyện quá đáng, chuyện giữa tôi với em trai tôi còn chưa đến lượt cậu nói ra nói vào.” Cố Nam giận dữ quát lên.